Đam Mê Dục Vọng - Phần 18
Phần 18: Đam Mê
Hôm nay là ngày thứ bảy cuối tuần. Tướng Đỗ chuẩn bị về Sài Gòn gặp bạn bè. Trước khi rời căn cứ quân sự đặt dưới quyền chỉ huy của ông, tướng Đỗ đã thu xếp cho thuộc hạ đón ba bà bạn của vợ ông lên đây chơi. Bốn bà sẽ họp nhau suốt ngày đêm. Chuyện gì chứ chuyện “xòe” thì các bà có thể ngồi với nhau mấy ngày liền cũng không chán! Cơm nước thì đã có đám lính hầu hạ.
Yên trí là có đám quân “tướng sĩ tượng” cầm chân vợ, nên tướng Đỗ thơ thới hân hoan về Sài gòn. Trước là để gặp đám bạn bè, bầy cuộc ăn nhậu, du hí, sau là để
gặp một người đẹp mà người ta mới giới thiệu cho ông.
Tuy chưa gặp người đẹp bao giờ nhưng ông có nghe đồn bà ta có sắc đẹp mê hồn, ăn nói lịch thiệp, có học thức, và bà ta giao thiệp rất rộng. Giới thượng lưu, giàu có ở Sài gòn đều biết bà ta. Chỉ riêng có ông đỗ mới chỉ nghe danh thôi chứ chưa được gặp mặt.
Nhà riêng của ông Đỗ nằm trong một khu vực sang trọng gồm toàn biệt thự, phần lớn đều do ngoại kiều làm chủ, cho nên những mục du hí diễn ra ở đây thì chỉ có mấy tên cận vệ thân tín của ông biết mà thôi.
Chiều nay ông Đỗ có hẹn gặp bà thầu khoán Nguyễn Thảng tại đây.
Tên tài xế lái chiếc xe riêng của Bích vừa cho xe ngừng trước thềm nhà. Bích ra lệnh cho nó:
– Tư à ! Mày cứ lái xe về đi. Không cần chờ tao. Bao giờ tao gọi về bảo mày đến đón tao thì hãy đến.
Bích khoan thai bước vào phòng khách. Nàng không mặc áo dài, như phần đông các bà trong giới thượng lưu mỗi khi họ đi đến gặp một nhân vật nào đó. Nàng mặc một chiếc áo đầm loại áo dạ hội, hở vai, trông rất khiêu gợi.
Lý ra thì hôm nay nàng phải đi cùng với Mai Hoa đến đây nhưng Bích bàn thảo với Mai Hoa là hai người cùng đến chỉ để gặp có một mình ông Đỗ thì e bất tiện.
Nàng giao phó cho Mai Hoa vai trò đi giao thiệp với một ông quan năm, người trực tiếp chỉ huy vùng sát biên giới, nơi tổ chức buôn lậu của hai nàng sẽ chuyển hàng về.
Bộ tham mưu của vợ chồng Nguyễn Thảng biết rõ là mặc dù có lệnh của tướng Đỗ đi chăng nữa nhưng nếu người chỉ huy trực tiếp khu vực này muốn ngăn chặn hay giữ đám thủ hạ của họ thì ông ta vẫn có thể làm như thường. Vì vậy Bích chỉ định cho Mai Hoa sẽ đi gặp ông quan năm kia, sau khi nàng gặp tướng Đỗ ngày hôm nay.
Tướng Đỗ nâng bàn tay của Bích lên hôn, một cử chỉ nịnh đầm kiểu tây phương mà ông ta vẫn làm mỗi khi gặp một người đàn bà đẹp. ông Đỗ chỉ thích giao du với đàn bà đẹp trong giới thượng lưu. Vì ông ta từng ở bên Pháp, cho nên ông chỉ muốn gặp những người đàn bà có nét quí phái và nói tiếng Pháp trôi chảy.
Vừa gặp mặt Bích, tướng Đỗ đã nói thầm:
– Chà, con nhỏ này đẹp ác. Mình phải tìm cách chiếm đoạt nó mới được. Chẳng biết nó đến gặp mình để nói chuyện gì đây?
Tướng Đỗ mời Bích uống rượu khai vị ông ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để mời người đẹp, sau khi thảo luận với nàng về việc mà nàng muốn nhờ vả.
Chiếc áo dạ hội Bích đang mặc, màu đen tuyền và may bằng vải “tuồn” loại đắt tiền. Nó bó sát người nàng và có một đường xẻ từ gấu áo lên đến đùi trên, giống như kiểu áo xường xám của người Tàu.
Mỗi khi Bích đổi thế gác chân thì đường xẻ của chiếc áo để lộ ra một bên đùi trắng muốt, thon dài.
Tướng Đỗ không ngớt liếc về phần da thịt để lộ ra. Cả phần trên ngực của người đẹp. Chiếc áo chỉ che có một nửa phần của bộ ngực. Tướng Đỗ nuốt nước miếng
mỗi khi ông ta chiêm ngưỡng nửa phần của đôi gò bồng đảo no tròn lồ lộ trước mặt.
Phía dưới, phần đùi trắng và thon cũng là mục tiêu của những cái liếc kín đáo.
Người đẹp cũng liếc tướng Đỗ, và không ngớt nở những nụ cười duyên. Nàng nhắc cho tướng Đỗ nhớ là nàng đã nhờ một người quen thân của ông thưa chuyện với ông trước về việc làm ăn của nàng. Và ông đã nhận lời sẽ giúp đỡ tổ chức của nàng, vì vậy hôm nay nàng mới đến gặp ông để thảo luận về sự chia chác mối lợi.
Nghe người đẹp nhắc tướng Đỗ mới sực nhớ ra là người bạn thân của ông đã trình bày cho ông biết về dự tính của vợ chồng Nguyễn Thảng. Theo như sự trình bày
của ông bạn thân thì vợ chồng Nguyễn Thảng định nhập cảng lậu các loại mỹ phẩm và rượu mạnh, thuốc lá, qua ngã biên giới để đưa về Sài gòn, Chợ lớn. Nếu tướng Đỗ che chở cho các chuyến hàng đi lọt thì tổ chức của vợ chồng Thảng sẽ nộp thẳng cho ông một khoản tiền. Cứ mỗi chuyến hàng thì nộp tiền một lần.
Nhớ lại vụ nây, tướng Đỗ có hơi nghĩ ngợi. Ông ta nói thầm:
“Tụi này nó định tổ chức buôn lậu mà lại tính kéo mình vào phe của tụi nó. Chà! Cũng có nguy hiểm chứ chẳng phải chuyện đùa. Lỡ ra Hoàng Thượng hay ông Tổng Tư Lệnh biết được mình che chở bọn nó thì.. thì… mình cũng có thể mất chức lắm chứ!
Nghĩ thế nên ông Đỗ nói:
– Tôi rất muốn giúp bà, nhưng chuyện này xem ra có phần nguy hiểm đấy! Mọi sự trót lọt, êm ru thì không sao nhưng nếu để lộ ra, có đứa nào đó nó tâu với quốc trưởng hay với đại tướng Sa lăng (tổng tư lệnh) thì tôi sẽ bị cách chức ngay!
Nghe tướng Đỗ nói vậy, Bích vội vàng liếc tình một phát. Nàng nở một nụ cười duyên, để lộ hai lúm đồng tiền:
– Thưa, tôi không nghĩ là công việc có thể bị lộ. Chúng tôi đã bố trí, các chuyến hàng đều được bảo mật tối đa. Mỗi chuyến sẽ theo một lộ trình khác nhau. Nơi
chúng tôi nhận hàng cũng sẽ thay đổi luôn luôn. Thú thật với ông, ví dụ như ngày xưa, tức là nếu chúng tôi chuyển hàng vào thời kỳ chưa có những cuộc giao tranh giữa quân bên kia và quân của chính phủ, thì chắc chắn chẳng có ai biết được vì chúng tôi toàn đi xuyên rừng. Không có quân đội trấn đóng trong rừng thì ai vào trong đó mà theo dõi công việc của chúng tôi?
– À, nói gì thời xưa, lúc còn thái bình! Bây giờ chỗ nào cũng có sự hiện diện của VC mà có sự hiện diện của chúng, tất phải có sự hiện diện của quân đội.
Quân đội được giao phó nhiệm vụ kiểm soát toàn diện vùng biên giới. Bây giờ tổ chức buôn lậu của bà đi trong vùng đó, làm sao tránh được sự theo dõi của các đơn vị trú đóng ở đấy?
– Thưa theo tôi nghĩ, ông có thể ra lệnh cho các đơn vị trong vùng chuyển quân qua khu vực khác, gọi là hành quân trong vòng hai ngày. Khi hàng đã chuyển qua khỏi khu vực, ông lại cho họ trở về, vậy là xong. Chúng tôi sẽ thông báo trước về lộ trình để ông lấy tọa độ, ra lệnh hành quân.
Tướng Đỗ nín thinh. ông suy nghĩ:
“Làm như con nhỏ nói cũng được. Nhưng tránh được sự ngờ vực của đám ở dưới thì dễ chứ làm sao tránh được sự ngờ vực của viên trung tá chỉ huy đơn vị trú đóng ở đấy ! Chẳng có tin tức tình báo gì ráo, bỗng dưng cho lệnh hành quân đi, về trong hai ngày thì hắn phải nghi ngờ chứ.”
Tướng Đỗ nói ý nghĩ của mình cho Bích nghe. Người đẹp vội trấn an:
– Thưa em sẽ cho cô em gái lên vùng biên giới gặp ông chỉ huy đơn vị. Nó sẽ thuyết phục ông ấy.
– Bằng cách nào?
Bích chúm chím cười:
– Thú thật với ông, chúng tôi cũng đã có nghĩ đến vấn đề ấy ông chỉ huy vùng biên giới cũng sẽ có phần.
Hơn nữa, em gái tôi nó giỏi về khoa giao thiệp với đàn ông lắm. Tôi tin chắc nó sẽ thuyết phục được ông kia giữ kín chuyện !
Tướng Đỗ nhường mắt nhìn Bích:
– Như vậy, tôi sẽ phải trực tiếp ra lệnh cho ông ta? Và ông ấy sẽ biết tôi cũng đã có được chia phần?
Bích cười duyên, gác đùi tréo qua một bên để cho đối phương nhìn thấy rõ phần đùi trên của nàng:
– Thưa, tôi nghĩ, nếu ông ta thông minh và là người hiểu thời thế thì ông ấy sẽ không thắc mắc gì cả về lệnh trên ông ta mới chỉ là trung tá.
Tướng Đỗ gật gù:
– Dù cấp của ông ta nhỏ nhưng tôi cũng phải thận trọng… Thôi bây giờ mời bà qua phòng ăn dùng cơm với tôi Trời tối rồi, bà cũng đã đói bụng rồi chứ?
Bích đứng dậy. Nàng luôn luôn giữ nụ cười.
Trong phòng ăn, ngoài bộ bàn ăn, còn có một ghế sofa dài kê sát tường. Nhìn thấy chiếc ghế sofa vừa lớn vừa dài kê tại đây, Bích biết ngay công dụng của nó. ít có ai kê ghế này trong phòng ăn, dù rằng phòng ăn rộng đi nữa.
Bích nghĩ:
“Chiếc ghế này được dùng làm bãi chiến trường đây mà? Khỏi phải đưa nhau lên lầu! Đi xa quá. Và chẳng lẽ lại đưa nhau ra phòng khách để làm tình? Phòng khách trống trải quá!”
Tướng Đỗ ép người đẹp uống rượu champagne. Bích đâu có ngán. Nàng uống cạn. Lại rót đầy ly khác.
Vừa ăn nàng vừa thuyết phục tướng Đỗ nhận lời, vì thật ra ông ta đã nhận lời đâu. ông ta chỉ mới thảo luận và đưa ra những câu hỏi, thế thôi. Nàng nghĩ: mình phải làm cho anh chàng này thèm nhỏ dãi ra. Hắn phải thuận theo phe mình thì mình mới cho hắn đụ. Và mình phải áp dụng đủ mọi mánh khóe, đủ mọi kỹ thuật để làm hắn ta mê mệt mới được!
Nghĩ vậy nên Bích giả vờ ngà ngà say. Nàng ngồi sát lại tướng Đỗ hơn, thỉnh thoảng lại để cho cánh tay trần tròn lẳn của nàng chạm vào người ông ta, trong lúc nàng gắp thức ăn.
Một lát, bỗng dưng nàng đổi cách xưng hô, giả vờ lè nhè :
– Nếu anh không thuận che chở cho bọn này kiếm ăn thì… em sẽ không gặp lại anh lần thứ nhì nữa. Em sẽ giải tán tổ chức, bỏ ý định buôn lậu, chỉ hành nghề thầu khoán thôi. Vậy thời mời anh uống với em một ly rượu này rồi em xin kiếu từ anh.
Tướng Đỗ hoảng hốt ông ta choàng tay qua vai Bích:
– Tôi đã từ chối đâu. Bà à… à… em hãy để chầm chậm cho tôi suy nghĩ một chút.
Nhân lúc tướng Đỗ đang choàng tay qua vai nàng, Bích bèn ngả đầu vào vai ông ta. Mùi nước hoa Guerlain từ suối tóc dài của nàng bay tỏa ra, một mùi thơm thật
quyến rũ, khiêu gợi. Thêm vào mùi nước hoa là mùi đàn bà thoảng nhẹ từ người nàng khiến ông Đỗ ngây ngất.
Ông nâng cằm của người đẹp lên định hôn, nhưng Bích khẽ né tránh. Nàng vẫn giữ nụ cười và ánh mắt nàng long lanh nhìn vào thẳng vào mắt đối phương.
Tướng Đỗ năn nỉ:
Cho anh hôn một cái đi.
– Em sẽ cho anh hôn, hôn mấy cái cũng được, anh có thể hôn khắp người em nữa, nếu anh long trọng hứa với em rằng anh thuận giúp đỡ, che chở chuyện làm ăn của em.
Tướng Đỗ ngần ngừ. Lý trí của ông bảo trọng chuyện này không thể nhận lời bừa bãi được, cần phải do ý các sĩ quan đang nắm quyền chỉ huy ở vùng ba biên giới. Nhưng nhìn ánh mắt tình tứ, sắc đẹp mê hồn của Bích ông không muốn bỏ lỡ một dịp may.
Ông Đỗ tự nhủ:
– Mấy đứa ở vùng ba biên giới nếu được chia phần thì chắc chắn tụi nó không phản mình đâu. Bây giờ con mồi đã ở trong tầm tay nếu để nó vuột mất thì phí của trời quá. Dễ gì gặp được một người vừa đẹp vừa duyên dáng thơm tho như con nhỏ này.
– Sao, anh tính liệu có được không, anh Đỗ? Bích lên tiếng hỏi.
Tướng Đỗ hỏi lại:
– Trước khi nhận lời, anh muốn biết mỗi chuyến hàng em sẽ chia phần cho anh bao nhiêu.
– Cái đó còn tùy số lượng hàng. Nhưng em bảo đảm khoản tiền nộp cho anh mỗi chuyến làm ăn trót lọt sẽ xứng đáng. Nếu anh thuận hợp tác, thì mình còn làm ăn
dài dài kia mà. Nếu sau này xét ra khoản tiền nộp cho anh chưa xứng, em sẽ tự ý đưa thêm. Anh đừng lo. Chỉ cần anh hứa sẽ bảo vệ, che chở bọn này thì anh sẽ có thể mua thêm mấy cái biệt thự nữa, trong vòng vài năm thôi.
Trong khi Bích nói, tướng Đỗ nhìn nàng mê mẩn. Ông ta cúi xuống khẽ hít mùi riêng của nàng từ nách bay thoảng ra.
Ông Đỗ có một nhược điểm đó chính là mùi riêng của từng người đàn bà, từ nách của họ tỏa ra. Nếu đó là một mùi hôi thật sự thì ông ta lại sợ. Đã từng có nhiều đàn bà đẹp đến với ông ta với dụng ý mồi chài để lợi dụng nhưng ông Đỗ đẩy họ ra chỉ vì mùi hôi nách của họ nặng quá Nặng tới nỗi không thể lấp được mùi nước hoa họ xức đầy người!
Ngược lại, đối với mấy bà chẳng có mùi gì cả thì ông Đỗ cũng không thích nốt. Đàn bà mà không có mùi riêng, không hấp dẫn! ông Đỗ thích những người đàn bà như Bích đây, chẳng hạn. Nàng có mùi riêng nhưng chỉ thoảng nhẹ thôi. Hít mùi này mũi ông phập phồng. ông đang bị kích thích. ông cảm thấy cu của ông đang từ từ ngóc dậy trong quần lót.
Bích rất thông minh. Hơn nữa nàng là người từng trải nên nàng biết ông Đỗ đã bị trúng mũi tên ái tình do nàng bắn ra. Nàng thầm cảm ơn Thượng Đế đã ban cho nàng một sắc đẹp kiều diễm, một thân hình nẩy nở, lại cho nàng có một mùi riêng thơm tho khiến đàn ông mê mệt.
Bích nói thầm:
“Coi bộ mi đã mê cái mùi của ta rồi. Đố mi chạy đâu cho thoát. Dù mi có chấp thuận nhập phe với ta thì ta cũng phải để cho mi năn nỉ gãy lưỡi ta mới cho mi chơi. Mi mà đụng phải những ngón nghề của ta thì mi chỉ có chết tới bị thương. Hà… hà… Đó là mi chưa được hít cái mùi lồn của ta mà còn mê mẩn tâm thần như thế, nếu đã hít phải mùi lồn của ta rồi thì mi sẽ biến thành một tên nô lệ của ta thôi. Ha… ha…”
Bỗng tướng Đỗ lên tiếng:
– Từ lúc nãy tới giờ anh mới chỉ được biết em là bà Thảng. Anh chưa biết tên em. Tên em là gì?
Bích chúm chím cười:
– Tên em à? Em là Vân Bích. Tên em xấu lắm, anh cứ gọi em là Madame Thảng, tiện hơn.
– Vân Bích! Tên đẹp đấy chứ? Tên đẹp như người!
Bích ơi, anh đã mê sắc đẹp của em rồi đó. Anh đã từng gặp nhiều đàn bà đẹp nhưng họ không có sức hấp dẫn như em. Nhất là mùi riêng của em, ôi sao mà nó quyến rũ thế. . .
Bích cười rúc nách, nàng nói úp mở:
– Nếu anh chấp thuận nhập bọn với em thì anh sẽ còn được thưởng thức một thứ mùi khác, hấp dẫn hơn mùi nách của em nhiều. Em bảo đảm với anh như vậy. Thế nào, anh trả lời em dứt khoát đi.
– Ừ anh nhận lời che chở cho công việc làm ăn của em đó.
Bích sung sướng:
– Có vậy mới được chứ! Anh long trọng lập lại cho em nghe một lần nữa đi! Được không?
– Được Tôi, Lê Văn Đỗ, hứa và cam kết sẽ giữ lời hứa bảo vệ tổ chức của bà Nguyễn Thảng, tức Vân Bích.
Bích ngồi thẳng lên, nàng vỗ tay:
– Hay lắm! Vậy chúng mình uống một ly champagne gọi là để mừng sự giao ước giữa anh và em ngày hôm nay.