Dâm Hiệp Truyện - Chương 7
* Chuyện xưa kể lại .
* Lý Cuồng Phong , một nam nhân điềm đạm phong trần . Là một trong những anh tài kiệt xuất của Lý gia lúc đó . Với kỹ năng Liên Hoàn Thương , và Long Chảo Thủ , Lý Cuồng Phong đã vang danh khắc chốn . Lý Cuồng Phong còn đam mê rèn đúc binh khí , trong mặt tài nghệ này y cũng rất tài giỏi , chỉ tới 50 tuổi đã là một rèn đúc sư cao cấp rèn ra biết bao kì binh dị khí . Trong số đó có một binh khí , mà y tốn nhiều tâm tư trong một năm để rèn đúc , từ một khối thiên thạch mầu đen , y đặt tên cho nó là Huyền Thiên Kiếm . Một thanh kiếm hình dáng to dài nặng , tỏa ra một thứ ánh sáng đen huyền bí . Kể từ đó Lý Cuồng Phong chuyên tâm tu luyện một bộ kiếm pháp . Kiếm xuất vô hối sát địch vô thức , một kiếm xuất đi không hối hận , giết đối thủ không kịp nhận biết kiếm đánh ra như thế nào .
– Lý Cuồng Phong vì thế mà kẻ thù nhiều vô số . Có một lần bọn họ liên kết bầy mưu tính kế để hạ sát Lý Cuồng Phong . Sau ngày hôm đó tất cả bọn họ đều không quay về . Lý Cuồng Phong cũng mất tích cùng với Huyền Thiên Kiếm .
– Nói về nguồn gốc của Huyền Thiên Kiếm . Lý Cuồng Phong rời khỏi gia tộc , phiêu bạt khắp nơi vô tình lấy được một khối thiên thạc màu đen , cùng lúc đó lại quen biết một người tên là Hắc Đạo Xuyên , người này rèn đúc nghệ cao hơn cả Lý Cuồng Phong .
– Hắc Đạo Xuyên lúc đó dắt theo gia đình và gia nô khoảng mười người , chân ướt chân ráo tới Đô Thành sinh sống , trên đường gặp được Lý Cuồng Phong , hai người rất hợp ý nhau trong rèn đúc nghệ , nên Lý Cuồng Phong đồng ý ở lại Đô Thành giúp Huyền Đạo Xuyên gây dựng gia thế .
– Con gái của Hắc Đạo Xuyên là Hắc Phi Nhi qua nhiều ngày gần gũi , đã đem lòng yêu mến Lý Cuồng Phong và ngược lại , cuối cùng hai người cũng kết duyên vợ chồng , dù cô ta cũng biết y đã có một người vợ ở Lý gia .
– Họ sống với nhau mấy năm mà không sinh được lấy một đứa con . Họ nhận nuôi một đứa bé gái , đứa bé đó được mang họ Hắc lấy tên Phong của cha và Nhi của mẹ để đặt tên .
– Cũng trong mấy năm đó Lý Cuồng Phong , nhờ vào bản lĩnh cùng tài năng của mình đã giúp cho Hắc Đạo Xuyên thành lập lên một Hắc gia hùng mạnh trong Đô thành .
– Con trai của Hắc Đạo Xuyên , là Hắc Thiên cũng là một thiên tài , nhưng vì hắn không bằng Lý Cuồng Phong , nên sinh lòng ghen ghét .
– Hắc Đạo Xuyên sau khi cùng Lý Cuồng Phong rèn ra thanh kiếm Huyền Thiên , thì y đột ngột chết đi , trước lúc chết lại di ngôn giao lại Hắc gia cho Lý Cuồng Phong , chuyện này khiến cho Hắc Thiên vốn đã vô cùng bất mãn với Lý Cuồng Phong , cho rằng Hắc Đạo Xuyên bị Lý Cuồng Phong hãm hại để độc chiếm Hắc gia và Huyền Thiên Kiếm . Cho nên hắn đã tìm mọi cách để giết Lý Cuồng Phong .
– Cho tới một hôm Hắc Thiên triệu tập tất cả kẻ thù của Lý Cuồng Phong lại bầy mưu tính kế để giết Lý Cuồng Phong . Một trận quyết đấu trên một đỉnh núi , sau đó tất cả đều không có ai quay về .
– Mấy năm sau Hắc Phi Nhi vì quá nhung nhớ , nên cũng đau buồn mà chết đi , để lại Hắc gia cho đứa con gái mà cô và Lý Cuồng Phong đã nhận nuôi là Phong Nhi .
* Ác Mộng Lâm .
– Sau khi Ngưu Nương rời đi , Hầu Vương mới ngồi dậy mặc y phục .
– Đang mặc thì hắn nghe sau lưng có giọng nói quen thuộc :
— Ngày nào cũng bàn chuyện riêng với Ngưu Nương sao ?
– Tên Hầu Vương nghe ra được đây là thanh âm của Hắc Thiên . Hắn đáp :
— Ta ở đây buồn chán nên chỉ biết cùng Ngưu Nương cho qua ngày tháng . Không giống ngươi lang thang khắp nơi nhiều thú vui chơi .
– Tên Hắc Thiên liền cười lớn :
— Ha Ha Ha .
– Rồi nói :
— Vậy ngươi có muốn theo ta đi tìm thú vui không ? .
– Hầu Vương quay lại hỏi Hắc Thiên :
— Thú vui gì ?
– Tên Hắc Thiên lạnh giọng đáp :
— Giết chóc .
* Tửu quán " Rượu Đế "
– Một tửu quán thiết kế đơn xơ , vật liệu đa số là gỗ và tre . Nhưng tạo nên sự khác biệt giữa nơi trung tâm náo nhiệt của Đô Thành , nên rất đông khách . Hơn nữa rượu nơi đây có sự khác biệt với những quán khác , nhất là " Rượu Đế Nút Chuối " vang tiếng trong thiên hạ
– Một ông lão mập mạp râu tóc đã bạc trắng nhưng da rẻ hồng hào . Ông lão mặc y phục giản dị , tay cầm quạt lá , ngồi một mình một bàn bên hiên quán , phe phẩy thưởng thức rượu ngon .
– Ông lão vừa uống rượu vừa nghe mấy tên thanh niên bàn tán về công pháp tu luyện và kỹ năng nọ kia . Rồi tự nhiên bọn chúng nói chuyện liên quan tới Hắc gia , khiến ông lão chú tâm vào câu chuyện của bọn chúng .
– Ông nghe chúng nói gần đây Hắc gia lại có chuyện . Hắc gia chủ còn bị bọn thổ phỉ bắt đi , nhưng cũng may được trưởng lão quản sự cùng một thanh niên cứu về .
– Ông lão nghe tới đây thì đứng hình một thoáng , rồi uống nốt ly rượu , đứng lên trả tiền rồi rời đi .
* Hắc gia .
– Trong căn phòng nhỏ khu nhà sau của Hắc gia .
– Phong Nhi đã rời đi sau cuộc ân ái , còn Vô Danh thì nằm suy nghĩ và lẩm bẩm một mình :
— Không biết mình có gì đặc biệt khiến Phong Nhi không tiếc thứ quý giá của nàng mà dâng cho mình . Mà kể cũng lạ , khi mình lấy đi trong trắng của nàng một luồng sức mạnh từ nàng chào qua cơ thể mình , khiến mình vô cùng sảng khoái , giống như đột phá cảnh giới vậy .
– Bỗng Tiểu Tinh nói với cậu :
— Đúng vậy , sức mạnh cậu nhận được từ Phong Nhi đã giúp cậu đọt phá thành Chiến Tướng .
– Vô Danh vui vẻ hô lên :
— Vậy sao ? .
– Vô Danh liền cảm nhận tổng thể bản thân . Cậu thấy mình đúng là đã đạt cảnh giới Chiến Tướng , một thoáng tăng hai cảnh giới . Nhưng bản thân cậu liền có chút buồn phiền , bởi cậu biết tăng tiến quá nhanh thì căn cơ sẽ không theo kịp rất có thể rơi vào sự hỗn loạn ( nói dễ hiểu là tẩu hỏa nhập ma ) .
– Vô Danh nói với Tiểu Tinh điều cậu vừa lo nghĩ . Tiểu Tinh cười nói :
— Hi hi . Cũng không đến nỗi ngu dốt . Đúng là tăng tiến nhanh quá sẽ khiến bản thân không theo kịp cảnh giới mà hỗn loạn chiến lực trong cơ thể . Tuy nhiên đấy là với kẻ khác thôi còn bản thân cậu tu luyện công pháp đề cao việc tăng tiến ở giai đoạn đầu của công pháp nên tạm thời sẽ không sao cả . Nhưng không nên vì thế mà xem thường chuyện hỗn loạn chiến lực , bởi mọi thứ đều có giới hạn của nó . Và cậu đã đạt mức giới hạn rồi .
– Vô Danh nghe song cũng thấy có chút yên tâm nhưng vẫn lo lắng hỏi :
— Tiểu Tinh có cách nào để giúp ta khắc phục tình hình không ?
– Một lát sau Tiểu Tinh mới trả lời là có . Rồi nó nói tới một bản công pháp có tên là " Bắc Đẩu Truyền Công " . Công pháp này để người luyện , có thể truyền đi tu luyện của bản thân cho kẻ khác , rồi tu luyện lại từ đầu khiến cho bản thân cho thấu hiểu tường tận về mỗi cảnh giới mà mình đạt được .
– Vô Danh nghe thấy rất khả quan , liền bảo với Tiêu Tinh , dậy cho mình Bắc Đẩu Truyền Công .
– Tiểu Tinh bảo với Vô Danh :
— Không thành vấn đề , nhưng cậu có thể rời khỏi Hắc gia này , đúng hơn là Phong Nhi , để tới một nơi mà chuyên tâm tu luyện một thời gian không .
– Vô Danh suy ngẫm một hồi rồi nói :
— Dù sao ta cũng là nhờ ngươi chỉ dẫn mới gặp được Phong Nhi , và từ khi gặp nhau tới giờ ta vẫn hành động theo chỉ dẫn của ngươi , nên bây giờ ta cũng đành nghe theo ngươi thôi .
– Ngưng một hơi thở rồi Hưng lại nói :
— Chúng ta đi đâu để tu luyện đây ?
– Tiểu Tinh hô lớn :
— Ác Mộng Lâm .
* Phong Nhi đang ngồi luyện công trong phòng . Vì khi cô mất đi trinh tiết , cô cảm thấy mất đi không ít sức mạnh của bản thân .
– Chợt một hầu nữ tới thông báo , có một lão già tới tìm cô . Cô liền tới phòng tiếp khách của gia tộc .
– Phong Nhi bước vào thấy một ông lão mập mạp dáng người quen thuộc . Đang ngồi phe phẩy cây quạt trên tay và uống trà .
– Cô vui cười nói với ông lão :
— Lôi Công , ngọn gió nào thổi người tới Hắc gia thăm con đây .
– Ông lão Lôi Công nhìn Phong Nhi cười tươi nói :
— Ta nghe nói ngươi gặp chuyện nên ghé vào hỏi thăm ngươi …
– Lão Lôi Công chợt nhíu mày nhìn Phong Nhi một lát , song lão hỏi cô :
— Ngươi … cười sao ? Ha ha ha . Kẻ nào đã khiến một cục đá như ngươi biết cười thế ? Ha ha ha .
– Phong Nhi mặt hơi đỏ thẹn nói :
— Người này sợ Lôi Công gặp sẽ phải kinh ngạc hơn cả nụ cười của con .
– Là người nào khiến ta phải hết hồn đây ? Mau … cho ta gặp hắn .
– Phong Nhi liền sai nữ hầu của mình đi mời Vô Danh .
– Còn cô thì kể cho lão Lôi Công nghe mọi thứ mà cô biết về cậu . Trong đó có cả chuyện của bản thân cô gặp nạn mấy ngày trước .
– Lôi Công nghe song trần tư một chút rồi nói :
— Thật có người này à ? Nếu nói về giống thì ta có biết một người … nhưng hắn lại không có cái bản lĩnh như ngươi nói … hơn nữa hắn lại mới bị sát hại hơn tháng trước .
– Phong Nhi nghe Lôi Công nói vậy , liền tò mò hỏi về người mà Lôi Công vừa nói .
– Lôi Công nhắm mắt , đưa tay vuốt chùm râu khá dài đã bạc trắng . Rồi lão bắt đầu kể về Lý Hưng cho Phong Nhi nghe .
— Thằng nhóc đó là con cháu của Lý gia ở bên ngoài . Năm xưa , trước khi cha ngươi là Lý Cuồng Phong lấy Phi Nhi thì huynh ấy cũng đã có thê tử . Nhưng khi y rời bỏ Lý gia nói là muốn đi phiêu bạt khắp nơi để học hỏi thêm về rèn đúc nghệ , nhưng sau đó một thời gian lại có tin về báo y đã kết bái phu thê với một cô gái khác ở Đô thành , người vợ của y ở Lý gia biết được tin đó đã nhờ ta xác thực , khi đã biết chính xác là thật , bà ta liền rời khỏi Lý gia , quay về sống trong khu nhà cũ của bà ta trước khi vào Lý gia . Nhưng có một chuyện mà ngay cả Cuồng Phong cũng không biết , là bà ta đã mang thai đứa con của Cuồng Phong . Sau này bà ta sinh ra một đứa con trai , ta đã đặt tên cho nó là Lý Thừa . Lý Thừa sống như người bình thường lấy vợ và sinh con , con trai của hắn là Lý Hưng . Thằng ranh này ngoại hình và cử chỉ tác phong , rất giống với Cuồng Phong lúc trẻ . Nhưng thật chớ chêu , hơn tháng trước hắn đã đắc tội với một tên trưởng lão của Trần gia , là Trần Lượng và bị bọn chúng bắt nhốt lại . Khi ta biết tin đó đã tới Trần gia để đòi người , thì mấy tên Trần gia nói đã thả hắn ra rồi . Ta tìm khắp thành thì biết được Lý Hưng bị tên quản gia của Trần Lượng đuổi tới một con suối lớn ngoài thành giết chết và ném xác xuống suối .
– Phong Nhi nghe song đập tay xuống bàn lạnh giọng nói lớn :
— Thật là quá đáng … Lôi Công …
– Lôi Công nhìn Phong Nhi đang tức giận , liền gật gù nói :
— Ngươi có biết tên Lý Hưng đó đã lầm lỗi gì với tên trưởng lão Trần Lượng đó không ?
– Phong Nhi nhìn Lôi Công lắc đầu .
– Lôi Công mặt buồn rười rượi cười nhạt nói :
— Hắn đã cùng vợ bé mới cưới về của tên đó , thông dâm ngay tại phòng của cô ta trong Trần gia .
– Nghe song hai mắt của Phong Nhi mở to mà kinh ngạc .
– Chợt người hầu của cô bước vào nói giọng hốt hoảng :
— Gia chủ , cậu ta đã đi rồi . Cậu ta nhờ tôi nói với người là . Cậu ta muốn rời khỏi gia tộc để tự mình chuyên tâm tu luyện một thời gian .
– Phong Nhi vội nói với người hầu gái của mình :
— Có biết huynh ấy đi đâu không ?
– Cô hầu gái suy nghĩ một lát rồi mới nói :
— Dạ ! Có lẽ là Ác Mộng Lâm .
– Phong Nhi và Lôi Công trợn mắt kinh ngạc , khi nghe hầu gái kia nói .
* Trong rừng.
– Lý Hưng tóm một con ma thú cấp thấp đánh cho nó bất tỉnh rồi cậu sử dụng bắc đẩu truyền công , truyền hết tu luyện của mình cho ma thú .
– Sau khi truyền song cậu chỉ còn là một Chiến Binh . Còn con ma thú kia đã thành một ma thú sư , Lý Hưng liền một chảo bóp chết nó , trước khi nó kịp tỉnh lại .
– Ngay lập tức cậu đột phá lên Chiến Úy cấp 1 . Cảnh giới của lực phóng xuất , dẫn lực từ trong cơ thể tới tay hoặc chân , để đánh trúng một mục tiêu ở một khoảng cách xa .
– Lý Hưng được Tiểu Tinh chỉ dẫn một cách chặt chẽ về cách thức dùng lực của cảnh giới Úy này . Cậu liền sử dụng Long Chảo Thủ , đánh ra một thức về phía gốc cây cách cậu vài bước , chảo thức đánh ra nhưng không theo ý cậu mà phóng tới cái cây kia .
– Đánh liền một mạch mấy chảo mà vẫn không được , Lý Hưng bực bội nói :
— Có thấy cái đéo gì đâu nhỉ ?
– Tiểu Tinh cũng nói giọng bực bội :
— Dạ thưa ông tướng . Kính thưa ông tướng . Đề nghị ông tướng dựa theo những gì tôi vừa chỉ bảo , ông tướng đánh một quyền đơn giản thôi .
– Lý Hưng thấy Tiểu Tinh này cũng biết bực thì lấy làm lạ , nhưng vẫn im lặng theo cách được chỉ dẫn đấm ra một đấm về phía cái cây .
— Bùm .
– Một lỗ thủng liền xuất hiện trên thân cây , trước khi nó đổ xuống cái rầm .
– Tiểu Tinh lúc này mới giải thích :
— Long Chảo Thủ là kỹ năng cận chiến không đề cao sự phóng xuất sức mạnh , nên cậu có làm gì hay thế nào thì nó cũng vẫn không đánh tới một mục tiêu ở cách xa cậu .
– Bây giờ thì Lý Hưng mới hiểu ra , cách dùng lực là phải cần kỹ năng tương ứng .
– Cứ vậy cậu tập luyện tới khi trời gần tối thì cũng đạt được chút thành tựu , muốn là đánh ra một lực vào một mục tùy ý , với khoảng cách bẩy tám bước chân .
– Lý Hưng thấy trời đã gần tối , cậu cần phải tìm chỗ an toàn để nghỉ ngơi , ngày mai mới tiếp tục luyện tập . Cậu hỏi Tiểu Tinh :
— Có chỗ nào an toàn để nghỉ ngơi đêm nay không ? .
– Vì cậu thấy Tiểu Tinh hầu như cái gì cũng biết , nên chỉ có thể nhờ nó chỉ đường cho .
– Tiểu Tinh liền chỉ cho Lý Hưng một hang động trên lưng chừng một vách đá , cửa hang được thác nước chảy từ trên cao xuống che đi rất an toàn để nghỉ ngơi .
– Vất vả một hồi thì cậu cũng vào được trong hang động . Mang chút cơm nắm mà cậu đã chuẩn bị , đem ra ăn cho đỡ buồn , ăn song là Lý Hưng lăn ra ngủ một giấc tới sáng .
– Hôm nay cậu quyết định luyện tập thực chiến , cậu theo như chỉ dẫn trong đầu , tìm giết những ma thú Úy . Bọn chúng cũng có thể phóng sức mạnh của mình để tấn công .
– Sau một ngày vất vả . Hưng lại quay về hang động cũ nghỉ ngơi . Với một ngày giết chóc vất vả , thì cậu đã thấm nhuần lĩnh vực phóng xuất sức mạnh , đồng thời cũng đã đột phá thành một Chiến Sư .
– Ngày tiếp theo cậu ngồi trong hang để suy ngẫm về cảnh giới Chiến Sư , cảnh giới này lại chủ đạo về nguyên tố trong sức mạnh , như là Phong – Lôi – Băng – Hỏa – Quang – Ám ( Độc ).
– Hưng suy ngẫm mãi mà chưa biết nên tìm kiếm và thu dụng nguyên tố nào cho phù hợp với mình . Cậu liền hỏi Tiểu Tinh :
— Theo ngươi ta nên sử dụng nguyên tố nào thì tốt ?
– Tiểu Tinh nói :
— Theo tôi cậu nên sử dụng Hỏa sức mạnh .
– Hưng liền thắc mắc :
— Tại sao lại muốn ta sử dụng Hỏa sức mạnh ? . Hơn nữa ở nơi đây kiếm đâu ra Hỏa sức mạnh ? .
– Tiểu Tinh :
— Vì tôi thấy thích hợp với cậu . Còn để có Hỏa sức mạnh thì cũng không cần đi đâu xa , dưới đáy hồ trước mặt cậu có một thanh kiếm , ẩn chứa nguồn sức mạnh Huyền Hỏa , là loại hỏa sức mạnh cực bạo . Cậu hãy thử xuống đó xem sao .
– Lý Hưng từ cửa hang động nhảy xuống hồ nước .
— Ùm…ù…m
– Lặn xuống dưới đáy , bơi theo chỉ dẫn của Tiểu Tinh trong đầu . Cậu thấy lại có một hang động dưới hồ này . Bơi vào trong một đoạn thì hang động có hướng đi lên , bơi một lúc thì chạm tới mặt nước .
– Thì ra bên trong này là cả một động lớn . Bước ra khỏi mặt nước cậu nhìn bốn xung quanh động , với ánh sáng lờ mờ cậu thấy bốn bên đều là vách đá , và ở chính giữa động cậu thấy một mảng tăm tối kì lạ .
– Tiểu Tinh thúc dục :
— Thanh kiếm ở đó , cậu hãy tiến tới lấy nó , để có thể nắm giữ sức mạnh Huyền Hỏa . Nhưng phải cẩn thận bởi Huyền Hỏa rất hung bạo .
– Lý Hưng bước tới vị trí tối tăm nhất của động , từng bước mà bước bởi càng tới gần vị trí đó thì cậu thấy càng tăm tối và nóng nực .
– Cuối cùng thanh kiếm cũng trước mắt cậu . Nó rất to và bị cắm đứng xuống đất bởi hai cánh tay xương khô , nhìn kĩ thì là một bộ xương khô của một kẻ mình người nhưng có đầu của cá sấu . Cậu đoán đây có lẽ là xác của một thú thần Ngạc Ngư , còn vì sao hắn bị chết thì không biết . Và bóng tối cùng với sức nóng là do thanh kiếm này phát ra , bây giờ cậu mới hiểu tại sao lại gọi là Huyền Hỏa .
– Đưa hay tay ra nắm lấy chuôi kiếm cậu phát hiện nó rất nặng , phải cố sức mới lôi được nó ra khỏi mặt đất . Chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức thì cậu cảm thấy thanh kiếm như muốn hút lấy sức mạnh của cậu và phát ra sức nóng kinh khủng .
— Hấp Diêm Công Pháp .
– Vận hành cả hai tầng một lúc . Nhưng chỉ làm chậm đi sự hao hụt sức mạnh của bản thân , và tăng thêm sức nóng cảm nhận được .
– Tiểu Tinh trong đầu không ngừng động viên lẫn thúc giục :
— Cố lên … cố lên . Vận công liên tục vận công . Còn nữa hãy cảm nhận sức nóng của nó , đó là điều nó muốn nói .
– Lý Hưng liền càu nhàu :
— Nó nói rằng ta phải thả nó ra , vì ta sắp chịu hết nổi rồi .
– Tiểu Tinh vội buông tiếng quát :
— Không được . Cậu mà buông tay , thì lần sau sẽ càng khó khuất phục nó hơn . Còn nữa nếu không thu được kiếm , thì từ nay đừng có nghĩ tới gái nữa . Biết không .
— Gái ư … phải rồi thanh kiếm này … . Hỏa lực cuồng mạnh này giống như sự dục vọng thôi thúc vậy . Nó hút lấy sực mạnh của ta cũng giống như nó đang níu giữ lấy ta .
– Lý Hưng bất chợt nhận ra rằng , thanh kiếm đang thèm khát một thứ mãnh liệt giống như tình yêu . Chỉ có tình yêu mới xoa dịu được Huyền Hỏa này .