Dâm Hiệp Truyện - Chương 3
* Thăng Long thành .
– Cung Đình quán . Một quán ăn nhậu bậc nhất Thăng Long thành , nơi này món lạ rượu ngon rất đa dạng . Quan trọng nhất là giá cả cũng phải chăng , vì thế mà buôn bán rất náo nhiệt cả ngày lẫn đêm .
– Bên ngoài cửa Cung Đình Quán . Một đám ăn mày lớn bé già trẻ mọi lứa tuổi đều có , luôn tụ tập để sin ăn sin tiền khách ra vào quán .
– Cách cửa ra vào chừng vài bước chân , có một phụ nữ đầu tóc bù sù , mặt mũi lem nhem đất bùn , cùng với những vết sẹo ngang dọc ngắn dài trên khuân mặt , mặc y phục thượng hạng nhưng đã rách không ít chỗ . Đang ngồi bệt dưới đất , ngấu ngiến ăn một nắm xôi lớn .
– Cô ta là người mới tới đây để ăn sin , cả đám ăn mày ở đây không dám động tới cô ta , vì có lần mấy người họ định đuổi cô ta đi liền bị cô ta điên cuồng đấm đá , khiến bọn họ thương tích khá nặng , cho nên kể từ đó không một kẻ ăn sin nào dám tới gần cô ta nữa . Cái tên Cô Điên cũng vì đó mà được đặt cho cô ta , nhưng cô ta chỉ tới đây để kiếm cái gì ăn được thôi , nên mỗi khi cô ta đến là đám ăn mày kia liền cho cô ta đồ ăn , ăn song cô ta sẽ đi .
– Ăn hết nắm xôi lớn trong tay , cô điên xoa bụng đứng dậy , lững thững đi , cô đi thẳng tới một con suối lớn ở ngoài thành . Cô đứng trên bờ nhìn dòng nước đang chảy . Bỗng rưng cô ngồi xuống rồi ôm mặt khóc nức nở , trong tiếng khóc của cô có những tiếng nấc ai oán trách móc , và cả những tiếng hờn tiếc nuối .
* Trong khu rừng .
— Nã Vân Chảo .
— Bốp ốp
– Chiến Lang thủ lĩnh đang xuất mãnh kích và lao tới Thu Hiền , khiến cô vừa nhọc nhằn thoát được mãnh kích , nhưng không thể tránh được hàm răng nanh sắc nhọn của Chiến Lang thủ lĩnh . Đành chơ mắt đứng nhìn nó ngoạm tới .
– Đúng lúc đó một bóng đen vụt tới . Bóng người đó từ trên cao giáng xuống một chảo rất nhanh và mạnh lên trên cổ của Chiến Lang , khiến nó như muốn khụy xuống .
– Bóng đen đã kính tặng Chiến Lang một chảo này chính là Lý Hưng .
– Sau khi tung một chảo , cậu tiếp đất là xông tới thêm một chảo .
— Chụp Hình – Tróc Ảnh .
– Chỉ thấy cậu đang lao tới từ phía bên trái của Chiến Lang , nhưng bất ngờ chảo thủ của cậu lại chụp tới từ bên phải . Khiến nó lại chúng thêm một chảo vào đúng chỗ hiểm yếu .
— Bốp .
– Nhận thêm một đòn vào tử huyệt , khiến ma thú gầm rú tức giận .
— G.rào … hú…hú…hú .
– Tiếng hú vang cả rừng cây .
– Thu Hiền và Gia Bảo nhìn Hưng mà há hốc mồm kinh ngạc . Một Chiến Binh như cậu , lại có thể liên tiếp khiến ma thú Chiến Lang thủ lĩnh kia ngã khụy .
– Sau tiếng gầm rú , Chiến Lang điên cuồng lao tới tấn công Lý Hưng . Khiến cậu chật vật vừa tránh vừa lui .
— Cố gắng lên chỉ một đòn nữa thôi là nó sẽ toi đời .
– Tiểu Tinh trong đầu không ngừng động viên Hưng .
– Khiến cậu cáu tiết nói :
— Chỉ hô hào thì dễ rồi , có biết ta đang phải sử dụng hết công xuất của bản thân rồi không .
– Lý Hưng thấy ma thú này tấn công điên cuồng quá , cậu liền bỏ chạy .
– Thấy Hưng muốn bỏ chạy . Chiến Lang nào có thể buông tha , nó vội đuổi theo . Nhưng nó không ngờ tới là Hưng đang sử dụng chiến thuật mà cậu gọi nó là " Xe Vòng " .
– Chạy thẳng tới một cây lớn , Lý Hưng theo đà chạy , đạp lên thân cây một bước , tung người lên không trung nhào lộn một vòng , xuất chảo .
— Thủ Khuyết chảo .
— Pặc … Crắc … Uỵch … .
– Ma thú Chiến Lang thủ lĩnh . Chúng một chảo nữa của Lý Hưng , ngã vật xuống đất , trước bốn con mắt đang chợn tròn kinh ngạc của hai người Hiền và Bảo .
– Cả hai người không tin vào mắt mình khi thấy Chiến Lang thủ lĩnh bị Hưng hạ gục .
– Toàn thân Lý Hưng tự phát cuồng phong , cơ thể cũng tự nhấc lên khỏi mặt đất . Cảm giác trong người vô cùng sảng khoái .
— Đột phá . Phải mình đang đột phá cảnh giới , đột phá thành Chiến Úy .
– Đó là cảm nhận của Hưng về dị tượng của bản thân .
– Tiểu Tinh lúc này hỏi Hưng :
— Thế nào ? Có thấy sảng khoái không ? .
– Cậu hưng phấn nói lớn :
— Sảng khoái . Ha ha ha
– Tiểu Tinh lại nói với cậu :
— Vậy thì hãy sử lý lốt bầy đàn của nó đi , bọn chúng đang tới tìm cậu đấy .
* Một bầy Chiến Lang toàn là ma thú cấp thấp , đang băng băng lao đi với tốc độ rất nhanh , từ xa chúng đã nhìn thấy Lý Hưng hạ sát thủ lĩnh của bọn chúng , nên cả bầy đều nhằm hướng của cậu mà hung rữ lao tới .
– Tốc độ của bầy Chiến Lang quá nhanh , khiến cho Thu Hiền muốn cảnh báo cho Hưng , thế nhưng cô chỉ kịp hô lên hai tiếng :
— Cẩn thận …
– Thì con đầu tiên lao tới đã bị Hưng một chảo chụp tới gáy ( điểm yếu của chó ) , bóp mạnh một cái rồi quăng xang một bên . Chỉ nghe nó kêu cái ẳng rồi nằm im trên đất .
– Đang trong lúc hưng phấn tột độ , Lý Hưng một mình giữa bầy Chiến Lang , cứ một chảo hạ sát một em . Con nào tới trước là chết trước .
— Sang Châu – Lao Nguyệt – Nã Vân – Cầm Phong – Phế Khứ – Đảo Hư – Cổ Sắc – Phổ Cầm – Tróc Ảnh …
– Một mạch đánh ra trọn bộ kỹ năng Long Chảo Thủ . Giết sạch sẽ không còn một tên . Ở cảnh giới này có chiều hướng phô chương sức mạnh , nên chảo lực của Lý Hưng , mờ ảo có hình ảnh của một con rồng uốn lượn theo chảo thức của cậu .
– Đánh chết một lúc hơn ba mươi Chiến Lang , Hưng tăng liền hai cấp .
– Cậu vui sướng bước tới chỗ Thu Hiền , giọng ân cần hỏi :
— Muội không sao chứ .
– Trong khi Thu Hiền còn đang hồi tưởng trong đầu mình . Hưng như một con rồng dũng mãnh giữa bầy Chiến Lang kia .
– Tiếng nói khiến cô hồi tỉnh . Cô nhìn Hưng với ánh mắt ngưỡng mộ , đáp :
— Muội không sao , chỉ cần về nhà là cha muội sẽ chữa lành được thôi .
– Lý Hưng cười hiền hòa nói :
— Vậy để ta dìu muội về .
– Hai người quên mất tên Gia Bảo , đang thầm cay tức nhìn họ .
* Vương Nhân , thấy con gái bị thương thì vội vàng lấy ra một viên gì đó màu đỏ nhạt đưa cho cô .
– Tiểu Tinh cho Hưng biết đó là trung cấp Hồi Huyết đan , dùng để trị thương .
– Còn tên Vương Gia Bảo không hiểu sao hắn lại tỏ ra tức giận mà bỏ về luôn . Nhưng không ai để ý tới hắn .
– Sau khi nuốt viên Hồi Huyết đan đó , vài giây sau Thu Hiền liền bình phục như chưa từng bị gì cả .
– Vương Nhân bây giờ mới quay sang Lý Hưng , y tỏ ra bất ngờ khi thấy cậu đã thành một Chiến Úy cấp 3 , Vương Nhân không khỏi kinh hãi trong lòng nghĩ :
— Thằng nhãi này sao có thể … . Hồi sáng mình thấy rõ ràng nó chỉ là một Chiến Binh thôi , vậy mà mới chỉ thoáng cái đã là một Chiến Úy , sao có thể có chuyện đó . Ngay cả bản thân mình cũng hao tốn không ít tiên đơn dị thảo , mà cũng phải tới 1 năm mới có thể đột phá cảnh giới .
– Rồi Y khẽ hỏi con gái mình :
— Thu Hiền . Đã có chuyện gì sảy ra thế ? .
– Thu Hiền liền kể hết cho Vương Nhân nghe về những gì sảy ra trong rừng .
– Nghe song Vương Nhân nhìn Hưng nghiêm giọng nói :
— Cảm ơn cậu đã cứu mạng con gái ta .
– Lý Hưng vội đáp :
— Không có gì phải cảm ơn , đã cùng đường thì hoạn nạn phải có nhau . Hơn nữa hai cha con bá cũng từng cứu tôi một mạng , nay tôi cứu cô ấy , cứ coi như là không ai nợ ai .
– Thấy cậu nói những lời đầy nhân nghĩa . Thu Hiền lại càng thấy thích cậu trong lòng . Còn Vương Nhân cũng thêm phần nể phục nói :
— Tuy ta ở nơi thâm sơn cùng cốc này nhưng vẫn biết . Tuổi trẻ không có người nào được như cậu .
– Thế rồi y lại nói thêm:
— Ở đây có lẽ không hợp với cậu . Cậu còn trẻ thì phải tìm kiếm mục đích của đời cậu , và thực hiện nó .
– Nghe Vương Nhân nói vậy . Hưng cũng hiểu ý của ông ta .
– Cậu không nói gì chỉ quay lưng bước đi .
– Vừa bước ra khỏi cổng thì cậu nghe tiếng Vương Nhân gọi lại :
— Cậu nhóc … muốn đi cũng phải nói lời từ biệt đã chứ .
— Cậu đợi ta một chút .
– Rồi lão bước vào trong một căn phòng .
– Thu Hiền thì tự cảm thấy một nỗi buồn chỗi dậy trong lòng . Tuy cô và Hưng mới gặp một thời gian ngắn ngủi , nói với nhau được vài lời . Nhưng cô lại có cảm giác gần gũi vô cùng .
– Cô lấy ra một chiếc vòng ngọc ở bên tay trái của mình đưa cho Hưng và khẽ nói :
— Huynh đi luôn thật sao ? Vậy hãy cầm vật này , nó là muội muốn tặng huynh .
– Lý Hưng cầm chiếc vòng làm bằng ngọc Mã Não có khắc hình một con rồng trong tay , vô tình cậu cũng nhìn thấy hình con phượng trên chiếc vòng y hệt được đeo trên tay phải của Thu Hiền . Cậu thấy hai chiếc vòng ngọc này là một đôi , Thu Hiền đưa cho cậu một chiếc khác nào muốn hẹn ước với cậu .
– Lý Hưng thẳng thừng hỏiThu Hiền :
— Ta liệu có sứng đáng với nó không .
– Thu Hiền khẽ gật đầu nhìn Hưng .
– Đúng lúc Vương Nhân bước ra khỏi phòng thấy trên tay cậu là chiếc vòng tay của con mình , y cũng hiểu nó có ý nghĩa gì .
– Vương Nhân nhạt buồn nói với Hưng :
— Hãy sứng đáng với vật mà cậu cầm trên tay , con gái ta còn chưa hiểu chuyện . Ta mong nó không phải hối tiếc .
– Rồi y cầm hai chiếc bình nhỏ đưa cho cậu nói tiếp .
— Ta không cần biết cậu là ai , từ đâu tới nhưng cậu đã có duyên với cha con ta . Ta tặng cậu hai bình đan dược này để phòng thân .
– Vương Nhân còn căn dặn thêm :
— Màu đỏ là Hồi Huyết đan tuy có thể phục hồi thương thế , nhưng nếu bị thương quá nghiêm trọng thì không có tác dụng . Màu Lục là Giải Độc đan , giải được bách độc , nhưng nếu chúng độc lâu quá cũng sẽ vô tác dụng .
* Lang thang trên một con đường lớn xuôi về hướng nam . Hưng vừa đi vừa nói chuyện với Tiểu Tinh trong đầu cậu , bây giờ cậu đã có cách nói chuyện với Tiêu Tinh mà không cần phát ra âm thanh từ miệng nữa , chỉ cần âm thanh từ cổ họng cậu nhẹ nói là Tiểu Tinh cũng nghe được . Vả lại suốt thời gian qua cậu được Tiểu Tinh chau giồi rất nhiều kiến thức .
– Cả tháng nay cậu theo chỉ dẫn của Tiểu Tinh , không ngừng tìm giết ma thú cấp thấp để nâng cao cảnh giới tu luyện . Hiện tại cậu đã là một Chiến Sư cấp 2 .
– Nhiều lần cậu hỏi Tiểu Tinh là nó đã cho cậu công pháp gì , mà chỉ cần giết ma thú là có thể tăng tu luyện .
– Tiểu Tinh nó chỉ nói với cậu rằng công pháp đó là " Hấp Diêm Công Pháp " tầng thứ nhất của công pháp này giúp người tu luyện hấp thu 10% tu luyện của kẻ bị giết .
– Hấp thu 10% tu luyện thì Lý Hưng tin , nhưng cái tên Hấp Diêm Công Pháp thì cậu không tin .
– Mấy ngày nay , cậu tìm không thấy một bóng dáng của một ma thú cấp thấp nào . Vô tình cậu lại thấy một con đường lớn phía xa . thế là cậu cứ theo đường lớn mà đi .
– Đang đi bỗng cậu thấy một nhóm toàn thiếu niên 15 – 17 tuổi , theo cách ăn mặc thì toàn con nhà bình thường . Bọn họ đang vội vã đi về phía trước
– Hưng tò mò vội lớn tiếng dò hỏi .
— Các huynh đệ cho hỏi có đi đâu mà gấp gáp thế ? .
– Một tên trong số bọn họ dừng lại trả lời cậu :
— Các gia tộc trong Đô Thành đang tuyển người , hôm nay là ngày cuối để ghi danh , nên chúng tôi phải nhanh chân tới đăng kí , nếu không thì hết cơ hội chuyện này đâu phải khi nào cũng có .
– Nói song hắn vội chạy theo đám người kia .
– Lý Hưng nghe thấy có gia tộc tuyển người , muốn tới coi thử xem sao . Thế là cậu cũng vội vã bước nhanh tới hướng Đô Thành .
* Đô Thành . Một thành trì lớn nhất của lục địa Đại Việt này . So với Thăng Long thành mà Hưng từng sống có lẽ là lớn hơn gấp 5 lần .
– Trong thành cũng có nhiều gia thế lớn , hơn nữa các bang hội và môn phái lớn đều thiết lập một chi nhánh ở đây .
– Trung tâm thành là một quảng trường rộng rãi được đặt tên là Đại La . Xung quanh quảng trường là những tòa kiến trúc đồ sộ , người ra kẻ vào không ngớt .
* Bước qua cổng thành Hưng thấy một bảng thông báo có ghi :
– Một số gia tộc đang chiêu mộ nhân tài .
– Và một bản đồ được dán phía dưới để chỉ dẫn đường đi tới các gia tộc .
– Lý Hưng nhìn một vòng rồi hỏi Tiểu Tinh :
— Chúng ta sẽ chọn gia tộc nào để ăn nhờ ở đậu đây ? .
– Tiểu Tinh nói :
— Không dễ ăn đâu nhưng cứ chọn Hắc gia đi .
– Lý Hưng nhìn tới phía tây của bản đồ thấy một kí hiệu ngôi nhà ghi chữ Hắc . Cậu thấy hiển thị khu vực của Hắc gia bé nhỏ nhất trong tất cả .
– Cậu thắc mắc với Tiểu Tinh :
— Sao lại chọn cái gia tộc nhỏ thế kia thì có gì mà ăn .
– Tiểu Tinh nói :
— Nhỏ nhưng lại có gái đẹp .
– Nói tới gái đẹp thì không thể không tới rồi , với lại cậu cũng đã quen với việc làm theo chỉ dẫn của Tiểu Tinh , nên nó bảo đi đâu là cậu sẽ tới đó .
* Lòng vòng một hồi thì tới được cửa lớn của Hắc gia . Hưng thấy bên trong chỉ có vài người tới để đăng kí ghi danh chiêu mộ . Trong đó cậu nhận ra một người , đó là người khi nãy đã nói chuyện với cậu trên đường tới Đô Thành .
+ Trịnh Tiểu Cường 24 tuổi
+ Cảnh giới – Chiến Binh cấp 9
– Cậu liền thắc mắc trong đầu :
— Sao có vài người thế này ? .
– Tiểu Tinh đáp lại :
— Đâu phải ai cũng thích gái đẹp như cậu . Những kẻ khác chỉ thích tới những gia tộc giàu có và hùng mạnh . Mà ít người thì đỡ phải đợi lâu .
– Bị sỏ mũi nên Lý Hưng gắt lên trong đầu nói :
— Là ta nghe theo lời ngươi mới tới đây , giờ lại bảo ta nọ kia .
* Lúc này người ghi danh chiêu mộ của Hắc gia , cầm một quyển sổ bước ra .
– Người ghi danh của Hắc gia là một cô gái cũng khá xinh đẹp , với khuân mặt trái soan , miện anh đào mũi cao mày liễu , mặc một chiếc váy màu đen . Hưng cũng thấy được mọi thông tin về cô ta , tuy chỉ là một người bình thường nhưng cô ta là hầu gái thân cận của Hắc tộc gia chủ .
– Cô ta nhìn mọi người rồi nói :
— Năm này cũng chỉ có vài người thôi nên không cần phải xếp hàng . Ta chỉ ai thì người đó xưng tên họ là được .
– Sau khi đã chỉ hết năm người kia , và ghi tên họ vào sổ thì cô ta chỉ về phía Hưng hỏi :
— Ngươi . Tên họ là gì nếu đến ghi danh gia tộc thì khai báo đi .
– Lý Hưng ngẫm đôi lát rồi nói với cô ta :
— Đúng là ta tới để ghi danh vào gia tộc , nhưng ta không có họ mà cũng chẳng có tên :
– Cô gái kia liền chau mày nói :
— Vậy thường ngày người khác gọi ngươi là gì ?
– Lý Hưng biết cô ta sẽ thế nên cậu liền nói :
— Thì gọi là " Ngươi " , không thì lại gọi là " tên kia " thôi .
– Cả một đám ồ lên cười hô hố .
– Chỉ có cô gái kia là không tỏ thái độ gì . Cô hô một câu :
— Im lặng , có gì mà cười .
– Rồi đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Hưng nói :
— Vậy thì ta sẽ ghi cho ngươi là " Vô Danh " .
– Lý Hưng cười đùa nói :
— Vậy thì tỷ tỷ xinh đẹp cứ ghi cái tên " Vô Danh " cho ta đi .
– Cô gái thấy Hưng khen mình xinh đẹp thì sắc mắt trở lại bình thường nói :
— Vậy ta ghi tên cậu là Vô Danh .
* Sau khi đã ghi danh cô gái liền dẫn mấy người Lý Hưng tới một dãy phòng bên cạch cái sân rộng phía sau .
– Cô gái nói với bọn họ :
— Các người đợi ở đây một lát .
– Cô gái nói song liền bỏ đi .
– Thấy cô gái kia đã rời đi , thì tên mà Hưng đã gặp trước đó , bước tới hỏi cậu :
— Vị huynh này . Ta là Trịnh Tiểu Cường năm nay 16 tuổi . Còn huynh ? .
– Lý Hưng cười vui đáp lời hắn :
— Ta 20 tuổi còn tên thì cứ gọi Vô Danh đi .
– Đúng lúc này . Một ông lão dáng vóc của người thất tuần nhưng vẫn kiện tráng bước tới , cùng với một người nữa .
– Hưng thấy được ông ta là .
+ Hắc Đại Long – 70 tuổi .
+ Cảnh giới – Chiến Thánh cấp 5
+ Hắc tộc – Quản Sự .
– Đi cùng với ông ta là một nam tử có vóc dáng cao to , nước da ngăm đem khuân mặt giữ tợn .
+ Hắc Hổ – 32 tuổi
+ Cảnh giới – Chiến Sư cấp 2 .
+ Đội trưởng – an ninh .
– Lão quản sự đưa mắt nhìn một lượt những người mới , cũng khẽ giật mình khi nhìn tới Lý Hưng .
– Ông ta đọc một loạt các quy định của gia tộc . Trong đó có một quy định là những người mới tới , phải đảm nhiệm công việc của một vệ binh , là phải gác cổng và tuần tra ngày đêm . Sau đó một tháng sẽ có khảo nghệm của các trưởng lão về hiểu biết của họ . Nếu được vị trưởng lão nào trọn ai , thì người đó sẽ chuyển tới nội đường đó . Còn ai không được trọn thì vẫn làm vệ binh hoặc rời khỏi gia tộc thì tùy .
– Lão quản sự chỉ vào tên hán tử cao to đen hôi kia nói thêm :
— Người này là Hắc Hổ , đội trưởng vệ binh của gia tộc , từ giờ các người sẽ do hắn tạm thời chỉ đạo .
– Mấy người mới nhìn vào Hắc Hổ đồng thanh chào lớn :
— Chào Hổ đội trưởng .
– Lý Hưng cũng một lượt cúi chào với bọn họ .
– Hắc Đại Long kia rời bước , tới gần Lý Hưng rồi hỏi cậu :
— Người trẻ tuổi cậu tên là gì .
– Một câu hỏi lịch thiệp khiến Lý Hưng có thiện cảm với ông ta . Cho nên cậu cũng đáp bằng giọng lịch sự :
— Dạ … Vô Danh … thưa lão .
– Ông ta nhìn Hưng một lượt rồi tươi cười bước đi khỏi .
– Quản sự vừa đi khỏi thì Hắc Hổ liền lên tiếng :
— Các ngươi theo ta tới nhận phòng . Sau đó nghỉ ngơi ngày mai ta sẽ tới phân phối công việc .
– Đám người Lý Hưng lại đồng thanh hô " Rõ " .