Dâm Hiệp Truyện - Chương 2
* Trong căn nhà đơn sơ giản dị .
– Lý Hưng đang cố gắng thoát khỏi lớp vải băng có tẩm dược thảo quấn chặt lấy cơ thể cậu .
– Trong khi giọng nói trong đầu cậu đang nói :
— Ta cũng không biết mình là thứ đã lôi kéo ta vào trong cơ thể của cậu . Ta là một trí tuệ đặc biệt , hiểu biết và thấu đáo mọi sự vật trong thế giới này .
– Lúc này Hưng đã thoát khỏi cái bọc bó bột cậu như xác ước . Cậu lại hỏi cái thứ kì dị trong đầu mình :
— Vậy ngươi làm cách nào mà ta lại trở thành như thế này rồi ?
– Cậu vô cùng bất ngờ khi ngắm nhìn khắp cơ thể trần chụi của mình . Cơ bắp tuy không cuồn cuộn nhưng cũng rắn chắc , cùng với nước da nâu .
– Giọng nói kì dị kia trả lời :
— Chỉ là chữa trị cho cậu nhưng mà hơi quá tay thôi . Mà cơ thể phải thế này thì mới hợp với cái dụng cụ hành nghề hấp diêm của cậu chứ .
– Lý Hưng nhìn con cu của mình , cười khổ nói :
— Cũng phải ha … nhưng đó là sở thích là đam mê của ta mà .
– Thứ kì dị kia lại nói :
— Sở thích thì không phân biệt , nhưng dùng cách nào để thỏa mãn đam mê lại là vấn đề khác .
– Lý Hưng thắc mắc với thứ kì dị trong đầu :
— Đã là dâm tặc thì có gì để mà phân biệt chứ , chẳng phải chỉ là dâm tặc thôi sao ?
– Thứ kì dị trong đầu cậu giải thích :
— Nếu cậu tài giỏi thì sẽ có nhiều cô gái đẹp thôi . Cần gì phải lén lút đút đít vợ người ta .
– Lý Hưng gật gù nói :
— Đúng ha … nếu như mình có thể trở thành một người tài giỏi thì tốt quá .
– Rồi cậu buồn rầu nói tiếp :
— Đáng tiếc ta chỉ là một Chiến Binh nửa mùa mà thôi , khác nào kiến gián , không làm gì được ai .
– Giọng nói trong đầu cậu liền nói :
— Có trí là sẽ làm được thôi . Vừa rồi tôi đã dịch gân tẩy cốt cho cậu . Bây giờ tôi dạy cậu công pháp để tu luyện là cậu có thể chở thành một Chiến Binh đích thực . Nhưng chỉ sợ sau này người ta sẽ gọi cậu là …
– Lý Hưng liền nói :
— Sẽ gọi là gì ?
– Giọng nói trong đầu cậu vang lên :
— Sẽ gọi cậu là " Chịch Hiệp " .
– Biết là mình bị nói sỏ . Lý Hưng liền chuyển đề tài :
— Chẳng phải ngươi nói chỉ dạy công pháp gì đó cho ta sao ? .
– Giọng nói trong đầu cậu vang lên hai tiếng " Có Ngay " , rồi cậu thấy vô số chữ viết cổ xưa chàn vào não mình . Từng chữ từng chữ in sâu vào trí óc . Cảm thấy một luồng sức mạnh thông qua khứu giác đi vào cơ thể , chạy một vòng rồi dừng lại ẩn náu ở phần bụng của mình Lý Hưng cũng thấy được bản thân cậu , muốn là có thể sử dụng được nguồn sức mạnh đó .
– Bỗng từ phía ngoài cửa có tiếng hét của một cô gái .
— Á…á . Sao huynh lại … thế kia .
– Lý Hưng giật mình nhìn ra . Cậu thấy một nam nhân cao cao dáng vẻ trung niên , râu tóc để dài . Y đang chăm chú nhìn cậu với khuân mặt có vẻ ngạc nhiên .
– Vừa nhìn thấy người trung niên kia , mặc dù cậu biết rõ đây là lần đầu cậu mới gặp y thế nhưng trong đầu cậu lại nhìn nhận về y :
+ Tên – Vương Nhân 50.tuổi
+ Cảnh giới – Chiến Thánh cấp 9 .
+ Cao cấp – luyện đan .
– Cậu khẽ run mà tự nhủ .
— Một Chiến Thánh cấp 9 , trời ơi may mà khi nãy chưa có đắc tội với con lão ta .
– Còn có một thiếu nữ mặc y phục màu xanh , là Thu Hiền . Cô ta đang dùng hai tay che đôi mắt của mình .
– Hưng cũng thấy được ở trong đầu mình về thông tin của Thu Hiền .
+ Tên – Vương Thu Hiền – 17 tuổi .
+ Cảnh giới – Chiến Úy cấp 1 .
+ Học Nghệ luyện đan .
– Cũng khiến Hưng thấy mình may mắn vì chỉ có dâm ý thôi . Cậu nuốt sợ hãi nghe cái " ực " .
– Rồi cậu chợt nhớ ra mình đang trần chuồng . Cậu vội đứng dậy quay người lại nói lớn :
– Hai người … sao tới mà không lên tiếng trước vậy ? .
– Trung niên Vương Nhân kia lên tiếng :
— Cậu thanh niên này . Là do cậu không đóng cửa lại mà .
– Rồi y quay sang nói với cô gái :
— Nha đầu này còn đứng đấy làm gì . Còn không mau đi lấy cho cậu ta một bộ y phục đi .
– Thu Hiền vội vàng bước đi . Rồi nhanh chóng quay lại với bộ y phục trên tay . Lần này cô chỉ dám đứng bên mép cửa , đưa bộ y phục ra và nói :
— Vị huynh kia , y phục của huynh đây .
– Lý Hưng ngượng ngùng chạy tới gần cửa , vừa đưa tay túm lấy y phục vừa nói :
— Ngại quá . Cảm ơn muội .
– Lấy song cậu liền mặc luôn . Kể cũng lạ bộ y phục vừa khít khịt với Lý Hưng .
– Thấy mọi chuyện ngớ ngẩn đã qua Vương Nhân nói với Thu Hiền :
— Con giúp ta mang một bình trà tới đây .
– Thu Hiền đáp " Dạ " một tiếng rồi quay đi .
– Vương Nhân ngồi xuống chiếc ghế kê sát tường thẳng cửa ra vào của phòng . Y nói với Lý Hưng :
— Cậu cũng tới ngồi đi . Ta họ Vương tên Nhân .
– Y đưa tay chỉ vào chiếc ghế phía bên kia chiếc bàn .
– Lý Hưng là người sống không lễ nghĩa từ nhỏ đã quen , nên không ngần ngại liền bước tới ngồi xuống chiếc ghế còn lại .
– Vương Nhân lại hỏi Hưng :
— Còn cậu , cậu tên gì ? Là người ở nơi nào ?
– Lý Hưng không ngần ngại nói cho lão Vương kia biết tên họ thật của cậu là Lý Hưng và cậu sống ở Thăng Long thành .
– Cũng vừa lúc Thu Hiền bưng một khay trà bước vào .
– Cô đặt xuống bàn , hai tay cô cầm bình trà rót ra hai ly nhỏ , song cô nói :
— Mời cha .
— Mời huynh .
– Rồi cô bước tới đứng cạnh cha mình .
– Vương Nhân nhấp một ngụm trà rồi nói vói Hưng :
— Cậu cũng uống trà đi , cậu làm ta ngạc nhiên đấy . Bởi bị thương nặng như thế mà chỉ mới có hai ngày đã bình phục .
– Lý Hưng liền chém gió :
— Là do tài nghệ của người cao siêu đó thôi .
– Rồi cậu cũng cầm ly trà lên uống một ngụm .
– Vương Nhân cười nhạt nói tiếp :
— Không nên múa mép như thế . Tài năng của ta thì ta phải rõ . Có điều cậu không thể ở lại đây lâu , thôn này có điều lệ không giữ người lạ .
– Rồi y xoa cằm vuốt chỏm râu suy tư một lát rồi nói :
— Không hiểu sao cậu lại có thể bình phục nhanh như vậy ? .
– Lần này Lý Hưng chỉ cười hề hề nói :
— Ta cũng không biết là tại sao nữa . Vừa nãy cứ nghĩ là do tài nghệ của bá ( bác ) , mà bá lại không nhận thì ta cũng không biết luôn .
– Nghe Lý Hưng nói thế Vương Nhân cũng chỉ nói thêm :
— Cậu cứ ở đây vài ngày nữa rồi đi cũng được . Có chuyện gì cứ tìm con gái ta , ta còn việc phải chuyên tâm thực hiện không thể vì chuyện khác ảnh hưởng tới .
– Nói song y liền đứng dậy , bỏ đi .
– Thu Hiền nhìn Hưng nói :
— Cha muội là vậy đó , huynh đừng để bụng . Với lại thôn này có quy định không giữ người lạ ở lại . Cha muội lần này đã phá lệ cho huynh ở lại thêm vài ngày rồi đó .
– Lý Hưng cười hiền với Hiền một cái rồi suy tư nghĩ .
— Mình thật sự cũng muốn rời khỏi đây . Nhưng lại chưa biết nên đi đâu về đâu bây giờ . Thăng Long thành mình không về được rồi .
– Phía ngoài chợt có tiếng của thiếu niên nào đó nói lớn :
— Thu Hiền muội có đi hái thuốc không ?
– Thu Hiền liền đáp lại :
— Gia Bảo chờ ta một lát .
– Rồi cô quay sang nói với Lý Hưng :
— Huynh đừng có buồn nữa . Để muội đất huynh đi trơi cho hết buồn nhà .
– Lý Hưng nghe nói đi hái thuốc cũng thấy hiếu kì muốn đi coi cho biết . Cậu nói với Thu Hiền :
— Ừ ta cũng muốn co giãn gân cốt một chút .
– Thu Hiền cười tươi tắn nói :
— Vậy chúng ta đi thôi .
– Cô vội đi lấy một chiếc cuốc nhỏ và một chiếc giỏ tre có dây buộc sẵn đeo lên sau lưng . Cả hai cùng bước ra khỏi phòng .
– Hai người bước ra tới cổng thì thấy một thiếu niên anh tuấn mặc y phục màu trắng trên lưng cũng mang một chiếc giỏ tre , đang đứng đợi .
– Thấy Lý Hưng hắn ta tỏ ra lạ lẫm hỏi Thu Hiền :
— Thu Hiền vị huynh này là ai ? Hình như không phải người trong thôn này ? .
– Thu Hiền liền bảo với hắn :
— Giá Bảo huynh . Chúng ta vừa đi vừa nói .
– Thế là cả ba người cùng đi theo con đường lớn trong thôn đi ra .
* Ra khỏi thôn là một khu bìa rừng . Đi một lúc thì tới một nơi cây cối dầy đặc , có cây thì cao chót vót , có cây thì mọc thành từng bụi lớn .
– Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện với nhau , còn Lý Hưng thì tụt lại phía sau họ vài bước để nói chuyện với thứ kì dị trong người .
– Cậu hỏi thứ đó , nó được gọi là gì cho dễ nói chuyện . Dù sao cậu và nó không thể tách ra được .
– Thứ kì dị kia muốn cậu tự đặt tên cho nó .
— Cậu thử đặt cho ta một cái tên gọi . Nếu hay ta sẽ lấy tên đó .
– Lý Hưng nói với nó :
— Được thôi nhưng ngươi có yêu cầu giới tính gì không ? .
– Trong đầu cậu nói :
— Tùy cậu . Ta nói rồi cứ hay thì ta sẽ dùng mà .
– Lý Hưng suy ngẫm một lúc rồi nói :
— Ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Tinh có được không . Bởi ngươi phải nhỏ bé mói chui vào trong ta được nên gọi là " Tiểu ", ngươi thấu hiểu mọi thứ trên đời là " Tinh " .
– giọng nói trong đầu cậu liền nói :
— " Tiểu Tinh " cái tên này ta ghi nhận .
– Rồi thứ kì dị trong Lý Hưng nói với cậu bằng thành âm của một cô gái tỉnh nghịch :
— Chịch đại hiệp từ nay hãy gọi tôi là Tiểu Tinh .
– Lý Hưng gặm phải bánh cu đơ . Đứng ngây người ngạc nhiên . Khi thấy Tiểu Tinh đó có thể thấy đổi giọng nói từ thành âm nghe như của chính cậu , thành thanh âm của một cô gái , lại còn mang theo tính cách y hệt một cô gái nghịch ngợm .
* Lại tới một khu cây cối có vẻ dầy đặc hơn lúc trước . Nhưng nhì xung quanh khá nhiều thảo dược quý như Linh Chi và Nhân Sâm .
– Thu Hiền và Gia Bảo chia nhau đi đào lấy thảo dược . Lý Hưng đứng dựa lưng vào một gốc cây để xem họ đào bới thảo dược , chuẩn hơn thì cậu đang nhìn ngắm một thếu nữ giản dị giữa rừng xanh .
– Thu Hiền đang cặm cụi đào một gốc nhân sâm khá to thì có một cơn gió lạ thổi tới , cơn gió mang theo mùi tanh nông của máu . Khiến Thu Hiền khựng người lại mặt khẽ biến sắc .
– Lại thêm một luồng gió tanh nữa thổi tới , lần này nó kèm theo tiếng gừ gừ nào đó . Thu Hiền liền thủ thế bước lùi từng bước .
– Tên Gia Bảo tuy đứng cách đó tới 10m nhưng mặt hắn cũng trở lên nghiêm trọng .
– Lý Hưng thấy hai người đó có hành động lạ khiến cậu cảm thấy run sợ . Cậu vội lên tiếng :
— Có … có chuyện gì … thế .
– Thu Hiền chỉ ra hiệu bằng tay , bảo cậu ở yên đó . Trong khi tên Gia Bảo kia gián mắt vào phía bụi cây lay động .
– Tiểu Tinh liền nói cho cậu biết :
— Có một ma thú Chiến Lang thủ lĩnh . Nó có sức mạnh tương đương với một Chiến Úy cấp 5 .
— Chiến Lang thủ lĩnh .
– Lý Hưng hốt hoảng nói lớn .
– Khiến cho Hai người kia có chút bất ngờ . Vì họ còn chưa thể phân biệt được thứ gì đang tới , vậy mà Hưng đã nói là một ma thú thủ lĩnh Chiến Lang .
– Cùng lúc hai người có dòng suy nghĩ trên thì từ bụi cây phía trước Thu Hiền .
– Một đầu Chiến Lang ( to như đầu con trâu ) đang nhe bộ răng nanh sắc nhọn như dao găm , cùng đôi mắt đỏ ngàu của nó . Từ từ thò ra khỏ bụi cây , thân hình to lớn và loang nổ máu tươi của nó , khiến cả ba người phải kinh hãi .
– Lý Hưng vội lùi lạ thật nhanh . Cậu định quay đầu bỏ chạy , vì cái thứ kia quá kinh khủng .
– Thế nhưng Tiểu Tinh trong đầu nói :
— Làm gì phải sợ hãi đến vậy .
– Hưng còn chưa kịp nói với Tiểu Tinh lời nào thì Chiến Lang kia đã phát lực tấn công về phía Thu Hiền .
– Một cú mãnh kích ( giống như hổ báo vồ mồi ) vả tới Thu Hiền . Cô liền nhẩy lên cao để tránh né , song cũng phát lực tung một đòn nhắm tới chán của Chiến Lang .
– Ma thú Chiến Lang không buồn né tránh đòn đánh của cô nó vô tư để lực phóng của cô đánh chúng vào nó .
— Binh .
– Còn tên Gia Bảo thì chỉ dám đứng yên .
– Lý Hưng nhìn cuộc chiến mà nói với Tiểu Tinh :
— Không chạy thì ở lại chờ chết sao ? .
– Tiểu Tinh nói luôn với cậu :
— Chiến Lang này tuy mạnh nhưng đã bị suy yếu , sức mạnh của nó không còn nhiều …
– Bên kia , cuộc chiến của Thu Hiền với ma thú vẫn tiếp diễn . Ma thú diên cuồng tấn công còn Thu Hiền vừa tránh né vừa phản công .
– Tiểu Tinh vẫn nói với Hưng .
— Cậu chỉ mới là Chiến Binh cấp 1 , lẽ thường tình là chỉ có chết khi đối đầu với một ma thú thủ lĩnh . Nhưng cậu có Tiểu Tinh thì vẫn có thể đánh chết nó .
– Đúng lúc đó thì Thu Hiền lĩnh một cú vả của Chiến Lang vào vai trái . Khiến cô bị ngã trượt trên đất , bả vai cô có vẻ bị tê liệt . Khiến cô loạng choạng đứng dậy , nhưng vẫn nghiêng một bên người .
– Còn ma thú kia đang phì phì thở mạnh . Tuy là thế nhưng nó vẫn gầm gừ tiến tới Thu Hiền .
– Thấy vậy . Tên Gia Bảo kia , cố nuốt sợ hãi lao tới tiếp ứng cho Thu Hiền .
– Lý Hưng thấy tình thế không ổn , cậu bảo với Tiểu Tinh :
— Ngươi xem … nó chỉ vả một cái thôi , một Chiến Úy đã thành thế kia rồi . Ngươi còn bảo ta đi giết nó .
– Tiểu Tinh nghiêm giọng nói chắc như đinh đóng cột :
— Tiểu Tinh nói được là được . Cậu hãy mạnh mẽ lên . Chỉ cần đánh vào điểm giữa xương cổ và đầu nó ba đòn thật mạnh là có thể hạ nó .
– Lý Hưng thoái thác nói :
— Thôi ta không là được đâu , bỏ đi . Hay là ta nói vói bọn họ để bọn họ tự giải quyết vậy .
– Thế nhưng Tiểu Tinh nói với giọng gắt :
— Cậu không muốn là anh hùng cứu mỹ nhân sao ? Thế thì làm sao mà trở thành một chịch thủ đỉnh cao đây . Hãy nghe Tiểu Tinh sử dụng kỹ năng này đi tiêu diệt nó .
– Nói đoạn Tiểu Tinh chuyền tới não của Hưng một bộ kỹ năng có tên là Long Chảo Thủ . Một bộ kỹ năng cận chiến vô cùng lợi hại . Nhất là một Chiến Binh hạng bét như cậu cũng có thể trở lên vô địch trong lớp cảnh giới Chiến Binh .
– Trong khi lúc đó Gia Bảo cùng Thu Hiền đang liên thủ , vật lộn với ma thú kia . Và nhiều lần công kích lên cơ thể nó nhưng chẳng hiêu sao , ma thú càng hăng máu hơn sau khi bị đánh chúng .
– Trên mình của thủ lĩnh Chiến Lang , máu chảy ướt cả bộ lông . Thế nhưng nó vẫn điên cuồng mà tấn công hai kẻ đang liên thủ đánh nó .
– Hai người Thu Hiền và Gia Bảo không còn lực để tiếp tục chống đỡ nữa . Hành động của hai người cũng chậm đi . Chiến Lang thấy được điều này , nó xông tới Thu Hiền với một cú mãnh kích đi kèm .
— Nào hãy lao tới , hãy thử trải nghiệm cảm giác , được giết kẻ khác đi .