Dâm Hiệp Truyện - Chương 14
* Thắng – Bại là một khái niệm vinh – nhục , trong thế giới của Lý Vô Danh , kẻ thắng làm vua kẻ thua phải làm tôi tớ . Bất kể cuộc so tài nào , vinh quang cũng chỉ dành cho người chiến thắng . Ngay cả một cuộc tuyển trọn trong gia tộc cũng vậy , thành tích càng cao thì nhận được sự chú trọng càng nhiều .
° Trên chiến đài lúc này là Lý Nghĩa và Lý Hùng , cả hai vừa nghe hiệu lệnh bắt đầu của đại trưởng lão thì liền xuất lực đối chiến .
° Lý Hùng với cảnh giới Chiến Uý cấp 9 , có lợi thế mạnh hơn hẳn so với Lý Nghĩa là một Chiến Uý cấp 2 , mặc dù có côn trong tay nhưng hắn lại xuất lực bằng tay không, để phóng đi một khối cầu lực về phía Lý Nghĩa .
••• Phóng…óng
•• Véo…éo
° Lý Nghĩa biết mình yếu hơn nên chủ động tránh sang một bên , chờ đòn tấn công của Lý Hùng hụt qua , rồi mới phản công đáp trả bằng một đòn lực xuất ra từ kiếm trong tay hắn , tuy rằng yếu hơn , nhưng xem ra tốc độ lại nhanh hơn Lý Hùng kia .
••• P…h…ó…n…g
•• V…e…o .
– Nhưng Lý Hùng đã dùng cây côn của hắn đánh bay cầu lực của Lý Nghĩa qua một bên .
— Phăng …
° Lần này Lý Hùng không phóng lực nữa , mà hắn liền phóng người tới bên cạch Lý Nghĩa , vừa áp sát là Lý Hùng tay vung côn đánh vào eo của Lý Nghĩa .
•• Vụt…
•• Bốp .
° Lý Nghĩa đã bị bất ngờ trước đòn đánh kín của Lý Hùng , hắn trúng một đòn ngã bay khỏi chiến đài .
•• Bịch …
– Giọng của đại trưởng lão liền cất lên :
— Lý Hùng … thắng .
– Mọi người đứng quanh chiến đài để xem và cổ vũ , liền nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cho hắn .
– Đợi tràng vỗ tay lắng lại . Đại trưởng lão mới nói tiếp :
— Trận tiếp theo là hai người có số 3 và số 4 .
° Lý Gia Bảo cùng bước ra với một thiếu niên dáng vẻ anh tuấn tên Lý Cảnh Trực con của lục trưởng lão Lý Cảnh Chính . Tên Cảnh Trực này tuy đã 18 tuổi , nhưng vì hắn thích trơi bời nên cảnh giới vẫn chỉ là một Chiến Uý cấp 2 .
° Cả hai sau màn chào hỏi và báo danh liền bước lên chiến đài đợi hiệu lệnh của đại trưởng lão . Thế nhưng sau khi đại trưởng lão vừa hô " bắt đầu " thì Lý Cảnh Trực đã bị Lý Gia Bảo cho rớt khỏi chiến đài một cách nhanh gọn .
— Lý Gia Bảo … Thắng .
– Đại trưởng lão có vẻ muốn nhấn mạnh chữ Thắng trong tiếng vỗ tay rầm rộ chúc mừng cho Gia Bảo .
° Tiếp theo là Lý Nhã Kỳ bốc thăm số 6 và Lý Trí số 5 . Lý Trí tuy mới chỉ 17 tuổi , nhưng cũng là một thiếu niên tuấn tú đẹp trai , hơn nữa chiến lực cũng khá đạt Chiến Uý cấp 5 , nếu so ra thì không bằng Gia Bảo hay Lý Hùng nhưng nhìn lài thì cũng hơn hẳn nhiều người như Lý Nghĩa và Lý Cảnh Trực .
° Sau tiếng hiệu lệnh khai cuộc . Nhã Kỳ liền xuất kiếm phóng ra một đạo kiếm lực về phía Lý Trí .
— Vèo….èo
° Lý Trí cũng xuất đao chém ra một đao lực nghênh tiếp đòn lực của Nhã Kỳ .
— Veo…
– Tiếng nổ khi hai lực công phá lẫn nhau giữa khoảng không nghe khá lớn .
— Uỳnh
° Tiếng nổ vừa rứt , Lý Trí nhanh nhẹn chém thêm một đao lực về phía Nhã Kỳ . Nhưng cô nàng cũng đoán được hắn sẽ làm như vậy , nên cùng lúc đó cô cũng phóng ra một kiếm lực về phía hắn .
— Uỳnh
° Lại thêm một lần vang vọng âm thanh của lực đối lực . Phải nói đây là trận gay cấn nhất từ đầu tới giờ khi mà cả hai nam thanh và nữ tú , giao chiến một cách kịch liệt như vậy .
° Thế nhưng đã gọi là tranh đấu thì vẫn phải có hồi kết , khi mà cảnh giới bị chênh lệch được bọc lộ thì cũng là lúc Lý Trí trúng đòn phải chịu thua , và chiến thắng tất nhiên thuộc về Nhã Kỳ rồi .
– Đại trưởng lão sau khi xác nhận Nhã Kỳ giành chiến thắng liền nói luôn :
— Cuối cùng là số 7 và số 8 . Trận này cũng là trận để chốt tên bốn người được thay mặt cho Lý gia đi thi đấu với các gia tộc khác trong thành vào tháng sau .
° Lúc này chỉ còn lại Vô Danh và một tên cùng tầm tuổi như cậu tên là Lý Văn Cương con trai út của tam trưởng lão Lý Văn Dương . Tên Lý Văn Cương này cũng là một nhân tài của Lý gia , hắn 20 tuổi chiến lực đạt tới Chiến Sư cấp 1 .
° Lý Văn Cương bước lên chiến đài với tinh thần vui sướng khi đối thủ của hắn ngay vòng đầu tiên lại là Vô Danh , một kẻ tầm thường trước con mắt của hắn . Những người khác cũng trung ý nghĩ như hắn , họ và hắn đều cho rằng Vô Danh sẽ ăn hành ngập mồm , và chiến thắng dễ dàng cho Lý Văn Cương . Đại trưởng lão còn dự tích chắc chắn tới nỗi , định ghi sẵn tên của Văn Cương vào danh sách bốn người đứng đầu cuộc thi , nếu không phải lão bắt gặp Lôi Công đang lườm lão thì có lẽ đã ghi luôn rồi .
° Tiếng hô khai cuộc , được đại trưởng lão cất lên một cách nhanh chóng . Và tên Văn Cương cũng nhìn Vô Danh mỉm cười một cách bí hiểm , mà lao tới với một nắm đâm uy lực .
— Rầm …
— Bịch …
° Những người đứng xem xung quanh cảm thất bất ngờ , vì không hiểu thế nào mà nền chiến đài xuất hiện một hố lõm ngay chỗ vừa nãy Vô Danh đứng , còn Văn Cương thì đang trong tư thế mặt úp xuống đất đít chổng lên trời . Trong khi Vô Danh đang nghiêng ngó nhìn trời nhì mây như thể cậu chẳng biết gì cả .
° Diễn biến quá nhanh chỉ có Lôi Công cùng các trưởng lão mới có thể nhìn ra , Vô Danh sử dụng bộ pháp để tránh cú đấm của Văn Cương , vừa kịp vòng ra phía sau hắn , tiện chân đạp cho hắn một cái vào mông khiến Văn Cương lỡ đà mà ngã khỏi chiến đài . Tuy nhiên bọn họ cũng không khỏi giật mình , khi nhận ra bộ pháp của Vô Danh chính là bộ pháp bí truyền của Lý gia , đáng nói hơn là trong số họ cũng từng luyện qua , thế nhưng không ai có thể sử dụng bộ pháp đó được như Vô Danh vừa sử dụng .
° Dưới chiến đài , Văn Cương bày vẻ mặt kinh ngạc mà tròn mắt nhìn Vô Danh , hắn không tin vào mắt mình khi thấy cậu có thể nhẹ nhàng tránh được một cú đấm của hắn , trong khi Vô Danh vẫn thản nhiên ngửa mặt nhìn trời mây .
– Chờ mãi không thấy đại trưởng lão nói gì , Lôi Công liền hắn giọng rồi nói :
— È…hem công bố kết quả đi chứ … hả ?
– Đại trưởng lão Lý Gia Thế liền giật mình trong tích tắc , rồi lão lấy giọng uy nghiêm mà nói lớn :
— Lý Vô Danh … thắng
° Chẳng có cái vỗ tay nào để chúc mừng cho cậu , thế nhưng Vô Danh vẫn mỉm cười bước xuống khỏi chiến đài .
° Tên Văn Cương tỏ vẻ không tâm phục đối với chiến thắng của Vô Danh . Hắn liền lớn tiếng nói :
— Khoan đã … Ta không tin hắn giỏi hơn ta . Vừa rồi có lẽ hắn đã gian lận , ta muốn thi đấu lại với hắn .
° Lôi Công nghe câu đó của Văn Cương tỏ ra tức giận , lão đập tay một phát phá nát cái bàn bên cạch , rồi lớn giọng phẫn nộ nói :
— Thắng thua đâu phải chỉ có dựa vào sức mạnh . Ngươi thua mà không cam nhận là một điều đáng chách .
° Tên Văn Cương khép nép nói :
— Nhưng con đâu thể bị thua một cách như thế … rõ ràng là hắn đã dùng gì đó … khiến con bị ngã khỏi chiến đài .
° Mọi người có mặt cũng xôn xao dư luận , cho rằng Vô Danh đã sử dụng thứ gì đó gian lận khi thi đấu .
° Điều này khiến Lôi Công càng thêm tức mà quát lớn :
— Im lặng . Các ngươi im hết cho ta .
° Lão lại quay sang Văn Cương nói :
— Ngươi biết vì sao ngươi thua một cách ngớ ngẩn như vậy không ?
° Tên Văn Cương không dám nói thêm gì nữa .
° Lôi Công lại nói tiếp với hắn và cũng như giải thích cho mọi người :
— Ngươi thua vì đã coi thường đối thủ , hắn chưa phải sử dụng thứ gì đó phức tạp , chỉ đơn giản vài bước bộ pháp , và một cái đạp nhẹ để đẩy ngươi rơi khỏi chiến đài . Tuy ngươi để thua là điều đáng tiếc , nhưng cũng cho ta thấy được , có sức mạnh thôi chưa đủ mà cần phải có trí tuệ nữa mới thành tài được .
° Tên Văn Cương nghe song cũng cảm thấy ân hận vì đã coi thường Vô Danh . Những người khác cũng phải công nhận điều Lôi Công vừa nói .
* Cuộc tuyển trọn lại tiếp tục , mặc dù đã xác định được bốn người giỏi nhất trong đợt tuyển trọn này , tuy nhiên các trận tranh tài vẫn được diễn ra để trọn ra ai là người giỏi nhất , và cặp đầu tiên là Lý Gia Bảo và Lý Hùng .
° Có vẻ như quán quân năm nay đã nằm chắc trong tay Lý Gia Bảo , khi mà giờ đây mọi người đều thấy được cậu là người có chiến lực cao nhất . Và cũng bởi trận đấu của Gia Bảo và Lý Hùng cũng kết thúc khá nhanh chóng . Tuy Lý Hùng biết rõ lợi hại của một Chiến Sư cấp như Gia Bảo nên hắn đã chủ động phòng thủ , để chờ cơ hội phản công , thế nhưng Gia Bảo lại không cho hắn cơ hội đó . Gia Bảo xuất kiếm rồi chém ra một thủy long dũng mãnh liên tục đánh tới Lý Hùng , khiến Lý Hùng bị dồn ép nhảy khỏi chiến đài thua cuộc , trận đánh không mấy công sức của Gia Bảo khiến đại trưởng lão hết sức hài lòng về cậu .
° Sau cùng là trận đấu của Vô Danh với Nhã Kỳ . Vô Danh cứ đứng im một chỗ nhìn Nhã Kỳ , trong khi cô nàng cũng chưa động thủ mà cũng đứng nhìn Vô Danh .
° Chờ lâu như vậy mà không thấy ai ra tay , những người ở dưới liền hô hào gào thét :
— Sao thế … đánh đi chứ … câu giờ quá cơ .
° Nhã Kỳ thở dài một cái như muốn nói gì đó , song cô xuất kiếm phóng đi một kiếm lực về hướng Vô Danh .
•• Vèo…
° Cơ thể Vô Danh cũng liền vận động , cậu bước qua trái một chút khiến kiếm lực của Nhã Kỳ bay hụt qua . Kèm theo câu nói bâng quơ của cậu :
— Quá chậm .
° Thanh âm chỉ đủ cho Nhã Kỳ nghe thấy , khiến cô có chút khó chịu liền phóng ra một đạo kiếm lực khác , lần này có vẻ nhanh hơn lần trước .
•• Veo…èo
° Thế nhưng cũng giống lần trước , Vô Danh chỉ cần nhẹ nhành bước qua một bên là đã có thể tránh được . Và cậu lại nói :
— Vẫn chậm lắm … phải nhanh nữa lên .
° Người xem nhìn mà lác cả mắt , có người còn buột miệng mà nói :
— Đúng là khi nãy Lý Văn Cương kia bị đá khỏi chiến đài trong chớp mắt không có gì sai .
° Còn Nhã Kỳ lại cảm thấy nóng vội , khi Vô Danh có thể dễ dàng chánh được hai kiếm lực của cô . Thế nên cô múa thanh kiếm trong tay đánh ra một thế chém ngang một nhát , phóng ra một lượt năm đạo kiếm lực về phía Vô Danh .
••• Ngũ Kiếm Liên Hoàn .
•• Vèo…vèo…veo .
° Năm đạo kiếm lực lướt đi theo đường chém của Nhã Kỳ vùn vụt hướng tới Vô Danh .
° Thế nhưng không ngờ Vô Danh chỉ nhẹ nhàng nhảy lên một cái là chánh được năm đạo kiếm lực đó , đồng thơi lùi người về phía sau , bay xuống khỏi chiến đài . Trước sự ngỡ ngàng của mọi người , Vô Danh mỉm cười nói với Nhã Kỳ :
— Ta đã nói là em quá chậm rồi mà .
Nhưng với ta tới đây là đủ rồi , ta sin tự nhận thua .
° Câu nói của cậu lại càng khiến nhiều người phải thêm một phen bất ngờ ngạc nhiên . Ngay cả Lôi Công cũng không kém ngạc nhiên để rồi phải đứng lên hỏi Vô Danh :
— Sao ngươi lại nhận thua ? Ta thấy ngươi đã …
° Vô Danh chỉ cười nhạt nói :
— Cùng là một nhà thắng bại quan trọng lắm sao ? Với lại tôi có thắng thì cũng có ích gì đâu , chỉ cần có được một xuất thi đấu giữa các gia tộc là đủ rồi .
° Câu này của Vô Danh khiến Lôi Công cảm thấy cậu rất có phong thái của người làm đại nghiệp , tuy nhiên những người còn lại cho rằng cậu ngụy tạo nhân cách của quân tử .
° Kết quả cuối cùng của cuộc tuyển trọn không phải nói cũng biết , quán quân thuộc về Gia Bảo . Phải nói hôm nay đại trưởng lão có vẻ phấn khởi , vì trận cuối cùng chưa kịp đánh thì Nhã Kỹ đã nhận thua , cho nên Gia Bảo có ngôi quán quân mà không tổn chút sức lực .
* Sau lễ ăn mừng cho bốn người đứng đầu năm nay , Vô Danh cùng Hồng Liên trở về gia viên .
° Hồng Liên mặc dù cảm thấy vui vì Vô Danh có được thành tích tốt trong lần tuyển trọn hôm nay , nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu là tại sao lẽ ra cậu có được thành tích tốt hơn nếu như cậu không tự bỏ cuộc trong trận đấu với Nhã Kỳ . Cho nên vừa về tới phòng cô hỏi Vô Danh :
— Tôi không hiểu tại sao cậu lại tự nhận thua trong khi cậu đang ở thế thắng ?
° Vô Danh nhìn cô cười vui nói :
— Ta đã có thứ mình cần rồi , đâu cần phải tranh giành của nhà người ta thứ gì nữa . Hơn nữa lùi một bước để mai này bước đi cho bằng phẳng mà .
° Câu này của Vô Danh khiến Hồng Liên phải thầm khen cậu là người cẩn trọng thông minh .
° Vẫn là ánh mắt và nụ cười ấy , Vô Danh nói :
— Dù sao chúng ta cũng đang nhờ vả họ mà . Không thế sao có thể ở đây lâu dài được .
° Hồng Liên nheo mắt cười , nói :
— Cậu nói cũng đúng .
* Hôm sau ,trong khi Vô Danh đang sắp xếp đống đan dược mà cậu đã luyện được , thì nhận thấy có người đang bước vào gia viên của mình , cậu nhìn ra đó là Nhã Kỳ .
° Nhã Kỳ khẽ cười và chào Vô Danh
° Vô Danh cũng vui cười và nói :
— Tới tìm ta có việc gì ư ?
° Hơi bất ngờ trước câu hỏi của Vô Danh , nhưng Nhã Kỳ cũng nhanh miệng đáp :
— Anh có thể chỉ giáo thêm cho em về cách thức xuất lực sao cho nhanh hơn … Có được không ?
° Vô Danh nhìn Nhã Kỳ một lát rồi mới nói :
— Em tới tìm ta để học hỏi … Ta đâu có gì để dạy em .
° Một lát suy nghĩ rồi Nhã Kỳ nói :
— Em nghe nó anh đã từng là một người có chiến lực rất cao … và những gì hôm qua anh thể hiện trên chiến đài … khiến em cảm thấy em nên học hỏi thêm từ anh .
° Suy nghĩ một lát rồi Vô Danh chỉ vào cọc gỗ ở giữa sân và nói :
— Đó là chuyện cũ rồi … nhưng em hãy bắt đầu với cái cọc gỗ kia trước xem thế nào .
° Nhã Kỳ nhìn cái cọc gỗ , cô xuất kiếm múa thế phóng đi một đạo kiếm lực . Kiếm lực của cô đánh chúng mục tiêu , nghe " bùm "
° Cô đánh song liền quay lại nhìn Vô Danh , với ánh mắt mong muốn được chỉ bảo
° Vô Danh suy ngẫm đôi lát, rồi bước tới bên cạnh Nhã Kỳ , cậu bắt đầu phán :
— Lối đánh hoa mỹ của em , nó không có tác dụng ở cảnh giới Chiến Úy . Cho nên em hãy quên mấy thứ hoa mỹ đó đi , và đánh ra một cách chậm rãi và đơn giản thôi .
° Nhã Kỳ không chần chờ , cô tập trung tinh thần , dẫn lực từ Chiến Đơn trong cơ thể , đi qua lồng ngực dẫn tới cánh tay , thông qua thanh kiếm trong tay phóng ra một đạo lực . Chứng kiến sự thay đổi của bản thân , Nhã Kỳ vui mừng nhưng vẫn đưa mắt nhìn Vô Danh để xem cậu có đánh giá thế nào .
° Vô Danh dáng vẻ hài lòng nói :
— Tốt hơn trước rồi đúng không ? … Tiếp tục đánh đi , cứ từ từ từng nhát một .
° Nói song cậu lấy ra một bình sứ màu xanh nam đưa cho Nhã Kỳ và nói tiếp :
— Cầm lấy chỗ phục lực đan nay , khi nào hết chiến lực thì dùng , rồi lại tiếp tục . Ngày hôm nay cứ vậy đã .
° Nhã Kỳ nhận bình sứ từ tay Vô Danh với ý nghĩ trong đầu là bất ngờ cùng với cảm kích , bởi cô cũng biết một bình phục lực đan này giá không rẻ , thế nhưng Vô Danh lại hồn nhiên cho cô một bình chỉ để cô luyện tập .
° Nhìn ánh mắt của Nhã Kỳ , Vô Danh như hiểu được suy nghĩ của cô , cậu liền bảo :
— Cái này ta luyện ra nhiều lắm , bất cứ khi nào em cần thì cứ đến lấy . Tuy nhiên sau này em phải phụ giúp ta đi lấy thảo dược .
° Nhã Kỳ cười tươi đáp :
— Hi hi hi . Không thành vấn đề .
° Vô Danh lấy ra hai bình sứ khác cầm trên tay và nói :
— Ừ … em tiếp tục tu luyện đi , ta phải mang tới cho Lôi Công một ít đan dược …
° Nói rồi Vô Danh liền bước đi . Nhã Kỳ cũng bắt đầu luyện tập theo những gì cậu đã chỉ bảo khi nãy .
* Vô Danh vừa đi khỏi thì Hồng Liên liền bước ra khỏi phòng , thấy Nhã Kỳ cô có vẻ ngạc nhiên hỏi :
— Nhã Kỳ … em làm gì ở đây ?
° Nhìn thấy người hỏi là Hồng Liên , Nhã Kỳ liền đáp :
— Em tới tìm Vô Danh để học hỏi .
° Tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời của Nhã Kỳ , Hồng Liên nhất thời im lặng , . Một lát rồi cô nói :
— Vậy em cứ tiếp tục đi , ta đi nấu nước pha trà , lát tập mệt thì chị em ta ngồi uống trà nói chuyện vui .
° Cảm kích trước sự mến ái của Hồng Liên , Nhã Kỳ khẽ gật đầu cười vui , rồi tiếp tục tập luyện .
* Trong khi đó Vô Danh lại đang cùng lão Lôi Công uống trà và nói chuyện .
° Lôi Công nhớ tới , Vô Danh có thể sử dụng bộ pháp mà lão đã dạy cho cậu , một cách ngoài sự tưởng tượng . Lão bèn hỏi :
— Làm cách nào mà ngươi có thể sử dụng bộ pháp ta đã dạy cho ngươi , một cách trôi chảy như vậy ? . Trong khi ta đã tu luyện bộ pháp đó mấy mươi năm , nhưng vẫn cảm thấy không thể bằng ngươi .
° Vô Danh cũng không biết phải nói thế nào , vì thực ra cậu đâu có để ý tập luyện gì đâu , chỉ vì một lần rình trộm con gái người ta tắm chuồng rồi bị phát hiện , trong lúc bỏ chạy cậu nhớ nhớ quên quên chạy bừa mà đạt được trình độ như hiện nay " nhất bộ vô ảnh " chỉ một bước thôi ngươi đi không lưu lại thân ảnh .
° Cậu chỉ đành nói với Lôi Công :
— Tôi cũng không biết nói sao đâu . Có lần trong lúc cấp bách ta cứ chạy bừa … ai ngờ ngoài sức tưởng tượng . Ngú ngớ mà vớ cái huy trương vàng thôi .
° Lôi Công nghe cậu nói như vậy , thì cũng không biết phải nói gì nữa .
° Sau khi nâng chén trà lên miệng nhập một ngụm , Vô Danh lại nói với Lôi Công :
— À phải rồi Lôi Công … để Nhã Kỳ tới chỗ của ta , một thời gian có được không ? . Ta cần người phụ giúp ta luyện đan .
° Lôi Công suy nghĩ khá lâu rồi mới nói :
— Được nhưng ngươi phải nhắc nhở nó , không được chểng mảng trong việc tu luyện của bản thân … chỉ còn một tháng nữa là tới ngày …
° Vô Danh liền đáp :
— Lão yên tâm ta sẽ căn dặn cô ta .
* Sau khi nói chuyện với Lôi Công , thì Vô Danh thong thả định đi về gia viên của mình . Thế nhưng đang đi , thì bỗng có hai cô gái nhìn cũng có chút nhan sắc , qua y phục mà họ mặc cậu cũng liền nhận ra được họ là hầu nữ trong Lý gia , chỉ là không biết họ là hầu nữ của ai thôi . Đúng lúc đó Tiểu Tinh trong đầu cậu đưa thông tin cho cậu biết , hai hầu gái này là người hầu của Lý Văn Cương .
° Thấy hai hầu gái chặn đường mình Vô Danh liền hỏi họ :
— Hai người muốn gì ?
° Một trong hai hầu gái khẽ cười hiểm nói :
— Chủ nhân nhà tôi muốn gặp cậu , bàn chút chuyện . Mời cậu đi theo chúng tôi .
° Vô Danh thấy hai người này đều chỉ là Chiến Binh cấp 6 . Nên cậu cũng không ngần ngại mà từ chối nói :
— Ta có việc rồi không rảnh đi với hai người .
° Hầu gái thứ hai nghe Vô Danh nói vậy liền ra giọng nói với cậu :
— Không cần biết cậu bận chuyện gì , hôm nay cậu nhất định phải theo chúng tôi đi một chuyến .
° Nói song hai ả người hầu liền định ra tay với Vô Danh .
° Vô Danh cũng định cho hai ả hầu nữ này một bài học vì dám vô lễ với cậu , nhưng cậu lại nghĩ đánh rắn phải đánh vào đầu , cho nên cậu liền giả bộ nói :
— Thôi được … thôi được … hai người dẫn đường đi .
° Hai hầu nữ liền đưa Vô Danh tới một gia viên có vẻ lớn , kiến trúc của gia viên này có đôi phần xa hoa hơn của cậu . Hai người hầu gái dẫn cậu tới một gian phòng phía sau gia viên . Tới nơi thì họ mở cửa đẩy cậu vao trong , rồi đóng chặt cửa lại .
° Nhìn quanh một lượt Vô Danh nhận biết đây là gian phòng để tu luyện , đi tới chiếc ghế kê trong gian phòng , cậu ngồi xuống , tự rót cho mình một ly trà trên bàn và ngồi uống . Cậu uống hết ly trà thì tên Văn Cương kia mới xuất hiện , hắn bước vào phòng đi tới trước mặt cậu , vẻ mặt hắn có chút bất ngờ trước thái độ không tỏ vẻ của Vô Danh .
° Thế rồi hắn lấy lại sự tự tin , vì hắn vẫn cho rằng Vô Danh chỉ là người bình thường , hắn nói với giọng vừa nịnh nọt vừa đe dọa cậu :
— Ta nói cậu nghe . Cậu tốt nhất nên nhường lại cho ta cái xuất đi tham gia cuộc thi " Tinh Anh Toàn Thành " của cậu , chỉ cần cậu đồng ý ta sẽ không là khó cậu .
° Vô Danh nghe song , vẫn bình thản cười nhạt nói :
— Nếu ta không đồng ý thì làm gì được ta sao ?
° Lý Văn Cương tỏ rõ ác ý trên mặt :
— Vậy thì đừng chách ta ác với cậu .
° Nói đoạn Văn Cương xuất lực đấm ra một cú kèm theo hỏa lực phập phù nơi nắm tay của hắn , nhắm vào bụng của Vô Danh .
••• Binh …
° Thế nhưng làm hắn phải kinh hoàng vì cú đấm của hắn mặc dù chúng đích , nhưng lại không si nhê gì với Vô Danh , ngược lại cánh tay của hắn liền có chút cảm giác ê ẩm . Trong khi hắn còn đang bàng hoàng , thì liền bị lĩnh chọn một cú tát vào mặt , nghe cái " Bốp … " . Cơ thể hắn chao đảo bước lệch qua một bên theo đà của cú tát đó , đồng thời hai mắt hắn như tối sầm lại .
° Cú tát đó chính là Vô Danh đã tát hắn . Cậu nhìn hắn khinh thường mà nói :
— Ngươi vẫn cho rằng … bản thân ngươi có thể làm gì được ta sao ? Ha ha ha … hôm qua không cho ngươi bằm dập trên chiến đài là cho ngươi chút mặt mũi đó .
° Tên Văn Cương không nhịn nổi cơn sỉ nhục này liền hô lớn :
— Người đâu giết tên này cho ta .
° Hai gái người hầu liền đẩy cửa sông vào , thế nhưng liền bị Vô Danh đánh ra hai đạo lực , hất tung trở ra .
•• Rầm …
° Hai hầu gái bị đánh văng đi , cơ thể bọn họ va chạm với hai cánh cửa ra vào của căn phòng , khiến hai cánh cửa đó liền vỡ tung . Hai hầu gái ngã lăn trên đất , miệng phun máu tươi ho khụ khụ .
° Vô Danh nhìn bọn chúng , rồi nói :
— Đây chỉ là cảnh cáo . Nếu còn dám vô lễ với ta một lần nữa thì hãy cẩn thận cái mạng .
° Nói song cậu liền bỏ đi . Trong khi tên Văn Cương cùng hai người hầu của hắn , lại đang kinh hoàng vì đã bị cậu đánh cho tới nỗi không kịp phản kháng .