Dâm Hiệp Truyện - Chương 13
* Sau khi ngắm nghía viên phục lực đan , Lôi Công không khỏi hết lời khen ngợi đối với Vô Danh .
— Khá lắm … Ta cũng cảm thấy tự hào thấy cho ông nội ngươi .
– Còn Vô Danh cũng không quên khéo lời đòi hỏi một chút bạc để tiêu xài .
— Vậy lão có thể thấy mặt ông nội ta đưa ta ít bạc để tiêu xài không ?
– Lôi Công không ngần ngại lấy ra một túi bạc khá lớn từ trong nhẫn chứa đồ của lão đưa cho Vô Danh . Lão nói :
— Bằng này đã đủ chưa ?
– Nhận túi tiền nặng chịch từ tay Lôi Công , Vô Danh vui mừng nghĩ thầm trong đầu . " Hi hi . Có tiền tiêu xài nữa rồi " .
– Bỗng Lôi Công nói với cậu một câu khiến cho Vô Danh cùng mấy thành thiếu niên đang luyện tập kia tỏ vẻ bất ngờ .
— Sắp tới gia tộc sẽ tuyển trọn người tài năng để tham gia thi đấu cuộc thi giữa các gia tộc trong thành , ngươi cũng phải có mặt trong ngày tuyển trọn đó .
– Vô Danh định từ trối , nhưng Tiểu Tinh trong đầu cậu lại muốn cậu tham gia cuộc thi đó .
* Sáng nay , khi trời vừa sáng thì Vô Danh đã tiến vào khu rừng , vừa đi cậu vừa nói chuyện với Tiểu Tinh .
– Vô Danh hỏi Tiểu Tinh trong đầu mình :
— Tại sao ngươi muốn ta tham gia vào cuộc thi đó ?
– Tiểu Tinh trả lời cậu :
— Bởi vì cậu muốn làm gì thì cũng nên có một nơi hậu thuẫn vững chắc . Và tôi thấy Lý gia có thể làm được , nhưng trước hết cậu phải cho họ thấy giá trị của cậu đã .
– Vô Danh gật gù đồng tình nói :
— Ngươi đúng là con sâu con mọt trong đầu ta ,chuyện gì cũng chu đáo suy tính . Chỉ có điều ngươi thực sự muốn gì ở ta ?
– Câu nói sau cùng của Vô Danh , giọng rất nghiêm túc .
– Tiểu Tinh cũng nghiêm túc đáp :
— Khi nào thích hợp tôi sẽ cho cậu biết mục đích đó là gì . Hiện giờ cậu chỉ có thể làm gì tôi nói mà thôi . Tất nhiên tôi không để cậu phải thiệt thòi .
– Vô Danh nghe vậy vẫn nghiêm túc hỏi :
— Nếu ta không làm theo ngươi thì sao ?
– Câu trả lời của Tiểu Tinh rất nhanh gọn :
— Chết .
– Như một gáo nước lạnh dội lên đầu , khiến Vô Danh nhất thời im lặng . Tận sau trong đầu cậu vô vàn nhưng suy tính về Tiểu Tinh .
– Thế nhưng bất chợt Tiểu Tinh lại nói với cậu :
— Tôi đã nói sẽ không để cậu thiệt thòi , cho nên cứ yên tâm chỉ cần chúng ta hợp tác tốt thì cả tôi và cậu đều tồn tại .
– Vô Danh thấy tạm thời cậu và Tiểu Tinh là không thể tách rời nên đành phải nghe theo nó . Đợi tới khi cậu tìm ra cách tách nó khỏi bản thân thì mới tính tiếp , nhưng để làm được việc đó trước tiên cậu phải trở lên mạnh mẽ đã .
* Theo chỉ dẫn của Tiểu Tinh và một dạng hình ảnh mô phỏng giống như bản đồ hiện lên trong đầu , Vô Danh chợt thấy một nhóm khoảng mười mấy ma thú Thiết Trư , một loài ma thú có hình dáng giống với lợn rừng nhưng to lớn hơn nhiều . Đặc biệt cặp răng nanh của nó , nhìn giống với hai lưỡi đao ( katana ) hơn là răng nanh thông thường . Thiết Trư là loài ma thú máu chiến , hơn nữa da của chúng rất dầy và cứng như thép có thể hứng chịu một đòn đánh toà kích của một Thú Uý , tương đương với Chiến Uý cấp 10 .
– Cậu hỏi Tiểu Tinh :
— Liệu huyền thiên kiếm có thể chém qua được lớp da của chúng không ?
– Tiểu Tinh nói với cậu
— Cái đó còn phải hỏi . Huyền thiên kiếm có thể dễ dàng phá vỡ được lớp phòng ngự của một thú thánh , thì một ma thú cấp thấp có là gì .
– Nghe Tiểu Tinh nói vậy , Vô Danh liền lấy ra huyền thiên kiếm rồi bước tới trước bọn Thiết Trư đang tranh giành thức ăn . Trước những con mắt đỏ lửa ngạc nhiên của bọn chúng , cậu đưa mũi kiếm chỉ về phía bọn chúng , tỏ ý thách thức .
– Cả đám Thiết Trư thấy một tên loài người thuộc dạng tầm thường , dám bước tới thách thức bọn chúng . Thì cả bọn liền chĩa cặp răng nanh sắc nhọn dài và bén như lưỡi đao , đồng loạt lao tới Vô Danh , như thể chúng muốn xé xác cậu .
– Vô Danh bình tĩnh chờ chúng lao tới . Rồi bất ngờ ra tay .
— Vụt…vụt…vụt
— Xoẹt … Xoẹt … X…o…ẹ…t .
– Chỉ cần thời gian đủ để nhấp một chén rượu , mười mấy Thiết Trư đã bị Vô Danh chém thành hai đoạn . Tốc độ của cậu nhanh tới nỗi nhóm Thiết Trư kia không kịp phản ứng với đau đớn , thì đã hồn lìa khỏi xác về chầu diêm vương .
– Bản thân Vô Danh không khỏi phấn khởi vì sau khi tiêu diệt mười mấy Thiết Trư kia đã khiến cậu tăng 5 cấp chiến lực , trở thành Chiến Binh cấp 5 .
– Tiểu Tinh bảo Vô Danh hãy thu thập toàn bộ răng nanh và da thịt của Thiết Trư , bởi sau này rất có thể sẽ dùng tới trong lĩnh vực chế luyện , hoặc mạng bán cũng có thể kiếm được khối bạc .
– Sau khi thu thập song Vô Danh lại tiếp tục hành trình nâng cao chiến lực của bản thân . Cậu muốn trong ngày hôm nay phải cố gắng nâng chiến lực thành một Chiến Sư .
* Tới chiều tối , Vô Danh thong thả vào thành . Tâm tư cậu có vẻ rất thoải mái , vừa đi vừa ngắm nghía khắp nơi . Cậu chưa vội về gia trang ngày , bởi cậu muốn tới trung tâm thành để vào trong " Bách Bảo Lâu " để bán những thứ cậu thu thập được , và mua thêm thảo dược luyện đan .
– Bách Bảo Lâu , là một toà kiến trúc rất hoành tráng với bẩy tầng nổi và ba tầng chìm và thuộc quyền sở hữu của Trường Sơn thương hội . Bẩy tầng nổi là bề nổi của Bách Bảo Lâu , dùng để chưng bầy mua bán tất cả mọi thứ trên đời mỗi một tầng là một nấc thang vật phẩm , càng cao thì vật phẩm càng quý hiếm . Ba tầng chìm của Bách Bảo Lâu là kiến trúc bí mật tuyệt đối của bảo lâu này , chỉ có quản sự thương hội trở lên mới biết tới sự tồn tại của nó . Tuy nhiên Vô Danh lại là ngoại lệ bởi cậu có Tiểu Tinh trong đầu nên không có gì có thể dấu được cậu .
– Bước vào trong Bách Bảo Lâu , cậu đi thẳng tới quầy giành cho khách tới bán đồ . Đem toàn bộ những thứ cần bán ra đặt lên quầy , Vô Danh nói với tên trưởng quầy là cậu muốn bán chúng và bảo hắn định giá . Sau khi giao dịch thành công , cậu liền hỏi tên trưởng quầy đó về những loại thảo dược như tàng hồng và thảo căn … được bày bán ở đâu vì cậu muốn mua một lượng khá lớn .
– Tên trưởng quầy thấy cậu ăn mặc bình thường , lại vừa phải bán vật phẩm để lấy bạc thì có vẻ coi thường cậu mà nói :
— Cậu muốn mua mỗi loại mấy cây ?
– Vô Danh thấy hắn có vẻ coi thường mình , cậu liền thu lại số bạc vừa giao dịch được đem cất đi , rồi lại lấy ra túi bạc mà Lôi Công đã đưa cậu , đặt lên quầy và nói :
— Theo giá cả mà chia ra cho đều . Ta mua đủ hết chỗ bạc này .
– Tên kia thấy túi bạc lớn của Vô Danh , hắn liền đổi thái độ nói :
— Hì hì hì , công tử mời ngồi kia uống hụm trà , chờ tôi tính toán rồi sẽ mang ra cho cậu .
– Vô Danh liền nói :
— Ngươi mau làm việc của mình đi , ta muốn tham quan nơi này một chút .
– Tên trưởng quầy liền đưa tay ra ý mời cậu cứ tự nhiên , rồi hắn cầm số bạc trở vào trong quầy bắt đầu tính toán .
– Ngắm nhìn từ quầy hàng này tới quầy hàng khác tuy nhiên tầng này toàn là thường phẩm , khiến Vô Danh ngán ngẩm mà lắc đầu mỗi khi tới quầy để xem . Cậu không biết rằng mỗi một hành động của cậu đều lọt vào tầm mắt của một người tuổi đã cao .
– Tên trưởng quầy sau khi tính toán và lấy thảo dược liền mang tới cho Vô Danh , ngoài ra hắc còn đưa cho cậu một miếng gỗ nhỏ và căn dặn :
— Đây là giảm giá lệnh chỉ giành tặng cho những khách hàng víp như cậu . Từ lần sau cậu tới mua bán sẽ nhận được độ giao dịch với giá tốt hơn .
– Vô Danh nhìn miếng gỗ có khắc chữ " Víp 1 " trong tay , cậu chỉ khẽ cười nhạt một cái rồi ra về .
* Về tới gia viên là một phen đau đầu với vô số các câu hỏi của Hồng Liên . Nào là cậu đã đi đâu ? Cậu đã làm gì ? Sao không cho tôi đi cùng ? Sao không nói với tôi ? Nhỡ sảy ra chuyện gì thì tôi phải là sao ? …
– Vô Danh cảm thấy thái độ của Hồng Liên giống như người vợ lo lắng cho chồng mình , để rồi cậu nhìn vào mắt cô mà cười một nụ cười hạnh phúc . Thế nhưng nụ cười đó khiến Hồng Liên cảm thấy ngượng ngùng tới đỏ ửng cả hai má , cũng may cô đang đeo một tấm vải che mặt nên cũng phần nào dấu được vẻ thẹn đó .
– Hông Liên vì thẹn mà nói :
— Cậu cười như vậy là có ý gì ?
– Vô Danh thản nhiên đáp :
— Thì ta thấy vui thì cười thôi . Hì hì .
– Hồng Liên lại hỏi tiếp , lần này là giọng bực bội nói :
— Cậu để ta phải lo lắng cả ngày như vậy vui lắm sao ?
– Vô Danh nghe vậy thì liền bất ngờ ôm Hồng Liên vào lòng và nói :
— Vì ta biết nàng đang quan tâm cho ta , nên ta vui mừng mà cười thôi .
– Vì bất ngờ bị Vô Danh ôm giữ phần eo cơ thể , cùng câu nói của cậu khiến Hồng Liên không biết nên nói gì và làm gì , chỉ đành lặng im nhìn cậu bằng ánh mắt vui sướng .
* Hai tuần sau , Vô Danh lúc này chiến lực của cậu đã tăng thành Chiến Vương cấp 1 . Hơn nữa trình độ luyện đan của cậu mặc dù chưa tăng tiến , nhưng đã có thể luyện thêm được một vài loại đan dược khác .
– Trong đó có một loại gọi là Phục Thương Đan , một loại đan dược có thể lập tức phục hồi 50% thương tật trên con thể , loại đan dược này là cực phẩm thất truyền đã lâu . Sau khi chia ra thành hai bình , Vô Danh cất đi một bình , còn một bình cậu mang tới cho Lôi Công .
– Tới sân luyện công như mọi lần , Vô Danh tới trước mặt Lôi Công đưa ra hai bình sứ có màu khác nhau và nói :
— Hôm này ta có thêm một loại mới . Đó chính là phục thương đan , trong cái bình màu đỏ này .
– Lôi Công có vẻ sửng sốt nói :
— Phục Thương Đan … Ngươi muốn nói tới đan dược trị thương tật ư ?
– Vô Danh ngạc nhiên khi thấy Lôi Công có vẻ khẩ chung khi hỏi về phục thương đan . Cậu nói :
— Đúng vậy … Tuy nhiên chỉ có thể phục hồi được có 50% và chỉ tác dụng một lần cho mỗi lần thọ thương mà thôi .
– Lôi Công nghe song mừng rỡ nói :
— Như vậy là quá tốt rồi .
– Cất hai bình đan vào nhẫn chứa đồ song , lão lại nói với Vô Danh :
— Ngày tuyển trọn của gia tộc đã gần tới , ngươi chuẩn bị sao rồi ?
– Vô Danh nhìn đám người đang hì hục tập luyện mà nói :
— Ta không biết nên chuẩn bị như thế nào nữa …
– Lôi Công cũng nhìn đám người Già Bảo mà nói với Vô Danh :
— Đừng lo lắng quá … Ta sẽ nói bọn chúng nhẹ tay với cậu .
– Vô Danh nhìn lão một cách kì lạ , rồi bâng đùa nói :
— Ta có bộ pháp mà lão đã chỉ dạy cho ta , cho nên đám người này muốn đánh được ta thì hơi khó đấy . Ha ha ha .
* Vài ngày sau .
– Ngay từ lúc sáng sớm , tất cả mọi người trong Lý gia đều tụ họp tại khu luyện công của gia tộc , để xem và cổ vũ cho các thí sinh tham gia đợt tuyển trọn nhân tài . Năm nay có tất cả là tám thí sinh đủ độ tuổi để tham gia tuyển trọn , nói là thí sinh nhưng tất cả đều là con của bảy vị trưởng lão trong Lý gia , mà bảy trưởng lão này đều là con trai của Lôi Công . Chỉ có Vô Danh là thành phần lạc trôi trong số bọn họ .
– Vô Danh dắt theo Hồng Liên cùng tới khu luyện công , cậu vừa tới là đã bắt gặp những ánh mắt coi thường cậu . Những lời đàm tiếu liền xôn xào , có kẻ nói về Vô Danh , có kẻ thì thắc mắc về Hồng Liên , nhưng Vô Danh để tâm tới bọn họ . Tuy nhiên vẫn có những người vui mừng khi thấy cậu tới , đó là Lôi Công và Nhã Kỳ .
– Thấy đã đông đủ mọi người Lý Lôi Công liền cho phép tiến hành cuộc tranh tài , cuộc tranh tài hôm này sẽ do đại trưởng lão Lý Gia Thế đạo diễn . Đại trưởng lão Lý Gia Thế , là người có tướng thanh cao khuân mặt lại đạo mạo càng thêm phần oai phong . Mặc dù cũng đã gần trăm tuổi , nhưng ông vẫn mang dáng hình của một trung niên ngũ tuần . Ngoài ra Vô Danh còn thấy được ông ta đã là một Chiến Thần , và Lý Gia Bảo chính là con trai của ông ta .
– Sau màn tuyên đọc những quy định cùng cách thức thi đấu của đại trưởng lão , là các thí sinh lần lượt bốc thăm để trúng đối thủ của mình . Sau khi tám thí sinh đã bốc thăm song , đại trưởng lão lại cất tiếng nói lớn với giọng uy nghiêm :
— Trận thứ nhất ai có số "1" sẽ thi đấu với người có số "2".
– Lời của ông vừa rứt , thì có một thanh niên 20 tuổi vóc dáng cao to tên là Lý Hùng , con trai của ngũ trưởng lão Lý Đức , hắn bước ra cúi chào trước Lôi Công và các vị trưởng lão . Lý Hùng dơ mảnh giấy có ghi số 1 của hắn lên cho mọi người kiểm chứng , sau đó phóng người nhẩy một cái lên lôi đài trước sự cổ vũ nhiệt tình của những người tới xem .
* Võ đài được làm bằng những tảng đá ghép nối thành , có dạng hình tròn và bán kính khá lớn , được đặt giữa sân luyện công .
– Tiến ra chào hỏi sau Lý Hùng là Lý Nghĩa một thiếu niên 17 tuổi , con trai của nhị trưởng lão Lý Công Đạo , tên này bước ra cúi chào Lý Công và các trưởng lão , hắn cũng lễ phép đưa mẩu giấy có ghi số 2 của hắn cho mọi người nhìn xem , rồi hắn liền bước lên võ đài .
– Sau màn chào hỏi qua lại , thì hai người cùng hướng mắt nhìn về phía đại trưởng lão chờ hiệu lệnh .
– Lý Gia Thế không để họ chờ lâu . Y liền hô lớn :
— Trận đấu bắt đầu .