Dâm Hiệp Truyện - Chương 12
* Trong gia viên của mình . Gia Bảo và Kinh Thế đang ngồi uống rượu và nói chuyện .
– Kinh Thế sau khi dốc hết ly rượu đào vào mồm , nuốt cái ực song hắn liền tò mò hỏi Gia Bảo :
— Ê … ê . Người thanh niên vừa rồi là ai mà bạn có vẻ e ngại vậy .
– Gia Bảo lốc hết một ly rồi chậm rãi nói với tên Kinh Thế :
— Ta chỉ biết y là cháu nội của ông bác nhà ta Lý Cuồng Phong . Ta nghe ông nội ta nói y từng một mình đối đầu với một kẻ chiến thần cấp , kết quả là y trỏ thành một người thường còn kẻ chiến thần cấp kia bỏ mạng .
– Kinh Thế há mồm kinh hãi , lắp bắp nói :
— Không…không thể tin nổi . Vậy…vậy thì anh ta đáng để…để để kính phục rồi .
* Trong khi đó Vô Danh và Hồng Liêng cùng với Nhã Kỳ . Vừa ăn uống no nê trong Cung Đình quán bước ra .
– Vô Danh lấy ra ít bạc , nhờ Nhã Kỳ giúp Hồng Liên mua thêm mấy bộ y phục và những thứ phụ nữ hay dùng . Còn cậu ghé vào một sạp hàng bày bán mấy món đồ linh tinh . Nhìn thấy trên sạp hàng có một chiếc trâm gài tóc phụ nữ làm bằng gỗ có đính một con hồ điệp rất sinh động giống y như thật , cậu thấy rất thích hợp với mái tóc dài đen nháng của Nhã Kỳ . Vô Danh liền bỏ ra 1k.bạc để mua nó , lát nữa sẽ tặng cho cô ta . Một lát sau hai nữ mới mua đồ song quay về .
– Ba người liền quay về Lý gia trang .
– Về tới gia viên của mình , Vô Danh sắp xếp sao cho cậu và Hồng Liên chung một phòng nhưng vẫn có thể tiện nghi sinh hoạt riêng .
– Sau khi Hồng Liên đã nghỉ ngơi vì cô đã lâu không được hưởng thụ sự thoải mái và ấm áp của chăn đệm . Vô Danh liền lấy ra một chiếc đỉnh trong nhẫn hành trang , đó chính là Thiên Bảo Đỉnh .
– Theo kiến thức mà cậu nhận được , Vô Danh liền lựa chọn hai ba loại thảo dược mà cậu có được trong nhẫn chứa đồ của cậu , bỏ vào trong đỉnh rồi đậy nắp lại . Tiếp theo là dùng lửa để để thiêu đốt bên ngoài chiếc đỉnh để luyện hóa thảo dược thành đan dược tuy nhiên cách này vừa mất thời gian mà không đạt hiệu quả cao , vẫn còn một cách thức khác để luyện đan là dùng sức lực của bản thân phóng xuất hỏa lực vào chiếc đỉnh thì sẽ nhanh hơn và hiệu quả tốt hơn . Nhưng vấn đề này hơi khó vì hiện tại Vô Danh chỉ còn là một Chiến Binh . Muốn dùng hỏa lực là không thể rồi , Vô Danh chợt nhớ tới Huyền Thiên . Thế rồi cậu giật mình vì không thấy Huyền Thiên Kiếm của mình đâu cả .
– Cậu vội hỏi Tiểu Tinh :
— Tiểu Tinh ! Có thấy Huyền Thiên Kiếm của ta đâu không ?
– Tiểu Tinh trong đầu cậu nói :
— Giờ mới nhớ tới kiếm của mình à . Nó được lão Lôi Công cất giữ rồi . Muốn lấy lại thì … tìm lão mà hỏi .
– Vô Danh vội nhờ Tiểu Tinh chỉ dẫn đường cho cậu đi tới khu luyện công của Lý gia .
– Tới nơi Vô Danh thấy có rất nhiều người đang ra sức luyện tập trong một khoảng sân rộng , tất cả đều là lứa tuổi thanh thiếu niên , ngoài ra cũng có một vài thiếu nữ nữa . Đa số bọn họ đều có cảnh giới chiến sư và chiến úy . Trong đám người này có hai người Vô Danh đã gặp , là Lý Gia Bảo và Lý Nhã Kỳ .
– Thấy Vô Danh bước vào , đám thanh niên đó có vẻ lạ lẫm nhìn cậu , riêng chỉ có Nhã Kỳ chào cậu bằng một nụ cười rất tươi , và Gia Bảo cũng cười vui mà chào cậu .
– Vô Danh đang mải tìm Lôi Công nên cũng chỉ cười chào lại hai người , rồi lại nhìn ngó khắp nơi .
– Nhìn mãi Vô Danh mới tìm thấy lão Lôi Công đang ngồi thiền dưới một gốc cây lớn trong khu luyện công . Cậu vội vã bước tới chào hỏi :
— Lôi Công ! Ta muốn hỏi lão một chút , có được không ?
– Lão Lôi Công , mở mắt nhìn Vô Danh rồi nói :
— Có việc gì cần ta giúp hả ? Cậu cứ nói đi .
– Vô Danh không vòng vo nói :
— Kiếm của ta ở chỗ của lão hả ?
– Lôi Công hai mắt trợn tròn nhìn Vô Danh nói :
— Sao cậu biết nó ở chỗ ta ?
– Vô Danh cười ngại nói :
— Ta đoán vậy . Vì Phong Nhi sẽ không lấy kiếm của ta đâu . Nên ta đoán là lão cầm .
– Lôi Công trợn tròn mắt một cái nhìn Vô Danh nói :
— Thằng ranh này ngươi tin người ngoài hơn ta à ?
– Vô Danh cười hề hề nói :
— Với ta và lão thì nàng ấy đâu phải người ngoài .
– Lôi Công tỏ ra hậm hực vì không nói lại Vô Danh . Lão đưa tay chỉ chỏ vào Vô Danh định nói gì đó . Nhưng rồi lại bỏ tay xuống , thở dài một cái và nói :
— Ngươi cần thanh kiếm đó làm gì ? . Bả thân ngươi lúc này cầm nó chỉ mang tới họa ngập thân mà thôi .
– Vô Danh hiểu , thật ra thì lão Lôi Công chỉ đang quan tâm cho sự an nguy của cậu , vì nếu có kẻ biết cậu có huyền thiên kiếm trong tay nhất định sẽ tìm cách chiếm đoạt .
– Vô Danh cười hề hề nói với lão Lôi Công :
– Ta đang cần nó có chút việc nên tới hỏi lão . Không ngờ là nó ở chỗ của lão thật .
– Vô Danh sao có thể nói là Tiểu Tinh trong cậu đã chỉ cho cậu là lão Lôi Công đang giữ kiếm của cậu .
– Lôi Công gật gù rồi nói :
— Ta không ngại trả kiếm cho cậu nhưng ta cần một lý do .
– Vô Danh biết là không nói rõ thì Lôi Công sẽ không đưa Huyền Thiên Kiếm cho cậu nên cậu nói :
— Ta đang ở đây chắc sẽ nhàn rỗi nên muốn tìm hiểu về luyện chế đan dược , ta cần dùng huyền hỏa của huyền thiên kiếm để giúp ta luyện đan .
– Lôi Công kinh ngạc khi nghe Vô Danh nói là cậu sẽ luyện đan .
– Bởi lão nhớ rằng , đã lâu trước đây từng có một người tên la Vương Tuệ Tĩnh , y vô tình có được bản ghi chép thượng cổ của Thần Nông tên là " Bản Thảo Thần Nông " , kể từ đó Tuệ Tĩnh trở thành một luyện đan sư tài giỏi . Thế nhưng cũng chính vì thế mà y bị nhiều thế lực tốt sấu tới lôi kéo chiêu mộ , muốn y phục vụ cho riêng thế lực của họ . Lôi kéo không được thì tìm cách giết hại , có một đêm không biết do đâu mà gia trang của Vương Tuệ Tĩnh bỗng cháy rụi hoàn toàn . Sau đêm đó Vương Tệu Tĩnh cũng biến mất không tin tực gì . Thời gian gần đây đan dược bỗng dưng lại xuất hiện , được biết là do thương hội Trường Sơn của Hồ gia bán ra , thế nhưng giá cả không phải là rẻ .
– Lôi Công thấy nếu Vô Danh có thể luyện được đan dược thì Lý gia đã mạnh càng thêm mạnh .
– Suy ngẫm một lúc rồi lão lấy trong nhẫn chứa đỗ của lão ra một thanh kiếm kì dị , nó vưa to vừa dài vừa đen . Khiến cho đám thanh thiếu niên một phen kinh ngạc mà thốt lên :
— Huyền Thiên Kiếm .
– Rồi lại thấy Lôi Công đưa nó cho Vô Danh thì cả bọn lại càng kinh ngạc hơn .
– Trước khi đưa kiếm chô Vô Danh , lão Lôi Công nói với cậu một câu xanh rờn :
— Ta hi vọng cậu không nên dùng nó ở bên ngoài Lý gia , và nếu như cậu luyện đan thành công , thì phải để ta là người đầu tiên được chứng kiến .
– Vô Danh nhận lại huyền thiên kiếm , rồi nói :
— Cái đó đâu thành vấn đề . Ta cũng đang có ý , nếu như luyện thành thì sẽ nhờ lão giám định cho ta .
– Lôi Công cười hài lòng , rồi đứng dậy ra hiệu cho tất cả những người đang tu luyện trong khu luyện công đứng tập trung lại , để lão có lời muốn nói .
– Sau khi mọi người đã ngay ngắn trước mặt . Lôi Công chỉ tay tới Vô Danh và nói :
— Mọi người … ta muốn giới thiệu với các ngươi , người thanh niên này chính là Lý …
– Vô Danh liền cắt lời lão nói :
— Vô Danh . Tôi là Lý Vô Danh . Chào mọi người . Ta có việc khẩn nên khi khác sẽ chào hỏi mọi người đàng hoàng .
– Nói song Vô Danh liền chạy khỏi khu luyện công . Để cho lão Lôi Công và một đám người nhìn cậu tỏ ra khó hiểu .
– Lão nhìn xuống đám con cháu hắng giọng một cái để bọn họ chú tâm tới lão . Rồi Lôi Công lại nói tiếp :
— Lý … Vô Danh này chính là cháu nội của Cuồng Phong anh trai ta . Cho nên y là bậc anh trưởng của các ngươi , cậu ta giờ đây chỉ là một thường nhân nên sau này phải giúp đỡ đùm bọc cho cậu ta .
– Cả đám đêu đồng thanh :
— Vâng thưa lão gia chủ .
– Gật đầu tỏ ý hài lòng song , Lôi Công lại ra hiệu cho mọi người lại tiếp tục luyện tập .
– Nhã Kỳ từng tiếp súc với Vô Danh , cô thấy cậu rễ gần gũi nên đã có thiện cảm với cậu , thấy Lôi Công đưa huyền thiên kiếm cho Vô Danh một cách vui vẻ thì lại cô cảm thấy rất hâm mộ người anh không liên quan này .
– Còn Gia Bảo thì lại thấy khó hiểu khi ông nội của cậu lại đưa thanh kiếm quý giá cho Vô Danh .
– Còn những thanh niên kia thì lại cảm thấy quá đỗi kinh hoàng .
* Trong không gian của huyền thiên kiếm .
– Vô Danh với tư thế đứng thẳng hai tay nắm chắc lấy hai bầu vú của Huyền Thiên , mông liên tục nhập về phía trước .
– Huyền Thiên thì đứng ưỡn mông ra sau để cái lồn múp míp của nàng được đón nhận từng đợt từng đợt con cu của Vô Dang , đang chui ra chui vào lồn nàng một cách thoải mái .
– Khoái cảm khiến nàng không ngừng rên thành tiếng :
— A…a a…a ư…ự .
— Thiếp sướng quá chủ nhân ơi . A…a a…a nhấp mạnh nữa đi a..a…ư .
– Vô Danh ghé môi hôn lên gáy và sau lưng của Huyền Thiên , đồng thời tăng sức nhấp mông mạnh hơn trước . Dâm thủy từ trong lồn của Huyền Thiên , bị con cu cứng ngắc của cậu móc ra từng đợt chảy xuống ướt cả cặp đuì trắng nõn lẫn háng của Vô Danh . Khiến cho mỗi lần cậu nhấp mông lại tạo ra một âm thanh " bạp bạp " .
– Sau mỗi tiếng " Bạp " thì Huyền Thiên lại rên lên " ư…a "
– Cứ như một bản dâm hưởng đi qua hai lỗ mà vào trong não của Vô Danh . Khiến cho con cu của cậu càng thêm cứng rắn mà nhấp liên hoàn .
– Bạp bạp bạp … bạp
– Làm cho cái lồn của Huyền Thiên cảm thấy được sướng tới cứng đờ cả người . Mặc dù lồn nàng đang cảm thấy nóng ran lên vì con cu to cứng của Vô Danh đang miệt mà cọ sát bốn xung quanh . Miệng nàng thì không ngừng rên la :
— Sướng lồn thiếp quá ư..a a…a . Đã lồn quá a…a a…ư . Cu chủ nhân cứng quá làm thiếp sướng sắp chịu không nổi rồi a…a…a…ư .
– Vô Danh cũng thì thào nói :
— Ta cũng đã cu quá ư..hự . Lồn nàng móp chặt như vầy làm ta sướng á…hự . Ta sắp bắn rồi nàng ơi …
– Rồi Vô Danh xoa hai bàn tay dọc theo cơ thể của Huyền Thiên từ hai bầu vú xuống ôm chặt hai bên eo thon của nàng , mông cậu nhấp thật nhanh thật mạnh .
— Bạp…bạp…bạp bạp…bạp…bạp .
– Huyền Thiên cảm giác thấy cái lồn của nàng co bọp mạnh rữ dội đồng thời nóng thêm hơn nữa . Nàng rên lớn vì sướng .
— Chủ nhân ơi a…a thiếp sướng chết mất a…a…a . Chủ nhân bắn đi a…ư bắn tung lồn thiếp đi a…ư…a . Hãy cùng ra với thiếp đi a…a…a…ứ .
– Rồi Huyền Thiên giật giật cơ thể và hất hất mông mấy cái miệng hét lên :
— A…a a..a thiếp ra rồi a…a a..ự .
– Lúc Huyền Thiên đạt đỉnh sung sướng , cũng là lúc con cu của Vô Danh giất mạnh trong lồn nàng , bắn ra từng đợt tinh trùng như muốn lấp đầy cái lồn múp của Huyền Thiên .
– Sau khi cơn khoái cảm dịu xuống Huyền Thiên nũng nịu nói với Vô Danh :
— Chủ nhân ! Làm thiếp sướng quá , cảm ơn chủ nhân .
– Rồi nàng xoay người lại , ghe đôi môi nhỏ hôn lên môi Vô Danh một cách mãnh liệt . Sau đó quỳ xuống ngậm con cu của cậu vào trong miệng mút ngon lành như mút kẹo ngọt , sau khi nhả con cu ra khỏi miệng , nàng lại dùng đầu lưỡi liếm quanh cái đầu khấc rồi liếm tới hai hòn cà , chốc chốc nàng lại há miệng ngậm lấy hai hòn cà của Vô Danh vào trong miệng , dùng lưới đánh đảo liên tục . Khiến Vô Danh lại cảm thấy nứng cu thêm lần nữa .
* Sau khi mặc lại y phục của mình Vô Danh lấy ra một bộ nữ phục đưa ra cho Huyền Thiên và nói :
— Nàng hãy mặc tạm bộ y phục này , ta chọn mãi mới được một bộ hợp với nàng đấy .
– Huyền Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng . Nàng cười tươi cái miệng nhỏ mà nói :
— Thiếp không thể mặc được những thứ bình thường này . Sức nóng trong thiếp sẽ thiêu rụi nó , trừ khi y phục này được chế tạo từ tơ của loài Thiên Tằm thì thiếp mới có thể chống lại sức nóng trong thiếp .
– Vô Danh cười ngại cất bộ y phục đi sau đó nói :
— Nếu có thể nhất đinh ta sẽ kiếm cho nàng một bộ y phục làm từ Thiên Tằm đó .
– Vô Danh như nhớ ra thứ gì đó liền nói tiếp :
— Phải rồi ta muốn mượn huyền hỏa của nàng để luyện đan dược . Có được không .
– Huyền Thiên nghĩ một lát rồi nói :
— Chủ nhân định luyện đan bằng cách nào ? Nói thiếp nghe thử .
– Vô Danh liền lấy ra Thiên Bảo Đỉnh trong nhẫn của mình ra cho Huyền Thiên xem . Cậu nói :
— Chỉ cần có thể dùng hỏa lực để thiêu đốt nó , khi đạt đủ điều kiện và thời gian thì chiếc đỉnh sẽ có biến chuyển để báo hiệu là hoàn thành .
– Huyền Thiên nhìn ngó chiếc đỉnh rồi cô phát lực xuất ra huyền hỏa trong cơ thể , tập trung toàn bộ vào chiếc đỉnh .
– Một lúc sau chiếc đỉnh bỗng bay lên khỏi bàn tay của Huyền Thiên , nó tự bạo phát đẩy chiếc nắp tung lên , cuốn theo một làn khói xanh lam từ trong đỉnh tỏa ra . Rồi cái nắp lại rơi xuống miệng đỉnh như cũ .
– Vô Danh vội hô lên :
— Huyền Thiên . Được rồi mau thu hỏa lực của nàng lại .
– Huyền Thiên liền thu lực , đỡ lấy chiếc đỉnh rơi xuống bàn tay của nàng .
– Vô Danh nhận lấy chiếc đỉnh từ tay Huyền Thiên , cậu vui mừng mở nắp đỉnh , lấy số đan dược bên trong ra coi thử . Cậu đếm thấy có khoảng 12 viên đan dược bằng đầu ngón tay trong đó có hai viên mầu vàng và mười viên màu xanh lam .
– Nhìn viên màu xanh lam cậu đoán biết là Phục Lực Đan , nhưng còn hai viên màu vàng thì cậu không biết nó là gì .
– Cẩn thận cầm lên một viên để nhìn cho kĩ . Vô Danh hỏi Tiểu Tinh trong đầu .
– Tiểu Tinh liền nói cho cậu biết :
— Đó chính là " Phục Linh Đan " sơ cấo , nếu sử dụng sẽ hồi phục 30% huyết lượng và lực lượng . Tất cả đều là thiên phẩm đan .
– Vô Danh kinh ngạc thốt lên :
— Thiên phẩm đan .
– Bởi theo Vô Danh được biết thì tất cả nghành nghề của thế giới này mỗi ngành nghề sẽ được đánh giá trình độ theo một thứ tự ( sơ cấp – trung cấp – cao cấp – thượng cấp – thánh cấp – thần cấp – tiên cấp – cuối cùng là tạo hóa cấp ) . Mỗi thành phẩm được tạo ra cũng được đánh giá cấp độ ( thường – trung – cao – thượng – thiên ) .
* Về mặt nguyên liệu thì hơi khác một chút , để đánh giá nguyên liệu thuộc loại nào đầu tiên phải xem tuổi thọ của nó , tức là nó tồn tại càng lâu đời càng tốt . Tiếp theo là kĩ thuật khai thác , nếu kĩ thuật tốt có thể giữ nguyên phẩm chất và số lượng của nguyên liệu , còn kĩ thuật kém thì khai thác sẽ được ít hơn và phẩm chất sẽ bị kém đi . Về cách đánh giá nguyên liệu cũng là ( thường – trung – cao – thượng – thiên ) . Cho nên khi thấy mình luyện ra thiên phẩm đan thì Vô Danh tỏ ra khinh ngạc với bản thân .
– Huyền Thiên thì không hề hay biết về những thứ đó , nàng thấy Vô Danh nói như vậy . Thì cuống quýt hỏi :
— Chủ nhân ! Sao thế ? Có gì sai sót sao ?
– Vô Danh nhìn Huyền Thiên vui vẻ nói không sao , ngược lại rất tốt là đằng khác . Cảm ơn nàng đã giúp ta .
– Huyền Thiên cười tươi nói :
— Hi hi . Lần sau chỉ cần chủ nhân trực tiếp đưa sức lực vào kiếm , thì thiếp sẽ phát huyền hỏa của bản thân theo lực của chủ nhân .
– Vô Danh mừng rơn nói :
— Như vậy cũng được ư ? .
– Huyền Thiên đáp :
— Vâng ! Chủ nhân và thiếp đã hợp nhất tâm ý thì đó là chuyện dễ ràng mà . Chủ nhân hãy ra ngoài và thử vận dụng .
– Trở ra khỏi không gian của huyền thiên kiếm . Vô Danh làm theo những gì Huyền Thiên nói , cậu nắm chặt chuôi kiếm tụ lực xuống thanh kiếm , liền thấy huyền hỏa khởi phát trên thân kiếm .
– Vui mừng lấy Thiên Bảo Đỉnh và cho thảo dược ra , Vô Danh luyện tới khi hết số thảo dược trong nhẫn chứa đồ mới thôi . Một hai lần đầu kết quả không hiệu quả lắm , thế nhưng càng lúc Vô Danh càng có thêm kinh nghiệm nên luyện được nhanh hơn và nhiều hơn nên cũng đỡ tốn công sức và đan dược để hồi phục sức lực .
– Sau khi kiểm đếm xem được bao nhiêu phục lực đan và phục thiên , Vô Danh lấy toàn bộ phục lực đan cho vào ba chiếc bình sứ mà cậu đã chuẩn bị từ trước . Còn mười mấy viên phục thiên đan cậu cho vào một bình sứ khác .
– Theo Tiểu Tinh cho cậu biết , thì hiện tại , Vô Danh đã đạt được trình độ luyện đan sơ cấp , nhưng là một thượng phẩm luyện đan sơ cấp .
— Mang luôn một bình phục lực đan tới cho Lôi Công xem thử để ông ta giám định chất lượng của đan này coi sao .
– Đó là ý nghĩ của Vô Danh .
– Thế là cậu liền đi tìm Lôi Công . Mặc dù lúc này trời đã là buổi tối .
– Thấy Vô Danh tới lão Lôi Công ngạc nhiên nói :
— Có chuyện gì mà tối rồi vẫn tới tim ta thế .
– Vô Danh vui vẻ đáp :
— Lôi Công ta tìm lão có hai việc muốn nhờ vả .
– Lôi Công cũng hiểu tính cách của Vô Danh , nếu không hệ trọng thì cậu ta sẽ không nhờ tới lão . Nên lao sốt sắng nói :
— Chuyện gì mau nói ta nghe .
– Vô Danh liền nói :
— Đầu tiên ta muốn lão giúp ta cho phép một cô gái tới ở trong Lý gia cùng với ta , có được không ?
– Lôi Công nghe song thắc mắc hỏi Vô Danh :
— Là cô gái nào vậy ?
– Vô Danh cũng không ngần ngại nói cho Lôi Công biết đó là Hồng Liên cô gái đã vì cậu mà bị đuổi khỏi Trần gia , hơn nưa lại còn bị đánh đập tàn ác .
– Lôi Công thấy việc này không khó với bản thân lão nên gật đầu đồng ý với Vô Danh .
– Điều này làm cậu khá vui , liền nói :
— Còn chuyện hồi sáng ta có nói với lão là ta sẽ học luyện đan . Giờ ta luyện được chút ít nên đến nhờ lão xem thử .
– Nói rồi Vô Danh đưa ra một bình sứ cho Lôi Công .
– Lôi Công giật mình ngạc nhiên vì thời gian có một buổi mà Vô Danh đã có thể luyện thành đan dược . Lão vội cầm lấy bình sứ mà cậu đưa ra để coi thử .
– Lão không tin vào mắt mình khi nhìn thấy viên đan dược có màu xanh lam trên tay mình . Lão vui sướng vỗ vai Vô Danh một cái rồi vui mừng nói :
— Không ngờ rằng cậu lại có thể luyện ra đan dược nhanh tới như vậy . Đây là đan dược gì ? Nó có công dụng thế nào ? .
– Vô Danh thẳng thắn nói :
— Đây là " Phục Lực Đan " ta tốn không ít công sức và thảo dược mới luyện được từng đấy .