Dâm Hiệp Truyện - Chương 11
* Lý gia trang . Lý gia
– Mấy đời gần đây đều sinh ra được tuổi trẻ tinh anh . Trong lớp trẻ tinh anh đó hiện nay của Lý gia , thì đáng nói nhất thì có ba người , đó là Lý Gia Bảo 18 tuổi Chiến Sư cấp 1 , tiếp đó là Lý Hùng 19 tuổi Lực Chiến Úy cấp 8 , cuối cùng là Lý Nhã Kỳ 16 tuổi Chiến Úy cấp 8 .
– Lý Gia Bảo là người được đánh giá kiệt xuất nhất trong Lý gia , cậu là cháu đích tôn của gia trưởng Lý Lôi Công , hơn nữa ở tuổi 18 mà đã cậu đạt tới cảnh giới Chiến Sư là chuyện xưa nay rất hiếm có .
* Trong khoảng sân trước căn nhà riêng của mình . Lý Gia Bảo đang múa kiếm công , những đường kiếm mạnh mẽ đầy rứt khoát , cuốn theo một con thủy long uốn lượn theo mũi kiếm của cậu .
– Chợt có hai người một nam một nữ bước vào sân viên của cậu .
– Nữ nhân ăn mặc y phục dành cho hầu gái của Lý gia , dáng vẻ xinh xắn liền cất tiếng nói :
— Thiếu gia ! Có Vũ Văn công tử tới tìm người .
– Gia Bảo thu lực hạ kiếm nói :
— Ừ ! Để ta và hắn nói chuyện , cô cứ lo việc của mình đi .
– Cô hầu gái nhanh nhảu đáp :
— Dạ thiếu gia .
– Rồi cô liền quay người bước đi .
– Gia Bảo mời tên thiếu niên họ Vũ Văn kia tới ngồi bên bàn trà , rót nước mời hắn .
– Một thanh niên , dáng người to cao mặt vuông mày rập , tuy chỉ là thiếu niên nhưng trông cũng vài phần uy dũng . Hắn tên là Vũ Văn Kinh Thế , chỉ là hôm nay khuân mặt của hắn bị người ta đấm cho sưng tím một bên . Nhìn rất buồn cười .
– Gia Bảo thấy hắn ta bị như vậy liền cười nói :
— Kinh Thế . Ha ha ngươi sao thế ?
– Thiếu niên tên là Vũ Văn Kinh Thế kia , thấy Gia Bảo cười đùa hắn . Y liền nhăn nhó nói :
— Hồi sáng đi dạo phố thì gặp hai anh em tên Trần Khánh , thế là ta bị bọn chúng hội đồng đỡ không kịp .
– Gia Bảo nghe song lại hỏi :
— Thế bây giờ bọn chúng đang ở đâu ? .
– Kinh Thế sắc mặt tươi hẳn lên nói :
— Người anh em ! Sao hôm nay nóng tinh thế ?
– Biểu cảm vui mừng , khiến cơ mặt của Kinh thế giãn ra , nên vết bầm trên mặt của hắn lại đau . Làm cho hắn nói song liền đưa tay xoa mặt khẽ kêu " ui da " .
– Thấy bộ dạng của hắn như vậy rất hài hước , Gia Bảo không nhịn được , cười lên một tiếng rồi nói :
— Ha ha ha . Đi thôi mày , tao đang ngứa tay đây .
– Hai người liền ra phố tìm hai anh em tên Trần Khánh kia .
* Tại một gia viên khác trong Lý gia trang .
— Dậy thôi trời sáng rồi đấy .
– Tiếng nói của Tiểu Tinh trong đầu Vô Danh , khiến cậu bất chợt thấy toàn thân như rã rời , cậu liền muốn vùng dậy . Nhưng sau khi mở mắt ngồi dậy , cậu nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn phòng có vẻ sang trọng .
– Cậu thấy hơi lạ nên hỏi Tiểu Tinh :
— Ta lại đang ở đâu nữa đây .
– Tiểu Tinh trong đầu cậu trả lời :
— Cậu đang ở Lý gia trang .
– Vô Danh ngạc nhiên hỏi lại Tiểu Tinh :
— Lý gia trang ư ? Sao ta lại ở đây .
– Tiểu Tinh lại nói :
— Là Lôi Công đã đưa cậu về đây .
– Vô Danh mới nhớ ra lúc ở Trung Đô thành ( Đô thành ) có gặp ông ta . Có lẽ sau khi cậu đánh bại tên Hắc Thiên , thì cảm thấy bản thân như muốn sụp đổ , rồi đột nhiên lại mất đi ý thức , rồi ông ta đưa cậu về Lý gia trang này .
– Nghĩ tới đây thì Vô Danh chợt nhận ra bản thân đã quay trở về Thăng Long thành .
– Vô Danh định xuống giường nhưng bất chợt cảm thấy có gì đó rất lạ trong cơ thể . Cậu chợt phát hiện ra Chiến Hồn của mình ( là thứ chứa đựng sức mạnh nội lực trong quá trình tu luyện của mỗi người ) , lúc này rất mờ nhạt và mơ hồ như có như không , còn sức mạnh chỉ đạt tầm Chiến Binh .
– Vô Danh vội hỏi Tiểu Tinh :
— Tại sao chiến hồn của ta lại mờ nhạt như vậy ? .
– Tiểu Tinh nói với cậu :
— Có lẽ là do lúc ta kích thích tiềm năng của cậu đạt tới Chiến Thần sau đó cậu lại nhận được lượng lớn tu luyện của Hắc Thiên gây ra sự hỗn loạn trong cậu .
– Vô Danh khẽ nhăn mặt hỏi tiếp :
— Vậy có cách nào để khôi phục lại không .
– Tiêu Tinh im lặng giây lát rồi mới nói :
— Tôi thấy cậu hiện tại không vấn để gì , chỉ là chiến lực của cậu hiện nay chỉ là Chiến Binh cấp 1 mà thôi , nhưng bù lại cậu lại có được một Chiến Hồn vô cùng đặc biệt nó to lớn hơn chiến hồn của những kẻ khác , và ẩn dấu sâu trong cơ thể cậu không để kẻ nào nhìn ra nó . Có thể nói là trong họa lại được phúc .
– Vô Danh nghe vậy mừng rỡ vô cùng , cậu xuống giường bước ra hướng của phòng .
– Bước ra khỏi cửa , cậu mới thấy mình đang ở trong một gia viên lớn trong Lý gia . Trước phòng là một khoảng sân rộng , bố trí rất tao nhã . Một bộ bàn ghế kê dưới gốc cây Lim to lớn , bên cạch là hồ cá được xây ghép bố trí sơn thủy rất đẹp , hàng rào xung quanh được tạo bởi những cây trúc xanh trồng theo hàng lối mà thành , dưới chân hàng rào là đủ các loại hoa xanh đỏ tím vàng . Giữa sân còn có một cọc gỗ để giúp người ta luyện tập .
– Vô Danh vận lực , đấm thử một đấm vào cọc gỗ . Nắm đấm thẳng tới cọc gỗ nghe cái " bùm " .
– Thấy bất ngờ , khi thấy cái cọc gỗ vừa lĩnh một đấm của cậu mà vẫn còn nguyên vẹn đứng im . Vô Danh liền hỏi Tiểu Tinh :
— Tại sao cọc gỗ đó lại không hề hấn gì ? .
– Tiểu Tinh nói :
— Cọc gỗ đó được làm từ gỗ Xưa rất vững chắc , nó có thể chịu được một đòn toàn lực của Chiến Thánh trung cấp .
– Vô Danh khá bất ngờ về chuyện này , cậu bước tới để xem cọc gỗ cho kĩ .
– Đang xem sét thì cậu thấy Lôi Công bước vào , nhìn thấy cậu lão liền cười nói :
— Nhóc con ! Ngươi tỉnh rồi à . Làm ta lo lắng quá .
– Cậu cười vui nói với lão :
— Khiến lão phải nhọc công rồi . Lão cứ mặc ta là được .
– Lôi Công có vẻ rất thích tính cách của Vô Danh , mặc dù nghe cậu nói chuyện như thế , những lão vẫn cười tươi mà nói với cậu :
— Ha ha , chuyện nhỏ mà thôi .
– Nói song lão phe phẩy chiếc quạt trong tay , quạt nhẹ lên mặt . Lão nhìn Vô Danh một lúc rồi nói tiếp :
— Ta có chuyện này muốn nói với cậu .
– Lôi Công lặng lẽ bước tới gốc cây , ngồi xuống ghế thở dài một cái , rồi đưa tay cầm quạt ra vời Vô Danh tới ngồi phía đối diện . Lôi Công lại nói tiếp :
— Trước lúc nhắm mắt bà của cậu , có nói chuyện gì liên quan tới Lý gia không ?
– Vô Danh vô thấy hơi kì lạ khi nghe Lôi Công tự nhiên lại nhắc tới bà của cậu . Khiến cậu dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn lão .
– Lôi Công thấy vậy , liền chậm rãi kể cho cậu nghe về truyện trước đây . Trong lời kể của lão thì Vô Danh chính là cháu nội của Lý Cuồng Phong , anh trai của lão Lôi Công , cho nên thi thoảng Lôi Công vẫn đến tìm để giúp đỡ Vô Danh .
– Sau khi kể hết mọi chuyện cho Vô Danh , Lôi Công lấy ra một thẻ ngọc đưa cho Vô Danh và nói :
— Cậu là giọt máu cuối cùng của anh trai ta , cho nên ta muốn giữ cậu ở lại trong Lý gia này . Mặc dù bây giờ cậu chỉ còn là một người bình thường … nhưng … hãy đeo theo miếng ngọc này bên người , nếu có chuyện gì thì cứ tới khu luyện công của gia tộc tìm ta .
– Nói song lão liền muốn bước đi khỏi . Nhưng Vô Danh lại ấp úng nói :
— Lôi Công ! … Lão có thể cho ta mượn chút bạc được không … ta muốn vào trung tâm mua ít đồ dùng .
– Lôi Công cười lớn nói trước khi lão bước ra khỏi gia viên của Vô Danh :
— Ha ha , ta sẽ bảo người mang tới cho cậu ngay .
– Sau khi Lôi Công đi khỏi , Vô Danh cứ nhìn mãi tấm thẻ ngọc khắc chữ Lý nhất trên tay . Xem một lát thì Vô Danh thở dài một cái rồi cười khổ nói :
— Ta bây giờ … hài…ài trả biết phải vui hay buồn đây . Đang là một kẻ ất ơ , tự dưng thành một công tử . Hài…ài đời chả biết lối nào mà lần .
– Tiểu Tinh trong đầu cậu nghe thế liền chêu ghẹo , cổ vũ tinh thần Vô Danh :
— Còn phải thế nào nữa , giờ đây cậu là một công tử của một gia thế lớn . Tương lai có thể tha hồ mà chịch gái rồi .
– Vô Danh không nói gì với Tiểu Tinh . Cậu vẫn tiếp tục nhìn tấm thẻ ngọc một lát rồi mới đeo lên thắt lưng .
– Một lúc sau . Từ phía ngoài lối đi vào gia viên của Vô Danh , một cô gái 16 tuổi , mặc một chiếc váy hồng rất xinh tươi cùng khuân mặt xinh đẹp như hoa của cô khiến Vô Danh nhìn không thể chớp mắt .
– Cô gái bước vào thấy Vô Danh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy khiến cô hơi thẹn nói :
— Anh chính là Lý Hưng hả ?
– Vô Danh khẽ gật đầu nói :
— Phải còn cô ?
– Cô gái liền cười tươi một cái rồi tự giới thiệu với Vô Danh :
— Em là Lý Nhã Kỳ con nuôi của Thất trưởng lão Lý Thanh . Ông nội bảo em mang thứ này tới cho anh .
– Nói với vẻ mặt ngây thơ , rồi Nhã Kỳ đưa ra một túi gấm có vẻ năng tay đưa cho Vô Danh .
– Nhận láy túi gấm , Vô Danh liền mở ra xem thì thấy bên trong rất nhiều bạc , nhìn sơ cũng có thể đoán chừng 50k.bạc chứ không ít .
– Khiến cậu cười nhạt lắc đầu nói :
— Lôi Công cho quá nhiều rồi .
– Rồi Vô Danh nhìn Nhã Kỳ , cô cũng đang chăm chú mắt nhìn cậu . Mà nói :
— Cảm ơn cô đã cầm tới đây giúp ta . Có muốn ăn thứ gì không ta mời .
– Nhã Kỳ như chờ câu này của Vô Danh liền đáp :
— Hi hi . Chúng ta tới quán Cung Đình em muốn ăn món mì xào của quán đó .
– Vô Danh nhìn điệu bộ khẩn chương của Nhã Kỳ , không khỏi cười tươi một cái rồi nói :
— Được chúng ta đi ăn mì xào cung đình .
– Ra khỏi gia trang , Vô Danh cùng Nhã Kỳ vừa đi vừa nói chuyện . Nói là nói chuyện nhưng Vô Danh chủ yếu là , muốn thông qua Nhã Kỳ để tìm hiểu về mọi con người trong Lý gia .
– Đang cười nói vui vẻ với Nhã Kỳ , bỗng Vô Danh nhìn thấy một phụ nữ xấu xí bẩn thỉu , ăn mặc rách nát . Đang bị mấy tên công tử con nhà có tiền chủi mắng ngay trước cửa quán Cung Đình .
– Nhìn vào khuân mặt tàn sắc của cô gái , Vô Danh chợt nhận ra đó là Hồng Liên , cậu vội bước đi tới đỡ cô ta dậy . Trước con mắt ngạc nhiên của Nhã Kỳ .
– Nhìn Hồng Liên sơ xác tiều tụy , Vô Danh nói với cô bằng giọng nhẹ nhàng quan tâm :
— Tại sao … cô lại thành ra … tới nông nỗi này ? Phải chăng là do ngày đó ta đã …
– Hồng Liên nhìn thấy Vô Danh , cô vô cùng bất ngờ , nhưng lại không biết phải nói gì . Bởi lúc này cô thấy mình đâu còn là một con người , để mà chách cứ bắt đền ai nữa .
– Thế rồi chợt nghĩ ra điều gì đó , cô gấp gáp nói với Vô Danh .
— Cậu … không nên tới đây ? Người của Trần gia đang ở nơi này , bọn chúng sẽ lại giết cậu ? .
– Câu nói của Hồng Liên khiến Vô Danh cảm thấy vui mừng , vì sau tất cả cô ta lại chỉ quan tâm tới cậu mà thôi .
– Vô Danh cười vui nói với Hồng Liên :
— Vậy cô có muốn cùng đi với ta không ? .
– Câu này không chỉ khiến cho Hông Liên bất ngờ mà ngay cả Nhã Kỳ cũng tỏ ra bất ngờ không kém .
– Hông Liên nét mặt buồn bã nói :
— Ta bây giờ là kẻ xấu xí bẩn thỉu , không còn là một con người như trước đây nữa . Cậu không phải thương hại mà đối tốt với ta .
– Vô Danh không nói gì , đưa tay nắm lấy cổ tay của Hồng Liên rồi kéo cô đi tới một nơi khác .
* Trên con phố gần trung tâm thành . Có xây dựng năm năm cái lôi đài , để mọi người có thể giao lưu đọ sức .
– Mọi người đang xúm đông tới dưới chân một lôi đài để coi một trận so tài nào đó , có vẻ náo nhiệt .
– Đứng trên lôi đài là Lý Gia Bảo và Vũ Văn Kinh Thế . Cùng với hai thiếu niên có cảnh giới Chiến Úy cấp 9 , hai thiếu niên này là anh em sinh đôi Trần Khánh và Trần Khanh .
– Vũ Văn Kinh Thế nhìn hai tên thiếu niên kia nói :
— Hai thằng chó ăn cứt kia , sáng nay chúng mày đấm tao mấy cái , thì bây giờ là lúc tao đòi lại .
– Nói đoạn Vũ Văn Kinh Thế xuất lực tung quền , đánh ra hai nắm đấm to như trái bưởi về phía hai thiếu niên kia .
— Thái Sơn Quyền .
– Một quyền lực tựa thái sơn , ầm ầm phóng đi .
– Một trong hai thiếu niên của Trần gia liền nói với Kinh Thế :
— Chỉ dựa vào ngươi thì làm được quái gì . Để ta đánh với ngươi .
– Rồi hắn lấy đao ra tay , vung đao lên bổ xuống một nhát đơn giản .
— Phá Sơn Trảm .
– Một đao bổ xuống tuy đơn giản , nhưng lực chém ra rất dũng mãnh , quyền lực của Kinh Thế kia bị chém tan giữa chừng .
— B…ù…m .
– Vũ Văn Kinh Thế có vẻ rất hào hứng , y lại xuất lực xuống hai nắm tay tung ra một loạt quyền lực về phía tên cầm kia và nói :
— Trần Khanh ngươi đừng có hối hận đấy .
— Thái Sơn Liên Hoàn .
– Năm đạo quyền lực phóng đi vun vút hướng tới tên Trần Khanh .
– Thế nhưng tên Trần Khanh này chỉ mỉm cười một cách thần bí , rồi múa đao chém liên hoàn mấy nhát . Đao pháp rất nhanh .
— Ngũ Trảm Liên Đao.
— Bùm Bùm Bùm .
– Năm quyền lực của Kinh Thế bị hắn chém tan rã .
– Thế rồi Trần Khanh kia , nhảy vọt lên cao , đao vươn lên trời chém xuống một lực rất mạnh .
— Nhất Đao Phá Sơn .
– Một đao lực to lớn từ trên chém tới Kinh Thế , uy lực vô cùng hùng hậu .
– Vũ Văn Kinh Thế không hề nao núng , tích tụ sức lực nơi nắm tay rồi tung ra một quyền lực to lớn hướng lên trên mà phóng đi .
— Thái Sơn Đại Quền .
— Uỳnh .
– Tiếng phá lực phát nổ chói tai .
– Trong khi Trần Khanh còn đang rơi xuống thì , Vũ Văn Kinh Thế lại bất ngờ nhẩy vọt lên cao , hai tay nắm chặt lấy nhau đồng thời dơ lên qua đầu , xuất lực bổ xuống Trần Khanh vừa mới hạ thân xuống mặt đất .
— Thái Sơn Sập Đổ .
– Một khối lực hình thù kì dị như quả núi từ trên cao lao thẳng xuống Trần Khanh , khiến hắn rơi vào thế bị động , chỉ kịp vung đao lên chém một cú
— Phá Sơn Trảm .
— Nhất Đao Phá Sơn .
– Cùng lúc đó một đao lực khác từ phía sau Trần Khanh phóng tới chém vào ngọn núi sức lực của Kinh Thế ngay trên đầu Trần Khanh .
— Bùm … Uỳnh .
– Lý Gia Bảo đứng coi nãy giờ cũng cảm thấy ngứa tay , nhưng không muốn phá vỡ quy tắc , mà chen vào cuộc đấu của Kinh thế . Bây giờ thấy tên thiếu niên kia của Trần gia là Trần Khánh đã rút đao trợ chiến cho Trần Khanh . Thì cơ hội thể hiện của cậu đã đến .
– Lý Gia Bảo liền xuất kiếm ra tay , những dòng nước ở xung quanh bị cậu cuốn về quanh mình . Xoay kiếm một vòng trước mặt , Gia Bảo đâm mũi kiếm về phía anh em Trần gia .
— Thủy Long Xuất Kiếm .
– Một con thủy long hình thành từ những dòng nước được Gia Bảo thu về , gầm lên một tiếng thị uy rồi lao thẳng tới Trần Khanh và Trần Khánh .
– Biết rõ con thủy long kia không đơn giản , hai tên Trần Khánh và Trần Khanh đồng loạt chém ra một đao lực tiếp đỡ .
— Phá Sơn Trảm .
– Đao lực xuất ra phong đi vèo vèo , chém lên đầu thủy long .
— Uỳnh …
– Thủy long sau khi bị chém hai đao liền trở thành một dòng nước bay ngược về phí Gia Bảo . Trong khi cậu đang múa thanh kiếm trong tay , ra thế đâm về phía trước .
– Khiến cho dòng nước lại một lần nữa hóa thành một con thủy long la đi , hướng tới hai anh em Trần gia kia . Kiếm xuất thủy long , lần này không những nhanh mà còn mạnh hơn trước .
– Hai anh em Trần Khánh và Trần Khanh trở tay không kịp bị thủy long lướt qua đẩy cả hai rơi khỏi lôi đài . Cả hai bị thương nhưng không nặng liền lóp ngóp bò dậy đỡ nhau đứng lên .
– Tên Trần Khánh nhìn lên võ đài nói :
— Hai ngươi chờ đó ta sẽ trả thù .
– Nhìn hai anh em Trần Khánh và Trần Khanh đang dựa vào nhau để đứng vững dưới võ đài . Gia Bảo cười mỉm nói :
— Ta luôn săn sàng chỉ sợ các ngươi không thể mà thôi .
– Mọi người xung quanh đứng xem nãy giờ , thấy cuộc tỉ thí đã kết thúc , thì cũng mau chóng giải tán , ai về việc đấy .
* Vô Danh cùng Nhã Kỳ và Hồng Liên cũng có mặt ở đó .
– Trong khi Nhã Kỳ hết lời khen ngợi Gia Bảo . Còn Vô Danh thì chỉ nở một nụ cười nhạt mà thôi .
– Hồng Liên lúc này đã mặc một bộ nữ phục mầu tím rất duyên dáng , một mảnh vải tím che đi khuân mặt từ dưới mắt trở xuống khiến cô trở nên thần bí .
– Lý Gia Bảo và Vũ Văn Kinh Thế , cũng đang mải mê trò chuyện vui vẻ với nhau . Thì xô vào phải Vô Danh đang đúng nhì họ .
– Tên Kinh Thế liền nóng nảy nhảy sổ lên nói :
— Cái thằng quê mùa kia , mày không biết tránh tụi tao à .
– Nói song hắn mới nhìn ra Nhã Kỳ đang đứng bên cạnh Vô Danh , ánh mắt hình viên đạn của cô đang nhắm vào hắn .
– Còn Hồng Liên thì tỏ ra sợ hãi nép sau lưng Vô Danh . Mặc dù cô cũng là một người tu luyện và mặc dù thấy Vô Danh chỉ là người bình thường , nhưng Hồng Liên lại có cảm giác yên bình khi đứng sau lưng cậu .
– Gia Bảo hết nhìn Vô Danh rồi lại nhìn Nhã Kỳ nói :
— Anh ấy … có phải là …
– Nói tới đây thì Gia Bảo thấy Nhã Kỳ khẽ gật đầu , liền kí vào đầu tên Kinh Thế kia một cái rồi nói với Vô Danh :
— Xin lỗi anh bọn em không cố ý .
– Rồi Gia Bảo lôi kéo tay tên Kinh Thế mà bước nhanh . Trước vẻ mặt khó hiểu của hắn .