Dâm Bụt Giả - Chương 2
# 2 Vô Danh Tiểu Tốt
*- Á … Dâm tặc … Bệnh hoạn
– Tiếng hét của Ngọc Nhi khiến hắn chợt tỉnh dậy .
– Chẳng biết từ khi nào con cu của hắn đã đội lớp vải y phục vươn thẳng lên phía trước , hắn có chút ngượng ngùng nói :
— Khụ … ai bảo ngươi tuyên truyền phim XXX vào trong đầu ta …
– Những hình ảnh vừa rồi là những gì cái cơ thể mới này của hắn đã trải qua trước khi bị hắn đoạt xác , hắn đã hiểu biết bản thân trong thế giới này là một kẻ vô danh nghèo khổ nhiều lần đánh đổi tính mạng chỉ để kiếm ba bữa ăn , cũng bởi cái thân thể này chỉ là một kẻ thường nhân nên bị những kẻ khác khinh khi xua đuổi . Hắn nghiến răng dơ nắm đấm tự nhủ trong lòng rằng , hắn sẽ dùng chình cái cơ thể này để khuấy đảo mọi cái lồn tự sưng là cao quý của thế giới này , nhưng để thực hiện được điều đó hắn biết bản thân cần phải là một kẻ mạnh mẽ , để mạnh mẽ hắn phải tìm mọi cách để có sức mạnh .
– Hắn nghĩ tới Ngọc Nhi tùng nói nó nắm giữ mọi thông tin về thế giới này , hắn bèn hỏi Ngọc Nhi :
— Phải chăng thế giới này có thể tu luyện sức mạnh , ta cũng muốn tu luyện để trở lên mạnh mẽ . Ngươi có thể cho ta một thứ công pháp hay gì đó để tu luyện không ?
– Ngọc Nhi vẫn giọng hậm hực nói cho hắn biết .
— Sức mạnh ở thế giới này gọi là Thiên Đạo Lực lấy thiên đạo pháp tắc hấp thu vào cơ thể chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân . Ngoài ra còn một loại sức mạnh nữa gọi là Linh Hồn Lực đây là một loại sức mạnh , chỉ là cách tu luyện linh hồn lực đã bị thất truyền từ lâu cho nên thế giới này chỉ còn lưu lại cách tu luyện đạo lực , bởi linh hồn lực rất khó để tu luyện cho nên không mấy kẻ theo đuổi con đường linh hồn lực , khiến nó dần bị mai một . Mặc dù ngươi là một tên bệnh hoạn , nhưng dù sao không biết khi nào ta và ngươi có thể tách ra , trước mắt muốn sinh tồn đều phải dựa vào ngươi . Ta sẽ cho ngươi một bộ công pháp tu luyện linh hồn lực …
— Phải rồi … Ngươi đã đặt tên cho ta vậy ta cũng đặt cho ngươi một cái tên mới … từ giờ ta sẽ gọi ngươi là ” Vô Danh ” vô danh trong câu nói vô danh tiểu tốt .
– Nói tới đây , không đợi cho Vô Danh có lời gì hay không , Ngọc Nhi đã truyền tải một lượng những kí tự nào đó vào trong đầu của cậu .
– Những kí tự đó thật cổ quái , sau khi tiến nhập vào não bộ của Vô Danh , liền biến hóa thành vô số những con nòng nọc nhỏ tập trung lại một chỗ , tiếp đó những con nòng nọc đó đồng loạt phân tán chạy tới bách huyệt trong cơ thể cậu , mỗi một con nòng nọc chiếm giữ một huyệt đạo của Vô Danh . Lúc ban đầu Vô Danh cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu , đến khi mấy con nòng nọc đó tan biến tại các vị trí huyệt đạo thì linh hồn của cậu lại có một cảm giác sảng khoái khó có thể diễn tả .
– Sau khi Vô Danh thành công tiếp thu công pháp , Ngọc Nhi nói cho cậu biết lúc này cậu đã là một Linh Hồn Sĩ , tiếp theo phải học cách sử dụng linh hồn để chiến đấu . Chiến đấu cũng là một cách đề thăng thực lực của bản thân .
– Vô Danh lại được Ngọc Nhi truyền dạy một số kiến thức , trong đó có cách thức vận dụng linh hồn lực một cách hiệu quả , ngoài ra còn có một dạng bí pháp đặc biệt dùng linh hồn lực để chi phối kẻ khác .
* Trong một gia trang rộng lớn …
– Một thanh âm ồm ồm phát ra trong một căn phòng lớn :
— Một lũ ăn hại , có một tên vô lại mà cũng không bắt được . Nuôi tụi bay thật là tốn cơm tốn gạo .
– Trong căn phòng đó một gã trung niên tuổi chừng 50 đang tỏa ra khí thế hừng hực , chỉ tay quát tháo về phía hai tên một già một trẻ đứng khom lưng . Bên cạnh gã trung niên đó là một phụ nữ xinh đẹp tuổi chừng 30 , đang thút thít khóc . Cô ta chợt lu loa sướt mướt .
— Trình ngũ gia ! Ông phải đòi lại công đạo cho thiếp … Nếu không thiếp làm sao mà có thể nhìn mặt ai đây … hu hu …
– Hai kẻ đang đứng khom lưng nghe được những lời đó thì cả hai đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau , từ ánh mắt của hai kẻ đó chúng đều hiểu người kia cùng trung một ý nghĩ với mình đó là ” Mẹ … thứ đồ dâm phụ cũng nói mặt mũi sao ” .
— Trong khi gã được gọi là trịnh ngũ gia thì lại vội vàng an ủi cô gái .
— Mộng Lan cô đừng sợ , có ta đây sẽ che chở cho cô . ta nhất định sẽ băm vằm tên vô lại đó .
– Rồi hắn lại quay về phía hai kẻ kia nói :
— Các ngươi còn đứng đó là gì ? Mau đi tìm thằng ranh đó cho ta … Hừm còn tên Trịnh Phúc nữa … hắn từ đêm qua đuổi theo tên vô lại đó vẫn chưa có tin gì sao ?
– Nghe tên trịnh ngũ gia nói vậy , một trong hai kẻ kia vội đáp :
— Dạ ! Trịnh Phúc vẫn chưa về thưa ngũ gia .
– Kẻ còn lại cũng liền nói :
— Xin ngũ gia yên tâm cha con thuộc hạ nhất đinh sẽ đem xác kẻ đó về cho ngũ gia .
– Nói song hai tên đó liền quay người bước ra khỏi căn phòng . Vừa ra khỏi phòng thì hai tên đó đã nghe tiếng của người phụ nữ kia dâm đãng nói :
— Á … ngũ gia … từ từ thôi .
– Hai tên đó lắc đầu rồi rời đi .
* Trong khi đó . Tại một nơi hẻo lánh chốn rừng núi . Vô Danh đang tập luyện vận dụng sức mạnh linh hồn lực mà cậu vừa học được , không mảy may biết rằng người của Trịnh gia đang săn tìm cậu .
– Lúc này Vô Danh bất ngờ gặp phải một con Sói Trắng cấp độ Thú Sư , nó mạnh tương đương với một Thiên Đạo Sư 9 Sao , mạnh hơn cậu rất nhiều . Cũng may con Sói Trắng này đang bị trọng thương rất nặng chỉ còn chút hơi tàn . Ngọc Nhi mách bảo cậu sử dụng linh hồn bí pháp áp chế linh hồn của con Sói Trắng đó , khiến nó phục tùng mệnh lệnh của cậu . Thế là Vô Danh sử dụng bí pháp xuất động linh hồn công kích vào mi tâm của con Sói Trắng đang hấp hối , ma thú là một chủng loài phát triển trí tuệ kém cỏi nhất trong thế giới Linh Đạo , nên mặc dù là Thú Sư nhưng con Sói Trắng rất nhanh đã bị Vô Danh Thuần phục , cậu để lại một đạo linh hồn kí sinh trong não của nó , chỉ cần là nó không nghe lời hay muốn phản bội cậu thì lập tức linh hồn kí sinh của cậu sẽ tự bạo trong não nó , khiến cho nó vỡ sọ mà chết ngay .
– Sau khi cảm thấy mình có thể tâm trí tương thông với con Sói Trắng kia , thì Vô Danh biết là cậu đã thành công thuần phục được nó . Cậu nói với Sói Trắng :
— Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta thì ta có thể cứu mạng ngươi .
– Chỉ nghe thấy trong đầu cậu một âm thanh lạ hoắc đáp lại :
— Xin đi theo chủ nhân … Chờ chủ nhân sai khiến .
– Vô Danh tỏ ra đắc ý , lấy ra một viên bi màu đỏ tươi giống với viên khi nãy cậu đã sử dụng để trị thương cho bản thân , bây giờ cậu đã biết viên bi đó là ” Phục Thương Đan ” có hiệu quả nhất định cho những vết thương nghiêm trọng . Con Sói Trắng sau khi nuốt viên phục thương đan , vài giây sau nó đã có thể đứng dậy . Vô Danh lại tiếp tục lên đường , cậu đang muốn tìm một nơi để ẩn náu qua đêm , hơn nữa cậu còn muốn ở lại đây tu luyện một thời gian , bởi Ngọc Nhi đã nói với cậu rằng , nếu không đạt Linh Hồn Sư thì chưa nên quay về chốn đông người .
– Đến khi trời gần tối Vô Danh mới phát hiện ra một hang động nằm kín đáo ở trên một vách núi cao , cậu để cho Sói Trắng tiến vào trong hang trước , thấy không có gì khả nghi cậu mới trèo vào trong hang động .