Đa Tình - Phần 23
Người đàn bà thứ ba đem lại nguồn sống cho tôi là cô Thảo, cô giáo củ của tôi và hiện tại là cấp trên trực tiếp của tôi. Định mạng đã đẩy cô và tôi hợp nhất với nhau trong một đêm kinh hoàng đầy nguy hiểm. Tôi không hối tiếc chút nào dù cô Thảo hơn tôi đến gần 15 tuổi. Nàng là một người đàn bà tràn đầy háo hức và thâm tình của nàng dành cho tôi rất sâu đậm. Tôi rất hài lòng vì đã xây dựng được một tổ ấm giản dị với nàng để nuôi dưỡng mối thâm tình đó.
Người cuối cùng là cô Hạnh, đồng nghiệp của tôi và em gái của cô Thảo. Cũng như tôi đã từng nói : cô Hạnh là một người đàn bà hiếm có trong cái xã hội Việt Nam bảo thủ này, có dám khẳng định tự do của mình, không quan tâm đến dư luận vớ vẫn. Nói về phần trí thức thì nàng là người gần gũi với tôi nhất. Còn về phần tình dục thì phải công nhận Hạnh là người đàn bà có dâm tính cao nhất trong 4 người « vợ » của tôi. Cái dâm của nàng là cái dâm trí thức rất hợp với tôi.
Cái khó trong những tỉnh lẻ là dư luận ! nếu tôi không có vấn đề khi liên hệ với con Huệ và cô Thảo thì đó là nhờ vào bức bình phong của người chồng ! với chị Năm thì càng dễ hơn từ lúc chị sang sinh sống bên Sóc Trăng : tôi đã làm một tiệc cưới tượng trưng và đối với mọi người tôi và chị là vợ chồng.
Nhưng đối với Hạnh thì thật là khó vì cả hai chúng tôi đều độc thân.
Tôi có bàn với Hạnh về chuyện đó và tôi đề nghị là chúng tôi nên hợp thức hoá mối liên hệ này.
Hạnh bỡ ngỡ hỏi :
– Anh nói gì … em không hiểu !
– Anh muốn đề nghị với em là anh muốn cưới em làm vợ một cách chính thức.
Hạnh chưng hửng :
– Anh nói thiệt hay nói giỡn đó ?
Tôi phải dùng hết tài biện luận để thuyết phục nàng. Tôi nói là ở tỉnh nhỏ này cuộc tình của chúng tôi cần phải có danh chính ngôn thuận, nhất là vì chúng tôi là giáo viên được dư luận đặc biệt chú tâm. Tôi cũng nói là không phải lập gia đình là nàng mất hết quyền tự do tự chủ. Tôi biết là điều đó rất quan trọng với Hạnh và tôi bảo đảm là tôi sẽ tôn trọng cuộc sống riêng tư của nàng, và nếu cần thiết thì chúng tôi không cần ở chung với nhau dưới một mái nhà.
Hạnh cười thú vị :
– Hai vợ chồng mà mạnh ai nấy ở nhà riêng thì chắc đây là trường hợp đầu tiên ở tỉnh này !
Hạnh còn hỏi :
– Nếu về làm vợ anh thì em cần phải biết thêm một điều : anh có bao nhiêu người đàn bà trong cuộc sống hiện tại của anh ? đây không phải vì ghen tuông chút nào mà vì đó là quyền của em.
Tôi nhìn nàng :
– Em đã biết gì về phần đó ?
– Em quan sát thì thấy như vầy : em thấy những ngày nghỉ anh thường biến mất, không có ở đây, do đó theo em thì anh có một hay nhiều người vợ ở xa. Đúng không ?
Tôi gật đầu, khen thầm cái nhìn tinh tế của Hạnh.
Nàng lại tiếp :
– Anh thì rất kín đáo, không dễ gì khám phá ra chuyện kín của anh nhưng em nhìn những người đàn bà quanh anh thì dễ đoán hơn, vì họ dễ để lộ tình cảm ra mặt. Thí dụ, những khi họp giao ban ở trường, em thường quan sát những cô giáo khác khi họ nhìn anh hay nói chuyện với anh …
Nàng cười hì hì mà tiếp :
– Và em nhận ra là cô Hiệu Trưởng của chúng ta thường nhìn anh với ánh mắt rất thâm tình … có đúng không ?
– Em rất tinh tế. Không giấu gì em, anh và Thảo có mối liên hệ rất gần gũi.
– Em không ngạc nhiên chút nào vì em biết chị Thảo không có hạnh phúc trong chuyện vợ chồng. Em lại quan sát thấy chị Thảo dạo sau này hoàn toàn thay đổi, rõ ràng là chị có một người đàn ông trong cuộc sống.
Tôi chủ động kể hết cho Hạnh nghe về chuyện tình của tôi với chị của nàng.
Hạnh nói tiếp :
– Chuyện của anh với chị Thảo không làm em ngạc nhiên cho lắm … nhưng chuyện thứ hai thì lại làm em giật mình vì thật quá bất ngờ : có một lần trong bữa ăn gia đình ở nhà chị Thảo. em làm rớt cái khăn nên cúi xuống mà lượm thì nhìn thấy dưới gầm bàn con Huệ đang nắm tay anh. Vậy nó cũng là người tình của anh hay sao ?
– Em nói đúng hoàn toàn.
– Em thấy ngờ ngợ : vậy thì đứa con sắp sanh của con Huệ …
– Không dấu gì em, đó là con của anh.
Hạnh đưa tay ra nhéo tôi một cái đau điếng :
– Người đàn ông dâm đãng ! dám liên hệ bất chính với chị của vợ và cháu của vợ.
Tôi mừng rỡ :
– Nói vậy là em chấp nhận làm vợ của anh ?
Hạnh làm ra vẻ nghiêm nghị nói :
– Em nghe theo lời anh, em sẽ về làm vợ anh.
Rồi nàng cười diễu cợt :
– Về làm vợ chánh thức ! còn vợ lẽ, vợ nhỏ thì để anh tự lo liệu.
– Anh mừng lắm. Anh cũng muốn nói cho em biết là anh có một người phụ nữ khác bên Sóc Trăng, cô ta cũng đã có bầu với anh. Thế nào rồi em cũng sẽ có dịp gặp mặt cô ta.
Lợi dụng cơ hội nghỉ bãi trường, Hạnh và tôi quyết định tiến hành nhanh chóng thủ tục kết hôn.
Ngày đám cưới của chúng tôi là một ngày tuyệt vời, họ hàng hai bên đều có mặt đông đủ, có cả Ba Má tôi, rồi đến gia đình bên Hạnh, từ chị Thảo đến con Huệ, con Lan. Tôi có mời luôn chị Năm.
Và điều làm tôi hài lòng là có vẻ như cả 4 người vợ của tôi đều hợp ý với nhau nhất là Hạnh và chị Năm. Con Huệ thì hơi rụt rè đối với Mẹ nó và Dì nó ; điều đó tôi cũng thông cảm cho nó mà thôi vì cương vị khập khiễng của nó không phải dễ dàng gì cho nó : chia sẻ một người chồng chung với Mẹ và Dì ! nhưng tôi cũng mừng vì Thảo và Hạnh đều rất tinh tế và đối xử với con Huệ rất tế nhị làm cho tất cả mọi người trong cuộc đều được thoải mái.
Chỉ có con Lan là đến dự đám cưới với gương mặt lầm lầm lì lì làm tôi thắc mắc và hối hận. Tôi cho rằng sự cố hồi giữa năm học khi tôi đè nó xuống mà bú vú nó để trừng trị nó là một hành động sai trái hoàn toàn. Tôi tự nhũ phải có dịp tìm đến nó mà xin lỗi nó cho xong để giữ hoà khí trong gia đình.
Trong buổi tiệc tôi dàn xếp để có được một tấm hình chụp chung tôi và cả 4 người vợ của tôi. Tấm hình đầy ý nghĩa về một đoạn đường cực kỳ sáng lạng của đời tôi.
Hạnh đề nghị tôi nên về ở chung với nàng vì nhà rất rộng. Nàng cũng cho xây dựng lại để chia cắt cái nhà làm 2 căn riêng biệt : một căn cho nàng và một căn cho tôi. Như vậy tuy là vợ chồng chính thức với nhau nhưng hai đứa chúng tôi có thể có hai nơi sống riêng biệt nếu cần thiết. Đó là thoả thuận đặc biệt từ đầu giữa hai chúng tôi và cũng là đòi hỏi của Hạnh để cho nàng giữ sự tự do tương đối của mình.
Sự tương đắc giữa Hạnh và chị Năm khiến chị Năm thường xuyên qua chơi và một tối nọ, tôi đề nghị chị Năm nên ở lại thay vì kiếm xe về lại Sóc Trăng.
Tối hôm đó tôi thuyết phục thành công hai người đàn bà vào ngủ chung giường với tôi. Đối với Hạnh thì tôi biết nàng có dâm tính cao, thích những trò tình dục khác thường, còn với chị Năm thì không khó chút nào vì chị lúc nào cũng vui vẻ nghe lời tôi.
Hạnh háo hức khám phá những trò chơi đồng tính và nàng ngay lập tức đảm nhận một cách thú vị vai trò chủ động. Chị Năm thì lúc đầu có phần ngượng ngùng, nhưng chị chìu Hạnh nên cũng để cho Hạnh muốn làm gì thì làm.
Tôi thích thú nhìn hai người đàn bà hôn nhau nồng nàn. Cả hai chưa bao giờ hôn người đồng phái nhưng nhanh chóng cả hai quấn quít nhau như hai con sam.
Hạnh có thổ lộ cho tôi biết về một kỷ niệm thầm kín của nàng khi nàng tham dự phong trào Thanh Niên Xung Phong lúc mới 15, 16 tuổi gì đó. Trong một dịp đi dọn sạch môi trường ở Trà Ôn, cả nhóm đã cắm trại ngủ đêm tại đó. Và trong căn lều vãi của Hạnh, do trằn trọc không ngủ được nên Hạnh đã tình cờ nhìn thấy chị trưỡng nhóm lồm cồm bò sang chỗ ngủ của con Nga, một thành viên của nhóm. Chị trưỡng nhóm đã hai mươi mấy tuổi còn con Nga chỉ mới 14, 15 tuổi, con bé đẹp như búp bê Nhật Bổn !