Đa Tình - Phần 13
Hạnh sướng thật sự ! nàng đã phải cố hết sức mới dám thủ dâm tại quán cà-phê này nhưng bây giờ nàng không hối tiếc chút nào, nàng không thể nào ngờ được là thủ dâm tại một nơi công cộng, với bao nhiêu người xung quanh, lại cực kỳ thích thú như vầy. Sự thích thú càng tăng mạnh hơn khi nàng lúc nào cũng phải kềm chế, không dám manh động quá mức. Khi thằng bé phục vụ đem đến mấy dĩa trái cây và loay hoay dọn trên bàn thì nàng vẫn tiếp tục thủ dâm dưới váy, hai ngón tay vẫn tiếp tục mốc ngoáy khe lồn một cách kín đáo.
Hạnh thầm cám ơn thầy Trung, người đàn ông đã chỉ dẫn cho nàng biết được cái hạnh phúc tuyệt diệu này. Nàng ngó qua bên và thấy người đàn ông đang mỉm cười hiền hoà mà trầm trồ nhìn mình như để khích lệ. Hạnh cảm khái vươn tay qua phía anh ta … người đàn ông nắm lấy bàn tay mà xiết nhẹ…
Mắt Hạnh mờ đi … nàng cố tự chủ để không cho ai thấy là cơn cực khoái đang lan toả trong cơ thể nàng. Hạnh mím môi, cắn răng để kềm giữ tiếng kêu rên của mình. Nàng bấu chặt bàn tay của người đàn ông. Khe lồn của nàng ướt sũng vì sung sướng ! chưa bao giờ Hạnh ra khí nhiều đến mức đó.
Chiều hôm đó, sau giờ tan học, cô Thảo cho gọi tôi lên văn phóng hiệu trưởng.
Mời tôi ngồi xong, cô vào thẳng vấn đề :
– Tôi gọi Thầy lên đây vì chuyện con Lan, con gái của tôi mà cũng là lớp trưởng trong lớp do Thầy làm chủ nhiệm. Tôi thấy nó dạo sau này không đạt được những thành tích mà tôi mong đợi. Tôi muốn biết ý kiến của Thầy.
Nghe cô Thảo nói mà tôi không khỏi lo lắng. Thật sự mà nói thì dạo sau này, mối liên hệ của tôi và con Lan càng lúc càng tồi tệ. Những gì đã xảy ra đã làm cho mối liên hệ đó tối sầm lại. Có lẽ tôi đã không dự đoán đúng mức khi tôi bú vú nó trong cụm rừng trong buổi đi dã ngoại cách đây vài tháng. Tôi đã làm nó tổn thương ? từ đó con bé cứ tìm cách mà tránh né tôi, hoặc nếu có cơ hội thì nó lại chống đối tôi. Điễm học trong lớp của nó bị tụt hạng khá rõ rệt.
Tôi cũng không biết phải xử lý ra sao nên tôi gãi đầu, trả lời một cách chung chung.
Cô Thảo yêu cầu tôi phải theo dõi học vấn của con Lan, cô hỏi tôi có nên gởi con Lan lên Sài-Gòn tiếp tục học hay không vì có lẻ ở trường này, nó ỷ y là con gái Hiệu Trưởng nên cô cũng gặp khó khăn để chu toàn cho nó. Tôi đồng ý ngay với ý tưởng đó.
Cô Thảo xoay qua chuyện khác, cô cười :
– Thiệt ra tôi mời Thầy lên phòng cũng vì tôi cần Thầy một việc.
– Cô cần gì thì cứ nói với em.
– Tôi cần đi Trà Ôn có chuyện, nhưng chồng tôi không rãnh, vậy Thầy chở tôi đi, có được không ?
– Dạ, chuyện nhỏ như con thỏ, Trà Ôn cách có chục cây số, em chở Cô không có vần đề gì.
– Vậy thì tốt quá, chúng ta đi ngay.
Đến Trà Ôn, người Cô Thảo cần gặp lại không có nhà, bà ta đang ở Sóc Trăng, bên kia sông Hậu. Cô Thảo hỏi tôi có chịu chèo xuồng qua bên đó giùm cô được hay không ? nếu được thì cô mượn cái xuồng của gia đình bà ta.
Tôi nhìn trời mà hơi phân vân vì thấy đã chạng vạng tối rồi, qua sông Hậu lúc này cũng không an toàn cho lắm … nhưng thấy cô Thảo nóng lòng nên tôi cũng chìu lòng mà chấp nhận.
Khi ngồi trên xuồng qua được nữa sông rồi thì tôi mới ân hận với quyết định của mình : đêm ở đây xuống rất mau, mặc dù hôm nay có trăng. Đã vậy lỡ có sóng mạnh thì cái xuồng nhỏ này thật sự không ổn cho lắm trong bóng tối.
Và nổi lo của tôi đã thành sự thật : một cái sà lan lớn chạy qua tạo nên một lô sóng cao nhấp nhô làm chiếc xuồng chồng chành đáng lo. Cô Thảo kêu rối rít :
– Trung ơi, coi chừng …
Cùng lúc, một làn sóng tràn vào xuồng làm nó nghiên hẳn qua bên … nước tràn vào làm tôi chỉ kịp quăng cái chèo để nhãy tới mà ôm cô Thảo trong khi chiếc xuồng bị vào nước mà trôi dạt theo dòng nước . Cô Thảo thét lên một tiếng mà bấu vào tôi như vào một cái phao. Cũng may là lúc đó chúng tôi đang ở gần một cái cồn nên tôi cố chống chọi để điều khiển chiếc xuồng về hướng đó.
Khi chiếc xuồng chìm hẳn thì cũng khá gần bờ nên chỉ cần bơi vài thước là tôi kéo được cô Thảo lên bãi bùn. Cô sợ quá, mặt tái mét mà run như cầy sấy.
Chật vật lắm tôi mới dìu cô Thảo đứng dậy được mà rời bãi bùn để tìm một nơi an toàn hơn. Trong bóng tối lờ mờ, tôi thấy một cái chòi của những người câu cá. Tôi dìu cô đến đó. May là cái chòi tương đối khô ráo.
Tôi hoang mang quá, không ngờ là mình bị rơi vào một tình huống quá hiễm nghèo như vầy. Thật ra thì tôi không mấy lo cho tôi nhưng tôi lo cho cô Thảo vì cô là đàn bà phụ nữ yếu đuối! cùng lúc cô Thảo thều thào :
– Trung ơi … cô lạnh quá.
Tôi quây đầu lại nhìn thì thấy cô đang run cầm cập.
Tôi trấn an cô :
– Cô lạnh vì quần áo ướt nhèm. Vậy cô hãy cởi ra hết đi rồi vắt cho khô trước khi mặc lại.
Cô Thảo nhìn tôi như cầu cứu ! cô không còn là bà Hiệu Trưởng oai nghi nữa mà chỉ còn là một người đàn bà yếu ớt, không còn sức lực gì nữa. Trãi nghiệm qua một tình huống kinh hoàng, cô tưởng mình sắp chết rồi vì cô không biết bơi, cô bị sặc nước và bây giờ cô không hơn gì một cọng bún !
Thấy cô không phản ứng sau câu nói của tôi, tôi nhắc lại một lần nữa nhưng hình như cô không nghe gì nữa mà cô lại lải nhãi :
– Trung ơi … cô chết rồi …
Tôi vừa tức cười vừa bực mình :
– Nếu cô chết rồi thì làm gì mà còn ngồi đây mà kêu réo ?
Cô vẫn tiếp tục :
– Chắc cô chết rồi …
Tôi thở dài, bực tức. Nếu cô cứ như vậy thì cô sẽ nhuốm lạnh, rồi bị lên sốt tại đây thì không ổn chút nào. Tôi quyết định dùng biện pháp mạnh : tôi bước đến đưa tay tát cô một cái với ý định làm cho cô tỉnh táo lại. Cô kêu lên một tiếng thất thanh rồi lấy bàn tay xoa gò má. Tôi thầm nghỉ là mình cũng hơi quá đáng, dám tát cô giáo củ của mình một cách tàn nhẫn.
Nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà cô lấy lại chút bình tĩnh, cô ríu ríu nghe lời tôi như một đứa con nít, cô sợ hãi bắt đầu lột quần áo ướt ra rồi đưa cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói :
– Cô phải cỡi luôn cả nội y mới được.
Tuy đang bị sốc nặng nhưng cô cũng đỏ mặt, do dự … nhưng rồi cô cũng từ từ tuột nịt vú và quần sì-líp ra đưa cho tôi. Trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, tôi sững sốt nhìn cơ thể của cô : cô đã gần 50 tuổi rồi nhưng da cô trắng ngần, hai gò vú vun đầy, không chảy xệ chút nào, còn tam giác kín của cô thì làm tôi ngẩn ngơ vì nó cũng đầy lông không thua gì cô Hạnh, em gái của cô !
Tôi định thần lại rồi biểu cô nằm ra sàn gỗ để nghỉ ngơi trong lúc tôi treo quần áo của cô để phơi khô. Tôi cũng tháo quần áo của tôi mà làm y như vậy.
Xong tôi tế nhị ra xa xa mà ngồi để suy nghỉ : thật ra tôi cũng rối trí không biết phải làm sao trong tình huống này. Điện thoại thì ướt sũng nên không sử dụng được, cồn này hoang vắng không có ai, có kêu cứu cũng chẳng ai nghe ! chỉ có nước ngồi chờ sáng !
Chợt tôi nghe tiếng rên rỉ từ căn chòi … chạy đến xem thì tôi thấy cô đang co rúm người lại mà run vì lạnh, mặt cô trắng bệt, hai hàm răng đánh tango với nhau …
Tôi càng rối trí thêm, ngồi xuống bên cô mà dùng lời để vỗ về, khích lệ nhưng chỉ vô ích mà thôi : càng lúc cô càng run rẩy vì lạnh.