Cửu Giới Ta Là Thần - Chương 7
CHƯƠNG IV Đồ Ma, Tru Thần, Diệt Phật
Nắm chặt lấy tay của Vân Phi, Vân Nhi thút thít “ ca ca sẽ cứu chúng ta mà phải không tỷ ?”
Chẳng còn biết như thế nào Vân Phi chỉ đứng yên tại chổ, hai tên Đặc Công và Đặc Cầu đã chịu hết nổi lao tới chổ nàng,
Lúc này, trong giang bếp, Hoàng Khương tận tai nghe rõ từng chử cầu cứu của Vân Phi, nhưng chẳng có chút ý chí nào mà đứng lên, “Người ta yêu sắp bị làm nhục, nhưng đi ra sẽ bay đầu như kiếp trước, ta sợ, ta sợ….., ta phải làm gì phế vật, đúng ta chỉ là phế vật”
“A…A…A.. Đau quá, của ngươi to quá… Chết ta rồi, ngươi mau rút ra đi, Cầu xin anh tha cho ta đi” Vân Phi hét lớn
Đặc Cầu cười dâm đãng “ gái trinh, bổn đại gia đây thích “, hắn càng nói càng đẩy sâu khúc côn thịt vào người Vân Phi, Đặc Công thì hai tay mò mẫm lấy cặp nhủ hoa trắng như bông của Vân Phi “ đúng là gái mười tám, to tròn đã vậy lại hồng hào, bú đã lắm đại ca “
“A…A…Dừng lại đi mà, đau quá chết ta mất” Vân Phi vừa khóc vừa lấy hai tay đẩy bắp đùi hắn ra xa để ngăn hắn xâm nhập liên tục vào trong cơ thể mình, lúc này Vân Phi muốn kêu hắn ngừng lại thì Đặc Công lại đút thẳng cây côn thịt vào miệng nàng, lúc này Vân Phi chỉ còn biết giàn dụa nước mắt.
“ Kêu lên đi, nàng kêu to lên đi, con điếm ta thích nghe lắm” Đặc Cầu như được thoả mãn thú tính, hắn rút côn thịt ra khỏi cơ thể Vân Phi xong cắm sâu vào, cứ rút ra hết xong lại cắm hết vào, hắn nắm lấy cái eo thon của Vân Phi, vừa nắm lấy cái eo vừa thúc cây côn thịt thật sâu, miệng hắn tìm tới đồi núi chập chùng của cô mà liếm láp không ngừng
Dần dần đầu óc của Vân Phi, bị thứ đó chiếm lĩnh đi, vừa đau vừa thốn, nhưng lại đan xen sự sung sướng, tiểu nguyệt nhỏ của cô bắt đầu phát chất nhờn
“Ha..Ha, còn điếm dâm đãng bây giờ bắt đầu ra nước rồi ư” Đặc công khoái chí khi thấy con hàng đã khuất phục, lúc này Đặc Cầu và Đặc Công chỉ còn muốn vờn lấy nàng liền ban thưởng cho thuộc hạ Vân Nhi
“Cứu ta, tỷ tỷ cứu muội….” Vân Nhi bị xách lên xong xé hết quần áo, tiếng xé quần áo vào tân tâm can làm cho Vân Phi thức tỉnh nhưng bản thân vô pháp vô thiên cứu được, lúc này nàng cũng đã bị bế lên bởi sức mạnh từ tên Đặc Công, phía dưới thì tên Đặc Cầu thủ sẳn thế với cây côn thịt nóng hổi chờ nàng hạ hông xuống.
“ Á đau quá, thả ta ra…đau quá chết ta rồi “ hai tên thổ phỉ kia để Vân Nhi ngồi lên trên người bọn hắn với cây côn thịt đâm sâu vào người của tiểu muội chỉ mới 12 tuổi, Vân Nhi muốn hét to lên vì con đau bên dưới tiểu huyệt của nàng, hai tên ra sức vừa để cho Vân Nhi nhún nhảy trên người, vừa nhào nặn cặp gò bồng bé nhỏ chưa phát dục hết.
Bên này Vân Phi đã bị làm lu mờ đi đầu óc, tiểu huyệt bị phát ra nước, do tên Đặc Cầu vừa gục mặt xuống để chén sạch máu trinh từ cô, hắn dùng lưỡi điêu luyện để làm cô phát dục
Đặc Cầu đổi chổ cho Đặc Công, Đặc Công dùng côn thịt chà sát vào tiểu huyệt của Vân Phi, chà cứ né mà không để vào trong cơ thể của Vân Phi
“A…a…a đừng chà sát nữa, đừng chà mạnh nữa, ta không chịu nổi, nóng quá,”
Đặc công cười thâm hiểm, đút côn thịt thật mạnh vào Vân Phi, phải nói hai cây con thịt kích thước khác nhau, của Đặc Cầu Thi To tròn cái đầu côn thì nhỏ nhắn, thân thì dài nỗi gần, còn của Đặc Công, đầu rùa vừa to vừa có gân ngay đầu lại cong, làm cho Vân Phi vừa chỉ biết cắn răng chịu đựng, nàng đã bắt đầu cảm thấy động tình của con cái.
Hai tên ẩm nàng sát vào vách gần ngay chổ gian bếp của Hoàng Khương đang ẩn nấp, Đặc Công quay người nàng lại, để cắm vào từ phía sau, lúc nàng để cân bằng, nàng phải vịnh lấy người Đặc Cầu, thừa cơ hội đó Đặc Cầu đút côn thịt ngay vào cái miệng nhỏ xinh xắn của nàng, lúc này Hoàng Khương đang trông thấy tình cảnh, cây côn thịt của Đặc Công cứ ẩn ra ẩn vào người của Vân Phi, hắn nhìn chằm lấy nàng
Ánh mắt của Vân Phi nàng cũng tìm thấy Hoàng Khương, nàng chỉ còn biết lắc đầu nước mắt giàn dụa, nàng đang phải phục vụ thú tính của hai tên cường hào ác bá, còn hắn Hoàng Khương hắn chỉ trốn mà không cứu nàng, cơn giận dữ đã làm nàng buông bỏ hết e thẹn lạnh lùng còn xót lại.
Nàng buông bỏ thực tại, nàng chỉ muốn tìm cái chết để giải thoát cho chính mình, nhưng nhìn lại còn Vân Nhi còn bà bà, Vân Nhi đang bị giày xéo như nàng ở phía bên kia.
“Đau quá, chậm thôi,làm ơn chậm thôi, nó hỏng mất… A..aa….” Vân Phi thì đang cố đẩy Đặc Công ra nàng cảm nhận thấy hắn thúc lên vào trong người của nàng đã quá sâu
Hoàng khương, lúc này tay hắn đã bật máu, hắn nắm chặt cây dao sắc thuốc , miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm “ phế vật, phế vật, phế vật”
“a…a…a thả ta ra đi.. Các người làm ta đau quá, nhẹ thôi, từ từ làm ơn” bên này Vân Nhi, đang phải khóc và hét, sự đau đớn khi bị khúc côn thịt to lớn vào cái tiểu huyệt bé nhỏ, hai tên thổ phỉ thô bạo ẩm nàng lên xong lại dập xuống côn thịt, làm nàng đau đến mức ngất đi hơn 2 lần.
Lão bà bà bên này trong phút giây phán đoán được tình hình đã nhanh tay rút được cây chuỷ thủ nhỏ của tên cướp canh giử bà, mà cắt cổ thật nhanh, để có thể giải thoát cho bản thân cũng như là hai đứa cháu
“ Xẹttt”,…. Không, Bà ơi,….Bà….” Tiếng hét Lớn của Vân Phi làm hai tên Đặc Cầu và Đặc Công ngoái đầu lại nhìn liền tặc lưỡi
“Mẹ coi có một mụ già, mà coi cũng không xong, mẹ chúng bây!” Vừa dứt lời Đặc Cầu vừa nhìn lại Đặc Công thì bên hiên vách nhà gần đó.
“Xẹt…”
Hoàng Khương đã lao ra dùng dao sắc thuốc cắt phăng đầu của Đặc Công, máu văng vào mặt của Đặc Cầu, Đặc Cầu nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh, hét lớn “ Giết, Giết hết cho ta, đồ sát cả thôn trả thù cho Nhị Gia “
Còn ở bên này Hoàng Khương chỉ còn lẫm bẩm “ Đồ Ma, Tru Thần, Diệt Phật, cản ta ta tận diệt”