Cuồng Sát - Chương 8
Chương 8: Vụng Trộm Trong Đêm
Đáy vực u ám và tối tăm tựa như không phải là địa phương dành cho con người sinh sống.
Bên dưới những tàn cây rậm rạp và tối tăm.
Không khí lạnh giá mang theo chút gì đó âm u quỷ dị tạo nên khung cảnh hoang vắng lạ thường. Trong đêm tối, tiếng của các loài côn trùng, quái thú thỉnh thoảng lại chen nhau kêu lên.
Tại một cái hố tròn hình dáng gần giống với quả trứng được khảm trên thảm cỏ xanh um, trong hố là ba cơ thể trần trụi không một mảnh vải che đậy, bất động nằm đấy. Lõa lồ phơi bày ra giữa thiên nhiên hoang vắng, một nam và hai nữ.
Thiếu niên nằm giữa hai nữ nhân lúc này bộ dáng thảm hại nhất, vết thương chồng chất khắp người, máu tươi từ trong miệng hắn trào ra, ứ đọng ở hai bên mặt rồi khô lại, tạo thành một lớp mặt nạ máu màu đỏ đen sần sùi rất đáng sợ.
Họ nằm đó, mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi, cũng không biết đã qua bao lâu.
– Khục! Khục!
Chợt có tiếng ho phát ra, một người trong số họ bỗng sặc sụa mấy tiếng rồi giật mình bật người ngồi dậy. Là một nữ nhân thân hình đầy đặn, làn da trắng muốt có mấy vết thương nhỏ, hơi lấm lem một chút bụi bẩn và nhựa cây.
Đôi gò bồng đảo đồ sộ vì động tác bật mạnh người mà vẫn còn dư âm nhảy tưng tưng trước ngực nàng.
– Ta…ta chưa chết….đây là đâu? Á!!!
Hoa Xuân Hương giật mình tỉnh lại từ trong mê man, nàng ta lay hoay thân hình, dùng đôi mắt long lanh quan sát mọi thứ xung quanh, thần sắc trong mắt trở nên mờ mịt, ngơ ngác, trong bóng tối lờ mờ, nàng chẳng thấy được gì ngoài những thân cây đen sì cùng cỏ xanh dưới đất.
Đột nhiên trong lúc đang ngó giáo giác, Xuân Hương bỗng nhìn thấy một thứ khiến nàng giật thót tim, đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng bịt miệng, nước mắt nóng hổi bỗng chảy dài trên hai gò má hốc hác vì khóc, vì suy sụp tinh thần.
Bên cạnh nàng là đồ đệ của chồng và cô con gái, một nam một nữ nằm bất động, trong đó thiếu niên kia tựa hồ bị thương rất nặng, da dẻ cả người xanh lét, hơi thở phát ra một cách yếu ớt.
Vài hình ảnh bất giác ùa về trong tâm trí Hương khiến nàng bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Sau khi chồng nàng, Hà Thường Minh sơn chủ ôm theo kẻ địch tự sát. Vì quá quẫn trí cộng với việc tinh thần bị sốc nặng, Hoa Xuân Hương đành bỏ lại con gái, quyết định quyên thân gieo mình xuống vực thẳm để được cùng đi theo chồng sang thế giới bên kia.
Nhưng mà ngay lúc thân hình nàng vừa nhảy xuống vực thì bỗng thấy đứa con gái vậy mà cũng nhảy theo, hai mẹ con xúc động nước mắt lưng tròng, ôm lấy nhau trong trạng thái rơi tự do, sẵn sàng đón nhận cái chết.
Tuy nhiên có lẽ số mệnh của hai mẹ con nàng chưa tận, tưởng chừng sẽ chết chắc, ai ngờ trong lúc bi quan tuyệt vọng nhất, một thiếu niên dũng cảm bất giác xuất hiện đồng hành cùng hai mẹ con nàng, còn giúp cho Hoa Xuân Hương khôi phục lại đầu óc một cách tỉnh táo.
Xuân Hương còn nhớ rất rõ, những hình ảnh đó đã in sâu vào tâm trí nàng, khiến nàng không bao giờ quên được.
Trông thấy nàng cùng con gái rơi xuống vực, Lâm khi đấy liền không chút đắn đo, bất chấp tất cả, liều mình nhảy theo, còn cố tình đẩy nhanh tốc độ rơi xuống chỉ để giữ lấy thân thể của Hương cùng cô con gái.
Xuân Hương khắc ghi tặc vào lòng, đến tận bây giờ nàng vẫn còn sợ hãi mỗi khi nhớ lại ánh mắt đáng sợ, tiếng quát ẩn chứa đầy sự tức giận của Lâm. Trong thâm tâm nữ nhân bỗng nhiên nảy sinh vài đợt xao động khác thường.
Ba người cứ như vậy mà rơi tự do trong không trung. Không biết rốt cuộc cái vực thẳm này sâu bao nhiêu, Xuân Hương cảm thấy bọn họ đã rơi xuống rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy phía bên dưới xuất hiện mặt đất hay hồ nước hoặc rừng cây gì cả, mọi thứ đều là một mảnh trắng xóa bị sương mù che lấp.
Đột nhiên nàng nghe Lâm nói khe khẽ một tiếng, sau đó thiếu niên thình lình bắt lấy cơ thể mềm mại của nàng và con gái, một hơi ôm trọn hai mỹ nhân vào lòng, Xuân Hương chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy một màn sáng linh lực từ trong cơ thể thiếu niên bay ra, hết sức cẩn thận bao bọc lấy thân hình hai mẹ con nàng vào bên trong, cùng lúc đó áo giáp trên người Lâm bỗng phát ra ánh sáng tím cực đại.
Boong!!!
Nép vào trong ngực Lâm, Xuân Hương dễ dàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, chứng tỏ Lâm đang rất căng thẳng, sau đó một âm thanh va chạp do linh lực tác động vào nhau phát ra.
Ba người bọn họ đột nhiên va vào một màn sáng màu đỏ tía, ngay tức khắc màn sáng bị đụng cho lõm vô, thân hình bọn họ cũng vì thế mà xuyên qua màn sáng rơi vào không gian bên trong.
Rầm!!!
Một tiếng nện vang dội mạnh mẽ làm cho mặt đất rung chuyển, Xuân Hương chợt có cảm giác như mặt mũi đột nhiên bị thứ gì đó nhầy nhụa văng dính vào, rất tanh và nóng, cũng trong giây phút đó nàng vì quá mệt mỏi sau cuộc chiến liều mạng trên Lâm Hà Phong nên nàng đã ngất xỉu đi. Mọi chuyện chỉ nhớ được tới đây.
…
Hiện tại nhìn thiếu niên đang hôn mê, sinh cơ trong người từng phút một trôi đi, hơi thở yếu ớt ngắt quãng từng nhịp làm Xuân Hương cảm thấy rất hối hận, nàng thầm tự mắng bản thân ngu ngốc tự tử làm chỉ để thành ra kết quả không mong muốn như thế này, Lâm vì cứu hai mẹ con nàng nên mới bị như vậy, hắn vậy mà lại đem toàn bộ lực va đập một mình gánh lấy, rơi từ một độ cao khủng khiếp xuống, lại va chạm với màn sáng màu đỏ tía kia, rồi khi cả người Lâm mạnh mẽ nện trên mặt đất thì Dạ Lang Giáp cũng chính thức tan vỡ, ở lần va đập cuối cùng đó, nó như một thần vật bảo mạng, nhờ có Dạ Lang Giáp kích phát toàn bộ uy năng ra để đem cỗ lực lượng va đập cực mạnh kia triệt tiêu gần như 80% mới có thể giúp cho Lâm giữ được một hơi tàn đến hiện tại. Chứ nếu không có áo giáp bảo vệ, với tốc độ rơi tự do một cách nhanh chóng và lực va đập mạnh như vậy thì Lâm giờ chắc đã nát như tương rồi!
– Nguyệt Sương! Nguyệt Sương! Mau tỉnh dậy!
Xuân Hương không vội động chạm đến Lâm, hắn hiện tại bị thương rất nặng, xương cốt toàn thân gãy nát, nội thể tổn thương nghiêm trọng, với tình trạng này thì không biết bao giờ hắn mới có thể tình lại được.
– Mẫu thân! Chúng ta đã chết rồi sao? Đây là……
Nguyệt Sương ngơ ngác mở mắt, nàng nằm dưới đất, giọng nói đau khổ hỏi mẫu thân.
– Không! Chúng ta vẫn còn sống! Chính Tiểu Lâm đã cứu chúng ta thoát khỏi cái chết!
Xuân Hương nhẹ giọng nói, đồng thời đỡ cho con gái ngồi dậy, hai mẹ con bắt đầu lại ôm lấy nhau mà khóc.
– Mẫu thân! Sư đê…sư đệ…hắn…hắn làm sao vậy?
Nguyệt Sương mới đầu nghe xong thì tỏ ra mừng rỡ vô cùng, nhưng ngay sau đó nàng chợt phát hoảng, sợ hãi nhìn qua bộ dáng thê thảm của Lâm, giật mình khóc thút thít, nàng đau khổ quay sang hỏi nhỏ mẫu thân.
Đây có lẽ là bi kịch đau thương nhất trong đời nàng, cha vừa mất không lâu, hiện tại ngay cả sư đệ, người mà nàng thầm thương cũng đang dang dở giữa sự sống và cái chết.
– Hắn…vì cứu chúng ta nên mới bị như vậy!
Nói tới đây, Xuân Hương cũng bất giác rơi lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, từ từ rơi xuống bầu vú trắng nõn, do quá đau đớn, hai mẹ con nhất thời không để ý đến chuyện trên cơ thể chẳng có một tí vải vóc gì, bốn bình sữa chua vểnh lên ép sát vào nhau đến biến dạng, đùi ngọc thon đẹp che đậy khe suối đen tuyền, ướt át cứ vậy mà hiển lộ xuân quang ra bên ngoài.
….
Vài ngày sau đó, hai mẹ con Xuân Hương, Nguyệt Sương cuối cùng cũng mang theo Lâm di chuyển đến một nơi được các nàng cho là khá an toàn.
Bởi trong đêm hôm đó vừa rơi xuống vực đã có một đám quái thú men theo mùi máu và hơi người lần mò đến tấn công ba người. Là một bầy quái thú sống quần cư thuộc họ nhà Sói, một đội tám con Phong Dực Hôi Lang, đều là tam giai quái thú, mỗi con có kích thước cơ thể to lớn gần bằng một con dê trưởng thành.
Quái thú tam giai thực lực có thể sánh ngang với tu luyện giả cấp bậc Vũ Sư, nếu đối chiến thì một con Phong Dực Hôi Lang liền có thể cứng rắn đối kháng với hai tu luyện giả cùng cấp mà không rơi vào thế yếu, đủ để thấy được sự cường đại của quái thú.
Cũng may là Hoa Xuân Hương có tu vi Vũ Tướng nhất trọng cảnh, lại thêm sự góp sức của Nguyệt Sương là Vũ Phách nhị trọng cảnh, dù trong người đang bị thương nhẹ nhưng với sự hợp sức của hai mẹ con vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt tám con Sói trong vòng mười phút hơn.
Vậy là có thêm món thịt Sói cứu đói lên đĩa.
Xuân Hương cùng con gái sau khi giết chết bầy Sói thì vội vã làm một cái cáng bằng các nhánh cây ghép lại, nhanh chóng đặt Lâm cùng tám con sói lên rồi chạy như bay, bởi họ sợ nếu nán lại lâu hơn, mùi máu tanh sẽ dẫn dụ nhiều quái thú tới, lúc đó có chạy cũng không kịp. Chỉ có trời mới biết cái nơi quỷ quái này rốt cuộc có bao nhiêu điều đáng sợ.
Không biết chạy bao lâu, hai mẹ con đã bất giác thoát ra khỏi khu rừng, lại may mắn tìm được ụ đất to, có một cái hang nho nhỏ cạnh một mạch nước ngầm từ dưới đất phun lên. Dọn dẹp một phen, cả hai đem Lâm lẫn cái cáng đặt vào bên trong hang động đất, cái hang này khá nông, chiều cao tầm hai mét và sâu từ bảy đến tám mét, được hình thành tự nhiên chứ không phải do quái thú hay con người tạo ra, đoán chừng là một tổ mối khổng lồ bỏ hoang, ụ đất cao hơn mười mét, toàn bộ làm bằng đất sét màu vàng nâu, nhìn cứ tưởng như một quả đồi thu nhỏ vậy.
Xuân Hương, Nguyệt Sương thoáng cái bắt đầu lột da đám Phong Dực Hôi Lang ra để làm quần áo tạm thời, chứ hiện tại hai mẹ con ai cũng trần trụi như nhộng mà không khí ở dưới đáy vực lại khá lạnh và ẩm ướt, nếu không có quần áo giữ ấm sẽ rất dễ mang bệnh vào thân, lại thêm việc nếu chẳng may ở dưới này cũng có người sinh sống, vậy chẳng phải tự dưng khoe của ra cho người ta xem à!
Lâm cũng có một tấm da rộng đắp lên người thay cho chăn, quần áo.
Hằng ngày hắn được hai mẹ con Xuân Hương và Nguyệt Sương luân phiên chăm sóc, Lâm và hai nữ nhân bắt đầu sống một cuộc sống giống như người nguyên thủy, đã có nguồn nước ngọt sẵn, bây giờ chỉ lấy việc săn bắt, hai lượm để sống qua ngày.
…
Thấm thoắt cái đã hơn bốn tháng trôi qua.
Một dáng người nóng bỏng, ăn mặc khiêu gợi từ trong bìa rừng đi ra.
Vóc dáng đầy đặn, bầu ngực căng tròn trịa được một tấm da Báo quấn lấy như một cái nịt vú thô thiển, dùng để che đậy tạm thời.
Eo thon hở lộ một cách thoáng mát. Dưới mông là tấm da Sói màu xám tạo hình gần giống với một cái váy, vừa chỉ đủ che đi cặp mông đẫy đà vểnh cao, nhấp nhô theo mỗi bước đi, bàn chân có giày da thú bảo vệ, gọi là giày chứ thực ra là hai tấm da thú được đan vào nhau rồi xỏ chân vào mang tạm bợ.
Làn da trắng bóc, hơi xanh xao một chút do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, cách ăn mặc lại bốc lửa như một nữ nhân thổ dân.
Hôm nay Xuân Hương sau khi đi săn về, kéo theo xác một con Nai to gấp mấy lần so với trọng lượng cơ thể của nàng, tiện tay vứt con thú bên ngoài ụ đất, Xuân Hương nhanh chóng bảo con gái đi lấy một ích nước sạch đến.
– Đã hơn bốn tháng rồi! Ngươi ngay cả một động tĩnh cũng không có, phải chăng là muốn dày vò mẹ con chúng ta đến chết?
Xuân Hương cầm tấm da thú thật mịn, thấm nước rồi nhẹ nhàng lau rửa cơ thể cho Lâm, Nguyệt Sương đứng ở một bên nhìn mẫu thân chăm sóc cho sư đệ, ánh mắt buồn bã lấp lóe, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì trong đầu nữa.
Đưa tay vuốt ve gương mặt thiếu niên xanh xao, Xuân Hương u oán nói.
Hơn bốn tháng qua, tuy Lâm bất tỉnh nhưng cơ thể hắn lại “rất tỉnh”, các bộ phận, cơ quan vẫn hoạt động một cách bình thường, được đắp lá thảo dược hoang dại giã nhuyễn thường xuyên, thương thế cũng chậm chạp hồi phục. Chuyện ăn uống của hắn đều do hai mẹ con Hương, Sương đến giúp, bón cho hắn từng miết thịt, ngụm nước.
Ban đầu hai nàng còn tỏ ra ngại ngùng nhưng ngày nào cũng làm, với lại thấy Lâm cũng mê man chả biết gì, riết rồi tự thành thói quen, cảm giác xấu hổ, mắc cỡ cũng dần dần bị xua tan.
Theo đó cơ thể Lâm tự động hấp thụ chất dinh dưỡng và đào thải cặn bã ra ngoài.
Do chỉ có một hang trú ẩn duy nhất và để sẵn tiện chăm sóc cho Lâm nên hai mẹ con các nàng từ trước giờ vẫn một chỗ ngủ cùng hắn, đêm đến, hai nữ nhân đem Lâm kẹp vào giữa, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho hắn.
Nhiều lần giật mình thức giấc, Xuân Hương vô thức tỉnh lại thì bỗng nhìn thấy cái dương vật của Lâm đang tồng ngồng dựng đứng, gân gốc nổi đầy.
Một thiếu niêm mới mười bốn tuổi đầu, dương vật không ngờ lại phát triển ngạo nghễ như vậy. Mỗi lần cương cứng lên liền có kích cỡ to hơn nửa cùm tay, chiều dài vắt ngược lên thì đầu khấc chạm tới tận lỗ rốn, ở độ tuổi này, cậu nhỏ có thể phát triển tới mức ấy quả thật là kỳ tích.
Tuy hôn mê nhưng trạng thái sinh lý bản năng vẫn hoạt động tốt.
Mấy tháng qua, nỗi đau về cái chết của chồng vẫn còn âm ỉ trong lòng, hơn nữa nơi đây chỉ có hai mẹ con nàng sống cùng Lâm, một nam nhân duy nhất nhưng lại đang mê man. Tiếp xúc thân mật lâu ngày, nếu nói nàng và con gái không để ý đến sự khác lạ trên cơ thể Lâm thì đúng là nói điêu.
Nguyệt Sương thì còn đỡ một chút, thiếu nữ mới lớn với tâm hồn trong sáng, ít ra không có suy nghĩ nhiều, chỉ là lần đầu nhìn thấy bộ phận sinh dục của người khác giới, nàng mang theo tâm lý tò mò nên cũng hay quan sát, dòm ngó.
Còn Xuân Hương lại khác, nàng thân là người phụ nữ đã từng qua một đời chồng, trong chuyện ân ái ít nhiều cũng rõ ràng, lại thêm ham muốn, dục vọng của bản thân thì dù là nam nữ, già trẻ gì cũng đều có.
Nhiều lần nhìn thấy dương vật Lâm phát oai, bản thân Xuân Hương bất giác như nảy sinh một cảm giác thích thú lan tỏa khắp đầu óc, cũng hơi ngại nhưng nhận ra Lâm đang bất tỉnh, con gái lại không chú ý đến, thành ra Xuân Hương không cảm thấy xấu hổ nữa, vì ngoài bản thân nàng ra thì chả có ai biết nàng đang trộm nhìn lén “cây hàng” của Lâm cả.
Đôi lúc còn tỏ ra khá thèm thuồn, Xuân Hương đưa sát mặt đến qua sát dương vật của Lâm rồi bẽn lẽn dùng mũi ngửi nhẹ, bàn tay nhỏ nhắn run run đưa tới chạm nhẹ vào đầu khấc, sau đó bất giác rụt lại, bộ dâng rụt rè, vụng trộm.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng bỗng choàng tỉnh, tâm lý của một người phụ nữ đã có chồng con, nàng lại đáng tuổi mẹ Lâm hơn nữa mang thân phận sư nương thì có khác gì mẹ hắn đâu chứ, những lễ nghi gia giáo đó đã ngăn cản nàng giải thoát ham muốn của bản thân, như một rào cản kìm hãm nàng lại.
Tuy nhiên, con người lại là một thực thể sống rất đặc biệt, càng bị kìm hãm, áp bức đè nén thì họ lại càng muốn vùng vẫy thoát ra, càng muốn phá tan, buông bỏ tất cả chỉ để đến được với ham muốn, khát khao.
Một đoạn thời gian sau
Lâu ngày dài tháng, cục mỡ treo trước mặt mèo thì thế nào chả bị mèo xơi tái!
Nhân lúc con gái đang say giấc, Lâm thì bất tỉnh.
Xuân Hương đã làm ra một quyết định hết sức táo bạo, nàng bất chấp vứt bỏ hết tôn nghiêm, sỉ diện của mình, mặc kệ những vách ngăn đạo đức ràng buộc, một lần thử sống buông thả đến với ham muốn của bản thân.
Trong đêm tối, bàn tay mềm mại như không xương của nàng âm thầm luồng vào trong tấm da thú đắp trên người Lâm, run run cầm lấy dương vật của hắn mà sóc nhẹ, ngón cái cùng ngón trỏ mân mê xung quanh cái ngấn ở đầu khấc.
Nhiệt độ ấm nóng từ dương vật truyền vào lòng bàn tay làm cho Xuân Hương nhất thời trở nên mê muội, trái tim nhỏ bé nện thình thịch trong lòng ngực.
Xuân Hương chợt cảm thấy kích thích lạ thường, ăn vụng thì bảo sao lại không ngon cho được!
Bản tính của nàng vốn phóng khoáng và thoáng đãng trong việc giường chiếu, nhưng lúc trước do sư phụ của Lâm, tức chồng của nàng là một người cương trực và thẳng thắn, vì thế nếu nàng bộc lộ ra ham muốn trong nhu cầu tình dục một cách thái quá thì sợ sẽ bị chồng cho là đồ đàn bà dâm loàn, không chín chắn. Xuân Hương cũng khổ tâm lắm, nhiều khi muốn thỏa mãn chồng lẫn bản thân nhưng lại sợ bị hiểu lầm, thành ra trong suốt khoảng thời gian chung sống bên nhau, nàng chỉ biết có mỗi một tư thế truyền thống là nằm ngửa ra để tận hưởng, hơn nữa Hà Thường Minh ngày ngày cũng chăm chú vào việc tu luyện, phát triển Lâm Hà Phong và nội bộ của Nhân Tông là chính, kể từ khi nàng hạ sinh Nguyệt Sương cho đến gần đây, chuyện ân ái giữa hai vợ chồng vài tuần mới làm một lần, đôi khi hơn tháng trời mà chồng chẳng đụng chạm đến nàng, làm cho nàng cảm thấy ủy khuất nhưng không dám nói ra trước mặt chồng, nhẫn nhịn làm tròn bổn phận nữ công gia chánh, khi nào chồng cần thì nàng mới làm và chưa bao giờ trong đầu nàng có cái suy nghĩ sẽ cùng một người đàn ông nào đó khác chồng để thỏa mãn nhu cầu sinh lý cả.
Bây giờ dục vọng bùng phát, nhu cầu mạnh mẽ của nữ nhân bỗng trỗi dậy từ trong máu, Xuân Hương nào có nghĩ nhiều, chỉ muốn ngay lập tức nhào đến ân ái với đồ đệ của chồng.
P/s: Do công việc rất bận nên tới tận giờ phút này mới up chap cho anh em đọc được! Chúc anh em Cuồng Sát buổi tối ấm cúng!