Cuồng Sát - Chương 7
Chương 7: Bi Kịch Tại Lâm Hà Phong
Phần quà mà Lâm vừa nhận được từ hệ thống là một món pháp bảo phòng thủ dạng áo giáp , cấp bậc Địa Bảo thượng phẩm, lần này là đồ vật mua từ quá khứ, Dạ Lang Giáp.
Về công năng của món pháp bảo mới này ra sao thì Lâm cũng chưa biết, hiện tại hắn vẫn còn ngơ ngác vì một số biến đổi vừa xảy ra trong hệ thống.
– Điểm danh vọng dùng để đổi các loại đồ vật, thế còn điểm đoạt mạng và điểm thành tích? Hai thứ này dùng để làm gì?
Nhìn con số 390 vừa xuất hiện sau khi giết chết Sở Vi mà Lâm có thất thần, trong lòng hắn bất chợt phát sinh một ý niệm giết chóc điên cuồng nhưng rất nhanh đã bị hắn kìm hãm lãi. Có điều cái ý niệm ma quỷ này cứ ám hắn không tha, cũng chính nó là nguyên do xúi giục Lâm lao vào con đường giết chóc thảm khốc sau này.
– Điểm đoạt mạng có được khi mỗi lần ngươi giết người, hệ thông sẽ tự động ghi nhận lấy và cộng vào trong bảng điểm, đoạt một mạng cộng một điểm và điểm này chỉ được dùng để đổi lấy những vật phẩm vip. Còn về phần điểm thành tích, nó dùng để mở khóa các chức năng khác của hệ thống, cụ thể về hai loại điểm này cách thức dùng ra sao thì chờ ngươi tích lũy đủ sẽ rõ!
Hệ thống một mặt giảng giải cho Lâm hiểu sơ lược về hai loại điểm mới vừa xuất hiện, một bên lại ngắm nghía Dạ Lang Giáp, một hồi sau thì hết hứng thú liền ném ra bên ngoài cho Lâm.
Bịch!
Cảm giác nặng trịch đè lên hai cánh tay, Lâm đoán chừng cái áo giáp này phải nặng đến mấy kí lô.
Mặt ngoài của Dạ Lang Giáp được tạo hình gần giống với giáp phục chiến đấu của các chiến tướng thời xưa, áo giáp dùng để che chắn, bảo vệ các bộ phận từ cổ xuống tận eo, mỗi bên vai khảm một cái đầu sói được đúc bằng kim loại màu đen, thần thái dữ tợn đang nhe nanh, bộ dáng gầm rú.
Trước ngực là phần giáp dày nhất, trên bề mặt kim loại có khắc họa những hoa văn thần bí cổ xưa, biểu hiện tràn đầy tính cứng rắn và kỳ bí, mặt trong của Dạ Lang Giáp lại có lót vải mềm rất êm, đàn hồi.
Cẩn thận quan sát một lúc, Lâm không nhịn được nữa, vội khoác luôn Dạ Lang Giáp vào người.
Cảm giác vừa vặn, êm ái dễ chịu từ da thịt, cơ bắp truyền đến khiến hắn sướng đến nỗi hít hà liên tục, áo giáo vừa bao bọc vào phần thân trên, lập tức trở nên co giãn cho phù hợp với cơ thể Lâm, hắn đang định test độ phòng ngự thì bất ngờ xung quanh vị trí mà bản thân đang đứng bỗng có tiếng động lạ thoát ra.
– Hắn ngay bên này!
Một nhóm gồm năm tên trùm kín mặt mũi bằng khăn vải đen, đầu đội đấu bồng (nón lá có màn che) xuất hiện vây lấy Lâm vào giữa.
Tách! Keng! Keng! Keng!
Bọn này lần lượt rút vũ khí ra, nào là đại đao, trường kiếm, một cặp đoản đao, xích sắt có móc nhọn, phi tiêu. Mỗi một loại vũ khí đều lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo âm u, chứng tỏ đều là vũ khí đã từng uống qua máu người mới có thể làm được trình độ này.
“Cẩn thận, bọn này không dễ ăn đâu! Coi cái cách mà bọn chúng kết hợp kìa, thế đứng ăn ý nhau đến từng phân khúc, chỉ cần ngươi hơi động đậy một chút, liền sẽ phải hứng chịu các công kích từ năm phía tấn công đến! Có điều ưu thế vẫn thuộc về ngươi, xem ra Nhân Tông ngoài tiểu nha đầu Nguyệt Sương ra thì không có kẻ nào khác biết được tu vi chân chính của ngươi, cả năm tên đều là tinh anh trong cấp độ Vũ Sư, lần này đủ để ngươi thể hiện bản lĩnh chưa Lâm?”
Hệ thống lại một lần nữa giở giọng khiêu khích. Nó dường như rất muốn nhìn thấy cái cảnh thê thảm của Lâm vậy.
– Hình như ngươi rất muốn nhìn thấy cái cảnh ta bị ăn hành nha? Mới trang bị được “hàng hịn” nè!
Bang! Bang!
Bình tĩnh lấy tay vỗ vỗ vào Dạ Lang Giáp mới khoác lên người tạo ra tiếng vang thanh thúy, Lâm liếm môi nhìn năm tên sát thủ đang bao vây mình một cách thèm thuồng.
“Coi bộ Nhân Tông không đơn thuần là một tông phái lánh đời giống như những gì mà họ bày ra bên ngoài!”
Nói thầm, đao trong tay Lâm nhất thời giơ lên, cùng lúc đó năm tên sát thủ cũng đồng thời ra tay, pháp bảo của bọn chúng được huy động một cách thuần thục, lựa những chỗ yếu ớt phòng thủ kém trên người Lâm mà tấn công.
Bị năm tên sát thủ nhắm vào, cả năm tên đều có thực lực Vũ Sư ngũ trọng cảnh, rất đáng gờm nên Lâm cũng không dám lơ là. Ánh mắt trở nên sắc bén, sát ý nổi lên nhắm vào cả năm tên.
Keng!!!
Giơ đao chắn trước người, thành công đỡ được công kích của ba tên, nhưng sau lưng và bên hông của Lâm vẫn còn hai tên nữa với thế công âm hiểm, vũ khí trên tay chúng nhắm thẳng vào vị trí sau gáy và mạn sườn trái đánh tới.
Trong tình thế cấp bách, Lâm chỉ còn cách đem linh lực trong cơ thể truyền vào Dạ Lang Giáp, đánh liều một phen!
Cốp! Cốp!
Âm thanh va chạm giòn tan phát ra, chỉ thấy song đao và phi tiêu chạm vào bề mặt áo giáp của Lâm liền tóe lửa, lập tức bị triệt tiêu hết uy lực, hơn nữa lưỡi dao sắc bén bị va đập mẻ một cái lỗ lớn.
Đối phương bị tổn hại nhưng bản thân Lâm thì chẳng bị gì.
Oanh!!!
Nhân lúc tụi sát thủ đang ngơ ngác, Lâm hất đao đẩy bọn chúng ra, còn bản thân hắn thì vội nhún người nhảy về sau, đứng đối diện với năm tên sát thủ.
Song phương nhất thời rơi vào thế phòng thủ, hai bên lặng lẽ quan sát nhau.
“Phòng ngự lợi hại!”
Lâm nuốt một ngụm nước miếng, theo hắn quan sát liền thấy những hoa văn màu tím trên bề mặt giáp hiện tại trở nên sống động như thật, chúng đang ngọ nguậy chớp tắt kể từ khi hấp thụ linh lực của Lâm.
Hoàn toàn không lưu lại bất cứ một vế trầy xước gì, ngay cả lực phản chấn mà vũ khí của hai tên kia đâm đến cũng bị tầng tầng hào quang phòng ngự màu tím của Dạ Lang Giáp đánh tan, không để cho kình lực ảnh hưởng đến cơ thể Lâm.
“Đừng vội mừng! Đấy là do tu vi và vũ khí của hai tên kia không bằng ngươi, nếu không…cho dù có Dạ Lang Giáp hộ thân thì ngươi vẫn phải hứng chịu lực phản chấn tác động tương xứng!”
Hệ thống thấy hắn buông lỏng cảnh giác thì vội nhắc nhở, đứng đối diện, năm tên sát thủ lại một lần nữa tấn công Lâm.
Lần này tụi sát thủ khôn hơn, biết Lâm có pháp bảo phòng ngự lợi hại, bọn chúng liền chia nhau ra tấn công ở những vị trí không có giáp bảo hộ.
Đầu, hông, hai chân ba vị trí không được Dạ Lang Giáp bảo hộ nhất thời liền trở thành bia ngắm cho tụi sát thủ.
Nhưng mà bọn này hình như đã quên đi một yếu tố hết sức quan trọng rằng kẻ mà chúng đang cố giết có tu vi Vũ Phách ngũ trọng cảnh, thực lực chênh lệch gần một đại cảnh giới so với cả năm tên.
Có Dạ Lang Giáp bảo vệ, Lâm không còn kiêng nể gì nữa, một lần nữa bộc phát ra tốc độ tối đa, thân hình hắn như một đường sáng lao vụt đi, sở hữu tốc độ gần 40 mét/giây, hai chân vừa động, do khoảng cách quá gần, không đến một giây Lâm đã xuất hiện trước mặt tên sát thủ dùng đại đao, đao trên tay hư ảo giơ lên, một nhát chém ra bất ngờ.
– Ưm…Phựt!!!
Rầm!
Tên nọ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Lâm vừa xuất hiện liền rời đi, sau đó ánh mắt gã sát thủ dần nhòe đi, cái đầu lâu bất giác rời khỏi cổ, một vòi máu nóng bắn thẳng lên trời.
Phựt! Phựt! Phựt!
Sau khi tên sát thủ đầu tiên bị giết chết, ngay sau đó lại có thêm ba tiếng cắt đứt ngọt lịm vang lên, với tốc độ khủng khiếp, không gian chiến đấu lại khá rộng rãi. Lâm phát huy ra hết sở trường cận chiến, hắn như một cỗ máy sát sinh, đao pháp ma quỷ lóe lên là một vòi máu phụt ra, đầu lâu kẻ địch rơi rụng, trong nháy mắt liền kết liễu thêm ba mạng người nữa.
Máu của kẻ địch văng ra, tưới ướt hết một nửa thân thể của Lâm, dùng thủ đoạn sấm sét giết người trong chớp mắt, sát khí từ trên người Lâm bốc lên ngày càng nặng, hắn như một hung thần cầm đại đao chưởng khống quyền sinh sát, liếm môi cười tà nhìn tên sát thủ cuối cùng đang run sợ trước mặt.
Sự hiếu sát từ sâu trong linh hồn hắn bất giác được kích phát. Nhắc đến máu điên “hiếu sát” ham muốn giết chóc này buộc phải nói về một đoạn quá khứ ở địa cầu, khi ấy Lâm còn đang là một quân nhân.
Trong các lần diễn tập sử dụng các loại súng ống, Lâm luôn thể hiện ra tư chất của một thiên tài, kỹ thuật sử dụng súng điêu luyện thuần thục đến mức đồng đội và sĩ quan cấp trên của Lâm cũng tự nhận bản thân họ không bằng Lâm, nhưng do ở thời bình không có chiến tranh xảy ra, cho nên Lâm chỉ có thể dùng các loại động vật để thử súng, đến một giai đoạn nào đó, khi đấy các loài động vật không còn ý nghĩa đối với Lâm nữa, trong đầu hắn bỗng nảy sinh ý định giết người, nhưng lúc đó hắn không dám, cũng không có kẻ thích hợp bị giết.
Kể từ đó, ý niệm giết chóc vì vậy mà hình thành, quanh quẩn và theo hắn đến hiện tại.
– Ngươi! Cũng nên đi theo bọn họ thôi!
Lâm như một ác ma bước ra từ địa ngục, giơ thanh đao dính đầy máu tươi chĩa vào tên sát thủ cuối cùng, tên này sau khi nhìn thấy thủ đoạn giết người không chớp mắt của Lâm đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn ra, chết điếng người, ngay cả ý định bỏ chạy cũng không dám.
Thoắt!!! Phần phật!
Tiếng xé gió cất lên kèm theo một cỗ sát khí giết chóc nồng đậm.
Tàn ảnh mờ ảo chớp lóe, Lâm tức thì lướt đến bên cạnh kẻ nọ, nhanh như chớp vung đao đâm vào mạn sườn đối phương.
Keng!
Đột nhiên gã sát thủ thấp thoáng thanh tĩnh trở lại, dùng trường kiếm trong tay đón đỡ thế đao của Lâm, thuận thế, tên sát thủ nghiêng người về sau, định bỏ chạy.
– Hừ! Ngươi không chạy được đâu!
Lâm nhếch môi cười lạnh lùng, khuỷu tay hơi co lại, cỗ tay biến ảo sau đó đảo một vòng.
Đao trong tay hắn lập tức trở nên quỷ dị, đang ở thế công cuồng bạo thoáng cái toàn bộ uy lực bỗng biến mất, thình lình uốn dẻo cong lại, lưỡi đao sắc lẹm quấn lấy cần cổ của tên sát thủ trong tích tắc khiến cho tên này bất ngờ không kịp né tránh.
– Đao Gió?
Xoẹt!
Phụt!
Tên sát thủ chỉ đủ thời gian để thốt lên hai tiếng “đao gió” chất chứa sự kinh ngạc, Lâm bỗng giật mạnh tay, đầu của tên sát thủ cuối cùng cũng rời khỏi cổ, thân thể đoạn tuyệt sinh cơ, chết tại chỗ.
Trong không gian hệ thống, những con số trên bảng điểm bắt đầu thay đổi.
Giết chết năm tên sát thủ có tu vi Vũ Sư ngũ trọng cảnh, Lâm đạt được 1750 điểm, cộng với 390 điểm lúc trước giết Sở Vi thì điểm danh vọng tích lũy của hắn đã đạt tới 2140 điểm. Điểm đoạt mạng là 6 và điểm thành tích vẫn là con số 0.
– Hắc hắc! Tận 2140 điểm cơ à? Vậy ta buộc phải giết thêm nữa thôi! Nhân Tông muốn giết ta? Vậy thì cũng đừng trách ta ác độc!
Sát khí nổi lên trong mắt, hiện tại của hắn đang rất muốn giết người, lạnh lẽo nói, Lâm bất chợt quay đầu, phóng người leo ngược lên Man Sơn.
Đồng thời Nón Ngụy Trang được hắn lấy ra đội lên đầu, thân hình gầy gò bắt đầu mờ nhạt dần và cuối cùng như hòa làm một thể với không khí trong suốt.
Công dụng ngụy trang thật thần kì, ngay cả đồ vật Lâm đang cầm, cây đao trong tay hắn cũng lập tức trở nên vô hình.
Một cuộc tàn sát thảm khốc bắt đầu!
…
Hậu sơn Lâm Hà Phong, khu vực rừng trúc phía sau đại sơn.
– Khà khà! Để ta coi các ngươi làm sao chạy? Hà Thường Minh, lúc ở đại điện nghị sự ngươi quát tháo trước mặt ai?
Kẻ gọi là đại tướng quân của Gia Mã đế quốc gầm lên.
Đào Quang Minh không ngờ nhanh như vậy đã trở lại Nhân Tông, hiện hắn kéo theo người đông thế mạnh, một lần nữa đàn áp môn nhân ở cả ba tòa đại sơn Lâm Hà Phong, Tự Tại Phong và cả Thông Thiên Phong.
Lúc này hắn mang theo một đám thuộc hạ, giết đến tận Lâm Hà Phong.
Đào Quang Minh xem ra vẫn không nuối trôi được nỗi nhục nhã khi hắn thân là một đại tướng quân cao ngạo lại bị một tên sơn chủ quát mắng, lòng tiểu nhân thù hận, hắn muốn giết Hà Thường Minh để rửa sạch nỗi nhục này.
Cả gia đình Hà Thường Minh bị dồn ép đến mức phải chạy đến rừng trúc phía sau hậu sơn, là đường cùng trong tử lộ.
– Chạy đi! Sao không chạy nữa đi? Sau lưng các ngươi chính là vực thẳm sâu không thấy đáy, theo ta biết thì từ trước tới giờ, người trong Nhân Tông chẳng may té xuống đó đều không thể leo lên được, một trăm phần trăm là chết chắc! Ngay cả mấy lão quái tiền bối của các ngươi cũng không dám mạo hiểm leo xuống dưới thăm dò nha?
Đào Quang Minh cùng đám thuộc hạ chặn kín hết đường lui, theo như hắn thấy, hôm nay cả nhà Hà Thường Minh buộc phải chết ở chỗ này rồi.
Ba người Hà Thường Minh, Hoa Xuân Hương cùng với con gái Nguyệt Sương lúc này vẻ mặt hiện lên sự tuyệt vọng vô cùng.
Trong ba người thì mạnh nhất là Hà Thường Minh có tu vi Vũ Tướng tam trọng cảnh, vợ ông ta thì vừa mới đột phá Vũ Tướng nhất trọng cảnh không bao lâu, cuối cùng là cô con gái chỉ mới là Vũ Phách nhị trọng cảnh. Đối mặt với Đào Quang Minh có tu vi Vũ Suất cùng một đám thuộc hạ Vũ Phách, Vũ Tướng gần chục tên. Ba người tự biết không thể địch lại, hôm nay có thể sẽ phải phơi thây tại đây.
– Lên!
Tùy ý hạ một đạo mệnh lệnh, Đào Quang Minh để cho đám thuộc hạ tiến lên bắt lấy gia đình Hà Thường Minh còn hắn thì thản nhiên lấy ra một cái ghế, đặt mông ngồi xuống quan sát cuộc chiến.
– Khốn kiếp! Ông trời không lẽ muốn tuyệt đường sống của chúng ta! Giết!!!
Ngửa mặt lên trời mắng một tiếng, vẻ mặt thê lương tột cùng, Hà Thường Minh giận dữ lao vào vòng vây kẻ địch gồm sáu Vũ Phách và hai Vũ Tướng.
Sư phụ của Lâm quả nhiên là người dũng mãnh có tiếng, đối mặt với kẻ địch mạnh và đông gấp mấy lần vẫn không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, trái lại lão như mãnh hổ xuống núi, một tay cầm đao, một tay cầm kiếm bá đạo càn quét đám thuộc hạ của Đào Quang Minh.
– Giết! Có chết thì cùng chết!
Hoa Xuân Hương cùng con gái thấy Hà Thường Minh điên cuồng như vậy cũng bị điên lây, biết không còn đường để lui nữa, cả mẹ lẫn con bất chấp vung kiếm giết đến đến bên cạnh chồng, cha.
Đứng ngoài vòng chiến, Đào Quang Minh thấy cảnh này thì mí mắt bỗng giật giật, đối với gia đình này cảm thấy sợ hãi.
…
Độp!!!
Lâm lúc này đã đi đến phía trước Lâm Hà Phong, cả người mang theo sát khí khủng bố, nghi hoặc nhìn vào trong đại sơn, hướng phía sau rừng trúc.
Dần dần, biểu cảm trên mặt hắn bắt đầu thay đổi, hắn thấy được những phần thi thể không được nguyên vẹn nằm ở trên mặt đất, tất cả đều là đệ tử của Lâm Hà Phong, bọn họ bị giết chết một cách rất tàn bạo.
– Đáng hận!
Lâm quát khẽ một tiếng, giọng nói lạnh như băng.
Sát khí toàn thân thu liễm vào trong người, thân thể Lâm liền trở nên trong suốt, nhanh chóng phóng người chạy đến phía sau rừng trúc, nơi đang có chiến đấu xảy ra.
Cuộc chiến không cân sức càng lúc càng gay cấn, ba ngươi Hà Thường Minh trong lúc liều mạng đã giết chết năm tên thuộc hạ của Đào tướng quân. Thoáng cái đã tiêu diệt được hai Vũ Tướng và ba Vũ Phách, biến cục diện liều mạng nghiêng về một phía thành thế giằng co cân bằng!
Điều này làm cho Đào Quang Minh càng thêm cay cú, hắn bật dậy khỏi ghế, linh lực toàn thân bùng phát, không nói một câu liền lao vào vòng chiến, sát chiêu đánh ra liên tục hướng Hà Thường Minh giết đến.
Họ Đào dùng tu vi Vũ Suất bát trọng cảnh đè ép đến, dễ dàng bón hành cho Hà sơn chủ, Hà Thường Minh sau một hồi chiến đấu liều mạng, thân thể đã chịu tổn thương đến mức giới hạn, ông ta suy yếu cố gắng né tránh các thế công âm hiểm của Đào Quang Minh, đôi mắt đầy tơ máu thỉnh thoảng lại quan sát vợ và con gái, dường như đang tính toán, làm ra một quyết định nào đó.
Tương kế tụ kế, Hà sơn chủ chậm rãi vừa né vừa cố ý chọc tức Đào tướng quân, đem tên này dẫn dụ ra xa một chút cách vợ và con gái lão một đoạn an toàn.
– Muốn dụ ta đi nơi khác? Tiếc rằng ngươi không có năng lực này! Đi chết đi!!!
Linh lực toàn thân thả ra, Đào Quang Minh dĩ nhiên không để cho Hà sơn chủ thực hiện được ý đồ, hắn liền xuất ra bản lĩnh thật sự, một đóa hỏa diễm màu lục bất chợt hiện ra trong lòng bàn tay, tỏa ra khí tức nóng bức lợi hại, ngọn lửa tức thì được Đào tướng quân nắm lấy.
Một cú đấm màu lục mang theo lửa cháy hừng hực nhắm thẳng vào đầu Hà sơn chủ đập tới.
Đúng lúc này, chỉ thấy cả người chất chồng đầy vết thương của Hà Thường Minh lấy một tốc độ thật nhanh, tư thế hết sức ảo diệu mạnh mẽ đem cơ thể bẻ gập lại, tinh xảo thành công né tránh được cú đấm lửa nguy hiểm.
Ngay thời điểm Đào Quang Minh đang mất đà vì đấm hụt, Hà sơn chủ quyết không để cho kẻ địch kịp trở tay, cả người thuận thế lao tới, gắt gao ôm lấy cơ thể của Đào tướng quân, hai cánh tay như hai cái gọng kìm bằng thép, khóa cứng kẻ địch một chỗ, theo đó thân thể của Hà Thường Minh bất giác phồng to lên như quả bóng được bơm căng, một cỗ khí tức khủng bố, hỗn loạn cực kỳ không ổn định từ trong người ông ta thoát ra.
– Khí tức này…không lẽ ngươi tính tự bạo? Tên điên! Mau thả ta ra! Còn không mau buông tay? Chỉ cần lúc này ngươi chịu thả ta ra, Đào Quang Minh này sẵn sàng lấy danh dự hoàng thất Gia Mã đế quốc ra thề, sẽ tha chết cho vợ và con gái của ngươi!
Lầm đầu tiên Đào Quang Minh hắn cảm thấy hoảng sợ đến như vậy, trong lòng thầm hối hận vì chọc phải một tên điên như Hà Thường Minh này. Hắn ta mếu máo van xin thiếu điều muốn quỳ xuống lạy Hà sơn chủ thả hắn ra. Đại tướng quân từng chinh chiến trên chiến trường đẫm máu, thân có tu vi Vũ Suất bát trọng cảnh vậy mà bị dọa cho sợ hãi như một con chó cụp đuôi!
Một Vũ Tướng tam trọng cảnh đem tu vi toàn thân áp súc lại tự bạo, uy lực đủ để phá hủy một sân bóng mini, hơn nữa lúc này Đào Quang Minh bị Hà sơn chủ ôm cứng ngắc như thế này, một khi tự bạo, Đào tướng quân không chết cũng tàn phế, dĩ nhiên hắn không muốn chuyện như thế xảy ra.
– Hắc hắc! Sắp chết đến nơi rồi mà còn làm trò? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta ngu ngốc đến vậy? Sở dĩ ngươi đem người trước tiên đánh vào Lâm Hà Phong của ta, mục đích hẳn là nhắm vào vợ và con gái ta, ta nói có đúng không đại tướng quân? Vậy nên…đại tướng quân hãy theo ta chết cùng cho vui đi! Hắc hắc!
Hà Thường Minh cười điên dại, lời ông ta nói đầy thâm ý khi trông thấy ánh mắt sợ hãi cực độ của tên tướng quân họ Đào.
Ngưng lại một chút, Hà Thường Minh hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn vợ và con gái đang giằng co với ba tên thuộc hạ Vũ Phách của Đào Quang Minh.
– Xuân Hương, Nguyệt Sương, hai người cố gắng sống sót! Ta xin lỗi vì đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha, quãng thời gian sau này, hai mẹ con nàng phải tự đùm bọc lẫn nhau rồi! Nếu có gặp Tiểu Lâm, hãy nói với nó một câu: Từ trước đến giờ ta chưa từng xem nó là đồ đệ! Mà thực sự…ta coi nó như con ruột của mình!”
Hà Thường Minh dành vài giây ngắn ngủi để trút hết những lời mà lão cất giấu tận trong lòng, một người thô lỗ như ông ta, đến lúc sắp chết không ngờ lại trở nên tình cảm và nội tâm đến vậy.
– Không! Đừng bỏ lại mẹ con thiếp!
Hoa Xuân Hương thê lương gào lên, nước mắt lưng tròng cùng con gái định lao đến nhưng không thể vượt qua được ba tên Vũ Phách đang chắn đường.
– Tên điên, bổn tướng quân chưa muốn chết đâu!
Đào Quang Minh sợ hãi giãy giụa khi cảm nhận được khí tức trên người Hà sơn chủ ngày càng khủng bố vượt xa hắn tưởng tượng.
Vù! Vù! Vù!
Ngay lúc này, khóe mắt Hà Thường Minh đang lấp lóe điên cuồng bỗng nhìn về một chỗ, sự kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt đỏ ngầu.
– Sư phụ…xin lỗi người…con đến muộn rồi!
Hà Thường Minh nhanh chóng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, gương mặt thiếu niên anh tuấn lộ ra vẻ buồn bã nhìn lão.
– Khà! “Con trai” ta đến rồi! Không muộn! Không muộn đâu! Chuyện ở đây nên giao lại cho con, sau này giúp ta chăm sóc sư nương, sư tỷ của con!
Rẹt! Rẹt! Rẹt!
Khí tức khủng bố từ trong thân thể căng bóng của Hà Thường Minh bốc lên, hình thành những tia điện chạy ngoằn ngoèo xung quanh người ông ta cùng Đào Quang Minh.
– Không!!!
Ầm!!!
Rầm! Rầm! Rầm!!
Một tiếng nổ lớn bất chợt bùng phát, chấn cho mặt đất rung rinh lắc lư dữ dội, khói bụi lập tức xuất hiện, đem mọi thứ nhấn chìm.
Cả người Hà Thường Minh chia năm xẻ bảy, cùng với Đào Quang Minh chìm vào trung tâm vụ nổ.
Lâm như người mất hồn nhìn vào vòng xoáy hỗn loạn tại trung tâm vụ nổ, sư phụ rõ ràng trước khi chết còn hướng phía hắn nở một nụ cười hiền lành, cũng như thay một lời từ biệt.
Sực nhớ đến những lời của sư phụ trước khi chết, bảo hắn phải chăm sóc cho sư nương, sư tỷ. Lâm vội hoàng hồn tỉnh lại, nhanh chóng lao vào làn khói bụi hỗn loạn.
– Aaaaaaa!!!!
Phập! Độp! Độp! Độp!
Trong khung cảnh mờ ảo, chợt có tiếng hét thảm kèm theo vài khối tròn tròn lăn lốc trên mặt đất.
Ba tên Vũ Phách hộ vệ cuối cùng của Đào Quang Minh đang loay hoay thì bỗng bị Lâm một kích đánh lén, giết chết cả ba.
Trong bụi mù, Lâm nhìn thấy sư nương cùng sư tỷ đang ngồi ôm nhau cùng một chỗ, vẻ mặt hai người các nàng ngây dại, bi thương nhìn Lâm, không nói một tiếng nào.
Khung cảnh nhất thời tràn ngập trong sự đau buồn, mất mát.
Hắn chỉ biết thở dài, nhìn hai nữ nhân đang đau khổ tột cùng mà Lâm thầm nhớ lại thảm cảnh của bản thân lúc ở địa cầu, cái lúc trông thấy tất cả các thành viên trong gia đình nằm bất động trên vũng máu, thần trí hắn cũng hóa điên dại giống như hai nàng hiện tại.
– Tiểu Lâm, Nguyệt Sương đành nhờ con chăm sóc vậy!
Lâm còn đang định tiến lại an ủi thì bỗng nghe sư nương thì thầm, sau đó hắn nhìn thấy nàng đẩy con gái ra, thình lình chạy về phía bờ vực.
Lâm vội vã đuổi theo thì chợt hắn giật mình, sư tỷ Nguyệt Sương vậy mà cũng đứng dậy đuổi theo mẫu thân nàng, nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Lâm phải há hốc, tức giận mắng chửi thật to.
– Đụ móa!!! Nữ nhân thật là khó hiểu! Liều!!!
Chỉ thấy cả sư nương lẫn sư tỷ của Lâm bất giác cùng nhau gieo mình nhảy xuống vực sâu không thấy đáy, Lâm rất tức giận, tuy nhiên vì nhớ tới lời dặn dò của sư phụ trước khi chết, Lâm cắn răng liều mình nhảy xuống vực, linh lực bùng phát dồn hết vào hai lòng bàn chân, lấy chân đạp vào không khí tạo ra tiếng nổ đùng đùng, gia tăng tốc độ lao xuống, thình lình bắt lấy thân thể của sư nương lẫn sư tỷ.
– Tiểu Lâm/ sư đệ, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ!
Bất ngờ khi thấy Lâm cũng đuổi theo, Hoa Xuân Hương cùng Nguyệt Sương ngây ngốc tươi cười, tưởng chừng ca ba sẽ chết cùng nhau nên hai nàng không suy nghĩ liền nói như thế.
– Câm miệng!
Nạt một tiếng khiến cho sư nương, sư tỷ nín thinh, Lâm hơi hoảng loạn lại bị các nàng làm cho tuyệt vọng theo, hắn bực tức quát mắng, tập trung ổn định tâm lý, nhưng đồng thời cũng kéo hai cơ thể mềm mại ôm vào lòng.
Trừng mắt nhìn xuống vực sâu vô tận, mây mù giăng kín lối, Lâm đang rơi tự do trong không trung thầm cầu mong thấy được nhánh cây hoặc đồ vật gì đó có thể bám vào.
Hoa Xuân Hương nằm trong ngực của đệ tử, bị quát cộng thêm được che chở tạo cảm giác ấm áp, nàng nhất thời thanh tỉnh trở lại.
Nhìn thấy mình đang rơi xuống vực sâu nhất thời hoảng hốt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Lâm, nàng biết là mình đã sai, vội lè lưỡi rụt cổ lại, im lặng không dám lên tiếng.
“Hé hé! Chết cùng gái là cái chết thoải mái nha mạiiii!”
Đột nhiên hệ thống cười hắc hắc, châm chọc Lâm một câu khi thấy hắn cả hai tay đều có mỹ nhân ôm lấy.
P/s: Sáng giờ bận rộn quá ae ơi, giờ mới up chap được! Chúc ae đọc truyện vui vẻ, có một buổi chiều an lành + buổi tối ấm áp nha!