Cuồng Sát - Chương 6
Chương 6: Dứt Tình
Vài ngày trước, có một nhóm người ăn mặc như sát thủ bỗng xuất hiện trong Tự Tại Phong, tòa đại sơn lớn nhất trong ba đại sơn, trụ cột chính của Nhân Tông.
Nhóm người này có bảy thành viên, trong đó kẻ cầm đầu tự nhận mình là đại tướng quân của Gia Mã đế quốc, lí do bọn hắn có mặt tại Nhân Tông là phụng lệnh của hoàng thất đi đến Man Sơn truy bắt dư nghiệt phản loạn.
– Giao Trần Lâm ra đây!
Người đàn ông thân mặc giáp phục quân đội được chế tạo bằng kim thiết, hung hăng ở trước đại điện chủ sự của Nhân Tông lên mặt hống hách đòi người.
Kẻ này có thân phận rất đặc biệt ở Gia Mã đế quốc, lại thêm cách hành xử của người trong Nhân Tông vốn hòa nhã, sống lánh đời nên không giỏi giao tiếp, do đó càng bị đối phương bắt chẹt uy hiếp.
Đào Minh Quang, hắn ỷ vào thân phận là đại tướng quân ở Gia Mã đế quốc, thân là một Vũ Suất cao thủ lại mang theo sáu tên thuộc hạ, gồm bốn Vũ Phách và hai Linh Phách đi đến Nhân Tông để truy bắt dòng dõi còn sót lại của Trần vương gia.
– Mười bốn năm trước, khi hoàng thất họ Trần bị lật đổ, Trần Thanh Đạm mang theo cháu nội vừa mới chào đời, giết một đường máu từ Gia Mã đế quốc chạy đến Man Sơn trú ẩn, trên đường đi hắn bị cao thủ của hoàng thất hiện tại phục kích, thành công giết chết Trần Thanh Đạm nhưng mà lại để cho cháu trai hắn rơi vào thượng nguồn dòng chảy trên Man Sơn! Hắc hắc! Nhân Tông các ngươi có phải trước đây từng nhặt về một hài tử không? Mau đem nó giao ra đây!
Đào Quang Minh hất mặt ra lệnh, những hộ vệ đi theo phía sau hắn lập tức bộc phát khí tức kinh người, chỉ chờ Đào Quang Minh hạ lệnh liền sẽ ra tay tàn sát không kiêng nể.
– Đào tướng quân! Đây là Nhân Tông chứ không phải ở Gia Mã đế quốc của các ngươi, cẩn thận lời nói!
Tình thế đang lúc căng như dây đàn thì bỗng trời đất tối sầm lại, từ trong lòng núi của Tự Tại Phong bất chợt xuất hiện một cổ uy áp bá đạo, mạnh mẽ hướng đến đám người Đào Quang Minh đè ép đến, buộc hắn cùng đám thuộc hạ phải tản đi khí thế, không dám làm liều.
– Hừ! Ta nhắc lại một lần nữa! Giao Trần Lâm ra đây!
Đào Quang Minh là kẻ thức thời, rừng nào thì cọp nấy, biết rõ bản thân đang ở địa bàn của người ta, nếu giở thói hống hách quá đà ra thì chắc chắn sẽ hư bột hư đường hết, với lại cỗ khí tức vừa nãy thâm sâu như biển cả, so với hắn là Vũ Suất bát trọng cảnh còn mạnh hơn vài phần, làm cho hắn chột dạ không dám làm bừa. Đành “hừ” một tiếng, tiếp tục cất giọng đòi người nhưng thái độ không còn hung hăng như trước.
– Ở đây không có ai tên là Trần Lâm cả! Cũng chẳng có người nào liên quan đến Trần vương gia như ngươi nói!
Hà Thường Minh bất ngờ đứng ra cãi lại, ông ta thân là sơn chủ của Lâm Hà Phong, biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện đều do mình mà ra, nhưng vẫn nhất quyết không nhận, vì đối với ông ta, Lâm thực sự là một đứa trẻ vô tội.
– Hừ! Để coi các ngươi làm sao chối bỏ!
Đào Quang Minh dĩ nhiên không tin lời của Hà Thường Minh nói, dường như trước khi đến đây bọn hắn đã chuẩn bị sẵn chứng cứ để quyết bắt cho được cháu nội của Trần vương gia, hắn rút ra một cái la bàn hình vuông và một miếng ngọc bội kèm với cái lọ nhỏ bằng ngón tay, hình như là một dạng pháp bảo truy tung.
Miếng ngọc bội màu trắng ngà được đặt lên trên la bàn, sau đó tên Đào tướng quân mở nắp lọ thần bí, đổ ra một giọt máu đỏ tươi nhỏ lên miếng ngọc bội.
Chỉ thấy giọt máu vừa tiếp xúc với miếng ngọc liền bị hấp thu, ngay sao đó ngọc bội phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, cái kim chỉ nam ở trên mặt la bàn lắc lư rồi đột nhiên chỉ về một phía.
– Đứng lại!
Đào Quang Minh cùng sáu tên thuộc hạ thấy vậy định đuổi theo nhưng lại bị Hà Thường Minh cùng hai vị sơn chủ khác chặn đường, khí thế đôi bên thả ra đối đầu với nhau, sẵn sàng lao vào giáp lá cà sống mái.
Ba vị sơn chủ của Lâm Hà Phong, Tự Tại Phong, Thông Thiên Phong đem một thân tu vi bộc phát ra toàn bộ để đối kháng lại khí thế của đám người Đào Quang Minh. Hà Thường Minh sau chín năm mày mò thì cũng đã bước vào cấp độ Vũ Tướng tam trọng cảnh, hai vị sơn chủ khác đều là sư huynh của ông ta, một người có tu vi Vũ Tướng ngũ trọng cảnh, và một người là Vũ Tướng bát trọng cảnh.
Tuy nhiên cho dù ba người có hợp lực với nhau thì cũng khó lòng địch lại đám người kia, bởi phía bên đó số lượng người gấp đôi so với bên này, hơn nữa còn có một vị Vũ Suất cao thủ trấn giữ!
Ầm!!!
Đúng thời điểm rối ren nhất, khí tức hùng hồn mạnh mẽ từ bên trong lòng núi Tự Tại Phong lại xuất hiện, ngăn cản cuộc chiến giữa đôi bên.
– Khốn kiếp! Các ngươi cứ chờ đó, chuyện này chưa xong đâu! Chúng ta đi!
Đào Quang Minh giận quá nhưng không biết làm gì, bây giờ dại dột đánh thì chắc chắn sẽ bị đối phương dập cho tơi bời, mà đi truy tìm người thì một hai bị cản lại, cuối cùng cả bọn quê độ, hắn ta đành phải nuốt xuống nỗi nhục này, tức tối kéo đám thuộc hạ rời đi, lúc đi còn không quên chỉ tay vào thẳng mặt ba vị sơn chủ, hung hăng đe dọa.
– Sư đệ, chuyện này phiền đệ xử lý cho ổn thỏa, bọn huynh đây cũng không tiện xen vào!
Hai vị sơn chủ khác sau khi thấy đại tướng quân Gia Mã đế quốc cùng đám thuộc hạ rời đi thì lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, để lại chuyện ở đây cho Hà Thường Minh giải quyết, còn bọn họ cùng chúng đệ tử giải tán, mỗi người đều rất bận rộn và có mục đích riêng, lối sống lánh đời tạo cho họ một loại thói quen bất cần, nên nhất quyết không muốn bị những chuyện thị phi phàm tục kéo vào.
Bên trong đại điện hiện tại chỉ còn lại một mình Hà Thường Minh.
– Haizz! Đúng là oan nghiệt! Thường Minh, con nên giao đứa trẻ đó ra đi, Nhân Tông là thế lực lánh đời, từ xưa đến giờ các vị tổ sư vẫn không muốn bất kỳ đệ tử nào dính dáng với thị phi phàm tục, rắc rối của nhân gian. Mấy năm trước con nhặt về một đứa trẻ, lần đó ta có thể phá lệ được, nhưng lần này, e là để cho con phải thất vọng rồi! Suy nghĩ cho thật kỹ, giữa tông môn và đồ đệ, nên biết phân biệt nặng nhẹ!
Sau lưng sơn chủ Hà Thường Minh bỗng hiện ra một dáng dấp gầy gò, và mấy câu nói trên cùng từ trong miệng của người này phát ra.
Lão nhân có bộ dáng đạo mạo, cả người gầy gò ốm yếu, giọng khàn khàn khuyên nhủ Hà Thường Minh, từ lời nói có thể nghe ra, thân phận của lão già này còn trên cả sơn chủ, chỉ sợ là một trong những lão quái vật sống lâu nhất Nhân Tông, là lực lượng hậu thủ chỉ lộ diện mỗi khi Nhân Tông gặp chuyện chẳng lành.
– Sư bá! Người…người sao lại có thể nói ra được những lời như thế? Đồ đệ của ta chẳng lẽ không phải là người của Nhân Tông sao? Tông môn thì cần được bảo vệ, còn nó thì không cần hả? Thôi được rồi! Nếu sư bá đã dứt tình như vậy, bản thân ta cũng không tha thiết mong chờ gì từ người nữa! Thỉnh sư bá an tọa, ta về trước!
Hà Thường Minh sau khi nghe sư bá của mình nói thế thì nổi giận đùng đùng, lập tức lớn tiếng phản bác lại tư tưởng của vị sư bá kia, xong liền phất tay bỏ đi.
Chuyện này càng lúc càng đi xa hơn so với bọn họ dự đoán.
…
Cho đến thời điểm hiện tại, Hà Thường Minh rốt cuộc cũng bất đắc dĩ, đành phải làm theo như lời sư bá nói, đem Lâm đuổi khỏi Lâm Hà Phong.
…
Soạt! Soạt! Soạt!
Trên một cành cây rậm rạp xanh um, sắc mặt Lâm sau một hồi nhăn nhó đã khôi phục lại hiện trạng bình thường, tâm tình ổn định, hắn cùng với hệ thống cuối cùng đã suy diễn ra được lí do vì sao Hà Thường Minh buộc phải dứt tình quyết liệt như vậy. Tất cả cũng là vì lo cho người vô tội, sư phụ rất muốn bảo vệ hắn, nhưng bên cạnh đó ông ta cũng muốn bảo vệ những đồng môn vô tội khác, đứng giữa hai sự lựa chọn, một bên là đồ đệ, chỉ có mình Lâm, còn một bên là cả tông môn mấy ngàn người, dù muốn hay không muốn Hà Thường Minh cũng buộc lòng phải đưa sự an nguy của tông môn lên trên hết.
– Sư phụ…là ta đã trách nhầm người rồi!
Hiểu được nỗi khổ tâm của Hà Thường Minh, Lâm lúc này không còn tức giận nữa mà trái lại hắn càng lo lắng cho sư phụ hơn, đuổi Lâm đi rồi, vậy tức đồng nghĩa với việc Hà Thường Minh sẽ đứng ra gánh chịu hậu quả, dồn hết trách nhiệm lên tấm thân già của lão.
– Không được, ta phải giúp đỡ sư phụ, tuyệt đối không thể vì ham sống mà bỏ trốn, ơn cứu mạng của sư phụ ta còn chưa đền đáp kia mà!
Một hồi đắn đo suy tính, Lâm bỗng hạ quyết tâm, một lòng ở lại Man Sơn.
Soạt! Phựt!!!
Đang ngồi trên cành cây cao, đột nhiên mí mắt Lâm giật mạnh mấy cái, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, một cảm giác lạnh lẽo kèm theo sát khí đáng sợ từ phía sau vọt tới. Nếu không phải tu vi chân thực của hắn đã đạt tới Vũ Phách ngũ trọng cảnh thì sợ rằng không thể nhận ra sự bất thường này rồi.
Trong tình thế bất ngờ quá cấp bách, tiềm lực toàn thân bộc lộ ra hết, giác quan thứ sáu bảy tám chín mười phát huy công năng, theo quán tính trực giác, Lâm bỗng nghiêng đầu qua bên trái, cùng lúc đó một lưỡi kiếm mỏng toanh thình lình xuất hiện, nhanh như chớp chém một nhát, cảm giác cái lỗ tai bên phải mát lạnh, một vệt sáng lóe lên cắt đi vài lọn tóc mai gần lỗ tai Lâm.
Hấp!!!
Lâm nhanh chóng phản ứng lại, thoắt cái liền nhảy sang một cành cây khác, bàn tay run run sờ qua lỗ tai phải, xong lại bất giác sờ xuống cổ, trong lòng là một phen hú vía.
– Má! Suýt tí nữa là cái đầu này bị tháo xuống rồi!
Sợ thì có sợ thật, nhưng mà ngoài mặt Lâm vẫn điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra, còn hài hước vặn vặn cái cái lỗ tai làm trò.
“Đối phương cảnh giới không bằng ngươi, tuy nhiên lại tinh thông thuật ẩn nấp, coi chừng bị đánh lén nha! Hắc hắc!”
Hệ thống đột ngột cảnh báo Lâm, hơn nữa còn cố tình khiêu khích hắn.
– Khà! Cũng nên khởi động một chút, mười mấy năm qua cuộc sống có chút an nhàn quá, làm ta phát chán!
Pắp!
Lòng bàn tay Lâm chợt lóe sáng, một thanh trường đao dài tám tấc được hắn lấy ra từ trong không gian hệ thống, đao này là của sư phụ tặng cho hắn vào lần sinh nhật năm mười tuổi, hôm nay rốt cuộc cũng dùng đến nó rồi.
Hô!
Thả ra tu vi Vũ Phách ngũ trọng cảnh, dùng thực lực thật sự, Bạo Tẩu Thượng Sách Bộ được Lâm triển khai hết mức, tốc độ của hắn thình lình đạt tới 35 mét trên giây, thân thể trở nên mờ nhạt dần, do di chuyển quá nhanh nên tạo ra vô số tàn ảnh trong không gian giống hệt với bản thân Lâm, tàn ảnh đầy trời tựa như những phân thân của hắn vậy, bất chợt những tàn ảnh đó bu lại vây quanh một đoạn nhánh cây gần vị trí Lâm đứng khi nãy.
Soạt!
Cành cây rung rinh mạnh, một bóng đen bất ngờ xuất hiện như từ trong không khí chui ra vậy, bóng đen nọ để lộ ra một đôi mắt cực kỳ hoảng sợ, muốn bỏ chạy nhưng mà lưỡi đao của Lâm đã giơ lên sẵn.
Phập!
Tiếng xuyên thủng ngọt xớt, Lâm điều khiển khuỷu tay sao cho mũi đao từ phía sau lưng đâm tới, chuẩn xác xỏ qua vị trí tim của đối thủ, một nhát đâm chí mạng khiến bóng đen đứng hình tại chỗ, đôi mắt trợn trừng không dám tin nhìn xuống nơi ngực trái, chỗ trái tim bất chợt lòi ra một mũi đao nhọn hoắc, máu tươi đỏ thẫm chảy ròng rã.
Bịch!
Trong tích tắc khi Lâm giải phóng ra thực lực chân chính, có thể dễ dàng một kích bất ngờ hạ sát kẻ địch trong nháy mắt, nói ra cũng đúng, tu vi của hắn cao hơn quá nhiều so với đối phương, kẻ nọ né không kịp liền bị kết liễu dứt điểm.
“Wao! Lại bị giết một cách dễ dàng như vậy à? Sao? Lần đầu tiên giết người có cảm giác như thế nào?”
Hệ thống kinh ngạc hỏi, hình như nó đã đánh giá cao năng lực của kẻ nọ.
Tuy nhiên Lâm không có trả lời nó, sắc mặt hắn sau khi giết chết đối thủ cũng không có vui mừng chút nào, trái lại còn nhăn nhó khó coi hơn, cầm đao nhảy khỏi thân cây, Lâm mang theo biểu cảm phức tạp đi đến bên cạnh cái xác, một tay gỡ khăn bịt mặt của đối phương.
Đập vào mắt Lâm là một khuôn mặt thanh niên quen thuộc.
– Quả nhiên! Đều là đồng môn với nhau, tại sao lại muốn giết ta?
Lâm khó chịu hỏi nhỏ nhưng tiếc rằng đối phương đã chết từ lâu. Kẻ này hắn nhận ra, là một đệ tử của Tự Tại Phong tên Sở Vi, có tu vi Vũ Sư cửu trọng cảnh, sở dĩ nhận ra được là vì hắn cùng người này từng có vài lần trò chuyện cùng với nhau, có ấn tượng khá tốt với Sở Vi.
Không ngờ khi gặp lại thì Sở Vi đã bị hắn giết chết.
– Chẳng lẽ Nhân Tông đã bắt đầu phát lệnh phái ra đệ tử truy sát ta? Làm sao có thể nhanh như vậy được?
Lâm thì thầm nghi hoặc hỏi nhỏ, buồn bã đưa tay vuốt mắt Sở Vi khép lại.
“Không cần đau buồn! Là bản thân hắn có ý định giết ngươi, kẻ như vậy không cần thương tiếc, cứ một đao tiễn đưa về trời là được!”
Hệ thống phát ra âm thanh tàn nhẫn, nó thấy Lâm vẫn còn im lặng nên suy nghĩ một chút sau đó nói tiếp:
“Này! Nhìn một chút vào mục điểm danh vọng đi!”
Lần này lời nói của nó mới làm Lâm giật mình, vội vàng định thần lại, tò mò dùng linh hồn nhãn quan sát một tấm bảng thông tin vừa hiện ra ngay bên trong không gian hệ thống.
• Bảng Điểm:
+ Điểm Danh Vọng tích lũy: 390 điểm.
+ Điểm Đoạt Mạng tích lũy: 1 điểm.
+ Điểm Thành Tích tích lũy: 0 điểm.
Keng!!!
[Cơ chế hiếu sát khởi động, mở khóa mục Nhiệm Vụ Hàng Ngày]
Loading….0…1…2….99…100%
Keng!
[Xin chúc mừng, nhiệm vụ lần đầu tiên giết người đã hoàn thành! Ngài nhận được một phần quà ngẫu nhiên từ hệ thống! Quà tặng đã được gửi đến không gian riêng của hệ thống]
Liên tục có một chuỗi giọng nói máy móc vang lên, đầu óc Lâm tức thì nổ ông ông, choáng váng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong không gian riêng, bản thể của hệ thống là một khối lục giác màu đen đang tò mò nhìn gói quà vuông vức có nơ đỏ được gói ghém cẩn thận vừa được chuyển tới.
Gương mặt hèn mọn của nó ngước lên trời, nhìn đôi mắt khổng lồ trong màn đêm tối đen hỏi:
“Ê! Ta mở nó được chứ?”
Hướng đến đôi mắt của Lâm, hệ thống bất ngờ xin phép hắn, nhưng hắn chưa kịp trả lời thì khối lúc giác đen bất chợt biến hóa ra hai cánh tay giống như tay trẻ em, nhanh chóng nhào tới khui hộp quà ra trước sự ngỡ ngàng của Lâm.
“Đù móa! Lại là pháp bảo nữa Lâm ới!”
Giọng nói mừng rỡ của hệ thống cất lên, hí hửng lấy ra một đôi giày ống đế cao đưa lên cho đôi mắt xem.
Hình dạng thiết kế khá bắt mắt, màu da đen, bề mặt da giày còn có hoa văn màu tím chuyển động chớp tắt rất độc lạ.
Mà đôi mắt nọ chính là do Lâm biến hóa ra. Sau vài lần thăm dò, Lâm cũng hiểu được sơ sơ về cái không gian hệ thống này, nó là một khối không gian tự do chỉ có linh hồn hắn và bản thể của hệ thống thay nhau làm chủ. Ở trong này cả hai có thể tùy ý làm mọi thứ mình thích, chỉ cần dùng ý niệm nghĩ đến lập tức liền tác động đến vùng không gian này, biến suy nghĩ thành hiện thực.
P/s: Chap nổ đêm khuya ae ới, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ + ngủ ngon!