Cuồng Sát - Chương 5
Chương 5: Nhân Tông
Giữa lưng chừng núi Man Sơn, cây cối xanh tươi mọc um tùm, hệ sinh thái phát triển khá rậm rạp, có những cây cổ thụ ngàn năm tuổi, cao chọc trời xanh, cành lá to lớn xòe ra bao phủ cả một vùng. Đứng ở độ cao này liền có thể nhìn thấy một phía trống trải ở bên dưới chân núi, cánh rừng già bạt ngàn, những bộ lạc thiểu số sinh sống phụ cận núi.
Nhân Tông, một tông môn có niên đại lâu đời được kiến tạo trên sườn núi hiểm trở, nằm phía trái của Man Sơn.
Ở phía bên trái sườn núi, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống liền có thể thấy những dãy kiến trúc đồ sộ, mang nét cổ kính đặc trưng xếp thành một hàng dài treo ngược trên các vách đá dốc đứng.
Mây trắng lượn lờ, khung cảnh thiên nhiên êm đềm của một tông phái lánh đời khiến con người ta như quên hết tạp niệm, cũng muốn đặt chân vào đây để được “lánh đời”, một lòng tu đạo không muốn hiển lộ thân phận, tránh né những thói đời thị phi.
Nhân Tông do một vị hiền giả lánh đời sáng lập cách đây hơn một ngàn năm, gồm có ba tòa đại sơn làm chủ và hơn trăm tòa tiểu sơn phụ trợ bao quanh, phạm vi thế lực bao trùm gần một nửa khu vực bên trái Man Sơn.
Trên giang hồ, Nhân Tông cũng có thể được xếp vào hàng ngũ các thế lực dạng khá, nếu như không phải là tông môn lánh đời thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Có thể ví Man Sơn giống như một ngọn núi mẹ, trên núi mẹ còn có thêm các ngọn núi con lớn nhỏ không đồng đều.
Lâm Hà Phong, một trong ba đại sơn trụ cột của Nhân Tông, nơi đây cũng chính là nhà của Nguyệt Sương, Hà Thường Minh cùng với Hoa Xuân Hương phân biệt là sư phụ, sư nương của Lâm.
Vút! Vút!
Thi triển Bạo Tẩu Thượng Sách Bộ đạt tốc độ 10 mét/giây, loại bỏ những đoạn cua gấp, địa hình cong vẹo, hiểm trở ra, đạp một đường thẳng mà tiến nhưng phải mất hơn ba mươi phút Lâm mới có thể leo lên tới được Lâm Hà Phong.
Điều này chứng tỏ Lâm Hà Phong nằm ở cái độ cao đáng gờm, hơn 18.000 mét.
Lâm nhớ không lầm, lần đầu tới đây hắn cũng thầm hãi hùng khiếp vía ở trong bụng, từng dành cả ngày ra để so sánh độ cao của Lâm Hà Phong so với những ngọn núi ở địa cầu.
Kiếp trước tại địa cầu, ngọn Fansipan ở gần vùng mà Lâm sinh sống được mệnh danh là ngọn núi cao nhất Đông Nam Á, với độ cao 3.143 mét so với mực nước biển và ngọn núi cao nhất thế giới là 8.848,86 mét, tạm cho là 9.000 mét đi để dễ tính. Với hai độ cao trên thì chưa thấm vào đâu so với độ cao của Lâm Hà Phong, vì ngay cả ngọn núi cao nhất thế giới ở địa cầu cũng chỉ xấp xỉ gần bằng một nửa chiều cao của Lâm Hà Phong mà thôi!
Núi ở dị giới, đúng là cao đến đáng sợ.
Gác lại chuyện núi non này nọ, Lâm sau khi bước chân lên Lâm Hà Phong liền chỉnh sửa lại quần áo cho gọn gàng, thong thả tiến đến ngôi đình viện nằm ở sau hoa viên, nơi đó hiện tại đang có vài bóng người ngồi trò chuyện với nhau.
Nguyệt Sương ngồi bên trái, cạnh một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp độ tầm ba mươi mấy tuổi, nét mặt hai người hao hao giống nhau.
Phía bên phải người phụ nữ nọ là một trung niên nhân cao to, có vóc người vạm vỡ. Người đàn ông chỉ ngồi một chỗ nhưng lại toát ra khí thế của một bậc hùng tráng, hai mắt lấp lóe hào quang bừng bừng, mặt không giận mà uy, râu quai nón xuề xòa mọc đầy mặt và cổ làm cho ông ta càng trở nên hùng dũng hơn.
Tiểu gia đình ba người quây quần bên một cái bàn đá đã dọn sẵn các món ăn nhìn rất ngon miệng, nhưng chưa có một ai động đũa cả, hình như vẫn đang chờ đợi.
Hai người đây chính là thân sinh phụ mẫu của Nguyệt Sương, người đàn ông tên Hà Thường Minh, là sư phụ của Lâm, mỹ phụ tên Hoa Xuân Hương, Lâm gọi nàng là sư nương.
– Sư phụ, sư nương!
Như thói quen khi còn ở địa cầu, Lâm không tiếp nhận lễ giáo ở dị giới, hắn từ trước giờ vẫn luôn hành sự theo những điều vốn dĩ quen thuộc, đi tới trước mặt liền hướng về sư phụ cùng sư nương gật đầu, đồng chắp tay cúi nhẹ người chào hỏi.
– Ân! Tiểu Lâm mau ngồi, đây đều là các món mà con thích ăn nhất, do chính tay hai ông bà già chúng ta tự xuống bếp làm đó!
Sư nương gật đầu cười nhẹ với Lâm, nàng ân cần bảo hắn ngồi xuống, một lượt giới thiệu hết các món ăn trên bàn, sau đó còn tự tay gắp cho Lâm một cái bánh bao và món cá chép hấp gừng mà hắn thích.
Còn sư phụ Hà Thường Minh thì gật đầu một cái, sau đó cũng cầm đũa lên. Tính tình ông ta trước giờ đều như vậy, ngoài lạnh nhưng trong ấm, do bản tính hơi thô lỗ nên sư phụ rất ít khi nói chuyện.
– Hứ! Hai người đúng là thiên vị sư đệ! Không biết giữa con và đệ ấy, rốt cuộc ai mới là con ruột đây!
Nguyệt Sương tỏ ra bất ngờ trước sự quan tâm quá mức mà cha mẹ nàng dành cho Lâm, thiếu nữ phồng má giận dỗi, làm nũng nhìn qua mẫu thân nàng.
– Hà hà! Ăn cơm, ăn cơm thôi! Mời sư phụ, sư nương cùng sư tỷ dùng bữa!
Ngay lúc này, chợt Lâm cất giọng cười nhẹ, vội cầm đũa lên sau đó bắt đầu ăn khí thế, không tỏ ra ngần ngại chút nào.
Hắn sống ở đây đã được mười bốn năm, cảnh tượng như thế này thường xuyên xảy ra như cơm bữa, mỗi lần đều là do hắn tới giải quyết.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, nhưng Lâm thầm để ý, ngày hôm nay trông sư phụ, sư nương có gì đó hơi khác lạ so với mọi ngày.
Bữa cơm trưa nhanh chóng đi đến hồi kết thúc, bởi thức ăn trên bàn đều bị bào sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Hoa Xuân Hương tinh ý kéo tay con gái, bảo nàng cùng mẫu thân dọn dẹp phần chén dĩa này.
Thiếu nữ ban đầu nhất quyết không chịu dọn, vì đáng ra hôm nay tới lượt Lâm rửa chén, nhưng bị mẫu thân trợn mắt nhìn một cái, nàng tức thì như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn dọn dẹp, có điều Nguyệt Sương uất ức dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Lâm đang cười ngây ngốc, răng ngọc nghiến ken két.
Cạch!
– Tiểu Lâm à! Con theo ta ra đây một lát!
Chén trà nóng trên tay bỗng được đặt xuống mặt bàn đá, Hà Thường Minh nhìn Lâm một cái, ôn tồn nói, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh một gốc Liễu trăm tuổi, mỗi bước chân ông đặt xuống một cách rất não nề.
“Trông bộ dáng của sư phụ, coi bộ là sắp sửa có điềm chẳng lành rồi đây!”
Thầm nhủ một câu trong lòng, Lâm vội gật đầu bước theo sau ông ta.
– Cầm lấy! Những gì từ trước giờ ta dạy con, tất cả mang ra biểu diễn lại một lần cho sư phụ xem!
Ném cho Lâm thanh trường đao dài tám tấc, bản đao đen bóng rộng bằng bàn tay, là một loại vũ khí thông thường từ sắt khối đúc thành, không phải pháp bảo.
– Vâng!
Lâm tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn tiếp lấy đao, nghiêm túc làm theo. Cây đao này vừa vào tay, cánh tay của Lâm thoáng cái chùng xuống vì độ nặng, Lâm đoán chừng nó nặng phải hơn mười cân, hắn lập tức hít sâu một hơi, hai tay cầm lấy đao, chân đứng vững như bàn thạch, cả người toát lên một loại khí khái trầm ổn.
Phang!!! Phăng…vút!!!
Thể hiện ra ngoài là tu vi Vũ Sư nhị trọng cảnh, Lâm dùng thực lực tầm này biểu diễn các chiêu thức đao pháp mà hắn học được từ Hà Thường Minh, hơn nữa với ngộ tính kinh người, Lâm còn tự sáng tạo ra thêm những chiêu thức mới, chính những sáng tạo này đã khiến cho lão sư phụ phải nhìn hắn bằng một con mắt khác.
“Khà! Mười bốn tuổi mà thiên phú bày ra như này sao? Tốc độ tu luyện tuy hơi chậm nhưng ngộ tính lại quá vượt trội, chẳng lẽ nó không dùng thời gian ở việc nâng cao cảnh giới mà thay vào đó là tập trung khai sáng kỹ năng?”
Chăm chú nhìn Lâm múa đao, con mắt của Hà Thường Minh sáng lên, tự tâm khen đồ đệ vài câu, có điều nếu ông ta biết được tu vi thật sự của Lâm, không biết sẽ còn tỏ ra biểu cảm đặc sắc như thế nào đây?
– Được rồi!
Phất tay ra hiệu cho Lâm dừng lại.
– Phập! Phù!
Tiện tay cắm thanh đao xuống đất, vẫn giữ được thần thái ung dung, đối với Lâm tựa hồ không đáng kể, cầm thanh đạo nặng hơn mười cân nọ múa hơn hai chục phút, không ngờ lại chẳng tỏ ra mệt mỏi chút nào.
– Đao pháp tương đối cứng! Tạm ổn! Tới lượt sư phụ biểu diễn cho ngươi xem!
Phốc!!!
Thanh đao đang cắm sâu vào mặt đất bất chợt bị một lực hút thần bí kéo lên, bay vọt vào tay Hà Thường Minh, được ông ta hời hợt cầm một cách nhẹ hẫng hệt như cầm một món đồ chơi trẻ con.
– Nhìn cho kỹ, ta chỉ làm một lần thôi!
Cách! Cách! Cách!
Vút!!!
Động tác thuần thục, điêu luyện, Hà Thường Minh cần đao múa một cách tùy ý nhưng chiêu thức chém ra lại hết sức ảo diệu, Lâm chỉ cảm thấy cây đao như hiểu ý lão, muốn đao chém về hướng nào là nó chém về hướng đấy, kì lạ thay, lưỡi đao vừa nặng, vừa dày đặc vậy mà lại có thể uốn éo biến cong, giống như một con rắn quấn quanh cánh tay thô to cơ bắp của lão sư phụ.
Phập!!!
Thu lại động tác, đem trường đao cắm trên mặt đất, Hà Thường Minh lẳng lặng không lên tiếng, hai mắt thâm thúy nhìn Lâm đang nhắm mắt đứng im một chỗ.
– Vậy mà có thể trực tiếp lĩnh ngộ? Ta cố tình nâng cao tốc độ múa đao, chủ yếu là không muốn để cho nó nhìn ra ảo diệu trong các chiêu thức, vậy mà nó lại có thể…
Sư phụ nhất thời không biết nói sao, đến chính bản thân ông ta còn cảm thấy sợ hãi với ngộ tính bậc này của Lâm.
Vài phút sau.
– Sư phụ, đao pháp cận cuối lúc nãy thật ảo diệu, rốt cuộc là dùng cách nào mới có thể làm cho một thanh đao cứng rắn thế kia biến hóa được như vậy?
Lâm bất ngờ mở mắt, tinh quang trong mắt rực rỡ tựa như suy ngẫm ra được điều gì đó, ngay lập tức thỉnh giáo sư phụ, nhìn bộ dáng ham học hỏi của đồ đệ, lão sư phụ nhẹ gật đầu khen ngợi, nhưng lại giấu diếm đáp trả.
– Đó gọi là Đao Gió! Chỉ những người sử dụng đao thường xuyên, luyện tới mức độ thuần thục nhất, liền có thể tùy ý thi triển Đao Gió, mạnh mẽ thay đổi đặc tính cứng rắng của kim loại!
Ý không muốn giải đáp cặn kẽ, Hà Thường Minh chỉ khơi gợi một vài ý nhỏ cho Lâm, sau đó lão quay người đưa lưng về phía hắn, ngẩn đầu nhìn trời.
– Tiểu Lâm…hôm nay ăn cơm có ngon miệng không?
Đưa mắt nhìn trời một cách thần bí, trầm ngâm một lúc, lão sư phụ mới nhẹ giọng hỏi Lâm một câu khiến hắn ngơ ngác không biết trả lời như thế nào cho phải.
“Sư phụ hôm nay lạ quá, không hiểu sao cứ lấp lửng hỏi ta mấy câu như này, thường ngày chẳng phải người luôn lạnh nhạt ít nói sao?”
Nghi vấn phát sinh, cảm giác bất an như có như không bất chợt xuất hiên trong lòng. Cuối cùng hắn thật thà đáp:
– Dạ, ngon lắm ạ!
Lâm đáp, ánh mắt từ tốn nhìn dáng vẻ sư phụ, hắn thấy thân hình cao to đang đưa lưng về phía này khẽ rung nhẹ một cái.
Phần phật!
Ống tay áo Hà Thường Minh tung bay trong gió trời lồng lộng, từ bên trong tay áo bắn ra một vệt sáng, thình lình lọt vào bàn tay Lâm.
Đưa mắt nhìn, hắn thấy một tấm vải trắng nhỏ như khăn tay, mặt trên tấm vải là vết máu đã khô, in năm ngón tay, phía dưới còn viết hai chữ “Oan Nghiệt” to lớn bằng máu.
– Haizz! Đi đi! Rời khỏi Lâm Hà Phong, đi đến bất cứ nơi đâu ngươi muốn! Hà Thường Minh ta không có đồ đệ như ngươi!
Lão sư phụ thân hình run lên bần bật, giọng lão đứt nghẹn từng đoạn, buồn bã nhẹ giọng đuổi Lâm đi.
– Sư phụ…con…con đã làm gì sai ư? Vì sao người lại….
– Dừng! Ngươi không sai, là do ta không đúng! Đáng lí ra năm xưa ta không nên cứu ngươi!
Lâm nghẹn cứng họng, lồng ngực phập phồng, vài giọt nước mắt tự động rời hàng mi, lăn xuống khuôn mặt thiếu niên, hắn chưa kịp nói hết câu liền đã bị sư phụ cắt đứt lời, giọng lão quyết liệt, không pha lẫn chú tình cảm nào. Tình cảm sư đồ trong mười bốn năm qua, nói dứt liền dứt, không phút chần chừ. Đây chính là tính cách vốn có của Hà Thường Minh, chính trực nhưng rất cứng rắn!
– Sư…
– Còn chưa chịu cút?
Độp!!!
Đầu óc Lâm sụp đỗ hoàn toàn, mới nãy bọn họ vẫn còn ăn uống trò chuyện vui vẻ với nhau, hiện tại đã qua bao lâu cơ chứ, vậy mà vừa chớp mắt đã thành ra thế này.
Tan nát cõi lòng, Lâm vô lực quỳ rạp xuống đất, hướng bóng lưng của Hà Thường Minh dập mạnh ba cái gập đầu, da trán đập xuống đất đá tét ra một đường, máu chảy ướt hết nửa bên mặt.
Mang theo uất ức, Lâm không nói một lời nào, xoay người nhảy khỏi Lâm Hà Phong, tốc độ thình lình đã bị đẩy lên đến 20 mét/giây, như một cơn gió, chỉ trong vài hơi thở thân hình của Lâm đã mút hút sau vách núi.
Đợi cho Lâm đi khuất, cả người lão sự phụ té nhào ra đất, đầu tóc hoa râm bất giác trở nên bạc trắng, bộ dáng như già đi mấy chục tuổi, Hà Thường Minh nghẹn ngào cười mếu như một gã điên.
– Khặc! Khặc! Sư phụ xin lỗi con, Tiểu Lâm! Cừu gia năm xưa của con đã đến, nếu cứ ở lại Nhân Tông thì chỉ có một con đường chết, vả lại như thế cũng không tốt, con không thể nào suốt đời cứ ru rú trốn mãi một chỗ, ta không thể làm gì khác ngoài việc đuổi con đi, cũng hi vọng con sẽ tránh khỏi một kiếp này, cho dù mai sau con có hận người làm thầy này, ta cũng cam lòng! Xin lỗi…ta không phải là một người thầy tốt!
Nhìn người thiếu niên mà ông ta từng xem như con ruột phẫn uất rời đi, một người vốn nổi tiếng cứng rắn, nghiêm khắc như Hà Thường Minh cũng không nhịn được phải rơi lệ, nói không đau lòng, nhẫn tâm dứt bỏ tình cảm sư đồ thực chất là đang tự gạt chính mình. Nhưng theo như ông ta nghĩ, đây có lẽ là giải pháp tốt nhất giúp Lâm sống sót khỏi tai họa sắp tới!
…
– Không! Không! Không! Mau thả con ra! Con phải đi gặp sư đệ! Hu hu hu!!!
Nguyệt Sương bị nhốt trong một căn phòng kín, bên ngoài có một đám đệ tử đồng môn bao vây, ngăn không cho nàng trốn đi.
Tiếng than khóc, gào thét thê lương của thiếu nữ từ bên trong căn phòng vọng ra làm cho đám người bên ngoài xanh mặt.
Sư nương Hoa Xuân Hương từ từ đi đến, vẻ mặt nàng so với Hà Thường Minh còn đau khổ hơn nhiều, có chút không đành lòng nhìn vào căn phòng đang giam giữ Nguyệt Sương, sư nương dặn đám đệ tử cẩn thận coi chừng, sau đó nàng ta buồn bã rời đi.
…
Vách núi cheo leo hiểm trở, một bóng người điên cuồng lướt đi như một cơn lốc, dùng thân thể mạnh mẽ đâm xuyên qua các tàn cây rậm rạp.
– Vì cái gì? Vì cái gì lại đối xử với ta như thế?
Rầm!!!
Một đấm phẫn nộ tung ra khiến thân cây to như cơ thể của người trưởng thành bị đánh gãy ngang.
Giọng nói tức giận phát ra, Lâm tuyệt vọng, bế tắc, một lần nữa hắn lại rơi vào bi kịch của cuộc đời, vốn tưởng chừng đã có thể sống yên ổn ở dị giới nhưng hắn không ngờ chuyện hôm nay lại xảy ra.
“Lúc nãy, trên người sư phụ ngươi bỗng bộc phát một luồng sát khí cực mạnh, ta không hiểu vì sao Hà Thường Minh lại động sát tâm đối với ngươi, tính cách lão vốn dĩ không phải như thế!”
Kẻ bình tĩnh nhất lúc này phải nói đến hệ thống, nó nãy giờ quan sát hết tình huống, hiện tại bắt đầu phân tích thắc mắc cho Lâm nghe.
Theo đó, cơ thể đang bất bình thường của Lâm cũng bắt đầu hạ hỏa, không hổ là một tên sống hai kiếp người còn luyện được đạo tâm khi mới năm tuổi, Lâm rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, làm chủ bản thân.
Cùng hệ thống suy đoán rõ đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện.
“Miếng vải lúc nãy ngươi còn giữ chứ?”
Hệ thống đột nhiên hỏi.
– Còn! Có gì không thích hợp sao?
Lâm bình tĩnh lấy tấm vải có dấu tay máu từ trong ngực ra, cẩn thận xem xét.
“Oan Nghiệt? Hừm, gay gắt rồi đây! Nếu ta nhớ không lầm thì năm xưa lúc Hà Thường Minh cứu ngươi cũng từng có một mảnh vải giống hệt như này xuất hiện! Ám chỉ chính là kẻ thù trong bóng tối của ngươi!”
Hệ thống im lặng một hồi lâu, bỗng nó chần chừ nói ra khiến cho Lâm chấn động không thôi.
P/s: Hàng về đây! Chúc ae buổi chiều vui vẻ!