Cuồng Sát - Chương 4
Chương 4: Hẹn Ước
Bên bờ hồ, hai bóng hình một nam, một nữ ngồi bên nhau cùng ngắm thác nước từ trên cao đổ xuống, chân họ để vào trong hồ, thích thú nghịch phá làn nước mát rượi, đôi lúc bàn chân người nữ chợt chạm nhẹ vào chân người nam bên cạnh, cạ cạ tình tứ.
– Sư đệ…đệ đã trở thành tu luyện giả rồi?
Bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Sương chợt nắm lấy bàn tay Lâm, tiểu cô nương giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, hai con ngươi long lanh đảo đảo dò hỏi.
– Ừm! Vừa trở thành Vũ Đồ lúc nãy!
Kinh ngạc vì được sư tỷ nắm tay mình, Lâm ngây ngô nhìn nàng, nở một nụ cười hồn nhiên, tình huống này làm hắn thoáng nhớ lại khung cảnh kiếp trước ở địa cầu, nơi đó Lâm cũng từng có một mối tình trong sáng ngây thơ giống như vậy.
– Oa! Thật lợi hại! Không cần ai chỉ dạy cũng có thể tự bước vào Vũ Đồ nhất trọng cảnh! Thiên phú của đệ…nếu tông môn biết được chắn chắn sẽ đem đệ trở thành trọng tâm bồi dưỡng!
Nguyệt Sương hưng phấn bừng bừng, nàng kích động nắm chặt tay Lâm, dường như muốn làm cho hắn cũng được giống như nàng, thoát khỏi thân phận đệ tử thấp kém. Bởi những đứa trẻ mới năm tuổi đầu đã có thể trở thành Vũ Đồ, thường sẽ có tiềm lực rất lớn, đáng để quan tâm.
“Hả? Ai nói hắn không có người chỉ dạy? Đúng là chỉ có cô gái ngốc như ngươi mới tin hắn bốc phét!”
Hệ thống bất mãn càu nhàu, đúng lúc này Lâm chợt lên tiếng.
– Ha? Cảm ơn ý tốt của sư tỷ nhưng mà ta thấy hay là thôi đi! Chuyện này xin sư tỷ giữ bí mật giúp ta, ta tạm thời chưa muốn cho tông môn biết, ngay cả sư phụ, sư nương cũng vậy!
Lâm lắc đầu thở dài, ánh mắt mông lung nhìn thác nước trắng xóa đang đổ xô ầm ầm xuống mặt hồ, cũng từ nơi này, duyên phận sư đồ giữa hắn và cha nàng đã gắn kết với nhau.
– Tại sao vậy? Chỉ cần đệ trở thành hạch tâm đệ tử, thân phận chúng ta sẽ ngang nhau, đều là đệ tử hạch tâm, sau này ta nhất định sẽ gả cho đệ! Hay là đệ không thích ta? Không biết đâu, ngươi…ngươi đã đụng chạm vào người ta, thân thể trong trắng của sư tỷ còn bị ngươi hung hăng ôm nữa…ngươi không thích cũng phải thích!
Nguyệt Sương lém lỉnh nói, đồng thời thân hình nhỏ nhắn đáng yêu cũng liều lĩnh dựa vào ngực Lâm, thiếu nữ như một con chim nhỏ, “chim mái” nép vào cánh của “chim trống”.
Hình tượng hai đứa trẻ ngây thơ cứ vậy mà ôm ấp nhau có chút hơi kì quái, nhưng cũng có chút đáng yêu.
– Này…tỷ đừng có mà vô lý như vậy chứ! Con người của ta từ trước giờ có ba nguyên tắc không thể phá vỡ, thứ nhất: Không chủ động, thứ hai: Không từ chối, thứ ba: Không chịu trách nhiệm!
Giơ ba ngón tay lên, miệng thì nói chắc như đinh đóng cột vậy nhưng sau đó hắn vẫn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nguyệt Sương, kéo thân hình sư tỷ vào sát người.
– Hứ! Tên háo sắc, đệ thật là lẻo mép! Không biết đâu! Ngươi hứa đi, sau này nhất định phải cưới ta!
Nguyệt Sương e thẹn mắc cỡ quá chừng, hứ nhẹ một tiếng, bàn tay nhỏ véo lấy da non ở hông Lâm, làm cho hắn la oai oái.
– Oái đau! Được rồi, ta hứa! Ta hứa! Sau này tỷ phải cưới đệ, nếu không cưới sẽ bị đánh mông!
Lâm điếm thúi, trợn mắt hứa xuông!
– Hừ hừ! Là đệ phải chủ động tới hỏi cưới ta, chứ không phải ta cưới đệ, hiểu chưa?
Nguyệt Sương gia tăng lực ở mấy ngón tay, nghiến răng, làm mặt dữ dằn nói.
Nhưng thực ra trong lòng thiếu nữ ngây thơ rộn ràng, ngọt ngào như đang ăn kẹo. Bên cạnh đó, tiểu cô nương cũng thầm nghi hoặc, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc của Nguyệt Sương đã hết sức tinh ranh, nàng luôn cảm thấy bị lép vế trước mặt Lâm ở mọi phương diện, mỗi khi nói chuyện với hắn nàng liền có cảm giác như đang đối diện với phụ thân vậy, lời nàng nói ra đều bị Lâm tinh ý “bắt bài”, có nhiều lần còn chọc cho cô nàng á khẩu, ú ớ không biết nói gì luôn.
Một mối tình trong sáng thơ mộng như chỉ có trong mơ giữa một tiểu cô nương ngây thơ cùng một tên già đời sống hai kiếp cứ vậy mà ngày càng sâu đậm.
…
Ấy thế là hai người bên nhau, tình cảm mới chớm nở lâu ngày cũng trở nên thắm thiết.
Một thời gian sau, lại chín năm nữa trôi qua.
Vẫn cảnh cũ quen thuộc, thác nước năm xưa không mấy thay đổi.
Rào! Rào! Rào!
– Nhân Đạo – Đệ Cửu Biến – Căn Nguyên Nhân Tâm! Thiện Căn, Ác Căn, Hỉ Căn, Nộ Căn, Ái Căn, Ố Căn!
Ông! Ông! Ông!
Giọng nói đầy nam tính từ trong thác nước phát ra, mặt hồ bất chợt xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, tần số ngày càng cao.
Mặt đất chấn động, thác nước bị một cỗ khí tức thần thánh bao lấy, phân tách dòng nước đang chảy gấp thành hai nửa độc lập riêng biệt.
Ầm!!!
Một bóng người toàn thân được hào quang sáng chói bao bọc đột ngột từ trong thác nước lao ra, khí tức từ trên người kẻ này bộc phát khiến cho mặt hồ chấn động dữ dội, vài cơn sóng lớn xuất hiện, ầm ầm vỗ vào bên trong vách đá, bờ đất.
Lẳng lặng đạp trên nước bằng kỹ xảo tinh vi, kẻ nọ đứng ở giữa hồ với phong thái bình dị, đợi cho ánh sáng tản đi, một thiếu niên bỗng lộ diện, nửa người trên để trần, thân hình rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn thông qua việc luyện tập siêng năng mà có được. Đầu tóc ướt xõa ngang vai, ánh mắt toát lên khí thế sắc bén, làn da màu nâu bóng vì cháy nắng.
Nam hài năm tuổi của ngày nào, hiện tại đã là một thiếu niên mười bốn tuổi, dáng vẻ có chút chững chạc, trưởng thành hơn so với độ tuổi đang có.
– Hắc hắc! Vũ Phách ngũ trọng cảnh! Lục Đạo Thánh Điển quả nhiên là Tối Thượng Cấp công pháp, lợi ích nó mang lại còn vượt trội hơn ta tưởng, ta chỉ cần dùng chín năm thời gian liền có thể đạt đến cấp độ mà người khác phải mất gần như nửa cuộc đời mới có thể luyện thành!
Bõm!!!
Lâm nhún người nhảy lên bờ, hắn bắt đầu cảm giác được bản thân có chút thành tựu, trong vòng chín năm qua, hắn không dám lơ là một chút nào, ngày cày đêm cấy, miệt mài tu luyện, một phần là do tâm trí cùng ngoại lực tác động, phần còn lại thì như có một loại áp lực vô hình thôi thúc, buộc hắn phải nhanh chóng đẩy mạnh tu vi.
“Haha! Chớ có ngạc nhiên! Với một kẻ mang tư chất Hạn Đấng như ngươi, tốc độ tu luyện vậy là còn hơi chậm so với những kẻ khác đấy! Nhưng mà không sao, bù lại ngươi có một cái đầu ngộ tính rất tốt, có thể từ từ xây dựng vững chắc cảnh giới, chậm mà chắc cớp! Nên nhớ rằng: Tu luyện cũng giống như xây nhà vậy, muốn nhà càng cao thì trước tiên cần đúc một cái nền móng tốt, vững chắc, sau đó mới xây tường, đổ cột!”
Hệ thống ngày càng hoạt bát hơn, nó cũng tự dành ra nhiều thời gian để trò chuyện với Lâm thường xuyên, chủ yếu là mấy câu chuyện xàm xí đú ở địa cầu mà hai tên bọn hắn thường hay kể cho nhau nghe mỗi khi đêm về, nào là “tuốt kiếm”, “bao cao su dạ quang”, “hai thằng đực rựa đấu kiếm trong căn phòng hắc ám”,…nghe hơi đen tối một chút, nhưng đối với Lâm và hệ thống lại trở thành thói quen, họ dùng chuyện hại não để xả stress, giảm bớt căng thẳng.
Đúng là có cái hệ thống hiểu sâu biết rộng, lại khá “kín tiếng”, dùng để chia sẽ những câu chuyện thầm kín quả thật rất đáng.
Về phần công pháp, Lâm gần như đã hoàn toàn lĩnh ngộ được tám mươi phần trăm của Nhân Đạo, luyện tới biến thứ chín, căn nguyên đạo tâm. Sau những ngày tháng tu luyện khô khan, Lâm mới hiểu ra một điều, luyện tâm không phải là kìm nén hay khống chế tâm cảnh, mà luyện tâm chính là một yếu tố giải tỏa tâm cảnh, tùy vào những lần xao động khác nhau mà giải nén ra cảm xúc tương xứng. Chẳng hạn như Nộ Căn, một khi giận dữ thì nên bộc phát ra tất cả cơn giận, đem cơn giận đẩy đến đỉnh điểm, những căn nguyên khác cũng giống như vậy.
Căn nguyên đạo tâm trong giai đoạn đệ cửu biến này giúp Lâm có thể hóa thân thành các mặt thuận, nghịch trong cuộc sống, đưa hắn vào thế giới ảo tiếp nhận tất cả các loại cảm xúc khác nhau, thế giới ảo, nhưng kinh nghiệm và cảm xúc thu được lại chính là sự thật, điều này thật sự có tác dụng tốt đối với tâm ý của Lâm, ma luyện tâm ý hắn vững chãi như núi cao trầm trọng.
– A! Sư đệ! Ngươi tu luyện xong rồi? Có mệt không?
Bất chợt một giọng nói cực kỳ ngọt ngào từ đằng xa vọng đến.
Thân hình mảnh mai trong tà váy trắng phấp phới tung tăng, nhảy chân sáo xuống từng bậc thang đá.
Tiểu nha đầu ngây thơ năm nào giờ đây đã hóa thân thành một cô tiên nữ xinh đẹp cao kiều, nếu không muốn nói quá, Nguyệt Sương hiện tại có thể so với đúng chuẩn một nữ thiên thần.
Làn tóc đen óng ả, buông xõa tới ngang lưng tạo nên nét mềm mại của phái nữ, gương mặt bầu bĩnh tròn trịa nhưng không quá mũm mĩm, miệng nhỏ lúc nào cũng tươi cười để lộ hàm răng trắng như vỏ sò với hai má lúm đồng tiền. Dáng người thanh mảnh, kèm với váy trắng dài tới ngang gối ôm trọn thân hình với những đường cong hết sức nóng bỏng, khoe đôi chân trần thon thả.
Tiểu sư tỷ ngày càng trở nên đáng yêu, nàng hiện đã là một thiếu nữ mười tám tuổi, cơ thể phát dục đều đặn tạo thành một vóc người hoàn hảo cân đối nếu không muốn gọi là “vưu vật” khiến cho bao nam nhân mê mẫn khi trông thấy.
Ngay cả Lâm cũng không ngoại lệ, thân thể thiếu niên mới lớn chảy trong máu là dục vọng bừng bừng, ánh mắt nóng bỏng của hắn say mê ngắm tổng quan ngoại hình của sư tỷ, từng ngụm nước bọt to đùng bị nuốt xuống nhưng không thể nào làm mát được cái cổ họng đang khô rát cháy bỏng của hắn.
– Sư đệ, mau về nhà ăn cơm trưa thôi! Cả cha và mẹ ta đều đang đợi đệ về đấy!
Nguyệt Sương xúng xính trong bộ váy trắng tinh khôi, thiếu nữ vẫn giữ lại cái nét ngây thơ hoạt bát như năm xưa, nàng từ xa chạy đến, môi hồng nhấp nháy nỉ non thả ra chuỗi câu từ êm ái dễ nghe, thân hình đầy đặn không ngần ngại áp sát người Lâm, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy chiếc khăn lụa trắng thơm tho, chu đáo lau nước đọng còn dính ở trên mặt hắn.
Hai cơ thể như dính vào nhau, đôi “thỏ ngọc” mới lớn trên ngực Nguyệt Sương nhảy lên một cái, bị nàng ép vào ngực Lâm khiến chúng biến dạng, vì đang quan tâm hắn nên nàng cũng không quá chú ý đến việc này.
Còn Lâm, hắn gian xảo láo liên đôi mắt ngó xuống, cảnh tượng thiếu chút nữa làm cho hắn xịt máu mũi.
Cái váy dài mà Nguyệt Sương đang mặc được thiết kế theo kiểu mát mẻ, khoe cổ, khoe lưng và đồng thời cũng khoe luôn cặp xương quai xanh mảnh mai.
Nên chỗ phần cổ được tạo hình gần giống như loại váy “cúp ngực” hiện đại, khoe đôi “ngọc thỏ” mới lớn trắng nõn, rất no đủ, căn tròn nhìn mà thích mắt. Lúc này lại bị nàng ép lại, ở giữa đôi thỏ lập tức xuất hiện cái khe ngực sâu hút hồn, Lâm thèm thuồng nhìn ngắm mà đâu hay nước miếng hắn thiếu điều muốn nhỏ giọt chảy xuống cặp ngực tròn đẹp của thiếu nữ.
Khi xưa nàng cao hơn hắn một cái đầu, hiện tại tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, cơ thể hắn phát triển vượt bậc, giờ đây Nguyệt Sương chỉ đứng tới cằm Lâm, một tay quàng qua cổ hắn, tay còn lại mân mê gương mặt nam nhân ưa nhìn, toát lên chút thần thái ngang tàng nhưng có sức hấp dẫn chí mạng đối với nữ nhân.
– Sư tỷ! Ngươi ngày càng càng trở nên xin đẹp nha! Ừm, rất đầy đặn!
Dời tầm mắt khỏi ngực nàng, có chút tiếc nuối buông tha cho đôi thỏ mới lớn còn tơ, Lâm tạo sự chú ý bằng cách nhìn thẳng vào hai mắt Nguyệt Sương, hai tay vòng qua cái eo thon gọn của sư tỷ, Lâm kéo nhẹ người đẹp vào lòng, bàn tay ranh mãnh đặt ở trên cặp mông đầy đặn của nàng, bóp véo mạnh mấy cái. Mị lực cuốn hút từ trên người tiểu mỹ nhân này phát ra khiến hắn không thể nào cưỡng lại được.
– Ưm…ưm! Á! Sư đệ, ngươi thật xấu xa! Sư tỷ không thèm để ý tới ngươi nữa!
Cảm giác tê dại kèm theo chút kích thích từ vùng da thịt chỗ mông bị bóp truyền đến khiến tiểu sư tỷ thở hừ hừ mấy hơi, cảm giác trong người dường như vừa sinh ra một luồng hơi nóng bức.
Nhẹ rên lên hai tiếng khe khẽ từ trong cổ họng, ngay lập tức Nguyệt Sương nhận ra bản thân thất thố, thầm trách bản thân tại sao lại có thể tùy tiện như vậy trước mặt sư đệ được, đang tự mắng mình, bất giác nàng cảm giác như có đồ vật gì đó cứng cứng nóng nóng, cứ liên tục nẩy nẩy lên, chọt vào phần bụng gần rốn của nàng, thấy lạ, với bản tính ngây thơ, thiếu nữ tò mò liền ngó xuống mà nhìn….rồi đột nhiên nàng cắn đôi môi mỏng, khóe mắt long lanh ngấn nước. Gương mặt trắng nõn nhanh chóng trở hồng vì thẹn thùng, Nguyệt Sương làm bộ giận dỗi giẫy giụa thoát khỏi khỏi vòng tay của Lâm, lảo đảo quay người chạy vội đi.
Tầm vài giây sau có một đoạn âm thanh của nàng nhờ gió mang tới thổi vào tai Lâm.
“Mau về dùng cơm, mọi người đang chờ!”
Âm thanh văng vẳng mãi không tan.
Đưa mắt nhìn thân ảnh thướt tha bộ dáng có chút gấp gáp, rối loạn dần mất hút sau các bậc thang cong cong dẫn thẳng lên trên thân núi, Lâm thất thần trong vài giây, sau đó nhẹ nhàng cười mỉm, lắc đầu ngao ngán.
– Cô nhóc này, thật sự đã động chân tình rồi sao? Có một điều phải thật sự công nhận, sư tỷ mỗi khi dỗi lên càng trở nên đáng yêu biết nhường nào, mị hoặc ấy, thần thái ấy khiến ta khó có thể kìm nén được, nếu nàng ở lại lâu hơn một chút, e là sẽ có cảnh nóng xảy ra rồi!
Lâm đưa mắt liếc xuống hạ thân.
Giữa hai chân hắn, hiện tại có đồ vật cực kỳ khủng bố đội đũng quần nhô lên một khối u to đùng.
Sau khi lắc đầu buông tha cho dục vọng bừng bừng, Lâm hít sâu một hơi dài, ổn định lại tinh thần, tu vi bản thân hạ xuống còn ở mức Vũ Sư nhị trọng cảnh.
Hiện tại có thể nói, ngoài bản thân hắn ra thì chỉ có một mình Nguyệt Sương là người duy nhất biết được tu vi thật sự của hắn.
“Khà! Về thôi! Nhân Đạo coi bộ là không bao lâu nữa sẽ thông suốt, ngươi nên tập trung vào phương diện linh hồn một chút, rất có ích trong việc đột phá đạo cảnh này, thông thường cứ hễ mỗi một “đạo” trong lục đạo được tu luyện đến cực hạn sẽ tiến hành luân hồi độ kiếp, ngươi nên chuẩn bị tinh thần trong khoảng thời gian sắp tới thôi!”
– Ừm! Ta cũng cảm nhận được Nhân Đạo đã dần đi tới điểm cuối rồi, chắc không lâu nữa sẽ bắt đầu luân hồi!
Âm thanh trung tính nửa nam nửa nữ của hệ thống cất lên, hướng dẫn cho Lâm chuẩn bị sẵn tâm lý. Bản thân Lâm hiện tại cũng có chút lo lắng, không biết việc độ kiếp sắp tới sẽ có những khó khăn trắc trở gì đang chờ đợi hắn đây!
Vù!!!
Đem y phục khoác lên người, thân hình Lâm như một vệt sáng, dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên núi. Hiện tại hắn chưa có năng lực đạp không phi hành, thứ mà hắn đang dùng là một trong các kỹ năng lĩnh ngộ được từ Nhân Đạo Cửu Biến – 36 kế, Bạo Tẩu Thượng Sách Bộ.Vì đang trong giai đoạn lĩnh ngộ sáng tạo nên kỹ năng thân pháp này chưa được hoàn chỉnh, tuy nhiên nó cũng đã đạt đến cấp độ Sơ Học Kỹ, người sử dụng Bạo Tẩu Thượng Sách Bộ có thể khiến trọng lượng cơ thể trở nên nhẹ đi 20% so với 100% tổng thể trọng lượng, giảm bớt trọng lực của hành tinh tác động lên thân thể, giúp họ di chuyển nhanh hơn.
Với tốc độ hiện tại mà Lâm đang sử dụng đạt đến 10 mét/giây, cực hạn tốc độ của hắn có thể đạt đến 40 mét/giây trong trạng thái bộc phát toàn bộ thực lực, tức là thả ra cảnh giới thật sự, Vũ Phách ngũ trọng cảnh.
P/s: Chap nổ nè! Buổi tối vui vẻ nhé anh em!