Cuồng Sát - Chương 3
Chương 3: Trêu Đùa
Ngoại giới phát sinh chấn động kịch liệt nhưng trong linh hồn Lâm lại hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài.
Lâm tạm thời chỉ có thể coi được trang đầu tiên của Nhân Đạo, mặt khác, những trang về sau và năm đạo còn lại thì bị dính cứng ngắc vào nhau thành một thể, cho dù hắn cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể mở ra được, cuối cùng Lâm không còn tha thiết nữa, gấp Lục Đạo Thánh Điển lại rồi ném luôn vào bên trong linh hồn.
Nhân Đạo đệ nhất biến mang theo sự ảo diệu vô tận,
nó phát ra một loại lực lượng diệu kỳ nhè nhẹ chảy vào các kinh mạch trong người Lâm, giúp hắn khai phá những bí ẩn của cơ thể.
Đầu tiên lực lượng của Nhân Đạo tiến hành khai phá trái tim Lâm thành sáu ngăn, thay đổi kết cấu tim trở nên khác lạ so với tim của người bình thường, tiếp đến lền dẫn dắt các dòng lực lượng tưới vào những huyệt đạo khắp người Lâm, mạnh mẽ cưỡng ép mở chúng ra.
Uỳnh!!!
Kinh mạch, huyệt đạo toàn thân bị khai mở ra hết.
Lâm nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, rùng mình nhẹ, trong đầu vang lên những tiếng nổ bung bung, tạo ra những gợn sóng linh hồn dữ dội.
– Ahaaaaaa!!!
Linh khí trong trời đất cấp tốc hướng về phía thác nước ùa vào hang động nơi Lâm đang ẩn núp tu luyện, toàn bộ linh khí hóa thành những sợi tơ nhỏ như ngón tay, theo các lỗ hở trên người hắn chui vô, chạy dọc theo kinh mạch toàn thân rồi tụ lại ở các huyệt đạo trên người.
Đau đớn tưởng chừng như cơ thể bị xé rách từng chút một khiến Lâm thống khổ rên lên, nhưng chỉ lần đầu bị đau bất ngờ nên hắn mới như vậy, những lần sau đó liền cắn răng chịu đựng, nhất quyết không hé miệng rên nửa câu.
Cốt khí và sức chịu đựng khủng khiếp của một quân nhân đã thông qua đào tào phát huy toàn bộ một trăm phần trăm, như ngọn đuốc linh hồn giúp Lâm giữ vững thần trí tỉnh táo, không vì đau đớn quá độ mà ngất xỉu.
Theo số lượng linh khí rót vào cơ thể ngày càng nhiều, trên da thịt Lâm bất ngờ xuất hiện một tầng sương máu mỏng manh như hơi nước, thấm ướt hết quần áo hắn đang mặc, chưa hết, từ bên trong các lỗ chân lông thỉnh thoảng còn tiết ra một đám chất dịch bầy nhầy đen như dầu hắc, bốc mùi hôi thối vô cùng.
Quá trình cưỡng ép khai mở tất cả kinh mạch và huyệt đạo toàn thân kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ mới hoàn tất.
Đang ngồi xếp bằng, đột nhiên Lâm bừng tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, bên trong ánh mắt lúc này bỗng xuất hiện thêm khí thế sắc bén, bạch quang lấp lóe sống động.
– Haaaaaa!!!
Mặc kệ dơ bẩn trên người, hắn ngửa đầu thét một tiếng dài vang khắp khắp hang động, sóng âm cường đại công kích phát ra khiến cho vô số đất đá rạn nứt, hang động bằng đá vôi cũng bị sóng âm làm cho rung rinh nhẹ.
– Hắc hắc! Đây chính là lực lượng của Vũ Đồ nhất trọng cảnh ư? Ta chính thức trở thành tu luyện giả rồi, hahaha!
Quá đỗi vui mừng, Lâm thầm kinh ngạc với sức mạnh mà hắn có được sau khi khai mở kinh mạch và huyệt đạo thành công, cảm nhận được một loại lực lượng vừa mới được sinh ra trong các tế bào khiến cho cơ thể tràn ngập sức mạnh, Lâm bỗng nheo mắt nhìn qua khối đá cuội nằm cạnh.
Ầm!
Co tay lại, nắm đấm tung ra nện vào một khối đá to cỡ bàn tay người trưởng thành nằm cạnh đó, thần kì thay, nắm tay nhỏ bé nhìn có vẻ mềm mại của Lâm bất ngờ bộc phát ra một cỗ sức mạnh vượt trội, một tầng ánh sáng mơ hồ hiện ra bao bọc lấy toàn bộ nắm đấm, quyền phong phát ra tiếng xé gió, nhanh như chớp đem cục đá cứng rắn đập cho nát bấy, phát ra tiếng nổ điếc tai.
Tảng đá nhất thời bị đập nát thành vô số mảnh vụn, văng tứ tung.
Cảm nhận được mu bàn tay hơi tê dại một chút, ngoài ra không hề bị trầy xước hay đau đớn gì, không ngờ sau khi trở thành Vũ Đồ, da thịt trên cơ thể liền hắn được cường hóa làm cho chúng trở nên dày và cứng hơn nhiều so với khi chưa tu luyện.
Đôi mắt đen nháy hiện lên sự lợi hại, chỉ với một quyền đơn giản dựa vào lực lượng hùng hậu trong cơ thể, dùng linh lực bọc lấy nắm đấm, Lâm có thể dễ dàng đánh nát một khối đá nặng gần chục cân.
“Hê hê! Cảm giác thế nào? Phải chăng khác xa so với lúc chưa có thực lực, chưa trở thành tu luyện giả? Năm tuổi liền có thể trở thành Vũ Đồ nhất trọng cảnh, thiên phú bậc này trong Nhân Tông chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy!”
Giọng điệu quái gở của hệ thống vang lên trong đầu Lâm, ý tứ như thể đang thưởng thức vậy.
– Khà! Cảm giác rất tuyệt! Cảm ơn ngươi…hệ thống!
Đôi mắt lấp lóe thần quang, nam hài năm tuổi bày ra một bộ dáng phấn khởi, lời nói hàm chứa ý tứ già dặn, cảm kích.
“Hả? Cảm ơn ta? Vì cái gì?”
Có chút kinh ngạc hỏi ngược lại, hệ thống nghi hoặc không biết Lâm đang pha cái trò mèo gì đây, nó hạ thấp giọng, không còn biểu cảm cợt nhả nữa mà nghiêm túc hỏi.
– Hắc! Cảm ơn ngươi vì đã cho ta biết thế nào là tu luyện giả! Nếu ngươi không cùng ta xuyên đến thế giới này, có lẽ hiện tại…ta đang là cát bụi phiêu bạt chốn trần gian nào ấy chứ!
Lâm lẩm nhẩm cảm khái, trong lòng có chút hoài niệm, năm đó lúc thân xác này mới biết bập bẹ thì linh hồn Lâm đã có ý định tự sát, chả hiểu sao tự sát không chết lại còn thành công thức tỉnh hệ thống, từ đó cả hai bầu bạn chung sống cho đến hiện tại.
Có hệ thống trò chuyện thường xuyên, nhờ vậy mà năm năm trời Lâm mới cảm thấy cuộc sống không hề tẻ nhạt như hắn nghĩ, sở dĩ đầu óc còn mông lung là do hắn bị sốc nặng tình cảnh đau lòng ở kiếp trước.
Hệ thống im lặng không nói, một hồi sau bỗng có tiếng thở dài từ trong đầu Lâm thoát ra.
– Há! Không nói nữa, đi tắm sạch sẽ mới được!
Bật người nhảy lên một tảng đá, dồn chút ít linh lực cỏn con vừa cô đọng được xuống đôi chân, Lâm linh hoạt như một con sóc, nhoài người nhảy thẳng vào bức màn bằng nước trước cửa hang động.
Rào! Ùm!!!
Cả người hắn lao ra khỏi màn nước, rơi thẳng xuống mặt hồ phía bên dưới làm cho nước bắn tung tóe.
Cơ thể nhỏ bé nhanh chóng trở nên trần truồng, Lâm thích thú bơi lội, nghịch nước dưới mặt hồ.
Tõm!!!
Bỗng có một cục đá to cỡ nắm tay bất ngờ được ném về phía Lâm, với thính giác nhạy bén của một Vũ Đồ, Lâm bình tĩnh nhếch môi, nhanh nhẹn lấy tay đẩy nước, nhích người về phía sau, dễ dàng né tránh cục đá nọ.
“Là nàng ta?”
Loáng thoáng Lâm liếc mắt thấy trên bờ không biết từ lúc nào xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu so với Lâm thì cao hơn một cái đầu, tiểu cô nương tóc búi tròn hai bên đầu như Na Tra, thân mặc một cái váy xòe màu hồng xinh xắn đang đứng ở đó, nàng dùng đôi tay bé xíu chống nạnh nhìn xuống hồ nước với vẻ mặt tức giận.
Lâm giả bộ như chưa phát hiện ra nàng, thân hình chậm rãi chìm xuống làn nước xanh ngắt sâu không thấy đáy.
– Sư đệ! Không ngờ đệ lại lười biếng đến vậy, hóa ra là lén lút đến chỗ này để nghịch nước! Còn dám trốn!
Tiểu cô nương đứng trên bờ dậm đôi chân nhỏ bé một cách tức giận, hai bàn tay như búp sen non bỗng chắp trước ngực, ngưng tụ ra một đạo linh lực màu vàng nhạt, đôi mắt trong veo đang chăm chú quan sát dưới làn nước, chỉ cần chờ Lâm vừa ngoi đầu lên nàng liền đánh ra công kích, trừng phạt vị sư đệ ham chơi kia.
Dưới đáy hồ lúc này.
“Hehe! Lần này coi ta làm sao trị ngươi!”
Thân hình cỏn con của Lâm ôm chặt lấy một cục đá to tướng, hắn nín thở cười gian dưới nước, từ trong không gian hệ thống lấy ra một cái nón màu đen, vô tư đội lên đầu.
“Kích hoạt chế độ tàng hình, che giấu khí tức!”
Dị biến bất ngờ xuất hiện, chỉ thấy khi cái nón kia vừa trùm lên đầu Lâm, tức thì một màn sáng lập tức hiện ra như tấm lưới mỏng, bao bọc lấy cơ thể Lâm, thân hình của hắn cũng từ từ mờ nhạt đi, cuối cùng hóa thành một thể trong suốt.
Lâm ở trong trạng thái tàng hình, cả người nhẹ nhàng nổi lên mặt nước quan sát tiểu cô nương phía trên, sau đó lại yên lặng không một tiếng động ẩn thân chìm xuống tiếp.
Tiểu cô nương nọ chính là con gái của người đàn ông, đồng thời cũng là sư phụ có ơn cứu mạng Lâm, nàng tên Hà Nguyệt Sương, so với Lâm thì nàng lớn hơn hắn bốn tuổi và còn mang thân phận là sư tỷ của hắn.
Nguyệt Sương là một tiểu thiên tài xuất sắc nhất của Nhân Tông trong vòng trăm năm trở lại đây, sở hữu tư chất Thượng Đẳng, lúc năm tuổi đã bắt đầu tu luyện, đến nay nàng được chín tuổi thì tu vi đã đạt tới cấp độ Vũ Sĩ bát trọng cảnh. Đó là còn chưa kể đến chuyện Nguyệt Sương còn mang trong người một dị năng có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, cứ hễ mỗi lần nàng tức giận là dị năng sẽ bộc phát đem toàn bộ cơ thể nàng phát sáng chói chang, những trưởng lão trong tông từng tiên đoán rằng rất có thể nàng mang trong người một loại “dị quang” nào đó, thành ra rất chú trọng việc bảo vệ và trợ giúp nàng tu luyện, họ tin tưởng với thiên phú của Nguyệt Sương, chỉ trong vòng mười năm nàng có thể dễ dàng đột phá đến cấp bậc Vũ Tướng, tiềm năng như vậy đáng được bồi dưỡng.
Đối với Lâm, Nguyệt Sương sư tỷ rất hung dữ, do được cưng chiều quá mức nên đã sinh ra thói hư tật xấu, hở một cái là động tay động chân, đồng môn ngang lứa hoặc nhỏ hơn nói chuyện với nàng một câu không hợp là liền bị ăn đập, điển hình chính là Lâm. Bởi vậy hắn rất sợ vị sư tỷ này.
Bây giờ lỡ bị nàng bắt gặp ở đây, sẵn trong tay đang cầm đồ “xịn”, hắn liền có ý nghĩ vừa test công hiệu của pháp bảo vừa dạy cho sư tỷ một bài học nhớ đời, coi như một công đôi việc!
Phát hiện hôm nay không có ai đi theo giám sát sư tỷ hết, vậy là Lâm liền lên kết hoạch trả thù nàng.
Đứng trên bờ chừng hơn mười phút, vẫn chưa thấy Lâm ngoi đầu lên thở lấy hơi, Nguyệt Sương nheo nheo cặp mắt to tròn, trong lòng bỗng có chút lo lắng.
Nàng biết rõ một người bình thường nếu không dựa vào kỹ xảo hay thủ đoạn nào đó thì không thể nào nín thở quá năm phút được, trong lòng hơi chùng xuống.
– Không biết cái tên kia lỡ sợ hãi quá độ, có khi nào hắn cố gắng nín thở để rồi ngất luôn ở dưới nước hay không?
Một tiểu cô nương mới chín tuổi đầu, lối suy nghĩ vẫn còn rất ngây thơ, trong sáng, Nguyệt Sương đâu biết rằng sư đệ vốn ngốc nghếch bấy lâu nay của nàng thực chất là một tên cáo già, vì không có thực lực hộ thân nên hắn mới làm ra bộ dáng ngu ngốc đấy cho dễ sống, cho yên thân, hơn nữa Nguyệt Sương vẫn chưa biết, lúc này Lâm đã chính thức trở thành một Vũ Đồ rồi!
– Sư đệ! Đệ trốn đâu rồi? Mau lên tiếng! Đừng có làm tỷ sợ mà!
Triệt tiêu lực lượng trên tay, Nguyệt Sương mang theo gương mặt dễ thương lúc này hiện đầy sự lo lắng, tiểu cô nương tiến sát lại mép hồ, cau mày, đưa mắt dòm xuống mặt nước, miệng thì thầm nhỏ, bộ dáng như đang muốn tìm kiếm hình bóng của Lâm vậy.
“Ồ! Lạ lùng chưa? Hôm nay bà cô nhỏ này lại biết lo lắng cho ta? Hàng ngày ở trên núi đều bị nàng đánh cho mặt mũi bầm giập, tuyệt đối không thể vì một phút mềm lòng yếu đuối mà bỏ qua cho nàng được!”
Lâm từ lâu đã đi tới sau lưng Nguyệt Sương nhưng hắn đang trong trạng thái tàng hình còn che giấu luôn cả khí tức, thân thể linh hoạt không một tiếng động mà áp sát khiến cho sư tỷ rất khó để có thể phát hiện được.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng mà Lâm không kìm được sự yếu đuối của một thằng đàn ông, hắn quyết định…một cước đá vào cặp mông mới nhú ra của Nguyệt Sương, nhẫn tâm đạp nàng bay ra giữa hồ nước!
– Á!!!
Bủm!
– Sư đệ thối tha! Dám đánh lén ta? Ặc ặc! Cứu…tỷ…không biết bơi..ặc ặc!
Nguyệt Sương hốt hoảng vì bị tấn công bất ngờ, nhưng nàng chỉ kịp thét lên một tiếng thì cả người đã nhanh chóng rơi vào trong hồ nước, vừa ngoi lên hụp xuống, tay chân đập loạn xạ trên mặt nước, miệng nhỏ la mắng một cách vô lực, ánh mắt tức giận nhìn nam hài đang nhe răng cười khoái chí đứng ở vị trí của nàng lúc nãy.
Lâm lúc này đã tháo Nón Ngụy Trang ra, hắn đang cười nguệch ngoạc nhìn nàng bằng ánh mắt khiêu khích.
– He he! Sư tủ đừng hòng lừa đệ!
Khoanh tay trước ngực bày ra bộ dáng của một ông cụ non, Lâm lạnh lùng cười nhìn Nguyệt Sương khổ sở cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, ánh mắt có chút hả hê, hắn sẽ không bị mắc lừa tiểu sư tỷ mưu mô xảo trá này một lần nào nữa.
– Ặc! Tỷ…không…lừa đệ! Ặc…ặc…
Nguyệt Sương sau khi nuốt vào mấy ngụm nước thì dần trở nên yếu ớt, cô nàng đuối nước, cả người vô lực từ từ chìm vào trong hồ.
– Chết mọe! Hình như là nàng thật sự không biết bơi!
Đang cười toe toét thì chợt Lâm cảm giác có gì đó không đúng, với tính cách háo thắng của Nguyệt Sương, nếu nàng thật sự biết bơi thì chắc gì đã tha cho hắn, đằng này nàng còn ở dưới nước vùng vẫy kêu cứu, thật sự vì trả thù được sư tỷ nên hắn nhất thời vui quá, không để ý đến điểm này.
Đùng!
Thâm hình Lâm gấp gáp nhảy xuống hồ, dùng tốc độ nhanh nhất bơi tới chỗ Nguyệt Sương.
– Phù! May thật! Chỉ là uống mấy ngụm nước mà thôi, vẫn còn cứu được!
Ôm lấy bóng hình nhỏ nhắn trong tay, phát hiện sư tỷ chỉ là hoảng loạn quá nên bị ngất đi, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng Lâm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, Nguyệt Sương nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lúc đó hắn cũng không biết làm sao để ăn nói với sư phụ, sư nương nữa đây!
Ôm sư tỷ vào lòng, Lâm phát huy ra hết khả năng bơi lội của mình, hai chân quạt qua quạt lại như đuôi tôm, chỉ vài chục giây đã bơi tới bờ.
Nhưng mà Lâm đâu hay, lúc ở giữa hồ hắn ôm Nguyệt Sương vào trong ngực, mí mắt của tiểu cô nương bỗng giật giật, răng ngọc nhẹ cắn vào bờ môi, gương mặt ửng hồng e thẹn.
“Tên dê xồm, lát nữa lên bờ coi sư tỷ làm sao xử ngươi!”.
Cùng lúc đó Nguyệt Sương cũng nén giận đe dọa trong lòng.
…
Ôm sư tỷ tới một gốc cây, Lâm để cho nàng dựa lưng vào thân cây, chuẩn bị tiến hành thao tác giúp nàng nôn mớ nước vừa nuốt vào bụng lúc nãy.
– Thật dễ thương! Mai sau lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân có nhan sắc khuynh đảo thiên hạ!
Nguyệt Sương vốn định bật dậy đập cho tên sư đệ một trận thì bất chợt bị những lời này của Lâm lọt vào tai, khuôn mặt một lần nửa hồng như rạng mây chiều, cả người bủn rủn không còn chút sức lực.
“Hắc hắc! Xem ngươi còn giả bộ tới khi nào?”
Bên ngoài vẫn bình thường như chưa biết gì, Lâm dẻo miệng khen màng một câu, thật ra hắn đang cười lạnh trong lòng, nhìn cô diễn viên nhỏ đang diễn cái trò hết sức trẻ con trước mặt hắn.
Đúng thật là hắn không có để ý tới nàng, nhưng hệ thống thì lại khác, đúng là đôi bạn thân cùng tiến, có phước cùng hưởng, có họa thì thân ai nấy lo!
Có hệ thống nhắc nhở, Lâm đã sớm biết Nguyệt Sương đang giở trò trước mặt hắn, vậy nên hắn cũng âm thầm tính kế tiếp theo.
– Sư tỷ à? Để ta giúp tỷ nôn mớ nước trong bụng ra nhé?
Miệng cười gian, Lâm như có như không nhìn vào gương mặt của Nguyệt Sương, bên cạnh đó nắm đấm cũng nhẹ đưa lên, nhắm vào bụng vị sư tỷ đang giả vờ mê man.
– Ọe! Ặc ặc!
Nhưng chưa kịp làm gì thì Nguyệt Sương đã vội tháo bài chịu thua, cô nàng tự động nôn ra một ít nước khi nãy uống vào, thở hồng hộc vài hơi liền sau đó đó yếu ớt nói.
– Sư…đệ! Ngươi…đùa…thật…ác…nha!
P/s: Chap nữa nè mấy anh em! Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!