Cuồng Sát - Chương 16
Chương 16: Học Viện Tà Thần
Hôm nay là ngày học viện tuyển học viên, cứ cách ba năm lại diễn ra một lần.
Học Viện Tà Thần là một trong những thế lực bóng tối được thành lập và xây dựng ở trung tâm U Minh Cổ Địa, tuy gọi là học viện nhưng nó lại tách biệt với những học viện khác, không hòa nhập với ngoại giới, không giao du với những thế lực hay khoe khoang sức mạnh mang tiếng bảo vệ công lý, chính đạo kia.
Có thể nói, Học Viện Tà Thần gần như nghiêng về thế lực hắc đạo chứ không phải chính đạo. Không quá tà ác cũng không quá chính trực.
…
Sau khi thanh lý món nợ ở Nhân Tông xong, sắp xếp lại đội hình lực lượng, Lâm liền giao nơi này cho đám người hậu duệ Man Lực Thần Vương trông coi, còn bản thân hắn dự định tiếp tục sẽ đi đến những nơi khác, vừa hoạt động vừa tìm hiểu.
Những tưởng sự việc sẽ êm xuôi như dự kiến, nào ngờ lúc sắp sửa khởi hành thì sư nương của hắn bỗng nằng nặc đòi ở lại Nhân Tông, nhất quyết không chịu đi theo cùng hắn.
Xuân Hương đưa ra lí do muốn ở lại Nhân Tông để làm cầu nối liên lạc giữa Lâm và đám người già làng. Nhưng đó chỉ là sự chống chế tạm thời, nguyên nhân chính như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cuối cùng Lâm buộc lòng phải để Xuân Hương ở lại Nhân Tông, hi vọng một ngày nào đó nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.
Bản thân hắn mang theo Nguyệt Sương, ngay hôm sau một nam một nữ đồng thời rời khỏi Man Sơn, đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Với tiềm lực của hai người, nếu cứ ở lại Man Sơn chẳng khác nào bị gò bó, trói buộc khó có thể phát triển được.
…
Trở lại với sự kiện đang diễn ra ở học viện Tà Thần.
Trước cửa lớn học viện mới sáng sớm đã chật ních người, vô số kẻ háo hức với mong muốn chờ đợi trở thành tân học viên của học viện Tà Thần.
Phần lớn là các thí sinh có cảnh giới thấp kém, từ Vũ Tướng trở xuống với độ tuổi không đồng đều nhau đến ứng tuyển. Những người này đa phần là muốn tìm chỗ dựa hoặc là thế lực để tạm lánh nạn.
Rầm!!!
– Tất cả thí sinh vui lòng giữ trật tự! Chúng ta sẽ tiến hành cuộc khảo nghiệm tư chất ngay bây giờ. Các ngươi có năm phút để xếp thành bốn hàng ngay thẳng đứng đối diện cách bốn vị ban giám khảo một khoảng cách quy định.
Một cái dậm chân khiến cho mặt đất chấn động, người chủ sự là một lão già nghiêm giọng hướng dẫn cho những kẻ đang tập trung phía trước cửa học viện, ngay lập tức cảnh giới của ông ta được buông thả, một cỗ khí tức khủng bố phảng phất như ác ma cổ đại thức tỉnh, đánh phủ đầu các thí sinh, thị uy.
– Là Vũ Vương cường giả!
Khống biết giọng của ai đó la lên.
Cảm nhận được khí tức khủng bố từ trên người lão già, đám người chờ ứng tuyển vội vàng giữ trật tự, hành động theo đúng như lời ông lão nói.
Trong đám đông, một đôi nam nữ ăn mặc kín đáo cũng làm theo, vẻ mặt tò mò nhìn về lão già đứng phía trước kia.
– Sát khí thật mạnh! Những người ở học viện Tà Thần quả nhiên rất khác biệt so với người bình thường.
Người nam bỗng mở miệng đánh giá lão già chủ sự, ngay sau đó nữ nhân đứng phía trước hắn chợt quay đầu lại nói khẽ.
– Sư đệ, lát nữa nhớ phải cẩn thận! Tư chất của đệ…..
– Đã hiểu! Tiểu thư cứ yên tâm, đồng thời cũng nên nhớ rõ vai vế giữa hai ta, hiện tại phải xưng hô là tiểu thư và thuộc hạ!
Thiếu nữ đang thì thầm đột nhiên bị thanh niên ngắt lời, hạ thấp giọng dặn dò nàng một phen.
– Hừ! Người ta biết rồi!
Thiếu nữ làm mặt xấu giả bộ giận dỗi sau đó quay mặt đi, tiếp tục quan sát tình hình phía trước.
Đôi nam nữ này xuất thân từ Nhân Tông, sau hơn tháng hành trình đầy mệt mỏi, trải qua vô số lần hung hiểm cũng đến được địa bàn của học viện Tà Thần.
– Hêy! Huynh đệ! Nếu có thể may mắn trở thành tân học viên, xin hãy chiếu cố lẫn nhau!
– Đúng đó! Người xa lạ từ bốn bề hội tụ, gặp nhau là hữu duyên!
– Xin được làm quen!
– …
Cùng lúc đó cũng có một vài người đứng bên cạnh mở miệng chào hỏi làm quen, đáp lại bọn họ, Lâm lẫn Nguyệt Sương đều gật đầu trả lễ. Dáng vẻ hơi lạnh nhạt nhưng cũng không khiến bọn người kia cản thấy khó chịu.
Bởi tất cả đều là lạ mặt không qque không biết, bắt buộc nên có chút đề phòng lẫn nhau. Thái độ của Lâm, Nguyệt Sương cũng gì vậy mà lại được mọi người đánh giá cao.
Vài phút sau, một cái bàn dài được bày lên, đủ để cho bốn người ngồi ngang hàng.
Các thí sinh đến để ứng tuyển bất giác đã xếp thành bốn hàng ngay ngắn đứng cách vị trí của chiếc bàn tầm một mét, chờ đợi bốn vị giám khảo lộ diện.
Đội hình rõ ràng, số lượng người đến ứng tuyển năm nay so với những lần trước đây nhiều gấp đôi, ước lượng cũng tầm vài ngàn người, bu một cục rối nùi ở trước của học viện, khoảng sân mặt tiền vốn thông thoáng bất chợt đã trở nên đông đúc.
Đợi cho đám đông thật sự ổn định, từ trong cửa lớn bỗng có bốn bóng người đi ra, gồm hai nam, hai nữ.
Nam là hai trung niên, một người khuôn mặt lạnh nhạt, nghiêm túc, dáng người cao gầy bên ngoài mặc một bộ đồ đen kín đáo. Một người vẻ mặt hài hòa, ửng hồng như kẻ say rượu, thân thể hơi mập mạp, ngực để trần, bên hông còn có đeo một quả Bầu Hồ Lô đen bóng.
Phía nữ thì trái ngược lại so với nam, không uổng công để cho đám thí sinh chờ đợi, xuất hiện là hai nữ nhân có vóc người nóng bỏng, một người dùng khăn lụa đen che mặt còn một người đeo mặt nạ quỷ dữ. Hai nữ nhân có cách ăn mặc đối lập nhau, một nàng thì váy xanh thướt tha, một nàng lại đồ đen như sát thủ, quần áo bó sát người, tuy nhiên dù có ăn mặc như thế nào đi nữa thì cả hai nàng vẫn không thể che giấu được đường cong lả lướt trêm cơ thể. Hai nàng vừa lộ diện lập tức khiến cho đám thí sinh ở bên dưới tinh thần phấn chấn hẳn lên, vô số ánh mắt nóng bóng đều hướng về hai vị giám khảo nữ, có điều đó là những kẻ phàm tục không biết khống chế cảm xúc, còn lại những kẻ khác, đa số đều chọn cách bình tĩnh quan sát tình huống, hoặc là lơ đãng im lặng.
– Xin giới thiệu, trước mặt các ngươi chính là bốn vị giám khảo quyền lực của học viện Tà Thần, hôm nay sẽ chủ trì cuộc tuyển sinh lần này. Đợt tuyển sinh lần thứ chín mươi chín bắt đầu!
Giọng của lão già chủ sự to rõ vang lên, tiếp theo đó là một bài giới thiệu hết sức dài dòng và luyên thuyên, nào là quảng bá sức mạnh, ưu điểm, lợi ích khi được gia nhập học viện,….
Lâm đứng ở hàng số hai phía bên dưới đám người, hắn lúc này đang chán nản ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt lờ đờ như người mất ngủ.
Hắn lại có một cảm giác quen thuộc, cảnh tượng này chẳng khác bao nhiêu so với các buổi sinh hoạt trước sân trường vào mỗi sáng thứ hai ở địa cầu cả.
– Lần lượt mời bốn thí đầu tiên tiến lên phía trước để tiếp nhận khảo sát, những kẻ còn lại nhìn cho thật kỹ và tự động thay phiên khi những người phía trước khảo sát xong.
Lão già chủ sự gào lên nốt câu cuối trước khi nhường quyền nói lại cho bốn vị giám khảo. Xong xuôi ông ta lui về phía sau, chuẩn bị công tác cho việc tiếp theo.
“Đều không cảm nhận được cảnh giới của bốn người này, bọn họ thật sự rất mạnh!”
Lâm tự thì thầm trong lòng ngay khi một phen chú tâm quan sát cả bốn vị giám khảo.
“Bốn tên này cũng chẳng mạnh bao nhiêu! Thực lực sợ rằng còn không bằng tên Hồng ở Vực Vô Hồn. Hưu! Nữ nhân đó để ý tới ngươi rồi, cẩn trọng một chút tránh cho việc bị người ta nắm thóp, nàng ta là hồn tu đấy!”
Đang trò chuyện thì chợt hệ thống lên tiếng cảnh giác, tức khắc Lâm vội vàng đình chỉ cuộc trò chuyện, một cảm giác lâng lâng như bị người khác theo dõi lóe lên. Hắn âm thầm chăm chú quan sát một hồi lâu, rốt cuộc cũng bắt gặp kẻ đang lén nhìn hắn.
Khá bất ngờ, vị trí của kẻ nọ chính là một trong bốn vị giám khảo.
Mắt đối mắt, Lâm chợt phát hiện sau chiếc mặt nạ quỷ dữ là một đôi mắt màu tím long lanh, con ngươi trong suốt đang lặng yên quan sát hắn. Dù cách nhau một khoảng khá xa nhưng hắn vẫn quan sát được đối phương và ngược lại.
Được vài giây, nữ nhân đeo mặt nạ bất chợt thu lại tầm mắt, hời hợt như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Phù! Làm hết hồn!
Nhẹ thở ra một hơi, mồ hôi hột ướt đẫm hết trán. Lâm nghĩ lại mà lòng vẫn còn thấp thỏm.
“Không phải lo, với cấp độ của nàng ta thì chẳng phát hiện được gì đâu, chỉ là vô tình bắt được tần suất dao động linh hồn của ngươi thôi!”
Hệ thống điềm tĩnh nói, sau đó lại dặn dò Lâm cẩn thận rồi im bặt. Nó cũng cần tiếp nhận lợi ích kể từ khi thăng cấp.
Tiếp tục cuộc khảo sát, không có bất cứ giới hạn hay ràng buộc gì, chỉ thấy mỗi lần có bốn người song song tiến lên, sau đó dùng cây kim bạc chích vào đầu ngón tay, mỗi người nhỏ một giọt máu vào cái chén ngọc nhỏ, trong suốt được đặt ở trước mặt bốn vị giám khảo.
Tiếp nhận máu của thí sinh, thông qua sự ảo diệu của chiếc chén ngọc mà họ xác định được các loại tư chất của người đến ứng tuyển.
Ở bốn người đầu tiên, sau khi tiếp nhận máu, tức thì một trong bốn cái chén phát ra ánh sáng màu vàng đậm, ba cái còn lại thì lập lòe ánh sáng xanh lam nhạt.
– Một Thượng Đẳng gần tiếp cận Siêu Đẳng và ba Trung Đẳng! Tất cả đều đủ điều kiện để gia nhập học viện trở thành tân học viên. Mời các ngươi tiến về phía bên này, phân thành hai hàng phía sau lưng ta!
Lão già chủ sự lên tiếng phân phó, sau đó ra hiệu cho bốn thí sinh vừa thông qua khảo sát.
Lại là một nhóm khác tiến lên tiếp tục cuộc khảo sát. Về phần những người vừa thông qua khảo sát đợt một sẽ tiến hành cuộc khảo sát đợt hai trong tích tắc.
Đợt hai được bày bố ra, bọn người vừa khảo nghiệm tư chất xong liền được lão chủ sự dẫn đến một nơi có dựng những tảng đá xanh to lớn, cao ngang ngửa cơ thể của một người trưởng thành, ở chỗ này, bọn họ sẽ phải tự dùng sức lực thuần túy của bản thân, đánh ra một đòn dứt khoát để phá hủy tảng đá, yêu cầu khá là khắt khe, hạn chế duy nhất là không cho phép các thí sinh sử dụng vũ khí trợ lực hoặc linh lực phối hợp.
Người thông qua được vòng này sẽ trực tiếp được đưa vào khu vực nội viện có điều kiện tốt hơn, số không hoàn thành được thử nghiệm sẽ bị giữ ở lại ngoại viện, trở thành cấp bậc học viên thấp kém nhất.
Bốn vị giám khảo và lão chủ sự bận rộn thực hiện nghĩa vụ ở chỗ này, càng ngày số người thông qua các đợt khảo nghiệm càng nhiều, được những chủ sự khác trực tiếp đưa vào bên trong học viện Tà Thần, trở thành tân học viên chính thức.
Bên cạnh đó cũng có một vài người thở dài não nề, cúi đầu buồn bã ra về chờ đợi đợt khảo nghiệm tiếp theo vào ba năm nữa. Những người này là do thiếu sót hoặc là không đủ tư cách, ý chí để được học viện xem trọng.
Cho đến hiện tại, gần trăm người thành công qua được hai đợt khảo sát nhưng vẫn không có ai dùng sức mạnh bình sinh để hủy được tảng đá do học viện bày ra, người lợi hại nhất cũng chỉ đánh lõm được một vết tích nhỏ sâu cỡ nửa lóng tay.
…
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc cũng đã đến lượt của tiểu cô nương Nguyệt Sương lên tiếp nhận khảo sát.
Giọt máu đỏ thẫm vừa rời khỏi đầy ngón tay, rơi chuẩn xác vào vị trí đáy chén, chén ngọc vốn trong suốt ngay lập tức run lên, phát ra ánh sáng vàng chói mắt. Bên trong chòm sáng còn pha lẫn chút ít ánh sáng tím, tuy nhiên màu tím khá mờ nhạt.
– Ồ!
Tiếng kinh ngạc phát ra từ các vị giám khảo, lại một mầm mống thiên tài nữa xuất hiện khiến cho bọn họ phấn chấn tinh thần.
Trong bốn người khảo nghiệm lần này, có thể nói Nguyệt Sương là người nổi bật nhất, gây sự chú ý cho bốn vị giám khảo.
– Tư chất cực hạn Thượng Đẳng, đã chạm đến ngưỡng cửa Siêu Đẳng, tiếc là vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều nên không thể hoàn toàn chuyển hóa đến đẳng cấp tiếp theo! Ngươi tên gì?
Lão chấp sự cất cao giọng, ánh mắt lão nhìn về phía Nguyệt Sương mang theo vẻ khích lệ, cổ vũ. Ngay cả bốn vị giám khảo cũng vậy, thái độ ái tài vô cùng. Trực tiếp ngó lơ ba người còn lại vốn chỉ sở hữu tư chất Sơ, Trung Đẳng.
Đúng là ở thời đại nào cũng vậy, thiên tài lúc nào cũng được quan tâm hàng đầu.
Trước sự chú ý của mọi người, Nguyệt Sương như một chú chim nhỏ nhút nhát, khép nép ngập ngừng thỏ thẻ.
– Tiểu nữ tên Nguyệt Sương, năm nay mười tám tuổi, xuất thân từ một nhà hào phú trong làng nhỏ bên dưới chân núi Man Sơn, may mắn được các vị giám khảo và chấp sự chú ý đến!
Nguyệt Sương rụt rè lên tiếng, tu vi cũng theo đó thả ra, Nhân Tông đổi mới, nàng cũng nên đổi một cái thân phận thích hợp để tránh những phiền phức không đáng có.
Trước cái nhìn của bốn giám khảo và chấp sự, chỉ thấy ánh mắt của bọn họ lập lòe ý cười mập mờ, nhẹ nhàng gật đầu đầy vui vẻ.
– Tốt! Nguyệt Sương tư chất cực hạn Thượng Đẳng, mười tám tuổi đã có tu vi Vũ Phách tam trọng cảnh, theo quy chế của học viện thì ngươi được đặc cách tuyển thẳng vào nội viện mà không cần phải thông qua đợt khảo nghiệm thứ hai, tuy nhiên nếu ngươi muốn thử sức cũng không sao!
Lão chấp sự điềm đạm nói. Lời lẽ hài hòa và dễ chịu hơn rất nhiều.
Khảo sát nhất thời bị hoãn lại vài phút, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn lên trên thân hình nhỏ nhắn đang là tâm điểm của sự chú ý toàn trường.
Vốn là một thiếu nữ trong sáng, lần đầu xuống núi lại bị rất nhiều người tập trung dòm ngó khiến nàng ngại ngùng vô cùng, có điều dưới ánh mắt cổ vũ của sư đệ, Nguyệt Sương lấy hết can đảm tiến đến tảng đá gần nhất, hít sâu một hơi làm cho gương mặt xinh đẹp khẽ phồng lên, rồi dùng nắm tay bé xíu đấm thẳng vào trung tâm khối đá.
Ầm!!!
Lạch cạch…lộp bộp!
Đá vụn và bụi mù văng tung tóe.
Không có ánh sáng linh lực phản chiếu hay bất kỳ ngoại vật hổ trợ gì, đơn thuần dùng sức mạnh của cơ thể, nàng đã dễ dành đập nát được khối đá có kích thước to gấp rưỡi so với tỉ lệ thân hình.
Mọi người thoáng cái há hốc miệng, ngơ ngác, không dám tin vào mắt mình, một thiếu nữ nhìn có vẻ mong manh yếu đuối thế kia vậy mà một đấm liền dễ dàng đập nát khối đá.
Đến ngay cả Nguyệt Sương thân là người ra tay cũng ngỡ ngàng, nàng không ngờ bản thân lại có lực đến vậy.
Khối đá bị đánh nát, bên trong lập lòe lộ ra ánh sáng, cuối cùng hiện ra một đồ vật, là một món pháp bảo dạng vòng tay, màu ngọc bích rất đẹp mắt.
– Đây là phần thưởng mà học viện tặng cho ngươi! Nào, giờ thì vào nội viện thôi!
Một vị nữ chấp sự bất chợt đi đến bên cạnh Nguyệt Sương vẫn còn đang ngớ ngác, đặt chiếc vòng ngọc vào tay nàng, tiếp đó ra hiệu mời chào.
Nguyệt Sương sau khi hoàn hồn, nhìn chiếc vòng ngọc trong tay với ánh mắt mừng rỡ, sau đó như nhớ tới điều gì, mắt đẹp đột nhiên quay lại nhìn một thiếu niên đang chuẩn bị tiếp nhận khảo sát ở đằng xa.
– Ta…ta còn phải đợi hắn!
Thiếu nữ ngập ngừng nhỏ giọng nói, đồng thời chỉ ngón tay về vị thiếu niên đang đứng ở hàng số hai.
– Hắn là gì của cô?
– Hắn…a! Hắn…là thuộc hạ của ta!
Nữ chấp sự nghi hoặc hỏi, nàng ta lại khá kiên nhẫn chờ đợi vị thiên tài nhỏ tuổi này, thấy thiếu nữ tỏ ra chần chừ chờ đợi người thiếu niên nọ, chấp sự thầm nghĩ rằng đó là bằng hữu của nàng, không chừng lại là một tiểu thiên tài nữa.
Nhưng đến khi nghe thấy hai chữ “thuộc hạ”, trong mắt nữ chấp sự liền lóe lên vẻ khinh thường nồng đậm.
– Hừ! Quan tâm đến một tên người hầu làm gì? Ngươi bây giờ chính là tân học viên thiên tài của học viện, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, sau này chắc chắn sẽ không thiếu người hầu, hơn nữa người hầu sau này cũng sẽ chất lượng hơn tên kia nhiều!
Khịt mũi coi thường, nữ chấp sự lạnh nhạt tỏ thái độ không mấy hài lòng.
– Nhưng….
Nguyệt Sương đinh lên tiếng giải bày thì chợt từ xa vọng đến giọng của Lâm, thì ra phía bên kia vị sư đệ của nàng lại ngờ nghệch la lên.
– Tiểu thư cứ việc đi trước, khỏi phải đợi ta mà làm phật ý các vị giám khảo, chấp sự! Rất nhanh thuộc hạ sẽ đuổi theo!
Đầu bên này Lâm lớn giọng hét lên, tuy nhiên chưa hết câu thì Nguyệt Sương đã bị dẫn đi mất, trước khi rời đi nàng chỉ vội trao cho Lâm ánh mắt xin lỗi, kèm theo vô vàn chờ mong.
– Hừ! Tưởng thế nào! Hóa ra chỉ là một tên thuộc hạ mà thôi!
– Lúc đầu ta còn tưởng hắn cao quý lắm, không ngờ thân phận lại hèn mọn đến vậy!
– Nhanh nhanh, cách xa hắn một chút, lúc trước còn sạch sẽ, hiện tại cơ thể hắn đã bốc mùi khó chịu, chúng ta không thể đứng gần!
– …
Vô số lời lẽ xem thường cất lên sau khi Nguyệt Sương rời đi, những người lúc trước vốn đứng cạnh Lâm bất chợt liền lùi xa một đoạn, cách ly với Lâm, chưa hết, họ còn tỏ vẻ khinh người vô cùng. Những kẻ vốn định làm quen với Lâm thấy vậy liền im lặng và tự động lùi lại, không muốn kết giao với một kẻ như vậy.
Trái ngược với những người đó, Lâm hoàn toàn bỏ ngoài tai vài lời châm chọc, ánh mắt hắn lưu luyến nhìn bóng hình sư tỷ dần khuất xa, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt.
– Này! Tới lượt ngươi kìa!
Lão già chấp sự quát lên khi thấy Lâm ngây người ra đó, kèm theo sự xô đẩy của một đám người mất trật tự ở phía sau hất hắn suýt nữa thì té sấp mặt.
Đến trước mặt vị giám khảo ngực trần, Lâm trích máu nhỏ vào chén ngọc như bao người.
Ông!!!
Trước vô số đôi mắt đang chăm chú theo dõi, cái chén ngọc chợt run lên, cùng với đó là chút xíu ánh sáng yếu ớt màu bạc trắng.
– Haizz! Bước qua một bên đi! Đợt tiếp theo!
Vị giám khảo thất vọng thở dài khi thấy kết quả này, ông ta ném cho Lâm một ánh mắt đồng cảm sau đó đuổi hắn qua bên chỗ khảo sát đợt hai.
– Xì! Tư chất Hạ Đẳng mà cũng đòi bước vào nội viện, đúng là ếch ngồi đáy giếng!
– Ta thấy tên này nên lết đít đi về thì tốt hơn, yếu kém như vậy làm sao có thể thông qua được đợt hai, chẳng khác gì một tên hề!
– Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt Thiên Nga!
– …
Lâm quay người đi, sau lưng hắn, đám đông thoáng cái nhớ lại những lời khi trước của Lâm, bắt đâu moi móc lại để mỉa mai hắn. Người châm chọc thì nhiều, kẻ đồng cảm lại chẳng có bao nhiêu.
– Khà khà! Cóc ghẻ? Đúng! Ta chỉ là Cóc ghẻ mà thôi, nhưng con Cóc ghẻ này từng bị những con Thiên Nga cao quý săn lùng đấy! Cóc ghẻ thì cũng có cái giá của nó chứ!
Quay lưng về đám đông, Lâm vừa đi vừa cười, miệng thì thầm những lời khó hiểu. Nhìn hai lòng bàn tay hắn, một bên là màu trắng, một bên là màu đen, hai màu sáng mờ nhạt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Mọi người đều biết và nhận dạng được tông màu xám một cách rất rõ ràng, nhưng ít ai biết rằng, giữa trắng và đen, trộn lẫn lại cũng có thể tạo ra màu xám!”.
Sâu tận đáy lòng, Lâm thầm đắc ý vô hạn. Đây chính là vốn gốc của hắn.
– Sao ta cứ cảm giác như tên nọ vừa đi vừa cười, không vào được nội viện tựa hồ như đúng là ý định của hắn.
Vị nữ giám khảo đeo mặt nạ quỷ dữ bỗng lên tiếng, đôi mắt màu tím sau lớp mặt nạ lấp lóe sự tò mò chăm chú quan sát người thiếu niên.
– Cứ tiếp tục quan sát, để coi hắn làm gì?
Ba vị giám khảo khác cũng không mặn không nhạt đáp lại. Có điều họ không quá chú ý đến Lâm.
Soạt! Soạt! Sột!!!!!
Lâm đứng trước tảng đá, trước sự khinh thường từ bốn phía, bàn tay phải hắn từ từ nâng lên, năm ngón tay xòe ra, nhanh nhứ chớp đâm vào mặt đá gồ ghề.
– Tên này điên thật rồi! Ngón tay của hắn sẽ gãy xương mất!
Mọi người đang chú ý đến Lâm, xem hắn như một gã hề làm trò, bất ngờ cả đám vội hô lên, tiếng la ó nhanh chóng đánh động đến sự chú ý của ban giám khảo và chủ sự. Buộc lòng bọn họ phải liếc mắt ngó qua.
Soạt! Sột! Soạt!!!
Toàn trường há hốc mồm, đám đông chợt ngẩn người xanh mặt.
Năm ngón tay trông như tay đàn bà của Lâm vậy mà thành công đâm thủng vào tảng đá sần sùi cứng rắn, tiếng đầu móng tay nạo vét vụn đá làm cho màng nhĩ người ta tê dại.
Một lúc sau Lâm đã dùng năm ngón tay đào ra một cái lỗ sâu hoáy trên khối đá, hắn quay lại nhìn đám đông và bốn vị giám khảo, từ tốn thả đá vụn trong bàn tay ra, vẻ mặt trầm tĩnh, không hề kiêu căng hay ngạo nghễ.
– Xời! Cũng vậy mà thôi, tiểu xảo như vậy ai chả làm được!
– Làm màu cho nhiều vô, rồi tảng đá đó tự bể nát hả?
– …
Lại là những tiếng châm chọc phát ra từ đám đông, tuy nhiên lần này sắc mặt của bốn vị giám khảo và các chấp sự không còn hời hợt mức, trái lại đó là nghiêm nghị và trầm trọng hơn.
Tách! Cạch…cạch…cạch……
Tiếng lách tách bỗng vang lên, bề mặt khối đá sần sùi xuất hiện các vết nứt ngoằn ngoèo như mạng nhện, Khi Lâm vừa phủi tay xong thì tảng đá bên cạnh hắn bất ngờ vỡ vụn ra từng khối, bên trong lóe sáng, thứ ánh sáng của pháp bảo khiến cho một vài người đỏ mắt ganh tị.
Là một chiếc nhẫn bằng kim loại màu đen, từ hình dáng có thể nhìn ra nó là loại nhẫn không gian phổ thông được bán phổ biến trên thị trường.
Lâm thản nhiên nhặt lấy chiếc nhẫn rồi đeo nó vào ngón tay cái.
Vèo!
Ngay sau đó thân hình hắn bất ngờ hiện ra bên cạnh một kẻ vừa cất lời châm chọc.
– Để ta dạy ngươi cách chơi tiểu xảo!
Phắp! Soạt…sột…soạt……
– Á á á á á!!!!!!!!!
Thình lình nắm lấy bàn tay của tên kia, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng lại, Lâm đem nó đâm mạnh vào tảng đá gần nhất, vẫn là âm thanh quen thuộc vang lên nhưng lần này có cả tiếng hét thảm.
Tên nọ sau khi bàn tay đâm vào khối đá thì năm ngón tay bị bẻ cong, đầu ngón tay nát bấy lộ cả xướng trắng nhìn mà phát sợ.
– Đấy! Cái này gọi là tiểu xảo!
Lạnh lùng nói, trực tiếp lách qua đám đông, Lâm toan định rời đi thì bất giác cảm thấy phía trước mặt mát rượi, có cả mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
– Haha! Đừng nóng vội! Quay lại chỗ đi, ngươi đã chứng tỏ được bản thân có giá trị, đủ tư cách để học viện thu nhận, tân học viên ngoại viện! Ta, một trong bốn vị giám khảo tuyên bố, kẻ này có đủ tư cách để bước vào học viện Tà Thần!
Trung niên ngực trần, thân hình mập mạp vậy mà di chuyển lại nhanh chóng vô cùng, Lâm chỉ thấy hoa mắt, bản thân tức thì bị vị giám khảo này cản lại, nhưng đây cũng là ý đồ của hắn biểu diễn, đã tốn công đi đến đây, đâu dễ dàng tay trắng trở về được chứ! Đối với chuyện hắn ra tay với kẻ nọ, ban giám khảo cùng các chấp sự mắt nhắm mắt mở coi như cho qua không thèm truy cứu.
Lần này hắn được giữ lại, có điều chỉ là một tên học viên thấp kém ở ngoại viện mà thôi!
Hành động táo bạo của Lâm đã kinh động đến một trong bốn vị giám khảo, đến lúc này hắn mới chân chính đánh tan mọi sự khinh thường từ bốn phía.
Sự kiện này hiện tại vẫn đang được đám đông bàn tán vô cùng sôi động.
P/s: Chúc anh em đọc truyện vui vẻ! Không ngủ được đành thức trắng đêm viết đỡ một chương!