Cuồng Sát - Chương 15
Chương 15: Lấy Oán Báo Ân
Ca…rắc…rắc…rắc…
Rầm! Rầm! Rầm!!!!
– Grào…….grừ…….
– Quác….Quác………
Buổi sớm tinh mơ, bên phía sườn trái Man Sơn bỗng phát sinh một vụ nổ mãnh liệt, chấn động kinh khủng khiến cho cả tòa Man Sơn khổng lồ lắc lư chao đảo, chim muông, thú dữ nháo nhào hết cả lên, nhanh chóng chạy trốn tìm nơi lánh nạn.
Tất cả những tu sĩ tu đạo vốn sinh sống trên Man Sơn đều cuống cuồng hốt hoảng, không biết chuyện gì đang diễn ra ở vùng đất giữa lưng chừng núi này.
Tại Nhân Tông.
Một màn sáng hình bán cầu to lớn màu xanh lam lóe lên, mờ ảo ngăn cách toàn bộ vùng lãnh địa Nhân Tông với thế giới bên ngoài.
– KINH BIẾN! KINH BIẾN! Báo động khẩn cấp! Có địch tấn công!!!!!!!!!!!
Những đệ tử bên trong Nhân Tông gào lên, vô số người tu vi không đồng đều, lẫn nhau thi triển vận linh lực, đánh ra những pháp ấn thần kì thông báo cho tổng thể nội bộ, tất cả đều tập trung cảnh giác cao độ.
Rầm!!!
Rầm!!!
Rầm!!!
Bỗng nhiên từ trên bầu trời xanh ngát đột ngột xuất hiện vài nấm đấm bằng linh lực màu nâu sẫm, cuồng nộ nện vào mặt ngoài của màn sáng đại trận thủ hộ môn phái.
Rầm!!!
Ca…crắc….crắc…crắc………
BÙM!!!
Những cú đấm bằng linh lực to như cái thùng Phuy liên tục oanh kích vào đại trận hộ sơn mà Nhân Tông khởi động, đến khi cú đấm thứ tư nện xuống, địa hình Nhân Tông rung chuyển ngả nghiêng, mặt đất bên dưới nứt toác ra, màn sáng hộ sơn đại trận hệt như đèn pin hết điện, nhấp nháy lên mấy cái rồi trở nên mờ nhạt, bị cú đấm thứ năm nã cho nát tan tành.
Vù! Vù! Vù!!!
Từ trên bầu trời, một nhóm người an nhiên đạp trên không khí, nhàn hạ cất bước từ từ rơi xuống trước thạch đài mặt tiền của Nhân Tông.
Dẫn đầu đám người lạ mặt là một thiếu niên trẻ trung, vẻ mặt lấm lét như một tên trộm.
– Ân đền, oán trả! Tự do, hung mãnh như Sói hoang! Biệt Đội Bầu Trời, những kẻ có lý tưởng cao cả, sẵn sàng chơi hội đồng bất cứ thằng nào ngán đường!
Thiếu niên nọ chân vừa đáp đất lập tức gào thét, hướng thẳng đám người Nhân Tông chỉ trỏ, vẻ mặt từ lấm lét chuyển sang thù hằn.
Những người đi theo phía sau hắn trong phút chốc gương mặt đen như đít nồi, khóe mắt nhăn nhó giật giật một cách gượng ép, tuy nhiên bọn họ vẫn phải phụ họa ngâm xướng theo.
– Là ngươi!!!!
Một vài tên đệ tử lúc đầu còn ngơ ngác, nhưng ngay sau đó bọn chúng tựa hồ liên tưởng đến cái gì, vài hình ảnh quen thuộc hiện ra trong đầu, đám đệ tử vội vàng hướng về phía thiếu niên kia la hét, vẻ mặt tên nào cũng phẫn nộ không thôi!
– Đúng! Ta chính là Lâm đây! Khà! Khà!
Lâm chắp tay sau đít, mặt nghênh ngang, hất cằm với tên đệ tử kia.
Hắn chính là vừa dẫn dắt đám người hậu duệ của Man Lực Thần Vương từ dưới đáy Vực Vô Hồn bay lên, một đường hạ cánh thẳng vào Nhân Tông.
– Đồ ăn cháo đá bát, hôm nay ta phải thay mặt mọi người ở đây, thanh lý môn hộ!
Một tên đệ tử có tu vi Vũ Tướng nhất trọng cảnh gầm, tiếng rống đầy giận dữ, hống hách lao vút về phía Lâm, trong quá trình lao tới, trên tay tên này bất chợt xuất hiện những tia điện màu bạc trắng tỏa ra khí tức thô bạo, phát ra âm thanh xèo xèo điếc tai.
Bọn người đi theo sau lưng Lâm nhất thời định tiến lên nhưng lại bị hai mẹ con Xuân Hương, Nguyệt Sương cản lại, khiến cho bọn họ nghi hoặc khó hiểu.
– Mọi người cứ nhìn là được! Thực lực của cái tên này không yếu như vẻ bề ngoài mà hắn bày ra đâu! Chưa kể đến…hắn còn có Chấn Thiên Đao bên cạnh!
Xuân Hương thản nhiên nói, mắt đẹp lấp lóe ý tứ cười cợt.
Già Làng cùng đám người lúc này mới yên ổn lại.
Trước khi có mặt ở đây, Lâm đã đem toàn bộ sự việc mà nội bộ Nhân Tông giấu diếm bấy lâu một hơi nói hết cho hai mẹ con nàng, ngay cả việc Nhân Tông phái người truy sát hắn, hắn cũng nói ra. Chuyện này đã đả kích mạnh đến tinh thần của Xuân Hương, Nguyệt Sương, hai nàng không thể nào ngờ một tông phái vốn dĩ mang tiếng lánh đời lại có thể làm ra những chuyện xấu xa như thế.
Cho nên hiện tại, dù có gặp lại những người quen này các nàng cũng xem như không thấy, cảm giác bao nhiêu năm bị lừa gạt, họ đã không còn tín nhiệm với những con người này nữa rồi.
– Vũ Tướng nhất trọng cảnh? Vậy là Nhân Tông đã chịu bộc lộ thực lực tổng thể chân chính rồi đây! Nên ta cũng……..
Lâm khẽ thì thầm, khóe miệng hắn vén lên, cơ hội hiện tại đã đến, hắn đang cần một lượng lớn điểm thành tích để kích hoạt các gói Vip nhằm mở ra nhiều chức năng mới của hệ thống. Mà giờ này, những điểm số nọ đang sờ sờ trước mặt hắn.
Rẹt….rẹt…….
Lôi điện bạch sắc sáng chói thoáng cái đã vọt đến trước mắt, gã đệ tử kia vẻ mặt nắm chắc phần thắng, một Vũ Phách thất trọng cảnh như Lâm làm sao có thể địch lại kẻ có tu vi Vũ Tướng cơ chứ.
Nhưng…tên nọ đã nhầm to.
Két….ca…rắc…crắc……
Trong một sát na đó, tên đệ tử thuộc Thông Thiên Phong kia đang lao tới với tốc độ chóng mặt bỗng nhiên hãm phanh thắng gấp lại, thình lình đứng cách Lâm một khoảng chưa tới hai mét.
Từng luồng sóng khí vô hình từ giữa trán Lâm bắn ra, đâm mạnh vào đầu gã đệ tử hung hăng nọ.
Do dừng lại đột ngột, trọng lượng của cơ thể quá lớn, sức chịu đựng của xương cốt lại không đủ khả năng chống đỡ, từ bên trong cơ thể tên nọ phát ra tiếng xương cốt gãy vỡ kèm theo tiếng nổ rôm rốp.
Tuy nhiên, vẻ mặt của đệ tử kia từ hung hăng chuyển sang ngơ ngác, hai mắt vô hồn, không biết đau đớn.
Bồng!!!
Cùng lúc đó, Lâm bắt đầu hành động, chỉ thấy hắn lấy một tốc độ chầm chậm bước đến trước mặt gã đệ tử kia, chân trái nâng lên, bàn chân và bắp chân bất chợt tỏa ra hắc khí màu đen tối, một cước thô bạo hung hãn đạp xuống.
– Dừng tay!!!!
Đồng thời, từ đằng xa đột ngột vang lên tiếng hét mang theo uy áp khủng bố. Một bóng người từ bên trong Thông Thiên Phong bay vọt ra, lấy tốc độ nhanh chóng lao đến phía bên này.
Nhưng Lâm vẫn không thèm để ý đến, độc cước vô tình giẫm đạp xuống bên dưới.
Toẹt……..Rầm!!!!!!!
Đầu của gã đệ tử nọ giống như một trái dưa hấu, bị Lâm một phát đạp nát bấy, phọt cả nguyên khối não bộ văng ra đất. Tên đệ tử cuối cùng cũng trở thành một cái xác không đầu, chết ngắc.
Cảnh tượng máu me ê chề, mùi tanh gay mũi của máu tươi làm cho đám đệ tử còn lại nhao nhao thối lui, vài kẻ yếu kém thì sợ xanh mặt, khom người ôm bụng nôn thốc tháo.
– Khốn kiếp!!! Thứ vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân!!!!
Lúc này, bóng người trên đỉnh Thông Thiên Phong cũng đã chạy đến nhưng trễ một nhịp, người này không phải là ai xa lạ, mà chính là sơn chủ Thông Thiên Phong, Trương Thành Pháp. Trong cơn giận dữ tột cùng, một thân khí tức của lão tỏa ra như sóng biển cuồn cuộn, cảnh giới Vũ Tướng bát trọng cảnh bạo nộ hướng tới Lâm đè ép xuống. Bởi lẽ…tên đệ tử mà Lâm vừa giết, chính là cháu trai của lão Pháp sơn chủ này.
“Hự! Đáng hận! Lão mạnh hơn mình rất nhiều!”
Rên một tiếng đau đớn, thân hình Lâm hơi thụt lùi ra sau vài bước, sắc mặt chuyển thành màu trắng xám. Cả người hắn bỗng lóe sáng, bộ giáp Huyễn Ảnh Chiến Ma Phục đầy đủ khoác lên thân thể, chống lại khí thế như núi lớn đè ép của Pháp sơn chủ.
Phừng!!!
Uy nghiêm, Dũng mãnh. Huyễn Ảnh Chiến Ma Phục vừa hiện liền đem khí thế của Lâm đẩy mạnh, trông hắn lúc này giống như một vị tướng chinh chiến trên xa trường, vừa có uy vừa có oai.
Thấy cảnh này, ánh mắt của lão Pháp bất chợt nhảy lên mấy cái bất ngờ, kinh ngạc.
Vèo!
Nắm bắt đúng thời điểm, cùng lúc đó già làng chợt nhướng mày, ngay lập tức có một người đàn ông từ trong nhóm người bước ra, chỉ một bước chân đặt xuống đã bất ngờ xuất hiện chắn trước người Lâm, phất tay một cái liền tản đi uy áp của sơn chủ Thông Thiên Phong.
– Ê! Chơi vậy là dơ lắm nha! Thiếu niên đồng lứa đánh nhau, lão già như ngươi chen vài làm gì?
Người đàn ông vừa được già làng phân phó lên tiếng, ông ta đưa ngón út lên ngoáy mũi, vẻ mặt hèn mọn, hai mắt híp lại gần như thành một đường cong nhìn Trương Thành Pháp, lời nói mang ý tứ châm chọc rõ ràng.
Chợt, ông ta xoay người lại cúi đầu với Lâm một cái, tiếp tục mở lời.
– Hắc! Thiếu gia, ngài không sao chứ?
Giọng nói chất chứa sự nể phục và kính sợ.
Ông ta biết, vừa rồi chưa phải là bản lĩnh thực sự của Lâm.
– Ta không sao! Cảm ơn Hồng huynh!
Sắc mặt hơi chuyển hồng, nhờ tác dụng của Huyễn Ảnh Chiến Ma Phục đã giúp Lâm triệt tiêu đi được hơn phân nửa uy lực kình khí tấn công của gã Pháp sơn chủ. Ổn định thâm hình, hắn trầm giọng trả lời người đàn ông, kèm theo đó là ánh mắt sắc lẹm ẩn chứa sát ý ném cho lão sơn chủ Thông Thiên Phong.
– Tốt! Chà chà…muốn đánh nhau? Để ta chơi với ngươi!
Véo!!!
Người đàn ông tên Hồng khẽ gật đầu với Lâm, ngay sau đó ông ta quay sang nhìn Pháp sơn chủ, cười một điệu nham hiểm, toàn thân bỗng chốc bộc phát ra khí tức nguy hiểm cực độ.
Không đợi Lâm ra lệnh, thân hình ông ta chớp nhoáng đã xuất hiện trước mặt Trương Thành Pháp, tỏa ra khí thế hùng mạnh như một con trâu đực sung mãn.
– Ngươi! Vũ…Vũ Suất cao thủ?
Lão pháp thất thanh hét lên, sắc mặt tái nhợt như tàu lá chuối, vội vàng định thụt lùi bỏ chạy. Với tu vi Vũ Tướng bát trọng cảnh của lão, vậy mà không thể đo được cảnh giới chính xác của người đàn ông trước mặt này, điều đó khiến cho Pháp sơn chủ kinh hoảng.
– Sai rồi! Là Vũ Vương cường giả! Nhất Cước Nát Trứng!!!
Bụp!!!
– Á á á á!!!!!
Vẻ mặt trung niên tên Hồng đột ngột trở nên ác liệt, nhanh như chớp giơ chân lên, mu bàn chân cứng cáp đầy sức mạnh tung một cước vào thẳng hạ bộ của Trương Thành Pháp khiến gã sơn chủ thét lên một tràng dài âm thanh đau đớn thảm thiết.
Những người khác chứng kiến chiêu thức này của Hồng đều kinh hồn khiếp vía, nữ nhân thì che mặt làu bàu, nam nhân thì run sợ theo bản năng lấy tay che đậy hạ bộ, đến ngay cả Lâm cũng cảm thấy lạnh sống lưng, hai chân bất giác khép hờ.
Độp!
Pháp sơn chủ sau khi lãnh trọn đòn tấn công chí mạng thì bỗng ngả lăn ra đất, co giật mấy cái rồi bất động, chính thức bỏ mạng.
Giữa hai chân ông ta, một dòng máu tươi hòa trộn với chất dịch sền sệt màu vàng đục chảy ra, thấm đẫm mặt đất.
– Đây chính là kết cục của việc ngươi dám mạo phạm thiếu gia! Đừng nhờn với Hồng này!
Trung niên Hồng lạnh nhạt nói, vẻ mặt hung tợn nhìn cái xác của Trương Thành Pháp một cách khinh bỉ.
– Đi thôi!
Lâm hướng về trung niên Hồng giơ lên ngón cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ngặt nghẽo để tuyên dương sau đó dẫn theo người phía sau, bỏ qua đám đệ tử thấp kém ở vòng ngoài, trực tiếp cất bước tiến vào Tự Tại Phong.
…
“Này! Ngươi định làm thế nào với đám người Nhân Tông?”
Trong không gian độc lập, bản thể của hệ thống chợt cất tiếng hỏi, vẻ mặt nó vô định, tựa như đang chờ câu trả lời từ Lâm.
– Còn thế nào nữa? Cứ giết hết là được! Hiện tại ta đang cần gấp số lượng lớn điểm thành tích, càng nhiều thì càng tốt!
Không chút chần chừ suy nghĩ, Lâm trực tiếp nói thẳng ra, với lại âm thanh của hắn cũng không thấp, dĩ nhiên là cố ý muốn cho đám người phía sau nghe thấy.
Bọn người hậu duệ của Man Lực Thần Vương thì không tỏ thái độ gì, tuy nhiên hai mẹ con Xuân Hương khi nghe được thì hơi có chút nhíu mày, nhưng cuối cùng hai nàng chỉ biết im lặng cất bước, không có trực tiếp gặng hỏi Lâm.
Tất cả những người ở phía sau đều không biết Lâm đang nói chuyện với ai, có điều với sự thần bí mà hắn bày ra, bọn họ cũng không tiện hỏi.
“Làm vậy có vô tình quá không? Dù gì Nhân Tông cũng từng có ơn với ngươi!” Khối lục giác suy ngẫm vài giây thì thốt ra.
– Có ơn với ta? Hừ! Ở Nhân Tông ta chỉ mang ơn một người duy nhất, đó chính là sư phụ ta, người của Lâm Hà Phong có thể miễn xử, còn lại…đều phải chết! Đây chính là cái giá phải trả khi dám truy sát ta!
Lâm gằn giọng, hai mắt hắn có tơ máu đỏ hồng, nhất thời sát khí kinh người từ bên trong cơ thể hắn lan tỏa ra xung quanh khiếm cho những người sau lưng nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên.
– Hắn…thực sự rất giận!
Xuân Hương nhẹ nắm lấy tay con gái giật giật, nàng hạ thấp giọng hết mức, thì thầm bên tai Nguyệt Sương.
Hai nữ nhân chỉ biết cúi đầu, họ hi vọng Lâm sẽ chừa cho những người ở Lâm Hà Phong một con đường sống như những gì hắn đã nói, coi như là nể tình sư phụ và đồng môn.
Bên trong không gian độc lập, hệ thống lại cất tiếng.
“Được! Cái giá này…khá đắt! Coi như ta không nhìn lầm ngươi!” Khối lúc giác đen xoay tròn thích thú reo lên.
“Khà khà! Vậy tức là sắp được uống máu tươi? Sự sát phạt….cái hương vị tanh tưởi nóng hổi kia…..đã từ rất lâu rồi ta chưa được nếm trải!”
Phụ họa bè theo, Chấn Thiên Đao từ xa bay tới, thân đao lắc lư hét lớn, tổ bảo linh tính như thần, từ khi vào trong không gian này nó được hệ thống ban cho một phương thức tu hành riêng theo con đường của pháp bảo, những vết tích hư hao lúc trước do đi theo Man Lực Thần Vương chinh chiến đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục, tự chữa trị nhưng tốc độ rất chậm. Đoán chừng một đoạn thời gian nữa, món tổ bảo này mới có thể chính thức lành lặn như lúc ban đầu.
Cạnh khối lục giác và Chấn Thiên Đao, khẩu súng ngắn vẫn một mực im lặng không lên tiếng, tuy nhiên bản thể của nó cũng lắc lư liên hồi, đối với chuyện giết người, đoạt mạng này, súng ngắn còn ham hố hơn cả Chấn Thiên Đao rất nhiều.
Đao được rèn nên nhằm phục vụ việc giết chóc, nhưng không chỉ thuần túy là giết chóc, ngoài chém giết ra nó còn có các công năng khác và còn phụ thuộc vào mục đích của người sử dụng.
Tuy nhiên, súng thì lại khác, nó được chế tạo chính xác là để giết chóc, súng không phải là vật để trưng bày hay trang trí, mà súng chính là vũ khí giết chóc khủng khiếp nhất trong các loại vũ khí. Hơn nữa mục đích của kẻ sử dụng súng, chính là để giết chóc! Là thuần túy bắn giết.
Lại còn một điều nữa đáng nói đến, trong suốt quá trình lưu lạc từ địa cầu đến dị giới này, súng ngắn Browning BDA còn vô tình bị một loại dị hỏa nung đốt, sau hơn ngàn năm thiêu đốt liên tục mà không bị nấu chảy, nó đã hình thành nên ý thức độc lập và may mắn đạt được truyền thừa của Súng Thần, chỉ cần liên tục giết chóc không ngừng nghỉ, hấp thu lượng lớn sát khí thì nó có thể tiến hóa lên các dạng súng khác cao cấp hơn. Điển hình ở cấp bậc tiếp theo, súng ngắn Browning BDA có thể tiến hóa thành dạng Shotgun M1216 phiên bản độ, với khả năng gây sát thương cao và chính xác, một phát bắn có thể tống ra bốn viên đạn cùng lúc, uy lực cực kỳ mạnh.
Với khả năng đặc biệt này của súng ngắn, Lâm càng mong chờ hơn với hình dạng tiến hóa tiếp theo của nó, đây cũng chính là một phần lý do hắn muốn đồ sát Nhân Tông.
…
Vài phút sau, nguyên đội hình khủng bố của Lâm đã đặt chân đến bậc thềm của Tự Tại Phong.
– Bắt giữ tất cả! Những kẻ có tu vi từ Vũ Phách đến Vũ Vương, đều bắt sống rồi giúp ta phong ấn tu vi của chúng lại!
Lâm bình tĩnh nói, sau đó hắn trực tiếp kéo hai mẹ con Xuân Hương, Nguyệt Sương qua một bên, việc còn lại liền giao cho đám người hậu duệ của Man Lực Thần Vương.
Cạch!
– Nghe theo thiếu gia!
Già làng gõ mạnh cán gậy gỗ xuống mặt đá, thân hình thấp bé già khọm bỗng chốc bay lên lơ lửng giữa trời, lấy Già Làng làm trung tâm, một cỗ áp lực vô hình bá đạo bất chợt lan tỏa ra, bao phủ khắp toàn bộ địa hình Nhân Tông. Trừ những dân làng của lão và ba người bọn Lâm ra, tất cả thành viên của Nhân Tông thoáng cái như hóa đá, thình lình bị khí tức của Già Làng đè bẹp không thể di chuyển.
– Vũ Tôn cường giả…quả nhiên rất bá đạo!
Dưới mặt đất, Lâm ngước nhìn Già Làng trên bầu trời, khẽ nhỏ giọng thì thào.
P/s: Một ngày mới an lành nhá anh em! Mấy nay em bận việc nên không có thời gian để viết truyện, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này! Tiện thể em xin nói luôn, truyện ra chương hơi lâu nhưng em sẽ không drop giữa chừng đâu ạ! Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm!