Cuồng Sát - Chương 14
Chương 14: Giải Thoát, Phục Tùng
Vù! Vù!
Ông!
Tại một sơn cốc hoang vu. Lâm chắp tay sau đít, ánh mắt hắn mờ mịt đánh giá cái đỉnh lớn cao hơn một mét phía trước mặt.
Đại đỉnh có ba chân, thân tròn màu đồng nâu, rêu xanh bám khắp bề mặt đồng làm nó trở nên cũ kĩ vô cùng.
Những hoa văn, họa tiết hình rồng phía trên đỉnh bị bào mòn bởi dòng chảy thời gian và môi trường thiên nhiên khiến nó mất đi hình thù vốn có, đã vậy lại còn bị hư hỏng nặng nề.
Đại đỉnh kì lạ đang không ngừng chấn động rung rinh, tựa như có đồ vật gì đó ở bên trong đang hung hăng va chạm với vách thành đỉnh.
“Không ngờ ở một nơi như này lại có đồ vật đến từ địa phương của chúng ta! Nó…đến từ địa cầu tương lai, chính là thời đại của ngươi lúc còn sống!”
Khối lục giác bám trên vai áo Lâm, gương mặt nhỏ nhắn cẩn trọng ngắm nghía đại đỉnh, hay nói đúng hơn là nó tập trung để ý đồ vật bên trong đỉnh nọ!
– Đồ vật đến từ địa cầu tương lai? Rốt cuộc nó là thứ gì?
Lâm giật mình, hắn cùng với hệ thống sau khi thu phục được Tổ Bảo ở phía bắc thì hai ngày sau cũng bắt đầu đi đến bùng đất phía nam, không quá khó khăn như lần trước, lần này hắn dễ dàng lôi được cái đỉnh này từ dưới lòng đất lên.
Lâm rất kinh ngạc khi nghe hệ thống nói vậy.
“Muốn biết thì tự mở ra đi! Nhưng ta khuyên ngươi không nên mở thì tốt hơn! Cái tên ở trong đỉnh này hung hãn gấp mấy lần so với Chấn Thiên Đao, đến ngay cả ta cũng không thể câu thông kết nối với nó được! Hơn nữa thứ này rất khôn, lại tạo ra một kết giới vô hình khiến cho lĩnh vực của ta không thể tác dụng lên đại đỉnh, không thể nào kéo nó vào không gian riêng được! Nó là đồ vật có tính năng tự động tiến hóa, lại còn đến từ tương lai. Nếu thả nó ra, chỉ có trời mới biết tình huống tiếp theo thế nào!”
Hệ thống cảnh giác vô cùng, không biết rốt cuộc đồ vật bị nhốt ở bên trong đại đỉnh là thứ gì mà lại có thể khiến cho một thứ bá đạo như hệ thống cũng phải e dè, không dám hành động lỗ mãng.
– Thử mới biết được! Ra đây!
Lâm vô tư nói, chợt hắn quát một tiếng, thình lình ở giữa trán hắn bất chợt nứt ra một vết mờ trên làn da, theo đó có vệt sáng màu vàng đỏ bay ra, lọt vào tay Lâm liền biến thành một cây đao dài một mét mốt, màu vàng đỏ nổi bật.
– Không! Không được đâu!
Chấn Thiên Đao xuất hiện với bộ dạng sợ hãi cực độ, nó dường như bị sang chấn tâm lý kể từ khi bị hệ thống bắt giữ, hiện tại đã trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, nhưng khi được Lâm gọi ra, đối diện với đại đỉnh cổ xưa, Chấn Thiên Đao thoáng cái như một đứa trẻ, tỏ ra sợ hãi còn hơn cả khi nó trông thấy khối lục giác, thân đao không ngừng lắc lư, như muốn chạy trốn.
– Sợ cái gì?
Nghi ngờ, Lâm từ hệ thống biết được lai lịch của Chấn Thiên Đao, nó là tổ bảo từng đi theo chân Man Lực Thần Vương, năm xưa nó tung hoành ngang dọc, trảm sát vô số thần, ma, yêu, nhân, người bị nó giết nhiều tới mức chính bản thân nó cũng không nhớ hết. Ấy vậy mà cái thứ hung khí này lại tỏ ra sợ hãi khi trông thấy đại đỉnh tàn tạ nọ.
– Làm ơn! Xin ngươi cho ta ở nhờ trong không gian của Hắc đại ca! Ta không muốn….không muốn đối đầu với tên ác ma kia!
Chấn Thiên Đao gào len, giọng run run, chưa ai làm gì mà thân đao đã uốn éo giãy giụa như một con rắn, Hắc đại ca trong miệng nó chính là bản thể của hệ thống, khối lục giác đen.
– Nói ta nghe, tại sao lại sợ đại đỉnh này?
Lâm thấy lạ càng nghi ngờ hơn, chuyện này hình như Chấn Thiên Đao không có nói với hệ thống, cho nên cả hai cũng không biết vì sao nó lại tỏ ra sợ sệt đến vậy.
– Hừ! Cái đỉnh rách này sớm đã tổn hại không còn chút giá trị gì, khí linh cũng bị giết chết, ta tại sao phải sợ nó?
Cây đao cố gắng thanh minh, lạnh giọng rống lên.
– Hehe! Phải thế chứ! Vậy liền giúp ta cạy cái nắp đỉnh ra đi!
Lâm mỉm cười, cầm theo Chấn Thiên Đao tiến lại sát đại đỉnh cổ xưa.
– A! Không được! Ta không muốn bị tên ác ma kia giết chết đâu! Đừng! Đừng liều dại!
Chấn Thiên Đao điên cuồng vùng vẫy, một mực muốn bỏ chạy, xem ra nỗi sợ của nó rất mãnh liệt.
Phang!!!!!
Nhưng không để cho nó toại nguyện, sức mạnh của nó hiện tại đã bị hệ thống phong ấn, nên ngoài việc có thể nói chuyện ra thì chẳng khác gì một khối kim loại, không thể sử dụng sức mạnh lúc trước được nữa. Lâm nhanh chóng huy động bản đao, đem nó chém mạnh vào đại đỉnh trước mặt.
Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động làm cho hai cánh tay Lâm run rẩy, Chấn Thiên Đao cũng vì thế mà tuột khỏi tay, nó liền mừng rỡ hóa thành một luồng sáng chui vào bên trong đầu Lâm, co rúm một chỗ, thân đao không ngừng run run sợ sệt.
Một luồng khói đen kèm theo hơi nóng bức tản ra từ đại đỉnh rỗng tếch.
– Có cái gì đâu….a….
Lâm thập thò nhẹ chân đá cái đỉnh một phát tay thì quạt quạt làm cho khói bụi tản đi, nhưng bất chợt hắn há hốc miệng, hai con mắt muốn lòi ra, bộ dáng hoảng hốt còn hơn cả Chấn Thiên Đao lúc trước, thất thần nhìn đồ vật vừa bay ra khỏi đại đỉnh.
– Súng….súng ngắn? G18?
Một khối vật thể màu đen có hình dáng hết sức quen thuộc và gần gũi đối với Lâm hiện ra.
– Mày biết tao?
Một giọng nói khàn khàn từ cây súng ngắn màu đen phát ra rơi vào tai Lâm khiến cho đầu óc hắn nổ bung, hai mắt tối sầm, chảy ra vài giọt huyết lệ, ngay cả lỗ tai cũng có máu chảy ra.
“Browning BDA – Súng ngắn bán tự động, được sản xuất tại Bỉ năm 1983 (FN Herstal). Loại đạn sử dụng: 9x19mm Parabellum 9x21mm.”
Đúng lúc này âm thanh của hệ thống độ ngột vang lên, truyền vào não Lâm vài thông tin quan trọng.
Từng là một quân nhân cuồng súng, Lâm đối với súng liền rất hứng thú, hắn thu lại bộ dáng sợ hãi lẫn ngạc nhiên kia, bình thản hướng cây súng trước mắt cất cao giọng, lập lại y hệt đám thông tin mà hệ thống vừa cung cấp.
– Browning BDA – Súng ngắn bán tự động, được sản xuất tại Bỉ năm 1983 (FN Herstal). Loại đạn sử dụng: 9x19mm Parabellum 9x21mm. Ta nói đúng chứ?
Vẻ đắc ý hiện rõ trên gương mặt, Lâm chống nạnh nhìn thẳng vào món hàng béo bở trước mắt.
Đoàng!!!
– Sai rồi mày! Biết thì nói, không biết thì ngậm cẹc mà nghe!
Một phát bắn chỉ thiên bất ngờ khiến Lâm són dái, tuy nhiên là một người đã dùng qua súng nhiều lần đến mức quen thuộc, hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, hướng cây súng dò hỏi.
– Vậy mày tên gì?
Coi bộ Lâm cũng bắt đầu sợ rồi, cây súng này không ngờ lại sinh ra trí tuệ độc lập, có suy nghĩ riêng nên rất tinh ranh, nhìn bộ dạng hung dữ của nó, chẳng trách Chấn Thiên Đao lại sợ đến như vậy. Hệ thống nói quả thật không sai, thả nó ra đúng là một tai họa.
– Tao tên gì kệ tía tao! Hỏi hỏi tao bắn bỏ mẹ bây giờ! Nói! Tại sao mày kiếm chuyện với tao!
Cạch!!!
Súng ngắn hung hăng nạt, theo đó nó từ từ bay lại gần Lâm, chỉa nòng súng vào giữa trán hắn một cái “cạch”, giọng điệu đe dọa.
Đoán chừng cây súng này trước khi đi du lịch đến dị giới thì nó ắt hẳn được một tên trùm mafia sở hữu, từ giọng nói đến cách hành xử không khác gì bọn cướp giật, lại còn giang hồ thế kia.
Nhưng cây súng này quá hung hăng lại còn sốc nổi thích gây hấn, nên nó đã phạm phải một sai lầm to lớn.
– A! Tao nói! Tao nói! Thật ra là tao…….
Bồng!!!!!
Lâm ngập ngừng rồi giả bộ suy đoán, trong một sát na đó hắn bỗng nhắm chặt hai mắt lại. Khối lục giác trên vai gương mặt lóe lên nét tàn nhẫn, hệ thống ngay lập tức bật lĩnh vực Thu Hút & Trấn Áp, tích tắc không để cho súng ngắn kịp làm loạn, liền đem nó thu vào bên trong không gian độc lập.
Đồ vật đến từ tương lai có khác, không ngờ khi ở trong đại đỉnh vẫn có thể chống lại uy năng của hệ thống, nhưng mà xem ra, nó vẫn là quá lỗ mãn rồi!
Bên trong không gian riêng, nơi mà Lâm lẫn hệ thống cùng làm chủ.
– Á đù! Định chơi tao hả bây? Á à! Chết mày chưa con trai!
Chấn Thiên Đao đang khóc lóc thì bỗng nhìn thấy một khối đen thui quen thuộc xuất hiện phía trước, nó Hoảng sợ hét lên, vội nhìn sang thì cũng thấy Lâm trong hình dạng ảo thể cùng Hắc đại ca của nó xuất hiện ở đây, cây đao không hổ là thần vật, linh trí nhạy bén vô cùng, nó bắt đầu vênh váo vác mặt nghênh ngang, cười chọc tức súng ngắn.
– Tưởng dụ tao vô đây thì ăn chắc hả? Tao bắn nát sọ từng thằng nè!
Bằng! Bằng! Bằng!
Ánh lửa vàng rực lóe sáng giữa hư vô tối tăm.
Ba tiếng súng liên tục vang lên trong không gian, theo đó có ba cục đồng màu vàng chói, phân biệt mỗi viên hướng đến Lâm, bản thể hệ thống và Chấn Thiên Đao.
Nhưng ba viên kẹo đồng lúc bắn gần đến bọn Lâm thì bỗng bị một lực lượng vô hình cố định ở giữa không trung, không thể tiến về phía trước được chút nào.
– Phù! Hú vía!
Lâm vuốt ngực thở phào, Chấn Thiên Đao cũng run không kém.
“Bắn hết đạn thì xác định phế vật!”
Hệ thống lạnh nhạt nói, dáng vẻ thờ ơ không mấy quan tâm. Trong vùng không gian này do nó làm chủ, nên nó éo ngán bất kỳ một thằng nào.
Súng ngắn sau khi hổ báo cũng bình tĩnh lại, nó cũng có suy nghĩ như Chấn Thiên Đao, biết lần này gặp phải đối thủ khó ăn, thoáng cái liền không dám manh động.
Rầm!!!
“Này thì bắn!”
Rầm!
“Này thì hổ báo!”
Rầm!
….
Đến lúc hệ thống thể hiện, nó giam cầm súng ngắn giữa không trung, nắm tay đen thô bạo nện mấy phát lên súng ngắn, thật kì lạ là súng ngắn lại không thể bắn ra đạn hay là phản kháng gì hết, nó đơ ra như vật chết vậy.
Chấn Thiên Đao thấy cảnh này thầm núp ở một bên cười thầm, nhưng sau nó nó lại càng sợ hãi, vì nó cảm nhận được Hắc đại ca ra tay lúc này còn mạnh hơn nhiều so với khi dạy dỗ nó lần trước. Phen này thì thảm cho súng ngắn rồi.
– Ê! Nhẹ tay chút, nó chết bây giờ!
Lâm vội vã can ngăn hệ thống, cứ đà này, khối hắc kim sẽ đánh bẹp dí cây súng mất.
“Phục chưa mày?”
– Dạ…dạ em phục….phục đại ca sát đất! Ahuhu!
Khối lục giác hung hãn chộp lấy súng ngắn, tức giận gầm lớn, dọa cho súng ngắn vốn rất hổ báo liền hiền như cục bộ, triệt để phục tùng hệ thống giống như Chấn Thiên Đao.
Lâm nhìn cây súng trầy xước tùm lum mà lòng đau như cắt, đây là món vũ khí mà đến ngay cả Tổ Bảo cũng sợ hãi kiêng kị nha! Đánh vậy liệu còn sài được không chứ?
“Lo gì! Thằng này có công năng tự phục hồi, lát nữa sẽ khôi phục ngay! Phải không mày?”
– Dạ…dạ đúng!
Như hiểu ý nghĩ của Lâm, khối lục giác cười nói, sau đó quay sang làm dữ với súng ngắn, buộc nó phải run rẩy phụ họa theo.
Keng!
[Nhiệm vụ Tầm Bảo, Thu Bảo hoàn thành! Phần thưởng sẽ được gửi đến trong giây lát!]
Ngay lúc này, âm thanh thông báo nhiệm vụ hoàn thành vang vọng trong não Lâm.
….
Vài tiếng sau, Lâm lúc này đã trở lại ngôi làng, hắn vừa về tới liền triệu tập tất cả mọi người lại, trịnh trọng bàn về một vấn đề hết sức thiết yếu.
– Mọi người, các ngươi có muốn rời khỏi nơi thâm sơn cùng cốc, rời bỏ nơi khỉ ho cò gáy này không?
Lâm đứng giữa đám đông gần trăm người, hai bên hắn là Xuân Hương cùng Nguyệt Sương, giọng Lâm trầm lắng, như một quả lựu đạn kích nổ bào đầu óc đám người trong làng.
– Ngươi….thiếu niên…….ngươi nói là thật? Ngươi thật sự có cách rời khỏi đây?
Già làng run rẩy tách đám đông ra, ông ta dùng đôi mắt đục ngầu quan sát lâm, giọng nghi ngờ hỏi.
Ngay cả hai mẹ con Xuân Hương cũng khó hiểu, nhưng các nàng tin tưởng nam nhân của mình, chỉ hơi nhìn hắn thật kỹ để xác định.
Lâm mỉm cười nhìn hai nàng gật đầu đầy tự tin, sau đó hướng về già làng cùng những người trong làng nói.
– Ta dĩ nhiên có cách, hơn nữa lại còn rất dễ dàng!
Lời nói của hắn đầy tự tin, không chút chần chừ hay nghĩ ngợi làm cho người dân trong làng nửa tin nửa ngờ.
– Chúng ta không phải không tin ngươi, nhưng ở đây cũng đã từng có rất nhiều người cũng mang ý định giống ngươi, kết quả là tốn công vô ích, ngay cả mạng sống cũng không thể giữ được!
Những người trong làng đồng thời thở dài, ngay cả già làng cũng vậy, bọn họ đối với Lâm vẫn không có nắm chắc.
– Ta không giống bọn họ! Chấn Thiên Đao!!!
Ôngggg!!!!
Lâm hời hợt nói, sau đó liền quát lớn, Chấn Thiên Đao lập tức bị triệu hồi, được hắn cầm trong tay.
Tổ Bảo vừa xuất hiện, thần uy liền thả ra rợp trời, một cỗ duệ khí sắc bén phóng thẳng lên không trung mờ ảo.
Hiện trường bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Mọi người thoáng cái liền lác mắt ra, tất cả sững sờ ngây ngốc tại chỗ.
Độp! Độp….Độp….Độp………….
Liên tục có các tiếng lộp độp vang lên, chỉ thấy người dân trong làng, trừ những trẻ nhỏ chưa kịp nhận thức ra, những người lớn đều nhao nhao quỳ rạp xuống, thần sắc bất ngờ lẫn vui mừng hiện ra trên gương mặt bọn họ. Hết nhìn Lâm rồi lại nhìn sang cây đao trong tay hắn.
– Chủ nhân!!!!
Một đám người thành kính hướng về phía Lâm đột nhiên dập đầu bái lạy, làm cho hắn hoảng sợ không thôi, mẹ con Xuân Hương đứng bên cạnh hắn cũng bị hành động này làm cho đơ người, không biết nên nói gì.
“Ta còn tưởng bọn họ sẽ lao tới đòi lại Tổ Bảo chứ! Dù gì đây cũng lã bảo vật mà tổ tiên bọn họ để lại!”
Lâm thở dài một, hơi thì thầm trong lòng, lúc quyết định lấy ra Chấn Thiên Đao, bản thân hắn cũng chưa nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra.
“Bọn họ không quá đáng như ngươi nghĩ đâu! Người ở thế giới này kính sợ kẻ mạnh và khinh thường kẻ thấp kém, Chấn Thiên Đao từ trước giờ hoành hành đè ép người ở đây, buộc họ phải cam chịu nhưng từ khi ngươi xuất hiện, lại có thể tìm được và lưu giữ đao này, cũng đồng nghĩa với việc ngươi chính là kẻ mạnh, xứng đáng nhận được sự tôn trọng của họ!”
Khối lục giác truyền âm thanh vào đầu Lâm, khuyên hắn không nên hiểu lầm người trong làng.
– Theo di huấn truyền lưu từ các đời tổ tiên, người có thể tìm thấy và cầm được Chấn Thiên Đao, lại có thể khiến cho đao linh phục tùng thì chính là chủ nhân của chúng ta! Chủ nhân có sứ mệnh giải thoát cho chúng ta, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta mang trọng trách phải bảo vệ ngài! Nguyện đời này đi theo ngài hầu hạ!
Già làng cùng những người khác thành khẩn nói, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Lâm đã khác xưa, không còn xem như một bằng hữu nữa, thay vào đó là đẩy địa vị của hắn lên thật cao.
– Được! Ta nhận! Ta nhận! Mọi người mau đứng lên!
Tinh quang trong mắt lóe sáng, Lâm mỉm cười vội bảo mọi người đứng lên, chứ nếu để bọn họ cứ quỳ mãi thế này hắn thấy không thoải mái cho lắm.
– Vâng! Thưa chủ nhân!
Nghiêm túc nghe lệnh, người trong thôn nhanh chóng đứng dậy xếp thành từng cụm nhỉ nghiêm trang, ánh mắt mong chờ nhìn Lâm.
Tình huống diễn biến liên tục hết bất ngờ này liền có bất ngờ khác ập đến, làm mẹ con Xuân Hương, Nguyệt Sương nhất thời không tiếp thu kịp, bọn họ thậm chí còn chưa biến chuyện gì đang xảy ra, chỉ còn cách nhẫn nại chờ Lâm giải thích.
– Hôm nay ta giải thoát cho tất cả những người ở Vô Hồn Vực này! Ai muốn làm gì, đi đâu đều được, các ngươi có tự do của các ngươi, ta cũng có tự do riêng của ta! Ta không hi vọng vào cái di huấn của tổ tiên cũ rích kia để lại mà ép ép buộc các ngươi, tất cả rõ chứ? Còn lại những ai muốn đi theo ta, xin cứ tự nhiên, vùng đấy ngay phía trên Vô Hồn Vực chính là của các ngươi!
Lâm đứng thẳng người, giọng hắn hùng hồn vang dội khắp một vùng, thiếu niên mới mười bốn tuổi đầu lúc này lại bộc phát ra khí thế hùng tráng của bậc thống lĩnh quần chúng, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Trong suy nghĩ, Lâm nhớ về Nhân Tông quen thuộc kia, mối thù truy sát, hắn vẫn còn nhớ chứ chưa có quên.
Hắn biết, chỉ trong giây lát sau, khi mà kết giới bị phá hủy, ở đây chắc chắn sẽ có người trở mặt. Nếu nói bọn họ thực sự tin hắn, thật lòng muốn đi theo hắn, tất cả đều là giả dối, Lâm không dám tin.
Nhưng có lẽ hắn đã quá xem thường lòng trung thành và tin vào lời tổ tiên của những con người này.
Chỉ thấy già làng cùng dân chúng đồng thời làm ra một động tác hết sức trang nghiêm, tay phải đặt lên ngực trái, thành kính cúi đầu với Lâm, dùng nghi thức cao cả nhất thề.
– Chúng ta lấy danh dự của Man Lực Thần Vương ra xin thề, trọn đời sẽ đi theo chủ nhân, ra sức bảo vệ, phục tùng ngài vô điều kiện!
Lâm thấy vậy nhất thời dại ra, nhưng rất nhanh sau liền lấy lại tinh thần, hưng phấn thét dài một tiếng.
– Được!!! Hôm nay các ngươi đi theo ta, ngày sau này tất cả những người ở đây sẽ nhận ra sự lựa chọn hôm nay là sáng suốt như thế nào!
Lâm vừa nói vừa giơ cao Chấn Thiên Đao, mũi đao chỉ thiên, nó đã được hệ thống giải phong ấn từ trước, hiện tại nương theo khí thế của Lâm, phóng thích ra thần uy khủng bố phóng thẳng lên vùng không giam phía trên Vô Hồn Vực.
– Triệt Phá!!!!!
Một nhát chém ra, đao quang màu vàng đỏ kéo thành một đường cong dài, như thể muốn chẻ đôi vùng đất bên dưới Vô Hồn Vực.
Ầm!!!!
Kết giới màu đỏ tía như một tờ giấy mỏng, bị đao quang dễ dàng chém đứt đoạn, vạch ra vừng không gian phía bên trên.
Thực ra đây chỉ là một kế hoạch hoàn mỹ do Lâm cùng hệ thống và Chấn Thiên Đao, súng ngắn tạo dựng nên.
Kết giới vốn là do hai món bảo vật tạo ra, còn đến phá vỡ kết giới là do Lâm, mọi thứ đều chuẩn bị rõ ràng, chủ yếu muốn để cho đám người hậu duệ của Man Lực Thần Vương phục tùng.
Rất nhanh, rất nhanh, chỉ vài phút nữa thôi linh khí từ trong trời đất sẽ mạnh mẽ như thác đổ nhanh chóng quy tụ lại phía dưới Vô Hồn Vực, bọn người trong làng cũng sẽ theo đó mà khôi phục lại thực lực, hiện tại chỉ cần chờ đợi đến khi đó mới nhận biết được lòng người, nhân tâm.
P/s: Chúc anh em đọc truyện vui vẻ, trưa an lành nhá mấy bác!