Cuồng Sát - Chương 13
Chương 13: Bảo Vật Đến Tay (2)
Rầm!!!
Liên tục đào xới hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc Sói xám cũng đến được địa điểm cần đến.
Thân hình lóe lên liền rơi vào một cái hốc chật hẹp, Lâm không ngờ bên dưới mặt đất sâu hơn trăm mét này vẫn còn có chỗ đất rỗng tuếch như thế.
– Đến rồi! Phù!
Trước mặt Lâm là một đài sen đá xanh to bằng cái thau giặt đồ, trên đài sen đá bị một thanh đao màu vàng đỏ, lưỡi đao cắm vào đài sen hơn phân nửa, cán đao chỉ thẳng lên trời.
Xung quanh đài sen đá có màn hào quang màu đỏ tía bao quanh, tản mát ra uy áp khủng bố hướng về phía Lâm mà đè ép xuống.
Ông! Ông! Ông!
Trong đầu nổ mạnh ba tiếng.
– Sát khí thật mạnh!
Lâm bất chợt nhìn thấy một vùng tối đen hiện ra trước mắt, hắn không ngờ lại bị sát khí của cây đao kia quấn thân kéo vào thế giới ảo do nó tạo ra.
“Tập trung tinh thần! Tên này không biết đã uống máu của bao nhiêu người rồi, không ngờ sát khí của nó lại nặng đến vậy, dĩ nhiên có thể hóa thành thực thể!”
Âm thanh của hệ thống len lỏi vào tai Lâm, giọng nói hết sức ngưng trọng.
Lâm chầm chậm đặt từng bước chân, vạch ra sát khí xung quanh như sương mù, đi được một lúc, hắn sững sờ.
Phía trước cách hắn chừng trăm bước, một cây đao khổng lồ sừng sững như cột chống trời, thế đao chỉ thiên phát ra khí tức sắc bén như chúa tể của các loại vũ khí, xung quanh cây đao đó vô số đao khí hóa thành thực chất, huyễn hóa vạn vật diễn sinh, tranh nhau bay lượn, gầm rống thị uy.
“TỔ BẢO???”
Hệ thống bỗng thét lên một tiếng chói tai, bản thể run rẫy không ngừng, từ bên trong không gian riêng của nó bay ra, đáp ở trên bả vai Lâm, cùng hắn quan sát cây đao phía trước.
BỒNG!!! Xoẹt! Xoẹt!
Không gian đột nhiên chấn động kịch liệt, những tia chớp màu đen chợt xuất hiện, cây đao bất ngờ lay động, mang theo một cỗ duệ khí sát phạt trảm xuống vị trí mà Lâm đang đứng.
– Cái gì???
Sói xám hoảng sợ gầm lên, Lâm không thể nào ngờ được cây đao nọ lại hung hăng như vậy, với uy thế mà nó phát ra, tựa hồ muốn diệt sát Lâm tại chỗ này vậy.
– Nhân Đạo! Khai!
Oanh!!!
Đang khai mở Thú Đạo, thấy thế đao như chẻ tre mãnh liệt chém về phía mình, Lâm không dám nghĩ nhiều, cỗ sức mạnh kia hắn không dám tự tin đón đỡ, vội vận Lục Đạo Thánh Điển, mở ra Nhân Đạo.
Ánh sáng hồng lóe lên, sau lưng Sói xám thình lình hiện ra một chữ “Nhân” to lớn màu hồng, trên mặt chữ là một nhân ảnh trầm tĩnh đứng thẳng, ánh mắt không chút hoảng loạn nhìn thẳng lưỡi đao đang chém đến.
Mới chạm mặt đã ép buộc Lâm vận dụng đến trạng thái mạnh nhất của Nhân Đạo, đủ để thấy cái tổ bảo kia đáng sợ như nào rồi.
“Để ta đến đón đỡ hắn! Ngươi tranh thủ trong lúc bản thể của ta vừa va chạm với tên đó, liền tìm cách áp sát hắn, chỉ cần cơ thể ngươi chạm vào bất cứ vị trí nào trên cây đao thì ta liền có thể thi triển ra lĩnh vực Trấn Áp, đem nó kéo vào bên trong không gian riêng!”
Hệ thống đột nhiên mở lời ngăn cản Lâm rồi trực tiếp rời khỏi va hắn, tiếp đó chỉ thấy khối lục giác lấy một tốc độ nhanh chóng phình to ra, sau vài giây ngắn ngủi đã biến thành một khối đa diện có 24 mặt đều to như một quả khinh khí cầu, uy áp của nó thình lình đã mạnh ngang ngửa với đao uy.
Đây là lần đầu tiên Lâm nhìn thấy sức mạnh chân chính của hệ thống, hắn còn không dám tin vào hai mắt, không ngờ cái tên hèn mọn nhởn nhơ ấy lại khủng bố đến vậy.
“Đến đây!”
Hệ thống đem bản thể to lớn của mình lao đến chính diện va chạm với lưỡi đao màu vàng đỏ sắc bén.
Keng!!! Rầm!!!
Bang!
Bang!
Bang!
Một tiếng nổ mạnh phát sinh ngay khi hai loại bảo vật cấp cao có trình độ thượng thừa va chạm với nhau, không có cảnh tượng bị chém đứt, cũng không có cảnh sứt mẻ hay gãy vỡ! Mà chỉ có hoa lửa nổ ra liên miên.
Cây đao khổng lồ cùng khối đa diện chập vào nhau, vùng không gian ảo do tổ bảo biến thành thoáng cái như mặt gương bị đập vỡ, không gian đứt đoạn, vô số tia chớp hắc sắc tràn ra, xé nát không gian.
Nơi hai bảo vật va chạm, kim thiết cắt vào nhau tạo ra từng chùm hoa lửa xanh tím, phát tiếng ken két điếc tai.
“Hắc! Hắc! Ngươi dù có sắc bén hơn nữa cũng không chém đứt được ta đâu! Thân thể này của ta được chế tạo từ một tấn Hắc Kim Hoàn Mỹ, là kim loại bậc nhất siêu cứng, siêu bền của nền vũ trụ tương lai, một thanh sắt vụn mang danh Tổ Bảo cũng dám có ý định chém nát ta? Thật dốt nát!”
Khối đa diện cười ngạo nghễ, tựa hồ nó không bị ảnh hưởng gì, khá thoải mái dùng bản thể lấy trớn húc mạnh vô lưỡi đao, làm cho cây đao kia run lên, phát ra âm thanh ông ông điếc tai.
“Còn không mau hành động?”
Hệ thống nổi giận nhìn sang Lâm đang ngơ ngác đứng một chỗ, lớn tiếng quát.
Hoàn hồn, ánh mắt bàng hoàng vẫn còn chưa hết bất ngờ, Lâm trong hình dạng Sói xám, lôi dực sau lưng dang rộng ra, như một tia chớp lóe lên, bay nhanh về phía cây đao khổng lồ mà chữ Nhân cùng thân ảnh phía sau lưng Lâm cũng theo đó bộc phát ra khí thế cổ xưa thần bí, giúp hắn không bị đao uy ảnh hưởng cũng bảo vệ hắn tránh thoát được đám đao khí bá đạo vờn quanh thân tổ bảo.
Tổ Bảo rốt cuộc cũng buông bỏ thói kiêu căng, nó hé miệng rống giận, thân đao rung rung vang ra âm thang ông ông làm chấn động không gian.
– Khốn kiếp! Buông ta ra!!!
Một giọng nói xa xưa bất ngờ vang vọng trong không gian, Lâm vừa bay đến, định đáp xuống trên thân đao bỗng liền bị sóng âm công kích, sắc mắt hắn từ hồng chuyển sang trắng xám, đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt hoảng sợ vô cùng. Thân hình cũng vậy mà loạng choạng giữa không trung.
“Đm! Là linh hồn công kích! Cũng may là có Nhân Văn trợ giúp, không chắc đi đời dồi!”
Lâm sợ hãi thầm than, đến bản thân hắn cũng không tin rằng sóng âm kia lại có thể công kích linh hồn kẻ địch, theo đó, sau khi bị trọng thương, Nhân Văn phía sau lưng Lâm ánh sáng cũng ảm đạm đi, chập chờn như đèn sắp tắt.
Tổ Bảo nhìn khối đa diện màu đen kì lạ đang ngạnh kháng với nó, từ khối vật thể kia không ngờ lại phát ra một lực hút bá đạo, hích dính khiến hai món bảo vật chập lại một chỗ, dính sát vào nhau.
“Khà! Biết sợ rồi sao? Giới thiệu với ngươi một chút, đây chính là lĩnh vực Thu Hút của ta! Chỉ cần ta bật nó lên, bản thể lập tức biến thành một khối nam châm vô cực, tỏa ra từ trường lực hút giữ chặt đối thủ! Hặc hặc! Chỉ là một món Tổ Bảo đã bị hư hao cũng dám lên mặt với ta?”
Nó lại bắt đầu bốc phét hù dọa cây đao.
Đúng lúc này Lâm cũng đã đáp xuống trên sóng đao, bàn tay giơ lên vỗ mạnh vào mặt kim loại màu vàng đỏ.
Bang!!! Coong!!!!!!
– Aaaaa! Không! Không! Hai tên khốn kiếp các ngươi giở trò gì vậy? Đao khí của ta? Thần uy của ta? Sao lại trở nên vô dụng thế này?
Tổ Bảo hoảng sợ hét toáng lên, lưỡi đao ông ông muốn giãy giụa thoát khỏi từ trường của hệ thống nhưng vô ích, lực hút quá lớn khiến cây đao vô phương nhúc nhích.
Dần dần bản thể khổng lồ của nó bị ép phải thu nhỏ lại, cuối cùng là không cam lòng gào thét, nó hóa thành một luồng sáng vàng bị hệ thống nuốt mất.
Xoẹt!!!
Tổ Bảo bất ngờ xuất hiện, lần này nó được đưa đến không gian độc lập của hệ thống. Lâm cùng bản thể hệ thống hiện tại đang đứng ngay bên cạnh nó, khuôn mặt tà ác quan sát tổ bảo bằng ánh mắt tò mò.
– AAAA! Đây là đâu? Các ngươi….
“Câm mồm!”
Rầm!!!
Cây đao run run lắc lư thân, nó la hoảng lên khi biết mình bị bắt cóc, đúng là phải nói cái tổ bảo này linh tính tăng động vô cùng, trí tuệ của nó đã phát triển đến độ cao không khác gì những sinh mệnh sống cao cấp khác.
Nó đang kêu gào thì bỗng bị khối đa diện màu đen nạt một tiếng, kèm theo quà tặng, bản thể hệ thống dùng nắm tay đen nhỏ xíu nện mạnh lên lưỡi đao cái rầm, lưu lại trên bề mặt kim loại màu vàng đỏ một dấu tay mờ nhạt.
Tổ Bảo thấy hệ thống hung dữ như vậy liền vội câm nín ngay, thân đao run run như thể trẻ con bị bắt nạt.
Hơn nữa nó biết bản thân đang bị bất lợi, trong vùng không gian này, nó bị một cỗ lực lượng thần bí áp chế mạnh mẽ, chỉ có thể mở miệng nói chuyện ngoài ra mọi hành động khác điều không thực hiện được. Cho nên nó mới thành thật như vậy.
Lâm đứng ngay bên cạnh, nhìn vết lõm mờ nhạt hình nắm tay của hệ thống lưu lại trên thân đao mà hắn thầm hoảng sợ, cũng may là nó nhẹ tay chứ không lỡ đánh hư một cái pháp bảo cấp bậc tổ bảo thì thôi xong.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lâm để những việc còn lại cho hệ thống làm thay, vì chỉ có bảo vật mới hiểu bảo vật, thu lấy thông tin từ Tổ Bảo, để cho hệ thống làm là thích hợp nhất. Nghĩ vậy, thân hình hắn liền lóe lên, thân Sói đầy lông lá co lại teo nhỏ dần, nháy mắt đã khôi phục lại thân thể người thường, hiện ra trong cái hốc trống rỗng bên dưới lòng đất.
Bồng!!!
Vừa trở lại bình thường, bất chợt cả người hắn run lên dữ dội, quanh cơ thể Lâm bất giác chớp lóe ánh sáng hai màu, hồng quang và lục quang, tuy nhiên lúc này lục quang phát ra cực thịnh, lấn át, chèn ép hồng quang, khiến cho ánh sáng hồng chỉ còn nước tụ tập lại ở phần đầu Lâm.
– Aaaa! Rõ ràng còn chưa đến hai tiếng đồng hồ, vì sao thú tính thoáng cái trở nên mãnh liệt như vậy?
Lâm vội vàng ổn định thân hình, điều chỉnh nhịp tim và áp chế những suy nghĩ cuồng bạo trong người. Tránh cho thú hóa tái phát sẽ rất khó kìm chế.
“Đấy là do ngươi cùng một lúc thi triển ra cả Nhân Đạo và Thú Đạo, với thân thể của ngươi hiện tại liền không đủ sức để chèo chống sức mạnh của hai loại đại đạo diễn ra cùng lúc, nhất thời làm cho Nhân Đạo và Thú Đạo phát sinh xung đột, khiến huyết mạch Lôi Dực Dạ Lang được kích thích. Nhanh rời khỏi nơi này, tìm mẹ con Xuân Hương giải quyết! Lúc này chỉ có nữ nhân mới có thể giúp được ngươi!”
Hệ thống gấp giọng hối thúc, Lâm cũng sờ sợ, lần nữa mà bị thú tính khống chế thì hắn không biết sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì nữa đây, ấy thế không dám chần chừ, thân hình nhanh chóng thoát khỏi hang động, một hơi chạy như bay về thôn làng.
….
Ầm!!!
Cửa phòng bất ngờ bị lực mạnh mở ra, Lâm thình lình xuất hiện bên trong căn phòng mà già làng phân phối cho hắn cùng mẹ con Xuân Hương ở tạm, hai mắt đỏ hồng như bóng đèn quả ớt đảo qua liếc lại, đột nhiên Lâm nhìn thấy Nguyệt Sương đang trong bộ dáng tức giận trùm chăn che toàn bộ cơ thể, Lâm gằn giọng lên gầm nhẹ.
– Sư…hừ….sư nương…đâu rồi?
Giọng hắn trở nên khàn khàn, nghe như tiếng thú gầm rú làm cho Nguyệt Sương sư tỷ thoáng cái chột dạ, lòng thầm sợ hãi.
– Mẫu thân cùng vài nữ nhân trong làng dẫn nhau đi săn thú rừng rồi! Có lẽ lát nữa…lát nữa mẫu thân sẽ về ngay thôi!
Nguyệt Sương nhìn thấy bộ dáng Lâm có gì đó hơi bất thường, nàng hơi chút nghĩ ngợi rồi nói, bản năng theo đó giữ chặt mép chăn ở cổ, sắc mặt ửng hồng.
– Một lát nữa ư? Nhưng ta không thể chờ đợi được nữa! Sư tỷ liền tới giúp ta đi! Hừ! Hừ!
Rầm!!!
Cánh cửa gỗ bị một đạo lực lượng đánh bật lại, đóng sầm vào ngay khuôn.
Lâm dữ tợn cười gằn nhưng gương mặt hắn lại méo mó đáng sợ vô cùng.
Nói rồi hắn sấn người nhào đến trên giường, quần áo trên người bất ngờ bị lực lượng vô hình chấn nát bấy, để lộ ra thân thể săn chắc cơ bắp cuồn cuộn. Ầm một cái liền nằm ở trên giường, nhanh tay đem thân thể sư tỷ lẫn cái chăn đang quấn trên người nàng mà ôm lấy.
– Á á á!!! Ngươi…ngươi làm gì vậy? Người ta còn chưa muốn trở thành phụ nữ đâu?
Nguyệt Sương vội thét lên, tiểu cô nương hoa dung thất sắc, vẻ mặt tái nhợt như tàu lá chuối. Nàng vùng vẫy dùng đôi tay nhỏ nhắn đẩy người Lâm một cách yếu ớt, hai mắt nhắm bặt, không dám nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của hắn.
– Khà khà! Hôm nay nàng không muốn cũng phải muốn!
Phựt!!!
Ngay sau đó tấm chăn dày bỗng bị Lâm giật mạnh một cái, kéo nó ra vứt xuống đất. Động tác mạnh bạo như Lang như Hổ.
– Á á á!!!
Nguyệt Sương ngây ngốc trong vài giây, vội vàng lấy hai tay che lấy bầu ngực sữa căng tròn khêu gợi của mình, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lâm.
Trước mặt Lâm lúc này, hắn bỗng thấy hai mắt như bị đèn sáng chiếu vào. Thân hình với những đường cong tuyệt mỹ của sư tỷ lồ lộ ra trước mắt hắn, làn da trắng như sữa, bắp tay bắp chân thon thả, dáng người thanh mảnh, nhìn có chút hơi yếu đuối của thiếu nữ tuổi mới lớn.
Ngực tròn căng bị hai bàn tay nhỏ nhắn ép lại làm biến dạng.
Vòng eo nhỏ xíu, thon thả khiến cho người ta vừa nhìn thoáng qua liền muốn đưa tay đến sờ soạng mấy cá chạm vào lỗ rốn be bé xinh xinh.
Càng tuột xuống dưới, địa hình càng hiểm trở và nóng bỏng.
Hai đùi thon tròn kẹp chặt vào nhau, cố gắng che lấy vùng thung lũng cỏ dại đen tuyền khiến cho bao nam nhân nhìn lấy liền trở nên điên cuồng.
Xuân quang lấp ló nửa che nửa hở ra càng kích thích dục vọng mãnh liệt trong máu Lâm trỗi dậy.
Hắn kề miệng sát vành tai của sư tỷ, thì thầm nho nhỏ.
– Sư tỷ! Cho ta đi!
Nói đoạn, Lâm thổi nhẹ một luồng hơi thở nóng ấm vào lỗ tai Nguyệt Sương, bờ môi ướt át đột ngột ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng, mút nhè nhẹ một cách chậm rãi.
– Ah ưm! Không! Người ta còn chưa chuẩn bị tinh thần! Ah! Sư…đệ…đừng mà! Ah ưm…ah…
Một luồng hơi thở ấm nóng kia ma mị lẩn quẩn trong lỗ tai Nguyệt Sương nhất thời làm cho đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Bị tập kích đột ngột, lỗ tai nhạy cảm bị cái lưỡi nhớp nháp ấm nóng của Lâm ngoạm lấy liếm láp khiến Nguyệt Sương phải quằn quại uốn éo, đồng thời nàng yếu ớt giãy giụa, phản kháng một cách hời hợt như không hề phản kháng vậy.
Nguyệt Sương không hiểu vì sao lúc này cả người nàng lại bất giác trở nên vô lực, rất yếu ớt.
Không chống trả thì thôi, đằng này lại còn chống trả lấp lửng như vậy chẳng khác nào đang khiêu khích sự kiên nhẫn của Lâm, hắn chồm lên nằm đè trên người Nguyệt Sương, dùng đôi môi nhanh chóng bịt lấy miệng nhỏ của nàng.
– Ứm!
Giãy nảy lên, hai mắt mở to, Nguyệt Sương bối rối cắn chặt hai hàm răng ngọc, nhất quyết không để cho Lâm hung hăng càn quấy.
Nhưng chút thủ đoạn này của nàng chẳng khác nào chuột nhắt đang vờn trước mặt lão Miêu tinh ranh.
Chỉ thấy Lâm híp mắt lại, khóe miệng nhếch một nụ cười gian.
Hắn hơi nhổm hông, cong lưng lại, hai chân khẽ dạng ra một chút, giữa hai đùi lúc này lộ ra một khúc thịt đỏ au, gân guốc ngoằn ngoèo như những tia điện, cái đầu khấc dương vật cương cứng và căng bóng.
Dương vật ngẩn cao đầu tò te.
Lâm hơi ấn ấn nhẹ đầu rùa vào cửa mình lưa thưa lông lá của sư tỷ, cạ cạ mấy cái vào hai cánh hoa thịt hồng hào.
– Ah ah..ah…ah…….
Nguyệt Sương ngay lập tức liền có phản ứng, cả người nàng như bị điện giật, run bần bật, miệng nhỏ theo đó hé ra, rên khe khẽ, tình thế đảo ngược còn nhanh hơn trở bánh tráng nướng, Nguyệt Sương từ thế phòng thủ cứng đầu thoáng cái lại bị dồn vào thế bị động.
Lâm nắm thế chủ động trong tay, hắn nhanh chóng dùng lưỡi cạy nhẹ miệng sư tỷ ra, đầu lưỡi tiến vào khoan miệng ấm áp, mân mê từng góc nứu răng (Lợi), tham lam hút lấy số nước miếng thơm ngọt trong miệng nàng.
Yếu ớt vùng vẫy trong vài phút ngắn ngủi, cuối cùng biết không thể kháng cự lại được, Nguyệt Sương điềm đạm thả lỏng người, hai cánh tay nhỏ bé hơi run rẩy rời khỏi ngực, chần chừ rồi nhẹ ôm lấy eo Lâm.
– Ưm! Sư đệeeeeee….ngươi phải thật nhẹ nhàng với sư tỷ nha!
Nỉ non e thẹn, Nguyệt Sương hé môi thốt lên âm thanh lí nhí nhưng rất ngọt ngào, mắt đẹp khép hờ, lặng lẽ chờ đợi điều kỳ diệu.
– Hặc hặc! Tiểu mỹ nhân yên tâm, đệ chỉ nắm tay mà thôi! Đệ không làm gì quá đáng đâu, đệ thề!
Lâm cười gian, được nước hắn càng sấn tới, đôi môi nhẹ lướt ở làn da cổ nhẵn nhụi của sư tỷ, hôn nhẹ.
– Ahhhhh..ưm!
Nguyệt Sương nhổm người trường lên vì kích thích.
– Chụt!!! Chụt!!! Oàm….
Nhiệt độ thân thể gia tăng, nghe sư tỷ rên khe khẽ, âm thanh ma mị ấy làm Lâm cứng người, hắn gấp gáp dời miệng, tham lam ngoạm lấy một bên vú tròn, thích thú mút nhẹ, bàn tay trống trải cũng mò lên, xoa nắn vú còn lại.
Nhũ hoa của thiếu nữ mới lớn, sau cái tuổi dậy thì trở nên đầy đặn và khá săn, không quá to cũng không quá nhỏ, rất vừa vặn với bàn tay của Lâm.
– Ahhh…sư…sư đệ…….nhẹ tay một chút a!
Cảm giác tê tê từ núm vú truyền đến, hơi có chút đau khiến Nguyệt Sương nức nở rên nhẹ, hai mắt lờ mờ ngấn nước.
– Ân! Sư tỷ của ta, ngực nàng đẹp lắm! Ta rất thích!
Lâm cười nói, lúc này hắn đang dùng cả hai bàn tay úp vào bầu ngực nàng, ngón cái và ngón trỏ se se, ngắt nhẹ đầu ti màu hồng nhạt hơi cương lên.
– Hứ…ah ưm….hộc..đẹp…của ta đẹp không? Có đẹp hơn của mẫu thân không?
Nguyệt Sương được Lâm khen thì thích lắm, thiếu nữ xuân sắc rạo rực, vừa rên vừa ưỡn ngực chìa hai quả đào tiên ra thể hiện, môi hồng chu ra, đôi mị nhãn như tơ, long lanh nhìn nam nhân đang đè lên người nàng, nũng nịu hỏi sư đệ.
– A! Nàng làm vậy là chết ta dồi! Câu này khó quá! Nên trả lời sao đây? Ừm, dĩ nhiên là của nàng đẹp hơn rồi! Nhưng chưa đạt tầm quyến rũ như của sư nương!
Ánh mắt láo liên quan sát cặp vú trắng nõn đang dần ửng hồng do bị xoa nắn đều đặn, Lâm giả bộ nắn nắn mấy cái, sau đó thốt ra.
Nguyệt Sương mới nghe thì lòng thầm mừng, nhưng đến câu sau thì xụ mặt xuống, hờn dỗi trừng mắt Lâm.
– Hứ! Thế ngươi nói cho ta nghe, phải làm như thế nào mới có thể quyến rũ như mẫu thân?
Dẩu môi, nàng không phục liền ưỡn cao ngực, vặn hỏi.
– Hắc hắc! Dĩ nhiên phải có bàn tay của nam nhân chăm sóc thường xuyên thì nó mới trở nên quyến rũ được! Hahaha!
Cười như người điên, hắn vậy mà lại thanh tỉnh thần trí, không còn bị thú tính chi phối nữa. Hồng quang cùng lục quang không ngờ lại tự động tản đi, co rụt vào trong người Lâm.
– Ứ chịu đâu! Ngươi chỉ được cái dẻo miệng!
Sực nhận ra bản thân bị lừa, Nguyệt Sương giãy nảy nũng nịu gắt giọng.
Tiếp đó lại quằn quại ngọc thể vì bị Lâm kích thích.
– A! Đừng mà! Sư đệ! Đừng…chỗ đấy bẩn lắm!
Một hồi sau, Nguyệt Sương đột nhiên giật bắn người, hai chân nàng dạng ra, cảm giác như cửa mình đang bị thứ gì đó nghịch phá, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Cúi đầu nhìn xuống, bất ngờ nàng nhìn thấy hai mép thịt hồng ở cửa âm đạo bị Lâm dùng hai ngón tay vạch ra, mắt hắn tròn xoe, nhìn hau háu vào bên trong. Điều này làm Nguyệt Sương ngượng ngùng quá chừng, thiếu nữ bẽn lẽn dùng lực cố khép hai đùi lại, bàn tay nhỏ nhắn run run giữ chặt đầu Lâm.
– Ahhhhh….ahhhhhm…..ahhhhh!!!!!!!!!
Rồi đột nhiên nàng rên lên mấy tiếng thật dài, cả người bật ngửa xuống giường, ngọc thể kiều diễm không ngừng co giật.
Chỉ thấy Lâm đang ngắm nghía cái tiểu huyệt hồng hào mơn mởn của nàng, rồi bất ngờ hắn cúi đầu, trước ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi ngờ của sư tỷ, một hơi đưa cái lưỡi nhám nhúa đầy các hạt gai thịt li ti, lấy hơi liếm một đường dài từ lỗ hậu lên tận đỉnh mồng đốc Nguyệt Sương, đầu lưỡi nhọn vờn quanh vài vòng, gảy gảy cái hạt nhỏ nằm phía trên gần gò mu cao. Hành động có phần hơi dã man này của Lâm tức thì khiến cho Nguyệt Sương sướng đến chết đi sống lại.
Chẹp! Chẹp! Chụttttttttttttt!
– Thật thơm! Đúng là cực phẩm của gái trinh có khác!
Lâm không chút nghĩ ngợi, cái miệng tham lam áp sát vào âm đạo tươi non, chọc lưỡi thật sâu vào bên trong mà ngoáy. Mỗi một lần hắn chọc lưỡi sâu vào là Nguyệt Sương giật nảy người, dâm thủy lênh láng tiết ra thấm ướt hết cả hai bên mặt Lâm, một mùi vị ngai ngái quen thuộc xộc thẳng vào mũi càng kích thích hắn bạo gan hơn.
– Sư…ah…sư đệ….đừng…đừng….ăn nó nữa!
Đầu óc phát mộng, thiếu nữ ngây thơ không biết phải diễn tả như thế nào mới phải, cơn sướng ập đến làm nàng như người mất hồn, hai đùi kẹp chặt lấy đầu Lâm, nỉ non van xin.
Sau màn đánh lưỡi huyền thoại, Lâm có vẻ chưa đã thèm, hắn cúi đầu hút mạnh một cái rột, lưỡi mềm ngoáy sâu vào các ngóc ngách trong âm đạo sư tỷ, dường như muốn khám phá hết sự huyền bí trong đó, làm cho tiểu sư tỷ của hắn khóc thét trong sự sung sướng tột cùng.
Kéo lưỡi ra, một sợi tơ mỏng trong vắt óng ánh dính liền từ đầu lưỡi Lâm nối với đầu kia là cái âm đạo sưng hồng của Nguyệt Sương.
Thích thú nhìn thiếu nữ đang ngây ngất nằm thở dốc, lại nhìn cái âm đạo mũm mĩm đang sưng húp của nàng, dâm thủy tiết ra bóng loáng bên bẹn háng, hai cách hoa thịt hồng xòe ra nở rộ, Lâm biết đã đến lúc hắn nên đánh dấu chủ quyền sở hữu độc nhất vô nhị ở cái ngọc thể nóng bỏng này!
Một tay nâng dương vật đã cương cứng ngắc từ lâu lên, kê sát cửa âm đạo nhoe nhoét dâm thủy rồi ấn nhẹ vào.
– Ahhhhh!
Đầu rùa ấm nóng chậm chạp tách hai mép thịt ra, xâm lấn vào vùng không gian chật hẹp bên trong cửa huyệt.
– Ư ư ư…ưm…..
Nguyệt Sương chợt nhăn mặt, răng ngọc cắn vào môi mềm, bàn tay nàng chộp lấy bắp tay Lâm, nắm chặt.
– Đừng sợ! Sẽ không sao đâu!
Lâm nhẹ giọng nói, sau đó hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi sư tỷ, trấn an nàng.
Do kích thước dương vật hắn hơi to, Nguyệt Sương lại là thiếu nữ mới lớn, lần đầu cửa mình vẫn còn khá chật hẹp và một phần khác là do tâm lí của nàng hơi lo lắng, khiến các cơ thịt ở âm đạo co bóp chặt lại.
Lâm bỗng nhổm người rút dương vật ra rồi lấy đà nhắm ngay giữa hai mép âm đạo, một hơi đâm mạnh vào.
Tách!
Phạch!!!!
– Á á á á!!!!
Một cú đâm thật mạnh đến từ phía của nhà vô địch phóng lao Trần Lâm, đem tiểu huyệt nhỏ hẹp của Nguyệt Sương mạnh mẽ oanh phá, cắm sâu vào bên trong.
Thiếu nữ ré lên vì đau đớn khi lần đầu phá thân, nước mắt nàng chợt dâng trào chảy xuống hai bên gò má mỹ miều.
– Thật chật chội!
Cái cảm giác vừa bót vừa khít rìn rịt của cái âm đạo thiếu nữ mới lớn xiết chặt lấy gần hết chiều dài dương vật Lâm, lại thêm việc bị phá thân, đau đớn xúc tác làm cho các cơ thịt ở vùng âm đạo co thắt dữ dội như muốn đem dương vật Lâm bóp nát, khiến hắn sướng muốn phát điên, vội hít hà mấy hơi liền để biểu thị cảm giác sung sướng.
Lâm không vội động đậy, hắn để yên dương vật hùng dũng ở trong người Nguyệt Sương, chờ đợi một lúc để nàng có thể thích nghi, giảm bớt đau đớn.
– Đau chết ta rồi! Tên lừa gạt!
Nguyệt Sương sau một hồi nức nở bỗng cáu giận, tay ngọc vỗ một cái vào ngực Lâm, cắn môi hờn dỗi.
– Hắc hắc! Hơi đau một chút nhưng mà đảm bảo lát nữa nàng sẽ thích cho xem!
– Hứ! Ai thèm thích cái thứ ghê gớm này! Nguyệt Sương chu môi chối cãi.
Lâm không nói gì mà chỉ cười hoang dại, nhẹ nhàng ôm sư tỷ một cách âu yếm, hạ thân theo đó cũng bắt đầu nhịp nhàng mấy cái nhẹ.
– Ahhhh….ah….từ…từ từ thôi…ahhhh
Cơn đau qua đi, bị dương vật Lâm tấn công vào trong người, Nguyệt Sương mê man nấc lên thành tiếng, gương mặt xinh đẹp ửng hồng khiến cho nàng trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết.
Cảm giác vừa tê dại vừa sướng khoái, Nguyệt Sương thấy âm đạo mình tựa hồ bị kéo căng ra hết mức, liền sung sướng rên rỉ, thân hình tự động bắt nhịp rồi cùng lắc lư theo Lâm.
– Ư ư…sư đệ…ta sướng lắm ahhh…….nhưng…ngươi đừng…có đâm sâu….thốn…thốn lắm!
Vừa thở dốc vừa nói, hai tay nàng quàng qua cổ Lâm, mặt đẹp hồng thuận, hơi thở thơm ngát từ trong miệng thổi ra, chui tọt vào mũi Lâm.
Chiều dài dương vật của hắn quá cỡ, vài lần hắn nhấp mạnh quá, đầu khấc vậy mà đã chạm đế tận tử cung nàng, buộc nàng nức lòng mím mỗi rên khẽ.
– Ahhh…cảm…cảm giác này….ahhh…thảo nào lúc trước vẻ mặt….vẻ mặt của…mẫu thân thỏa mãn như vậy! Thì ra…thì ra cứ đâm…vào….rất sướng nha!
Nguyệt Sương ngày càng hưng phấn, tuy nhiên vì hàng của Lâm quá bự, nhiều lúc lại thọc vào thật sâu làm nàng cảm thấy nhói thế cả háng, đau lắm nhưng sướng thì cũng không hề kém chi.
– Ahh…….sư tỷ….của tỷ thật chật chội….dường như muốn bóp chết thằng đệ của ta vậy!
Phạch! Phạch phạch!!!
Lâm hưng phấn gầm rú, hù hục được một lúc thì hắn bỗng vỗ vỗ gò má của Nguyệt Sương, cười gian xảo.
-Tiểu mỹ nhân, chúng ta đổi thế một chút!
Nguyệt Sương mang theo vẻ mặt không mấy tình nguyện, nàng u oán nhìn Lâm rồi bất mãn đổi thế.
Lần này hai chân nàng được gác lên vai Lâm, tên sư đệ nhìn mới tí tuổi ấy của nàng không ngờ đối với chuyện xấu hổ này lại tỏ ra rất thành thạo, chân nàng gác vai hắn, tay hắn lại vịn vai nàng, một tư thế vô cùng hoàn hảo được triển khai.
Phạch!
– Á ứ….ahhhh!
Phạch!!!
– Ả á…á…á….thiếp chết mất thôi….làm ơn….xin chàng…….đừng mà…ah..ah…
Nguyệt Sương thở không ra hơi, bậm môi, tuệ nhãn long lanh ngấn nước cực kỳ dễ thương, nàng nũng nịu rên the thé với Lâm.
Hì hục chán chê, cả hai lại đổi thế khác, lần này hắn để Nguyệt Sương nằm nghiêng nửa người, đem một chân nàng gác lên cổ, tiếp tục màn cầm cày bừa đất.
Phạch phạch!!!!
– Ah….ah….sư đệ….người ta..không….không chịu nổi…….nữa ah….
Vùng háng giờ đây trở nên tê dại mất hết cảm giác, da thịt trắng nõn đã ngả sang màu đỏ hồng, lông lá xung quanh tiểu huyệt bị dâm thủy tiết ra bết dính vào da thịt gần đó, Nguyệt Sương sướng khoái khó tả, nàng ra sức uốn éo, quăng cho Lâm mấy cái mị nhãn cực kỳ dễ thương, dụ hoặc.
Vùi dập con gái người ta hơn mười phút, cuối cùng hắn lật sấp người nàng lại, bắt Nguyệt Sương phải quỳ với tư thế chổng mông thật cao, Lâm thì ở phía sau nàng với tư thế ngồi chồm hổm, đem dương vật dính đầy nước nhờn và bọt trắng, trực tiếp cắm vào âm đạo sư tỷ rồi đều đặn giã từng nhịp, tư thế doggy bất hủ giúp dương vật hắn có thể tiến sâu vào âm đạo Nguyệt Sương hơn, mỗi lần nhấp là mỗi lần đầu khấc đâm mạnh chạm đến tận tử cung khiến Nguyệt Sương khóc thét không thôi.
Phạch! Phạch! Phạch……phạch!
– Ử…..ử….ử….ư…ư….thiếp…sướng….mạnh….mạnh lên chàng ưi……
Cảm giác ấm nóng, khít rịt và bót khiến Lâm nhận thấy đầu rùa hơi rát một chút, sau vài lần nhấp đều đặn và liên tục, hắn húc mạnh một cú cuối như trời giáng làm cho cả hai người ngã cắm mặt xuống giường, người hắn gồng cứng ngắc, dương vật giật giật như sắp nổ tung, ồ ạt xuất từng đợt tinh khí nóng hổi vào tận bên trong tử cung của Nguyệt Sương.
Tiểu sư tỷ vốn đã bị Lâm quần cho rã rời, cô nàng chỉ biết nằm yên rên rỉ, cảm nhận dương vật to đùng đang không ngừng co giật bên trong âm đạo, như một phản ứng cộng hưởng, các thớ cơ thịt vùng âm đạo của nàng cũng rục rịch rồi bóp chặt lấy dương vật Lâm, hệt như muốn vắt sạch tinh khí của hắn vậy. Theo đó, từ bên trong âm đạo nàng cũng tuôn ra một loạt nước ấm, tưới vào khúc thịt đang cắm trong tiểu huyệt.
– Ân!
Đang phê pha, Lâm hơi bất ngờ vì cảm nhận được sư tỷ xuất khí, lần đầu tiên đau như vậy, thế mà nàng vẫn có thể “ra” được, đúng là một kì tích!
– Khà! Tiểu mỹ nhân, nàng cũng không vừa nha!
Vuốt lại mái tóc rối của sư tỷ, Lâm yêu thương ghé sát tai nàng, miệng hắn thì thầm.
– Hứ! Đồ lừa gạt! Ngươi “dỏ dàng” nói là chỉ nắm tay người ta! Vậy mà làm người ta đau gần chết! Hu hu hu!
Làm vẻ giận dỗi, tiểu cô nương bỗng xoay người cắn mạnh vào vai hắn! Mắt phượng hung hăng trợn trừng.
– Hừ! Đây coi như là bổn cô nương vì ngươi mà lưu lại một vết tích đánh dấu!
Nhìn vết cắn bầm tím ở bả vai Lâm, Nguyệt Sương tinh nghịch nháy mắt, nàng dẩu môi lên, bờ môi cong cong gợi cảm vừa đáng yêu, bá đạo thị uy với Lâm.
Trước sự đáng yêu có chút ngây ngốc của cô nàng, Lâm chỉ mỉm cười nhẹ, đối với hắn chút “vết xước” này chả nhầm nhò gì, ngay cả làm cho hắn rên thành tiếng cũng không được, hắn có thể dễ dàng dùng linh lực trong cơ thể di chuyển đến bả vai, xóa đi vết thương này, nhưng vì sự đáng yêu của tiểu sư tỷ, Lâm quyết định lưu giữ “dấu tích” này của nàng.
– Cô gái ngốc! Nàng cần gì phải làm như vậy chứ?
Lâm sao không nhìn ra được ý đồ của nàng, hắn cười cợt đưa tay xoa đầu sư tỷ, trìu mến nhìn nàng mắng yêu.
– Hứ! Ngươi nha, ta biết hết đấy! Mẫu thân từng nói với ta, đàn ông mà có đôi mắt ươn ướt như ngươi, vốn là đa tình, số đào hoa! Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều mỹ nữ quấn lấy ngươi, hiện tại ta lưu lại một dấu ấn, xem như đóng dấu đồ của ta!
Chu môi, Nguyệt Sương lém lỉnh nói, bộ dáng hổ báo ghê gớm.
“Ai nha! Xuân Hương ơi là Xuân Hương! Nàng nói thế này khác gì hại ta rồi! Xem ra tối nay nhất định phải phạt nàng thật nặng! Phạt luôn cả con nhóc láu cá này!”
Lâm thầm tính kế trong đầu, vẻ mặt hắn gian tà bất chợt cười dê khiến cho Nguyệt Sương nhìn thấy liền nổi da gà.
– Con người của ta đơn giản lắm! Nhưng có ba nguyên tắc không thể vi phạm! Thứ nhất là Không Chủ Động, thứ hai là Không Từ Chối và thứ ba là Không Chịu Trách Nhiệm! Hắc! Hắc! Hắc!
P/s: Mấy nay em bận quá các bác à! Không up chương được, xin được tạ lỗi bằng chương này! Chúc mọi người ngày mới an lành!