Cuồng Sát - Chương 11
Chương 11: Ngôi Làng Kì Lạ
Ríu ra ríu rít! Chít! Chít!
Tiếng chim hót văng vẳng, thánh thót giữa khung cảnh thơ mộng, trữ tình.
Tại một khu vực trống trải và thoáng đãng, trên mặt đất mọc đầy hoa cỏ hoang dại, những bụi hoa trắng, đỏ, vàng rực rỡ cao đến khoảng đầu gối người ta, đua nhau khoe sắc giữa thiên nhiên yên bình. Không ngờ ở dưới đáy vực sâu thăm thẳm này cũng có một nơi như vậy.
Lúc này Nguyệt Sương hai mắt đẫm lệ, nàng mờ mịt ngồi giữa rừng hoa cỏ dại, hai tay ôm gối, đôi mắt mông lung nhìn vài con chim, con bướm đang chập chờn vờn quanh trên những nụ hoa, lòng nàng bất giác se lạnh.
Nàng không thể nào chấp nhận được những gì mẫu thân nàng và sư đệ làm với nhau hồi nãy.
– Sư tỷ!
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, tiếng gọi nhẹ nhàng của Lâm đằng xa vọng tới.
– Cút đi! Như vậy chưa đủ ư? Làm ơn buông tha cho ta đi! Để ta yên tĩnh được không?
Giọng nàng lạnh băng, Nguyệt Sương mặc dù biết người tới là ai nhưng nàng không thèm quan tâm, chỉ mở miệng đuổi người.
– Haizz! Mọi chuyện thật sự không giống như những gì nàng nghĩ đâu!
Lâm thở dài, hắn lầm lì không có rời đi, trái lại còn tiến lên phía trước mấy bước, bắt đầu giải thích.
– Hừ! Còn ở đó lấp liếm? Ngươi cùng với mẫu thân của ta một chỗ ân ái tình cảm như vậy, chính mắt ta thấy rõ mà ngươi còn chối? Ngươi làm vậy không thấy có lỗi với cha ta ư?
Nguyệt Sương từ từ xoay người lại, giọng nàng đay nghiến vạn phần, lời nói như lưỡi dao sắc nhọn thọc mạnh tận tâm can Lâm. Hắn nhìn nàng, gương mặt chợt lạnh đi.
– Im miệng! Bộ cô tưởng ta muốn lắm ư? Nếu không phải ta đây niệm tình sư đồ và ơn cứu mạng của sư phụ, lúc cấp bách, bất chấp hết thảy nguy hiểm, đến tính mạng của mình cũng không màng, nhảy xuống vực sâu để cứu hai mẹ con cô thì có lẽ giờ đây đang nói chuyện với ta chính là một cái xác chết rồi! Cái mạng nhỏ này của ta suýt nữa thì bị hai mẹ con cô cho đi về chầu ông bà rồi đấy! Vừa lòng hả dạ chưa?
Gằn giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ, Căn Nguyên Nhân Tâm trong nhân đạo bất chợt bạo phát, làm lòng Lâm đột nhiên nảy sinh ý niệm nhẫn tâm, lời lẽ băng lãnh, không hề có một chút tình cảm nào.
– Ta…hức! Hức! Ta…ngươi ức hiếp ta! Ô…Ô…hu hu hu…tên đáng ghét, đáng hận! Ta đánh chết ngươi! Ta hận ngươi!
Nguyệt Sương tức thì bị lời nói sắc lẹm của Lâm dồn ép đến á khẩu, tiểu cô nương dù sao cũng chỉ là một nữ hài mới mười tám tuổi đầu, chuyện như này nhất thời khó có thể chấp nhận và thấu hiểu được. Trong giây lát nàng bỗng òa khóc thảm thiết, dáng người mảnh mai run lên bần bật, liền chạy vù đến trước mặt Lâm, tay đấm châm đá túi bụi.
Không hề sử dụng một chút linh lực lẫn tu vi, mà nàng chỉ đơn giản dùng sức lực thân thể thuần túy. Nắm đấm bé nhỏ, trắng phau như búp sen non giơ lên, dùng hết sức bình sinh nện thùm thụp vào ngực Lâm, hắn lại tỉnh bơ, không chống cự, không phản kháng cũng chẳng khuyên ngăn.
Bụp! Bụp!
– Hức! Hu hu! Tại sao ngươi không đánh trả? Ngươi xem thường ta phải không?
Điên cuồng hoạt động, thiếu nữ giương đôi mắt đẫm lệ, tức giận nghi hoặc thốt lên.
Đáp lại nàng, Lâm chỉ dùng một hành động hết sức đơn giản mà chứa đầy tình cảm, đó là hắn dang rộng hai tay, chậm rãi đem nàng ôm vào lòng.
– Nếu tấm thân gầy này có thể giúp nàng nguôi giận, lấy việc đánh ta để hả giận thì dù nàng có đánh suốt đời ta cũng cam chịu!
Lâm nhẹ giọng nói, đồng thời đôi tay cũng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không chút mỡ thừa nào của Nguyệt Sương, lúc này hắn mới để ý, sư tỷ mặc bộ đồ da thú này, không ngờ lại toát lên một vẻ đẹp rất chi là hoang dã, mạnh mẽ, lại càng kích thích lòng muốn chiếm đoạt của hắn.
– Ngươi…xấu xa! Ta đây không thèm đánh ngươi nữa! Đau hết cả tay! Hu hu hu!!!
Đang khóc sướt mướt, đột nhiên nghe được những lời ong bướm mật ngọt của Lâm làm cho cả người nàng xụi lơ, Nguyệt Sương thoáng nghĩ ngợi liền thấu được ý đồ chất chứa trong câu nói của Lâm, hai má đào chốc lát đỏ hây hây, giãy giụa muốn bỏ chạy. Trong khoảng khắc đó, tâm can nàng như vơi đi phân nửa cơn tức giận mà chính nàng cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
– Sư tỷ ngoan! Đừng quậy nữa, chúng ta mau về thôi! Sư nương đang rất đau khổ nha!
Lâm dịu dàng đưa bàn tay vuốt nhẹ sống lưng sư tỷ, thông qua lớp da thú dày cộm mà vẫn cảm nhận được nét mềm mịn lạ thường của da thịt thiếu nữ, hắn nhịn không được, bàn tay hư hỏng lại bắt đầu mò mẫm xuống cặp mông vểnh cao của Nguyệt Sương, mấy ngón tay ranh mãnh miết qua miết lại một cách khiêu khích trần trụi. Bàn tay còn lại áp lên bầu ngực căng tròn của nàng mà xoa nắn nhẹ nhàng, đúng là ngực của thiếu nữ mới lớn, rất săn chắc và đàn hồi, cứ vài đợt xoa bóp thì Lâm lại dùng ngón cái và ngón trỏ ngắt véo đầu ti be bé một cách rất nhẹ tay, gảy gảy đầu ngón tay, vừa bị kích thích ở mông lẫn ở ngực, hai chỗ nhạy cảm đều bị Lâm táy máy tay chân, rất nhanh Nguyệt Sương liền có phản ứng lại, tiểu cô nương hơi thở hổn hển, rên hừ hừ trong miệng nhỏ, Lâm bắt đầu cảm nhận được bên dưới lớp vải, đầu ti nhỏ bé như đầu đũa của sư tỷ bất giác nổi cộm lên và hơi cưng cứng.
– Ưm! Ah! Dừng ah! Mẫu thân nhất định là đang rất lo lắng cho ta! Hây da! Sư tỷ thật là ngu ngốc, lại nỡ lòng nào làm cho mẫu thân khó xử như vậy! Sư đệ! Đi! Chúng ta trở về thôi!
Nguyệt Sương làm sao mà không biết ý đồ của Lâm, nàng mạnh mẽ giữ chặt bàn tay hư đốn của hắn, thiếu nữ mặt mũi đỏ bừng bừng, từ da mặt xuống tận cái cổ thon là một mảng hồng phơn phớt như rạng mây chiều, miệng nhỏ cười tươi như hoa, nhanh chóng lảng tránh sang vấn đề khác, không để cho hắn càn quấy nữa. Nhìn thiếu nữ cười rạng rỡ, hàng mi cong vút vẫn còn đọng lệ nhòe, sư tỷ lung linh như một đóa hoa, có thể nói giữa cánh đồng hoa cỏ muôn sắc màu này, nàng chính là một đóa hoa đẹp nhất!
– Đi? À..ừ…đi thôi!
Vẻ tiếc nuối lóe lên trong đôi mắt rồi nhanh chóng biến mất, Lâm thoáng ngây ngô trước nét đẹp lung linh của sư tỷ, cổ họng khô khốc ráng nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó nắm tay Nguyệt Sương dắt nàng trở về. Thế là phen này lại không chén được rồi!
…
Hang động đất quen thuộc.
– Hu hu hu! Mẫu thân! Sương Sương xin lỗi người! Đều tại con nóng nảy, mẫu thân đừng buồn nữa! Hu Hu!
Nguyệt Sương vừa về tới nơi liền nhào vào người Xuân Hương, ôm lấy nàng bật khóc nức nở, Xuân Hương cũng lệ nhòe hàng mi, hai mẹ con cứ tuế ôm nhau mà bật khóc, Lâm đứng bên cạnh cũng chỉ biết thở dài nhìn theo, hiện tại im lặng là thích hợp nhất.
– Sương Sương! Là do mẫu thân không tốt, đáng lí ra ta không nên làm vậy với Tiểu Lâm! Đợi sau khi tìm cách rời khỏi chỗ này, hai người các con hãy bên nhau mà sống, còn mẫu thân đây…ta sẽ đi tìm một nơi vắng vẻ khác sinh sống! Hức! Chuyện ở đây, ta không còn mặt mũi nào nhìn nhận nữa!
Dưới sự nháy mắt cổ vũ nhiệt tình của Lâm, Xuân Hương khẽ trừng mắt liếc cái tên hư hỏng lắm trò này, nhưng sau đó nàng cũng ngoan ngoãn làm theo những gì mà Lâm đã chỉ, cố gắng nặn ra làm gương mặt sầu thảm não nề, đa sầu đa cảm chứa đầy tâm sự, nàng một bên vỗ về con gái, một bên buồn bã diễn một vở kịch bi ai để che lấp gian tình mẹ vợ – con rể.
– Nhưng mà con….
Nguyệt Sương rụt rè thoáng chần chừ, chuyện trước đây nàng vẫn chưa có quên được.
Lâm thấy sư nương diễn xuất quá đỉnh, còn hơn cả diễn viên điện ảnh ở địa cầu của hắn, liền hướng nàng giơ lên ngón cái, cũng đã đến lúc hắn góp lời rồi đây! Chỉnh sửa lại mớ lời thoại, Lâm cứ vậy mà phụ họa theo Xuân Hương.
– Sư tỷ, tỷ nên suy nghĩ thật kỹ nha! Chẳng lẽ tỷ muốn sư nương phải sống một mình cô độc suốt quãng đời còn lại? Sư nương còn đang ở cái độ tuổi quá trẻ mà! Lẽ nào tỷ đã quên những lời sư phụ nói trước lúc lâm chung? Người rõ ràng là căn dặn ta phải hết sức hết lòng chăm sóc cho sư nương, sư tỷ, lời dặn cao cả như vậy, trọng trách lớn lao ta làm dám không nghe theo!
Quả đúng là hiểm ác như Sói, đòn đánh tâm lý từ những lời nói phù phiếm gian tà này của Lâm đã bắt đầu tác động mạnh vào đầu óc Nguyệt Sương, buộc nàng vào thế bí.
– Nhưng mà…chăm sóc như thế này…liệu có quá đáng không? Ở đời ai lại cả mẹ lẫn con đều chung một chồng?
Bức tường thành kiên cố đã bị dao động lung lay, Nguyệt Sương thấp giọng dò hỏi, nàng lại quan sát kỹ lưỡng biểu cảm trên mặt của mẫu thân cùng Lâm, nghi ngờ coi hai người này có âm thầm dụ dỗ nàng hay không.
Trước sự cẩn thận có phần thái quá của Nguyệt Sương, Lâm lén lút nháy mắt cho sư nương, giục nàng giở chiêu cuối cùng ra.
Đâm lao thì buộc phải theo lao, Xuân Hương thầm cắn răng, lôi khổ nhục kế ra để cùng Lâm phối hợp lừa gạt con gái.
– Hức! Được rồi! Mẫu thân hiểu rồi! Các con cứ sống vui vẻ bên nhau, ta chẳng buồn rầu, muộn phiền gì đâu! Hức! Hức! Aiiiiiiiii nhaaaaaaaa!!!!!
Xuân Hương không diễn thì thôi, một khi nàng đã diễn thì phải làm tới cùng, đúng là một diễn viên xuất chúng, nàng bi ai nói, sau đó toan định đứng dậy rời đi.
Lâm đứng một bên quan sát, lời thoại của hắn đã được dùng hết, hiện tại chỉ trông chờ vào Xuân Hương tạo ra kỳ tích mà thôi.
Bất ngờ ngay lúc Lâm thấy sư nương định rời đi, mọi chuyện tưởng chừng như không thành thì bỗng bức tường lí trí kiên cố kia của Nguyệt Sương thoáng cái đổ vỡ tan tành, nàng nước mắt lưng chừng, mếu máo ôm chặt lấy mẫu thân không buông.
– Hức! Hức! Con đồng ý, con chấp nhận hết! Hu hu hu, mẫu thân đừng rời bỏ con! Hức…….
Thành công! Thành công đến phút chín mươi mới tỏa sáng làm cho cả Xuân Hương lẫn Lâm một phen hú vía, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau là sự vui mừng khôn xiết, cảm giác khó tả không thể nói bằng lời được.
Thấy hai mẹ con bọn họ giải hòa, trong lòng Lâm cũng bất giác cảm thấy vui mừng thay, hắn thầm dặn lòng, chỉ cần một ngày nào đó bản thân hắn còn có thể đứng vững trên đời bằng chính đôi chân này, thì nhất định sẽ không phải để cho mẹ con các nàng chịu khổ, chịu nhục!
………………….
Khúc mắc nhanh chóng được hòa giải dưới sự góp sức chủ chốt là cái đầu nhạy bén của Lâm.
Hai tiếng sau, cả ba người đã rời bỏ cái hang động gắn bó chung sống hơn bốn tháng trời kia, hiện tại Lâm đã khỏe, bọn họ cũng nên đi tìm hiểu vùng đất thần bí này cho rõ, sẵn tiện nghiên cứu giải pháp làm sao để rời khỏi nơi đây.
– Hêy! Cục cưng! Chỗ đó còn đau không?
Lâm lúc này đang thích thú bế Xuân Hương trên tay, bàn tay thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng phẳng lì của nàng, ân cần quan tâm. Chả còn gì sướng hơn khi được sư nương làm nũng, nhõng nhẽo.
Xuân Hương hai cánh tay thon dài choàng qua ôm lấy cổ Lâm, sắc mặt ửng hồng vì ngượng, nàng nũng nịu cất giọng ngọt như đường khiến hắn nghe mà u mê say sưa quên cả lối đi lẫn lối về.
– Ân! Còn đau chút chút! Ngươi đó nha! Làm người ta đau muốn chết ngất vậy đó! Quá độc ác!
Sư nương cười khẽ để lộ răng ngọc trắng bóng, nàng dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán Lâm, yêu kiều da diết nói. Từ một phụ nữ ba mươi tám tuổi, thoáng cái vì lậm vào tình yêu mà như hồi xuân thành thiếu nữ đôi mươi, duyên dáng nhí nhảnh quá trời.
Đi bên cạnh hai người, Nguyệt Sương bị cho ăn “cơm tró” suốt dọc đường, trông thấy mẫu thân cùng với sư đệ vậy mà không hề biết ngại là gì, ân ái tình tứ bên nhau, nàng giẫn dỗi “hứ” một tiếng rồi quay đầu đi, sắc mặt nàng khó coi vô cùng, khi thì nhăn nhó, khi thì tím tái, hai nắm tay nhỉ bé bóp chặt, thân hình mảnh mai run lên bần bật.
– Sư tỷ sao run dữ vậy? Ngươi đang ghen với mẫu thân của mình á?
Nháy mắt với Xuân Hương, Lâm huênh hoang bế mẹ của người ta trên tay, miệng lại còn la liếm châm chọc thiếu nữ đi phía trước.
– Đâu! Đâu có! Ai thèm ghen cơ chứ! Hứ! Ta đi trước đây!
Ngoe ngoảy lắc đít bỏ đi, trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận vô cùng, nàng vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ “chẳng lẽ ta lại đi ghen với chính mẫu thân của mình?” Nguyệt Sương thầm nói trong lòng, nhất định sẽ không bao giờ để ý đến hai con người xấu xa kia nữa.
………………..
Bên trong không gian riêng, hệ thống sau một hồi tự động bảo trì, rốt cuộc đã khôi phục lại toàn bộ công năng, dưới sự chỉ dẫn của nó, Lâm mò theo đường đi được vẽ sẵn lộ tuyến ở trong đầu, dẫn mẹ con Xuân Hương, Nguyệt Sương tiến về khu vực duy nhất có người sinh sống ở nơi này.
…
Hai ngày sau, ba người bất giác đi đến phía trước một ngôi làng hoang sơ, khung cảnh tiêu điều như ở một vùng nông thôn nghèo nàn.
Lâm hơi bất ngờ trước hoàn cảnh nơi đây, hắn thấy được hình ảnh quen của những người nông dân như hệt ở địa cầu, họ đang làm đất, cấy lúa, trồng trọt, tạo nên những cánh đồng nhỏ, vườn cây xanh um.
Bọn Lâm có chút sững sờ, một hồi lâu mới chậm chạp tiến lại gần cổng làng.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó cả ba lại được người dân trong làng đón tiếp một cách rất nhiệt tình và niềm nở. Bọn họ mời ba người vào làng mà chẳng ngần ngại, cũng không sợ sệt vì tiếp xúc với người lạ.
Người dân nơi đây chân thật và chất phác, một lúc sau Già Làng cũng xuất hiện, thành khẩn hỏi thăm ba người bọn họ về tình hình thế giới bên ngoài.
“Hừm! Linh khí nơi này thật mỏng manh, đất đai lại cằn cỗi, nhưng không hiểu sao những người ở đây đều toát ra vẻ thần bí khó lường, cảnh giới của bọn họ không cao, tất cả đều có tu vi Vũ Đồ tuy nhiên lại tạo cho ta cảm giác áp bách một cách nặng nề!”
Lâm thầm nghi ngoặc, trong chốc lát hắn dùng linh hồn câu thông với hệ thống, trực tiếp trò chuyện với nó.
Hệ thống sau khi nghe xong liền trầm ngâm trong vài phút, tiếp theo câu trả lời của nó làm cho Lâm giật mình thiếu điều suýt la hoảng lên.
“Những người ở đây đều là hậu duệ đời sau của một vị thần, mà vị thần nọ có lẽ đã bị đánh bại trong chiến tranh hoặc làm việc sai trái gì đó khiến hậu nhân của hắn bị giam cầm cho chết dần tại nơi thâm sơn cùng cốc này! Hoặc có thể là vị thần nọ tự tay phong ấn chính đời sau của hắn, tránh cho bị kẻ thù chú ý đến! Bọn họ thực sự rất mạnh đấy, chẳng qua cứ cách một đoạn thời gian thì có hai tên quái gở giở trò, mạnh mẽ đem tu vi của những người này rút đi, cho nên cảnh giới của họ mới thấp kém như vậy!”
Khối lục giác đong đưa thân hình, lấy một tốc độ thật chậm kể cho Lâm nghe về lai lịch của người trong ngôi làng này.
Hệ thống vừa giải đáp thắc mắc nghi hoặc cho Lâm xong thì Già Làng lại trùng hợp nói ra những đều giống y chang hệ thống vừa nói, không chút khác biệt.
– Thực không dám giấu, tổ tiên chúng ta từng là hậu nhân của Man Lực Thần Vương, nhưng sau khi thế chiến nổ ra để kết thúc thời đại thượng cổ thì có vô số người vẫn lạc, Man Lực Thần Vương cũng nằm trong số đó, một đạo tàn hồn của ông ta may mắn sống sót trở về, liền đem hậu nhân đời sau, tức tổ tiên của chúng ta phong ấn tại Vô Hồn Vực này, nghiêm cấm không cho chúng ta đi ra bên ngoài, tránh cho chiến tranh tái khởi!
Già Làng nói ra những lời trên mà vẻ mặt khổ sở vô cùng, bọn họ sống ở đây nói tiếng an toàn thì cũng không đúng, không hiểu sao áp chế ở chỗ này chỉ nhắm vào con người, khiến cho bọn họ thân là hậu nhân của thần, trong máu chảy xuôi thần huyết bá đạo lại không thể tu luyện theo ý muốn, hàng ngày còn bị yêu thú nhắm vào tập kích.
Thở dài não nề, Già Làng thấy bọn Lâm yên lạng thì bỗng nói tiếp.
– Không hiểu rốt cuộc tàn hồn của Man Lực Thần Vương năm đó ở chỗ này bày xuống cấm chế gì, mà cứ hễ mười năm một lần liền có lực lượng thần bí hàng lâm, đem tu vi và linh lực của chúng ta rút đi chín mươi phần trăm, đẩy trở về điểm xuất phát Vũ Đồ nhất trọng cảnh.
Già Làng bi phẫn nói, từ ý tứ trong lời nói có thể nghe được ông ta rất tức giận. Dân làng đang vây quanh bọn họ cũng có thái độ tương tự như thế.
– Còn có chuyện này ư? Không thể khắc phục, chống trả lại?
Lâm vốn biết rõ hết đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc, tò mò hỏi.
Đáp lại hắn, Già Làng cũng mọi người trên mặt đều là vẻ không cam lòng.
– Chống lại? Vô ích thôi! Ở đây ai cũng từng có ý định đó, nhưng chúng ta buộc phải chịu, bên cạnh đó cũng không ngừng tu luyện nâng cao cảnh giới, nếu không cứ đến khoảng thời gian mười năm, người nào tu vi yếu kém hoặc không có ý định tu luyện liền sẽ bị lực lượng thần bí biến thành cái xác khô! Đây cũng là bằng chứng cho thấy tại sao từ các đời tổ tiên đến đời của chúng ta hiện tại bị giam cầm ở đây hơn mười ngàn năm rồi mà nhân số không thể vượt quá trăm người, phần lớn tộc nhân đều bị lực lượng thần bí hút khô hoặc bị yêu thú giết chết!
….
Kể hết chuyện xa xưa, Già Làng liền bố trí cho ba người bọn Lâm ở lại nhà của ông ta, lão còn nói bọn họ không thể rời khỏi vùng đất bị nguyền rủa này được đâu! Vì phía bên ngoài có một cỗ lực lượng vô hình canh chừng, người nào mạo hiểm xông ra với ý đồ rời khỏi Vực Vô Hồn liền sẽ bị cổ lực lượng kia diệt sát ngay tức khắc.
Thế là Lâm cùng hai mẹ con Xuân Hương buộc phải ở lại nhà của Già Làng. Nhưng hắn vốn không phải loại người “nghe cái gì liền tin cái đó”, hắn rất không an phận.
Sáng sớm hôm sau, hệ thống bỗng nhiên réo rắt gọi hắn dậy, chỉ dẫn cho Lâm đi đến một địa phương nằm ở phía bắc ngôi làng.
P/s: Hehe! Chap mới đây anh em! Chúc mọi người buổi trưa vui vẻ!