Cuồng Sát - Chương 1
Chương 1: Hồi Sinh Ở Dị Giới
Man Sơn, ngọn núi cao tận trời xanh, ngàn năm mây mù quấn quanh đỉnh, lưng chừng núi là trùng trùng rừng cây, địa hình cheo leo, hiểm trở vô cùng.
Man Sơn và toàn bộ vùng lãnh thổ dưới chân núi được mệnh danh là vùng đất thánh của người Man – tên gọi chung của những tộc người cổ xưa có nguồn gốc lâu đời.
Từ lâu, Man Sơn là ngọn núi được rất nhiều kỳ nhân, ẩn sĩ chọn làm nơi cư trú ẩn thân, sống buông thả mặc kệ sự đời hoặc là trốn tránh phiền phức nhân gian, cũng có nhiều người thích không khí sum vầy nên đã chọn nơi đây để khai tông lập phái, truyền bá thuật tu đạo, dần dần tạo nên các tông phái có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Dưới chân núi Man Sơn có một thác nước lớn, thượng nguồn xuất phát từ bên trong lòng núi, cái thác dốc ngược nằm vắt vẻo trên vách đá trập trùng, đổ bộ xuống chân núi tạo thành một hồ nước lớn, bọt nước trắng xóa văng tung tóe, hơi nước bốc lên hóa thành sương mù không tan trong không khí và nơi đây cũng chính là hạ nguồn.
Thiên nhiên tươi đẹp, phong cảnh hữu tình tựa như chốn bồng lai tiên cảnh làm cho người ta xao xuyến muốn trút bỏ hết âu lo của cuộc đời, yên ả ở đây sống một cuộc sống bình dị đến hết đời.
Rào! Rào!
Từng dòng nước róc rách len lỏi chảy qua các khe đá bị thủy lực đục khoét sau nhiều năm trời dài đằng đẳng, rêu xanh và dương xỉ bám khắp bề mặt.
Tõm!
Bất chợt một tiếng động lạ phát ra, dường như có đồ vật gì đó vừa rơi xuống nước làm cho mặt hồ khẽ dậy sóng.
Một hồi sau, từ bên dưới làn nước trong suốt bỗng nổi lên một cái giỏ trúc hình chữ nhật, một cánh tay đứt rời, khuỷu tay lồi ra khớp xương trắng hếu, bàn tay năm ngón tím tái nắm chặt lấy miệng giỏ, giữ không buông.
Cứ thế, cả cánh tay và giỏ trúc lấy một tốc độ rất chậm trôi vào bờ, nằm xiêu vẹo trên mõm đá cuội khổng lồ đang ngâm mình trong làn nước.
Không biết qua bao lâu, từ trên núi có bóng người đi xuống, là một người đàn ông trung niên, thân hình khỏe mạnh, gương mặt vuông vức mọc đầy râu ria xồm xoàm mang theo khí phách nam nhi bừng bừng. Trên người ông ta là bộ quần áo cổ trang, sau lưng đeo một thanh trường kiếm bản rộng. Phong thái người đàn ông hiên ngang, hào sảng lại hòa lẫn một chút tiên phong đạo cốt của người tu đạo.
Vốn định rời núi, nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống bậc thang đá cuối cùng, vô tình ánh mắt của người đàn ông bị hấp dẫn bởi một cái giỏ trúc kì lạ màu nâu sẫm đang trôi nổi sát mép hồ.
– Lạ nhỉ? Không biết là ai mang đồ đi giặt, lại còn tùy tiện vứt giỏ đồ ở đây nữa?
Nghi hoặc hỏi, gương mặt người đàn ông nhanh chóng hiện ra vẻ tò mò, không nhịn được tiến lại gần xem thử. Cái hồ nước này thường ngày cũng hay có vài tiều phu lên núi đốn củi, sẵn tiện ghé qua giặt giũ quần áo, tắm rửa nên chuyện bỏ quên đồ đạc ở lại là điều rất hiển nhiên.
– A!
Bất ngờ “a” một tiếng khe khẽ trong miệng, người đàn ông hơi chần chừ nhìn cái giỏ trúc, hay nói đúng hơn là nhìn cánh tay đang cầm chặt cái giỏ, dù có bị cắt đứt rời cũng nhất quyết không buông tay.
Đứng hình khoảng chừng một vài phút, rốt cuộc ông ta cũng lấy hết can đảm tiến đến bờ hồ, dùng lưỡi kiếm nhấc cái giỏ trúc nọ lên khỏi mặt nước, đặt trên đất trống khô ráo.
Cạch!!!
Phải dùng hơn một nửa sức mạnh của cơ thể mới có thể gỡ cánh tay đang giữ chặt lấy nắp giỏ ra, người đàn ông có chút sợ hãi đưa mắt nhìn cánh tay tím tái không còn chút sức sống trên mặt đất, hít một hơi dài để trấn an nỗi sợ trong lòng.
– Phải là cao thủ bậc nào mới có thể làm được như vậy? Tích tụ một phần lực lượng và ý chí vào trong cánh tay, biến bàn tay trở thành một cái móc khóa, giữ chặt miệng giỏ tránh cho nước ở bên ngoài đổ vào!
Sau đó ông ta kéo cái giỏ trúc lại gần, hai tay cẩn thận mở nắp đậy ra.
Độp!!!
Miệng giỏ vừa hé, lại một hình ảnh bất ngờ nữa hiển lộ khiến cho người đàn ông giật mình ngồi bệt ra đất, cái nắp trên tay cũng vì vậy mà đánh rơi.
Bên trong giỏ là đống lộn xộn ê chề, một tấm chăn lụa ướt đẫm máu tươi, xốc xếch quấn lấy một cái thai nhi vừa mới chào đời, ngay cả cuống rốn còn chưa kịp cắt bỏ.
Đứa trẻ hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám xịt vì vừa sinh ra đã phải tiếp xúc với hơi lạnh của nước sông trong thời gian dài.
Từ đó có thể thấy người lúc trước bỏ đứa nhỏ vào trong giỏ trúc này đang ở một tình thế hết sức gấp gáp, hấp tấp làm vội mới thành ra như vậy.
– Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? không lẽ ở thượng nguồn xảy ra đại chiến?
Người đàn ông suy tư nhìn qua đứa nhỏ sơ sinh, sau đó dời tầm mắt dọc theo thác nước hướng lên phía trên đỉnh núi cao vời vợi, xa ngút ngàn trong làn mây.
– Haizz! Một nơi ở ẩn tốt như vậy, ấy thế mà vài năm trở lại đây đã bị xáo trộn cho long trời lở đất, đại chiến nổ ra liên tục!
Người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài thậm thượt, đoạn ông ta run run bàn tay, ngón trỏ thô ráp đưa tới trước cái lỗ mũi bé xíu của đứa trẻ.
– A! Tắt…tắt thở rồi? Chẳng phải vừa nãy vẫn còn thở đều đều sao? Haizz! Ý trời, là ông trời không muốn cho ngươi sống a!
Tiếc thương cho đứa nhỏ vừa mới chào đời, người đàn ông sau đó cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mang thi hài đứa nhỏ lẫn cả giỏ trúc đến bên cạnh một gốc cây.
“Ầm!!!”
Nắm tay ông ta co lại, một quyền nện mạnh xuống mặt đất bên dưới, tạo thành cái hố nhỏ ăn sâu vào mấy tấc đất.
Trong chớp mắt người đàn ông đã đục mặt đất thành một cái huyệt mộ, ánh mắt buồn bã, đưa tay nhẹ đặt cái giỏ trúc lẫn đứa trẻ vào cái huyệt mới đào xong.
– Xoẹt!
Ánh chớp lóe lên chiếu sáng hết những tầng mây mờ, vô số tia điện lam sắc chạy ngoằn ngoèo trên nền trời âm u.
Đúng lúc này, bầu trời đang yên tĩnh thoáng cái giáng xuống một tiếng sấm nổ rền vang.
– Ì…Đùng!!!
– Oa! Oa!
Ngay sau đó chuyện kì lạ bắt đầu diễn ra, chỉ thấy đứa trẻ vừa mới trút hơi thở cuối cùng kia thoáng cái như được hồi sinh, nó thở nhẹ từng nhịp, da mặt từ từ chuyển sang hồng hào, rồi bất ngờ nó hé miệng, bật khóc ré lên thành tiếng.
Người đàn ông trung niên đang buồn bã bỗng chốc trở nên kích động vì tiếng khóc của đứa trẻ, nhìn nó khóc thét tỏ ra ham muốn được sống sót mãnh liệt, không suy nghĩ nhiều, ông ta mừng rỡ bế đứa bé ra khỏi giỏ trúc, hí hoáy ôm nó định chạy ngay lên núi nhưng tựa hồ nhớ tới điều gì, bất chợt ông ta xoay người lại, một chưởng tung ra đánh cho cái giỏ trúc nát bấy thành vô số mảnh vụn.
Tiếp đó mới ôm đứa nhỏ rời đi.
Người đàn ông đâu hay, ngay khi ông ta vừa rời đi, từ trong cái chăn lụa choàng quanh người đứa trẻ đột nhiên rơi ra một mảnh vải trắng vuông vức, trên tấm vải in dấu năm ngón tay đẫm máu kèm theo hai chữ “Oan Nghiệt”!
…
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt cái đã năm năm trôi qua.
Vẫn cảnh tượng quen thuộc ấy, thời gian năm năm ngắn ngủi chẳng thể làm thay đổi được bao nhiêu cảnh vật ở hồ nước năm xưa, thác nước ở đó vẫn chảy rì rầm.
Bên hồ lúc này thình lình xuất hiện một đứa trẻ, là một nam hài tầm năm sáu tuổi đầu.
Thân mang hình hài trẻ thơ nhưng lại bày ra một bộ dáng sầu đời không hợp với độ tuổi vốn có.
Nam hài đứng chắp tay sau đít, đôi mắt suy tư nhìn chằm chằm vào bóng hình của mình đang hiện ra trên mặt nước xanh ngắt.
– Hừ! Đã cho ta sống lại, bắt đầu một cuộc đời mới, vì cớ gì lại phải giữ nguyên kí ức của kiếp trước ở trong đầu?
Chất giọng trẻ con nhưng âm thanh lại ra vẻ rất chững chạc cất lên, nam hài mở miệng nói, gương mặt ngây thơ nhăn nhó rất khó coi.
“Là vì những kí ức đó có lợi đối với ngươi nên mới được giữ lại!”
Lời oán trách bỗng được đáp lại bằng một giọng nói lạnh nhạt, cách trả lời rất máy móc vang lên bên trong đầu, tuy nhiên nam hài vẫn không có tỏ vẻ giật mình hay hoảng sợ gì, tựa hồ đã quen với giọng nói kia.
– Này hệ thống, ở tương lai nơi mà ngươi từng sinh sống ấy? Con người thực sự phát triển tới một trình độ đáng sợ như vậy ư? Hệ thống chỉ là một trong những công cụ giúp con người theo đuổi quá trình khám phá sự hoàn mỹ?
Gạt chuyện quá khứ sang một bên, nam hài bỗng tỏ ra hứng thú dò hỏi cái âm thanh trong đầu mình.
“Đúng vậy nha! Bản thân những hệ thống như ta chỉ là một đám công cụ nhân tạo hay còn gọi là Trí Tuệ Nhân Tạo, do con người phát minh ra để trợ giúp bọn họ trên con đường phát triển bản thân, theo đuổi sự hoàn mỹ”.
Hệ thống tỉnh như ruồi, thản nhiên giải thích thắc mắc của nam hài.
– Hừm! Nói như vậy đám Trí Tuệ Nhân Tạo các ngươi có khác gì một con game đâu chứ? Sáp nhập vào cơ thể của một tên nào đó, kí sinh vào rồi giúp hắn phát triển, sau đó cả hai đều được lợi. Cũng như một thằng nghiện chơi game, nó càng nghiện thì càng nạp tiền, vừa thỏa mãn được ham muốn của nó, vừa sinh lợi cho thằng chủ game!
“Ờ! Suy nghĩ như thế cũng hợp lý!”
Nam hài chăm chú phân tích, còn hệ thống ở một lắng nghe, nhàm chán trả lời một cách hời hợt cho có lệ.
Nam hài ở đây chính là đứa trẻ trong giỏ trúc cách đây năm năm được người đàn ông trung niên cứu vớt bên bờ hồ, lúc này nó đã thành một thằng nhóc bụ bẫm rồi!
Đồng thời, linh hồn của Lâm, anh chàng bán hàng rong ở địa cầu bị đột tử rồi xuyên qua không gian lẫn thời gian, xuất hiện ở dị giới vào đúng cái khoảng khắc năm năm trước, cùng một thời điểm nhập vào thân thể của hài nhi trong giỏ trúc.
“Lâm à! Hiện tại với độ tuổi của ngươi đã có thể bắt đầu tu luyện được rồi, ta cảm nhận được số mệnh ngươi vẫn còn bị trói buộc bởi một số phiền phức nhân gian, nếu không có thực lực để thoát khỏi đám gông cùm xiềng xích này, ngươi chắc chắn sẽ bị nó đè chết một lần nữa!”
Yên lặng một chút, giọng nói của hệ thống thoang thoảng vang lên, đánh mạnh vào tâm lý Lâm, làm hắn nhớ lại một đoạn hồi ức đau đớn ở kiếp trước.
– Được! Ta nghe theo ngươi! Dù gì cũng ở với nhau mấy năm trời, ngươi chắc chắn sẽ không làm hại ta!
Hít sâu một hơi, Lâm nói bằng cái giọng chắc nịch, hắn nhanh chóng phi thân rời khỏi bờ đất, lần nữa xuất hiện liền ngồi ở trên một tảng đá cuội cao vút, khối đá cắm thẳng đứng ngay bên trong hang động nằm ở phía trong của thác nước.
Lúc này nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một màn nước trắng xóa, không ai biết đằng sau bức màn bằng nước có ẩn giấu một cái hang động nhỏ bí mật và nơi đây cũng chính là địa phương kín đáo mà Lâm thường trốn sư phụ để tu luyện. Ở chỗ này nhập tâm, hắn sẽ không bị bất kỳ ai làm phiền, quấy phá.
“Haha! Đừng có lúc nào cũng đặt niềm tin tuyệt đối vào ta! Bản thân ngươi là một người rất không thích lạm dụng quyền lực mà? Còn ta…ta là một dạng quyền lực tối cao đấy! hắc hắc!”
Hệ thống gian xảo cười vang, cách nói chuyện của nó đã bớt đi một chút lạnh nhạt, máy móc, trở nên thân thiện hơn.
Những năm qua nhờ ơn của người đàn ông trung niên cứu giúp, hơn nữa còn đưa Lâm về môn phái của ông ta, tận tâm chiếu cố và giảng dạy, tuy Lâm chỉ có thân phận là đệ tử nhưng ông ta lại coi hắn như con đẻ, hết mực quan tâm.
Năm năm trôi qua, Lâm lớn nhanh như thổi, thoáng chốc đã thành một nam hài tinh nghịch, hoạt bát nhất Nhân Tông, bản thân hắn được rất nhiều người yêu thích.
Cuộc sống ở dị giới bình yên lạ thường, dần dần giúp Lâm quên đi đau thương mất mát của kiếp trước, vui vẻ sống bên cạnh sư phụ, sư nương cùng các đồng môn.
…
“Chuẩn bị đi! Dùng linh hồn ngươi xâm nhập vào không gian của hệ thống, bắt đầu tiến hành quá trình chạy khởi động!”
Loading………..%
Keng!
Lâm ngồi xếp bằng ngay ngắn trên phiến đá, từng chuỗi âm thanh máy móc phát ra trong đầu hắn, tầm vài phút sau, linh hồn Lâm bất ngờ xuất hiện bên trong một vùng sáng hư vô, nơi này chỉ có mình hắn và một khối lục giác màu đen toát ra khí tức thần bí, ngoài ra thì chẳng còn thứ gì khác.
“Hắc hắc! Chào mừng tân chủ nhân đến với không gian hệ thống, sở dĩ đến tận giờ phút này mới cho ngươi tiến vào là vì nơi này có một quy định rằng chỉ khi chủ nhân của hệ thống đạt năm năm tuổi trưởng thành trở lên mới được phép đặt chân vào đây, vì khi đó chủ nhân mới có ý thức, suy nghĩ rõ ràng! Chớ thắc mắc, tại bản thân ngươi xuyên không, độ tuổi linh hồn cũng theo đó mà trở về dạng ban đầu!”
Hệ thống nói bằng một giọng hết sức xảo quyệt, âm thanh của nó chính là từ bên trong khối lục giác màu đen phát ra.
Lâm không thèm nghe nó nói, chỉ mải mê quan sát xung quanh, vùng không gian này đối với hắn quá huyền bí, ảo diệu vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
“Này! Tới chỗ quan trọng rồi nè, chú ý! Do lần đầu tiên khách hành kích hoạt hệ thống thành công, nhận được một lượt ưu đãi rút thăm trúng thưởng, xin mời ngươi tiếp nhận!”
Bùm!!!
Khối lục giác trôi nổi trong hư không thao thao bất tuyệt nói không ngừng, bất ngờ vị trí trước mặt Lâm nổ tóe lửa, một cái thùng sắt vuông hiện ra, trên thùng có mấy cái nút xanh đỏ và một cái lỗ tròn để thò tay vào trong.
– Hắc! Thiết kế độc đáo đấy! Giờ ta nên làm gì đây?
Lâm hứng thú đánh giá cái thùng thăm, hơi thở dồn dập hỏi khối lục giác màu đen.
“Trên nắp thùng có ba cái nút thấy không? Nút màu đỏ là may mắn ngẫu nhiên, nút màu xanh dùng để lựa chọn mục đồ vật, cuối cùng nút màu vàng là để thu hồi đồ vật sau đó đổi thành điểm danh vọng, ngươi có thể dùng điểm danh vọng để trao đổi đồ vật có số lượng điểm tương ứng!”
Hệ thống đưa ra một bảng hướng dẫn sử dụng hết sức kỹ càng và dễ hiểu, phổ biến cho Lâm.
– Hehe, đã hiểu! Triển nhanh còn kịp!
Quyết đoán nhanh lẹ, Lâm hí hửng hít sâu một hơi, cuối cùng ngón cái ấn mạnh vào cái nút màu đỏ “may mắn ngẫu nhiên”, ngay sau đó liền thò tay vào cái lỗ để bốc thăm.
– Tít!
Keng!
“Chúc mừng chủ nhân đã nhận được thêm ba lượt rút thăm may mắn nữa!”
Một giọng nói máy móc hệt như giọng của chị google phát ra từ bên trong cái hòm thăm.
Lâm ngơ ngác rút tay khỏi thùng thăm, nhìn nắm tay trống rỗng và rồi hắn quay sang nhìn số 3 màu đỏ hiện ra trên màn hình.