Cuồng Long Chưởng - Chương 1: Hai mươi năm thoáng qua như một giấc mộng
– Đúng ở đây rồi! Hồng nhi mau mở quan tài ra.
Bà lão lên tiếng giục nữ nhân. Dưới ánh đèn dầu có thể nhận thấy trên tấm bia mộ ghi dòng chữ Cuồng long chưởng La Linh chi mộ.
Thật thế gian vô thường, 20 mươi năm trước đây, sau khi một mình đấu với Song ma để cứu nguy cho võ lâm La Linh minh chủ đã bị một chưởng của âm ma đánh trúng tâm mạch. Từ đó giang hồ mất đi một minh chủ tài ba. Cái chết của La Linh không chỉ đem lại thương đau cho võ lâm các phái mà còn để lại sự nuối tiếc đau thương cho những người thân của chàng.
La Linh mất năm chàng mới 24 tuổi, vợ con chưa có nhưng chàng lại có một lúc 3 người con gái xinh đẹp làm tri kỷ. Cái chết của La Linh đã khiến cho các mỹ nhân thương tâm vô hạng.
Bạch Thái Tiên Hồ thì bỏ vào trong núi sâu không còn xuất hiện nơi giang hồ. Tiêu sơn thần nữ thì mãi mãi không rời khỏi Cửu thiên sơn nửa bước, làm bạn với cỏ cây hoa lá, sống cuộc đời cô độc. Người cuối cùng chính là nữ nhân đang có mặt ở đây. Nàng là Thiên độc thánh nữ Miêu Thiên Hồng. Mỹ nhân đã đưa thi hài người yêu đem về tuyệt địa này để an táng.
Hai mươi năm đã trôi qua, ngày hôm nay đúng là ngày cuối cùng của khoảng thời gian 20 năm đó. Thiên độc thánh nữ Miêu Thiên Hồng cùng với cố mẫu của La Linh trở lại nơi này.
Quan tài đã được Miêu Thiên Hồng mở nắp. Nàng soi đèn vào trong quan tài thì thấy thân thể của La Linh vẫn còn nguyên vẹn chưa hề hủy nát. Đặc biệt hơn nữa tình trạng của chàng dường như đang ngủ chứ không hề giống như một xác chết mới thật là kỳ.
Thiên độc thánh nữ Miêu Thiên Hồng có vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy tình trạng như vậy. Nàng khôn tị hiềm gì cả liền đưa tay vào quan tài ôm xác chết ra. Cả hai vội vã quay mình bước ra ngoài.
Thiên độc thánh nữ đi nhanh trong khi bà lão quay lại đóng chặt cửa khu mộ địa.
Hai người bước vào một phòng rộng rãi được trang hoàng cực kỳ sang trọng. Thiên độc thánh nữ để xác La Linh lên giường rồi bắt đầu đổ vào trong miệng chàng một ít nước màu đỏ như máu.
Lão bà đứng bên cạnh quan sát lúc này không kiềm chế được lo lắng liền hỏi:
– Hồng nhi! Liệu Linh nhi có tỉnh lại không?
Có thể nói đó là một câu hỏi mà lão bà đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần trong suốt 20 năm qua. Nếu không được Miêu Thiên Hồng ngay đêm ở bên cạnh bà củng cố niềm tin thì lão bà đã chết vì đau khổ rồi.
Sau khi La Linh bị trúng chưởng độc nơi tâm mạch vong mạng. Miêu Thiên Hồng nhờ có mặt ở đó đã cấp tốc cho chàng uống một viên Bảo mệnh đơn bí truyền của phái Thiên độc nhà nàng. Sau đó, nàng đã đưa chàng về an chí ở vùng tuyệt địa lạnh giá này để xác chàng không bị thiêu hủy vì năm tháng.
Từ đó trở đi, Miêu Thiên Phượng đã bỏ cả sư môn để ngày đêm nghiên cứu tìm cách cứu sống cho người yêu.
Trong y kinh của Thiên độc môn có nói tới một phương pháp đặc dị để cứu sống người chết. Nhưng để làm được điều đó đòi hỏi rất nhiều điều khó khăn. Sau hơn 20 năm Miêu Thiên Hồng cũng đã sưu tập đủ mọi thứ thảo dược quý hiếm và bây giờ đây nàng bắt đầu tiến hành cứu chữa cho người yêu.
Miêu Thiên Hồng vận công xoa bóp khắp người La Linh. Lúc này thân hình chàng lõa thể nằm bất động trên giường. Miêu Thiên Hồng xoa bóp được hơn canh giờ thì trên trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Nữ nhân không ngừng nghỉ mà tiếp tục rút kim châm ra cắm lên các huyệt đạo trên người La Linh.
Một tháng qua đi, sau bao ngày khổ cực có những lúc tưởng chừng như vô vọng thì đột nhiên vào sáng hôm đó kỳ tích đã xuất hiện. Thân hình La Linh đã ấm dần lên và đôi mắt chàng đã mở ra nhìn mọi người một cách kỳ lạ.
Miêu Thiên Hồng rú lên vì mừng rỡ. Nàng ngã gục xuống đất vì quá xúc động.
Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau thì nỗi vui mừng của Miêu Thiên Hồng và bà lão đã bị một mối lo khác lấn át.
Chẳng hiểu vì đã nằm im suốt 20 năm hay vì nguyên nhân nào mà La Linh không nhớ được chuyện gì. Chàng dường như đã biến thành con người khác và đối với cố mẫu (bà lão) hay đối với người yêu xưa (Miêu thiên Hồng) chàng đều không có chút ấn tượng gì.
Hôm nay, La Linh đã khỏe lên thấy rõ. Chàng đã có thể ngồi dậy, nói chuyện với mọi người.
Lão bà – ngoại tổ của La Linh tên gọi Hồ Hoa xưa khi cũng là một cao thủ võ lâm. Lúc này bà lão đang ngồi bên cạnh giường, nói chuyện với La Linh. Đằng sau bà lão là Miêu Thiên Hồng đang đứng chăm chú theo dõi.
– La Linh, con đã nhớ ra ta là ai chưa?
La Linh lắc đầu. Chàng thực sự không biết bà lão này là ai? Tại sao suốt từ mấy ngày nay bà ta chỉ hỏi chàng độc nhất một câu như vậy.
Lão bà nhìn thấy cái lắc đầu và trạng thái ngơ ngác của đứa cháu yêu thì thở dài không biết làm gì.
Lặng im một lúc, bà lão quay lại nói với nữ nhân:
– Hồng nhi! Cháu lên đây thử nói chuyện với y xem.
Miêu Thiên Hồng bước lên đứng bên giường nhìn chăm chú vào La Linh rồi hỏi:
– Chàng có biết thiếp là ai chăng?
La Linh nhận ra nữ nhân này chính là người ngày đêm chăm sóc cho mình. Đối với nữ nhân xinh đẹp này chàng có một ấn tượng rất sâu sắc và rất có cảm tình với nàng.
La Linh nghe nữ nhân hỏi liền trả lời:
– Cô nương là người đã chăm sóc tại hạ mấy ngày gần đây. Tại hạ sao lại không nhận ra cô nương.
Miêu Thiên Hồng hỏi tiếp:
– Vậy chàng nói thử xem tên thiếp là gì?
La Linh ngơ ngác. Mỹ nhân đã bao giờ nói tên họ của nàng cho chàng biết đâu. Nàng hỏi như thế thì chàng biết đường nào mà trả lời. La Linh có cảm tưởng dường như bà lão với mỹ nhân này đầu óc có vấn đề rồi.
Miêu Thiên Hồng thấy La Linh lâu quá không trả lời được liền giục:
– Chàng nói xem. Thiếp là ai?
La Linh không biết trả lời thế nào đành nói:
– Cô nương chưa bao giờ nói tên mình cho tại hạ. Làm sao tại hạ biết được tên họ cô nương là gì mà trả lời.
Đến nước này thì bà lão không sao chịu đựng được nữa. Bà trừng mắt nhìn La Linh rồi nói lớn:
– Mi bảo mi không biết ta và Hồng nhi là ai? Vậy mi thử nói xem. Mi tên là gì? Nhà ở đâu?
La Linh kinh ngạc vì sự nổi nóng bất thần của bà lão. Chàng chợt nhíu mày suy nghĩ nhưng tuyệt nhiên không nhớ được chuyện gì. La Linh nghĩ mãi không ra liền thở dài lẩm bẩm:
– Lạ thật! Ta là ai nhỉ? Sao tự nhiên ta lại quên mất điều này?
Bà lão và Miêu Thiên Hồng đều nghe thấy lời nói của La Linh nên chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài.
Lão bà nhìn đứa cháu yêu trở nên mất trí thì buồn rầu nhỏ nước mắt nói:
– Cháu ơi! Để ta nói hết mọi chuyện cho cháu nghe. Cháu tên gọi La Linh. Là lãnh tụ võ lâm của bát đại phái. Ta là ngoại công của cháu. Còn Hồng nhi đây trước kia là tri kỷ của cháu. Nhưng từ sau khi cháu bị thương tưởng mất mạng thì nó đã trở về đây sống cùng ta và đã được ta nhận là cháu dâu rồi.
La Linh lặng im lắng nghe mọi chuyện. Chàng không ngờ câu chuyện lại rắc rối như vầy. Nhưng bản thân chàng không thể tin được mình lại có thể là người như bà lão nói. Tuy nhiên, chàng nhận thấy từ cử chỉ cho đến hành động của bà lão đến rất thật. Điều này khiến cho chàng bối rối không biết nên hiểu ra sao.
Gần nửa tháng sau thì La Linh đã khỏe mạnh hoàn toàn. Miêu Thiên Hồng và bà lão đã thống nhất cùng nhau sẽ tìm mọi cách phục hồi ký ức cho La Linh.
Họ phát hiện ra La Linh không hề bị mất võ công. Nhưng những chiêu thức chàng đánh ra lại rất quái dị. Họ thấy chàng sử dụng Cuồng long chưởng mà chiêu thức thì biến ảo khôn lường lại còn có khí lạnh kèm theo. So với trước kia thì công phu hiện tại của chàng còn cao hơn rất nhiều. Chiêu thức đánh ra dường như tùy nghi không theo đường lối nào cả mà hiệu quả đáng kinh ngạc.
Có lần cả hai bà cháu liên thủ đấu với La Linh mà vẫn không thắng được chàng. Họ bị chàng dồn cho không còn đường nào mà thoát nữa.
Bà lão thấy võ công La Linh cao siêu như vậy thì gượng cười nói với Miêu Thiên Hồng:
– Y không nhớ được chuyện gì, nhưng võ công lại trở nên cao tuyệt. Chuyện này có thể là điều may trong cái rủi vậy.
La Linh được cả hai người thương yêu nên sống rất thoải mái. Chàng tuy không tin lắm vào lời nói của bà lão về xuất xứ nguồn gốc của mình nhưng cũng không phản đối mọi chuyện. Chàng chấp nhận tên mình là La Linh, gọi bà lão là ngoại công, nhưng nhất định không nhận Miêu Thiên Hồng là vợ.
Một hôm, lão bà gọi Miêu Thiên Hồng vào phòng riêng rồi thở dài nói với nàng:
– Hồng nhi à! Ta biết cháu là một cô gái tốt. Công ơn của cháu đối với La Linh và nhà ta thì không thể nói hết bằng lời. Cái thằng kia nó ngớ ngẩn không chịu nhận cháu làm hiền thê thì cháu nên nghĩ cách để bắt nó phải nhận. Ta nay đã già rồi, ta rất mong có một đứa nhỏ để bế bồng và nối lấy tông tự cho dòng họ La.
Miêu Thiên Hồng làm sao không hiểu ý bà lão. Nàng ngượng ngập đỏ mặt cúi xuống vân vê tà áo. Năm nay Miêu Thiên Phượng đã quá ba mươi. Nàng giữ được vẻ trẻ trung chẳng qua là nhờ vào dược lực của các loại thuốc trân quý. Đối với chuyện nam nữ nàng cũng chỉ biết chút ít chứ chưa hề kinh qua bao giờ nên rất xấu hỗ.
Bà lão thấy Miêu Thiên Hồng như vậy thì mỉm cười nói:
– Cháu là người am tường y đạo và dược vật. Đêm nay cháu hãy cho Linh nhi uống một loại gì đó để nó có thể làm trượng phu một cách tốt nhất là được.
Miêu Thiên Hồng xấu hỗ nên chỉ ngồi im không nói năng gì.
Bà lão đi rồi mà trong lòng nàng vẫn còn những ý tưởng vẫn vơ. Nàng phân vân không biết có nên nghe bà lão hay không?
Đêm hôm đó, La Linh chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Chàng ngạc nhiên khi thấy Miêu Thiên Hồng đứng ở trước cửa tay cầm một chén sâm nóng mỉm cười đi vào nói vui vẻ:
– Thiếp thấy chàng luyện công vất vả nên nấu chén sâm mang đến cho chàng. Chàng hãy uống ngay đi cho nóng.
La Linh hơi ngạc nhiên vì sự chăm sóc khác thường của mỹ nhân. Chàng nhận lấy chén sâm rồi đưa mắt nhìn Miêu Thiên Hồng thì thấy nàng hôm nay trang điểm cực kỳ lộng lẫy. La Linh không khỏi xao xuyến trước ánh mắt và nụ cười mê hồn của nàng. Trong lòng chàng rất cảm kích trước sự lo lắng và chu đáo của mỹ nhân dành cho mình nên lập tức uống ngay.
Miêu Thiên Hồng thấy La Linh đã uống hết chén sâm thì bước nhẹ ra ngoài đóng cửa cẩn thận. Khi nàng quay vào phòng thì khuôn mặt La Linh đã biến đổi đỏ bừng bừng và ánh mắt chàng nhìn nàng tràn đầy dục tính.
Miêu Thiên Hồng chưa kịp ngồi xuống ghế thì La Linh đã xô ghế đứng dậy bước lại bên nàng ôm chặt lấy người nàng.
Miêu Thiên Hồng chết ngợp vì những nụ hôn tới tấp và dữ dội. Y phục trên người nàng bị bàn tay thô bạo của La Linh xé rách tơi bời.
La Linh lúc này đã bị sức thuốc làm cho dục tính của chàng lên cao. Chàng bất chấp mọi chuyện bế bổng mỹ nhân đưa vào giường. Dưới bàn tay khoẻ mạnh của chàng thân hình mỹ nhân nhanh chóng bị lột truồng. La Linh cúi xuống hôn hít cuồng nhiệt đôi gò bồng đảo trắng tròn, mịn màn của mỹ nhân.
Miêu Thiên Hồng rùng mình run rẩy trong cơn mê khoái lạc đầu đời. Nàng ôm chặt lấy đầu La Linh kéo sát vào ngực để được hưởng cảm giác ngọn ngào và ngây ngất khi La Linh thưởng thức đôi bầu vú trinh nguyên của nàng.
La Linh vừa hôn mỹ nhân vừa nhanh chóng cởi bỏ y phục. Thân hình chàng trần truồng và đầy những bắp thịt rắn chắc phủ lên mình mỹ nhân.
Miêu Thiên Hồng cảm nhận thấy thử vũ khí nóng hổi của chàng đang áp gần vào vùng cấm địa của nàng. Nàng cảm thấy sự khoái ngất cứ tăng dần theo những động tác của La Linh.
Bây giờ trong phòng hai kẻ yêu nhau đang say mê quấn quýt vào nhau. Sau những cái mơn trớn đầy khích thích ở vùng nhũ phong. La Linh đã bắt đầu tấn công đến phần hạ thể của mỹ nhân.
Quân tử kiếm của chàng đã giương cờ thẳng tắp để chuẩn bị tấn công vào thành lũy của đối phương. Thân hình Miêu Thiên Hồng với những đường cong gợi cảm lồ lộ hiện ra trước mắt chàng. La Linh đã thèm muốn đến cực độ…
Miêu Thiên Hồng nằm ngửa ra đó. Mắt nàng đắm đuối bao phủ hết toàn bộ cơ thể chàng…
Miêu Thiên Hồng thở dốc giục giã:
– Tướng công! Chàng mau yêu thiếp ngay đi. Thiếp không chịu nổi nữa rồi…!
Và xuân phong tràn ngập căn phòng, gió mưa vần vũ, hoa lá tơi bời…
Sáng sớm hôm sau, La Linh thất kinh khi thấy thân thể chàng trần truồng nằm bên cạnh Miêu Thiên Hồng.
Chàng nhận thấy Miêu Thiên Hồng cũng chẳng mặc quần áo chi cả. Thân hình nàng lõa thể chìm trong giấc ngủ say sưa. Da nàng trắng mịn với cặp nhũ phong no tròn khêu gợi đang phập phồng theo nhịp thở.
La Linh vốn dĩ cũng không thờ ơ trước sắc đẹp khuyến rũ của người con gái nằm cạnh. Có điều chàng không dám tin mình chính thật là La Linh và là trượng phu của mỹ nhân. Do đó, chàng không dám nhìn nhận nàng làm vợ vì điều đó sẽ gây sự hiểu lầm to lớn mai sau nếu một mai xác định chàng không phải là La Linh.
Nhưng mà tình thế hiện giờ thì chàng có muốn không nhận cũng không được. Hai người đã qua đêm với nhau rồi thì đã coi nhau như vợ chồng không thể chối cãi. La Linh thầm nghĩ cứ để mặc kệ mọi chuyện sau này sẽ tính chứ chàng không thể từ chối trách nhiệm trước mỹ nhân được nữa.
Miêu Thiên Hồng cũng đã bắt đầu thức giấc. Suốt cả đêm qua nàng không ngủ được nên hôm nay dậy muộn hơn mọi ngày thấy rõ.
Miêu Thiên Hồng mở mắt thì thấy La Linh đang ngồi bên cạnh nhìn nàng khiến nàng hoảng hốt ngồi bật dậy. Nàng xấu hỗ đến đỏ bừng cả mặt khi biết nàng đang lõa thể trước mắt nam nhân.
Miêu Thiên Hồng kéo vội chăn lên che kín lấy thân mình. Cử động của nàng hấp tấp vội vàng khiến La Linh cũng phải phì cười.
Miêu Thiên Hồng xấu hổ nói:
– Chàng ra ngoài kia mau để thiếp thay áo.
La Linh nhìn xuống tấm chăn thì thấy có vết trinh tiết dính vào đó thì thầm hiểu chuyện gì đã xảy ra với hai người trong đêm qua.
Trong lòng chàng đã thầm công nhận mỹ nhân trước mặt là vợ của mình rồi nên tâm tình chàng thoải mái hẳn lên.
Bất thần chàng đưa tay giật phắt tấm chăn đang che thân hình mỹ nhân ra khỏi người nàng.
Miêu Thiên Hồng ú ớ chưa kịp làm gì thì đã bị La Linh ôm lấy đè ngửa ra giường.
Mỹ nhân chống cự một cách yếu ớt rồi buông xuôi hoàn toàn trước sự tấn công mạnh mẽ của tình quân. Hai người áp sát vào nhau, âm dương hòa hợp. Thân hình mỹ nhân rung động từng hồi theo nhịp giao hoan cùng với tiếng rên rỉ ngút ngàn hoang lạc…
Hồi lâu sau cả hai đều thỏa mãn rời nhau ra.
Miêu Thiên Hồng nằm ngửa trên giường đôi mắt khép hờ. Cơ thể nàng vẫn còn dư âm của cuộc truy hoan lúc nãy. Mỹ nhân không muốn ngồi dậy chút nào trước những đê mê của da thịt nàng vẫn còn đang âm ỉ.
La Linh nằm bên cạnh thoải mái ngắm nghía những đường cong tuyệt mỹ trên thân hình mỹ nhân. Chàng thầm mong mình chính là La Linh để được mãi chiếm hữu thân hình người ngọc.
Miêu Thiên Hồng cựa mình định ngồi dậy thì bị cánh tay La Linh cản lại. Chàng ôm lấy nàng vào lòng không chịu xa rời.
Miêu Thiên Hồng chìm trong hạnh phúc khi được vuốt ve âu yếm. Nàng chợt nhận ra sự hy sinh trong suốt 20 năm qua của nàng thật có ý nghĩa.
Niềm vui hạnh phúc làm nàng quên bẵng lão bà bà đang đợi chờ nàng nơi đại sảnh để cùng ăn sáng mỗi ngày.