Cuối Con Đường - Chương 9
Chương 9: Nguy Hiểm Rình Rập
Đã 2 tháng trôi qua kể từ cái đêm mưa định mệnh ấy…
Tôi không bao giờ quên được những khoái cảm khi thưởng thức cơ thể chị Hằng. Đó là một kỉ niệm tuyệt vời. Nhưng đồng thời cũng là nỗi dằn vặt đáng sợ.
Tôi thèm khát được cùng chị Hằng đắm chìm trong những cảm xúc sai trái thêm một lần nữa. Chị cũng cho tôi cơ hội.
Nhưng không!
Tôi quyết định dừng lại.
Tôi đã cắm sừng anh Sang, đã làm tình với vợ anh ấy, đã phủ đầy tinh dịch vào cái nơi mà lẽ ra chỉ có anh được quyền hưởng thụ.
Tôi biết chị Hằng đã lừa dối anh Sang rất nhiều lần. Chị ấy có những mối quan hệ ngoài luồng, những cuộc tình sai trái, những lần giao hoan tội lỗi.
Chuyện của tôi cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhưng ít nhất, tôi sẽ không để những lỗi lầm của tôi được nối tiếp.
Vì vậy tôi quyết định dừng lại.
Lúc đầu, mọi chuyện không hề dễ dàng. Dù tôi luôn tìm cách để tránh xa chị Hằng, nhưng tâm trí lúc nào cũng nhớ chị. Nhiều đêm tôi muốn phát điên lên, chỉ muốn chạy đến nhà chị, đè chị ra và tiếp tục chuỗi những sai lầm.
Dần dần, tôi tìm ra phương pháp giúp mình có thể thoát khỏi dục vọng đen tối kia. Mỗi khi ham muốn trỗi dậy, tôi sẽ ngay lập tức vác cơ thể ra để luyện tập. Hít đất, gập bụng, chạy bộ… đủ hết mọi hình thức.
Sau đó, tôi còn quyết định luyện võ, vừa tiêu hao ham muốn, vừa học được cách tự vệ.
***
Bạch… bịch… bạch…
Tôi liên tục đấm vào bao cát tự chế.
Một trăm chín mươi, một trăm chín mốt, một trăm chín hai…
Mồ hôi tuôn ra như suối. Đôi tay mỏi nhừ, mu bàn tay sưng tấy, những ngón tay trầy trụa. Nhưng tôi vẫn kiên trì.
Hai trăm!
“Hộc… hộc…”
Cuối cùng cũng xong, tôi điều hòa nhịp thở một chút rồi uống nước ừng ực, chữa khát cho cái cổ họng khô khan. Luyện tập mệt thật đấy, nhưng sau khi hoàn thành lại rất vui, cứ có cảm giác bản thân đã trưởng thành hơn một chút.
Nhờ việc siêng năng luyện tập, tôi thấy tâm trí mình dần ổn định, phong thái cũng rất bình tĩnh, không bộp chộp như hồi xưa. Mỗi khi nói chuyện đều ra dáng điềm đạm, trưởng thành. Thằng Trung với Khải thấy vậy còn đặt cho tôi biệt danh là “Hào thứ hai” nữa chứ.
Nhưng quan trọng nhất, tôi gần như có thể kiểm soát được những ham muốn của mình về chị Hằng. Tôi không còn nhiều cảm giác thèm khát nữa. Tôi thật sự thành công rồi!
Bên cạnh đó, những cảm xúc khác thường của tôi dành cho chị hai cũng dần lắng xuống. Có lẽ mặc cảm tội lỗi từ vụ chị Hằng là nguyên nhân chính trong chuyện này. Nhưng không sao cả, mọi thứ nên như vậy, cứ tuân theo quy luật của xã hội, cứ khép mình trong những khuôn khổ luân lý, tôi sẽ được sống thanh thản.
“Coi kìa, cậu út của con tập đánh lộn đó! Sau này không được như vậy nghe hông.” Chị hai một tay ẵm cu Bin, một tay chỉ về phía tôi và buông lời chọc ghẹo.
Không biết cu Bin có hiểu gì không, chỉ thấy nó vẫy vẫy tay, rồi đòi tôi ẵm. À, dạo gần đây cu Bin thân với tôi lắm. Nhiều lúc nó khóc, tôi chỉ cần ôm vào một cái là nín ngay.
“Đừng nghe lời mẹ con nha, toàn nói bậy không!!” Tôi nhéo má Bin, liếc mắt sang người chị đang tỏ vẻ hầm hực.
“Hứ, dám nói chị nói bậy hả? Láo ghê ta!”
Chị hai toan lấy tay nhéo tôi, nhưng tôi vội né. Hành động này khiến chị có chút ngạc nhiên thì phải. Bàn tay vô định của chị cũng vội thu lại.
Lúc trước, mỗi khi có cơ hội, tôi đều để chị chạm vào, thậm chí còn tìm đủ mọi cách để tiếp xúc với chị. Nhưng gần đây, tôi luôn né tránh hết mức có thể. Vì sao ư? Vì tôi sợ khi chị chạm vào, những cảm xúc bất bình thường mà tôi cố chôn giấu lại đào mồ sống dậy. Tôi không nói là tôi sẽ né tránh chị mãi. Đến khi nào cảm thấy thật sự ổn, tôi sẽ cư xử bình thường trở lại.
“Chuyện tìm người trông cu Bin, chị tính sao?” Tôi chuyển chủ đề.
Hai tuần nữa, chị tôi chính thức đi làm lại rồi. Tôi thì cũng bận đi học nên cần phải tìm người trông cu Bin. Tôi tính nhờ mẹ nhưng có lẽ chị hai không muốn đâu. Giữa chị và ba mẹ vẫn còn nhiều mâu thuẫn chưa thể hóa giải. Vả lại ba tôi dạo này cũng yếu rồi, mẹ tôi mà lên đây thì ai chăm sóc ba chứ.
Tôi cũng nghĩ có thể nhờ phía bên nội nhưng chị hai lắc đầu, bởi cả bố mẹ lẫn họ hàng của anh rể đều ở ngoài bắc hết. Trong Sài Gòn này, anh rể không có một người thân ruột thịt nào cả.
“Cái đó không phải lo! Chị với anh Dũng bàn rồi. Anh chị sẽ nhờ dì Mỹ trông cu Bin.”
Dì Mỹ sao? Một lựa chọn không tồi.
Dì Mỹ là mẹ nuôi của anh rể. Dì là người cho anh miếng cơm, chỗ ở từ những ngày đầu đặt chân vào nam. Thậm chí, anh rể còn khẳng định rằng dì Mỹ còn tốt hơn cả mẹ ruột của anh.
Dì Mỹ sống ở gần đây, tôi cũng từng gặp qua dì, đó là một người tốt bụng, lại rất thương con nít. Thằng cu Bin nhà tôi thích dì lắm, khi chơi với dì, nó cười suốt thôi.
Nếu là dì Mỹ thì tôi an tâm phần nào rồi.
***
Khoảng nửa cuối tháng trước, tôi có đăng kí tham gia vào một câu lạc bộ tình nguyện của trường tên là Mầm Xanh. Sau vòng phỏng vấn, tôi được đánh giá khá cao và được mọi người đề cử vào bộ phận truyền thông trong câu lạc bộ. So với các bộ phận khác, nhân lực trong team truyền thông khá ít, chỉ có 3 người, tôi và 2 chị năm trên.
Tôi không phải kiểu người giao tiếp giỏi, nhưng may mắn hai chị cùng team lại rất hòa đồng, thân thiện. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã có thể nói chuyện, cười đùa như những người bạn lâu năm. Cũng nhờ thế, công việc được giao hoàn thành rất nhanh, thậm chí là vượt chỉ tiêu.
Gần đây, câu lạc bộ của tôi đang rục rịch chuẩn bị kế hoạch cho chiến dịch “Ươm Mầm”. Cụ thể chúng tôi sẽ đến thăm, tổ chức vui chơi, dạy học cho các bé ở cô nhi viện trên địa bàn. Bên cạnh đó cũng sẽ gây qũy quyên góp để hỗ trợ các em.
Team truyền thông đảm nhận nhiệm vụ kêu gọi quyên góp. Cũng chẳng có gì khó khăn, tôi, chị Phương, chị Thúy nhanh chóng làm tốt nhiệm vụ được giao, các bài đăng nhằm kêu gọi gây quỹ do chúng tôi chuẩn bị đều nhận được lượng tương tác cao, số tiền gửi vào quỹ từ thiện cũng ngày càng nhiều. (không sao kê gì đâu nhé)
Ngoài ra, câu lạc bộ còn tổ chức một đợt tuyển quân để đáp ứng đủ nhân lực cho chiến dịch tình nguyện này. Không biết bằng cách nào, những người thường làm nhiệm vụ phỏng vấn, tuyển dụng lại đồng loạt bận đột xuất, như thể ông trời sắp đặt vậy. Thế là tôi và chị Phương được chọn để thay thế. Tôi thì chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này cả nhưng cũng rất muốn thử.
Chủ nhật hôm ấy, buổi tuyển quân diễn ra theo đúng dự kiến.
Mới đầu thì hơi khó khăn, tôi hỏi ứng viên một cách khá máy móc. Gặp những ứng viên tự tin, tôi cảm giác mình mới chính là người bị phỏng vấn. Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng bắt nhịp, cởi mở hơn.
Khải, Trung và Ngọc cũng tham gia chiến dịch lần này. Trong lúc phỏng vấn, bọn nó cứ nhìn tôi cười cười làm tôi nói vấp lên vấp xuống, cay thật chứ.
“Mai Hà Lan.”
Cái tên ấy được cất lên chợt khiến lòng tôi có chút dao động. Hóa ra nàng ta cũng tham gia.
Tôi vẫn nhớ như in cái đêm tôi đưa nàng về nhà, Lan đã ôm tôi, nàng ta khóc rất nhiều trong khi miệng liên tục nói xin lỗi. Tôi nghĩ là do nàng ta say nên mới nói vậy thôi. Nhưng trong lòng cũng nảy sinh một vài sự tò mò nhất định. Đặc biệt là sau khi chị Hằng bảo tôi phải tránh xa Lan, tôi càng thêm nghi ngờ.
Nhưng kể từ sau tối hôm ấy, Lan lại là người tránh mặt tôi trước. Tôi không gặp Lan ở bất kì chỗ nào trên trường, kể cả trong 2 lớp Toán cao cấp và Triết. Tôi nhắn tin cũng không thấy Lan xem. Rõ ràng nàng ta muốn tránh mặt tôi mà!
Dần dần, tôi mất đi động lực tìm câu trả lời. Lại thêm việc bận rộn lo cho câu lạc bộ, tôi gần như quên béng.
Cho đến tận hôm nay, tôi mới được gặp lại Lan.
“Wow, xinh quá…” Anh Mạnh, người cùng tuyển quân huých chỏ một cái vào hông tôi. Chị Phương ở bên cạnh thấy vậy liền ho nhẹ một cái cảnh cáo. Thằng cha này đi tuyển quân hay đi tuyển gái vậy trời.
Đáp lại anh Mạnh bằng một nụ cười trừ, tôi quay sang nhìn ứng viên đang bước vào.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Nàng vẫn lạnh lùng như xưa, cái khí chất khiến người khác e dè khi lại gần. Nhưng đâu đó trong ánh mắt nàng lại phảng phất nét ngượng ngùng khi nhìn tôi.
***
Buổi phỏng vấn hôm nay thành công tốt đẹp, không có bất kì sự cố nào ngoài ý muốn cả. Sau khi phỏng vấn xong, anh Mạnh chuồn về lẹ, chỉ còn tôi và chị Phương ở lại sắp xếp danh sách.
Đang thẩn thơ ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng trong ngày, tôi chợt thấy cảm giác mát lạnh ở bên má. Đưa mắt sang nhìn thì thấy chị Phương đang kề sát lon Coca vào mặt tôi.
“Uống nước đi nè… vì hôm nay em làm tốt nên chị thưởng cho đó!!”
“Cảm ơn chị, mới lần đầu làm, em còn hơi run quá…” Tôi nhẹ nhàng bật nắp lon nước rồi uống.
“Chị có thấy run chỗ nào đâu, nhất là khi gái đẹp vô thấy tươm tướp tươm tướp mà?” Hình như có chút hờn dỗi trong giọng của chị.
“Có đâu nhỉ? Em đâu có háo sắc tới vậy. Chị đẹp vầy mà em còn chưa tươm tướp nữa là…” Tôi nhún vai.
“Ủa… sao hôm nay miệng lưỡi ngọt thế, khen chị đẹp nữa chứ?” Chị Phương mỉm cười, để lộ cái răng khểnh dễ thương.
“Ừ ha, sao lại khen chị nhỉ? Có phải chị bỏ bùa mê gì vào lon nước này không?”
Chị nghe vậy đánh nhẹ tôi một cái: “Quỷ, chị bỏ bùa mê em làm chi?”
“Ai mà biết được, người ta nói con gái đẹp nguy hiểm lắm! Em phải cẩn thận với chị mới được.”
Chị Phương nghe tôi khen đẹp lần nữa liền cười thích thú nhưng có lẽ sợ tôi thấy nên vội giấu đi. Đảo mắt suy nghĩ gì đó, chị bảo: “Có mệt không?”
Vừa nói, chị vừa liếc nhẹ tôi như đang truyền một loại tín hiệu bí ẩn nào đó. Tôi thì không để ý lắm, thành thật đáp: “Có chị!”
Một cảm giác dễ chịu truyền đến.
Chị Phương nghe vậy chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng xoa bóp vai tôi. Tôi hơi bất ngờ trước sự tự nhiên của chị. Dạo gần đây, tôi có nghe chị Thúy nói rằng chị Phương mới chia tay bạn trai. Hèn gì chị trông khá buồn. Nhưng bỗng sau đó một thời gian, chị trở nên thân mật với tôi hơn, thân mật theo một cách kì lạ. Có lẽ sau chia tay, chị đang cảm thấy rất cô đơn và cần một người nào đó thay thế. Và chị nhìn trúng tôi. Không phải tôi ảo tưởng hay gì đâu, những hành động gần đây của chị đều ẩn chứa tình ý dành cho tôi. Chỉ có thằng ngốc mới không nhìn ra.
“Tối nay em rảnh không? Gần đây có bộ phim mới ra, nghe bảo hay lắm, chị rất muốn coi nhưng ngại đi một mình quá…”
Chị Phương là hoa khôi của khoa đấy, người theo đuổi chị không ít. Ấy vậy mà chị lại chủ động mới tôi đi chơi.
Tôi nghĩ ở độ tuổi này, kiếm một cô bạn gái cũng là chuyện cần thiết. Không biết trước sẽ đi đến đâu, nhưng ít nhất sẽ để lại những dấu ấn đáng nhớ trong thời thanh xuân ngắn hạn này.
Nhưng có gì đó ngăn tôi lại.
Có lẽ không phải bây giờ.
“Xin lỗi chị Phương, em còn phải về để nấu bữa tối nữa…”
Chị Phương có vẻ hơi buồn, nhưng chị không để lộ quá rõ cảm xúc ấy trên gương mặt. Chị vẫn nở nụ cười gượng gạo: “Chị hai em sướng thật… ước gì chị cũng có ai chăm sóc chị như vậy…”
“Rồi cũng sẽ có thôi…” Nói xong, tôi xách balo rời đi.
Dưới con đường rợp bóng cây, tôi rảo những bước chân chậm rãi để có thời gian tận hưởng hoàng hôn ở phía xa. Lòng tôi trào dâng những cảm xúc lạ kì. Tôi không biết nữa, sao tôi lại từ chối chị Phương nhỉ?
“Tingggg…”
Tiếng điện thoại vang lên.
“Alo… em về liền… tối nay sẽ làm canh đu đủ cho chị nha…”
***
“Ăn thôi nào!!”
Tôi nhẹ nhàng đặt tô canh đang tỏa hương thơm quyến rũ trước mặt chị hai. Hai mắt chị sáng lên, chị cười thật tươi rồi ngước mặt lên nhìn tôi: “Hehe, thơm quá, lấy chồng được rồi nha em trai!”
Sau đó, chị cúi xuống cố hít lấy mùi hương từ món khoái khẩu của mình. Cái tình huống ấy lại xảy ra. Chị tôi không phải người không có ý tứ đâu. Nhưng chị rất thoải mái với đứa em trai ruột này. Khi cúi xuống. phần ngực chị phơi ra một cách khiêu gợi, tôi bỗng cảm thấy mọi món ăn do mình khổ công chuẩn bị mất hết vị ngon, tất cả spotlight đều bị hai quả đồi trắng cùng cái vực sâu thăm thẳm kia chiếm mất.
Trong một khoảnh khắc, tôi trở nên mê mẩn. Nhưng tôi sực nhớ bản thân mình đang cố khổ luyện để những suy nghĩ của tôi về chị trở về bình thường. Hành động tiếp theo của tôi khiến chị chú ý.
Tôi đánh trống lảng, giả vờ ngó sang một bên. Chị thấy vậy cũng vội lấy tay kéo cổ áo lại. Sao những lần trước, tôi cố tình nhìn thì chẳng có chút ngại ngùng nhưng giờ né tránh lại khiến mọi thứ trở nên khó xử vậy nhỉ?
“Này Minh!”
Chị hai cất lời khiến tôi có chút thót tim, chị nói bằng giọng khá nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy chị hai?”
“Em… có chuyện gì giấu chị à?”
“Ơ sao chị nói thế? Em… em có giấu gì đâu…”
Người ta nói có tật giật mình quả nhiên không sai. Bị chị hai hỏi như vậy, tôi bỗng nhớ về việc vụng trộm của mình. Nhưng nếu bình tĩnh suy xét, có lẽ chị hai tôi chưa biết đâu.
Chị hai mặt dần trở nên nghiêm trọng khiến tôi có chút e sợ. Chị hai bình thường dễ thương, hồn nhiên vậy đấy, nhưng nếu có chuyện gì quan trọng thì chị như biến thành một con người khác vậy. Đứng trước chị hai bây giờ, tôi cảm giác mình như một tấm thủy tinh vậy, dễ dàng bị chị nhìn thấu. Thật đáng sợ.
“Chị thấy dạo này em luôn có gì đó xa cách với chị. Em đang giấu chuyện gì?”
Chị hai có chút buồn trong đôi mắt của mình. Không đợi tôi trả lời, chị nói tiếp: “Có phải… do chị… hay… ăn mặc mát mẻ ở nhà… hay động chạm em nên em… mới như vậy…? Chị cũng thật là… em lớn như vậy rồi… xin lỗi em, chị sẽ chú ý…”
Mặt chị hai dần dần đỏ lên, càng nói, giọng chị càng nhỏ lại, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Không phải đâu… chỉ là dạo này… em… em…” Tôi không biết nên nói sao nữa.
“Em làm sao?” Chị hỏi dồn, nhưng tôi chưa đáp gì, chị đã nói: “Lẽ nào… em… em đã…”
Chị ấy đang tính nói gì vậy?
“… đã… có người yêu? Nên em tránh xa chị vì sợ người yêu ghen đúng không?” Chị hai đưa ra một lý do xém tí làm tôi té ngửa. Trí tưởng tượng của chị phong phú quá.
“Không… em làm gì có… chẳng qua là… tại vì dạo này nhiều việc quá, em hơi mệt nên vậy thôi. Để chị phải nghĩ nhiều rồi.”
Cuối cùng tôi cũng tìm được một lý do hợp lý.
“Thật sao Minh?”
“Ừm, thật mà…”
“Haizz…” Chị hai thở dài, nét mặt tuyệt vọng.
“Sao vậy… chị…” Tôi cảm thấy hơi lo rồi đấy.
“Thật sự… em vẫn chưa có người yêu sao? Trời ơi em tui? Cái tuổi người ta yêu nhau ầm ầm ngoài kia thì em vẫn không biết tình yêu là gì sao?” Chị lắc đầu, vẻ mặt đắc chí như vừa chọc quê được tôi.
“Tin em úp cái tô canh vào mặt chị không?” Lông mày tôi hơi giật giật.
“Haha… đồ cẩu độc thân!”
“Tại em bận chăm sóc người chị nào đó suốt ngày cứ ‘Minh ơi, hôm nay làm món này cho chị đi’, ‘Minh ơi lau nhà đi em’, ‘Minh ơi, đấm lưng cho chị’, ‘Minh ơi phơi đồ đi!’… Thời gian đâu mà yêu với đương.”
Tôi giả bộ nhái theo giọng chị rồi lườm bằng ánh mắt khổ ải.
“Ủa chứ không phải ai đó nói: ‘hay để em lên ở với chị, chăm sóc chị nha’.” Chị phản pháo.
“Cái đó… cái đó…” Tôi cứng họng.
“Nè nè, chị không có ép buộc gì đâu nghen, ở đó mà bắt bẻ chị! Bới cơm đi ông tướng, đồ ế!!!!” Chị hai nhếch môi cười đểu một cái.
Tôi thì cũng chả biết phản công thế nào, đành chịu thua vậy. Ăn cơm được một lúc, chị hai bảo: “Tối nay em rảnh không?”
“Rảnh chị, sao thế?”
“Hehe… lâu lắm rồi hai chị em mình không coi phim! Hay là tối nay cùng nhau xem phim đi…”
“Cũng được… mà khoan… lại là phim kinh dị à?”
“Giỏi, không cần chị nói mà cũng biết!”
Trên thế giới này tồn tại một loại người, họ sợ ma, sợ máu me, sợ những thứ kinh dị nhưng lại rất muốn xem phim kinh dị. Nghe thì có chút vô lý nhưng tôi không thể phủ nhận được vì chị tôi cũng là một trong số đó. Khi còn nhỏ, mỗi khi xem phim ma, chị lại rủ tôi xem cùng để đỡ sợ. Cứ thế, tâm hồn mỏng manh của một thằng nhóc bị những bộ phim ma của chị làm cho tan nát, đến mức tôi chẳng còn chút cảm giác sợ gì khi xem phim kinh dị luôn.
***
“Trời ơi, cái con Zombie đó ghê quá…”
Chị hai ôm chặt cứng cánh tay tôi, hai bầu ngực ép chặt vào làm tôi nóng ran cả người.
“Phim sợ quá em nhỉ… trời, toát mồ hôi lạnh luôn kìa!” Chị hai lau mồ hôi trên trán tôi. Xem được một lúc, chị quay sang bảo: “Ước gì em nhỏ lại như hồi xưa, để chị ôm vào lòng cho dễ… giờ lớn quá, nhìn thấy ghét!”
“Nhưng em có thể ôm chị được mà…” Tôi cũng không hiểu sao mình nói vậy.
“Xí, ai cần!”
Chị hai bĩu môi rồi tiếp tục xem phim. Đến giữa phim thì tôi thấy chị hai gục lên vai mình. Chị ngủ rồi. Đúng là chẳng khác gì so với hồi xưa, toàn ngủ giữa chừng, để tôi một mình xem phim trong sợ hãi.
Định bế chị lên phòng, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn ngồi đây thêm chút nữa.
Bộ phim vẫn đang chạy nhưng tôi nào có quan tâm, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên chị.
Tóc chị thơm thật, cái mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng nhưng đủ sức mê hoặc bất kì tên con trai nào, trừ những đứa bị xoang.
Tôi do dự một lúc rồi đưa mũi đến sát mái tóc bồng bềnh kia. Một thứ ma lực nào đó kéo tôi ngày càng sát lại, cho đến khi chạm môi vào tóc chị tôi mới sực tỉnh. Nhưng dường như tôi không muốn rời đi, tôi muốn tận hưởng mái tóc chị thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Trong lúc mê mẩn, tôi vô tình chạm tay vào đùi chị. Từ vô ý chuyển sang cố ý. Tôi vuốt ve nhẹ nhàng phần đùi nuột nà.
“Minh!”
Tiếng gọi ấy làm tôi muốn rớt tim ra ngoài, là tiếng của chị hai. Liếc mắt xuống thì thấy chị vẫn đang ngủ, chỉ có miệng không ngừng nói:
“… sao em không nấu canh đu đủ hả? @#!@$%^…”
Hóa ra chỉ là nói mớ mà thôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng nhờ chị nói mớ, tôi mới nhớ ranh giới mà tôi đã đặt ra. Chị là chị hai của tôi. Tôi không nên làm những điều tội lỗi kia với chị.
Tắt tivi, tôi bế chị lên phòng.
***
Một tuần sau, tôi nhận được tin team truyền thông có thành viên mới. Tưởng ai, hóa ra là thằng Khải kính cận. Mà vậy cũng tốt, nó rất giỏi, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn phần nào…
“Uầy, mày sống trong căn biệt thự này hả Minh?” Thằng Khải vừa mở nón bảo hiểm ra đã trầm trồ.
“Biệt thự gì đâu cái thằng này.” Nhà chị hai tôi đúng là đẹp thật, rộng nữa, nhưng nếu gọi là biệt thự thì có phần khoa trương rồi.
“Ê, hay xin chị mày cho tao tới ở ké được không, nhà xịn vãi.”
“Khôn như mày nhà hàng xóm tao có tận 6 đứa!” Tôi nói rồi chỉ tay sang 6 con chó đang tụ tập thác loạn ở cổng nhà đối diện.
“Cái thằng này! Thôi dắt tao vô nhà ra mắt chị hai mày đi!”
“Thôi tao lạy mày, nói chuyện nghe như dắt bạn gái về nhà không bằng.” Tôi vừa nói vừa đẩy cửa bước vào nhà.
“Chị… hai…”
Chị hai tôi đang đứng ở cầu thang. Nhưng hôm nay chị khác lắm. Lộng lẫy, kiêu sa… bao nhiêu mỹ từ cũng không đủ để miêu tả chị lúc này. Một bộ váy màu đỏ với những đường cắt xẻ tinh tế, khoe ra những nơi cuốn hút một cách vừa phải đã khiến tôi phải đứng hình. Thằng Khải đang líu lo gì đó phía sau cũng chịu chung số phận với tôi khi thấy chị hai.
“Chào em, em là Trung đúng không?” Chị hai mỉm cười chào thằng Khải.
“Vâng… em là Trung…” Nó ngẩn ngơ đến mức quên mất tên mình.
“Chị hay nghe Minh nhắc về em lắm. Thôi hai đứa vào nhà đi, tính đứng ở đó tới khi nào vậy?”
Tôi với thằng Khải mới ngớ người ra, vội bước vào trong nhà.
“Tối nay nhớ cho cu Bin uống sữa nha Minh. Có thể chị về hơi muộn đó, em không cần thức chờ đâu. Vậy nha. Tạm biệt hai đứa!” Sau khi dặn dò, chị hai xoay gót bước đi. Mắt tôi vẫn dõi theo chị cho đến tận khi chị lái con xe hơi ưa thích của mình đi mất hút.
“Chị mày đẹp dữ… đẹp hơn trong mấy tấm ảnh mày cho tao coi… anh rể mày đúng là số hưởng mà…” Khải trầm trồ, rồi lại quay sang hỏi: “Mà chị mày đi đâu vậy?”
“Chị tao đi dự tiệc của công ty ấy mà!”
Hôm nay công ty chị tổ chức một buổi tiệc ăn mừng vì mới kí kết được hợp đồng lớn. Chị tôi giữ chức vụ tương đối cao trong công ty nên không thể vắng mặt được.
“Thôi lo xử lý deadline đi!” Chúng tôi nhanh chóng quay lại mục tiêu chính của ngày hôm nay. Bên câu lạc bộ giao khá nhiều việc, tôi với thằng Khải quyết định sẽ dứt điểm mọi thứ trong ngày hôm nay. Mà để làm việc tốt thì chúng tôi phải cùng nhau thảo luận trực tiếp. Tôi tối nay bận trông cu Bin để chị đi dự tiệc nên không thể hẹn Khải ra quán cà phê như thường lệ, đành rủ nó về nhà làm.
Vừa trông cu Bin, vừa làm việc, say sưa đến tận 9 giờ là hoàn thành. Trong lúc nghỉ ngơi, tôi thử lướt facebook một tí thì phát hiện bài post từ tên sếp của chị tôi. Hắn đăng hình bữa tiệc hôm nay, cũng chỉ là hình ảnh ăn nhậu, hát hò như bao bữa tiệc bình thường khác. Nhưng bỗng tôi khựng lại vì thấy tấm hình hắn chụp chung với chị hai. Hắn đứng sát quá, nhìn cứ như muốn ôm chặt chị hai vậy. Một tay hắn cầm ly rượu, một tay sờ lên eo của chị tôi. Những tấm ảnh khác đều không có caption, chỉ riêng tấm chụp với chị tôi là được hắn ưu ái kèm theo caption: “Cuối cùng anh em ta lại được làm việc cùng nhau.”
Sao tôi cứ thấy khó chịu thế này. Nhìn mặt chị hai tôi trong hình hơi ửng đỏ, tôi có chút lo lắng. Nhất là khi bên chị là một kẻ tôi luôn có cảm giác nghi ngại. Ánh mắt hắn nhìn chị như nhìn một bữa tối ngon miệng vậy. Người tôi nóng ran, giác quan thứ 6 mách bảo rằng chuyện này không ổn chút nào.
Không chịu được, tôi gọi điện hỏi chị hai. Nhưng khi đang tìm số chị trong danh bạ thì tôi lại nhận được cuộc gọi từ chị.
“Alo, chị hai!”
Tiếng từ đầu dây bên kia truyền đến khiến tôi chết lặng: “Minh… chị… mau tới… đón chị…”
***
Chưa bao giờ tôi chạy xe nhanh đến vậy, tôi chạy bạt mạng, tay tôi siết chặt tay ga như muốn bóp nát nó.
“Thằng chó! Mày chạy xe kiểu đéo gì vậy?”
“Đụ má muốn chết hả?”
Người đi đường chửi rủa tôi. Tôi biết mình làm vậy nguy hiểm chứ. Nhưng không còn cách nào khác khi người chị ruột của tôi đang gặp nguy hiểm.
Tôi nghe giọng chị yếu ớt lắm, dường như ý thức của chị có vấn đề.
Lòng tôi cuồn cuộn một cơn sóng cảm xúc hỗn tạp.
Lo lắng, hoảng sợ, tức giận…
Mỗi phút trôi qua, cơn sóng ấy càng lớn mạnh, hung bạo.
“Chết tiệt, sao lại kẹt xe giờ này?”
Cắm mặt chạy, tôi không để ý những phương tiện giao thông xung quanh mình ngày một dày đặc. Cố lách qua từng kẽ hở cho đến khi xe cộ chật cứng. Tôi gần như tuyệt vọng giữa đường.
Nhưng nghĩ đến chị hai, tôi không thể dừng lại. Tôi bóp còi inh ỏi như một thằng điên, cố mở con đường thoát khỏi mớ hỗn độn này.
Có người mắng, có người chửi, có đứa còn muốn gây hấn.
“Làm ơn, tránh đường!!! LÀM ƠN!!!”
Tôi gào thét van xin.
Mọi người trên đường dần tránh ra, tạo cho tôi một lối đi hướng ra lề đường.
Thoát ra được khỏi đám kẹt xe, tôi chạy ngược lại với hướng ban đầu rồi lách vào một con hẻm gần đó.
Con hẻm này tôi từng đi qua một lần, nó dẫn đến một con đường vắng. Đây là lựa chọn duy nhất của tôi vào lúc này.
Khoảng 2 phút sau, tôi thoát khỏi khu vực nhà dân và tìm đến được con đường nói trên. Nó khá tối, lại nhiều hố gà. Tôi cắm đầu chạy mà không để ý, kết quả đâm vào trận địa hố gà chằng chịt, chiếc xe văng lên cao trong khi tôi bị hất sang một bên, cả người và xe trượt dài trên đường.
Cánh tay tôi bị rách một vết dài. Máu rỉ ra thành dòng.
Đau quá.
Cú ngã khiến tôi choáng váng, lồng ngực đau nhói vì đập xuống đường. Mà đường ở đây toàn sỏi đá nữa, những viên đá nhỏ bé thường ngày lại trở nên nguy hiểm trong lúc này, chúng đâm vào ngực tôi, xé rách vài miếng da.
Lúc này tôi chỉ còn cách nén đau mà đi tiếp. Ráng chạy lại chỗ chiếc xe thì tôi nghe thấy tiếng ai đó bên đường: “Haha, thằng ngu nào té xe kìa bây!”
Tôi không quan tâm, chỉ chăm chăm dựng chiếc xe của mình lên.
Nhưng…
“Ê… thằng này… quen quen…”
Câu nói ấy khiến tôi sững người lại. Trước mắt tôi, một đám thanh niên đang tụ tập hút thuốc, trong số đó, có ba đứa rất quen, chúng là ba đứa mà tôi đã đánh nhau ở làng đại học.
“Á haha… Mày chết với tao!!!!”
Chết tiệt! Sao lại vào lúc này chứ?
Hết chương 9.