Cuối Con Đường - Chương 6
Chương 6: Bóng Dáng Thân Quen?
Dòng thời gian cứ thế trôi, cơ thể tôi bình phục, đồng thời cái ngày mà nhóm tôi thuyết trình cũng đã đến. Thật ra thì cũng chẳng có gì để lo lắng khi nhóm tôi đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo. Ngọc là người đảm nhiệm vai trò thuyết trình. Tất nhiên rồi, còn ai có khả năng ăn nói tốt hơn cô nàng đâu. Giọng nói truyền cảm, kịch bản cuốn hút cùng với hiệu ứng PowerPoint đỉnh cao đã biến buổi thuyết trình trở thành một buổi trình diễn thực sự. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ trừ một thứ…
“Má, được có 9,5! Cay thật!” Khải tức giận vì con điểm vừa nhận được.
Tôi thì không nói gì, nhưng bụng cũng thầm rủa ông thầy dạy Triết keo kiệt, có 0,5 điểm cũng nuốt mất.
Chợt, Trung đến vỗ vai tôi: “Thôi nào, chúng ta làm tốt rồi, tối nay ăn mừng đi!!”
Thằng Trung này từ ngày có người yêu bỗng thân thiện hẳn, nhiều lúc làm tôi cảm giác hơi nhớ cái gương mặt cau có nhăn như khỉ của nó.
“Ăn mừng hả? Cũng được đó, tối nay đi đâu?” Khải thì thôi rồi, nghe mấy vụ này nó mừng lắm.
“Đi theo tao, tao biết quán này ngon lắm hehe!”
“Ok! Vậy tối nay đi nha mọi người!” Khải giả vờ như hỏi mọi người trong nhóm nhưng thật ra người nó muốn hỏi chỉ có một. Không phải Lan thì là ai nữa.
Thật may cho nó, sau một hồi suy nghĩ, Lan gật đầu đồng ý. Ai cũng bất ngờ vì việc này, bởi trước giờ hiếm khi Lan nhận lời mấy vụ tiệc tùng ăn uống này lắm.
***
Đúng 6 giờ tối, chúng tôi gặp nhau ở cổng trường. Tôi chở Khải, Trung chở Ngọc, Hào và Lan đi xe riêng. Theo sự chỉ dẫn của Trung, chúng tôi tìm đến một quán nhậu cho sinh viên.
Tuy là dành cho sinh viên nhưng nơi này trông rất sang chảnh, không tồi tàn như mấy quán tôi thường thấy. Nhanh chóng ổn định vị trí, chúng tôi gọi vài món nhậu, một nồi lẩu và một thùng bia.
Tôi uống không được giỏi lắm, tầm 4-5 lon là say rồi, thua cả Ngọc khi cô nàng quất tận 7 lon mà vẫn chưa hề hấn gì, chỉ có gương mặt hơi ửng đỏ. Mấy đứa còn lại thì uống cũng kinh, trong đó Hào là khủng nhất, tu bia như nước lọc, mặt mày chả có chút biến sắc. Trong khi mọi người bắt đầu bê bết thì chỉ có Hào cùng với Lan, người chỉ uống đúng 1 lon, vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Vì còn vài lon bia mà chả ai chịu uống, Ngọc đề xuất chơi trò “Truth or Dare”. Luật chơi đơn giản thôi, mọi người ngồi thành một vòng tròn, dùng cây đũa xoay, đầu đũa chỉ trúng ai thì người đó phải chọn Truth (sự thật) hoặc Dare (thử thách), người đưa ra câu hỏi hoặc thử thách sẽ được quyết định trong lần quay tiếp theo. Nếu từ chối nói sự thật hoặc từ chối thực hiện thử thách sẽ bị phạt uống 1 lon bia.
“Được rồi, chơi thôi!” Tôi có men trong người nên rất cao hứng. Tôi xung phong xoay chiếc đũa đặt ở giữa bàn. Nhưng không hiểu sao đầu đũa lại tìm về tôi. Cái này gọi là tự đái vào chân mình rồi.
“Hahaha…” Cả bọn cười ngất khi thấy tôi tự hủy. Xong rồi Ngọc nhanh nhẹn xoay chiếc đũa để tìm ra người đưa ra yêu cầu với tôi.
“Là… taoooo!” Người được chọn là Trung, không hiểu sao nó mừng lắm, ánh mắt gian manh nhìn tôi như muốn nói: “chuẩn bị đi, tao sẽ hành hạ mày!”
Tôi thấy rờn rợn người rồi đấy.
“Nào nào, Truth or Dare?” Với gương mặt nham nhở hết chỗ nói, Trung hất cằm hỏi tôi.
Tất nhiên tôi chọn Truth rồi, chọn Dare nguy hiểm lắm, nó mà bắt tôi làm gì bậy bạ thì khổ.
Trung nhếch môi như thể nó biết trước tôi sẽ chọn cái gì, xong rồi nó xoa cằm để suy nghĩ.
“Minh! Giữa ngực với mông, mày thích cái nào hơn?”
“Wowww…”
“Haha… trả lời đi nào!”
Tôi chả cần suy nghĩ, phán luôn: “Mông!”
Đúng vậy, mông là chân lý.
Trung có vẻ hơi ngỡ ngàng, chắc nó nghĩ tôi thường ngày nho nhã, ít để ý tới vấn đề mông vú nên mới hỏi tôi câu hỏi trên hòng làm khó tôi. Nhưng mọi thứ không được như nó mong muốn rồi.
“Thằng này được!! Chào đồng chí!” Khải, Trung không hẹn mà cùng nhau bật dậy, đưa tay ngang đỉnh đầu, thực hiện động tác chào trong quân đội với tôi. Mọi người trong quán ngơ ngác, trơ mắt nhìn tụi nó như nhìn sinh vật lạ.
“Ái chà, từ nay tui với Lan phải cẩn thận che mông lại mỗi khi gần Minh rồi!”
Ngọc đùa cợt, ra vẻ sợ hãi. Lan cũng có chút biến sắc như để đề phòng tôi vậy.
Hào thì không nói gì, lặng lẽ đổi biệt danh của tôi trong nhóm chat thành “Mass Inh”.
Lượt tiếp theo, đầu đũa quay trúng Trung, còn người được chọn đưa ra yêu cầu là Khải. Trung cũng như tôi, nó chọn Truth.
“Hehe… Trung à, lần làm tình gần nhất của mày là ở đâu?”
Khải đã say nên mới dám hỏi một câu táo bạo như vậy. Câu hỏi chí mạng đó khiến Trung lẫn Ngọc đỏ mặt. Đúng như tôi đoán, hai đứa này kiểu gì chả ăn nhau. Trung ậm ừ xong quyết định không trả lời, trực tiếp tu hết một lon bia. Uống xong còn cay cú rủa Khải.
Lượt tiếp theo, Lan bị quay trúng, còn người đưa ra yêu cầu là Hào. Anh ta thoáng chốc nhìn Lan bằng ánh mắt có ẩn tình gì đó. Hào hỏi: “Anh trai em… vẫn khỏe chứ?”
“Trời ơi, hỏi gì vậy anh Hào!”
“Hỏi nhạt vậy ba!”
Trung và Khải la ó vì Hào lại hỏi một câu đơn giản như vậy. Nhưng Lan lại giật mình trước câu hỏi của Hào. Ánh mắt ngỡ ngàng như thể câu hỏi kia rất khó trả lời: “Không biết!”
“Làm bạn với Lan từ hồi cấp ba mà giờ mình mới biết Lan có anh luôn á!” Ngọc quay sang Lan ra vẻ bất ngờ. Sau đó lại quay sang Hào: “Sao anh biết vậy?”
Hào chỉ cười nhạt: “Chỉ có chút quen biết thôi!”
Sau đó, mọi người lại tiếp tục trò chơi.
Đa phần mọi người đều chọn Truth, riêng thằng Khải máu, nó chọn Dare và được Lan yêu cầu giả bóng qua bàn kế bên làm quen với anh trai đô con nọ. Ai ngờ anh trai đó cho nó số điện thoại bảo khi nào rảnh thì liên lạc làm thằng nhỏ về bàn khóc mếu máo.
“Còn một lon cuối cùng hehe!”
Ngọc nói rồi xoay cây đũa. Sau một hồi chuyển động, nó chậm dần rồi dừng lại. Đầu đũa chỉ về phía Lan. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu trong lần quay kế tiếp, đầu đũa lại chọn tôi.
“Hỏi cái gì cho Lan uống lon bia này đi Minh!” Trung nhướng mày ra hiệu cho tôi.
Tôi thì thật sự chả biết nên hỏi gì bây giờ. À, không! Tôi tìm được câu hỏi rồi.
“Tại sao hôm đó Lan lại nhìn mình chăm chăm như vậy?”
Câu hỏi này khiến Khải có chút nhíu mày. Nhưng tôi không quan tâm, tôi thật sự tò mò lắm.
Nhưng Lan lại đáp trả tôi bằng một hành động dứt khoác, nàng khui nắp lon bia rồi nốc sạch.
***
Tàn tiệc, tôi chở Khải về kí túc xá, thằng này say tới nổi đi xiêu đứng vẹo, nhìn theo bóng lưng nó bước vào kí túc xá mà tôi chỉ biết thở dài lo lắng.
Tôi lái xe về nhà, giữa đường khát quá nên dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi nọ mua chai nước. Đang tu ừng ực thì tôi thấy chiếc xe vespa màu trắng quen thuộc đậu ở trước công viên đối diện. Đây là xe của Lan mà? Nhưng tôi chẳng thấy Lan đâu cả. Tôi có chút tò mò bèn chạy qua xem thử.
“Kiếm mình à?” Giọng của Lan cất lên khiến tôi giật mình. Hóa ra cô nàng đang ngồi ở chiếc ghế đá gần đó, mà tối quá nên tôi chẳng thấy.
“À không, tại thấy xe của Lan, mà không thấy Lan đâu hết nên hơi lo…”
Tôi nhún vai. Mắt khẽ đảo qua mấy lon bia cạnh Lan. Cô nàng này sao lại ra đây ngồi uống bia?
“Về nhà đi! Khuya rồi, ở đây nguy hiểm lắm.” Tôi cũng hơi lo lắng thật, đối với lũ biến thái, còn con mồi nào ngon hơn một cô gái xinh đẹp ngồi một mình ở chỗ vắng thế này.
Lan như bỏ qua lời nói của tôi, tiếp tục nốc bia. Tôi đứng như trời trồng chả biết nên làm gì tiếp theo. Có lẽ tôi nên quay về, bớt lo chuyện bao đồng đi. Nhưng…
“Minh, muốn uống nữa không?” Lan chợt cất lời. Không hiểu sao chỉ một câu đơn giản lại có thể kéo tôi ở lại.
Tôi ngồi xuống cạnh Lan, nhẹ nhàng khui một lon bia. Nhâm nhi được nửa lon, tôi mới hỏi: “Sao hồi nãy không uống mà giờ ra đây uống?”
Lan chỉ nở một nụ cười nhẹ, thứ mà hiếm lắm mới xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng, thấm đẫm nỗi buồn của nàng.
“Vì hôm nay… nhớ tới vài chuyện…”
“Chuyện gì?” Tôi ráng nuốt nhanh ngụm bia để hỏi.
Lan lại rơi vào trầm tư. Nàng ta cứ liên tục uống bia làm tôi có chút sốt ruột.
Mãi đến hai phút sau, Lan mới chịu đáp: “Mình… có một người anh trai…”
Tôi không biết tại sao khi nhắc về anh trai, Lan lại ra vẻ tức giận vô cùng, lon bia rỗng bị nàng bóp méo lúc nào không hay.
“Giữa hai người có chuyện gì à?” Tôi quan tâm hỏi han.
Lan cúi đầu đáp: “Hắn… là một thằng khốn nạn!”
Lan lại khui thêm một lon bia khác. Cứ thế, chúng tôi ngồi uống với nhau. Chẳng ai nói gì cả. Sự im lặng bao trùm mãi cho đến khi Lan cất lời.
“Minh thắc mắc tại sao mình nhìn bạn chăm chăm vào hôm đó sao?”
“Ừm…” Tôi gật đầu.
“Tại vì… trông bạn, rất giống một người…”
“Giống ai?” Tôi trợn tròn mắt ngóng chờ câu trả lời.
“Huệ…”
Không phải Lan nói cô gái tên Huệ nào đâu. Vì quá say nên Lan lăn ra ói. Mà ói ở đâu không ói, lại ói lên người tôi.
***
Bằng một cách thần kì nào đó, tôi giúp Lan lái xe về đến chung cư của nàng. Trước đây tôi cứ tưởng Lan ở trọ chứ, hóa ra ở chung cư. Vừa đỗ xe xong, Lan không chiến thẳng nổi cơn say nữa.
Thấy nàng ta đứng không vững, tôi cũng hết cách, đành phải dìu lên phòng. Lúc đó, tôi chẳng hề có suy nghĩ bậy bạ nào đâu nhé. Nhưng càng về sau, bản năng của tôi chiếm lĩnh tâm trí. Trong lúc đi thang máy, tôi bắt đầu chú ý đến cái cơ thể đang tựa vào người tôi lúc này.
Lan thơm thật, mùi hương cơ thể nàng lấn át cả mùi bia. Cánh tay nàng thật mềm mại, tôi không nhịn được mà vuốt nhẹ một cái. Ánh mắt tôi thi thoảng lại nhìn vào khe ngực đang lấp ló sau cổ áo của nàng. Ngực nàng không bự lắm nhưng rất trắng.
Không biết vì khát hay vì thèm mà tôi nuốt nước miếng liên tục.
Cửa thang máy mở ra, tôi tiếp tục dìu mỹ nữ đi đến căn phòng của nàng cuối hành lang. Tôi ráng kêu Lan dậy để mở cửa. Cũng may cô nàng còn đủ tỉnh táo. Vậy là xong, tôi đi về, để Lan tự xử…
Nhưng bước chưa được 5 bước, tôi thấy Lan ngã bệt xuống đất, tựa đầu vào tường ngủ gật. Trời ạ!
Hết cách. Đã giúp thì giúp cho trót, tôi kéo Lan vào phòng. Căn phòng ở chung cư này cũng không lớn mấy, nhưng chắc vừa đủ cho một người ở. Tôi nhẹ nhàng đặt Lan lên giường. Nhưng không biết có phải do tôi yếu quá hay Lan ghì mạnh quá mà cả tôi cũng bị kéo xuống giường.
Mặt đối mặt.
Thật gần.
Hơi thở phả vào nhau.
Mùi bia.
Cơn say dẫn lối.
Tay tôi táo bạo sờ vào vòng eo thon gọn kia.
Cơ thể Lan có chút phản ứng, không mạnh bạo mà ôn nhu, cứ như đang chấp nhận tay tôi vậy.
Được nước lấn tới, tôi thọc tay vào trong chiếc áo sơ mi trắng của Lan.
Da thịt của nàng đang tiếp xúc với tôi một cách trực tiếp.
Từ từ. Chầm chậm.
Những cúc áo phía trên bị cởi bỏ. Nhưng không phải do tôi. Chính tay Lan làm điều đó.
Đây là ý gì?
Là do Lan nóng quá.
Hay do nàng đang muốn mời gọi tôi?
Phần ngực cùng mảng áo ngực màu trắng lộ ra, đẩy cơn dục vọng trong tôi lên một tầm cao mới.
Tôi tìm đến đôi môi thơm mềm.
Nhưng khi khoảng cách chỉ còn tính bằng vài centimet, tôi dừng lại.
Tôi không thể làm như thế được. Tôi không thể lợi dụng khi con gái say để làm trò này. Vả lại, Lan là crush của Khải, tôi không muốn làm việc có lỗi với nó.
Dừng ở đây được rồi.
Tôi vào phòng vệ sinh, rửa mặt để hạ hỏa. Đứng trong đây gần 15 phút, tôi mới dám bước ra. Nhưng vừa ra tôi thấy Lan đã ngồi dậy, quay lưng về phía tôi. Không biết nàng tỉnh từ lúc nào.
Tôi toan lại hỏi han nhưng cổ họng cứ nghẹn lại. Chả biết làm gì, tôi đảo mắt sang tấm ảnh ở trên chiếc bàn gần đó. Đó là ảnh chụp gia đình Lan thì phải. Tôi thấy Lan, một cặp vợ chồng – có lẽ là ba mẹ Lan. Và hình như còn một người nữa, nhưng đã bị xé đi mất. Tôi xâu chuỗi những gì mình biết, đoán ra đó là anh trai của Lan.
“Mình về nha!”
Tôi lí nhí nói với Lan. Thật may nàng ta vẫn nghe thấy. Lan quay lại nở một nụ cười nhẹ nhàng và đáp: “Ừm, cảm ơn đã đưa mình lên phòng!”
“Tận giường luôn đó, bữa sau nhớ mời cà phê trả công nha!” Tôi thấy Lan không có biểu hiện gì khác thường lắm, thầm mừng trong lòng.
“Ok!” Lan mỉm cười. Hôm nay nàng ta cười với tôi ba lần rồi đó.
“Bye bye!” Tôi vẫy tay rồi rời khỏi phòng. Lòng có chút thanh thản vì chưa làm điều gì tồi tệ. Giờ thì tôi có thể về với chị hai yêu dấu rồi. Không biết về trễ thế này có bị la không nữa.
Chợt tôi khựng lại ngay khi vừa bước ra khỏi phòng.
Bởi tôi thấy, ở căn phòng phía xa, một bóng hình thân quen.
Bóng hình ấy đang được một thằng trạc tuổi tôi ôm lấy.
Trong đầu tôi chỉ biết thốt lên: “Là…chị ấy!”
Ngay sau đó, tôi bị ai đó kéo ngược trở về.
Hết chương 6.
Chương 7: Tập Tành Cắm Sừng. (coming soon…)