Cuối Con Đường - Chương 18
Chương 18: Thiên
Khi hắn nhắc tên chị hai, tôi nghe như một tiếng sấm nổ ra trong đầu. Tiếng sấm ấy báo hiệu một cơn bão lớn đang chuẩn bị kéo đến!
Thấy biểu cảm ngơ ngác của tôi, anh trai của Lan khẽ nhếch môi cười như xác nhận điều gì đó.
“Cậu biết Vũ Ngọc Linh không?”
Cảm nhận được sự đe dọa quá lớn này, tôi quyết định nói dối, tôi sợ sẽ liên lụy đến chị hai.
“Không! Tôi không biết…”
Anh trai Lan khẽ nhíu mày. Ánh mắt hắn thật đáng sợ, dường như có thể nhìn thấu tâm can của tôi.
“Rất giống… kể cả cái cách nói dối!”
Hắn nhếch mép cười rồi hất cằm về phía tôi. Tôi tưởng hắn đang muốn nói gì với mình nhưng không phải, hắn đang ra ám hiệu cho hai tên vest đen phía sau.
Một tên sấn tới giữ chặt tay tôi, tên còn lại lục lọi trong túi quần. Chẳng chút khó khăn để chúng trấn lột cái điện thoại của tôi.
“Không có thứ khác, chẳng hạn như bóp à?” Anh trai Lan trông có vẻ không hài lòng cho lắm. Hắn đang cần tìm bóp của tôi sao? Để làm gì? Lúc này, đầu óc tôi rối mù nhưng vẫn kịp hiểu ra hắn đang cần thông tin của tôi. Việc hắn tìm bóp là để kiếm CMND hoặc những thứ liên quan. Nhưng có lẽ điện thoại cũng đã quá đủ cho hắn rồi.
Ngoài mật khẩu, điện thoại tôi còn để chế độ mở khóa bằng vân tay nên tôi không cách nào cản chúng mở điện thoại của mình.
Anh trai Lan cầm điện thoại của tôi, tự tiện lướt ngang lướt dọc. Tôi dù rất muốn giật lại nhưng không thể vì hai tay đang bị giữ chặt. Chưa kể lũ này còn trang bị hàng nóng, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn trơ mắt nhìn hắn xâm phậm điện thoại mình. Những nỗi lo toan càng lúc càng lớn khi nghĩ đến những bí mật mà tôi cất giấu trong điện thoại.
Hai mắt anh trai Lan dần mở rộng ra như thể đã phát hiện được điều gì đó rất thú vị.
“HAHAHAHA!!”
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn. Ánh mắt điên loạn cùng cơ thể run rẩy của hắn khiến tôi lo sợ tên này là một kẻ tâm thần.
“Có lẽ định mệnh muốn chúng ta gặp nhau sớm như vậy!”
Hắn đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc là hắn muốn gì?
“Minh đúng không?” Anh trai của Lan dừng cười, lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh rồi hỏi tôi. Hắn đã biết tên tôi sao?
“Vâng…” Tôi cảm thấy bản thân mình nên lễ phép một chút.
“Đi theo tôi!”
Hắn nói rồi bước về phía cửa phòng.
“Không được!”
Lan đứng chắn trước tôi, dường như không muốn tôi bị dắt đi. Lúc này, anh trai nàng dừng lại. Hắn nhìn về phía Lan, ánh mắt nhuộm màu sát ý. Không phải nói quá, tôi gần như cảm nhận được không khí cô đặc lại lại thành hàng ngàn lưỡi dao. Chỉ cần Lan nói thêm một chữ nữa thôi, những lưỡi dao ấy sẽ lao đến kết liễu nàng.
Đến cả Lan cũng phải chùn bước, tôi cũng ngoan ngoãn bước theo thôi. Hắn dẫn tôi đến một căn phòng nọ, không rộng bằng căn phòng trước, lại khá tối dù có đèn. Ở trong phòng có khá nhiều tủ kính, mỗi ngăn tủ đều trưng bày một bức hình. Do khá tối nên tôi không nhìn rõ là hình gì.
Giữa phòng có một chiếc bàn và hai chiếc ghế, một chiếc là ghế xoay hướng ra cửa, chiếc còn lại là ghế gỗ hướng về phía ngược lại. Anh trai của Lan ngồi xuống ghế xoay rồi ra hiệu mời tôi ngồi. Hắn tỏ ra khá lịch sự nhưng tôi lại chẳng thể ngừng run rẩy.
“Tôi tên Thiên.”
Ngã người ra ghế, hắn dùng nửa con mắt để nhìn tôi, tựa như muốn nói cho tôi biết vị thế của cả hai lúc này.
“Anh muốn gì ở tôi? Tôi không liên quan gì đến chuyện của gia đình anh, hãy thả tôi ra, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật về chuyện hôm nay!”
Nghe tôi nói, Thiên nhíu mày rồi cười nhạt. Hắn chồm người về phía trước, tay chắp hình tháp rồi nói: “Cậu biết ai là người giữ bí mật tốt nhất không?”
Nghe câu này, tôi rợn da gà, sống lưng cảm giác một luồng khí lạnh xuyên qua. Đầu tôi nghĩ đến câu trả lời cùng lúc với hắn nói: “—người chết!”
Tình thế bây giờ hoàn toàn bất lợi cho tôi. Mọi quyền sinh sát của tôi đều phụ thuộc vào kẻ trước mặt.
Tôi sợ quá.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi như vậy.
Trước mắt tôi hiện ra một vực sâu vô đáy và tôi lại là kẻ đứng ngay bờ vực. Chỉ cần nhích một bước, cái chết sẽ đón chào tôi.
Tâm trí hoảng loạn khiến tôi không dám nhìn vào mắt của Thiên. Hắn ta vẫn chưa nói gì nữa, dường như đang đợi cho nỗi sợ gặm nhấm toàn bộ tâm trí tôi.
“Nhưng đừng lo, tôi sẽ không giết cậu đâu!”
Tôi có thể tin hắn không? Mà giờ còn cách nào khác đâu. Tôi chỉ biết hi vọng hắn đang nói thật.
“Vậy… anh cần gì ở tôi?” Tôi nuốt nước bọt hỏi.
“Cần gì ư? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, đừng quá căng thẳng!”
Thiên lại dựa lưng vào ghế. Sau đó vài giây, hắn nói tiếp: “Khi còn nhỏ, có ai hỏi về sở thích của cậu không?”
Tôi không biết hắn có ẩn ý gì không, đành trả lời: “Có…”
“Một đứa trẻ khi được hỏi về sở thích thường thì chúng sẽ trả lời là muốn trở làm bác sĩ, cô giáo, cảnh sát, họa sĩ, thậm chí là siêu nhân cứu người… Toàn là những ước mơ đẹp đẽ cả.”
Ngừng một chút, Thiên nói tiếp: “Nhưng có một đứa trẻ nọ lại trả lời thế này, nó muốn làm người khác đau khổ!”
Nghe vậy, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. Tôi nghĩ mình biết hắn đang nói về ai.
“Đúng vậy, chính là tôi…” hắn nói rất dửng dưng.
Tôi bèn hỏi: “Tại sao anh lại thích như vậy?”
“Không biết nữa… có một bác sĩ tâm lý từng nói với tôi, rất có thể tôi bị như vậy là vì cuộc sống của tôi quá hạnh phúc.”
Cái lý do quái quỷ gì thế này? Tôi chỉ muốn chửi thằng này bị điên từ nhỏ rồi. Hắn hạnh phúc tới mức bị điên sao?
“Cha và mẹ tôi đều là doanh nhân thành đạt, họ sở hữu khối tài sản nhiều người thèm khát. Từ nhỏ, tôi đã được hưởng thụ sự sung túc, giàu sang. Khác với nhiều người nghĩ, rằng cha mẹ giàu có thì sẽ ít quan tâm con cái. Cha mẹ tôi thì ngược lại, họ cực kì yêu thương, quan tâm tôi.
Môi trường sống của tôi rất tốt, xung quanh tôi đều là những con người thân thiện. Họ sống chan hòa, yêu thương nhau. Có lẽ không ngoa nếu nói môi trường sống của tôi chính là ước mơ mà nhân loại đang hướng đến. Một thiên đường đầy ắp tình thương, lòng nhân ái, sự hòa bình…”
Tôi dần tập trung hơn để lắng nghe câu chuyện của Thiên.
“Nhưng, nó thật buồn chán!”
Câu chuyện của hắn nghe như một bản nhạc, câu nói vừa rồi chính là nốt thăng!
“Nhìn những con người xung quanh yêu thương nhau, sống chan hòa với nhau, tôi cảm thấy… nói sao nhỉ? Có lẽ là kinh tởm, đến mức buồn nôn.”
Giọng hắn trầm xuống.
“Dần dần, sự chán ghét cái thế giới màu hồng xung quanh trở nên nghiêm trọng. Tựa như sự tích lũy về lượng đã đủ và dẫn đến sự biến đổi về chất. Tôi bắt đầu thấy thích thú với nỗi đau của người khác. Tôi thích thấy họ bị nỗi đau dày vò, đày đọa. Nhưng nỗi đau lại rất khó kiếm. Nhất là khi xung quanh tôi toàn những người hạnh phúc. Và thế là…”
Tôi nhíu mày như hiểu ra điều hắn sắp nói.
“—Tôi phải tự tạo ra nỗi đau cho họ!”
Tôi không hiểu mình đang phải nói chuyện với kiểu người gì đây. Một kẻ mang tư tưởng chống đối xã hội ư?
“Bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, như là ăn cắp những món đồ quý giá mà lũ cùng lớp trân trọng. Nhìn chúng nó khóc nhè vì bị mất cắp khiến tôi thỏa mãn lắm. Nhưng chưa đủ, càng lớn, khẩu vị tôi càng nặng hơn. Tôi muốn dày vò những kẻ xung quanh, cho chúng nếm trải đau khổ cùng cực. Để chúng biết nỗi đau là gì!”
Hơi thở tôi nặng nề quá. Tôi không chịu nổi khi phải nghe một kẻ điên rồ kể chuyện.
“Khi đã lớn, tôi có nhiều quyền tự chủ hơn. Tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch hưởng thụ niềm đau. Tôi nhắm đến những kẻ yếu thế, vì sao ư, đơn giản chúng không thể chống lại tôi. Tôi có tiền, có quyền! Điều đó giúp tôi chiến thắng.
Nhưng rồi khẩu vị của tôi lại có chút biến đổi. Hành hạ những tên đàn ông thật vô vị. Tôi muốn thấy phụ nữ đau khổ hơn! Làm họ đau đớn đến cùng cực. Lúc ấy họ đẹp lắm.”
“Mọi chuyện càng dễ dàng hơn khi cha và mẹ tôi thường xuyên đi công tác xa. Căn nhà ấy chỉ còn tôi và đứa em gái nhỏ. Cứ thế, vài tuần, tôi lại đem về một cô gái, chơi đùa với họ. Đến khi chán thì… tặng họ một giấc ngủ bình yên!”
Cảm giác buồn nôn chực chờ ở ngực. Tôi phải rùng mình để ngăn việc ói mửa tại đây.
Tôi đang nói chuyện với một kẻ sát nhân!!
“Tất nhiên tôi làm mọi chuyện rất kín, đối tượng tôi nhắm đến đa phần là những cô gái ngành dễ dãi, hay là những con nợ không lối thoát.”
“Ah… thật nhớ cái quá khứ ấy quá đi!”
Hắn ngã người ra phía sau, tay vuốt lên sống mũi như đang hoài niệm về điều tuyệt vời mà hắn đã từng gây ra.
“Nhưng những cuộc vui không kéo dài được quá lâu…
Tôi bị cha mẹ phát hiện! Well, họ bắt tôi dừng lại. Đưa tôi sang Mỹ sinh sống, thậm chí giam giữ tôi! Họ nghĩ rằng, có thể dùng tình thương của mình để thay đổi tôi. Nhưng không thể nào dừng lại được! À không, ít nhất thì tôi đã từng muốn dừng lại… bởi một người… người mà tôi chơi đùa trước khi bị bắt…”
Hắn kéo hộc bàn, lấy ra một bức ảnh rồi đặt lên bàn.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tim mình đau nhói.
Vì người trong bức ảnh ấy chính là chị hai tôi!
***
“Hộc…”
Tôi nôn mửa không ngừng, mọi thứ trong dạ dày đều trào ngược ra.
Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Khi thấy tôi đã dần ổn trở lại, hắn nói: “Cậu… rất giống chị cậu. Đó là lý do khi vừa gặp lần đầu, tôi đã biết cậu có mối liên hệ với Linh! Mà có vẻ mối quan hệ của hai người còn rất đặc biệt.”
“Anh… đã làm gì chị tôi?”
Cổ họng tôi run run.
“Ah… thì cũng giống như những cô gái khác thôi, đưa chị hai cậu về nhà, cưỡng hiếp, bạo hành! À mà chị hai cậu lúc đó vẫn còn trinh. Tôi còn nhớ rõ nước mắt cô ta đã chảy không biết bao nhiêu lần khi bị tôi lấy đi lần đầu…”
“Thằng chó!”
Tôi không còn thể giữ bình tĩnh nữa. Tôi lao đến bóp cổ hắn.
Nhưng…
Một thứ gì đó vụt qua cánh tay tôi!
Không biết từ khi nào, hắn rút súng ra và bắn. Thao tác hắn nhanh đến khủng khiếp.
“Nói cho cậu biết, tôi từng vô địch giải bắn súng đấy. Lần sau sẽ là tim cậu!”
Hắn không đùa đâu. Tôi cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng. Chỉ còn cách nén giận ngồi xuống.
“Quay trở về vấn đề chính, chúng ta đang nói về chị cậu đúng không. Chị cậu rất đẹp. Nhưng bên cạnh cái đẹp, cô ta còn có một điều gì đó rất đặc biệt. Khác với người khác, khi họ đau khổ, tôi cảm thấy rất vui… nhưng chị cậu thì khác, cô ta là người duy nhất khiến tôi cảm giác mình đang đi sai đường.”
Mặt hắn trầm xuống trông thấy.
“Lần này về Việt Nam, tôi có 2 mục đích, thứ nhất là tìm đứa em gái, thứ hai, là gặp lại chị cậu!”
“Mày… mày muốn gì?”
Tôi cắn môi đến tứa máu.
“Rồi cậu sẽ sớm được biết thôi! À, hay là trước đó, tôi cho cậu xem một vài việc thú vị mà tôi đã làm với chị cậu!”
Trong lúc súng vẫn đang chĩa về phía tôi, Thiên lấy ra một cái laptop. Hắn mở cái gì đó rồi xoay lại cho tôi xem.
“Chị… chị hai…”
Tôi thấy chị, khi ấy vẫn còn trẻ, chẳng khác lúc mới bỏ nhà ra đi là bao. Chị đang nằm trên giường, tay chân bị trói chặt vào bốn góc, trên người chẳng có mảnh vải che thân.
Miệng chị bị nhét một thứ gì đó tôi cũng không rõ nữa. Hai mắt chị đẫm lệ, liên tục lắc đầu van xin ai đó.
“Sao vậy?” Giọng của Thiên trong video vang lên. Tôi thấy hắn bước đến bên chị hai. Bàn tay hắn vuốt dọc cơ thể chị.
“Em có làn da rất đẹp đấy!”
Thiên cảm thán. Tay hắn vuốt đến ngực chị hai. Hắn bóp, nắn, nhào nặn biến ngực chị tôi thành một thứ đồ chơi tầm thường.
“Em biết không? Lúc này anh rất muốn cắt ngực em ra, nhưng có lẽ nên để sau đi… Giờ thì…”
Thiên cúi xuống nhìn vào âm đạo hồng hào của chị hai.
Hắn liếm mép thèm thuồng rồi lao đến bú liếm. Lưỡi hắn xâm phạm vào cái nơi đẹp đẽ ấy.
“Chà, anh chịu không được nữa rồi!”
Thiên lấy dương vật của mình ra. Kề sát vào âm đạo chị hai.
Đút vào.
Máu chảy ra.
Trinh tiết của chị tôi.
***
“Không…” Tôi như điên lên, hai mắt tuôn trào huyết lệ. Tôi không dám nhìn vào màn hình nữa. Tôi không muốn thấy chị tôi bị dày vò nữa.
Nhưng một bàn tay nắm lấy đầu tôi kéo dậy. Hai tay tôi sau đó cũng bị trói chặt vào ghế. Miệng bị bịt chặt.
“Không được để nó nhắm mắt lại!” Thiên ra lệnh, sau đó đứng dậy rồi rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn quay lại rồi bảo: “Tôi đi đón chị cậu nhé!”
Câu nói của hắn khiến tôi giãy dụa điên cuồng. Không thể được, tôi không thể để hắn gặp chị tôi được. Nhưng tôi chẳng thể làm gì.
Bất lực hoàn toàn.
***
4 tiếng đồng hồ hay là 4 thế kỉ?
Tôi cũng không biết nữa.
Thời gian chẳng còn là gì đối với tôi.
Tôi gần như kiệt sức.
Hai mắt tôi chẳng buồn nhắm lại nữa.
Chúng cứ trơ ra nhìn cảnh chị hai tôi bị chơi đùa, hành hạ.
Hai mắt tôi khô róc vì cạn nước mắt.
Ước gì tôi không có mắt.
Ước gì khi ấy tôi không để chị đi.
Ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
…
Giờ hắn đã tìm thấy chị hai chưa?
Hắn sẽ bắt chị tôi đến đây đúng không?
Và hắn lại tiếp tục làm những trò tàn bạo kia với chị.
Ngay trước mặt tôi?
Sau đó, hắn sẽ giết cả tôi và chị?
Tôi muốn chết quá.
Lần đầu tiên trong đời tôi tuyệt vọng đến vậy.
Tôi không phải người tin vào thần thánh. Nhưng giờ đây tôi chỉ còn biết cầu cứu những vị thần. Làm ơn hãy cứu chị hai tôi. Làm ơn hãy ban cho tôi một phép màu.
Đúng lúc này, tôi nghe giọng ai đó rất thân thuộc…
“Minh?!”
Chị hai tôi đã đến rồi!
Hết chương 18.
Anh em đọc truyện vui vẻ nhé!