Cuối Con Đường - Chương 12
Chương 12: Những Bước Tiến Đầu Tiên
“Anh Hào…”
Nghe tiếng gọi của tôi, thanh niên áo đen phía trước ngoảnh đầu nhìn lại.
“Minh!” Anh đáp lại tôi bằng nụ cười mang phong thái điềm đạm.
Đi cùng nhau trên hành lang, Hào chợt hỏi tôi: “Chị em ổn chứ!”
“Vâng anh. May hôm đó nhờ có anh…” Tôi nói rồi mường tượng lại tối hôm ấy…
“Mày chết với tao thằng nhãi, hôm bữa dám đánh bọn tao!” Tên hôm bữa bị tôi đạp vào lưng bước ra, nắm tay phải liên tục đấm vào lòng bàn tay trái hòng thị uy sức mạnh.
“Chết tiệt…” Tôi chỉ còn biết trách than ông trời tàn nhẫn. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng lại đem cái của nợ này tới.
Nhưng đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau: “Chuyện gì vậy?”
“Đại ca, thằng này hôm bữa đánh em!”
Vừa mới nãy tên côn đồ đó còn hùng hổ sao giờ lại khép nép thế kia. Có lẽ sự xuất hiện của người được gọi là đại ca là nguyên nhân chính. Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ diện mạo, nhưng dáng người này trông rất quen.
“… Hào?”
Phải, không ai khác. Đại ca của lũ côn đồ này chính là Hào. Tôi thật sự rất kinh ngạc.
“Minh?” Hào dĩ nhiên nhận ra tôi, anh ta bước đến giúp tôi dựng chiếc xe dậy đồng thời phủi bụi trên người tôi. Lũ đàn em phía sau nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Có chuyện gì gấp vậy? Sao lại té ra nông nổi này?”
“Em… em có việc gấp… chị hai em đang gặp nguy hiểm…” Tôi hốt hoảng.
“Chị hai em gặp chuyện gì?” Hào nhíu mày.
Lúc này, tôi bỗng có cảm giác đây là người mình có thể tin tưởng. Tôi kể ngắn gọn cho Hào. Khi nghe đến công ty SER, phản ứng của Hào và lũ côn đồ có chút mãnh liệt.
“Đi thôi, anh sẽ giúp em! Anh biết con đường ngắn nhất để đến công ty SER, theo anh!”
Cứ thế, chúng tôi băng qua một con đường tắt nọ. Rẽ trái rẽ phải đủ kiểu thì tìm ra đường chính. Chạy khoảng vài trăm mét nữa thì tới trụ sở chính của công ty SER.
Không biết bằng cách nào, bảo vệ mới đầu ngăn cản tôi tiến vào bãi đỗ xe nhưng khi thấy Hào thì lại thu xếp thái độ liền. Vừa vào trong bãi đỗ xe, tôi thấy tên Nam dìu chị hai mình vào xe.
Sau đó thì ai cũng biết, Nam bị tôi cùng thằng côn đồ kia cho ăn hành ngập mồm. Nhưng sau đó có một điều làm tôi bất ngờ, cả tên Nam, phó chủ tịch công ty SER lại tỏ ra vô cùng lễ phép khi thấy Hào.
Hào kêu hắn ra nói chuyện một lát. Khi quay lại, tên Nam bỗng cúi đầu xin lỗi tôi và hứa sẽ không bao giờ động đến chị hai nữa. Tôi ngơ ngác nhìn sang Hào. Rốt cuộc anh ta là ai? Tại sao lại có quyền lực khủng khiếp đến vậy? Tôi càng tò mò hơn khi Hào dặn tuyệt đối không được kể về chuyện anh ta giúp tôi cho bất cứ ai, kể cả chị hai.
“Hào… em rất tò mò… thân phận của anh là gì vậy?” Tôi không nhịn được buột miệng hỏi. Hào không đáp vội, chỉ cười nhẹ một cái.
“Anh ư? Chỉ là một kẻ vô dụng thôi…”
***
4 giờ chiều.
“Chào dì Mỹ.” Tôi lễ phép chào người phụ nữ trung niên đang ngồi chơi với cu Bin.
“Con về rồi à Minh!” Dì ẵm cu Bin đến cạnh tôi.
“Dạ… cu Bin có quậy dì Mỹ không đó?” Tôi vuốt má cu Bin, thằng nhỏ không thèm nhìn tôi mà cứ chăm chăm vào dì Mỹ, coi bộ nó thích dì lắm. Có khi cho dì đem về nhà nuôi còn được.
“Cu Bin ngoan lắm, cả ngày chả khóc miếng nào!”
“Thôi được rồi, để cậu út ẵm con để dì Mỹ còn về nè!” Bế cu Bin vào lòng mà thằng nhỏ cứ lưu luyến vòng tay của dì Mỹ mãi. Khi dì về nó còn khóc một trận rõ to. Tôi phải mất nhiều công sức lắm mới dỗ được nó đấy.
Khoảng 5 giờ, tôi vào bếp nấu ăn như thường lệ. Dạo này tôi thích nấu ăn lắm, nhất là sau khi được chị hai khen gần đây.
Cũng đã gần được một tuần kể từ cái đêm lỡ dại ấy, trong tiếp xúc hàng ngày, giữa tôi và chị hai vẫn còn gì đó thiếu tự nhiên, nhưng mọi thứ đang tốt lên hằng ngày. Tôi cảm giác mọi chuyện sẽ sớm bình thường thôi.
Vừa nấu xong thì chị hai đi làm về, tôi mừng rỡ chạy ra mở cổng cho chị. Vừa bước xuống xe, chị đã khiến tôi choáng ngộp. Sáng nay tôi đi học sớm nên không có dịp chiêm ngưỡng bộ trang phục công sở mà chị hai đang mặc. Chiếc áo trắng với thiết kế thanh lịch kết hợp cùng chân váy xám ôm tôn vẻ đẹp chị hai lên một đẳng cấp khác biệt. Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn chị mà quên đóng cổng lại.
Chị hai thấy vậy phì cười: “Bị ai điểm huyệt hay gì?”
“Tại chị đẹp quá làm huyết mạch của em bị tắc nghẽn.” Tôi đáp.
“Xùy, đồ ba hoa.” Chị mặc kệ tôi, xoay gót bước đi. Nhìn theo cặp mông ngúng nguẩy của chị, thằng em tôi cứng lên lúc nào không hay. Từ tối hôm đó đến giờ, tôi vẫn án binh bất động mặc dù rất muốn tìm đến cái khe âm đạo của chị thêm một lần nữa. Một phần vì chưa có cơ hội rõ ràng nào, một phần vì tôi lo ngại chị vẫn còn day dứt chuyện cũ, nếu tôi hành động lỗ mãng, bứt dây động rừng, mọi thứ sẽ tồi tệ hơn mất. Giờ chỉ có cách chờ đợi cơ hội đến mà thôi.
***
Tối hôm ấy sau khi ăn xong, chị hai về phòng để làm việc. Dù chỉ mới quay lại công ty vài ngày nhưng chị đã đón nhận hàng tá công việc. Nhìn chị bận rộn mà chả giúp được gì tôi thấy có chút buồn trong lòng.
11 giờ khuya, thấy phòng chị vẫn còn sáng đèn, tôi rón rén bước vào trong phòng. Chị hai tôi vẫn đang tập trung làm việc, giải quyết một núi sổ sách có thể đè chết người.
“Làm gì vậy?” Thấy tôi vào, chị có vẻ hơi đề phòng. Sau cái vụ hôm nọ, chị ra vẻ cảnh giác với tôi hơn. Những động chạm bình thường cũng khiến chị trở nên lo lắng trông thấy. Ngoài mặt chị vẫn tỏ ra bình thường nhưng tôi biết trong lòng chị vẫn còn ám ảnh về việc tôi tự tiện… làm tình với chị.
“Có cần em phụ gì không?” Tôi bước đến cạnh bàn làm việc của chị hai.
“Không đâu, em còn nhỏ, biết cái gì mà phụ, lo học đi!” Chị không thèm nhìn lấy tôi dù chỉ một chút. Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu.
“Chị có mệt không?”
“Có chứ, mệt muốn chết.”
Nghe vậy, tôi cười thầm. Hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai chị rồi xoa bóp. Chị mới đầu hơi giật mình, còn bảo tôi không cần làm vậy. Nhưng tôi mặc kệ, vẫn tập trung mát xa cho chị.
Chị hai mới đầu còn giả vờ tập trung làm việc nhưng sau đó chị dần ngã người về phía tôi nhiều hơn. Đây đâu phải lần đầu tôi mát xa cho chị đâu. Tôi rất rõ cái gu mát xa của chị, chỗ nào cần mạnh chỗ nào cần nhẹ đều được tôi ghi nhớ kĩ càng.
“Hay chị nằm xuống giường để trải nghiệm gói mát xa full body đi! Ngồi vầy khó bóp quá.” Tôi bắt đầu gạ gẫm, dĩ nhiên tôi nói với một vẻ hết sức bình thường.
Chị hai hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng đặt bút lên bàn rồi nằm sấp lên giường. Chị đang mặc chiếc áo trắng trơn kết hợp với quần thun dài. Tôi phải cảm ơn ai đã thiết kế cái quần chị đang mặc. Nó bó sát vào mông khiến bờ mông chị căng lên thật gợi cảm.
Ngồi xuống giường, tôi bắt đầu trổ tài. Bàn tay ma thuật nhảy múa khắp nơi trên cơ thể chị hai. Trông chị khá là hưởng thụ, nhất là khi tôi đấm bóp vùng lưng. Một ý nghĩ đen tối chợt lóe qua trong đầu tôi.
Tôi cố tình xoa bóp xuống phía dưới, từng bước từng bước nhích dần về cặp mông của chị hai. Chị trông có vẻ vẫn đang tận hưởng sự thoải mái nên không để ý.
Dần dần, tôi cảm nhận được sự mềm mại của mông chị. Những ngón tay tôi đã chạm vào nó rồi. Tất nhiên tôi chỉ dám chạm nhẹ mà thôi.
Sau đó, đôi tay tôi chu du xuống chân chị. Khi xuống đến gót chân thì tôi vén ống quần chị hai lên, trực tiếp tận hưởng da thịt mát lạnh. Chị hai có hơi thụt chân lại nhưng làm sao thoát được bàn tay đang giữ chặt của tôi.
Bóp được một lúc, tôi lại quay về phía trên, nhưng lần này, tay tôi dịu dàng xoa nhẹ ở hông chị. Nhìn cái cặp mông ngay sát bàn tay mà không thể bóp lấy, tôi cay lắm chứ.
Nhưng cứ từ từ, tôi men theo hai bên hông mò đến cái vòng eo thon gọn của chị hai, những động tác vuốt ve nhẹ nhàng khiến chị run lên trông thấy. Chị hai ngoảnh lại nhìn tôi: “Quỷ, nhột chị…”
Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục mơn trớn ở vùng eo. Không chỉ thế, tôi còn lanh lẹ vén áo chị lên trực tiếp cho tay vào bên trong.
Chị hai giật bắn người, đưa tay cản tôi lại. Nhưng bàn tay tôi đã nhanh chóng xoa lên lưng chị. Tôi lươn lẹo vờ như đang xoa bóp nhưng thực chất lại đang tận hưởng làn da mịn màng của chị hai.
“M… Minh… ahh…”
Máu liều nổi lên, tay tôi men ra hai bên lưng, khẽ khều vào bộ ngực đang bị đè nén. Chị hai lúc này phản ứng mạnh thật sự.
Nhưng tôi đã vội rút tay ra rồi đứng lên.
“Hôm nay đấm bóp vậy đủ rồi! Em về phòng đây, chị lo làm việc rồi ngủ sớm nha.” Nói xong, tôi lạnh lùng bước ra khỏi phòng, để lại chị hai với gương mặt ửng đỏ.
Tốt! Mọi thứ vẫn chưa đi quá giới hạn.
***
Sau buổi hôm ấy, tôi thường xuyên tìm cách mát xa cho chị hai. Nói là mát xa chứ mục đích là sờ soạng cơ thể ngọc ngà của chị mà thôi. Chị hai dường như cũng hiểu điều đó. Những ngày đầu chị vẫn còn tìm cớ để né tránh, nhưng dần về sau chị cho phép rồi xem nó như một thủ tục mỗi tối.
“Nay lại qua nữa à?”
Chị hai chống cằm nhìn tôi, kẻ đang đứng ở cửa.
“Không qua chị nhớ em sao?”
Tôi cười gian trong lòng, sau đó tự nhiên nhảy lên giường. Chị hai dừng làm việc rồi bước về phía tôi.
Hôm nay, tôi nhanh tay kéo chị về phía mình. Chị có vẻ không phòng bị nên bị kéo đi một cách dễ dàng. Kết quả, chị ngồi vào trong lòng tôi, lại ngồi ngay trên thằng em đang cương cứng sẵn.
Mặt chị hai khi nãy vẫn còn mệt mỏi bỗng chuyển sang chế độ tỉnh táo và đỏ ửng lên. Tôi thì vui lắm, giả vờ mọi thứ chỉ là trùng hợp để chị ngồi lên thằng em tôi lâu hơn. Nói là lâu chứ chưa được 5 giây nữa.
Tôi để chị ngồi xuống ngay cạnh, đôi tay linh hoạt nâng cái chân dài của chị gác lên đùi tôi.
“Chị nằm xuống đi để em mát xa chân cho.”
“… uh… làm cho đàng hoàng đó…” Chị hai ngã lưng xuống giường.
Nhìn cái chân trắng trẻo của chị, tôi thèm lắm. Thằng em trong quần vẫn không ngừng cương lên chọt vào chân chị hai. Chị cũng cảm nhận được thì phải. Tôi thấy mắt chị hơi nhíu lại, môi thì khẽ mím.
Mà thôi, tập trung chuyên môn!
Tôi bắt đầu mát xa chân chị. Có điều xoa bóp thì ít còn vuốt ve thì nhiều. Vừa sờ cặp chân mát lạnh, tôi vừa hỏi: “Hôm nay anh Dũng không call cho chị hai hả?”
Chị hai đáp: “Ừ, anh ấy dạo này cũng bận lắm!”
“Chắc chị nhớ anh ấy nhiều lắm nhỉ?”
Nghe câu này, tôi thấy chị hai có vẻ hơi buồn.
“Hỏi làm gì?” Chị hai lấy chân đạp nhẹ vào mặt tôi. Tôi lẹ tay giữ chân chị lại sau đó cù lét.
“Ah… hah… bỏ chân chị… ah…”
Chị hai tôi nhạy cảm lắm, bị cù lét một chút là cười ra nước mắt rồi. Chị ráng gượng dậy đánh vào vai tôi trong khi chân đang cố co về. Muốn co chứ gì? Vậy tôi cho chị co.
Ngay lập tức tôi thả chân chị ra, bàn tay phóng lẹ đến eo của chị chọt liên tục.
“Ah…” Chị la còn to hơn hồi nãy. Bị tôi công kích quá, chị chỉ biết nằm xuống cố che đi phần eo.
“Cái thằng này… coi chừng chị…”
Chị có vẻ đã dồn hết sức phản công, tính lấy tay túm cổ tôi lại. Nhưng tôi nào cho phép. Hai tay chị bị tôi giữ chặt rồi đè xuống giường. Chợt tôi nhận ra tư thế của hai chị em có phần thân mật quá mức. Chị nằm dưới, hai tay giơ lên phía trên và bị tôi giữ chặt. Mặt chúng tôi khá sát vào nhau. Từng hơi thở của đối phương đều có thể cảm nhận rõ.
“Bỏ ra Minh…” Chị hai có vẻ hơi lo lắng.
“Chị hai…”
“Hả?”
“Chị đẹp quá!”
“Biết rồi biết rồi, tui đẹp được chưa. Giờ thì đi xuống đi, đừng có ngồi lên chị nữa…”
Chị hai đang cố tỏ ra tự nhiên nhưng lời nói lại ẩn chứa sự gượng gạo.
“Em muốn…” Tôi hơi ấp úng.
“Muốn gì?”
“Muốn hôn trán chị.”
“Trời trời, bị sao vậy em trai… tự nhiên muốn cái gì kì cục vậy…”
“Em không biết nữa. Nhưng nếu chị cho em hôn trán, em sẽ thả chị ra.”
“Cái này…” Chị hai hơi liếc mắt sang một bên để suy nghĩ gì đó rồi quay lại nói với tôi: “Một cái thôi đó ông tướng!”
“Hehe…” Tôi cười thầm, áp môi lên trán chị. Thấy chị nhắm mắt lại khi bị hôn, tôi biết cơ hội đã tới.
Từ trán, tôi đưa môi mình tìm đến môi chị. Một cái nhẹ nhàng nhưng đủ khiến chị giật mình. Hai mắt chị mở to ra nhìn tôi, giọng run run: “Em… em làm gì vậy?”
“Chị đã suy nghĩ về điều em nói chưa?” Tôi nói bằng giọng nghiêm túc trong khi ra sức khống chế sự phản kháng từ hai cái tay của chị.
“Suy nghĩ cái gì?” Chị hơi né tránh ánh mắt tôi.
“Chuyện hôm đó… giữa chúng ta…”
“Minh! Chuyện đó… không được đâu… chị với em là chị em… chúng ta không thể…”
“Không có gì là không thể cả.”
“Em… sao em…” Chị lại sắp khóc rồi. Tôi biết chứ, chị hai vẫn rất thương tôi. Vì thương tôi nên khi tôi lỡ làm bậy với chị, chị vẫn khoan nhượng nhắm mắt cho qua. Chị nói đuổi vậy thôi chứ trong lòng không hề muốn. Chị vẫn còn yêu thương đứa em này lắm.
Nhưng cũng chính vì vậy mà chị bị đẩy vào tình thế khó xử. Tôi không muốn chị phải đau đầu vì chuyện đó. Nhưng sẽ sớm thôi, tôi sẽ khiến chị chấp nhận tôi.
Thả chị hai ra, tôi nằm xuống bên cạnh. Một tay tôi vòng sang để ôm lấy chị trong khi cái đầu lại dụi vào cổ chị hai.
“… Minh…” Chị hai không phản ứng gì, để mặc cho tôi ôm lấy.
“Em yêu chị!”
Tôi thủ thỉ.
“Em không nên dành tình cảm cho chị…” Chị hai khổ sở nói.
“Biết sao được, từ lúc chị trở về, em nhận ra bản thân mình đã có những cảm xúc đặc biệt với chị. Nó thậm chí còn lớn hơn tình cảm chị em…”
“Em nói xem giờ chị phải làm sao? Chị không thể đáp lại tình cảm ấy của em được… chị… là chị hai của em… chị còn là người đã có chồng…”
“Em sẽ giữ bí mật mà.”
Câu nói của tôi khiến chị ngơ ngác. Có lẽ chị đang bất ngờ vì tôi chẳng còn quan tâm đến ranh giới luân lý nữa rồi.
Chúng tôi im lặng.
Nhưng tôi lại rất thích khoảng lặng này.
Bởi vì tôi biết, chị đang suy nghĩ về chuyện chúng tôi.
Tôi không phải bậc thầy thấu hiểu tâm lý đâu. Nhưng tôi tự tin tôi hiểu chị hai của mình.
Trong lúc chị im lặng, tôi vẫn không ngừng kéo sát cơ thể mình về phía chị. Tay tôi ôm chặt chị hơn. Chợt chị thở dài một cái rồi nói:
“Minh… chị… nghĩ là… những cảm xúc của em… chị rất trân trọng. Nhưng rồi theo thời gian… nó cũng sẽ phai tàn thôi… Cảm xúc của em chỉ là do tâm lý bất ổn của tuổi dậy thì thôi. Chỉ vì chị là người con gái gần gũi nhiều nhất với em nên em mới thấy thích chị, đúng không?”
“Khi chị rời xa, em đã cảm thấy mất mát rất lớn. Rồi từ lúc chị trở về, em thấy lòng mình nảy sinh những cảm giác kì lạ. Em sợ chị sẽ rời xa em một lần nữa. Em đã có những suy nghĩ phải giữ lấy chị. Dần dần… nó thành ra như bây giờ… thật ra, cảm xúc của em đối với chị đã trở nên khác thường từ lâu rồi.”
Mắt chị đỏ hoe khi nghe tôi nói.
“Lỗi của chị.”
“Không phải đâu… không phải lỗi của ai hết…”
Tôi siết chặt lấy bàn tay thon của chị hai. Trong đầu vẫn đang vẽ ra một kế hoạch để bắt chị làm theo ý mình.
“Chị hai… em nhờ chị việc này được không?”
“Em nói đi…”
“Chị… có thể thử làm người yêu của em không? Chúng ta thử yêu nhau, như hai con người xa lạ.”
“Chuyện đó… tại sao…”
“Chỉ trong một khoảng thời gian nhất định thôi. Nếu thật sự như những gì chị nói, nếu những cảm xúc của em chỉ là do tâm sinh lý bất ổn thì chẳng phải nó sẽ sớm phai tàn sao… lúc đó… chúng ta sẽ trở về mối quan hệ chị em bình thường… em hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa…”
Cái bẫy ngọt ngào đã được giăng ra.
Chị hai vô cùng đắn đo.
“Nhưng chị không biết… phải đối xử với em như thế nào…”
“Cái đó chị không cần lo, cứ cư xử như bình thường được rồi. Miễn là chị không còn phản đối tình cảm của em nữa. ”
Tim tôi đập thình thịch khi chờ chị đưa ra quyết định cuối cùng.
“Thôi được rồi… chị sẽ thử…”
Mắc bẫy.
Lòng tôi lúc này như một chùm pháo ngày xuân, liên tục phát nổ vì vui sướng. Nhưng trên nét mặt, tôi chỉ thể hiện một sự xúc động nhẹ nhàng.
Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không hẹn trước, tôi đưa môi đến sát môi chị.
Không phản kháng, chị nhắm mắt đón nhận.
Môi chúng tôi hòa vào nhau. Sự mềm mại, ẩm ướt khiến tôi sướng điên lên. Tôi bắt đầu hé miệng rộng hơn, đưa lưỡi qua giao lưu cùng chị. Nhưng bất ngờ thay, chị cũng đáp lại tôi. Lưỡi của chị, lưỡi của tôi, hai cái lưỡi của hai con người có chung dòng máu đang quấn lấy nhau.
Mãnh liệt.
Tôi xoa lên tóc chị, ấn đầu chị sát vào để lưỡi tôi có thể tiến sâu hơn.
Ước gì khoảnh khắc này là mãi mãi.
Nhưng chị tôi có vẻ đã tỉnh lại sau một hồi mê mẩn. Chị đẩy tôi ra và thở gấp trong lo sợ.
Tôi biết đến đây nên dừng lại rồi.
“Chúc chị ngủ ngon nhé!” Tôi cười hạnh phúc rồi rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên nhìn lại bóng dáng thân yêu ấy. Trong đầu tôi vẽ ra một con đường đưa tôi và chị đến tận cùng của hạnh phúc.
Tương lai sẽ thú vị lắm đây!
Hết chương 12.
Anh em thông cảm vì hơi bận nên up chap trễ nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và tiếp tục ủng hộ tác giả.