Cuộc sống mới - Phần 36
Trung về đến xí nghiệp là chấn chỉnh một loạt. Mấy hoạt động mua sắm không hóa đơn đúng là bát nháo, sau này thanh tra thì cũng chết dở. Vì anh làm ăn nhỏ không sao, không ai thanh tra anh cho mất công. Nhưng anh càng lớn, anh sẽ dễ thành cái mục tiêu to để ai đó nhắm vào. Đời là thế, có chửi thì bản chất cuộc sống nó vẫn thế.
Những linh kiện có thể thay thế và mua có hóa đơn Trung yêu cầu mua ngay. Anh thảo luận với Hải xem có thể sản xuất thêm những bộ phận nào. Giờ xí nghiệp đã có chút tiền, có thể tự sản xuất là tốt nhất, vừa chủ động vừa đỡ phiền hà về hóa đơn chứng từ. Người quen chị Hoa cũng gọi điện hẹn hai tuần sau sẽ đến. Mọi thứ phải sẵn sàng khi anh trở lại.
Nói vậy vì Trung phải đi. Chị Ngà đã in xong một đống card visit. Đợt này anh sẽ đi chào hàng quanh các khu công nghiệp nơi có mật độ công nhân đông. Nhu cầu về quạt cũng nhiều. Những nơi thành phố đôi khi người ta không chấp nhận những hãng quạt mới, nhưng vùng nông thôn và công nhân thì khác. Trung tin tưởng vào quạt của mình, mẫu mã đẹp, giá rẻ chính là thế mạnh của anh. Chưa kể chất lượng cũng chả kém cạnh ai cả.
Bác Toàn đã kiếm đâu được một cái xe tải hạng vừa. Thùng xe sẽ là một đống quạt anh mang theo để chào hàng và cũng ký gửi nếu được. Trung định lên xe thì chị Ngà từ đâu te te chạy lại.
– Chị gọi em ạ.
– Ừ, chị vừa mới về cho thằng cu đi học xong mà quay lại em đã tí nữa đi rồi. Đi gì sớm thế.
– Nắng to thế này không đi sớm tí nóng lắm.
– Đợi đã, đợi thêm một người nữa.
– Ặc, sao lại thêm. Đợt này có ai đi nữa đâu.
– Có… đây rồi… lại đây Ngân ơi.
Trung nhìn theo tay chị vậy, đằng xa đang đi tới một cô gái. Dáng dong dỏng, khuôn mặt trái xoan có vẻ dễ nhìn. Cô gái trông tầm 30, nhưng có thể trẻ hơn.
– Đây là Ngân, em họ chị. Chuyến này nó đi với em.
– Thế là sao chị. Em không thấy chị nói gì cả.
– Thế em đi không đem theo kế toán theo à. Có mỗi mình em liệu có chào hàng được không. Em có biết chào hàng không.
– Cái này thì… đúng là em cũng chưa nghĩ tới. Em nghĩ đến đó hỏi các chủ cửa hàng, ai có nhu cầu thì mình làm hợp đồng rồi ký gửi.
– Thế mẫu hợp đồng em có đem theo không. Danh sách các nơi cần đến em đã mang chưa.
– Bỏ mẹ, đúng thật là… Em cứ đinh ninh chị chuẩn bị cho em. Thế nhưng… cô… Ngân chị nhỉ… cô Ngân thì liên quan gì.
– Đấy… giám với cả đốc. Đầu tháng chị đã trình em xí nghiệp cần thêm một kế toán vật liệu đúng không. Chị không thể kham hết được, mỗi tuần ra đến 300 cái quạt sau này còn hơn thế. Chưa kể phải kiểm tra hàng hóa ở các đại lý…
– Em biết em biết… chị có nói với em… à… a… a… đúng là não heo… chị có nói với em về Ngân rồi. Em xin lỗi… xin lỗi chị vô cùng… anh xin lỗi Ngân vô vô cùng.
Trung cứ giơ tay lên trời rồi cúi người vái như tế sao làm Ngân phải bật cười. Chị Ngà không cười như Ngân mà cầm cái chổi gần đó định quét rác quét luôn cả anh. Trung vội lên xe tránh chị.
– Ngân lên luôn đi em.
Trung hô xong mới thấy có vấn đề. Xe tải thì làm gì có chỗ ngồi cho 3 người. Ngân cũng thấy vậy nên ngần ngừ không lên xe. Trung nhảy xuống xe, anh gãi đầu ái ngại nhìn Ngân:
– Quên mất xe không có nhiều ghế. Em lên ngồi đi.
– Thế anh ngồi đâu ạ.
– Anh… ra thùng xe ngồi.
– Trong đó nóng chết được. Hay anh để em ngồi thùng đi.
– Không sao, đi có tí là đến ý mà. Ưu tiên người đẹp, cũng chuộc lỗi với em. Giám đốc không nhận ra nhân viên đúng là dở quá.
– Không nóng đâu, tôi dỡ một thanh chắn bên hông là mát ngay giám đốc ơi.
Anh tài xe hóng chuyện nhanh nhảu chen vào. Vậy là Trung giám đốc thì ngồi thùng xe, tài xế và kế toán thì ngồi trước. Trung ngồi thùng xe đúng là oi thật, dù có gió lùa vào mà vẫn ướt cả lưng áo. Anh ghé mắt qua cửa, xe giờ mới vừa ra khỏi trung tâm hướng lên phía Bắc, còn dài lắm. Xe chợt dừng lại vì đèn đỏ. Cửa thùng xe chợt mở ra, Trung ngạc nhiên khi thấy Ngân leo lên. Anh nhìn anh tài, hắn nhún vai với anh, mắt nhấp nháy rồi đóng cửa. Thế là thế nào?
Trung quay qua, Ngân đã ngồi yên vị. Nàng hơi đỏ mặt lên, không hiểu vì trong này nóng hay sao. Trung cười, đưa cho nàng tấm bìa cứng quạt cho đỡ nóng.
– Trong này nóng lắm, em vào đây làm gì. Anh ngồi đây được mà, đàn ông con trai ở đây có gì mà ngại. Em cứ lên kia ngồi đi, anh bảo anh tài dừng lại nhé.
– Không… không… em chủ động muốn xuống đây, có gì còn bàn việc với anh cho tiện. Chị Ngà sắp lịch trình đi lần này rất dày nên em muốn thảo luận thêm với anh. Với lại… trên kia… hôi lắm. Anh ý hút thuốc, toàn mùi thuốc… rồi miệng anh ý…
Trung nghe đến đây mới hiểu lý do chính. Cái ông tài này chắc anh em họ hàng nhà bác Toàn hay sao, rít thuốc như hít thở, không hôi mới lạ.
– Được rồi, vậy ráng chịu vậy. Giờ anh em mình bàn bạc về vụ này, có gì phối hợp cho tốt.
– Vâng, đợt này mình sẽ đi một vòng qua Mê Linh, xong lên Sóc Sơn, qua Vĩnh Phúc, lên Thái Nguyên rồi về qua ngả Bắc Ninh.
– Lên cả Vĩnh Phúc, Thái Nguyên cơ à. Cũng đúng, trên đó khu công nghiệp cũng đông lắm. Anh nghe bảo công nhân làm cho bên Samsung đông lắm.
– Vâng, lương công nhân nghe bảo ok lắm. Nên chị Ngà muốn đi thêm khu đó, đời sống lên cao người ta sẽ mua sắm nhiều hơn. Đợt này em thấy chị Ngà có cho thêm tài liệu về quạt phun sương để chào hàng. Nếu được chuyến hàng sau sẽ đem lên.
– Được đấy, cái loại này mới. Anh thấy anh Hải nghiên cứu mà chưa hỏi kỹ.
– Anh ý có đề xuất để em mua nguyên liệu để chế tạo thử, có vẻ cũng được nhưng cần nghiên cứu thêm. Nhưng mà chắc sẽ nhanh thôi, nên chị Ngà mới bảo cứ chào hàng trước.
Hai anh em cứ thế nói chuyện bàn bạc lộ trình. Trung ngạc nhiên, hóa ra bằng kế toán của Ngân chỉ là văn bằng 2. Văn bằng 1 của nàng vậy mà lại là marketing. Thẩn nào chị Ngà để nàng đi chuyến này. Nghĩ đến cái cảnh đi từng nơi chào hàng, giờ Trung cũng thấy hơi oải.
Xe đã qua cầu, dừng lại ở khu CN Bắc Thăng Long. Không hiểu chị Ngà kiếm đâu đống địa chỉ, nhưng đúng toàn là đại lý về hàng điện máy. Trung có một ngày cảm thấy oải nhất từ trước. Anh chưa bao giờ cần luyện cơ mặt nhiều đến thế, luôn phải mỉm cười đon đả giới thiệu sản phẩm. Đúng là qua 30 chỉ thích hợp ngồi bàn giấy. Ngân thì khác, cái ngành marketing vậy mới hợp sở trường nàng. Chỉ trong vòng 1 tiếng nàng đã thỏa thuận xong để ký gửi được 20 cái quạt, hợp đồng được 6 đại lý xung quanh. Xe lại đi tiếp, cũng dừng ngay gần đó nơi có nhà máy ô tô có tiếng lúc bấy giờ. Anh hầu như chỉ là kép phụ, mặc Ngân biểu diễn. Dần dần Trung cho Ngân làm luôn giám đốc, anh phụ trách bê quạt ra chào hàng thôi.
Buổi trưa mọi người ghé qua ăn bún chả. Cái bún chả của mấy vùng này rất lạ, là bún chả chan chứ không giống bún chả anh hay ăn là bún chả chấm. Trung mới để ý, dọc cả mạn mấy tỉnh phía này cái món bún chả chan vậy mà lại phổ biến đến vậy, âu cũng là văn hóa ẩm thực từng vùng. Trời về chiều, Trung và Ngân đã xong được Vĩnh Phúc, nhưng có lẽ không kịp chào hàng nơi Thái Nguyên mất. Cả hai ngồi trong thùng xe phờ phạc vì mệt và… nóng. Trung nhẩm tính, ngày nào cũng ngồi thế này khác gì ngồi xông hơi, không giảm được vài cân thịt mới lạ.
Anh quay qua Ngân định nói đùa mà chợt dừng lại. Nắng chiều xiên chiếu hắt vào Ngân. Cái nóng như hun này làm không chỉ Trung mà Ngân đều ướt nhẹp. Cái áo sơ mi cộc tay giờ như ướt đẫm, dính sát vào người nàng. Bầu ngực nàng vậy mà tròn đẹp đến vậy, cái bụng phẳng như không có tí mỡ. Trung nhìn xuống, hơi tiếc vì sao cái quần không ướt như cái áo.
Chợt Ngân đang ngẩn ngơ nhìn đâu đó quay lại nhìn Trung. Anh hơi xấu hổ, nhìn trộm bị bắt quả tang rồi. Ngân nhìn lại mình, tay chợt như muốn che ngực đi, nhưng rồi lại thôi.
– Xin lỗi em, anh không cố ý. Đang định quay qua trêu em, ai dè…
– Ai dè xong thì không thèm trêu nữa mà tập trung nhìn chứ gì.
– Thì… đàn ông mà… body em đẹp thế này… chồng em chắc phải giữ em lắm.
– Nào có đâu anh. Chồng em chỉ quý gà thôi, không quý vợ con.
– Gà là sao, chồng em thích… gà móng đỏ à.
– Không, thích cái loại ấy em cho out ngay rồi. Chồng em suốt ngày mê chọi gà, từ hồi mới lớn. Chỉ suốt ngày ôm con gà chọi chăm chút, vuốt chân vuốt cẳng cho nó. Vợ còn chả bằng con gà luôn.
– Chắc tính chồng em ham chơi thôi, qua tuổi sẽ tu chí.
– Nào có tu. Chơi từ khi mới lớn tới giờ mười mấy năm rồi. Bảo trông con để em đi làm, rồi mang luôn con đến sới gà rồi bỏ quên con. May mà sau ông nội nó đi đâu thấy nó khóc um lên mới đưa về.
Trung cười, cái này thì anh không biết nói gì rồi. Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận. Cuộc nói chuyện tưởng dừng lại thì chợt Ngân quay qua liếc nhìn đồng hồ của Trung.
– Gần 4h rồi, liệu có kịp làm nốt mạn Thái Nguyên không anh.
– Chưa biết, đi tầm tiếng nữa chắc đến. Mà nóng thế này chắc chết mất. Anh… cởi áo em nhé. Không đến lúc ý sợ chả khô, đi gặp ai người ta cười chết. Giám đốc ngồi thùng xe.
Trung cởi áo ra, đúng là đỡ thật, đỡ hẳn cái khoản nhớp nháp. Anh chợt thấy Ngân đang dùng tay ve vẩy cổ áo. Nàng nhìn Trung, cắn nhẹ môi:
– Em… em cởi áo có được không?
– Gì?
– Em muốn cởi áo. Mặc thế này đến lúc xuống xe chả khô kịp, ai thấy kỳ chết.
– Chà… cái này sai quan điểm của Đảng. Trai gái thế này gặp bác Toàn bí thư bác ý phê bình thì chết. Nhưng thôi, anh vì đại nghĩa diệt thân, anh quay lưng không nhìn em đâu.
– Cái anh này, em đã làm gì đâu. Anh chịu khó, chứ em khó chịu lắm.
– Rồi… rồi… anh hiểu. Cởi đến đâu rồi đấy. Anh đang cố niệm thanh tâm chú đây.
Trung nghe tiếng Ngân phì cười. Cái cảm giác hơi gượng gạo dần mất. Hai con người vậy mà ngồi gần nhau, xoay lưng vào nhau. Đôi lúc Trung muốn hé mắt quay lại nhưng rồi lại thôi. Anh tự dằn lòng mình trước sự cám dỗ bộc phát này.
Xe dần vào địa phận Thái Nguyên. Đường không có ổ gà, mà chỉ có ổ voi, ổ khủng long. Xe chòng chành nghiêng ngả làm Trung phải bám vào một khung sắt để ngồi cho vững. Chợt xe như nghiêng hẳn, Trung nghiêng cả người va vào Ngân. Cảm giác lưng chạm lưng, da thịt chạm nhau. Trung còn chưa cảm nhận được cái cảm giác ấy như thế nào thì phía trên cao một hộp quạt sắp đổ xuống. Anh vội đứng dậy đỡ lấy, không thì nó rơi vào đầu Ngân mất. Hộp quạt đổ xuống, xe chòng chành làm Trung mất đà ngã ra.
Trung mở mắt ra, anh vẫn bị đè nhưng không phải cái quạt, mà là Ngân. Trung ngóc đầu nhìn, anh vậy mà bị Ngân đè lên, cả phần trước nàng đang dính vào anh. Trung có thể cảm nhận bầu ngực nàng đang ép chặt vào da thịt anh. Xe hơi chòng chành, anh vội ôm lấy Ngân. Cả hai cứ vậy nhìn nhau không nói gì, chỉ khẽ cảm nhận da thịt đang dính vào nhau, hai trái tim khẽ đập mạnh hơn, hai hơi thở gần trong gang tấc. Thằng em đang thiêm thiếp ngủ bỗng ngỏng đầu dậy: Bánh bao bánh bao…
– Anh ơi… bỏ em ra.
– Em đang đè lên anh đấy chứ.
– Ư… à vâng… nhưng anh đang ôm em.
– À anh đang lợi dụng… à nhầm tận dụng cơ hội chút. Mấy khi được gần người đẹp.
Trung buông tay để Ngân ngồi dậy. Hai bầu vú nàng vẫn như hơi dính vào ngực anh do mồ hôi. Trung nhìn chằm chằm, vú nàng đẹp quá. Mai vợ anh vú cũng đẹp nhưng của Ngân thì to hơn, tròn trịa. Quầng vú với những hạt li ti hồng hồng, núm tất nhiên cũng hồng hào như hạt đậu đỏ.
Ngân đứng dậy, tay che vú đi không cho Trung nhìn. Ánh mắt nàng như hờn giận anh vì anh nhìn ngực nàng. Trung lúng túng, ai nào cố ý. Cái cô gái này rõ thật là.
– Sao em lại nhìn anh. Anh có cố ý đâu.
– Anh không cố ý nhưng cố nhìn. Giám đốc mà háo sắc.
– Thì đàn ông… ai chả vậy. Mà sao em không mặc áo ngực. Em trách gì anh. Cũng là em đè lên anh đấy nhé.
– Ai không muốn, nhưng nó cũng ướt sũng rồi đây này. Mà em vừa cởi ra thì tự dưng cái hộp nó đổ xuống. Em đứng lên đỡ ai dè mất thăng bằng.
Ngân lấy cái áo ngực vắt cho Trung xem, vậy cũng có nước thật. Trung biết đây chỉ là sự cố, anh xua tay coi như xong. Trung và Ngân lại ngồi xoay lưng, nhưng dường như không ai bình tĩnh như trước được nữa. Xe cuối cùng cũng đến đích. Trung và Ngân vội vã mặc áo vào. Trời đã 5h hơn nhưng chưa tối. Trung nhìn trời, anh và Ngân cố nốt một vòng. Chứ để mai đi thì lỡ dở lúc về. Xong xuôi mọi thứ thì trời sụp tối, vậy đã suýt soát 7h. Nhìn cái thùng xe trống không gần hết Trung cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Ai dường như cũng mệt mỏi sau một ngày dài trên đường. Trung đưa mọi người vào quán cơm bình dân ăn tạm. Cũng chả có món gì ngon, giờ cũng hơi quá giờ ăn ở đây. Anh tính bảo mọi người vào quán ăn gà nhưng Ngân bảo thôi. Có lẽ ai cũng mệt nên chỉ ăn qua loa cho no bụng, chả thiết hàng quán gì cả.
Giờ mới đến lúc mệt. Xe cứ đi mãi mà không kiếm được cái nhà nghỉ. Có cái đầy rồi, có cái thì Ngân không thích, Trung cũng hơi dị ứng với mấy cô gái ăn mặc mỏng manh đi ra đi vào. Nó làm Trung liên tưởng tới ổ nhền nhện cái hôm anh vừa ra khỏi nhà. Đi mãi rồi cũng tìm được cái khách sạn. Thực ra cũng không khó tìm nhưng muốn tìm khách sạn thì phải đi về phía thành phố. Chứ quanh khu công nghiệp chỉ có nhà nghỉ phục vụ công nhân xả lũ là chính. Oái oăm thay ở đây cũng có một đoàn chuyên gia sang, giờ chỉ còn mỗi một phòng đôi. Trung nhìn Ngân rồi anh quyết đặt luôn.
– Sao mình không tìm khách sạn khác hả anh.
– Tìm làm gì nữa. Giờ đi tiếp ai cũng mệt.
– Nhưng có mỗi 1 giường thì sao đủ.
– Có gì đâu, anh tài kêu nằm trông xe rồi. Anh nằm với em cho tình cảm.
Ngân sững người nhìn Trung, làm anh phải bật cười. Chả hiểu sao tự nhiên anh lại nói câu thô lỗ, có phần hơi thô bỉ thế. Nhưng có lẽ buổi chiều nay sự cố với Ngân, rồi lúc tối có đứng nói chuyện với anh tài xế, làm Trung hơi nhiễm sự thô lỗ. Anh vội xua tay trước khi Ngân định nói gì.
– Xin lỗi, anh đùa thôi. Anh không có ý gì đâu. Em nằm là được rồi. Anh qua ngủ ngoài xe là được. Có mỗi 1 đêm thôi.
– Thế sao được. Giờ chưa nhận phòng hay mình tìm khách sạn khác.
– Anh hỏi rồi, tìm khách sạn khác cũng đi hơn 5km nữa. Mà giờ tình hình đang có mấy đoàn chuyên gia thế này biết khách sạn kia có thế không. Tí nữa anh và anh tài xế tắm nhờ em thôi, còn phòng em nằm là được rồi. Anh quyết rồi, không cãi lại cấp trên.