Cuộc đời tự kể (St) - Chương 15
P1
Một thời gian sau, theo đề cử của HĐQT cty tôi nhận lời vào Sài Gòn tạo dựng chi nhánh của cty trong đó, 1 là tôi có nhiều điều kiện hơn các bác, các chú trong cty, 2 là tôi cũng tự muốn thay đổi không khí, may ra quên được những chuyện không hay trong cuộc sống của tôi. Xách va li ra sân bay Hương vừa tiễn tôi vừa khóc… tôi chỉ an ủi nó:
– Có gì đâu mà em khóc, anh chỉ vào đó chừng 1 năm là cùng, mà.. anh bay ra bay vào cũng đơn giản thôi mà. Có gì cứ gọi điện cho anh..
– Vâng, nhớ ra với em thường xuyên nhé, anh đi… em nhớ anh lắm
Xuống sân bay, thuê taxi đến ngôi biệt thự bỏ không của 1 ông bác trong HĐQT cty. Trước đây ông này mua cái nhà này định bụng di cư vào Nam, sau đó có 1 số sự cố xảy ra trong nhà nên lại thay đổi quyết định định cư tại HCM nữa, nên ngôi biệt thự này đến nay cũng chỉ có tác dụng thỉnh thoảng cả nhà vào chơi và nghỉ ngơi mà thôi. Đến nơi thấy cổng mở toang, tôi cứ thế đi vào, cửa cũng mở luôn.. không hiểu ai đến đây không biết. Vào đến phòng khách thì thấy có 1 cô bé chừng 16-17 tuổi chạy ra chắp tay trước bụng cúi người chào tôi:
– Con chào cậu.. cậu mới zìa (giọng miền nam.. thấy dễ thương ghê)
– uh.. con là ai? Tên gì? Sao lại vào đây được?
– ủa… vậy cậu không biết sao, thế mà con lại biết cậu đó..
Thì ra đó là cháu của bà lão mà ông chủ nhà thuê để dọn dẹp, quét tước, trông nom căn nhà. Sáng đến quét dọn, chiều thì 2 bà cháu lại về căn nhà thuê, lụp xụp để ở. Trước đây thì chỉ có bà lão là đến dọn dẹp, còn cô bé cháu thì đi học. Mấy tháng trước khi tôi vào thì bà lão mạng bệnh không còn đi đứng được nữa, chỉ nằm 1 chỗ, còn mỗi cô bé kia đi làm lụng nuôi bà. Tất cả những chuyện đó đến mấy tuần sau tôi mới biết.
Còn lúc đến thì hỏi han vài câu, sau đó đi 1 vòng xem nhà, rúc vào cái phòng ưng ý nhất, thay đồ đi tắm. Con nhóc vào phụ tôi sắp đồ vào tủ.. Tắm xong lượn đi chơi cho đã, nhậu với mấy thằng bạn đến tận khuya, mấy ông miền nam nhậu đúng là lai rai, tôi không quen nên buồn ngủ rũ cả mắt, về lăn ra giường ngủ 1 giấc thật thoải mái, cũng thấy rằng mình đã quyết định đúng, môi trường thay đổi, không khí thay đổi, xung quanh mình có những con người, cách sống hoàn toàn khác…
Mọi chuyện diễn ra bình thường, đi thuê văn phòng, tuyển nhân viên, phần bổ phòng ban, phân bổ trách nhiệm, nhiệm vụ, công việc cho từng nhân viên v.v…
Cho đến 1 hôm đó là ngày chủ nhật. Tôi ngủ dậy định tắm rồi đi ăn sáng, ra vườn thấy con nhóc nó ngồi trên cái xích đu ngoài vườn, mắt mũi đỏ hoe… Nó nhìn thấy tôi vội vã chùi nước mắt rồi chạy ra hỏi:
– Cậu ăn gì chưa? Cậu cần ăn gì con đi mua cho…
– Chưa, giờ tôi mới dậy, chuẩn bị đi ăn, thế Linh (tên con nhóc) ăn chưa? Mà sao lại khóc nhè thế? Có chuyện gì không???
– Con chưa ăn, không có gì đâu cậu..
– Ngồi khóc mà nói là không có chuyện gì sao? Nói tôi nghe nào, xem tôi có giúp được gì không nào? Tôi kéo nó ngồi xuống cái ghế trong vườn rồi hỏi.
Đột nhiên nó oà lên khóc nức nở, rồi kể hết hoàn cảnh nhà nó. Bà nó ốm càng ngày càng nặng, họ hàng nhà nó ở quê thì khó khăn chẳng ai giúp được gì, bố mẹ nó thì dắt nhau lên vùng kinh tế mới ở Lâm Đồng, giờ cũng chả có tiền mà về thăm bà chứ đừng nói chuyện thuốc thang. 2 ngày nay nó còn chưa ăn gì.. có bao nhiêu tiền thì dồn vào mua thuốc với chút gạo cho bà ăn cháo… khổ thân!!!
Tôi bảo an ủi nó rồi kéo nó đi ăn với tôi, nó ăn 1 lèo 2 bát hủ tíu, nhìn nó ăn sao mà ngon đến thế, tôi thì chỉ làm được 1 bát, gọi cốc café ra ngồi xem nó ăn. Ăn xong đưa nó về nhà thì thấy bà cụ đang nằm thiêm thiếp, mặc dù không đi được, nhưng cô cháu cũng rất chăm chỉ, phục vụ nên không bẩn thỉu gì. Bà cụ thấy tôi đến thì cuống quít định nhỏm dậy, tôi đến đỡ cụ lên cụ thều thào cám ơn tôi, rồi cứ ngồi khóc… Tôi hỏi han bệnh tình rồi bảo sẽ đưa cụ vào viện điều trị, cụ tá hoả lên bảo tôi đừng làm thế, vào viện tốn tiền lắm, bà cháu tôi không đủ tiền, tôi uống thuốc bắc cũng đỡ rồi. Tôi nói đừng lo chuyện tiền nong, rồi gọi 1 cái xe taxi đến, đưa bà cụ vào viện. Vào đó làm thủ tục nhập viện xong xuôi, mọi thứ ổn thoả tôi mới về nhà. Lúc sau thấy con nhóc mò về, nó cứ đứng sau tôi lí nhí cảm ơn tôi. Tôi nói không có gì, đừng lo gì cả tôi sẽ lo hết mọi thứ, thật ra những chuyện này đối với tôi đúng là không thành vấn đề gì thật, coi như làm 1 việc tốt cho đời mà thôi, hoàn toàn không có ý gì. Chiều tôi đến chủ nhà trọ mà 2 bà cháu Linh thuê, nói trả lại nhà, bà chủ nhà trở mặt, đòi tiền đền bù. Nó ngồi co rúm người khi thấy bà chủ nhà đòi hơn 1tr tiền đền bù vì không đúng như thoả thuận. Số tiền với nó thì to nhưng với tôi cũng bình thường, không muốn lằng nhằng tôi đồng ý trả 1tr cho bà chủ nhà trọ rồi dọn dẹp đồ đạc đưa nó về nhà. Sắp cho nó 1 phòng trong nhà, nhìn mặt nó rạng rỡ vì được ở trong cái phòng đẹp thế, nó nói, con chỉ nằm mơ con mới được ở phòng đẹp thế này, còn có đủ tiện nghi nữa chứ, có cả ti vi… Tôi đưa nó đi ra mua đồ, quần áo, đồ trang điểm, cặp tóc. Nói chung là đủ đồ của con gái… Lúc nó về nó bày đầy ra giường rồi cứ ngồi ngắm và vuốt ve những bộ quần áo. Hic.. chưa bao giờ tôi có cảm giác những đồ mình mua nó lại có giá trị đến thế, tưởng chừng như mình là 1 anh hùng, 1 con người vĩ đại trước 1 người như nó, mà cũng đúng như thế thật, nó nhìn tôi ngưỡng mộ lắm, tôi vừa làm 1 cuộc cách mạng đối với cuộc đời nó, cho nó những thứ mà nó chỉ có được trong những giấc mơ mà thôi. Tôi cứ đứng ở cửa phòng nhìn nó để xem nó ngồi ngắm những bộ quần áo, phấn son của nó đến lúc nào. Chỉ đến lúc này tôi mới chợt nhận ra nó cũng đẹp lắm chứ, mặc dù quần áo cũ xì, đôi chỗ còn có miếng đáp bên trong, nhưng gọn gàng, vừa vặn. Da nó không trắng nhưng mịn màng, đôi môi mọng đỏ, cặp mắt đen láy to cộng vầng trán thật thông minh nên nhìn khuôn mặt nó rất hấp dẫn. Người nó nhỏ nhắn chỉ khoảng 1m56 nhưng nó có 1 dáng người mảnh mai, bộ ngực con gái dậy thì của nó lại được bọc trong 1 cái áo con không độn, nó căng cứng nhìn thật là thích mắt.
Tôi đứng ngây người ngắm nhìn nó, bất chợt nó ngẩng lên thấy tôi đang nhìn nó thì nó xấu hổ, đứng dậy gãi đầu nói:
– Con chưa bao giờ có được nhiều đồ thế, như con đang mơ vậy..
– Không sao.. không sao.. sao không thử mặc đi… không vừa còn đổi..
– Vâng… Con thử cho cậu xem nhé?
– Uh…
Tôi quay ra ngoài cho nó thay quần áo, lúc sau thấy nó mở cửa kéo tôi vào…. Thật bất ngờ vì tôi không tưởng tượng khi nó mặc quần áo nó lại đẹp đến thế, nhìn nó mặc quần jean với cái áo phông nhìn đẹp mê hồn.
– Được không cậu?
– Đẹp đấy… thay bộ khác đi nào..
Tôi lại ra ngoài… cứ thế đến bộ thứ ba thì tôi phát hiện ra nó không thay đồ lót, vì cái áo phông mỏng lại bó sát vào người nó.. tôi nói nói phải thay áo con thì đẹp hơn, rồi đi ra ngoài cho nó thay đồ tiếp. 15 rồi 20 phút chả thấy nó nói gì, tôi hỏi nó xong chưa. Nó ấp úng mãi.. rồi tôi đẩy cửa vào, thấy nó đang đứng trước gương loay hoay với cái dây đeo, cái loại này nó có 1 cái dây nylon và nó tháo rời ra, dây đeo 1 chỗ, áo 1 chỗ, nó chưa từng mặc nên không biết cài vào thế nào. Nó thấy tôi vào thì hơi bối rối nói:
– Con chẳng biết cài nó như thế nào….
Tôi đến bên nó và nhấc cái áo ra cài dây vào cho nó, liếc xuống bộ ngực trần đang được che bởi 2 bàn tay của nó mà tôi thấy thèm khát. Cố trấn tĩnh, đàng hoàng tôi khoác cái áo vào ngực nó, vòng ra đằng sau cài dây đeo cho nó. Nó thấy tôi không có ý gì nên có vẻ tự nhiên hơn, buông tay cho tôi mặc giúp nó. Giúp nó mặc cái áo phông vào tôi ngồi ngắm nó 1 lúc rồi khen nó mặc đẹp lắm, nó thích mắt long lanh, mặt đỏ hồng lên.. nhìn càng xinh hơn. Tôi ngồi xuống cạnh giường, cầm cái váy lên bảo:
– Thay bộ này đi…
Nó đến gần bên tôi, tôi kéo cái áo phông cởi ra giúp nó, cả người nó hiện ra trước mắt tôi, bộ ngực no tròn… Tôi đưa tay tháo thắt lưng cái quần Jean rồi tuột nó xuống, nó không phản đối, tôi tiện tay tuột luôn cái quần lót của nó ra, nhìn cái bím nó lớt phớt lông.. nhìn chỉ thèm được cắn một cái. Nhưng rồi cũng không thể kiềm chế được khi tôi cúi xuống để giúp nó cởi nốt cái quần ra, lúc nó nhấc chân lên thì 2 cái mép ngoài của nó nhếch lên, lộ cái múi thịt hồng hồng bên trong ra ngoài, mặt tôi thì sát ngay cạnh đó, nên tôi dí mặt vào bím nó… cha mẹ ơi.. đấy là 1 sai lầm kinh khủng nhất trong đời, nó thì giật mình, thò tay xuống che lấy cái bím của nó, đồng thời khép cái chân lại cong mông lên và cúi người xuống để tránh tôi hôn vào bím nó. Nhưng thế cũng đủ chết tôi rồi, một cái mùi khẳm khẳm, thum thủm, khai nồng nặc xộc vào mũi tôi, ông bà, ông vải tôi sống dậy cũng đếch dám hít nữa chứ đừng nói là tôi. Tự nhiên máu dâm chạy biến đi đâu hết, không còn hứng thú gì cả tôi giục nó dọn dẹp còn đi vào thăm bà nó rồi đi ra ngoài. Lúc sau nó đi ra, rồi tôi đưa nó vào bệnh viện xong chạy đi uống bia xả xui. Uống say lòi mắt, mò về ngủ. Đang ngủ thì nó gọi điện, khóc thút thít nói con xin lỗi cậu, nhưng con sợ quá… bà con bị làm sao ấy.. bác sĩ đang cấp cứu. Đang ngủ say bực hết cả mình, đúng là đôi khi ôm rơm rặm hết cả bụng. Cố vùng dậy, phi vào viện. Cấp cứu mất gần 1 tiếng, xong mọi việc gần 3h, mệt bã cả người. Tôi đưa cho bác sĩ trực 200k, y tá 100k rồi bảo trông nom hộ bà cụ để về nghỉ ngơi chút, có tiền là nhiệt tình ghê, cả bác sĩ cả y tá cứ động viên về nghỉ cho có sức khoẻ còn trông nom người bệnh lâu dài, mẹ kiếp… đúng là thảo mai.