Cuộc đời tự kể (St) - Chương 1
P1
Bố mẹ tôi bỏ nhau từ khi tôi còn nhỏ, sau đó ít lâu bố tôi mất do 1 tai nạn, mẹ tôi đi lấy chồng rồi theo chồng sang Mỹ. Từ nhỏ tôi ở với người chú ruột, chú tôi không có gia đình riêng nên thương em như con, tôi cũng mang ơn chú cưu mang tôi từ nhỏ nên cũng coi chú như người cha thứ 2 của mình. Chú tôi là 1 người đàn ông thành đạt, hiền hoà, dễ gần nhưng chằng hiểu vì sao chú cứ sống 1 mình, tất cả tình yêu thương đều dồn hết cho tôi. Tôi nhớ khi còn nhỏ chú thường về sớm rồi đưa tôi đi ăn kem, hoặc đi dạo trong công viên, khi lớn lên chú thường chỉ bảo tôi mọi thứ, nói chuyện và chia sẻ với tôi rất nhiều. Chú có 1 sản nghiệp khá lớn, cty của chú làm ăn rất tốt, chú nói tôi cố gắng học cho tốt sau này về thay chú cho cty phát triển thêm và sau này chú mất đi cả gia sản này sẽ là của tôi. Được chú động viên, khuyến khích và tạo điều kiện tôi yên tâm học hành, cho đến cuối năm thứ 2 đại học thì chú gọi tôi ra ngồi nói chuyện.
Chú nói: – Chú muốn lấy vợ, con nghĩ sao?
– Ai thế chú? Con mừng quá chứ sao, chú cũng có tuổi rồi, chú có người đỡ đần thì tốt quá rồi.
Chú trầm ngâm rồi nói: – Cô Yến đó con..
Tưởng ai, hoá ra là cô thư ký của chú tôi, cô Yến hơn tôi 7 tuổi, cô đẹp mê hồn và tôi biết cô cũng yêu chú tôi từ lâu lắm rồi. Có lẽ cả chục năm nay, năm nào tết cô cũng không về quê mà ở lại dọn nhà rồi ăn tết với chú cháu tôi.
Rồi đám cưới diễn ra đơn giản nhưng thật vui và ấm cúng, chú tôi nhìn như trẻ lại cả chục tuổi chứ không phải cái tuổi ngũ tuần nữa. Chẳng ai nói đó là 1 cặp chênh nhau 20 tuổi. Rồi nhà tôi có thêm 1 người nữa nhưng tôi vẫn quen gọi bằng cô Yên chứ chẳng đổi được là thím Yến.
Có thêm người đàn bà trong nhà cũng đỡ đi nhiều, nhà cửa ngăn nắp hẳn lên, rồi cơm nước cũng tươm tất hơn. Cuối tuần cả nhà đi chơi, cuộc sống thật vui. Tôi nhớ có những lần sinh nhật cô, hai chú cháu đi mua đồ cả buổi không được cuối cùng ra mua 2 bộ đồ mặc ở nhà, lúc về cô mặc bộ nào cũng rộng thùng thình, cả 3 được 1 trận cười, chú bảo ra đổi nhưng cô nhất định không đổi cứ mặc bộ đồ như vậy…
Cô chăm tôi như chăm con nít, sáng ra là lo cho dọn phòng cô chú, sau đó sang gặp chăn màn cho tôi, mang quần áo ra đã là lượt cẩn thận ra cho tôi rồi xuống đợi tôi với chú xuống ăn sáng, sau đó cô cùng chú đến cty. Có lần tôi ốm cô đánh gió rồi để tôi gối đầu lên đùi ngồi vừa bóp đầu cho tôi vừa nói chuyện cho tôi quên cơn đau hành hạ. Có gì tôi cũng tâm sự với cô hoặc chú. Có thể chính những cử chỉ âu yếm, ân cần đấy cho nên tôi chả có nhu cầu quen bạn gái. Mấy năm đại học, tan học là tôi về thẳng nhà học bài rồi xem TV, nấu ăn với cô chú.
Đến năm cuối đại học thì cô bàn với chú và tôi xem có thể cho 1 đứa cháu họ xa của cô đến ở không, hoàn cảnh nhà nó cũng thê thảm, bố mẹ nó bị tai nạn xe máy khi đi lên thành phố thăm nó, giờ nó chẳng biết trông cậy vào ai. Tôi nghe nói thế nghĩ đến hoàn cảnh của mình thì đồng ý ngay, chú cũng thương cho nó nên nói tôi với cô cứ quyết định, chú không có ý kiến gì, với lại nhà cũng rộng rãi cho nên thêm 1 người cũng không sao.
Hôm cô đưa cái Hương về rồi làm cơm đợi 2 chú cháu về, tôi về thấy 1 đứa con gái có nước da hơi đen đen chay ra mở cổng và khép nép chào tôi.
Tôi hỏi: – em tên Hương hả?
Nó tròn mắt hỏi: – Vâng, sao anh biết ạ?
Tôi cười: – thế mới tài chứ…
Tôi vào trong nhà, thì nó chạy theo xách túi đồ, cất giày rồi chạy vào bếp 1 lúc sau bê ra cốc nước chanh và lý nhí nói: – em pha nước tắm cho anh rồi đấy, anh uống nước đi rồi lên đi tắm
Hic.. tự nhiên thấy mình như VIP mới chết chứ, vừa sướng sướng vừa ngài ngại. Tôi cũng ấp úng nói: – kệ anh em à, lần sau không cần phải làm thế đâu.
– Em làm được mà, anh cứ để những việc đó cho em, bổn phận của con gái mà…
Chùi.. ui.. Tự nhiên lúc đấy tôi lại để ý nhìn lại nó. Hơ..hơ.. nó cũng đẹp đấy chứ, mắt sáng, mũi cao tóc dài, mông với ngực vừa vặn không to quá, không bé quá, mỗi tội da hơi đen.. hihi..
Nó chăm kinh người, từ ngày nó về nhà tôi cô cũng chả có việc gì làm, nó làm tất tật. Thành ra cả nhà cũng thương yêu nó, cái gì cũng mua cũng để dành cho nó. Vật chất đầy đủ nên sống trong nhà tôi có mấy tháng mà nó khác hẳn, da nó trắng bóc (theo nó nói là ngày xưa khổ quá nên cứ phải đội mưa, đội nắng đi dạy thêm kiếm tiền học, ăn uống thì kham khổ nên da dẻ bủng beo), tôi lại hay dẫn nó đi mua đồ thành ra mỗi lần đi đâu nó mặc đồ xong tô vẽ lên 1 chút thì xinh mê hồn. Bọn tôi cũng thân nhau nên đôi khi cô chú nửa đùa, nửa thật là: – chúng mày nhìn đẹp đôi đấy, cưới nhau đi cô chú tổ chức cho..
Nó cười khành khạch rồi kêu: – Thôi con chả dám lấy anh ấy đâu, ông ấy toàn bắt nạt con thôi, lấy ông ấy thì con chết mất.
Tôi cũng cố vớt vát: – Làm như báu lắm, cưới nó xong thì con cứ nghe nó nói con cũng phát điên rồi, người đâu mà nói như máy khâu..
Cứ sống vô tư thế cho đến lúc nó sang năm thứ 3, tôi ra trường bắt đầu vào cty của chú làm việc. Một lần cô chú đi công tác, về đến nhà mở tủ lấy quần áo đi tắm thì chả thấy cái nào, tôi chạy ra hỏi: – Hương ơi, quần áo anh đâu hết rồi? Nó bảo: – hôm nay tổng vệ sinh, đợi em chút em lên rút xuống cho.
Tôi vào tắm xong vẫn chưa thấy nó mang xuống, nên quấn cái khăn vào ra gọi thì nó bảo hơi ẩm, để nó là khô sẽ mang xuống cho.
Đang cầm lon bia thì thấy nó chạy huỳnh huỵch xuống mồm la bai bải: – đây rồi.. đây rồi… tủ anh hôi quá nên em bỏ hết ra để giặt… hơi muộn tí nên chưa kịp khô..
Nó nhảy 2 bậc cầu thang một nên đến bậc cuối cùng thì mất đà lao xuống sàn, tôi vứt vội lon bia nhảy ra đỡ được nó thì đầu tôi đập cái “bốp” vào thành cầu thang, mà cái quan trọng nhất là cái khăn tắm văng khỏi người tôi. Máu từ trán tôi tuôn tràn xuống mặt.. nó vùng khỏi tay tôi rồi đỡ tôi ngồi lên salon, sau đó chạy đi lấy bông băng băng vết thương cho tôi, mặt nó tái đi khi thấy tôi mất khá nhiều máu, mồm thì rỗi rít “em xin lỗi… em xin lỗi..” lúc sau nó lau mãi mà chưa cầm được máu nó bật khóc. Tôi lúc đầu cũng choáng vì cú va chạm, nhưng sao định thần được thì nói nó chạy lên gác lấy bao thuốc lá rồi bẻ lấy thuốc rịt vào vết thương.. Cha mẹ ơi… xót kinh người.