Cuộc đời thật lắm éo le... - Chương 28
CHAP 28: TÌNH XƯA NGHĨA CŨ [ngoại truyện]
Bố của Hiệp hô, ông Quân và bố vợ tôi (bố của Thảo ấy mà, ông Phi) có quan hệ làm ăn khá là gắn bó, chẳng là ông Quân thuê lại rất nhiều khu đất nền mà ông Phi đầu cơ để làm điểm tập kết vật liệu xây dựng. Nhờ đó mà hệ thống đại lý của ông Quân có mặt ở khắp nơi, chở vật liệu tới hầu hết các ngõ ngách, một lợi thế cực lớn so với các đối thủ. Hiệp hô kể bố nó ngày xưa cũng có dạo lông bông lắm, trải đời sớm, chẳng biết thế nào mà lại để tòi ra nó. Ông Quân luôn dặn con rằng mẹ đẻ nó là người tốt, không phải loại người như nó vẫn nghĩ nhưng khi nó hỏi về mẹ thì ông lại chỉ nói là không biết bà ấy ở đâu nữa. Nó có linh cảm mẹ nó chỉ ở đâu đó gần đây thôi nhưng có lẽ đã không thể nhận ra nhau, nó luôn đau đáu nỗi lòng đi tìm mẹ nhưng chẳng có manh mối gì, chẳng biết bắt đầu từ đâu, lời kể của ông Quân về mẹ nó quá mơ hồ.
Có lần nó đã về quê hỏi ông bà nội, hỏi bác nhưng cũng chẳng có được thêm thông tin gì nhiều nhặn, nghe nói mẹ nó mới về nhà chơi cùng bố nó có đúng một lần mà thôi. Tuy nhiên, nó lại được nghe các cụ kể về những chuyện khác, những góc khuất trong cuộc đời mà bố nó không, hoặc chưa dám kể với nó.
Ngày xưa ông Quân có suất đi Nga ngố mấy năm để sau về tham gia công cuộc tái thiết đất nước. Về lại Việt Nam, không quen cảnh sống khó khăn nên ông lại đâm ra bất mãn, chán chế độ, loằng ngoằng thế nào lại bị khai trừ. Hồi ấy mẹ nó là người con gái có nhan sắc nhất nhì khu phố, hôm nào mẹ nó đi gánh nước là các giai tranh nhau nhường chỗ xếp lốt rồi thì lại tranh nhau xách về tận cổng nhà cho. Ông Quân cũng hâm mộ mẹ nó lắm nhưng lại ngại mình già, không xứng. Trái lại, mẹ nó ngưỡng mộ ông Quân vì là người đi nước ngoài về, biết nhiều, nói chuyện lại duyên. Tình trong như đã, mặt ngoài còn e, 2 ông bà cứ âm thầm đi lại với nhau mà chẳng ai biết.
Yêu thương vậy thôi nhưng khi nói về một đám cưới thì không khí lại chùng xuống, gia đình hai bên phản đối kịch liệt với những lý do rất ư là… hài hước. Nhà ông Quân phản đối mẹ nó vì ít học, lại có nhan sắc nên quả quyết là người lẳng lơ, không đoan chính. Nhà mẹ nó cũng không vừa, coi ông Quân là người khuất tất, không có lý tưởng nên mới bị khai trừ như vậy. Mỗi lần 2 người gặp nhau là không khí căng như dây đàn, chị sợ bị các cụ đôi bên bắt gặp hoặc… đi theo rình.
Tình hình trở nên mất kiểm soát khi một đêm trăng sáng hai ông bà đã “vui chơi ra sản phẩm” bên bờ đê sông Hồng lộng gió. Gia đình ông Quân lại được thể bới ra, cho rằng mẹ nó lừa con trai họ để “đổ vỏ”, nhà mẹ nó cũng um lên, đổ cho ông Quân lợi dụng con gái họ. Không muốn sự việc đi quá xa, mẹ nó lẳng lặng rời gia đình ra sống ở bến sông để một mình đẻ và nuôi con. Những năm tháng nhọc nhằn ấy chỉ có bà ngoại và ông Quân bí mật, dấm dúi mang đồ ra tiếp tế, bà ngoại cũng đã nhìn thấy tấm chân tình của ông Quân với con gái. Nhà ông Quân nói mãi không gàn được con nên cũng đành mặc kệ. 2 người sống trong căn nhà tranh bên bến sống ấy với nhau được nửa năm thì mẹ nó đành giao lại đứa bé cho ông Quân để theo gia đình đi nơi khác làm lại cuộc đời.
Nhà ông Quân may là cũng cứng và kịp thời tỉnh ngộ, rộng vòng tay đón nhận đứa cháu nội, nuôi nấng, cho ăn học tử tế. Ông Quân cứ ở vậy nuôi con, sau đợt ấy ông cũng chán, chơi bời cho quên sầu, đốt không biết bao nhiêu của cải tích lũy mấy năm bên bển.
Trong một lần quá chén, trên đường mò về nhà ông tình cờ gặp cô Ngân, chả biết mắt mũi đầu óc thế nào mà cứ nhìn thành mẹ nó. Lửa tình lại bùng cháy, cộng thêm chút hơi men, ông đè ngửa cô Ngân ra để thúc của quý vào chỗ tế nhị của người thụ nữ.
– Cứu tôi với!
– Em đi đâu anh tìm hoài không thấy, anh nhớ em quá!
– Á… cứu tôi… ai cứu với…
– Anh đây, Quân đây mà!
Tiếng cô Ngân vang lên tuyệt vọng, quãng ấy vắng lắm, giờ đó chẳng có ai qua lại nữa mà nghe được tiếng cô. Giằng co một hồi cô Ngân cũng đẩy được cái thân hình lẻo khoẻo, ngất ngư vì rượu của ông Quân ra mà vùng chạy trong nước mắt. Cô Ngân khi ấy đã là vợ của ông Phi, họ có với nhau 2 cô con gái nhỏ tên Ly và Thảo. Bố Hiệp hô dường như nhận ra cô Ngân có nhiều nét giống với người con gái khi xưa nên cứ thẫn thờ mỗi khi nhìn thấy, rồi ông lại lân la tiếp cận.
Sau khi không có tin tức gì của mẹ nó, ông Quân như người mất hồn, nay gặp được cô Ngân ông cũng thấy bớt trống vắng. Hoàn cảnh cô Ngân khi ấy cũng éo le, chồng đi làm ăn tít trong Nam, mình cô ở nhà một tay chăm 2 con và mẹ chồng già yếu. Vậy là 2 con người thiếu vắng hơi ấm tình yêu đã xích lại gần nhau, ông Quân không dám lui tới nhà cô Ngân vào ban ngày mà chỉ dám vụng trộm khi đêm xuống. Đám nhỏ ngủ với bà nội để đêm bà có cần gì còn gọi, bà đã già yếu, đau nhức xương khớp kinh niên, gần như chỉ nằm một chỗ. Ba bà cháu ngủ nhà trên, mình cô Ngân nằm ở dưới bếp.
– Hôm nay mưa quá, Ngân chưa ngủ cơ à?
– Trời mưa mà có một thân một mình, trằn trọc mãi không ngủ được
– Nhớ chồng à, hay nhớ ai?
– Cái anh này, còn trêu người ta được nữa
– Mưa buồn thế này không có Ngân tôi cũng không ngủ nổi
– Thật à?
Ông Quân thò tay vào áo nắn bóp bầu ngực của cô Ngân, đi ngủ cô không hay mặc coóc-xê, mà cố tình không mặc thì đúng hơn. Hai người chẳng nói chẳng rằng, cứ thế hoà vào nhau từng chút một kiếm tìm hơi ấm. Cô Ngân đã 2 con rồi nhưng người vẫn còn khá lắm, không bị sồ sề, cũng đúng thôi, thời ấy còn khó ăn, người phụ nữ phải làm việc quần quật, ăn không đủ no thì lấy đâu ra mỡ thừa.
– Ơ… thích quá… nữa đi anh…
– Ưm… em tuyệt quá…
Ông Quân cứ vùi đầu vào bầu ngực cô Ngân mà bú mút chùn chụt. Hồi ở bên bển ông cũng chịu khó khám phá lắm nên cái món này ông biết nhiều trò, biết kích thích cho người phụ nữ thấy sướng. Cô Ngân mê ông vì cái kỹ năng đó, mà có lẽ mẹ Hiệp hô ngày xưa cũng đã từng bị chinh phục như thế. Là người có sức vóc, cô cứ quặp chặt lấy tấm lưng trần của ông Quân để cho dương vật thúc được sâu hơn vào cửa mình. Ông Quân là người phải cắn răng chịu trận, lưng cũng mỏi rồi mà cô Ngân chưa buông tha.
– A… nữa đi anh… em chết mất… sướng quá… a… a…
Tiếng rên khe khẽ trong đêm mưa mát mẻ làm ông Quân hưng phấn, nắc phành phạch vào cửa mình cô Ngân. Đoạn ông trợn mắt, căng người xuất tinh vào âm đạo cô rồi gục xuống, thở phì phò. Cô Ngân thoả mãn lắm, tuy không làm được mạnh như đám thanh niên nhưng ông Quân biết cách khơi gợi cảm xúc trong cô, biết cách đẩy nó lên đến đỉnh điểm. Cô đã đặt vòng rồi nên cũng khá phóng túng, đôi lần cô cũng phải nhờ tới đám thanh niên giúp vơi đi nỗi nhớ chồng. Ở cái thời ấy thì biết tỏ cùng ai.
Hồi đó là năm 1999, ông Phi đã trở về để làm ăn cho gần vợ con. Mang tiếng là thế nhưng ông cũng đi nhiều, buôn bán khắp nơi, vài ba hôm lại về một lần. Cô Ngân đã quen hơi ông Quân nên vẫn bí mật qua lại tháng đôi ba lần cho đỡ ghiền. Ông Phi lại chê cô không biết đẻ nên gối chăn cũng có phần lạnh lẽo. Cô con gái lớn tên Ly lúc ấy cũng đã 16 trăng rằm, cái tuổi của sự ngây thơ, trong sáng, tuổi của những mối tình học trò vụng dại.
Tất cả tan biến khi một lần ông Quân mò vào bếp như mọi ngày thì bất ngờ gặp Ly, 4 mắt trợn tròn nhìn nhau không thốt nên lời. Sợ con bé hét lên nên ông Quân bất đắc dĩ phải ôm lấy và bịt chặt miệng nó. Con bé giãy nảy lên, miệng không ú ớ gì nổi. Ông Quân cũng chỉ chờ nó bình tĩnh lại sẽ thả ra nhưng nào ngờ nó càng lớn càng có nét giống mẹ Hiệp hô khi xưa. Đến giờ vô tình được ôm nó trong vòng tay, ngửi mùi tóc thiếu nữ càng khiến những kỷ niệm xưa ùa về làm ông xúc động, tâm trí rối bời. Lý trí tiêu tan, ông Quân thuận tay bóp ngấu nghiến cặp ngực của Ly rồi lại sờ soạng xuống mông, xuống háng nó. Con bé nảy nở sớm làm tay ông sờ đếm đâu là muốn tê dại đến đó.
Vừa lúc ấy cô Ngân đi từ đâu vào, quá sợ hãi khi thấy cảnh ấy cô hét toáng lên, ông Quân như bừng tỉnh, lủi nhanh ra sau nhà, biến mất vào màn đêm. Cả xóm dậy bật điện sáng trưng, bu vào cổng nhà cô xem có chuyện gì. Cô Ngân cũng chỉ nói là có trộm còn ông Quân được phen mất mật, không dám bén mảng qua nhà cô nữa. Ly sau đợt ấy bị sốc, cô Ngân phải ở nhà với con mấy hôm mới yên tâm, đồng thời gọi ông Phi về ngay. Sau đó một thời gian 2 vợ chồng cô quyết định cho Ly sang nước ngoài định cư với người họ hàng. Cô Ngân chính là người gợi ý điều đó để con có thể sớm quên đi những sự việc đau lòng.
Giờ chị Ly đã lấy chồng, sinh con bên Séc rồi, gia đình êm ấm chẳng thấy về mấy. Chuyện này Thảo cũng biết sơ sơ vậy thôi, chỉ có Hiệp hô là tường tận nhưng nó cũng không dám nói với Thảo. Tôi bảo cũng không thật sự cần thiết lắm. Ông Phi thì chẳng hề biết chuyện gì, vẫn bàn công chuyện làm ăn với ông Quân suốt, mấy lần tình cờ gặp ông Quân ở nhà bố mẹ vợ tôi để ý mới thấy mẹ Thảo luôn muốn tránh mặt, có lẽ hai người họ cũng không còn qua lại với nhau nữa.
Ban đầu Hiệp hô cũng nhầm lẫn, nó nghĩ cô Ngân là mẹ đẻ nó hoặc chí ít là chị em ruột thịt nhưng kỳ thực không phải. Chắc chắn người đàn bà ấy đến giờ vẫn day dứt khôn nguôi vì nỗi nhớ con, vì quyết định khó khăn khi xưa. Hiệp hô muốn được gặp lại mẹ, càng nghĩ nó lại càng chán ghét thực tại, khoét sâu mối thâm thù với bà Lan.
Thảo cũng hay kể chuyện với tôi về bố, ông Phi rất yêu con, tuy lâu lâu ngồi với đám bạn ông lại khùng lên chửi đổng vì có kẻ khích bác về chuyện “đẹp trai nhất nhà”. Ông Phi ngày xưa cũng chỉ vì chuyện này mà suýt bỏ cô Ngân, ông vào Nam làm ăn để đỡ ngại với bạn bè là chính. Trong ấy ông cũng có một cô vợ hờ và một đứa con riêng, Thảo cũng muốn khi nào có dịp sẽ vào thăm 2 người họ, đơn giản chỉ để biết nhau thôi, dù sao cũng có chút ruột thịt. Cô Ngân biết chuyện này nhưng cũng chỉ im lặng, chẳng gì người ta cũng đẻ được con trai, mà ông Phi giờ cũng ở nhà, tu chí làm ăn, mặt khác có lẽ vì nghĩ lại quãng thời gian xưa mà cô cũng không muốn làm to chuyện. Có lần tôi đã hỏi dò Dũng ái rồi, đã biết chỗ ở của 2 người, đến giờ cũng chỉ có 2 mẹ con nuôi nhau mà thôi.
Nhiều lúc tôi nghĩ ngày xưa các cụ cũng loằng ngoằng phết, bảo sao đến tầng lớp con em cũng thế. À đấy, tí quên, các bạn còn nhớ Vi không, em rau năm lớp 11 của tôi ấy mà, tháng trước tình cờ gặp lại em ở Timescity, tôi thấy ngờ ngợ mà không dám nhận, mãi sau hỏi thử tên thì đúng người rồi, em cũng ngơ một lúc mới nhận ra tôi. Cuộc sống đổi thay liên tục, ai rồi cũng phải thay đổi ít nhiều, huống chi đã 15 năm rồi còn gì.
Vi bằng tuổi tôi mà vẫn chưa chịu chồng con gì, đang làm cho tổ chức phi chính phủ và yêu một anh tây. Được dăm ba câu bọn tôi lại hẹn nhau đi nhà nghỉ để ôn lại kỷ niệm xưa. Vi bảo sau dạo chịch nhau với tôi em cũng kiếm được mấy đối tác khác nhưng rồi chuyện cũng không đi đến đâu cả. Có lẽ cũng do trong chuyện chăn gối em phóng khoáng quá nên các anh giai Việt nghe vẻ không thích. Tôi thì lại khác nhưng tiếc là hồi đó tôi còn trẻ con quá, chưa suy nghĩ gì nhiều.
Nằm trong nhà nghỉ 2 đứa lại tán chuyện trên trời dưới bể, em vẫn bé nhỏ trong vòng tay tôi như ngày nào, mùi tóc con gái, mùi cơ thể em sao thơm tho dịu nhẹ đến thế. Em vẫn như xưa, chiều tôi lắm, chơi đủ trò, lại vớ được cái ghế tình yêu nữa nên cứ gọi là phê tới bến. Tiếc một điều rằng gu em đã mặn hơn, chuyển hẳn sang khoai tây rồi nên con chym thuần việt của tôi không phục vụ nổi nữa, lồn em cũng đã rộng nên tôi cũng khá mất thời gian để có thể lên đình. Thật ta tầm này tôi cũng không thể hùng hục như ngày xưa được nữa nhưng gặp lại người cũ đôi khi chỉ cần câu chuyện tâm sự, hỏi thăm nhau, giữ liên lạc với nhau là đủ. Không lẽ mình đã già rồi sao?
Thảo biết tính tôi trước giờ không ham gái dịch vụ nên rất yên tâm, mấy pha thế này tôi không có gì phải giấu, chỉ đừng có hớn hở khoe là được. Chúng tôi vẫn tôn trọng khoảng trời riêng của nhau dù có là vợ chồng, đó là cách sống của chúng tôi và có lẽ trong thời đại này nó cũng không đến nỗi quá khác người. Có lần Thảo vừa đi làm về đến nhà, tôi hứng quá đè cô ấy ra đã thấy lồn vẫn còn ướt tinh dịch của thằng nào đó, hỏi là cô ấy nói liền, tôi cũng ghen đấy nhưng cũng thấy cả hứng thú nữa, tại vợ dâm quá mà.