Cuộc đời thật lắm éo le... - Chương 22
Chap 22: BÚP BÊ
– Nhớ em không nè!
Cô ấy bỏ kính ra, trời, đúng là Hoa rồi, nhưng khác quá, tôi chỉ lờ mờ nhận ra vì đôi mắt trong veo ấy, thời gian đã trôi nhanh đến vậy sao. Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, tỏ rõ vẻ hoài nghi, tôi chỉ dám chắc được 90% mà thôi. Một chiếc taxi đỗ lại bên đường, Hoa kéo tôi lên xe để di chuyển tới một quán cà phê trong phố.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau nhưng tôi vẫn còn đang mắt chữ a, mồm chữ o, không biết nói gì luôn. Cô ấy vẫn thế, cứ tủm tỉm cười tinh nghịch.
– Hoa phải không?
– Trời đất, anh không nhận ra em thật à?
– Ôi, đúng là em rồi, nhưng sao…
– Sao với trăng gì, anh thấy em thay đổi quá đúng không, hi hi
Rồi Hoa bắt đầu kể với tôi về cuộc đời mình từ sau cái đêm giông bão ấy. Thật ra em với mẹ đã định rời khỏi Sài Gòn từ trước đó rồi, chính tôi là nhân tố để em còn nán lại. Hai mẹ con muốn trốn tránh khỏi sự tủi hổ, khỏi cuộc sống đầy éo le ấy, bà Thi cũng thương con, không muốn em trở thành món đồ chơi cho lão Tư quản lý chợ. Sau khi bán nhà với mấy gian hàng, hai mẹ con rời Sài Gòn xuống Cần Thơ sống, dưới đó bà Thi đã mua được một căn nhà và một quầy chợ, tiếp tục mưu sinh bằng nghề cũ.
Về phần Hoa, em vừa phụ mẹ bán hàng vừa học pha chế rượu rồi xin vào làm trong bar, lâu lâu lại gặp khách muốn “tới bến”. Nếu khách có vẻ lịch sự thì em sẽ nhận kèo, vừa có tiền vừa giải quyết được sinh lý, mấy chú trẻ trâu, bẩn bựa thì next. Rồi em lọt vào mắt xanh của Khánh, giang hồ đất Lạng Sơn, chuyên bảo kê hàng lậu, tuy là dân anh chị nhưng Khánh lại có phong thái rất nhẹ nhàng, nho nhã làm bao cô gái ao ước. Hoa không có ấn tượng đặc biệt gì với vị khách này, nhưng sau một đên ân ái Khánh đã bị khuất phục bởi khả năng chiều chuộng của em, bởi khuôn mặt xinh xắn, ngây thơ và cả đôi mắt trong veo ấy nữa. Khánh tìm cách tiếp cận, tán tỉnh rồi hăm doạ, hắn muốn có Hoa bằng mọi giá khiến em sống trong sự bực bội, lo lắng và chán chường.
Để thoát khỏi tình cảnh đó em đành gật đầu với Chương, đại gia gốc Hoa vốn là khách quen cũng nhăm nhe tán tỉnh bấy lâu nay. Chương hay qua lại 2 nước, đã có vợ con ở bên kia, nay muốn tạo dựng thêm ngôi nhà thứ 2 bên này. Chương hơn em chục tuổi, hứa sẽ khiến Khánh không làm phiền em nữa, lại còn lo cho 2 mẹ con em chu toàn nếu em đồng ý về làm vợ anh ta. Chương mua nhà ở Đà Nẵng, hắn đưa Hoa và bà Thi rời đất Cần Thơ về đó sống.
Cuộc đời đã sang trang, Hoa được Chương cưng chiều mọi thứ, đáp ứng mọi nhu cầu, nhà sang, xe đẹp, tiền nong dư dả, em chỉ có mỗi một nhiệm vụ duy nhất là thoả mãn chuyện chăn gối cho Chương và yên phận làm một người vợ ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy. Chương có vẻ rất tự hào về Hoa, hay đưa em tới những bữa tiệc với đối tác, bạn bè, họ toàn nói tiếng Trung và ai cũng nhìn em, lâu lâu lại cười ồ lên với nhau. Hoa phải học cách ăn nói, đi đứng, từng động tác, cử chỉ của một quý cô. Đặc biệt Chương yêu cầu Hoa phải học nói giọng Bắc vì anh ta thích thế, thích được nghe giọng gái Bắc, vậy là Hoa phải miễn cưỡng thay đổi.
– Thảo nào, anh không nhận ra giọng của em nữa
– Hi, anh thấy em nói chuẩn không, anh thích nghe em nói giọng Bắc không?
– Giọng nào cũng được hết, gặp lại được em là anh vui lắm rồi!
Tôi định cầm tay mà em rụt lại, tôi thấy mình thô lỗ quá, giờ em đã là vợ người ta rồi, đâu còn là cô bé tự do của ngày xưa nữa. Hoa lại kể từ khi về với Chương, một ngày của em chỉ quanh quẩn ăn chơi, tuần đôi lần đụ địt, lâu lâu đi tiệc cùng anh ta, thế là hết. Bà Thi thấy sống vậy không quen nên đã chuyển ra ngoài, Chương cũng mua cho bà một căn nhà cách đây không xa, cấp dưỡng đầy đủ. Vậy là chỉ còn lại mình em trong căn biệt thự rộng rãi đến lạnh lẽo. Đó có thể là ước mơ của bao cô gái nhưng với em thì khá là kinh khủng. Buồn chán, Hoa tìm thú tiêu khiển với việc lang thang cả ngày đi shopping, mát xa, tụ tập cùng lũ bạn hay ngồi ở quầy hàng của mẹ. Có một nguyên tắc em luôn phải ghi nhớ: có mặt ở nhà trước khi Chương về. Kể đến đây giọng em chùng xuống, thở dài rồi nhấp một ngụm trà.
– Anh kể về cuộc sống của anh đi chứ, bắt em kể hoài à, chả công bằng tí nào
– Anh á, chắc chắn là không được sướng như em rồi
– Xí, anh đá đểu em đấy à?
Tôi cũng kể cuộc đời mình cho Hoa nghe, tôi giấu chuyện mình bị vô sinh và chuyện Trang bỏ lên chùa, Hoa tưởng tôi đang sống trong một gia đình hạnh phúc của riêng mình, mà đó có lẽ là điều tôi mong muốn, giá như cuộc sống có thể diễn ra như thế.
– Thế anh sướng hơn em nhiều rồi còn gì, có thể anh chưa đạt được cái này, cái kia như dự định nhưng anh còn có tự do, có một người vợ thật sự yêu thương mình!
Nói rồi Hoa lại kể về Chương, sự cưng nựng, yêu chiều về mặt tình cảm dần nhường chỗ cho sự cộc cằn, khiên cưỡng. Chương địt em ngày càng thú tính và bệnh hoạn, anh ta gọi bạn về some vợ mình, Hoa không phản đối mà còn cảm thấy thích thú. Anh ta dần có những biểu hiện bạo dâm, đánh đập trong khi làm tình, Hoa hưởng ứng vì đó cũng là hương vị mới em chưa được thử. Rồi một ngày Chương bảo Hoa đi tiếp đối tác, một mình, tại khách sạn, đến lúc này Hoa thấy mình dần giống với một công cụ, một con pet, một cái bồn chứa tinh trùng thì đúng hơn. Để thoát khỏi sự nhàm chán, tù túng, Hoa lao vào những cuộc ân ái ấy một cách điên dại làm Chương rất hài lòng. Cuộc sống dần chìm xuống địa ngục khi lâu lâu Chương lại bảo bạn bè về địt Hoa ngay trong căn biệt thự ấy mà không có mặt mình, cũng may họ hầu hết là những người thuần tính. Hoa dần trở thành một con đĩ, một cái lồn miễn phí cho mọi người thưởng thức. Có những cuộc địt tập thể tới mười mấy người làm Hoa nằm bẹp một chỗ, không lết nổi nữa, tinh dịch vương đầy trên người, liên tục chảy ra từ lồn và bết lại trên tóc, em như chết đi, mặc kệ những gã đàn ông tự do dày vò mình theo cách của họ.
Kinh khủng nhất là những màn hành hạ thể xác, Hoa bị những người đàn ông xa lạ và cả người mình gọi là chồng trói chặt tay chân vào cột nhà, họ cắn đầu ti hồng hào của em một cách thô bạo, họ nhét đủ các thứ vào mọi lỗ trên người em. Phía dưới thì nào là dưa chuột, cà tím, mướp đắng và cả xúc xích nữa, trên miệng thì từng con cặc thay nhau tọng tới tận cuống họng khiến em chỉ có khóc lóc chịu trận. Rồi lũ bệnh hoạn đó lôi những thứ trong lồn em ra mà chia nhau thưởng thức như chiến lợi phẩm, những thứ nhét trong lỗ đít thì chúng bảo em rặn ra rồi bắt ăn. Em cay đắng phục tùng trong sự tủi nhục tột cùng, có lúc em muốn chết nhưng nghĩ tới mẹ lại thôi.
Mỗi lần nghe cái giọng đàn ông lơ lớ tiếng Việt ấy gọi là Hoa biết mình sắp phải tham gia một trò chơi bệnh hoạn nào đó, mặc kệ cái lồn đang đau rát, lỗ đít đang nhức hay đầu ti đã tê dại.
– Sao em không thoát ra khỏi đó, sao lại để chúng hành hạ như vậy?
Tôi bức xúc ngắt lời Hoa, thật sự tôi không thể hiểu được tại sao chúng nỡ làm thế với một cô gái như em. Hoa cười một lúc, nụ cười vô hồn rồi bảo chỉ vì một lần cố thoát ra khỏi cái ngục ấy mà em mới bị bạo dâm như vậy. Người của Chương có ở khắp nơi, mọi việc em làm chúng đều biết, thậm chí là cả cuộc nói chuyện này, chỉ cần không có biểu hiện khả nghi hoặc đi quá giới hạn thì sẽ không bị báo cáo tình hình cho Chương. Lần ấy em dụ dỗ, mua chuộc một tay sai của Chương để tìm cách thoát, em phải mồi chài, cho hắn địt vụng trộm mỗi đêm cho đến khi có cơ hội. Thế nhưng, với sự nham hiểm của Chương, 2 mẹ con bị chặn lại khi chiếc taxi chưa kịp ra khỏi thành phố, em làm Chương nổi điên lên, anh ta chửi mắng em là đồ phụ bạc, vô ơn. Sau đó những màn tra tấn tàn bạo dần xuất hiện, tuy nhiên Chương vẫn cần em xuất hiện cùng hắn ở các cuộc vui nên nhan sắc của em vẫn được bảo toàn. Gã tay sai kia giờ trở thành tay trong cho em vì em đã doạ sẽ khai ra hắn là đồng loã khi xưa, sự trừng phạt sẽ rất kinh khủng. Dù không thoát được nhưng em luôn khôn khéo đi trước Chương một bước nên anh ta giờ cũng có phần kiêng nể, để em được yên ổn.
– Em định sống thế này mãi sao?
– Chứ anh bảo em phải làm thế nào? Em đang được yên ổn, em đang có mọi thứ em muốn rồi!
– Nhưng em thiếu sự tự do
– Tự do? Tự do là cái gì, có ăn được không? Đánh đổi tất cả thực tại để lấy tự do rồi em sẽ thế nào hả anh?
Nghe đến đó lòng tôi thắt lại, Hoa không có quyền lựa chọn tự do, mà đúng hơn là em dường như em cũng không muốn nữa.
– Tuần đi spa 2 lần, tháng đi du lịch nước ngoài 1 lần, cơm ăn 3 bữa, quần áo mặc cả ngày, tiền tiêu không phải nghĩ, đâu có tệ lắm đúng không anh?
– Còn mẹ em nữa đúng không? Chúng dùng mẹ để trói buộc em à?
Em không nói gì, quay mặt nhìn ra cửa sổ, có lẽ em chỉ muốn giấu đi đôi mắt ầng ậng nước. Tôi cảm thấy bất lực khi không giúp gì được cho Hoa, vậy tôi tìm cô ấy để làm gì, để nhìn xem cô ấy đau khổ như thế nào ư? Chương có dính líu đến những băng đảng tội phạm xuyên quốc gia, tôi chẳng có khả năng hay cơ hội nào đối đầu với anh ta cả, tôi cũng chẳng quen ai có thể giúp, mà có khi được vạ thì má đã sưng. Hoa giờ đây như cánh chim trong lồng đã quên đi đôi cánh, quên đi cảm giác bay lượn giữa bầu trời rộng lớn này. Sắp đến giờ Chương về, em từ biệt tôi rồi đi trước, tôi chỉ kịp xin số điện thoại của em.
Ngồi lại một mình trong quán cà phê, tôi suy nghĩ về cuộc đời mình, tôi chưa sống hết bầu nhiệt huyết. Tôi lại nghĩ về Phương, về Trang, về Quảng bìu, lão Thành ếch và giờ là Hoa nữa, tôi đang phí hoài những giây phút tự do tự tại, nếu như có thể chia sẻ những phút giây ấy chắc tôi cũng sẵn sàng.
Tôi đang ngồi chờ máy bay để về lại Hà Nội, tôi gọi điện cho Hoa vì đang là khung giờ an toàn của em. Em nói rất vui vì gặp lại được tôi, giờ đây tôi tựa như một ô cửa sổ nhỏ nhắn để em có thể được nhìn thấy bầu trời, được hít thở bầu không khí trong lành. Hoa luôn nhắc tôi hãy trân trọng những gì mình đang có, bản thân em cũng đang cố quên đi những u buồn để tìm lại niềm vui sống, tôi động viên Hoa cố gắng và sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ cùng em.
Rồi Hoa cũng dần khẳng định được vị trí của mình, em tham gia vào các công việc của Chương và anh ta hài lòng với những kết quả mà em đạt được. Em đồng ý cả việc Chương muốn đưa một cô bồ về sống cùng làm anh ta vô cùng kinh ngạc, đã thế Hoa lại còn làm thân với cô bồ nhí ấy nữa chứ, coi như chị em trong nhà. Hoa cũng đứng tên rất nhiều bất động sản của Chương vì anh ta là người nước ngoài. Tôi nhớ mãi có lần đối thủ của tôi chơi xấu, cho xã hội đen gây sự, đập phá một số chi nhánh, chính Hoa đã điều đàn em đứng ra dàn xếp êm thấm, cứu tôi một bàn thua trông thấy. Em đã ra dáng một “chị đại” trong thế giới ngầm lắm rồi.
Thi thoảng Chương ra Hà Nội, Hoa có đi theo tháp tùng nên tôi với em lại có dịp gặp nhau, dù chỉ là những tách cà phê, những câu chuyện phiếm, không còn cơ hội đụ địt nữa nhưng tôi cũng thấy rất thú vị và trân trọng những phút giây ở bên em. Giờ tôi thấy Hoa đã không còn là một cô búp bê trong tủ kính nữa rồi, em đã thích nghi và vươn mình trở thành một cánh chim đại bàng trong bầu trời của mình. Tự nhiên tôi thấy mình thua kém cô ấy nhiều quá!