Cuộc đời thật lắm éo le... - Chương 20
Chap 20: TRẢ THÙ ĐỜI
Từ ngày có vợ, các cụ nhà tôi mừng ra mặt, con thứ yên bề gia thất, con dâu ngoan hiền, nhẹ nhàng, con cả chịu làm ăn tử tế. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến khi tấn bi kịch đổ xuống. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau nửa năm chung sống hạnh phúc chúng tôi quyết định sẽ có em bé, Trang đi khám sức khoẻ sinh sản trước khi mang thai thì phát hiện có khối u ở tử cung, chưa nguy hiểm nhưng nếu muốn có con thì phải xúc tiến ngay vì khối u có dấu hiệu lớn lên, phải theo dõi rất chặt chẽ. Tôi rất thương Trang, 2 vợ chồng tự hứa phải thật cố gắng để hoàn thành dự định với thời gian hạn hẹp.
1 tháng không có kết quả dù tôi xuất khá nhiều nhờ mẹo hoãn binh. Chúng tôi lại chuyển phương án “tích tiểu thành đại” với tần suất quan hệ chỉ 1 tuần 1 lần, vẫn không thấy gì. Khá là căng thẳng, tôi đi khám nam khoa thì lại nhận kết quả như sét đánh ngang tai, tôi bị vô sinh. Bác sĩ kết luận chất lượng tinh trùng quá thấp, tỷ lệ sống 0%, khả năng có con là 0%. Hai vợ chồng hoang mang tột độ, tôi nghĩ hay là do tuổi trẻ sa đoạ, vui chơi vô độ, rồi lại nghĩ hay trời đang trừng phạt tôi?
Trang buồn nhưng em vẫn cố tỏ ra lạc quan, vui vẻ để động viên tôi tìm cách chữa bệnh. Nhưng làm gì có thuốc tiên nào có thể chữa bệnh trong phút mốt khi khối u của Trang đang lớn dần, trừ thời gian mang thai 9 tháng nữa thì chúng tôi đang bị dồn vào đường cùng. Trang lại gợi ý nhận con nuôi nhưng đó đâu phải cách giải quyết vấn đề, Trang cần phải được thực hiện thiên chức làm mẹ, đứa bé phải là giọt máu của chúng tôi. Ở nhà Trang là con một, các cụ 2 bên cũng chưa có đứa cháu nào. Một không khí ảm đạm bao trùm lên gia đình. Thời gian cho chúng tôi chỉ còn được tính bằng ngày, đôi lúc tôi bắt gặp Trang khóc nhưng em cố tình giấu không cho tôi biết, lúc này vợ chồng phải tích cực động viên nhau sống chứ không thể suy sụp được. Tôi và em vẫn nỗ lực quan hệ trong tuyệt vọng, thật sự quan hệ với Trang mang lại cho tôi những cảm giác lạ, Trang chẳng cần làm gì nhiều mà tôi cũng có thể xuất với sự sung sướng tột độ. Nhưng điều đó giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Một lần cuối tuần 2 vợ chồng đưa nhau đi nghỉ một chuyến để refresh lại tinh thần. Trang bảo bác sĩ thông báo kích thước của khối u đã trở nên đáng lo ngại, cần có kế hoạch phẫu thuật loại bỏ sớm không sẽ chèn ép vào tử cung và để trễ thì có thể ảnh hưởng đến cả chức năng sinh sản nữa. Tôi nghe mà nghẹn lòng, ông trời đã lỡ se duyên cho chúng tôi mà sao lại nỡ không trao phận. Tôi chẳng biết nói gì, đành ôm em thật chặt. Sau phẫu thuật, khối u đã biến mất nhưng lại có dấu hiệu di căn, tương lai tiến triển thành ung thư. Vậy là 2 chúng tôi lại khăn gói sang Sing tìm đường chống lại căn bệnh quái ác. Sức khoẻ Trang cũng có hạn, tình trạng bệnh tiến triển nhanh, lần này để giữ được mạng sống thì Trang buộc phải hy sinh thiên chức làm mẹ.
Rồi mọi thứ cũng ổn, Trang tạm thời thoát khỏi bàn tay tử thần, nhưng không biết được đến bao giờ. Sau đợt xạ trị Trang đã mất đi mái tóc con gái, em chỉ quanh quẩn trong nhà, không muốn gặp ai. Mỗi lần bắt gặp em lén soi gương lòng tôi lại quặn thắt.
– Đó là quyết định của em mà, anh có thương em không nào?
– Nhưng…
– Đừng nói thế, anh thương em thì anh phải chiều em chứ, đúng không?
Trang đưa tay béo má tôi, em cười, nhưng nụ cười duyên hút hồn ngày nào không còn nữa. Em vừa nói với tôi là muốn lên chùa, muốn giải thoát cho tôi.
– Ngốc ạ, anh còn khoẻ mạnh, còn có cơ hội chữa bệnh, còn có hy vọng sinh con. Vợ chồng mình có duyên mà không có phận, chỉ chung bước được đến đây nhưng em thấy mãn nguyện rồi. Em đã rất hạnh phúc khi ở bên anh…
– Em đừng nói nữa, em cứ giữ tinh thần lạc quan, vợ chồng mình sẽ có cách.
– Em vẫn lạc quan đây thôi, anh thương em thì em cũng phải thương anh chứ. Chắc tại kiếp trước em tạo nghiệp lớn quá nên kiếp này phải trả.
Em không để tôi kịp trở tay, đêm đó em đã lặng lẽ rời đi. Tôi với em còn chưa đăng ký kết hôn nên em đã chủ động trả tự do cho tôi dễ dàng như thế. Em đi chỉ mang theo một chút tiền với 2 bộ quần áo, điện thoại, tư trang cá nhân em để lại hết. Tôi thẫn thờ tìm đến các chùa trong vùng nhưng không có tung tích gì của Trang. Còn cả một công ty sau lưng nên tôi không thể cứ đi mãi như thế, đã đến lúc phải trở lại với thực tại. Tôi chỉ mong đây là giấc mơ thôi, khi tỉnh dậy nhất định tôi sẽ ôm Trang thật chặt, nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào.
Trong khi tôi đang mất cân bằng, cu Chiến, Quảng bìu và cả lão Thành ếch đã rất nỗ lực để duy trì hoạt động của công ty, thật may mắn vì có họ. Tôi thường ở lại công ty làm việc đến khuya, có những đêm tôi ngủ lại luôn trên sô pha mà chẳng về nhà. Tôi không muốn phải đối mặt với căn nhà trống vắng, lạnh lẽo, nơi từng chứng kiến những năm tháng hạnh phúc của 2 đứa. Tôi lại bắt đầu những ngày tháng sống vô định, không mục đích, đôi khi tôi phát điên lên, muốn chết quách đi cho rồi, tôi muốn trốn tránh cuộc sống đầy mệt mỏi này.
– Địt mẹ chúng mày, tao đâm chết chúng mày bây giờ, đứa nào vào đây!
– Bình tĩnh nào, đi về!
Lão Thành ếch túm lấy tôi lôi xềnh xệch ra khỏi bar khi tôi vừa đập vỡ một chai rượu rồi gây sự với đám bảo vệ. Lâu lâu tôi lại như vậy, chán đời, hận cuộc sống, sao tôi lại căm ghét nó đến thế.
– A… a… nữa đi anh… phê quá… ự… lâu rồi mới… sướng th… thế này… ưm… ưm…
Cái Hương rên lên sung sướng trong khi tôi đang nắc bành bạch phía sau. Tôi đang sống lại những giây phút chơi bời mà bấy lâu nay tôi đã rời xa.
– Lồn em còn ngon lắm Hương ơi
– Ưm, thế địt nữa đi, địt mạnh lên!
Hương chổng mông lên thật cao, lắc qua lắc lại như trêu ngươi, tôi lựa thế canh cái mép lồn rồi đâm một phát thật mạnh trúng phóc làm nó rú lên sung sướng. Cặp mông bự của Hương luôn là thứ thu hút mọi ánh nhìn của cánh đàn ông, tôi không biết mấy nam nhân viên điển trai trong shop thời tranh của Hương đã được chị chủ “chiêu đãi” bữa nào chưa. Tưởng tượng cái cảnh các em giai phải quỳ mọp xuống, thay phiên nhau địt vào lồn cho đến khi chị chủ lên đỉnh mới thật đã làm sao. Tôi địt một hồi rồi nằm vật ra, Hương đứng dậy bước lại bàn làm việc check email trên máy tính như không có chuyện gì xảy ra. Ngồi thì sợ nước lồn làm ướt ghế nên nó đứng khom lưng xuống, cái lồn ẩm ướt lại được dịp khoe ra, kẹp giữa hai cặp mông khổng lồ làm con cặc tôi cứ giật giật hưởng ứng.
Tôi đứng dậy, bước tới từ phía sau Hương, ngón tay tôi đang mân mê cái hột le của nó, tay kia thì xoa bóp cặp vú. Thời gian đã qua đi nhưng thân hình của Hương vẫn bốc lửa như ngày nào, nó sắp lấy chồng nhưng với độ dâm và dục vọng luôn bập bùng thì chuyện lén lút chơi giai xảy ra như cơm bữa. Cảm giác địt lén vợ chưa cưới của thằng khác cũng rất phê, nghĩ đến đó tôi tinh nghịch bóp chặt hai mép lồn, nước nhờn rớt xuống thành giọt dài, kéo từ háng xuống đến sàn nhà.
– Lấy chồng rồi có cho anh địt nữa không?
– Để còn xem có ngoan không đã
– Ngoan thì cho địt cùng chồng em nhé
– Hi hi, thế thì tét lồn, tét cả lỗ đít mất à?
Tôi cắn nhẹ vào vành tai làm Hương rụt cổ lại, nó nhăn nhó bảo tôi đợi chút nó gửi email cho đối tác đã. Tôi lại nghĩ đến cảnh gọi video call với đối tác hoặc chồng trong khi tôi đang nắc phía dưới thì kích thích phải biết, kiểu gì cũng có dịp tôi rủ nó chơi trò này. Tay tôi đã ướt đẫm nước lồn từ bao giờ, có vài giọt đã nhỏ xuống sàn, Hương nứng quá gác một chân lên ghế, một chân đứng thẳng dưới sàn, mông nó hểnh lên. Tôi hiểu ý tọng con cặc lút cán rồi nhấp đều đều đợi nó xong việc, được tầm chục cái Hương đành phải quay lại ôm trầm lấy tôi, nó ngồi xuống nâng con cặc lên mà nút thật chặt.
– Ưm… ưm… con cặc anh… ngon quá… vẫn tuyệt… nh… như ngày nào
– Ừ… em cũng thế… bú cặc sướng quá trời… ôi…
Tôi ngồi xuống ghế, con cặc dương lên kiêu hãnh, Hương liền leo lên ngồi trên đùi tôi, tay cầm đầu khấc tra vào lồn rồi nhún đánh ót một cái đã nuốt chửng con cặc tôi rồi. Nó bắt đầu nhong nhong trong lòng tôi, con cặc cứ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, được khoảng chục nhịp nó dừng, sàng lồn qua lại làm tôi phê tận óc. Tôi vòng tay ôm chặt eo giữ nó lại vì sắp xuất đến nơi rồi, biết thế nó lại càng nhún mạnh hơn, cái ghế có bánh xe nên cứ thế chạy quanh phòng. Không kiềm chế nổi nữa, tôi nhăn mặt xuất ào ạt vào lồn Hương, nó cũng phê, ngửa cổ lên tận hưởng từng dòng ấm nóng đang cuộn chảy trong tử cung. Đoạn nó gục xuống trên người tôi, mặt tôi úp cả vào hai bầu vú nó, thích thật.
Từ ngày biết tôi vô sinh, cái Hằng, cái Hương tỏ ra dễ dãi hơn vì được địt thoải mái, khỏi phải uống thuốc. Cơ bản là không phải lúc nào hứng tình cũng có sẵn viên thuốc tránh thai kề bên. Lâu lâu chúng nó lại rủ tôi đi giúp giải toả nhu cầu sinh lý. Ngựa quen đường cũ, tôi lại vùi đầu vào đụ địt với một thái độ tự tin và tinh thần sảng khoái hơn xưa, kệ mẹ đời. Có dạo tôi còn qua lại với Thư và Huệ, kiếm chỗ cho 2 em nó ở để lập nên cái trốn ăn chơi nho nhỏ của riêng mình, đời càng muốn dí tôi xuống thì tôi càng phải ngẩng đầu cười ngạo nghễ.
Tôi thuê một căn chung cư cho 2 đứa chúng nó ở với nhau, mỗi tháng tôi lại đổ vào tài khoản mỗi đứa 3 chục củ để ăn tiêu nữa, đổi lại mỗi một điều kiện duy nhất là phải phục vụ tôi bất cứ lúc nào tôi cần. 2 đứa chúng nó giờ đã nảy nở hơn nhiều, mông, vú đâu ra đấy, Thư bán hàng online còn Huệ làm người mẫu ảnh vì ngoại hình rất được. Chúng nó có người yêu nhưng tôi vẫn là số 1 vì tôi có thể bao được cuộc sống của chúng nó. Thường tôi về đến phòng là 2 đứa sẽ phân công và thay phiên nhau, đứa xoa bóp, đứa nấu ăn. Đêm đến thì cứ a lô xô mà địt nhau, một cặc đớp 2 lồn, nhục một điều là chúc nó đến tháng cùng nhau nên có tuần tôi móm, phải kiếm chỗ khác để bù đắp.
Tôi rất thích tắm với 2 đứa chúng nó, cơ thể tôi được làm sạch tới từng ngóc ngách. Tôi giao cho 2 đứa nhiệm vụ phải đi học mát xa, tẩm
quất để về phục vụ tôi cho tốt. Có những đêm tôi không muốn địt, chỉ nằm dài cho các em kích thích thôi cũng thấy thật sảng khoái. Đôi khi quá chén về tôi lại đè cả 2 ra hiếp, chúng nó cũng sợ, la oai oái nhưng rồi cũng quen.
– Á… anh ơi… tha em… hư hư… chết em mất…
Thư vừa dãy đành đạnh đạch vừa khóc lóc khi tôi đang hứng cặc hiếp vào lồn nó khi vừa đến nhà, nó còn chưa kịp thay quần áo nữa
– Tha à… địt mẹ mày… tao hiếp chết mày… nát lồn chưa… – Tôi lên cơn điên, nắc như một con thú, nghĩ đến cuộc đời cay đắng mà tôi ức chế xả ra
– Ôi trời ơi… em đau… đ…đau mà… ư… hư… hư…
– Câm mồm… tao chưa thoả mãn… t… tao cho mày có chửa luôn… hừ… hừ…
Tôi giật tóc làm con bé ngửa cổ ra sau, nó sặc, cứ ặc ặc trong cổ họng, không kêu la gì được nữa. Phía bên dưới con cặc gân guốc của tôi đang dập vào cái lồn bé nhỏ của nó như vũ bão, nước lồn nó chưa kịp ra nhưng có chút tinh dịch của tôi nên con cặc ra vào vẫn bon lắm. Mà tôi đang say nên có bon hay không cũng chẳng cảm nhận được gì nhiều. Vừa lúc cái Huệ khép nép bê cốc nước cam vào, tôi nhìn thấy liền ngoắc nó lại, bảo quỳ xuống cạnh con cặc tôi. Đoạn tôi rút cặc ra đứng dậy thở hổn hển, tu một hơi hết cốc nước, trong lúc đó, theo lệnh tôi Huệ phải bò xuống mà liếm cái lỗ lồn của Thư cho nó bớt đỏ ứng lên vì bị hiếp, mặt khác cũng để kiếm thêm chút nước lồn địt cho trơn. Trong khi Huệ đang lúi húi mút mát, thọc lưỡi vào lồn Thư mà ngoáy thì tôi lại tọng con cặc vào hết tử cung của nó từ phía sau, nó chỉ kịp ối lên một tiếng rõ to rồi cong người lên chịu trận.
– Địt mẹ, sao trơn thế này… có đứa nào vừa địt mày hả… con ranh?
Tôi điên lên khi thấy lồn cái Huệ trơn quá, nó thấy Thu bị hiếp lẽ ra phải sợ hãi mà khô quắt cả lồn mới đúng, đằng này…
– Hu hu… tại em… e… em có bôi gel… anh tha em… em biết lỗi rồi…
Cái Huệ sợ quá van xin rối rít, nó kinh hãi khi thấy mắt tôi long lên sòng sọc, chúng nó chưa bị tôi hiếp bao giờ nên cứ lấm lét, khóc lóc sụt sùi, mà còn không dám khóc to nữa.
– Tha à… tha này… địt mẹ… th… tha…
Tôi tét bôm bốp vào mông Huệ, cặc cứ rút ra đến đầu khấc rồi lại đâm thật mạnh vào lút cán. Nó vừa rên la vừa ngoan ngoãn liếm lồn Thư vừa bị tôi giã vào lồn từ phía sau, đến khổ. Tôi thở hồng hộc, hơi men phả ra, mùi mồ hôi, tiếng rên rỉ, khóc lóc, tiếng da thịt đập vào nhau bành bạch. Tôi chuyển thế, lật ngửa cái Huệ lại, banh háng nó ra mà địt tiếp, hai tay tôi ngấu nghiến, dày vò cặp vú của nó, Thư thì quỳ mọp ở phía sau, lúc nào tôi dừng lại thở là phải tranh thủ liếm hết nước nhờn rỉ ra chỗ cặc tiếp giáp với lồn. Tôi dồn sức địt cái Huệ tầm 20 nhịp liên tiếp rồi khựng lại, bắn tinh ngập lồn nó, vừa rút cặc ra tôi liền ấn đầu Thư vào thế chỗ, không cho tinh dịch được trào ra ngoài. Thư khéo léo ngậm hết lồn Huệ mà mút sụp soạt cho đến giọt tinh dịch cuối cùng mới được tha.
Tôi hoa hết cả mắt, ngồi phịch xuống nền nhà mà ra hiệu cho Huệ ngồi dậy bú sạch cặc cho mình. Tôi thấy mình như một ông vua không ngai tuy hơi ít nô tì phục vụ. Đêm ấy tôi thiếp đi, 2 đứa vừa xoa lồn cho đỡ đau vừa lấy nước lau người tôi cho sạch sẽ. Bất chợt tôi nghĩ có khi chúng nó hạ độc vào nước cam hoặc tặng tôi một con dao gọt hoa quả trên lưng cho bõ tức cũng nên, nhưng không sao, thế cũng tốt, coi như mình được hoá kiếp vậy, hy vọng kiếp sau đỡ khổ.
Một hôm tôi về nhà, không thấy lão Thành nằm khểnh dưới sảnh như mọi khi, gọi lão không nghe máy, đi qua phòng lão cũng trống trơn. Tôi đi xuống bếp xem có ai biết lão đâu không thì thấy mấy người giúp việc đang ngồi im lặng quanh bàn ăn, nhìn thấy tôi 1 cô đứng ngay dậy chạy lại nắm tay:
– Cậu Thành…
Nói rồi cô nhìn về phía phòng ngủ gia nhân và đặt một cái chìa khoá vào tay tôi. Tôi bước nhanh tới đấm cửa rầm rầm xem có chuyện gì xảy ra, không có động tĩnh, tôi tra chìa khoá rồi mở cửa. Trên cái giường cá nhân, lão Thành đang trói chân tay 1 cô giúp việc, lão nhét cái quần lót vào miệng làm cô ấy không kêu được gì.
– Dừng lại, đồ biến thái!
Tôi lao đến xô lão Thành ra, lão đang say nên người mềm oặt như bún. Đoạn lão lồm cồm bò dậy từ dưới nền nhà, tôi thuận chân đạp thẳng một phát vào mặt làm lão lại lăn quay ra sàn, bất tỉnh. Tôi thở hồng hộc, quay lại nhìn cô giúp việc, hình như lão Thành chưa kịp làm gì, cô bị trói hai tay quặt ra phía sau, tóc tai rũ rượi che hết mặt, hai đầu gốc bị trói cao lên hai vai nên để lộ ra cái lồn ẩm ướt và đám lôn lồn xoăn tít. Tôi vội quay mặt đi, bước ra cửa, mấy người kia ùa vào. Tôi đã làm cái gì thế này, tôi đã biến lão Thành ếch thành một kẻ dâm dục, đê tiện đến thế ư? À mà không, chính tôi cũng vậy, trước giờ tôi chẳng hơn gì lão, tôi đã gây ra biết bao vẫn đề rồi, tôi còn đẩy một cô gái đến chỗ chết, tôi cũng là kẻ giết người như lão mà thôi.
Một tuần sau đó, lão Thành vẫn khép nép mỗi khi nhìn thấy tôi, sự việc ở nhà bếp các cụ không hề hay biết. Tôi phải bồi thường cho nạn nhân 100 triệu để họ rút lui trong lặng lẽ, tôi phải trực tiếp đứng ra cúi đầu xin lỗi tất cả người làm trong nhà và hứa không để trường hợp này xảy ra lần nữa. Lão Thành mắc nợ tôi, tôi bắt lão phải làm việc cho tử tế mà trả nợ dần, nếu không tôi sẽ cho lão sống dở, chết dở.
Rồi một sự việc bất ngờ lớn khác đã xảy ra, nó ảnh hưởng mạnh mẽ tới công việc của tôi. Anh Khang đột nhiên bị tai biến, liệt toàn thân, anh sống gần như thực vật, nhận thức lờ mờ. Dường như đã biết trước điều này, trước đó anh đã ký bổ nhiệm chị Lan lên làm phó giám đốc. 1 tuần sau thì anh mất, trong di trúc để lại anh trao toàn quyền quyết định công ty cho chị Lan. Hôm ấy chị Lan đến gặp tôi, trên ngực đeo một tấm thẻ đen. Chị muốn mời tôi về làm phó giám đốc, còn chị sẽ lên làm tổng. Chị bảo cần người thật sự hiểu công ty này và có mong muốn xây dựng nó. Chị không muốn đưa người khác lên vì nội bộ công ty đang có dấu hiệu chia bè kết phái.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, tham khảo ý kiến các anh em. Tôi đang có Chiến, Quảng bìu và cả lão Thành làm trụ cột, nếu đi thì tôi sẽ đưa Chiến lên làm giám đốc. Tôi sang công ty anh Khang sẽ làm phó nhưng thực ra là quyền tổng vì chị Lan thật sự không nhiều kinh nghiệm quản lý. Cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý, bên công ty anh Khang ai cũng biết tôi nên việc nhập cuộc không có gì khó khăn, một số gương mặt mới tỏ rõ sự hậm hực nhưng tôi sẽ xử lý từ từ.
Vậy là tôi lại gần gũi với chị Lan, hàng ngày. Mới đầu công việc còn bề bộn, phải sắp xếp lại bộ máy công ty gọn gàng và hiệu quả hơn, phải cắt dần những “ung nhọt” đi ngược với đường lối phát triển của công ty, phải tạo mối liên kết chặt chẽ hơn với công ty cũ của tôi để cả 2 chiếm trọn thị trường. Sau tầm 1 tháng thì mọi việc cũng tạm ổn định, bộ máy đã vào guồng và tôi thì có thêm chút thời gian rảnh.
Đôi khi tôi có qua nhà chị Lan, ngôi nhà lớn quá mà giờ đây thật trống trải, lạnh lẽo. Chị Lan không chịu nổi cảnh giường đơn gối chiếc nên đang có kế hoạch nhận con nuôi, vừa cho khuây khoả, vừa để tích đức cho đời. Mẹ con chị Hải cũng chịu khó qua chơi nhiều hơn cho chị đỡ buồn. Đôi khi ngồi cùng với 2 người đàn bà ấy tôi lại nghĩ tới quá khứ nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi. Chị Lan rất yên tâm khi có tôi làm trụ cột công ty, một lần gặp đối tác tiềm năng nhưng cực kỳ khó tính, chị bảo tôi về, mình chị sẽ tiếp khách và hợp đồng thành công. Tôi biết chị đã làm gì và đôi khi tôi thấy thật xót xa cho phận đàn bà cô quạnh.
“Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người…”