Cuộc chiến (League of Legends bựa) - Chương 13
Chapter thirteen: Hội ngộ.
Tuy nhiên, Renekton không bị tiêu diệt như dự kiến, Khi ánh sáng nhạt dần, hai Thể Thăng Hoa xuất hiện trên Shurima. Cả hai anh em ta đều xứng đáng, và chính hoàng đế cũng quỳ xuống để cảm tạ thần linh…
Từ đó ta mang hình thể một sinh vật khổng lồ đầu chó rừng, với sức mạnh vĩ đại và đôi mắt lấp lánh trí tuệ, trong khi Renekton biến thành một sinh vật đầy cơ bắp trông giống cá sấu…
Renekton vẫn luôn là một chiến binh mạnh mẽ, và cậu ấy gần như bất khả chiến bại, ta được ban tặng sức mạnh vượt quá hiểu biết của người phàm.
Và món quà lớn nhất của Thăng Hoa là Cuộc Sống
Bất Tử . Nó cho phép ta có thời gian nghiên cứu và
nghiền ngẫm…
Sau khi Shurima sụp đổ, nó cũng chính là lời nguyền đáng sợ nhất với ta.
Một phản ứng phụ của nghi thức khiến ta khó chịu
là sự cuồng bạo ngày càng tăng trong người em trai… Giữa lúc máu lửa nhất trong cuộc vây hãm
Nashramae, thứ cuối cùng đã khiến thành phố này nằm dưới sự cai trị của Shurima, ta đã tận mắt mắt chứng kiến các chiến binh chiến thắng tàn sát mọi người họ gặp và thiêu rụi tất cả.
Renekton dẫn đầu cuộc thảm sát, và chính tay đốt cháy đại thư viện Nashramae, tiêu hủy vô số cuốn sách không thể thay thế trước khi ta có thể ngăn lại.
Hai anh em ta đang thân thiết chuyển thành đối đầu với nhau, đứng giữa trung tâm thành phố, giương cung bạt kiếm…
Ta thất vọng nhìn Renekton, cơn khát máu của Renekton tan biến, và cậu ấy quay người bước đitrong tủi hổ.
Nhiều thế kỷ sau, ta nỗ lực hết sức để học hỏi mọi thứ có thể, tìm kiếm các cổ vật và tri thức cổ xưa ở khắp nơi trên sa mạc. Cuối cùng, ta đã khám phá ra Lăng mộ các Hoàng đế huyền thoại ẩn sâu dưới kinh đô Shurima.
Ta và em trai đều bị dụ đi chỗ khác khi Azir thực hiện nghi thức Thăng Hoa bất thành, và do sự phản bội của cố vấn thân tín, pháp sư Xerath, Hai anh em ta đã quay lại nhanh hết mức có thể, nhưng đã quá trễ, Azir băng hà…
cùng với hầu hết cư dân trong thành phố, Cuồng nộ và buồn đau dâng trào, ta đã cùng Renekton đánh lại thực thể năng lượng tà ác mà Xerath đã biến thành.
Không thể tiêu diệt Xerath, ta đành tìm cách phong ấn
hắn trong một cái rương ma thuật, nhưng ngay cả nó cũng không đủ sức giữ vững.
Renekton!, có lẽ tìm cách chuộc lại lỗi lầm ở Nashramae nhiều năm trước nên đã túm lấy Xerath và lôi hắn vào trong Lăng mộ các Hoàng đế, cầu xin ta nhốt luôn cả hai trong đó…
Ta từ chối và tuyệt vọng tìm cách khác, nhưng không hề có. Trái tim trĩu nặng, ta đã đóng lăng mộ lại, để cả hai chìm trong bóng tối vĩnh hằng, Đế chế Shurima sụp đổ, Kinh đô của nó trở thành tàn tích, và đĩa mặt trời thần thánh rơi xuống khỏi bầu trời, bị ma thuật của Xerath hút hết sức mạnh, Không còn nó, dòng nước thần thánh chảy quanh thành phố khô cạn, đem đến chết chóc và đói kém trên toàn Shurima.
Mang trên mình gánh nặng tội lỗi vì đã giam em trai trong bóng tối, ta đi lang thang khắp sa mạc với bóng ma quá khứ đồng hành. Kẻ u sầu này đi qua từng thành phố chết của Shurima, nhìn chúng từ từ bị cát nuốt mất, than khóc cho đế chế và những cư dân đã mất.
Ta trở thành một kẻ lữ hành đơn độc mà người ta chỉ có thể thoáng thấy trước khi biến mất trong bão cát hoặc nắng mai. Ít người tin vào câu chuyện đó, và ta dần biến thành truyền thuyết.
Nhiều thế kỷ trôi qua, và ta gần như đã quên hết cuộc
đời cùng mục đích cũ, cho đến lúc Lăng mộ các Hoàng đế đã bị chôn vùi được khai quật. Khi phong ấn bị vỡ, ta biết Xerath đã tự do…
Nhiệt tình lại cháy lên trong lồng ngực, khi Shurima trỗi dậy từ lòng cát, Ta đi qua sa mạc tiến về hướng thành phố mới tái sinh.
Dù ta biết mình sẽ lại phải đối đầu cùng Xerath, nhưng lần đầu tiên trong nhiều thiên niên kỷ, hy vọng đã trở lại với ta, Không chỉ cho bình minh của một đế chế Shurima mới, mà còn để hội ngộ với em trai yêu quý của ta…"
"Chẳng phải khi ở Freljord huynh đã hạ sát cậu ta rồi sao?" Yasuo hỏi.
"Ngoài biệt danh Nhà thông thái sa mạc thì ta còn một biệt danh khác là Kẻ nuốt chửng linh hồn, linh hồn của Renekton đang ở trong ta. Ta sẽ hồi sinh cho Renekton vào khi ấy!…"
"Nào đệ chúc huynh sẽ thành công, CẠN!" Yasuo chúc Nasus thêm bát rượu.
"Cạn!"
…Từ cổng thành tướng quân Garen, Luxana và Master Yi tiến vào…
"Cái tượng to quá!…" Yi ngước lên thấy cái bức tượng to đùng.
"Đó là Galio! biểu tượng của Demacia…" Lux nhanh nhảu giới thiệu.
"Mà quê hương anh bị hủy diệt, có ai còn sông không?…" Garen hỏi.
Master Yi lắc đầu…
"Ô! Yasuo! Nasus huynh! không ngờ lại gặp hai người ở đây! …" Master Yi nhìn thấy Yasuo và Nasus liền tiến lại.
…………………..
Hết Chapter thirteen.