Cuộc chiến (League of Legends bựa) - Chương 12
Chapter twelve: Hoài niệm.
Tức giận! Volibear gần lên, tiếng gầm đầy uy lực như sấm đã khiến vô số con phượng hoàng hoảng sợ và lui ra xa…
"Giỏi lắm! BÃO TUYẾT!!!" Anivia giang cánh và kêu gọi một cơn bão tuyết vào quân của Volibear vẫn đang trong bức tường băng.
"Cô cũng khá đó chứ!…VUỐT SẤM SÉT!!!" Volibear gầm lên.
VÙ…..VÙ…..XOẸT….XOẠT….UỲNH…..
ĐOÀNG…..ĐOÀNG…….ÙNG….ÙNG…..
Bão tuyết va chạm sấm sét liền trở nên dữ dội và gây nên những tiếng nổ vang trời, không khí bị xáo động dữ dội.
Chứng kiến 2 thủ lĩnh ra tay mà quân của 2 phe trầm trồ khâm phục.
"Ngươi!…sẽ thua!…VUỐT SẤM SÉT SIÊU CẤP!!!…" Volibear gào to.
Cùng lúc sấm sét bất ngờ đánh nhiều hơn và uy lực cũng lớn hơn nhiều so với những tia sét trước đó…
Áp lực quá mạnh của luồng sấm sét đã đánh tan cơn bão của Anivia và nó tiếp tục đánh vào Anivia khiến cho nàng rơi xuống, cơ thể vẫn còn co giật.
Volibear nói "Thực ra thống nhất với nhau để chống lại sinh thể tà ác từ bóng tối không phải là không có lợi, nhưng như vậy thì sẽ rất hỗn loạn, còn chưa kể đến việc chúng còn lợi dụng đông người trà trộn và phá chúng ta, cách của ta là mỗi bộ tộc tự lo cho tộc mình như vậy sẽ kiểm soát tốt hơn và nếu tộc nào gặp nạn thì chúng ta sẽ hỗ trợ như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Mọi người lúc đó đều cho rằng Volibear nói đúng, còn Anivia gượng dậy rồi hét vào mặt Volibear "Thế sao ngươi không nói từ đầu hả tên khốn???"
"hì hì…Vì ta cũng muốn thử đánh nhau với cô xem thế nào ấy mà!…" Volibear cười trừ.
Rồi Volibear nói tiếp "Bây giờ mọi vấn đề đã ổn, ta Volibear thề sẽ luôn sống chết cùng Freljord… HÃY CÙNG NHAU CHỐNG LẠI NHỮNG SINH THỂ TÀ ÁC TỪ BÓNG TỐI!!!"
" SỐNG CHẾT CÙNG FRELJORD! CÙNG NHAU CHỐNG LẠI NHỮNG SINH THỂ TÀ ÁC TỪ BÓNG TỐI!!!"
" SỐNG CHẾT CÙNG FRELJORD! CÙNG NHAU CHỐNG LẠI NHỮNG SINH THỂ TÀ ÁC TỪ BÓNG TỐI!!!"
Hơn một ngàn sinh vật của Freljord cùng đồng thanh nói đến vang cả một vùng trời…
Phía xa xăm đang ẩn hiện một trận chiến sẽ quyết định số phận của Freljord!.
***
Demacia…
Yasuo cùng Nasus đang ngồi trong một quán ăn…
Người đi qua người đi lại đều dòm vào họ như thể sinh vật lạ.
"Sao từ khi vào thành chúng ta cứ bị dòm ý nhể?" Yasuo hỏi Nasus bên cạnh.
"Đệ không thấy kích thước cơ thể cũng như bản mặt của ta ư?" Nasus hỏi lại đồng thời đó cũng là đáp án cho câu hỏi của Yasuo.
"À! mà đệ vẫn chưa biết về quá khứ của huynh, kể cho đệ nghe chút đi…" Yasuo chúc Nasus một bát rượu rồi nói.
Nasus trầm ngâm "Cũng rất lâu rồi, chắc cũng khoảng vài thế kỉ trước, Ta vốn không có hình dạng này mà có một cơ thể của con người, ta được sinh ra từ sa mạc Shumia nằm ở phía nam Vách ngăn vĩ đại trên lục địa Valoran, bị tàn phá bởi cuộc chiến tranh Cổ Ngữ trong quá khứ, Shurima đã bị nhấn chìm bởi những cơn bão cát ma thuật cổ đại, để lại một sa mạc hoang vắng, khắc nhiệt và một vài tàn tích cổ xưa.
Khi ta còn trẻ ta là một một học giả uyên bác, ta đã đọc, ghi nhớ, và phê bình những tác phẩm vĩ đại nhất về sử học, triết học, và hùng biện trong Thư viện Mặt trời khi còn chưa qua mười mùa hè, Niềm đam mê nghiên cứu ấy lại không được di truyền cho cậu em ta Renekton, nó nhanh chóng thấy việc đó quá nhàm chán và dành thời gian đánh lộn cùng lũ trẻ trong làng.
Hai anh em ta rất thân thiết, ta luôn để ý bảo vệ em trai, đảm bảo nó không gặp quá nhiều rắc rối, Tuy nhiên, chuyện đó không kéo dài lâu khi ta phải rời nhà đến Học viện Mặt trời để theo đuổi sự nghiệp hàn lâm của mình.
Ta luôn đam mê theo đuổi tri thức, khả năng chiến thuật của ta đã giúp ta trở thành tướng lĩnh trẻ nhất trong lịch sử Shurima…
Ta cũng là một chiến binh đáng gờm, tài năng thiên bẩm của ta không nằm ở việc giải quyết các trận chiến, mà nằm ở việc lên kế hoạch cho chúng, tầm nhìn chiến lược của ta đã trở thành huyền thoại… Trong chiến tranh, ta luôn đi trước kẻ địch đến mười bước, ta có thể tiên đoán hướng di chuyển và phản ứng của chúng, cũng như tính toán thời điểm chính xác để tiến công hay rút lui.
Ta luôn đảm bảo các chiến binh được cung cấp đầy đủ, trả lương đúng lúc, và đối xử công bằng…
Mỗi một sinh mạng mất đi đều khiến ta đau đớn, và ta thường không muốn nghỉ ngơi để lên đi lên lại từng kế hoạch đến lúc nó hoàn hảo.
Do vậy ta được yêu mến và kính trọng bởi tất cả những người trong quân đoàn vì dẫn dắt họ tới vô vàn thắng lợi.
Em trai ta Renekton luôn đi ở tuyến đầu, và cả hai nhanh chóng được bao quanh bởi vầng hào quang bất bại, Dù đạt được nhiều chiến tích nhưng ta không hề thích chiến tranh.
Ta hiểu rõ tầm quan trọng của nó ít nhất là trong lúc này để đảm bảo sự phát triển của đế chế, nhưng luôn tin rằng đóng góp vĩ đại nhất cho Shurima nằm trong những tri thức mà ta đã thu thập cho thế hệ tương lai.
Ta kêu gọi mọi quyển sách, cổ thư, bài học và sách sử của các nền văn hóa bị ta đánh bại được bảo tồn trong các thư viện trên khắp đế chế. Thư viện lớn nhất mang tên của chính ta… Niềm khao khát tri thức của ta không phải vì lý do ích kỷ, mà để chia sẻ với toàn Shurima, để tăng cường sự hiểu biết về thế giới và khai sáng cho đế chế.
Sau nhiều thập kỷ phục vụ mẫn cán, Ta đã bị một căn bệnh bí ẩn quật ngã, Có người nói ta đã gặp phải Amumu, một vương tử đã chết từ lâu mang trong mình lời nguyền khủng khiếp… người khác thì tin rằng ta bị giáo chủ Icathia dùng ma thuật ếm hại, Dù sự thật có là gì, ngự y của chính hoàng đế đã tuyên bố, với trái tim trĩu nặng, rằng không thể chữa trị cho ta và ta sẽ chết trong vòng vài ngày…
Cư dân Shurima than khóc vì ta, Bản thân hoàng đế cũng cầu xin các tư tế một điềm báo, Sau một ngày đêm liên lạc cùng thần linh, các tư tế tuyên bố thần
mặt trời muốn ta được ban phước bởi nghi thức Thăng Hoa…
Renekton!, giờ đã trở thành một chiến tướng vĩ đại, lao về kinh đô để ở bên ta…
Và cũng đến lúc bệnh tình đến hồi nguy kịch, lúc ấy ta chỉ còn da bọc xương, Thịt đã tiêu biến, xương giòn như thủy tinh. Ta yếu đến mức, khi ánh sáng vàng của đĩa mặt trời phủ xuống Đài Thăng Hoa, ta còn không thể leo lên đến bậc thang cuối cùng và bước vào đó…
Lúc đó người em trai ta đã đến và mang ta lên đài, bỏ qua mọi lời phản đối của ta, cậu ấy sẵn sàng chấp nhận cái chết để cứu ta.
Hết Chapter twelve