Cua Gái Mỹ - Phần 8
– Nếu anh được lựa chọn 1 món mà anh có thể có nguồn cung cấp vô tận. Ngoại trừ những thứ về vật chất cơ bản ra như tiền, đồ ăn, nhà cửa… thì anh sẽ chọn cái gì?
– Sao em hỏi lạ vậy, nghĩa là không được chọn những cái cần thiết nhất rồi.
– Đúng rồi, chỉ những thứ khác thôi.
– Hmm, anh không biết nữa, maybe là mấy con vịt cao su nổi nổi trong bồn tắm.
– Trả lời hay đó!
– Còn em thì sao.
– Em cũng chưa nghĩ ra, chắc là cocaine, haha!
Em cười, nửa đùa, nửa thật. Tôi cũng không hiểu sao em lại hỏi tôi câu này ngày hôm đó. Chắc lúc tỉnh táo em thích nói chuyện về tư duy hơn? Cuộc hội thoại ngày chủ nhật đó cũng làm tôi hơi suy nghĩ vẩn vơ, cho đến khi nhận được cuộc gọi em thông báo về giới tính.
Thứ sáu sau tuần đó không có đi học, biết chiều sẽ gặp Abby nên trưa tôi tranh thủ tập gym. Đang nâng tạ hì hục thì nhận được tin nhắn của em, hỏi tôi có đi sớm được không. Sớm nhất là 2h – tôi trả lời – không thể để em muốn gì cũng được được. Em đồng ý chờ tôi nhưng tầm sau 1h nhắn tin hối thúc liên tục. Thật bó tay với cô em, tôi suy nghĩ, không hiểu là do muốn gặp tôi hay chỉ cần một người bên cạnh?
Tôi lái xe vào khuôn viên trường em rồi chờ em xuống. Em mặc bộ đồ màu đen từ trên xuống, chiếc quần bó cùng với chiếc áo nhỏ nhắn, bước ra từ khu ký túc xá mới mà em vừa chuyển sang, nhìn tôi tươi cười:
– Chào anh.
Tôi chào lại và chúng tôi ôm nhau thật chặt. Hôm nay em tỉnh táo và khá tươi tắn, không say như lần đầu gặp, cũng không mệt mỏi chỉ ở nhà như lần thứ hai gặp. Em ngồi vào xe và nhờ tôi chở đi công chuyện linh tinh, ra ngân hàng rồi bưu điện, rồi tiệm sửa đồng hồ, tất cả đều trong thị trấn W và cách nhau lòng vòng có năm bảy phút lái xe. Đồng hồ chỉ hơn 3 giờ chiều, tôi muốn về nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn sau nhưng em nhất quyết thuyết phục tôi đi ăn ngay nên đành chiều em thêm lần nữa. Chúng tôi đến quán sushi gần trường em, nơi tôi cùng với các bạn Canada đã ăn trước đây.
– Ahh, em biết quán này đây – Em thốt lên khi tôi chạy xe vào.
– Anh tưởng em ít đi ăn, sao em biết?
– Cô trưởng khoa đưa em đi ăn ở đây.
– Cái cô đưa em vào viện đó hả? Cô có vẻ quý em nhỉ.
– Đúng rồi anh, lúc em đi về cô đưa em đi ăn ở đây, khuyên nhủ em đủ hết.
Tôi thầm nghĩ không biết cái sự khuyên nhủ đó có giúp ích gì không, có vẻ em đã tránh xa cocaine rồi, giờ chỉ có rượu bia là vấn đề thôi, nhưng nếu em uống với tôi thì tôi yên tâm hơn. Chúng tôi gọi đồ ăn, tôi gọi sushi còn em gọi một phần bento, kiểu cơm nhật có đủ đồ ăn, rau, quả, trong một cái hộp to. Dĩ nhiên không quên gọi thêm sake nóng cho bữa ăn.
– Em ăn được wasabi không?
– Em chưa thử, em biết là nó có hơi cay nhưng ăn thì cứ ăn thôi.
Rồi tôi đưa em ăn thử sushi cùng wasabi, em bỏ vào miệng rồi nhai ngấu nghiến, không tỏ ra quá khó chịu vì vị cay nồng gì cả.
– Em thấy ngon mà – em cười tươi – dân da trắng chắc không thích nhưng em thì ok.
Chúng tôi vừa ăn, vừa nói chuyện cười đùa, vừa cạn ly sake. Tôi chợt lần đầu tiên cảm thấy chúng tôi như bao cặp bình thường khác, cũng đi ăn đi uống vui vẻ chứ không chỉ mỗi say xỉn hoặc nói những chuyện lý thuyết trên trời dưới đất với nhau. Đầu tôi cũng như muốn lờ đi câu chuyện đồng tính tuần trước, dù câu hỏi vẫn lâu lâu chạy ngang đầu tôi, tôi có nên hỏi lại em chuyện đó không?
Chúng tôi quyết định đi ra quán bar nằm ở thị trấn của tôi để làm vài ly trước khi về phòng, đây là quán chúng tôi định hẹn nhau hôm đầu tiên, nếu em không quá say và hủy. Quán này nằm ở thị trấn nhỏ nên rộng rãi, và có cả bãi đậu xe – trong khi ở Mỹ lái xe với lượng cồn bằng 1 ly bia là phạm pháp (Việt Nam giờ gắt hơn rồi). Quán bar có cả parking mà trạm cảnh sát ngay gần trong town thì đúng kiểu, kệ pháp luật, dân tình cứ đậu xe rồi uống đó, làm gì nhau. Tôi chỉ em ngay:
– Quán bar cho đậu xe, quá ngầu, đúng là ở quê.
– Đúng rồi anh, fuck the police, hehe, em thích quán này là vậy đó!
Nhìn chung quán không có gì là nổi trội, đúng kiểu một cái bar kinh điển của Mỹ, nội thất gỗ, quầy bar to, TV trên cao, khắp tường trang trí bằng các hình tượng thể thao hoặc của các trường đại học trong khu vực. Ánh đèn vàng kiểu cổ điển buông từ trần nhà xuống. Chúng tôi vào quán và em chọn chỗ trên quầy bar, cả hai cùng ngồi xuống và order. Anh bartender thân thiện đưa menu rồi chờ chúng tôi quyết định:
– Anh uống gì?
– Dĩ nhiên là Margarita rồi – tôi quyết định nhanh – còn em?
Em muốn tìm một món đồ uống mà em đã rất thích, sử dụng rượu Bourbon là chủ yếu, mà em quên mất rồi – Em vừa nói vừa lật lật menu.
– Em có thể hỏi bạn bartender thử xem – tôi trả lời, cũng thắc mắc không kém.
– Thôi không cần, em gọi đại Moscow Mule vậy, em cũng thích cái đó.
Đồ uống được mang ra và chúng tôi cùng uống và trò chuyện. Quán này đúng kiểu bar ở thị trấn nhỏ, pha phần nước uống khá to, đảm bảo khách đến không sợ không đủ uống. Tôi đang nhâm nhi ly Margarita thì em giới thiệu:
– Moscow Mule là món yêu thích của HC khi bà còn học ờ W đó anh, anh muốn thử không?
– Được để anh thử, em có muốn thử của anh không?
Chúng tôi đổi nước uống cho nhau và cười vui vẻ.
– Sao em biết chuyện đó?
– Có một ông bồi bàn ở bar ở W, làm 40 năm rồi, ổng kể tụi em nghe.
Thú vị nhỉ, mà anh tưởng trong trường không có bar được, vì sinh viên nhỏ tuổi mà.
– Vẫn có bar, phục vụ đồ uống không cồn, ai trên 21 thì được uống cồn.
Hết vòng đầu, tôi gọi thêm gin tonic, còn em vẫn loay hoay tìm thứ nước uống mà mình yêu thích.
– Bourbon là whisky phải không? Hay em thử Manhattan đi, anh nhớ nó là whisky pha nhẹ với cam hay chanh gì đó làm nó chua chua. – Phải không?
– Em không chắc, để em thử.
Manhattan và gin tonic được mang ta, em hỏi tôi:
– Nếu anh được chọn một món mà anh có được nguồn cung vô tận, loại trừ vật chất cần thiết như đồ ăn nước uống, thì anh chọn gì?
– Em hỏi anh câu này rồi mà?
– Em biết, nhưng em muốn hỏi lại, biết đâu anh lại nghĩ khác.
– Sao em thích hỏi câu này vậy?
– Vì em thấy nó thú vị, nó sẽ cho ta biết tính cách và ham muốn của người kia là gì. Đứa bạn mà em hỏi, nó trả lời gì anh biết không? Đạn! So crazy.
– Nó đùa hay thật em, nếu thật thì em tránh nó ra xa xíu (giữa lúc nước Mỹ đang dậy sóng vì mấy vụ xả súng mà gặp mấy thành phần như vậy thì thật là)
– Em cũng không rõ, nửa đùa, nửa thật…
– Vậy anh hỏi lại em, em chọn gì, cocaine nữa à?
– Haha, chắc là không đâu.
– Rượu?
– Anh nghĩ em tệ vậy sao? Thật ra là good idea nhưng lần này em sẽ chọn khác. Giáo dục miễn phí, cho tất cả mọi người.
– Thật luôn.
– Thật – em nhìn tôi cười – anh biết điều gì quan trọng với em mà. – Còn anh, chưa trả lời kìa?
– Chắc là lego. Có nhiều lego rồi muốn xếp thành gì cũng được.
Haha, cũng hợp lý đó anh.
Rồi em nhìn sang hai người đàn ông Mỹ bên cạnh tôi, tầm tuổi trung niên. Em ra hiệu với tôi:
– Anh hỏi hai người bên cạnh anh thử xem.
– Thật luôn? Sao em không đi mà hỏi – tôi ngạc nhiên.
– Em là con gái mà, với anh ngồi gần hơn, hỏi đi anh – em háo hức.
Thật bó tay với cô gái này, trước đây vào bar bắt chuyện với con gái tôi còn không làm, nay em bắt tôi đi bắt chuyện với mấy ông già Mỹ trắng. But ok fine, em vui thì tôi làm.
– Này mấy anh trai cho hỏi xíu – tôi quay sang.
– Gì vậy – ông trẻ hơn, tầm 40 tuổi, thắc mắc.
– Nếu mấy anh được một vật với số lượng vô hạn, ngoài mấy thứ cần thiết như đồ ăn nước uống thì mấy anh chọn gì?
– Ngoài mấy thứ cần thiết ah – hai ông thắc mắc hỏi lại.
– Đúng rồi – em nói chen vào – ý em là không tính những thứ cần thiết mà ai cũng muốn, tiền tài, đồ ăn.
– Chà khó nhỉ – hai ông nhìn nhau.
– Chắc là nhà – ông già hơn, độ 60 tuổi, nói.
– Nhà cũng là thứ cần thiết mà chú – em nói.
– Vậy à, nếu không tính nhà thì cho tôi vật liệu xây nhà – gạch, đá, gỗ – rồi tôi sẽ xây nhiều nhà, tôi thích nhà, haha.
– Cũng được – em cười đáp – còn ông anh?
– Hmm, nếu không được chọn vật chất thì anh chọn chym phụ nữ (ông này thẳng tính không biết ngại haha)
– Thật à, haha – cả tôi và em đều cười to.
– Thật, không thôi cho anh xác chết phụ nữ cũng được, không giới hạn nhé.
Bọn tôi chỉ biết cười thôi, chắc đúng như em nói, hỏi câu này sẽ biết người ta là người như thế nào và muốn gì cho cuộc đời minh. Tôi kéo mặt em lại và cho em một nụ hôn vào môi. Em chầm chậm lấy người ra, và lấy trong túi ra bao thuốc.
– Mình đi ra ngoài hút thuốc xíu không anh.
Chúng tôi ra ngoài quán để làm điếu thuốc, nói những chuyện vu vơ, về cuộc sống, về xe cộ. Sao hôm nay em lại có nhiều năng lượng tích cực như vậy nhỉ, luôn cười tươi, nói những chuyện vui, tương tác với mọi người, khác hẳn những gì tôi tưởng tượng mình sẽ thấy ở em khi nghe cuộc điện thoại trước.
– Anh nhìn sang bên kia đường đi.
Phía bên kia đường, đối diện với quán bar là hai người bạn trẻ, một nam, một nữ, tôi đoán là sinh viên các trường Mỹ Thuật. Họ đang vẽ lên hộp cabin điện ngay dưới cột điện, những hình ảnh trang trí thường thấy trong các thị trấn nhỏ: Cây lá, chim chóc, hoặc trẻ em, theo phong cách dễ thương, bắt mắt, bằng màu nước. Những hình ảnh trang trí như vậy tưởng đơn giản nhưng tốn rất nhiều thời gian, đặc biệt là công sức trong cái nắng gắt của mùa hè.
– Em thấy hai bạn này loay hoay nãy giờ, mà vẽ đẹp quá. Chắc tốn công sức lắm, anh khen họ cái đi anh.
– Lại là anh à, sao không phải là em?
– Anh biết em ngại mà, với em không nói to được qua đến bên kia.
Nếu có từ nào để diễn tả em chắc chắn không phải là ngại rồi. Nhưng thôi tôi vẫn chiều em, suy cho cùng đây cũng là điều tích cực mình nên làm.
– NÀY HAI BẠN ƠI!!! – Tôi la lớn, hai bạn trẻ ngạc nhiên quay lại – VẼ ĐẸP LẮM!!! CỐ DUY TRÌ PHONG ĐỘ NHÉ!!!
– Cảm ơn nhiều! – Hai bạn nhìn nhau cười rồi trả lời tôi, thấy vui hơn hẳn.
– Tôi đồng ý với thanh niên này!!! – Một phụ nữ trung niên đi bộ phía bên đường của tôi, cũng ra hiệu ngón tay number one cho cặp bạn đang vẽ – Vẽ đẹp lắm!! – Rồi bà nháy mắt nhìn tôi và Abby, ra vẻ đồng tình.
Rồi chúng tôi quay lại trò chuyện.
– Ở trong quán có trang trí biểu tượng trường anh đó – tôi nói.
– Thật à, mà trường anh là trường nào nhỉ?
– Em không nhớ à – tôi tròn mắt nhìn – Anh có nói ngày đầu mà.
– Anh biết em say ngày đầu mà! Em xin lỗi!
– À cũng đúng, rồi vậy em đoán thử xem.
Rồi em bắt đầu đoán hết 1 vòng mà không trúng một chút nào, có quá nhiều trường xung quanh đây. Tôi hụt hẫng:
– Này em, đoán không trúng thì cũng không sao, nhưng sao em không đoán thử H hoặc là M hả?
– Vì anh không giống mấy người học H hay M – em khẳng định.
– Thật ah – tôi buồn – tại sao vậy?
– Tại mấy thằng đó rất đểu. Mấy thằng đó kiểu là sẽ chở em về nhà sex xong rồi không bao giờ nhắn tin cho em hay quan tâm gì em nữa.
– Maybe, anh không được H nhận, mà không apply M. Anh vẫn tiếc đấy vì điểm anh cũng cao.
– Thôi anh đừng, không hợp với anh đâu, mà cuối cùng trường anh là trường nào.
– XXX đó em!
– Ohhh, em không ngờ. Bạn Bangladesh của em học trường đó mà, trường nhà giàu không mà anh?
– Anh có học bổng mà, em không nhớ ah?
Em lại xin lỗi và tôi lại giải thích ngắn gọn chuyện học hành của mình lần nữa. Tuy vậy, tôi vẫn rất vui khi thấy em tỉnh táo, tươi cười, tiếp xúc với mọi người, và rất xinh xắn, tươi tắn lần này.
Quá nhiều năng lượng tích cực trong buổi sáng hôm nay – tôi thầm nghĩ. Chúng tôi vui vẻ đi lại vào quán bar để… uống tiếp round thứ 3. Lần này em vẫn loay hoay chưa tìm được thứ nước uống yêu thích. Chúng tôi cùng bàn với bartender và quyết định chọn Old Fashioned.
Đúng là nó rồi! Một chút whiskey, một chút đắng, một chút ngọt, và một chút chua – em thốt lên.
Tôi uống thử thì đúng là như em nói, nhưng vị whiskey vẫn khá rõ. Với tôi whiskey thì scotch là nhất, whiskey Mỹ cũng tạm được nhưng nếu pha loãng với đá uống vẫn ngon hơn là cocktail. Chúng tôi uống xong round thứ ba rồi rồi quán, ra… tiệm bán rượu để mua thêm gin và tonic về phòng. Tôi đậu xe vào tiệm rượu, nhìn em. Anh mắt em lúc này mang hút hoang dại, một chút gợi mời, màu xanh ánh lên rất rõ trong anh nắng chiều hè, ở Bắc Mỹ sáu giờ chiều trời vẫn sáng trưng trong mùa hè, và mặt trời chỉ lặn sau 8h.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc như vậy rồi bất chợt lao vào ôm nhau và hôn nhau không ngừng nghỉ, ngay trên hàng ghế trước của xe, trong bãi đậu xe của quán rượu. Hương whiskey còn vương rõ trên môi em, tôi có thể cảm nhận được em đã hơi say rồi, còn tôi, con dân Việt chính hiệu thì chưa thể say với chỉ ba ly cocktail đó. Em thì thầm vào tai tôi:
– Lúc nãy ở quán anh muốn thịt em lắm đúng không, nhìn anh mắt anh là biết.
– Đúng rồi – tôi hôn nhẹ em, cười ngại ngùng – anh xin lỗi không cưỡng lại được nên có hôn em một cái trong quán, anh biết em không thích thể hiện nơi công cộng.
– Không cần xin lỗi, em cũng không cưỡng lại được… – rồi em hôn tôi tiếp.
Chúng tôi vẫn hôn nhau say đắm bất chấp mọi ánh nhìn nếu có của người xung quanh. Em chầm chầm rút đầu lưỡi lại, liếm nhẹ lên môi tôi, mái tóc vàng ánh lên theo từng tia nắng, mở cặp mắt xanh ra nhìn tôi lần nữa:
– Anh mua rượu đi, không thì mình làm tình ở đây mất.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/tan-gai-my/
“Đây là ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời em…” – Abby.
Tôi vào mua đúng gin và tonic, và đá rồi chúng tôi quay lại phòng em. Em dẫn tôi vào bãi đậu xe cũ, và do em đã chuyển ký túc xá nên chúng tôi đi vào một tòa nhà khác. Nhìn chung cũng không khác chỗ cũ mấy – một tòa nhà kiến trúc kiểu châu u nằm trên một ngọn đồi nhỏ giữa các cánh rừng trong khuôn viên trường. Em quẹt thẻ vào và chúng tôi lên phòng.
Căn phòng mới theo tôi là cozy hơn, vừa vào cửa bên trái là tủ âm tường với chiếc gương dài, trước mặt là bàn học và kệ tủ, và lần này giường kê cạnh cửa sổ chứ không phải vào góc tường nữa, chiếc bean bag thì vẫn còn đấy.
– Anh có cái này tặng em đây.
– Gì vậy anh?
Tôi lấy trong túi ra hai chiếc áo tay dài, dù gì mùa thu cũng sẽ đến, tôi muốn tặng trước luôn chứ tặng áo cộc tay bay giờ cũng hơi trễ. Một chiếc áo tay dài màu trắng, một chiếc áo kiểu sweater màu xanh. Người em khá nhỏ nên tôi mua cả size XS hết. Em ướm lên người, có vẻ vừa vặn, nhìn tôi cười:
– Aww, cảm ơn anh nhé, anh đâu cần tặng em đâu. Em chả biết mua gì tặng anh cả.
– Em không cần đâu – tôi cười.
Chúng tôi cùng pha gin tonic với đá, tranh cãi với nhau về việc có nên cho lát chanh vào không, và cuối cùng cũng cầm trên tay hai ly cocktail tự pha, ngồi xuống bean bag và chuyền tay nhau cái vape, hút ké hoài của em tôi cũng hơi ngại nhưng mùi vape thơm thì thật khó cưỡng.
– Cuộc điện thoại hôm trước là sao vậy em? – Tôi quyết định phải hỏi.
– Cuộc điện thoại nào anh?
– Lúc hơn 1h sáng, lúc em gọi anh…
– À – em cắt lời tôi, quay mặt đi – Là lúc em say…
– Vậy cuối cùng cái chuyện giới tính là như thế nào em?
– Là em bị bi – sexual, có khoảng 20% thời gian em thích đàn ông – em quay sang nhìn tôi – Em không biết giải thích thế nào…
Tôi chầm chậm uống một ngụm trên tay. Vị gin pha với tonic không còn gắt nữa, chỉ có một vị chua ngọt rất hay, không hiểu sao tôi rất thích món cocktail dành cho nữ giới này.
– Em có tin vào tình yêu không?
– Sao anh lại hỏi? – Em nhìn tôi.
– Vì lần đầu gặp em có nói là em không tin vào tình cảm 1 – 1 nữa. Em cũng bảo là em buồn vì bạn trai cũ của em là gay, xong giờ em cũng đồng tính. Tóm lại anh hơi bị rối, dù em có thể không nhớ em nói gì, nhưng mà nó làm em suy nghĩ.
– Em nghĩ là em có tin. Người em yêu nhất trước giờ, vẫn là cô bé ở K. Không lên đây học như em, mà phải đi làm, nhưng em rất thương bạn ấy. Dù không có nhiều tiền nhưng vừa rồi em vẫn mua giày cho bạn ấy. Cũng rất lâu rồi chúng em không gặp nhau.
– Nhiều lúc em làm anh bối rối.
– Em biết mà anh, em có bình thường đâu. Con gái tuổi này nó vậy đó, haha.
Đây không phải là thông tin mới. Trước đây em cũng từng kể với tôi về một người bạn mà em vẫn luôn nhớ về, tuy vậy tôi không suy nghĩ nhiều, đến giờ tôi mới hiểu ra.
– Vậy xem ra em vẫn hướng về nhà nhỉ, em có định quay lại?
– Em vẫn chưa biết, nhưng hướng về nhà chính là lý do tại sao em ở đây.
– Anh chưa hiểu.
– Em rất bức xúc với môi trường ở nhà, bảo thủ, không quan tâm tới giáo dục. Bọn trẻ ở K đi học mà luôn tin rằng một ngày nào đó chúng sẽ tốt nghiệp rồi đi về làm ruộng. Nhà thờ và những kẻ bảo thủ làm cho giáo dục không phát triển nổi. Anh biết tại sao em vào được W không?
– Thì em apply rồi đi học bình thường.
– Không đâu – em phì cười – trước đó em còn chả biết W là trường quái nào cả, khi được nhận em phải google xem đây là trường nào, ở đâu.
Lúc này thật lòng là tôi có hơi ngạc nhiên. Sau khi đọc blog và báo chí, linkedin của em tôi luôn đinh ninh em có một định hướng phía trước lúc apply vào đây.
– Vậy là sao em?
– Em có một blog – em giải thích – em viết về K, về bức xúc của em, về mong muốn được đấu tranh cho giáo dục. Có một bài viết, em viết về việc gia đình em nghèo như thế nào, phải nhận food stamp, đi chợ 1 tuần 1 lần, và những khó khăn em gặp phải khi tiếp cận thông tin, giáo dục… vì bài viết đó mà ba em dọa đập em, còn dọa giết nữa, haha, nhưng vì vậy mà có một cô đọc được, và liên hệ với em.
– Lúc đó em thấy sao?
– Em thấy bất ngờ thôi. Em không nghĩ mình thông minh đâu, em thấy mình ngu nữa là khác, có lẽ là do em may mắn nữa. Rồi sau đó cô kết nối em với một chương trình học bổng cho các bạn không có điều kiện, họ match em với trường W và đùng một phát, em được nhận.
– Vậy em không tính nộp W à?
– Không anh, em có nộp Wharton, và H, mà đều không được nhận.
Wharton à, trường của Trump đó – tôi cười chọc em.
Lúc đó em chưa biết, haha.
– Anh cũng không được H nhận, lúc đó anh apply hơi ẩu. Người ta ấp ủ mấy năm thi cử bao nhiêu mới apply H, còn anh làm đùng 1 cái apply luôn không suy nghĩ. Phải chi anh cẩn thận lại.
– Nếu anh học H, chắc anh không chơi với em đâu, haha.
– Đâu có, bạn trai cũ của em cũng H kìa, chơi với em bình thường chứ sao?
Đầu tôi lại mơ màng suy nghĩ về H, ký ức đầu tiên là phim… Hàn Quốc về ngôi trường này. Có thời điểm H là tất cả những gì tôi mơ đến, nhưng đời không như là mơ, việc học đại học ở Việt Nam, chỉ đi làm trong nước mà không có kinh nghiệm quốc tế khiến việc học lên cao học ở H khó như bất khả thi. Họ vẫn gọi cho tôi và kêu gọi tôi tham gia các chứng chỉ ngắn hạn, một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ say yes chỉ để lấy cái email đuôi “h. Edu”, haha, đang suy nghĩ bâng quơ thì em ngắt mạch.
– Còn anh thì sao?
– Anh thì sao?
– Anh có tin vào tình yêu không?
– Có lúc có có lúc không, nhưng anh tin rằng tình yêu có chỗ trong vũ trụ này, giống như trong phim Interstellar vậy.
– Em chưa xem phim đó.
– Đại loại là trái đất đang đến tận thế, bụi mặt trời làm cho trái đất khô cằn. Nhân loại phải di cư đến hành tinh khác nếu muốn sống tiếp. Trước đó có một nhiệm vụ đã gửi các phi hành gia đến các hành tinh mà NASA nghĩ có khả năng sống được. Đây là nhiệm vụ đi kiểu cảm tử, nếu đáp xuống mà hành tinh đó không sống được thì phi hành gia đó sẽ chết. Còn nếu sống được, thì sẽ gửi tín hiệu về cho người trái đất biết, họ sẽ di cư đến. Và nhân vật chính trong phim cùng với cô phi hành gia đồng hành nhận được hai tín hiệu từ hai phi hành gia trong nhiệm vụ trước đó. Họ phải chọn xem mình nên di cư đến hành tinh nào. Một hành tinh gần hơn, sự sống rõ ràng hơn, một hành tinh xa hơn, mơ hồ hơn. Nhân vật chính muốn đi gần, nhưng cô nhân vật nữ quyết phải đi đến hành tinh có tín hiệu xa.
– Tại sao vậy anh?
– Thì nhân vật chính cũng thắc mắc như vậy, dù nhân vật nữ thuyết phục cỡ nào ảnh cũng không tin. Cuối cùng ảnh điều tra ra là, cái hành tinh ở xa đó, phi hành gia phát tín hiệu về có quan hệ với cô này. Cô này vì yêu anh ta nên quyết tâm đi đến đó, để cứu anh ta nữa. Nhân vật chính nói, cô để tình yêu làm chi phối suy luận, sẽ làm hỏng nhiệm vụ. Không thể vì tình yêu mà để nhân loại diệt vong được.
– Ahh, cũng đúng nhỉ?
– Nhưng cô ấy lại giải thích lại. Tình yêu là gì? Tại sao các con vật khác không thể hiện rõ ràng được mà lại là con người? Tại sao tình yêu khiến tôi bất chấp bao nhiêu khoảng cách, khó khăn, bao nhiêu năm ánh sáng để tìm lại anh ta? Chẳng phải đây là một đặc ân của con người sao? Và nếu lựa chọn của tôi là đúng, thì tình yêu chính là lý do nhân loại không diệt vong. Tình yêu là thứ duy nhất có thể vượt qua cả không gian và thời gian… “Love is the one thing that transcends time and space”(đoạn này mình paraphrase nhé)
– …
– Em thấy sao? Ông nhân vật chính thì đứng hình thôi. Nhưng ông vẫn không thay đổi lựa chọn, và ông lựa chọn sai, haha, cô kia mới đúng.
– Em nghĩ vũ trụ phức tạp hơn thế, nếu có điều gì đó cứu được nhân loại thì nó phải hơn là tình yêu. Nhưng em cũng thích về vũ trụ đấy, kỳ sau em sẽ có lớp thiên văn học.
– Thích nhỉ, chắc em sẽ học quan sát sao, maybe em sẽ tìm ra người ngoài hành tinh.
– Haha, maybe.
Câu chuyện vẫn thao thao bất tuyệt như vậy. Ngoài trời hoàng hôn đã buông xuống. Chúng tôi lại quay về với những lần trước, chill trong căn phòng nhỏ với khói thuốc thơm, tiếng nhạc mân mê và những hớp rượu ngọt đắng.
– Anh có tin là trí tuệ nhân tạo sẽ lấn át con người trong tương lai không?
– Chà, chủ đề lớn đấy, em thì sao, có tin Elon Musk không?
– Em tin, nên em mới tin vào resisting reduction. Nếu chúng ta đơn giản hóa mọi chuyện, để mọi thứ cho A. I, một ngày nào đó, nó sẽ có nhiều thông tin hơn ta và chắc chắn sẽ suy luận tốt hơn ta.
– Cũng đúng, nhưng suy cho cùng A. I cũng chỉ là thuật toán trên data, nếu mình ít cho data lại thì nó sẽ ngu lại thôi, trừ khi mình cho nó khả năng tự viết thuật toán mới và đưa ra những suy luận mới. Nó sẽ thay đổi trước cả khi mình kịp nghĩ đến, đó là lý do con người sợ A. I.
– Chính vì vậy nên em mới nghĩ, không nên quá phụ thuộc vào nó.
– Chà, vũ trụ và A. I, em làm anh nhớ tới game Mass Effect.
– Là game gì anh?
Tôi ngồi thẳng lại, đã đến lúc chuyển sang chế độ nerd và giải thích cho em những điều tôi rất thích mà ít chia sẻ với con gái, chống chỉ định nói những chuyện này lúc tán gái nhé.
– Đại loại là có một chủng tộc ở hành tinh khác, rất tiến bộ, từ rất lâu rồi. Họ có thể đi khắp vũ trụ và giúp đỡ các chủng loài khác. Rồi họ tạo ra một con robot, và giao nhiệm vụ cho nó là phải làm sao để vũ trụ tốt hơn. Con robot này ngâm cứu rất lâu, quan sát rồi học hỏi rồi ra kết luận là: Nếu muốn vũ trụ tốt thì các giống loài không nên quá phát triển.
– Wow, em có thể hiểu tại sao, rồi sao anh?
– Rồi nó quay lại… tiêu diệt chủng loài này, và các loài quá phát triển trong vũ trụ. Kết luận của nó là khi một nền văn minh bắt đầu phát triển đến mức ra vũ trụ, liên lạc với các hành tinh khác, là lúc vũ trụ rối loạn, không giữ được tính ổn định nữa. Từ đó về sau, cứ mỗi 50,000 năm, con robot này thức dậy 1 lần, nó cùng với robot đệ của nó đi lùng những loài thông minh trong giải ngân hà, rồi giết hết, loài nào ăn lông ở lỗ thì để lại, hẹn lần sau. Trong Mass Effect thì thế giới loài người đã chạm mức phát triển đủ để bị tiêu diệt, nhưng dĩ nhiên mình đóng vai anh hùng, liên kết các giống loài trên vũ trụ lại và chống lại con robot này.
– Nghe hay nhỉ, cũng rất logic.
– Đúng rồi em, game này, vô tình hay cố ý, đã góp phần lý giải nghịch lý Fermi.
– Nghịch lý Fermi?
– Đơn giản là dựa trên xác suất thống kê, có tỷ tỷ hành tinh, kể cả 0.0001% Trong số đó có sự sống, thì hẳn là ta đã bắt được tín hiệu rồi, ánh sáng, sóng radio, âm thanh, bất kể gì. Nhưng tuyệt nhiên ta chưa bắt được gì cả, như vậy rất vô lý, vì khả năng trái đất là nơi duy nhất có sự sống gần như bằng 0. Như vậy thật ra là nghịch lý. Nhưng theo Mass Effect thì giống nào sắp đủ trình văn minh ra vũ trụ thì bị diệt cả rồi, hehe.
– Vậy em sẽ ngồi chờ ngày tận thế đây.
Chúng tôi nhìn nhau cười, và điều gì đến cũng đến, chúng tôi lại hôn nhau. Tôi cởi phăng hết đồ em, còn em không quên vật tôi xuống bean bag và bắt đầu hôn khắp người tôi. Em ngậm lấy tôi lúc này đã căng cứng, từng nhịp chầm chậm em làm thời gian với tôi như đứng lại. Tôi lấy tay xoa ngực em và cảm nhận lại sự hưng phấn của em. Nếu tôi không stop lại, chắc em cứ ngậm lấy tôi cả buổi tối. Tôi kéo mặt em lại hôn, rồi hôn xuống ngực em, áp mặt mình vào sự mềm mại ấy. Chúng tôi chuyển lên giường và trong cơn đê mê, em thốt lên.
– Anh cho vào trong em đi…
– Em chắc không?
– Em có birth control. Làm ơn đi anh, hãy cho vào đầy người em.
Và tôi làm theo lời em, mọi thứ tuôn trào. Chúng tôi nằm lên nhau trên giường, ôm lấy nhau không rồi, bộ ngực trần của em nằm áp vào người tôi, một cảm giác thật ấm áp. Em vén mái tóc vàng lên, nhìn tôi và nói trong hơi thở nhanh chưa hồi sức:
– Anh nè, có điều này em muốn làm lâu lắm rồi, mà chưa làm được. Hôm nay anh làm với em nhé?