Cua Gái Mỹ - Phần 7
Vì đã ăn no sushi nên thật ra tôi không có nhu cầu đi ăn gì cho lắm, nhưng cũng muốn chiều em, nên tôi hỏi em muốn đi đâu. Sau một hồi dò tìm và thỏa thuận chúng tôi quyết định đi Mcdonald’s (tụi Tây thích ăn đồ fastfood hoặc pizza đêm khuya y như dân mình hay nửa đêm ăn mì gói). Search google chỉ còn một tiệm ở đường cao tốc cách đây 20p nên chúng tôi mặc lại quần áo và đi bộ ra lại xe tôi. Trên đường đi là những cuộc hội thoại không ngừng. Gần 1h sáng, cả con phố trung tâm vắng lặng chỉ còn mỗi chiếc xe đen đậu trên đường, trước cửa tiệm Starbucks.
– Nhìn kìa, có mỗi một chiếc xe còn lại, chắc chắn không phải là xe anh! – Tôi nói.
– Hẳn là không phải xe anh – Em cười theo.
Cả hai cùng leo vào xe ngồi, rồi tôi bật GPS lên chạy.
– Không phải là xe Mercedes có hệ thống tự động đậu vào lề nên em thông cảm nhé – tôi nói, nửa trêu em, nữa cũng muốn xem xét kỳ vọng của em như thế nào. (Thật ra xe mình ở Việt Nam cũng hơn tỷ mà bên này nó bình dân như xe Wave thôi)
– Xời, có sao đâu anh, em được chở đi là vui rồi – em vui vẻ ngồi cạnh và thắt dây an toàn.
Chúng tôi chạy nhanh đến Mcdonald’s. Thật lạ thay dù hôm nay đã lái xe cả hơn cả trăm dặm nhưng lần này tôi không thấy mệt mỏi, mà thấy vui và hứng khởi chạy xe như vừa bắt đầu một hành trình mới (dù chỉ chạy có 20p).
Chúng tôi đến quán và gọi đồ ăn, em gọi một phần burger nhỏ còn tôi gọi thêm mấy miếng nuggets ăn cho đỡ buồn miệng. Em lấy thẻ DEBIT ra, bắt chéo tay cầm thẻ ấn ấn vào cằm ra vẻ đăm chiêu, tiếp viên hỏi:
– Chị có lấy nước gì không?
– Cho mình một ly trà chanh nhỏ… – em vẫn suy nghĩ, tỏ ra một chút bối rối, rồi lại đổi ý – à mà thôi, không nước cũng được…
Dĩ nhiên mọi cử chỉ của em không lọt khỏi mắt tôi, tôi biết ngay từ đầu là mình sẽ trả hết nhưng vẫn quan sát xem em làm như thế nào.
– Sao không lấy nước đi em, uống cho thoải mái chứ lo gì – tôi cười và lấy thẻ ra.
– Ah – Em nhìn, hiểu ý – Vậy cho mình một ly trà nhỏ nhé!
– Sao em không lấy ly vừa hay ly lớn luôn?
– Không sao anh, em uống ly nhỏ được rồi.
Em làm bao nhiêu kỷ niệm thời sinh viên của tôi ùa về. Những ngày của tuổi trẻ, sống vô tư, chỉ có học, làm thêm, và suy nghĩ mình sẽ sống hết tuần như thế nào với số tiền ít ỏi trên tay – ăn uống mua gì cũng phải dè chừng, và dĩ nhiên những ký ức vui không bao giờ có thể kể hết của tuổi trẻ. Chúng tôi rồi tiệm và chạy về ký túc xá của em, bật nhạc hát ầm cả xe. Chạy trên cao tốc nhanh điện thoại tôi rơi khỏi khuôn cắm điện thoại trên xe, em nhặt lên nhưng không biết cách lắp lại, đành một tay cầm điện thoại đưa lên cho tôi nhìn GPS, tay còn lại giữ túi đồ ăn Mcdonald’s, miệng hát vô tư còn người thì lắc lư, một hình ảnh dễ thương hết biết. Rồi em hướng dẫn tôi đậu xe trong khuôn viên trường và chúng tôi quay lại phòng em.
Chúng tôi vừa ăn, vừa nghe nhạc và tán gẫu linh tinh. Tôi hỏi em đã đi những nơi nào, DC, NY, Texas, Chicago, Tokyo – em trả lời.
– Em thích NY không? Tôi hỏi.
– Không dành cho em rồi anh. Thành phố quá chật chội, đông đúc, em cảm thấy ngợp. Dẫu sao thì em vẫn là một country girl mà anh. Còn anh thì sao?
– Anh thì ok. Anh là city boy, NY hẳn có cái tốt và xấu, như bao thành phố lớn khác. Nhưng anh cũng có mong muốn được là một phần của NY – cảm giác như mình ở trung tâm thế giới – thành phố không bao giờ ngủ.
– Hẳn rồi, đã có một thời em cũng đi NY liên tục, còn ở Upper East Side nữa. Thằng host còn hứa dẫn cả bọn đi du thuyền chơi.
– Em chơi với dân đại gia dữ? – Tôi ngạc nhiên.
– Không phải bạn em, bạn của Ex.
– Là cái cậu bị gay à?
– Đúng rồi. Cái thằng host là bạn của nó, rồi chúng nó rủ nhau làm tình cặp, thằng host và bạn gái nó và em và ex. Em không thoải mái lắm nhưng vẫn chiều ex, cuối cùng vào cuộc ex em nó chỉ tập trung vào thằng kia, bỏ em bơ vơ.
Tôi nghe chỉ biết cười.
– Vậy thì đúng là gay rồi, trớ trêu nhỉ.
– C’est la vie – Em chốt.
– Em biết tiếng Pháp à – tôi ngạc nhiên.
– Không đâu – Em cười – vì anh trai em hay nói vậy thôi, thật ra em ghét mấy đứa Pháp lắm.
– Sao em ghét?
– Có một đứa học cùng em, rất chảnh chọe. Lúc nào cũng than phiền, đã có white privilege (lợi thế da trắng) rồi mà suốt ngày than phiền, kiểu thế giới bất công với nó lắm ý. Em ghét nên em chôm luôn cái áo khoác da của nó – em chỉ tay vào chiếc áo treo trên ghế.
Tôi cười, thầm nghĩ em cũng trẻ trâu không kém gì ai đâu. Rồi tôi kể em về những trải nghiệm của tôi ở Pháp, những ngày rong ruổi một mình ở Paris với bao nhiêu cảm xúc trái ngang. Chuyến xe lửa nửa đêm về Toulouse và những cơn mưa lất phất đầu hè. Những ngày tôi vẫn tin rằng, tính yêu của em ấy dành cho tôi là đẹp nhất – nhưng dĩ nhiên tôi không kể về những mạch suy nghĩ đó.
– Anh còn đi đâu nữa không?
– California, của nắng và gió! Anh chạy xe từ San Diego đến Los Angeles, Đại Lộ Hollywood! Mà thật ra chả có gì hay ho ở đó cả, toàn khách du lịch và mấy thằng bán hàng rong người đầy mùi cần sa. Anh thà đi bộ trong công viên lên đồi Hollywood, hoặc ở bãi biển Santa Monica còn hơn. Nhưng năng lượng của California luôn làm anh cảm thấy thoải mái. Em có biết rằng có một khu người Việt rất to ở Cali không?
– Thật à, em không biết. California với em cũng như NY vậy, quá đông và nhiều năng lượng, nếu em muốn đi, chắc phải chuẩn bị tinh thần trước, không phải muốn đi là đi đâu.
– Vậy nếu là Cali chắc em hợp với khu vùng Vịnh hơn, ngoại ô San Francisco. Cũng nắng và gió nhưng nhẹ nhàng hơn, em có thể vào thành phố, còn không thì tận hưởng cuộc sống small town ở ngoại ô, xung quanh là những Kỹ Sư phần mềm ở thung lũng Silicon.
– Maybe, em cũng không biết được.
Chúng tôi ăn xong, gói ghém và xử lý xong rác, rồi tiếp tục nghe nhạc và trò chuyện trong ánh đèn mờ ảo. Em hỏi tôi có muốn bật nhạc của tôi chọn không. Tôi suy nghĩ một chút rồi chọn Amy Winehouse – Back to Black. Em tròn mắt nhìn tôi:
– Anh cũng thích Amy Winehouse à?
– Anh hỏi em mới đúng, giới trẻ có ai nghe nhac Amy nhiều đâu.
– Anh làm như anh già lắm đó – Em nhìn tôi cười.
Rồi em hút nhẹ vape và chầm chậm hát theo những lời nhạc da diết của Amy – “Chúng ta chỉ nói chia tay bằng lời nói thôi, em đã chết đi cả trăm lần. Anh quay lại với cô ta, còn em, em quay lại với bóng đêm”. Từng làn khói vút qua mặt tôi, hương xoài làm đầu óc tôi thư thái. Tôi cũng hát theo em và cả hai lại ôm nhau, hôn nhẹ vào tai nhau những cái hôn sởn gai ốc. Nếu có ai đó viết nhạc cho Abby, thì đó chính là Amy Winehouse, mỗi câu chữ, mỗi lời hát với chất giọng khàn đặc trưng, trên nền nhạc có hơi hưởng jazz tạo nên một cảm giác vừa u buồn, vừa gọi cảm khó tả. Ai đó đã nói nghe nhạc của Amy, chỉ muốn uống whiskey và hút thuốc một mình, thật không sai được. Em, chuyển bài, như thể muốn chứng minh quan điểm của tôi. You know I”m no good của Amy Winehouse.
– Gặp anh ở tầng dưới, trong quán bar và đau đớn… – em chầm chậm hát theo, mắt nhìn tôi, nửa trên bắt đầu di chuyển nhẹ.
… rồi anh lại gần tôi và hít một hơi vào, như thể tôi là rượu Tanqueray – em chầm chậm cởi áo ra, cơ thể vẫn uốn theo điệu nhạc. Còn tôi thì vẫn đứng hình, nhìn em và cố ghi nhớ từng khoảnh khắc này.
… Em đã nói với anh rồi, em chính là rắc rối đấy. Anh biết là em không phải gái ngoan mà.
Em tiếp tục hát theo đoạn điệp khúc. Phần trên chỉ còn chiếc bra, rồi em nhón lên hôn vào tai tôi và dùng lưỡi liếm nhẹ vào má. Lúc này gai ốc tôi chợt nổi lên, nhưng không hẳn chỉ là dục vọng, hay mong muốn được làm tình, mà mong muốn được ôm em vào người, được lưu lại khoảnh khắc đầy sexy này mãi về sau. Tôi ôm em và xoa nhẹ vào lưng em, còn em vẫn dí trán vào cầm tôi, miệng lẩm bẩm từng lời hát, hai tay cũng xoa lưng tôi thật chậm.
Mọi thứ cứ như thế mà diễn ra, hết bài hát này đến bài khác khác. Những bài nhạc da diết của Amy, Valerie, Rehab (đặc biệt em rất thích bài này vì em cũng từng đi rehab). Sau đó, vì biết tôi thích John Mayer, em chuyển sang bài “Slow dancing in a burning room”, và trên tiếng kèn gợi cảm ấy, em bắt chéo hai chân lại, nhón chân lên hôn tôi, rồi cởi nốt bra của em ra theo điệu nhạc. Nếu ai đã từng xem Eva Green cởi đồ trong phim The Dreamers trên nền nhạc thì nó giống như vậy đó. Tôi hôn em và hôn lên phần ngực trên của em. Hai chân em vẫn nhún nhảy còn miệng thì không ngừng hôn vào mặt cả cổ tôi, và lẩm bẩm theo lời bài hát, được một lúc thì em đẩy tôi xuống giường và nằm lên. Cả hai cùng ôm nhau thật chặt. Em tắt ánh đèn cuối cùng, ánh sáng duy nhất trong căn phòng là trên chiếc vape của em, có đủ 7 màu, chớp tắt theo từng giây.
– Anh biết bài Lost on you không? – Em thì thầm vào tai tôi.
– Không em, ai hát vậy?
– Ca sĩ tên là LP. Chị này có cover bài Halo của Beyonce, nhưng bài Lost on you thì đúng là tuyệt phẩm. Cho anh nghe nè.
Bản nhạc quả thật như em nói, đau đớn, day dứt, nhưng đi nhanh vào lòng người. Em hát theo phần điệp khúc, “cùng nâng cốc cho những gì em đã mất đi cùng anh, từng giờ từng phút em đã mất đi cùng anh…” Lúc này cả tôi và em đều đang nằm trên giường, chiếc giường đơn nhỏ xíu chỉ vừa đủ rộng cho hai cơ thể nằm quấn lấy nhau. Em nằm trong, sát tường và vừa hôn tôi, vừa thả khói vape nhè nhẹ, vừa uốn cơ thể theo điệu nhạc và hát theo. Trong bóng đêm và ánh đèn nhá nhem, từng đường cong cơ thể của em hiện lên, cùng với làn khói mập mờ, nhưng lạ thay hình ảnh này không hề mờ, mà lưu đậm trong tâm trí tôi.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/tan-gai-my/
Chúng tôi nằm vẫn ôm nhau, trao cho nhau không biết bao nhiêu nụ hôn, nói với nhau không biết bao nhiêu câu chuyện. Tôi nghịch ngợm, chơi với mái tóc và đôi mi của em, còn em có những lúc xấu hổ, dí mặt vào ngực tôi như một cô bạn gái đang làm nũng. Chúng tôi cứ như vậy mà không biết thời gian trôi qua bao lâu. Cả đời tôi đây mới là lần thứ hai trải qua cảm giác này, không say, không buồn ngủ, nhưng cả cơ thể và tâm hồn cứ tê đi theo dòng nhạc, và những cái hôn không thấy hồi kết.
Từng tia sáng nhẹ hắt qua cửa sổ nơi đầu giường, làm gián đoạn cuộc ân ái của chúng tôi.
– Ơ, đã sáng rồi à – tôi ngạc nhiên.
– Em cũng ngạc nhiên đấy, thời gian trôi qua nhanh quá anh nhỉ.
Tôi nhìn đồng hồ, 5: 30 sáng. Vậy mà cô gái này đêm qua bảo với tôi rằng chỉ thức được đến 10 giờ.
– Nhanh thật – tôi thì thầm.
– Người ta nói, khi mình quá enjoy điều gì, mình không để ý đến thời gian đâu – em thì thầm trong nụ cười lém lỉnh, còn tôi gật gù đồng ý.
– Hôm nay em có plan gì không?
– Em giặt đồ, và làm bài một chút.
– Ok, em có muốn qua nhà anh ăn trưa không? – Tôi hỏi.
– Qua nhà anh à? – Em tròn mắt nhìn tôi.
Dĩ nhiên em biết tôi không sống một mình mà ở với người thân, đó là lý do mà em ngạc nhiên.
– Đúng rồi. Anh nói với dì anh là anh có quen 1 cô sinh viên, nhưng cô ấy cũng khó khăn, nhiều lúc ăn uống không đàng hoàng. Dì anh bảo cứ mang cô ấy qua nhà đi, để dì nấu đồ ăn cho ăn.
– Trời ơi, dễ thương quá đi – Em cười ngạc nhiên.
– Vậy em cứ làm việc của em đi, sáng anh sẽ về, trưa anh sẽ qua đón em qua nhà anh, ok chứ?
– Ok anh.
– Vậy bây giờ mình ngủ một chút nhé, để lát còn dậy.
Rồi hai chúng tôi ôm nhau và dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ bắt đầu bằng buổi sáng. Tôi vẫn suy nghĩ mông lung nên không ngủ sâu lắm. Nằm quay qua quay lại một lúc thì đồng hồ chỉ 7: 30 sáng, ánh nắng hè chói chang hơn lọt vào căn phòng lúc này đã bừng sáng. Có lẽ đã đến lúc dậy rồi, kết thúc một đêm mà tôi vẫn cảm giác đã trôi qua như một giấc mơ.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/tan-gai-my/
Tôi khẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng để em không thức giấc, tuy vậy thật khó khăn để buông em ra trên chiếc giường nhỏ xíu để em không hề hay biết. Khi tôi rút tay ra khỏi người em em di chuyển nhẹ, rồi mắt hé mở. Tôi vươn vai quay sang nhìn em, còn em hé nụ cười bình minh nhìn tôi, chào tôi với mắt mở ti hí. Rồi nhận ra tôi đã ngồi dậy, em vươn hai cánh tay ra, ra hiệu cho tôi một cái ôm. Bộ ngực trần khẽ chuyển động nhẹ, thật là dễ thương hết biết. Tôi cúi xuống ôm em, lẩm bẩm vào tai em hỏi em ngủ có ngon không. Rồi tôi nói mình chuẩn bị về để cho em nghỉ ngơi, làm những việc em cần làm rồi trưa sẽ quay lại đón em sang nhà.
– Em nghỉ ngơi đi nhé, anh đi đây.
– Khoan đã, em phải đưa anh xuống, luật ở đây là vậy.
– Ohh, nhưng anh nhớ đường ra mà, em nằm ngủ đi cho khỏe.
– Không được đâu anh.
Rồi em trở mình dậy, chúng tôi cùng mặc đồ, gương mặt em vẫn ngái ngủ thật dễ thương. Em đưa tôi xuống cửa, không quên chào nhau cái hôn tạm biệt. Tôi lấy xe, về nhà mà trong lòng vui đầy hứng khởi. Tôi tranh thủ ngủ thêm một chút, rồi ăn sáng, ngồi xem TV mà lòng không khỏi mong chờ đến trưa để đưa em qua, tôi đã dặn dì là hôm nay sẽ có khách. Chợt điện thoại rung lên.
– Anh nè, em rất thích được qua nhà anh ăn uống. Nhưng hôm nay em cảm thấy mệt quá, chắc em chỉ ở nhà dọn dẹp rồi làm bài thôi. Anh thông cảm nhé, mỗi lần period em không muốn makeup đi ra ngoài đường tí nào.
Đọc mà hơi buồn một chút, chắc là em lười ra ngoài thật.
– Anh đây, em ngủ có được không? Anh nói nghe nè, đi qua nhà anh gần thôi, cần gì makeup, ăn xong em đỡ mệt đó.
– Không đâu, em cần makeup, đi qua nhà anh mà. Em vẫn đang nằm ngái ngủ đây. Anh thông cảm nhé.
– OK anh hiểu, thôi vậy em ngủ tiếp đi. Khi nào em dậy thì nhắn anh, tầm trưa trưa anh mang đồ ăn qua cho em ăn, chứ mệt mà không ăn gì thì không tốt, deal nhé?
– Nhưng như vậy phiền anh quá.
– Không có gì đâu, gần mà, em ngủ đi, dậy nhắn anh.
– Ok.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy mình dại gái như vậy, nhưng nghĩ cũng kệ, vì em cũng ở gần, và vì em cũng cần phải được chăm sóc tốt hơn. Dù vậy tôi cũng có một nỗi lo nhỏ là em sẽ lại biến mất, không nhắn lại gì tôi nữa, nếu vậy thì cuộc gặp khó quên hôm qua chắc chỉ là duyên thôi, lòng tự trách mình sao lại bỏ về nhà sớm đến như vậy. Đến hơn 11 giờ thì điện thoại lại rung.
– Em dậy rồi.
Tin nhắn mong chờ đây rồi. – Tuyệt, em làm việc của em đi, sau giờ trưa anh mang đồ ăn qua.
– Tuyệt, gặp anh sau.
Tôi nhờ dì chiên dùm mấy cuốn chả giò chiên, bỏ thêm nước chấm chua ngọt rồi lên xe chạy qua chỗ em. Sau 12h trưa nắng gắt chói chang, nhưng khuôn viên trường nhiều cây xanh cùng cái hồ to ở giữa có phần làm dịu cái nóng đi. Đi bộ từ xe đến ký túc xá của em mà lòng tôi không khỏi gợi nhớ đến ngày đầu đến đây, quả là một ngày khó quên. Em xuống mở cửa cho tôi và chúng tôi lại lên phòng.
– Em biết anh mang gì cho em không?
– Đồ ăn gì đó, em không đoán được?
– Là springrolls đó, em ăn bao giờ chưa?
– Chưa, nhưng em có nghe qua rồi – Em cười tươi – cảm ơn anh nha.
Rồi tôi mở hộp chả giò và nước chấm ra, nói em ăn luôn cho nóng, thay vì ăn trong hộp cho nhanh, em quả quyết lấy đĩa và đũa ra ăn cho đúng hình thức. Tôi bật cười vì sự trẻ con này. Vì ký túc xá không có bàn nên em để đĩa lên ghế, ngồi bệt dưới đất và ăn. Em dùng đũa gắp, chấm rồi ăn như người Việt.
– Em dùng đũa giỏi vậy! Anh ngạc nhiên đó.
– Ohh, lúc trước em không biết, qua Nhật ai cũng ăn đũa mỗi mình em không ăn được, nên em quyết tâm tập cho bằng được mà thôi – Em nói rồi bắt đầu nhai, rồi quay sang nhìn tôi – Trời ơi ngon quá đi!
– Hehe, một trong những món ngon của Việt Nam mà em. Anh không biết em ăn cay tốt hay không nên không lấy quá nhiều nước sốt.
– Em ăn được mà anh, ngon quá trời. Anh không ăn à?
– Anh ăn rồi.
– Thì ăn thêm đi, phụ em chứ em ăn không hết đâu.
Em dễ thương như vậy sao tôi từ chối được, em đứng dậy định lấy đũa cho tôi thì tôi ra hiệu không cần, rồi lấy tay bốc một cuốn ăn luôn.
– Ohhh, anh không dùng đũa à?
– Không cần đâu em, ăn vậy luôn cho nhanh – Tôi cười.
– Vậy thì em cũng ăn kiểu anh luôn – em cũng cười rồi cả hai cùng bốc chả giò, chấm rồi ăn như hai đứa sinh viên chết đói, miệng không ngừng líu lo những câu chuyện.
Hình ảnh cô gái Mẽo ăn chả giò trên ghế (chiếc áo da chôm của em francaise, haha)
Xong xuôi, em xếp đũa và đĩa lại, chúng tôi cùng đi ra ngoài khu bếp chung của ký túc xá. Em mở cửa đi phía trước, tay cầm đĩa, tôi đi phía sau, quan sát mái tóc vàng nâu xoăn nhẹ của em dịch chuyển theo từng bước đi trong hành lang. Cái dáng đi của em, theo suy nghĩ của tôi, rất là gợi đòn. Cặp mông lắc lư nhìn chỉ làm cho tôi muốn vỗ mấy cái theo thói quen. Tôi lấy điện thoại ra, quay lại dáng đi đó. Em quay lại nhìn tôi cười:
– Anh làm gì vậy.
– Anh làm paparazzi cho em đó, nhìn cái dáng đi của em cute không chịu được, anh nhìn muốn spank mấy cái ghê.
– Đâu em xem thử.
Tôi đưa điện thoại cho em xem.
– Yeah công nhận là hơi dẹo nhỉ, haha – em cười.
Sao lúc em tỉnh không say, em lại dễ thương đến như vậy? Em rửa đĩa nhanh rồi chúng tôi quay lại phòng, em bật nhạc lên và chúng tôi ngồi xuống bean bag. Tôi có mang hai chai rượu, một của dì tôi không uống, một là rượu Canada của các bạn mang tặng, vì cũng hơi ngại việc tôi toàn uống rượu em mời. Tôi dặn em cất vào tủ lạnh sau này uống nếu cần, suy cho cùng trưa nay chúng tôi cũng không cần rượu. Rồi tôi tò mò, hỏi em về chuyện trước đây.
– Em đã đi rehab như thế nào?
– Anh tò mò à? – Em nhìn tôi.
– Đúng rồi, em không cần kể nếu em không muốn.
Có gì đâu anh – em cười – lúc đó em bỏ lớp, ai cũng thắc mắc. Rồi cô Trưởng Khoa tìm lên phòng em, đưa em nhập viện. Người ta nói em phải thay đổi. Cô là người thương em nhất, rồi cô vào phòng em, đóng hết quần áo vào vali rồi kéo em đi vào rehab luôn.
– Sau đó em thấy sao? Mà sao lúc đầu em lại dính vào mấy cái này?
– Vì em không thể nói “không”, em muốn hòa nhập, ai mời gì em cũng chấp nhận cả, vả lại, em không ngủ được.
– Sao em lại nghĩ như vậy? Em đâu cần phải làm gì cũng phải làm theo người khác mới là cool. Nhất là văn hóa ăn nhậu của tụi ở đây thì có gì hay.
– Đó là lý do em quý cậu bạn Bangladesh của em. Nó không chơi với em vì gì cả, thậm chí cũng không muốn ngủ với em. Lúc em hỏi, này tại sao mày chơi với tao, nó nói vì mày cool, tao thích, vậy thôi. Điều đó làm em ngạc nhiên, và thấy nó rất đáng trân trọng. Tiếc rằng vì nó đi bán cỏ mà không được quay lại Mỹ nữa.
Đại loại cậu bạn này là dân nhà giàu ở Bangladesh, sang Mỹ học (thật ngạc nhiên là lại học chung trường với tôi), rồi kinh doanh cần sa, sau đó bị phát hiện và không được nhập cảnh Mỹ nữa, riêng tôi thì thấy đáng đời dù em có buồn cho cậu này bao nhiêu. Em kể tôi em có chơi với hội bạn thích xe cộ nữa, trước cũng date với cậu này nhưng sau thì chơi như bạn bè, vì em thích hội bạn đó. Em cho tôi xem instagram của mấy cậu này thì đúng kiểu công tử bên này, chỉ có thú vui đi học, đi độ xe, rồi vui chơi với nhau, cuộc sống dễ dàng như vậy nói thật cũng làm tôi ghen tị. Tuy nhiên tôi vẫn tỏ ra bình thường, không dễ bị ấn tượng vì những thứ trẻ trâu như vậy.
– Xe cộ thì anh cũng ấn tượng đó, nhưng anh cũng thích đi máy bay, đi tàu biển nữa, hehe.
– Em chưa lên một chiếc thuyền bao giờ – em thú nhận.
– Thật à? Ở nước anh có một thành phố biển tên là Nha Trang. Đợt anh đến Nha Trang, anh lên thuyền rồi đến các đảo, gọi là các Hòn. Sau đó họ hay dừng thuyền giữa biển rồi mọi người nhảy xuống bơi, như trong phim đó. Ông hướng dẫn viên còn đem theo cả quầy bar nổi trên nước, sau đó mọi người bơi đến quầy bar, ông hướng dẫn viên vừa nổi trên nước vừa pha rượu, mọi người vừa bơi vừa uống shot, vui lắm.
– Nghe vui thật đấy, nhưng em sợ lắm, chắc không dám đi đâu.
– Em sợ nước ah? Hay sợ biển – Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn em – Tại sao vậy?
– Em sợ biển. Em đoán là có thể lấy em ra khỏi bang K, nhưng không thể lấy bang K ra khỏi em được – em nhìn tôi cười.
Sau này em có quay lại K không? Sau khi học xong đó?
– Em chưa biết, nhưng chắc là sẽ có, người ta muốn em quay lại.
Người ta? Là ai.
Em quay sang nhìn tôi, cả hai vẫn đang tựa lưng ôm nhau ở bean bag.
– Là những người hỗ trợ học bổng cho em lên đây. Em có cái giá phải trả cho việc đi học này. Sau này họ muốn em về, và chạy vào chính trường.
– Thượng nghị sĩ? Nhưng em là liberal mà, không tính như thế nào với một bang đỏ như K?
– Em chưa biết, em sẽ xem xét như thế nào. Người ta bảo câu chuyện và tiểu sử của em rất thích hợp để chạy đua tranh cử. Mà anh này, anh có biết thượng nghị sĩ bang K là trùm của Đảng Cộng Hòa không? Thật trớ trêu.
– Thật à, anh không biết.
Hôm nay trưa nắng gắt như ngày đầu chúng tôi gặp, nhưng em đã kéo rèm lại, căn phòng nửa sáng, nửa tối, sáng màu của bóng râm, làm tôi gợi nhớ đến những ngày nắng nóng quê nhà. Rồi em kể cho tôi thêm về tình hình chính trị, cuộc sống ở bang K. Nếu ghép mảnh đời em lại, mọi thứ dần trở nên có lý hơn. Em không sống với mẹ từ nhỏ, mà với người cha cứng nhắc, gia trưởng, cùng ba ông anh trai lớn hơn nhiều.
Lúc nhỏ ba em cũng thương em, mà theo một kiểu thương của người Mỹ tôi mãi không hiểu được. Em cho tôi xem hình lúc em tầm 7, 8 tuổi, đi bộ trong rừng cùng với chú mèo, rất dễ thương. Em nói em thích mèo mà mỗi lần đem mèo về nhà nuôi, ba em ngoài mặt vẫn ok nhưng sau lưng thì đem… giết đi. Đến khi em thắc mắc mãi sau mèo nào đem về nuôi cũng chết thì dì em kể, từ đó về sau em không dám nuôi thú cưng nữa.
Ba em là kiểu người, có thể cùng chơi với em, dạy em chạy xe, máy móc, bắn súng, nhưng cũng có thể bỏ em ở bìa rừng mà không đón trong vài tiếng, vì “ngày xưa ông nội nuôi tao như vậy thì mày cũng như vậy được”, hoặc luôn luôn dọa em là “tao sẽ giết mày nếu mày date mấy thằng nigga”. Đến khi em có tin được W nhận với học bổng, dù là một tin đáng tự hào vì W là một trong top 3 những trường liberal arts của Mỹ, em vẫn không dám nói với ba vì W cũng là trường của một nhân vật khá nổi của đảng Dân Chủ. Ngày ba em biết, không một nụ cười, không một lời khen, “vậy là mày sẽ lên trường của bọn Yankee học à phải không?” – (Yankee là cách những người miền Nam gọi phía Bắc). Em đi học, và không quay đầu lại. Các anh trai dần lớn cũng có gia đình và cuộc sống riêng nên ngoài việc chơi đùa lúc nhỏ, cũng không chăm sóc em được mấy. Ở một môi trường mới, xa lạ, phóng túng, không bị kiểm soát, với tinh thần muốn quên đi, thoát ra khỏi quá khứ, em trở thành con người như vậy đó.
Tôi dĩ nhiên chỉ nghe chuyện mà không bình luận mấy, chỉ hỏi thăm vu vơ thôi. Tôi cảm nhận mình có một tình thương với cô gái này, không phải là yêu thương trai gái, mà như một chút thương cảm, một chút tiếc nuối, phải chi em gặp tôi sớm hơn, phải chi em gặp được những người bạn tốt hơn, phải chi em có một người mẹ, có lẽ cuộc sống em đã không rắc rối đến như vậy. Dĩ nhiên tôi giấu những suy nghĩ đó, suy cho cùng ai mà cần tôi thương cảm chứ, bản thân em chắc cũng không có gì tiếc nuối với cuộc sống của mình.
Rồi tôi hôn em và hôn đôi mắt xanh đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có em, nhưng những giây phút gần gũi như thế này, với tôi vậy là đủ. Em hôn lại tôi và chúng tôi lại bắt đầu lại những giây phút thăng hoa nhưng không đến đỉnh. Khi gai ốc chúng tôi nổi lên cũng là lúc em nói “god dammit” rồi chúng tôi lại buông nhau ra, nhìn nhau và trao nhau nụ cười đầy tiếc nuối. Tôi mơn trớn khuôn mặt em, chơi với mái tóc rồi hôn nhẹ vào mà em.
– Anh yêu đôi mắt em – tôi nói.
– Em yêu má lúm đồng tiền của anh – em nhìn tôi.
Chúng tôi lại hôn nhau mãi như vậy, tôi kéo áo em lên và hôn khắp nơi. Trong cơn đê mê em thổn thức gọi tên tôi.
– À please, em không chịu được.
Nhưng em gọi tên tôi không đúng, vì tiếng Việt mình có dấu mà, haha. Trong tiếng nấc gọi sai tên của em tôi vẫn tiếp tục hôn vào cổ và ngực em mà trong lòng thì rạo rực, mọi thứ căng cứng nhưng không được giải tỏa từ tận đêm hôm qua. Em kéo tôi ngang lên mặt em, vuốt tóc, vuốt mặt tôi, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, mở miệng cười và nói trong lúc đôi mắt không hề di chuyển:
– You are so fucking cute (anh thật dễ thương chết cm? – Không biết phải dịch như thế nào)
Thời gian với tôi như đứng lại. Trước giờ kể cả bạn gái tôi, chưa ai dành cho tôi một lời khen nào trực diện, rõ ràng, và sexy như vậy. Tôi chỉ biết nhìn lại em trong một lúc, dưới ánh nắng chiều đã bị rèm che khuất, con tim tôi như vừa đánh mất đi một nhịp trong vòng tay cô gái này.
– Em cũng vậy.
Em choàng tay qua cổ tôi, quay mặt sang tai tôi thì thầm:
– Anh có muốn ra vào miệng em không?
– Yes, please – tôi chỉ chờ có như vậy.
Em mỉm cười, ngồi dậy khỏi vòng tay tôi, trong lúc tôi vẫn dựa vào bean bag. Em di chuyển đến cuối người tôi, chen vào giữa hai chân tôi và quay lại đối diện tôi, rồi chầm chậm cởi áo ra. Rồi em cúi gập người và bắt đầu ngậm lấy tôi. Không chịu được, tôi lấy tay ấn xuống mái tóc em, càng làm em ngậm sâu hơn. Tôi có thể cảm nhận từng hơi ấm trong vòm miệng em, từng nhịp thở em là từng hồi tôi rung động. Mọi thứ tuôn trào. Em vẫn giữ nguyên tôi trong miệng rồi sau tất cả mới chậm chậm thả ra, chùi mép rồi nhìn tôi mỉm cười.
– Vị của anh ngon lắm.
– Cảm ơn em – tôi cười mãn nguyện.
Rồi em lại quay sang nằm với tôi, không buồn mặc áo lại. Tôi vẫn chưa dịu lại sau cơn đê mê, nằm ôm em thật chặt. Em có vẻ tỉnh táo hơn vì dù gì em cũng được ngủ buổi sáng. Còn tôi đã hơi mệt rồi.
– Em có làm bài không.
– Em không làm hôm nay cũng được, dẫu sao mai em cũng rảnh.
Em nằm chơi điện thoại còn tôi thiếp đi lúc nào không hay, lúc này trời đã sập tối, màn rèm che cửa cũng không còn ý nghĩa gì nữa khi bóng đêm đã phủ căn phòng, em bật đèn nhỏ, nằm cạnh tôi trong lúc tôi vẫn đang ngủ. Được một lúc tôi chợt dậy, cùng đồng ý với em là đã đến lúc mình chia tay, kết thúc ngày ở đây.
– Rồi sao nữa đây, em lại tiếp tục ignore anh như em đã làm hai tuần qua à? – Tôi cười hỏi em.
– Em xin lỗi – em nhìn tôi cười – ngoại trừ chuyến đi đến bang M với trường em, chắc em cũng rảnh, có gì anh cứ nhắn em nhé, em sẽ cố gắng trả lời.
– Haha, không sao đâu em. À mà có cái này, em gọi tên anh chưa đúng.
– Ohh thật à, vậy phải gọi sao vậy, em xin lỗi, vì anh có nói em đâu?
– Không sao, gọi như vầy nè, và type như vậy mới đúng – tôi vừa nói vừa chỉ em trên điện thoại.
– Ohhh – okay em hiểu rồi.
Cả hai ôm nhau những cái ôm thật chặt. Em lại tiễn tôi ra cửa và tôi lại ra xe, chạy về với niềm vui khó tả.
Sau ngày hôm đó, tôi cho rằng, giữa tôi và em dù sau này sẽ không có gì quá đặc biệt, nhưng cũng đã có những kỷ niệm đáng nhớ. Suy cho cùng, phải thật thích và có cảm tình với ai đó thì mới có thể cùng trải qua những giây phút như em và tôi đã từng có. Niêm vui nhỏ của tôi, dù nó thật ngu ngốc, đó là việc em không xem tôi như tình một đêm. Ngu ngốc là vì, tôi đã từng trải qua vài mối tình một đêm, và giờ tôi đã hiểu cảm giác của một bên khi muốn nhiều hơn, mà nhận lại được ít hơn, trong tình một đêm nó như thế nào. May mà cảm giác đó chỉ kéo dài hai tuần, bây giờ tôi thấy khá ổn rồi.
Ngày hôm sau tôi cũng không hỏi hang gì em, mà tiếp tục cuộc sống của mình, ai mà lại muốn mình quá phiền phức đi nhắn tin cho các cô gái mỗi ngày phải không. Như em đã nói, em không bận gì, có lẽ gần cuối tuần tôi sẽ lại hỏi thăm và chúng tôi có thể gặp lại, hoặc đi đâu đó? Tôi muốn được đưa em đi ăn như bao cặp bình thường khác. Ngày hôm đó, các suy nghĩ thao thao bất tuyệt chiếm lấy tôi. Đêm đang ngủ, trằn trọc, thì điện thoại tôi chợt rung. Abby, 1h45 phút sáng. Tôi mơ màng, nhìn điện thoại cười, chắc là em nhớ tôi chăng.
– Anh đây.
– Anh à, anh có đang ngủ không – giọng em khác hẳn, em đang say sao?
– Anh đang tỉnh nè, có gì vậy em – tôi chợt thấy có gì bất thường.
– Anh nè, có điều này em cần thú nhận với anh.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/tan-gai-my/
– Điều thú nhận? Lòng tôi đầy lo lắng, nghe giọng chắc chắn là đang say rồi. Hay là em có một bí mật gì giấu tôi?
– Em nói đi.
– Em đồng tính đó.
Tôi ngạc nhiên. Em cũng từng nói là em có thích con gái nhưng tôi vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Ở đây các bạn nữ là bi – sexual cũng nhiều, nên tôi cho rằng em phải hiểu vấn đề đó không có gì qua to tát, sao em phải say rồi gọi tôi lúc này để nói điều đó chứ?
– Ah ok, em đồng tính thì sao.
– Sao là sao anh? Em là đồng tính, em thích con gái.
Tôi vẫn bình tĩnh, chưa hiểu tại sao em lại hoang mang như vậy.
– Thì anh biết, mà nghĩa là sao, sao em lại nói với anh lúc này?
– Vì em đã tự lừa dối bản thân mình quá lâu – em thổn thức – Em không thể che giấu thêm được nữa. Từ lúc nhỏ đi nhà thờ, dù được dạy vậy là sai, em đã biết là em thích con gái rồi. Đêm qua em nằm mơ thấy mẹ em và bà em sống lại, họ gào vào mặt em, “tao không nuôi dạy mày để mày thành như thế này?”
– …
– Và em không thể ngủ được từ lúc đó, nhưng họ biết gì chứ? Em đã thử đi thử lại với biết bao nhiêu thằng con trai rồi, kết quả vẫn vậy thôi, nếu em tiếp tục thì em sẽ trở thành kẻ điên đó, vì đó chính là định nghĩa của điên khùng. (Trong tiếng anh chữ insanity – điên khùng – được định nghĩa là làm đi làm lại một việc mà hy vong kết quả nó sẽ khác)
– …
– Và bây giờ, em muốn come out đây, nhưng thậm chí không còn một người thân nào ở cạnh em để em come out nữa, có khốn nạn không?
Lúc này người bối rối lại là tôi. Sao cái chuyện tưởng như nhỏ nhặt này nó lại to tát vậy chứ. Phải rồi, em được nuôi dạy ở miền Nam, nơi rất bảo thủ. Nhưng trừ khi em là les 100% thì chuyện bisexual, theo tôi cũng có gì to tát đâu.
– Vậy, vậy hai ngày qua thì sao? Mình đã ở cạnh nhau rất vui mà em? – Tôi hỏi.
– Này anh đừng buồn nhé, em thích ở cạnh anh, nhưng không như anh nghĩ đâu – em chậm lại – anh không phải là giới tính mà em thích.
Chuyện gì đang xảy ra vậy. Chỉ trong tích tắc thế giới cảm xúc của tôi đảo lộn tùng phèo. Tôi còn không chắc là mình có nghe đúng không nữa. Nhưng nếu những gì tôi nghe là đúng, chẳng lẽ tất cả những gì tôi cảm thấy hai ngày qua, là từ một phía hay sao? Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu ân ái không có ý nghĩa gì sao?
– Em đang say à, em đang ở đâu?
– Em thú thật nha, là em có đang say đó. Em đang trên đường về lại phòng.
– Ok vậy em về đi, nhớ uống nước nhiều vào, rồi tranh thủ ngủ đi, trễ rồi, có gì nhắn anh biết.
– Ok anh.
Rồi chúng tôi cúp máy. Tôi vẫn chưa hoàn hồn, dòng suy nghĩ vẫn chưa thể cố định lại. Nằm cố ngủ lại như đầu óc không cho phép, tôi cứ không thôi nghĩ về em, về tôi, về những lời em nói. Tôi lấy điện thoại gọi lại cho em:
– Em sao rồi?
– Anh hỏi em là ai à? Là sao? (Sao em có thể nghe how are you thành who are you được, quá say rồi)
– Anh hỏi em thế nào rồi?
– Ahhh, em ổn… em vừa về đến phòng, chắc em sẽ qua nhà bạn.
– Qua nhà bạn? Sao em không ở nhà nghỉ ngơi đi?
– Em không ở nhà đâu, không thể ở nhà được trong tâm trạng như thế nào. Thôi em sửa soạn đi đây.
– Em đi ở đâu? Có cần anh đưa đi không?
– Không sao, em tự đi được rồi.
– OK, vậy em take care đi, có gì nhắn anh biết.
Vậy là chỉ trong hai cuộc điện thoại ngắn ngủi, hình ảnh Abby ngày đầu tôi gặp lại hiện lên, điên cuồng, đầy năng lượng, và không biết mình muốn gì, thay thế hình ảnh hiền lành, nũng nịu hôm nọ. Em là ai mà khiến tôi bối rối như thế này? Em luôn làm tôi hứng thú bằng những hành động gợi tình rõ ràng và luôn làm tôi chao đảo với những hảo vọng mù mờ. Tôi thậm chí không biết mình nghĩ gì nữa mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, như có thể dự đoán, là một ngày chìm trong suy nghĩ. Tôi nhắn tin hỏi em có ok không thì chỉ nhận lại được một chữ “good”. Tôi càng suy nghĩ, càng bế tắc và không hiểu. Tâm sự với bạn bè thì bọn nó cũng bó tay với cô bé này. Có lẽ mọi chuyện sẽ chỉ dừng ở đây? Vài ngày sau em lại quay lại với cuộc sống bình thường, hoặc trông có vẻ như vậy, vẫn đi học, upload story trên instagram. Chúng tôi vẫn theo dõi story của nhau mà không hề nói gì, và tôi cũng không biết nói gì ngoài việc like những post của em (trong đó có post chai rượu tôi tặng với hình trái tim). Tôi cũng không buồn nhắn tin cho em ngoài những comment qua lại. Và đúng sau khoảng vài ngày đó, tôi nhận được tin nhắn của em:
– Hey – , anh có thể giúp em dọn nhà được không? Em phải chuyển phòng ký túc xá qua tòa nhà khác nhưng bạn em tuần này không ai có xe cả?
– Được thôi, cứ báo anh ngày, nhân tiện, rất đánh giá cao việc em đã type đúng tên anh có dấu tiếng Việt.
– Em cảm ơn <3.
Lúc này cảm xúc đã khác hơn, tôi vẫn mong gặp em nhưng không còn quá hồi hộp như lần trước nữa. Phải rồi, em có thích tôi đâu, tôi cũng như những chàng trai mà em để thử, chỉ để chứng minh là mình không đồng tính thôi. Tôi lại hẹn hò với Krystal, và như để quên em đi, chúng tôi lại sex. Krystal là cô gái Mỹ đầu tiên mà tôi gần gũi, cũng là người tôi có thể tâm sự mọi thứ. Krystal cho rằng, lần tiếp theo gặp, dù em có không nhắc lại, tôi cũng phải hỏi rõ em về cuộc điện thoại ngày hôm đó, không thể để em chơi đùa với cảm xúc của mình như vậy được.
– Em nghĩ vậy sao? – Tôi hỏi – nếu Abby không nói gì đến cuộc điện thoại đó, hoặc chỉ do say mà nói nhảm thì sao?
– Không có đâu – Krystal đảm bảo – chắc chắn là có thật và suy nghĩ dữ lắm mới như vậy. Em vẫn nghĩ anh nên hỏi rõ, nếu thật sự thích anh hay thích con gái, thì anh cũng sẽ có câu trả lời.
Nhưng chưa kịp đến cuộc gặp tiếp theo thì Abby đã nhắn tôi cancel bữa hẹn dọn nhà rồi, ngay lúc tôi đang ngồi cùng Krystal. Tôi hẹn lại em cuối tuần thì em đã đi M rồi, cũng không biết nói gì hơn, tôi chỉ cười trừ. Xem như ván cờ này tất cả mọi thứ nằm trong tay em, khi em muốn gặp thì mình sẽ gặp, tôi cũng không mong chờ điều gì cả. Và cũng như tôi dự đoán, sang tuần sau em lại chủ động hẹn tôi, vào thứ năm hoặc thứ sáu.
Tôi từ chối ngày thứ năm vì có việc, và cuộc hẹn được xác định vào ngày thứ sáu tuần đó. Và như đã nói, tôi không còn háo hức nữa, mà thay vào đó là một chút tò mò, một chút hoang mang, cùng một chút quyến luyến về những cảm xúc đã qua. Tôi không hề biết rằng, cuối tuần đó là lần gặp lâu nhất, dài nhất và ý nghĩa nhất giữa tôi và Abby. Có lẽ khi già rồi tôi vẫn sẽ nhìn lại cuối tuần đó và lẩm bẩm “đây mới là tuổi trẻ đáng nhớ”.