Con Vợ Cave - Phần 27
Vào trong phòng thấy chồng đang ngủ, nhìn anh với cái da bọc xương vì hai ngày không được ăn uống, Hà thấy thương và thấy tội cho anh. Chồng nàng chẳng biết gì cả và nếu anh biết thì sẽ ra sao? Đến việc mặc cái váy ngủ hở hang còn bị anh mắng tơi bời thì cái chuyện nàng mang thai với người đàn ông khác anh sẽ như thế nào khi biết sự thật… Và lại còn cái thai là của ông Thái nữa chứ…. Hà chảy nước mắt chỉ muốn đi tự tử khi nghĩ đến ngày chồng cô biết hết mọi chuyện.
Hà đi ra ghế đá ngồi một mình, ngồi thẩn thơ không biết sẽ làm gì, có nên nói cho chồng biết hết mọi chuyện không? Nàng không dám, nàng sợ ánh mắt căm thù của anh….
– Sao con lại ra đây ngồi vậy? Giọng ông Thái nhẹ nhàng sau lưng
Hà đưa mắt nhìn ông Thái đang ngồi xuống cạnh mình, nàng im lặng không nói gì.
– Có chuyện gì mà trông con buồn và mệt mỏi vậy? Nói cho bố biết đi.
Hà vẫn im lặng, một lúc sau nàng mới trả lời:
– Không có chuyện gì cả bố ạ. Chỉ là con thấy mệt mỏi quá thôi.
– Có thật là không có chuyện gì không hả con? Ông Thái nói và cầm lấy tay Hà giữ chặt.
Đang đau đầu về những chuyện tình cảm trong gia đình mà ông Thái cũng đóng góp một phần trong đó nên Hà không có tâm trạng nào để cầm tay với cầm chân. Cố thoát khỏi bàn tay ông bố chồng, Hà nói:
– Không có chuyện gì thật mà. Con hơi mệt thôi. Bố về đi rồi sáng mai vào thay cho con.
– Con mệt như vậy thì con cứ về nghỉ đi để đêm nay bố ở lại trông cho cũng được. Thành là con của bố chứ có phải người ngoài đâu mà con lại khách sáo như vậy.
– Không cần đâu mà bố. Hôm nay có một bệnh nhân ra viện và thừa một giường trống rồi. Con có thể ngủ ở đó nên bố yên tâm.
Ông Thái nhìn khuôn mặt Hà, ông biết nàng đang buồn chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói ra nên ông không cố hỏi. Chợt ông thấy thương nàng quá, đứa con dâu tuyệt vời của ông. Không kím nén được cảm xúc, ông Thái quàng tay qua vai nàng kéo mạnh về phía mình để ôm.
– Kìa bố! Bố đừng làm vậy? Ở đây sao làm thế được!
– Bố thương con lắm con biết không? Hãy để cho bố ôm con một lúc được không?
– Không! Bố đừng làm thế và con xin bố từ nay cũng đừng bao giờ làm vậy nữa. Lương tâm con cắn rứt lắm rồi bố biết không? Nếu bố còn làm vậy thì con sẽ tự tử đó. Con không dọa đâu.
Ông Thái nghe Hà nói cương quyết và còn dọa tự tử thì đâm ra ông thấy hoảng và sợ nên phải buông tay ra ngay. Nhìn Hà từ nãy ông đã biết nàng đang mang tâm trạng nên ông tin là Hà nói thật chứ không phải dọa. Chẳng nhẽ vì cái thai ư? Ông Thái trầm ngâm suy nghĩ rồi đứng lên nói:
– Bố xin lỗi. Đúng là bố chẳng ra gì cả. Từ nay bố hứa sẽ không làm vậy nữa đâu. Tất cả hãy coi như chỉ là giấc mơ con nhé. Thôi con vào nghỉ đi, sáng mai bố sẽ vào thay con. Giờ bố về đây.
Khi ông Thái đi khỏi khu vườn, Hà nức lên vài cái rồi không kìm nén được lòng, nàng khóc ngon lành như một đứa trẻ, khóc mãi mà dường như nước mắt không hề cạn, chúng cứ tuôn ra chảy dài trên má… Chỉ có ông trời mới hiểu được lòng nàng và bất chợt một cơn mưa rất to trút xuống.. Nàng mặc kệ, cứ ngồi đó để mưa rơi ướt người… Mưa rơi làm cho nàng thấy thanh thản hơn.
Lan về nhà cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì khi đã nói toạc móng heo cho Hà biết để hả cơn giận. Tâm trạng của nàng cũng nặng trĩu, vừa đi vừa suy nghĩ về những lời Hà đã nói. Mọi người có thể biết nàng là người như này như nó, nhưng chưa có ai dám nói trước mặt nàng như vậy… Và hôm nay thì đã có người nói ra rồi. Từ trước vẫn chị chị em em, vẫn tỏ ra quý nhau, nhưng không ngờ trong suy nghĩ của người ta, mình vẫn chỉ là con đĩ… Lẳng lơ.. Dễ dãi mà thôi. Ai cũng có lòng tự ái nên Lan cảm thấy đau nhức vô cùng. Về đến nhà, cũng may ông Thái thấy nàng về thì ông đi luôn vào viện, Lan chẳng buồn ăn cơm mà bế con cho con ăn xong rồi nàng khóa cửa trong ôm con ngủ. Mệt mỏi với bao suy nghĩ trong đầu cuối cùng mắt nàng cũng nhắm lại và thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ, Lan mơ thấy toàn ác mộng, nàng mơ thấy Thành chửi bới hắt hủi cô như một con đĩ rẻ tiền, nàng mơ thấy ông Thủy bà Loan cười cợt nhả khi thấy cô bị Công đá ra đường. Nàng mơ nhiều lắm và chợt bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở khó nhọc như bị bóng đè vì nàng kêu cứu mà chẳng ai thèm với tay nắm lấy tay mình.
Ngồi dậy uống cốc nước cho người tỉnh táo lại, suy nghĩ về giấc mơ vừa xong, Lan cũng bắt đầu thấy sợ khi nghĩ đến có ngày Công biết được sự thật về cuộc tình lén lút với ông Thái. Lan nghĩ nhiều lắm, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Công vẫn là quan trọng nhất đối với mình. Anh dám chống đối để lấy mình làm vợ…. Chỉ có thế thôi nhưng đã nói lên tất cả anh coi mình là thực lòng.
Lan cầm lấy đt, nàng quyết định, không muốn giấu Công nữa. Tính của Lan là vậy, nàng bướng nhưng tính thẳng như ruột ngựa, cũng không biết sợ, đôi lúc coi trời bằng vung và cũng mạnh mẽ hơn Hà rất nhiều. Lan đã viết rất dài trong tin nhắn, nàng kể cho chồng nghe về chuyện vụng trộm của mình với ông Thái như thế nào trong thời gian vừa qua và nàng cũng chẳng cầu mong hay xin xỏ anh tha thứ. Cuối tin nhắn Lan chốt là ngày mai sẽ ôm con về quê hoặc đi một nơi thật xa để anh không phải nhìn thấy một con vợ lăng loàn như nàng nữa. Khi tin nhắn đã được gửi, Lan sợ sợ… Nàng tắt máy và nằm thở dài ôm lấy cu Minh chờ trời mau sáng.
Tiếng cu Minh khóc chắc vì đói làm Lan tỉnh giấc. Với đt thấy đã 8h, nàng ngủ mê mệt không biết gì cả và cũng không biết tối qua ông Thái về có gõ cửa không. Nghĩ lại chuyện hôm qua, Lan mở ngay tin nhắn thì thấy Công không nhắn một từ nào cho nàng cả mặc dù tin nhắn đã báo bên kia anh đã đọc. Cái kiểu im lặng không nói gì như này mới làm Lan bực và cũng thấy sợ. Thà nhắn lại kể cả là chửi rủa thì vẫn còn biết được người ta đang nghĩ gì, đây chẳng nói gì mới làm Lan cứ phải nghĩ đến.
Nghĩ giờ này chắc ông Thái đã đi vào viện nên Lan dậy thay bỉm cho con xong thì đi làm vệ sinh cá nhân rồi pha sữa cho con ăn. Ngồi ở bếp trong lúc vừa bế vừa cho con bú sữa bằng bình, thấy thằng cu cứ mở mắt tròn xoe nhìn mẹ làm Lan thấy thương. Nàng nói chuyện với nó mặc dù biết là nó chẳng hiểu gì:
– Bú no đi con rồi lát hai mẹ con mình về quê ngoại nhé. Về đấy không ai khinh mẹ con mình hết. Ở trên này mọi người chỉ coi mẹ là đồ nhà quê, là con đĩ thôi con ạ.
Vừa thốt xong câu đó thì bất ngờ có đôi tay ôm lấy Lan từ đằng sau, miệng phả vào gáy nàng và thủ thỉ bên tai:
– Ở trên này ai dám coi khinh vợ con anh hả? Ai dám gọi vợ anh là đĩ? Chỉ có anh mới được gọi như thế thôi nhé.
Lan giật mình khi thấy Công xuất hiện bất ngờ như vậy, lại còn ôm, lại còn nói rất nhẹ nhàng mà không có chút gì biểu hiện là lên cơn thịnh nộ như nàng đã nghĩ. Nhưng là con gái, dù có thích nhưng vẫn ra vẻ hờn dỗi mặc dù người kia chẳng có lỗi gì cả.
– Biết rồi còn phải hỏi nữa à? Bỏ tay ra, lát hai mẹ con về ông bà ngoại. Muốn mắng muốn chửi gì thì chửi luôn đi, em nghe hết và không cãi lại đâu.
Công mỉm cười, nó vẫn đứng đằng sau ôm vợ, tay chui vào trong cổ áo vừa mân mê cái đầu ti, vừa dỗ dành:
– Về ông bà ngoại mà không rủ chồng đi à? Sao hư thế? Hư này.. Bóp cho cái… Cái tội làm người ta mất ngủ cả đêm.
– Hihi.. Nhột em.. Nhột.. Lan cười ré lên vì vừa bị 1 tay Công cù, vừa bị 1 tay anh bấu cái đầu ti.
– Cho nhột… Chết này.. Dám định để chồng sống bơ vơ… Có thế nữa không?
– Hihi.. Nhột.. Hihi.. Không.. Vợ không thế nữa.. Thôi bỏ ra.. Nhột…
Cả hai kết thúc bằng cái hôn đắm đuối. Công hôn mê mẩn đôi môi của Lan… Hôm nay tự dưng nó thấy môi vợ mình sao ngọt thế… Ngọt như tẩm mật ong vậy… Cả cái lưỡi nữa… Vừa ướt vừa ngọt.
– Cứ tưởng về cầm dao hỏi tội vợ cơ. Lan dứt môi ra và mỉm cười sung sướng.
– Dao gậy gì ở đây. Làm người ta cả đêm không ngủ được và sáng phải bắt xe về sớm đây này.
– Hihi.. Cả đêm không ngủ được sao không nhắn tin gì lại vậy? Anh không tức và ghen à?
– Sao lại không tức? Tức đến nỗi đập luôn con đt rồi đấy nên lấy gì mà nhắn tin.
– Thật á? Thế sao giờ lại hết tức vậy? Lại còn ôm với hôn nữa chứ.
– Lúc đầu thì cũng tức ông già lắm, vì dám chơi vợ của con trai. Nghĩ đến đầu mình bị chính ông già cắm sừng lên cũng đau. Nhưng do nằm không ngủ được nên nghĩ linh tinh.
– Nghĩ cái gì?
– Thì nghĩ cũng thương ông già. Mình đây xa vợ mấy hôm còn thấy nhớ, thấy thèm kinh khủng. Ông già thì vợ mất mấy năm rồi, thế mà ông vẫn chịu đựng được và nuôi hai anh em ăn học đàng hoàng. Bây giờ thử đặt mình vào hoàn cảnh của ông xem, đang thiếu thốn bí bách thì chớ mà con dâu cứ ngồn ngộn ra thế này thì đến thánh cũng chẳng chịu được.
Lan nghe Công nói, nàng cười:
– Thế là tại vợ làm bố hư hả?
– Còn không nữa. Ai bảo vợ dâm, lại còn xinh nữa… Vú vê, mông đít cứ cong tớn lên… Chỉ khổ đàn ông.
– Á dám bảo vợ như thế hả? Cho chết này!
Nói là cho chết này nhưng Lan lại vít đầu Công xuống để hôn. Nàng mút lưỡi cho chồng đê mê rồi mới rút ra ỏn ẻn hỏi:
– Thế bây giờ chồng định tính sao?
– Tính gì nữa hả vợ.. Hihi… Anh cũng cám ơn vợ nhiều lắm.
– Sao lại cám ơn em?
– Thì cám ơn vì thời gian qua vợ chăm sóc bố chu đáo cho anh và anh Thành. Hai thằng con trai có ai lo và chăm sóc được như em đâu.
– Hihi… Thế giờ có cho vợ chăm sóc bố nữa không?
Nghe Lan hỏi câu hóc búa, Công tẩn ngẩn ra một hồi rồi cúi xuống nắn một bên ngực nàng, nó hỏi lại:
– Thế vợ thực sự có muốn chăm sóc nữa không?
Bị chồng hỏi ngược lại, Lan cũng chẳng giấu lòng, nàng thành thật:
– Có… Chồng đi vắng vợ ở nhà cũng buồn lắm.
– Nếu vợ muốn vậy thì chồng cũng ok thôi. Nhớ chăm sóc hai bố con anh chu đáo vào nhé.
– Ba bố con anh chứ! Cu Minh là mệt nhất này.
– Ừ nhỉ. Thế em có biết hôm nay là ngày quan trọng gì không?
– Ngày gì hả chồng?
– Hôm nay là sinh nhật bố đấy. Hai vợ chồng mình bí mật tối nấu cái gì ngon ngon để bố vui nhé. Đừng nói gì cho bố biết vội, để ông được bất ngờ.
Lan vui vẻ đồng ý ngay, nàng lại hạnh phúc để gắn lên môi chồng một cái hôn thật ướt át. Trong thâm tâm Lan nghĩ mọi người cứ bảo Công là thằng khờ, nhưng Lan thấy Công sống cũng tình cảm chán và biết nghĩ cho người khác nữa.
– Bố đang ở trong viện hả em?
– Vâng, bố đi từ sáng để thay cho chị Hà.
– Ừ, em mặc quần áo vào đi rồi cả nhà mình vào viện luôn để thăm anh Thành. Anh nghe tin nhưng hai hôm trước không xin về được để thăm hỏi ông ấy như thế nào.
– Thôi anh đi một mình đi, em hôm nọ thăm rồi. Hai mẹ con ở nhà cũng được. Lan ngại chạm mặt với Hà nên lấy cớ để ở nhà.
– Mặc quần áo vào đi em. Cả nhà đi cùng nhau đến hay hơn. Không đi là anh cho ăn đòn đấy hiểu chưa.
Thấy Công dọa và nghĩ lại giờ này chắc Hà đang ở nhà vì ông Thái đã thay phiên nên Lan cũng gật đầu đi. Lan làu bàu nhỏ trong cổ họng nhưng vẫn đủ cho Công nghe thấy:” ông bà đấy tiền có, địa vị và quen biết rộng thế mà chẳng xin cho thằng em trai được công việc trên hà nội gì cả. Anh em mà chẳng nhờ vả giúp đỡ được gì cho nhau.. ” Công thấy vợ nói cũng đúng, nhưng nó cũng chẳng cần, giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi. Bây giờ anh bệnh thì nó là em, vẫn phải lo lắng cho anh là chuyện đương nhiên.
Khoảng một tiếng sau vợ chồng Công và Lan cùng con nhỏ vào bệnh viện để thăm Thành, mở cửa bước vào thì thấy ông Thái không phải là chăm con trai, mà ông lại đang chăm sóc con dâu. Thấy ông đang cho Hà uống thuốc thì cả Công và Lan đều ngạc nhiên. Công thấy lạ liền hỏi ngay:
– Chị Hà bị sao vậy bố?
Ông Thái thở dài tỏ vẻ mệt mỏi rồi trả lời:
– Khổ! Chị Hà bị sốt cảm lạnh. Không hiểu sao hôm qua lại dính nước mưa.
Lan đứng khép nép sau lưng chồng, nàng im lặng nhìn Hà với khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi mà thấy cũng ân hận vì đã nói những điều đáng ra không nên nói. Lan biết Hà bị bệnh chắc cũng do một phần lỗi của mình trong đó, nàng biết Hà đang mang tâm trạng buồn lắm.
Hai vợ chồng lại bên giường để thăm anh Thành. Đúng là số khổ, đương yên đương lành thì cả hai vợ chồng đều đổ bệnh và mọi việc lại đổ dồn hết lên cái thân già của ông Thái. Ngồi nói chuyện với anh một lúc thì Công cầm đt mà anh Thành đưa cho. Công không hiểu liền hỏi:
– Điện thoại làm gì hả anh?
– Chú mở tin nhắn ra đọc đi. Tin nhắn có tên là chú Ba ý.
Công đọc rồi mỉm cười mừng rỡ, nó như không tin nên liền hỏi lại:
– Vậy là em sắp được về Hà nội làm rồi hả anh? Anh xin từ bao giờ vậy?
– Anh xin cho chú hai tháng nay rồi, nhưng giờ họ mới trả lời ok.
Lan đứng nghe thấy chồng sắp được về Hà nội làm cũng mừng quá, cũng xí xớn hỏi cụ thể việc gì mặc dù mới đây còn nghĩ xấu về anh chị.
– Công việc như nào thế hả anh?
– Ban đầu thì sẽ vào trong thành đứng gác mấy tháng. Sau đó sẽ điều chuyển về các đơn vị của Cục.
– Được như thế thì tốt quá. Vậy anh gắng giúp cho anh Công nhà em nhé.
– Việc đó thì cô chú không phải lo, anh và bố đã tính hết rồi. Chẳng qua trước anh chưa muốn nói cho cô chú biết thôi.
Lan thực sự cảm kích và tự dưng thấy sao quý anh Thành đến thế, và cũng từ đây nàng bắt đầu từ bỏ những ý nghĩ xấu không hay về anh.
Thấy không khí trầm lắng, Công lên tiếng:
– Thôi ông đưa hai mẹ con nó về nghỉ ngơi hộ con. Mọi việc hôm nay để con ở đây lo.
– Con có biết làm cái gì đâu mà ở đây. Ông Thái lên tiếng không đồng ý.
– Úi, bố đừng coi thường con nhé. Giờ ở trên kia một mình, con không tự làm thì ai làm cho nữa. Bố cứ làm như con có cô vợ trên đó chăm sóc không bằng. ( Suýt chút nữa thì Công nói nhầm thành bố cứ làm như con cũng được như bố có vợ bên cạnh chăm sóc không bằng ).
Lan đứng bên cạnh véo một cái vào eo chồng, nàng cũng lên tiếng:
– Thôi ba ông cháu mình cứ về đi bố. Chẳng mấy khi có dịp để chồng con thể hiện một tí. Bố cứ coi anh ấy như đứa trẻ thì bao giờ anh ấy mới lớn được.
– Bố biết. Nhưng còn con Hà đang sốt nằm kia, bố về không an tâm.
– Bố cứ lo thế nhỉ. Chẳng mấy khi được chăm cả chị dâu. Công cố thuyết phục ông Thái về với vợ vì hôm nay là sinh nhật của ông nên Công muốn ông được nghỉ ngơi.
– Uh thôi được rồi. Con nhớ cẩn thận và không được đi đâu xa đâu nhé. Nếu chị Hà sốt cao thì gọi bác sĩ. Chắc lát cô Loan cũng đến đấy, bố gọi cho cô ấy rồi.
– Vâng, bố cứ về đi ạ.
Lan cùng ông Thái đi về, nàng nhìn Hà đang nằm chợt dừng lại động lòng nói:
– Chị mau khỏe nhé!
– Thôi để chị nghỉ, mình về đi con. Ông Thái nói xong liền đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng, Công nháy mắt với Lan như để khuyến khích nàng tiếp tục làm phận dâu hiếu thảo chăm sóc cho ông bố chồng chu đáo.
Lan bế cu Minh lên xe ngồi sau ông Thái, tay nàng vô tư bám lấy eo ông để giữ thăng bằng. Trên đường đi Lan cố tình làm vài động tác gọi là có động chạm nhẹ vô tình, tay lả lướt từ eo chuyển xuống háng của ông Thái khiến ông lái xe luýnh quýnh cả lên.
– Kìa em! Anh đang lái xe mà.
– Hihi.. Ai bảo cái tội mấy hôm nay dám bơ người ta.
– Bơ gì đâu? Người mệt lo cho thằng Thành thì lấy đâu hứng. Với lại hình như thấy em có người khác rồi hay sao ý. Mới đi làm được một hôm mà đã khác lắm.
Lan tủm tỉm vì biết ông Thái đang ghen, nàng trêu:
– Anh ghen đấy à?
– Hơi đâu mà ghen. Tuổi này rồi còn ghen tuông gì nữa.
– Không ghen mà nói giọng trông dỗi như trẻ con. Nếu anh không thích thì em không đi làm nữa, ở nhà với anh và con.
Trước thì ông Thái muốn Lan đi làm để cải thiện thu nhập cho gia đình, nhưng mới đi làm mà ông thấy cả ngày trông thằng cháu vất vả quá, thêm nữa tính con dâu ông lại hơi thoáng trong vấn đề tình cảm nên ông lo nếu Lan đi làm thì sẽ ngã ngay vào vòng tay của những kẻ khác. Nhìn Lan phây phây thế này, đến ông là bố chồng còn không chịu được thì những người khác cũng chịu sao nổi. Bây giờ thấy Lan nói vậy thì ông Thái cũng mừng lắm, ông đồng ý luôn:
– Ừ hay em ở nhà đi. Có gì ăn đấy, không sợ chết đói đâu. Em ra ngoài làm anh lo lắm.
– Hihi.. Sao anh không nói luôn là anh sợ em lên giường với thằng khác đi, lại còn vòng vo tam quốc. Nhưng như thế thì em suốt đời cứ ở nhà ăn bám mãi hả anh?
– Trước mắt cu Minh còn bé thì em cứ tạm thời ở nhà đã, sau này sẽ tính sau và sẽ tìm công việc nào đấy phù hợp với em.
– Vâng thế cũng được. Hay là mình tìm một địa điểm nào đấy gần nhà mở tiệm cà phê nho nhỏ đi anh. Công việc đó cũng không vất vả và vừa trông được con.
– Ừ nghe cũng hợp lý đấy. Thỉnh thoảng anh cũng chạy đi chạy lại giúp em được. Để anh xem thế nào rồi mình tính nhé.
– Vâng.
– Bây giờ về nhà nấu cơm hay là có muốn ăn cái gì dọc đường luôn không em?
– Đi ăn bún cua đi anh, em thèm món đấy quá. Ăn xong mình đi chợ, em muốn mua ít đồ ăn để tối nấu cho hai bố con anh nhậu.
– Ok.. Nào thì đi ăn bún cua. Ông Thái tâm trạng vui vẻ hẳn ra khi ông và Lan đã trút bỏ được những khúc mắc trong lòng mấy ngày qua.
Trong khi đó tại bệnh viện quân y 108, Công loay hoay với nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân. Lần đầu tiên trong đời nó phải chăm sóc người bệnh và người ốm nên cũng hơi lúng túng. Cũng may vào giờ trưa thì bà Loan đi vào với một khay cập lồng đồ ăn mà bà đã nấu sẵn ở nhà. Thấy Hà sốt nằm trên giường, bà hơi xót xa:
– Khổ thân con gái tôi. Ốm sốt thế này thì sao chăm được chồng nữa.
– Chị hôm qua dính phải nước mưa bác ạ. Công đứng đỡ khay cập lồng thức ăn từ tay bà Loan.
– Ừ bác cũng nghe bố cháu nói thế qua điện thoại. Có đỡ tí nào chưa con?
Hà mở mắt nhìn mẹ thều thào:
– Con đỡ rồi mẹ ạ. Chắc mai là khỏi.
– Ừ bây giờ hai vợ chồng ăn tí cháo rồi uống thuốc nhé.
– Vâng. Ăn xong mẹ đưa con về để thay quần áo nhé. Nằm nhà dễ chịu hơn, nằm đây mùi bệnh viện khó chịu quá.
– Ừ, thế dậy ăn đi con. Công ơi cháu múc cháo ra bát cho anh Thành ăn đi.
– Dạ vâng.
– Công về Hà nội lúc nào vậy?
– Cháu về lúc sáng.
– Cháu vào đây thì bố cháu mới về nhà phải không?
– Dạ vâng ạ.
Bà Loan nhìn Công trông dáng vẻ khỏe khoắn, mắt bà có chút long lanh, đầu chợt tưởng tượng vu vơ:
– Đúng là làm ở đơn vị huấn luyện có khác, trông cháu rắn rỏi hẳn ra đấy Công ạ.
– Hihi.. Nhưng nhọc lắm, anh Thành đang xin cho cháu chuyển về Hà nội.
– Ừ về được Hà nội thì tốt quá rồi. Hôm nào cả nhà sang nhà bác ăn cơm nhé.
– Dạ vâng, bác cứ có lòng là bọn cháu sẵn sàng thôi. Thế bác trai hôm nay đi làm hả bác?
– Hôm nay bác trai đi công tác từ sáng sớm. Vào tận Huế, tối thứ hai mới ra.
Bà Loan ở lại một lúc, sau khi ăn uống xong thì bà đưa Hà về. Còn mỗi Công ở lại thì bà dặn dò:
– Cháu trông anh cẩn thận nhé. Có gì không biết cứ gọi điện cho bác.
– Dạ vâng. Bác cứ yên tâm đưa chị Hà về nghỉ đi ạ. Cháu lo được mà.
– Ừ thôi bác với chị Hà về đây, có gì tối bác qua.
– À bác ơi!
– Gì hả cháu?
Công lại gần nói nhỏ vào tai bà Loan:
– Chiều nay khoảng 5h bác vào trông hộ cháu mấy tiếng được không?
– Được. Tranh thủ về với vợ hả? Bà Loan tinh nghịch trêu.
– Dạ không phải. Hôm nay là sinh nhật bố cháu, về uống với ông chén rượu cho vui rồi khoảng 10h cháu lại vào thay cho bác.
– Ok thôi, có gì tầm giờ đấy bác qua. Ở nhà một mình bác cũng chẳng có việc gì làm nên cũng rảnh mà.
– Vâng, cháu cám ơn bác nhiều.
Công tranh thủ ngủ trưa một lúc rồi dậy loanh quanh cũng đến chiều. Nói là 5h nhưng 4h30 đã thấy bà Loan bước vào phòng. Công thấy bà Loan tự dưng trang điểm trông trẻ đẹp ra bao nhiêu, nó nhìn chợt buột miệng khen:
– Bác gần 50 rồi mà còn trẻ và đẹp quá. Cánh chị em nhìn bác chắc phải ghen tị.
Bà Loan được Công khen sướng cười, bà sướng khi nó thấy đẹp vì bà chẳng hiểu sao lại trang điểm để cho chính nó chiêm ngưỡng dung nhan của mình.
– Đẹp làm sao được bằng Lan nhà cháu.
– Hihi Mỗi người một vẻ khác nhau mà bác, so sánh sao được.
– Ây chà! Ai cũng bảo cậu ngố, thế mà cũng dẻo mồm phết cơ đấy.
– Hihi.. Chắc tại từ khi lấy vợ và đi làm nên cháu cũng bạo mồm hơn, chứ trước kia ai cũng bảo cháu ngố vì nói gì cháu cũng chỉ biết cười và gật đầu.
– Vậy à? Thôi về vui với gia đình đi, để bác trông anh Thành cho. Cho bác gửi lời hỏi thăm đến hai mẹ con nhé. Hôm nào rảnh cả nhà sang bác ăn cơm.
– Dạ vâng, cháu sẽ chuyển lời đến Lan nhà cháu. Chỉ có cuối tuần cháu mới ở trên Hà nội. Cho nên cứ những ngày đó bác alo cái là bọn cháu có mặt ngay.
– Ok bác biết thế.
Công về nhà thấy cu Minh thì đang nghịch đồ chơi, nó ngoan ngoãn để cho mẹ và ông nội nấu ăn. Công mỉm cười bước vào ôm lấy vợ thủ thỉ:
– Cái gì mà ngon thế này hả vợ?
Lan giật mình quay lại cười trả lời:
– Lẩu hải sản.
– Uây! Thế này lại chết rượu rồi đây. Nghĩ đến mà đã thấy thèm rồi.
– Gớm! Uống vừa thôi, nhìn anh Thành kia kìa.