Con Nhà Đại Gia - Phần 8
Danh đưa cô ả đi vào nhà vệ sinh, hắn đứng cùng đánh răng súc miệng với cô nàng nhưng cô ả làm mọi việc đều kỹ hơn hẳn hắn, cũng dễ hiểu thôi vì cô nàng đâu có muốn cái mùi khí của hắn theo cô nàng cả ngày. Chờ mãi vẫn không thấy cô ả súc miệng xong Danh sốt ruột, hắn lấy tay cầm con cặc mềm vác đến bồn cầu đứng trút bỏ hết chỗ nước thừa trong thận.
Đang vậy chợt hắn thấy có cái gì mềm mềm mát lạnh áp vào lưng hắn, Danh quay ra thì thấy cô nàng chắc là đã xong xuôi giờ đứng sát ngay sau lưng hắn. Cô ả áp hai bầu vú vào lưng, hai cái núm vú căng cứng chọc vào da thịt khiến Danh sướng đến rợn người. Hắn hít một hơi thật sâu, phọt nước tiểu ra nhanh hơn trong lúc cô nàng vẫn ở ngay đó say sưa nhìn hắn đứng đái rồi sung sướng khi hắn đái xong, bế thốc cô nàng đem ra ngoài nhà chuẩn bị địt.
Danh cùng người yêu đứng làm tình ngay ở giữa phòng, ánh nắng hắt từ ngoài cửa sổ vào chiếu đúng chỗ hai người đang đứng làm trò con heo. Hắn bắt cô nàng gác cao một chân lên cái bàn, chân kia vẫn phải đứng dưới đất để hắn áp sát vào mà thúc cái khúc thịt ấy vào cái lỗ đỏ hồng mở rộng của cô nàng. Cái tư thế này làm tuy có hơi mệt nhưng hắn lại có thể dễ dàng điều chỉnh độ nông sâu của cặc khi đút vào lồn cô ả, ngay chính cô nàng cũng rú lên với những cú nắc từ sau của Danh như một con vật đang trong mùa sinh sản.
Hắn vẫn thì thụt ra vào cái lỗ ấy một cách rất từ tốn và điềm tĩnh, gần như bỏ qua tất cả những tiếng rên rỉ lúc nhỏ lúc to, có lúc hét lên, rú lên điên loạn của con đàn bà đang bị địt. Một tay Danh vòng qua ôm lấy bờ eo thon nhỏ của bạn tình làm điểm tựa để địt, tay kia hắn leo lên tra tấn cặp vú nõn nường của ả một cách phũ phàng, hai núm vú hết bị hắn ấn tịt vào thì lại bị kéo căng ra như một kiểu chơi mới. Hắn ghì chặt lấy lưng cô nàng trong khi vẫn bắt cô nàng phải gác chân lên bàn dạng rộng hết cỡ ra để hắn chơi cho thoải mái.
– Kêu to lên, anh muốn nghe thấy em hét lên khi làm tình cơ, chứng minh cho anh thấy em muốn được anh địt thế nào đi.
Danh ghé sát miệng vào tai cô nàng ra lệnh, giờ hắn bảo gì mà cô ả chả phải nghe, hắn có bắt cô nàng phải chửi rủa cả mười họ của chính cô ả thì cô nàng chắc cũng làm, cốt là để hắn không ngừng làm cho cô nàng sướng cực điểm như thế này.
– Địt em đi anh, hành hạ em đi anh… Úi chao, anh đang xé toác lồn em ra đó nha Danh ơi, anh giết em mất thôi… Em cần cặc anh, mạnh lên anh ơi, xé toác nó ra đi anh ơi…
Cô ta rú làm Danh cũng muốn rú theo, làm tình ầm ĩ thế này thích thật, Danh thúc mạnh dần lên vào lồn cô nàng.
– Đinh đong, đinh đong…
Đúng lúc cả hai đang phiêu diêu quên hết tất cả để chú tâm vào việc làm tình thì tiếng chuông cửa vô duyên phá đám mất những giây phút riêng tư nồng nàn. Cô nàng nhân tình rướn người quay lại nhìn ra cửa, định bỏ chân xuống khỏi mặt bàn nhưng Danh không cho, hắn mặc xác ai bấm chuông vẫn bắt cô ả đứng nguyên tư thế cũ cho hắn địt tiếp.
– Chắc người ta thu tiền điện nước gì đó thôi, kệ họ đi, anh đang địt em dở dang sao ngừng lại được.
Miệng nói Danh chứng minh bằng cách thúc một cú thật mạnh vào sâu tít bên trong lồn, có lẽ thúc cả vào tử cung của nhân tình khiến cô ả gào lên, vừa sung sướng vừa đau đớn. Chính tiếng rên đó khiến Duy ở bên ngoài cửa nghe được, hắn biết bên trong đang có người mà nãy giờ không chịu mở cho hắn. Sẵn cơn bực bội vì chuyện với Ly, hắn không suy nghĩ nhiều đạp tung cửa bước vào.
Đập vào mắt hắn dĩ nhiên là cảnh chả hay ho gì, ông anh quý hoá của hắn đang cùng một cô gái trần truồng đứng làm tình, trong lúc Duy vừa bất ngờ, vừa tức giận đến tím mặt thì hắn thấy Danh vẫn thản nhiên cắm cu vào địt cô gái kia chẳng ngượng ngập. Duy đứng như trời trồng, hắn hơi ngại vì quả là mình có mặt ở đây không đúng lúc chút nào, chẳng ngờ đến đây hắn lại phải đứng ỳ ra xem ông anh địt gái thản nhiên thế này.
Cô nàng kia có lẽ cũng xấu hổ khi đứng trần truồng biểu diễn trước mặt một gã đàn ông khác thành thử lấy hết bình sinh xô Danh ra nhưng hình như hắn đã đoán biết được trước, thành thử lại càng siết chặt hơn không cho cô ả chạy ra, thân dưới lại càng nhịp mạnh hơn, nhanh hơn như để thể hiện bản lĩnh của mình trước thằng em.
– Đừng anh ơi, ngừng lại đi đừng địt em nữa, người ta nhìn em ngượng lắm.
– Có gì đâu, là thằng em ruột của anh chớ ai mà ngại, em nhấc chân cao lên đừng nhấp nhổm như thế khó chịu lắm. – Danh mặc kệ thằng em đứng đó, chỉ chú tâm vào cái việc đụ đéo đang làm dở.
– Anh giải thích cho tôi về việc người ta bảo anh lấy tiền của công ty xem nào, tôi không hiểu anh đang làm cái gì nữa. – Duy chịu hết nổi rồi, giờ thì hắn tin hoàn toàn vào bản chất đê tiện của ông anh mình mà đêm qua Ly nói cho hắn biết. Thoạt đầu thì hắn không tin anh mình lại có thể tha hoá dâm ô như lời Ly nhưng giờ được nhìn thấy tận mắt thì hắn nghĩ có lẽ anh mình còn tệ hại hơn những gì Ly tố cáo đêm qua nhiều.
– Ra là có người đã nói tôi với cậu rồi đó, cô Ly phải không – Danh quay về Duy nhếch mép, hắn vẫn đang say sưa địt cô nàng người yêu trong lúc cô ả chắc vì thấy nhục quá khi bị địt trước mặt Duy nên hắn thấy cô nàng vừa đứng phỗng người ra cho Danh địt vừa khóc.
– Đêm qua cô ấy đã nói hết cho em biết rồi – Đột nhiên Duy thấy mình hơi lố, hắn định nói “tối qua”, không hiểu sao lại đi buột miệng thành “đêm qua”, nghĩ lại chuyện hắn làm nhục Ly đêm qua bất giác Duy thấy ngượng chín mặt.
Danh tinh ý nhận ngay ra điều này, hắn châm chọc.
– À ra là đêm qua cậu cũng được hưởng không ít tiện nghi đâu nhỉ. Tuy không bằng cô nàng tôi đang chơi nhưng Ly làm đàn bà cũng không tệ đâu, nước nôi phong phú lắm, tôi thử qua rồi. Thế cậu có sướng không…
Danh cao giọng, hắn lại thụt một phát nữa thực mạnh vào lồn cô ả nhân tình ngay trước mắt thằng em.
– Anh im đi, để rồi tôi sẽ nói cho ba biết mấy chuyện này. Anh quá quắt lắm rồi đó, chuyên tiền nong của công ty anh làm thế đâu có còn ra gì nữa.
– À, cậu lại lôi cả ông già ra dọa tôi nữa đấy. Tôi chỉ sợ ổng cũng đang vui vầy với bà mẹ kế đâu có thời gian để ý đến ba cái thứ vặt vãnh mà cậu nói đâu. – Danh địt dấn thêm mấy cái nữa rồi mới nói tiếp – Mà nếu cậu có định chơi tôi trước ông già thì cậu phải cẩn thận, cậu không phải là đối thủ của tôi đâu, tôi sẽ cho cậu mất tất, khỏi có tình anh em gì nữa luôn đó.
Danh thách thức Duy, hắn vỗ mông cô nàng nhân tình đẩy cô ả nằm dài ra đất.
– Em quỳ ra sàn đi, nãy giờ đứng mỏi chân rồi phải không. Quỳ xuống rồi mình làm tình tiếp.
Khuôn mặt Duy chuyển từ màu đỏ sang tím ngắt vì tức giận, hắn thấy mình ở đây nhìn cái trò này thế là quá đủ để hiểu ông anh mình, trước khi bỏ đi ra cửa hắn thêm vào.
– Anh sẽ biết đó, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.
– Tôi không tiễn cậu nha, đang kẹt mà, cậu thấy đó. Tôi chờ xem cậu làm được gì nha, tôi thách cậu đó Duy à. – Danh cười ngạo nghễ đầy thách thức, cánh cửa chính đóng sầm lại bỏ mặc hắn tiếp tục việc gieo giống vào lồn cô ả nhân tình đang quỳ mọp người như một con chó cái trên sàn nhà. Lại những tiếng rên rỉ, của cả đàn bà và đàn ông vọng ra từ căn hộ của Danh, mới sáng sớm nhưng cảnh đang diễn ra trong căn nhà đó đã phong lưu trụy lạc lắm rồi.
Tô hủ tiếu trước mặt đã nguội ngắt, Duy ngồi ở đây đã hàng giờ đồng hồ mà vẫn chưa thể ăn hết một tô. Thực ra hắn đâu có đụng đũa vào, hắn gọi một tô chỉ như một cái cớ để ngồi lại cái quán ăn nhỏ lụp xụp ven đường này, thử hỏi hắn làm gì còn tâm trạng nào để ăn uống lúc này. Trời Sài Gòn mùa này chiều rất hay bất chợt đổ mưa, những cơn mưa xối xả, nước mưa khiến cho mấy tấm bạt của cái quán ăn cũng nghiêng ngả chống đỡ một cách vô vọng.
Có mấy người qua đường ghé xe vào quán ăn, chắc là để trú mưa. Tự dưng Duy lại thèm cái cảm giác được đi dưới mưa, đi một cách vô thức, hắn chỉ muốn nước mưa như cuốn trôi đi tất cả những nỗi muộn phiền trong người. Hắn đứng dậy trả tiền trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, có lẽ họ nghĩ hắn điên khi ngồi đây nãy giờ, đến lúc ngoài kia mưa to thế này thì lại đi trả tiền bước ra ngoài trời.
Duy chợt sững người khi nhận ra trả xong tiền tô mì thì trong ví chỉ còn có mấy đồng lẻ, cái ví hắn giờ lép kẹp thảm hại. Hắn đã bỏ nhà lên Sài Gòn lang thang hình như được hơn hai tháng rồi thì phải, trong thời gian đó chỉ có tiêu tiền, giờ Duy mới nhận ra mình sắp chỉ còn trơ lại hai bàn tay trắng. Hắn tặc lưỡi, có lẽ cũng phải kiếm việc gì đó làm ở đây thôi, nếu không muốn có ngày nằm chết đói trên đường.
Duy lấy tay gạt nước mưa trên mặt, vỉa hè vắng tanh hình như chỉ có mỗi hắn, tự dưng Duy thấy những giọt nước mưa trôi vào miệng hắn có vị mặn chát. Chẳng lẽ cuộc đời lại đối xử bất công với hắn đến mức vậy sao, tất cả những gì xảy ra với hắn đã hai tháng nhưng như vừa mới ngày hôm qua. Mọi thứ cũng nhanh thật, mới đó mà hắn đã trở thành một kẻ không có gia đình hai tháng rồi – Duy chua chát nhận ra giờ hắn đang bước những bước lạc lõng trong màn mưa Sài Gòn, những con người xung quanh, cây cối, nhà cửa, ngay đến những con đường hắn đang bước đi cũng quá đỗi xa lạ với hắn.
Chưa bao giờ trong đời hắn lại có thể nghĩ rằng có một ngày mình lại lâm vào cảnh này, mà hơn thế chính những con người ruột thịt thân thiết nhất với hắn lại chính là những người đẩy hắn đến cảnh khốn nạn này. Duy không hiểu tại sao Danh lại có thể đặt điều vu khống trắng trợn hắn như thế trước mặt ông Long, chính ông anh hắn là người rút tiền của công ty nhưng giờ thì Duy lại mới là kẻ làm việc này trong mắt tất cả mọi người.
Hắn không thể tưởng tượng ra việc Danh lại có thể nghĩ ra trò bỉ ổi như thế để hại chính em ruột mình. Danh cho người gửi vào tài khoản của Duy một số tiền từ tài khoản chung của công ty, để rồi chính cái khoản tiền chết người ấy đã khiến cho Duy chẳng có lấy nổi một cơ hội để thanh minh cho chính bản thân mình. Giờ Duy không chỉ thấy hận thằng anh khốn nạn mà hắn còn cảm thấy căm ghét ngay chính ba ruột của mình.
Trước giờ hắn đinh ninh ông Long luôn yêu quý hắn nhất trong ba anh em vậy mà khi xảy ra chuyện ba hắn chẳng thèm để mắt đến lời hắn nói đùng đùng đuổi hắn ra khỏi nhà. Đùng một cái từ công tử con nhà danh gia, thoáng chốc Duy phải bỏ Cần Thơ lên Sài Gòn làm một kẻ lang thang vô công rồi nghề như vậy đây. Hắn chẳng quen biết ai ở cái chốn phồn hoa này, mà như thế có khi lại là may mắn vì bản thân Duy lúc này cũng chẳng muốn gặp gỡ bất kỳ ai, không phải hắn ngượng, hắn có làm gì sai trái đâu mà thấy ngượng. Có điều giờ thì hắn không tin tưởng vào bất kỳ một ai khác nữa ngoài bản thân mình. Chính những người thân mà hắn yêu quý nhất đã giết chết lòng tin vào con người của hắn.
Mưa đã tạnh hẳn, Sài Gòn là vậy, mưa to đến bất chợt để rồi cũng đi nhanh chóng đến mức người ta không thể ngờ. Có điều Duy vẫn đi, hắn đi ngược hẳn lại phía cái nhà trọ mà hắn đang ở, hắn cũng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết cắm mặt vào mà đi thôi. Quần áo hắn ướt sũng dính bết vào người, Duy có thể cảm thấy cái lạnh đã bắt đầu chạy vào da thịt, hắn đã bắt đầu húng hắng ho. Đường phố lên đèn, người ta đổ ra đường mỗi lúc một đông, nửa đêm mới là lúc để người ta bắt đầu những cuộc vui, giờ hắn như kẻ tâm thần đi hòa lẫn vào dòng người.
– Anh Duy, có phải là anh Duy không… – một giọng phụ nữ nhẹ nhàng có phần dè dặt từ phía sau vọng lại.
Đang đi Duy chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng, hắn sững sờ quay ngoắt người lại. Hai mắt Duy lúc này mờ đi, có lẽ hắn bệnh thật rồi, nhưng hắn có thể nhận ra người đàn bà vừa gọi hắn rất xinh đẹp. Tất cả mọi bộ phận trên khuôn mặt, trên thân thể nàng đều vô cùng cân đối, những đường cong đàn bà được tôn lên nhờ chiếc váy trắng bó sát người tuyệt đẹp.
Chắc chắn là khuôn mặt ấy hắn đã gặp, hình như còn rất quen thuộc với hắn trước đây nhưng giờ thì hắn không còn có thể nhớ được gì nữa rồi, hắn không thể nhớ nổi người con gái đó là ai mà lại gọi tên hắn giữa nơi xa lạ này. Duy cố mở to mắt ra ngắm nàng thật kỹ trong lúc người con gái ấy đứng yên nhìn lại hắn, hình như nhìn thấy hắn nàng vô cùng xúc động, hắn thấy nàng lén đưa tay lên lau nhẹ qua mắt.
Trước mắt Duy vào lúc này không hiểu sao mọi thứ cứ tối sầm hết cả lại, càng cố nhớ xem người con gái ấy là ai thì hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi mất hết tất cả mọi giác quan. Cho đến lúc hắn gục xuống, hắn chỉ còn thấy mình ngã vào vòng tay của người đàn bà yếu đuối trước mặt, còn sau đó tất cả với hắn chỉ là bóng tối hoàn toàn.
Duy tỉnh lại, hắn thấy đầu đau nhức toàn thân ê ẩm như thể vừa trải qua một trận ốm liệt giường vậy. Mà chắc là hắn ốm thật, Duy sờ lên trán thấy nóng bừng cho dù đang có một chiếc khăn lạnh đặt lên đó để hạ nhiệt. Duy nhận ra mình hoàn toàn trần truồng bên dưới tấm mền, hắn bâng quơ đưa tay sờ khắp thân, cảm giác sạch sẽ vô cùng như thể hắn vừa được lau rửa một cách rất cẩn thận.
Hắn tự lần xuống bên dưới, toàn thân hắn đang nóng bừng nhưng cái chỗ đó thì mát lạnh khi bàn tay hắn chạm phải, cái đàn ông hắn lúc này teo lại không còn hùng hổ như mọi ngày khi hắn ở truồng. Hắn giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hắn đang ở trong một căn phòng xa lạ, Duy bật người ngồi dậy nhìn quanh. Bất giác hắn phát hiện ra bên cạnh hắn có một người phụ nữ đang ngủ gục trên ghế bên giường hắn, có lẽ nàng đã săn sóc hắn trong lúc Duy xỉu đi hôm qua.
Hắn chỉ nhớ lại được một cách mờ mờ, hôm qua hắn đi hàng giờ dưới mưa, hắn cảm thấy hoa mắt, hắn bệnh, rồi hắn gặp một người phụ nữ thoạt trông rất quen, rồi hắn không còn nhớ được gì nữa. Bỗng người đàn bà trở mình thức dậy, khẽ vươn vai mệt mỏi sau một đêm thức trắng, chợt đỏ bừng má xấu hổ khi trông thấy Duy đang nhìn chằm chằm vào mình. Giờ thì Duy đã nhận ra người con gái ấy, hắn không bao giờ nghĩ lại có lúc gặp gỡ nàng ở nơi này.
– Anh nằm xuống nghỉ đi, anh vẫn sốt cao lắm – nàng đặt tay lên trán hắn dịu dàng nói – để tôi pha ly sữa anh uống tạm nhé, tôi sẽ qua chợ mua ít đồ về nấu cháo cho anh.
– Cô đừng đi – Tự nhiên Duy đưa tay nắm lấy cánh tay thon nhỏ trắng muốt của nàng, hắn làm chuyện đó một cách tự nhiên, hắn có cảm giác lo sợ khi nàng đi để hắn ở lại một mình.
– Anh lúc nào cũng chỉ biết đòi hỏi người ta làm mọi chuyện theo ý mình thôi, ở Cần Thơ thì được chứ đây là nhà tôi thì anh phải biết nghe lời tôi chứ. – Nàng nheo mắt cười với hắn, khẽ gạt tay hắn ra. – Nằm xuống giường nghỉ thêm chút đi, tôi đi không lâu đâu, sẽ quay lại nhanh thôi.
Nàng với hắn giờ như một người mẹ chăm lo cho đứa con, hết sức ân cần nâng niu, nàng làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Duy như đang được sống những ngày đẹp nhất cuộc đời, cho dù đạm bạc nhưng mỗi khi ở bên nàng, hắn luôn cảm thấy thời gian sao trôi quá nhanh. Hắn chỉ có một ao ước níu thời gian đi chậm lại mỗi lúc nàng ở bên chăm sóc cho hắn.
Vậy mà đã hơn một tuần kể từ cái buổi hắn ngất đi được nàng dìu về nhà chăm sóc, Duy đã thấy khá hơn nhiều, hắn cảm thấy khỏe mạnh hừng hực nhờ sự săn sóc của Ly cho dù tâm trạng buồn bã vẫn tiếp tục đeo đẳng hắn. Nhớ lại những hành động hắn đã làm với nàng, Duy bỗng nảy sinh những mặc cảm nhất định, hắn đã đối xử với Ly theo kiểu tệ bạc, nàng vì hai anh em hắn mà phải chịu nhơ nhớp.
Vậy mà giờ này nàng như đang cứu sống hắn, đem lại cho hắn những ánh sáng soi sáng cuộc đời đang trở nên vô cùng tối tăm của Duy. Hắn mang ơn nàng quá nhiều, nhưng cũng vì thế mà dường như hắn càng có nhiều tâm sự hơn. Khi hắn nhận ra những tình cảm mà mình dành cho Ly cũng là lúc hắn quyết định sẽ rời khỏi nàng, hắn không thể nương tựa thêm nữa ở nàng, cho dù bây giờ thì hắn chỉ muốn ở lại mãi mãi.
– Có lẽ ngày mai tôi sẽ đi Ly ạ, tôi không thể ở lại đây mãi thêm. Tôi đã cảm thấy khỏe hẳn rồi, tôi… tôi rất biết ơn những gì cô làm cho tôi. Tôi chẳng biết lấy gì để báo đáp cô, Ly biết đấy, giờ thì tôi đã trở thành kẻ trắng tay, không có cả gia đình rồi. – Hắn buồn rầu nói với Ly, hai người vừa ăn xong bữa cơm tối, hắn đang giúp nàng dọn dẹp chén bát.
– Anh… anh đi đâu. Ở đây anh có quen ai đâu – trong giọng nói của Ly chất chứa sự sợ hãi lo lắng, chẳng lẽ nàng lại mặt dày lần nữa nói toạc cho hắn biết nàng không hề muốn hắn rời bỏ nàng. Nàng ngại, đúng ra chính bản thân nàng cũng mặc cảm bởi quá khứ thành thử Ly cũng chỉ biết ngại ngần níu kéo hắn – Anh chờ thêm mấy ngày nữa cho khỏe hẳn rồi hẳn đi được không, ở đây tôi… tôi cũng chỉ có một mình, cô đơn lắm anh biết không.
Duy quay mặt đi cố tránh cái nhìn đầy u uất của Ly, hắn linh cảm thấy giữa nàng và hắn đã có điều gì đó nảy sinh nhưng hắn không dám thừa nhận, hắn đã đối xử không ra gì với Ly trong khi chính nàng cũng là một nguyên nhân khiến hắn trở nên mất hết như bây giờ. Giữa hai người có hố sâu khoảng cách như vầy thì sao có thể đến được với nhau.
– Tôi khỏe hẳn rồi, không dám phiền cô thêm nữa… Mai tôi sẽ chuyển về nhà trọ, cũng phải đi kiếm một việc gì đó để làm thôi – Duy ngập ngừng. Tối hôm đó hắn và Ly ngồi cùng xem tivi nhưng cả hai đều không nói với nhau câu nào, cả hai như đang lo sợ đến sáng mai khi hắn ra đi. Ly nói muốn đi ngủ sớm, nàng về phòng trước, Duy nhìn dáng đi thất thần của nàng mà cũng không khỏi ái ngại, hắn giận mình đã đem lại cho nàng những muộn phiền không đáng có. Thở dài, Duy ngồi nán lại xem một kênh tấu hài trên tivi một lúc rồi cũng về phòng hắn, tâm trạng của hắn cũng rầu rĩ không kém.
Hắn nằm mãi vẫn không ngủ được, mỗi lần trở mình hắn lại càng cảm thấy nặng nề hơn, hắn chợt muốn sang phòng của Ly nói cho nàng là hắn đã đổi ý, nếu được sự cho phép của nàng thì hắn rất muốn ở lại đây cùng nàng. Nhưng nghĩ mãi hắn lại ngại, từ nhỏ hắn được giáo dục để làm một câu trai con nhà, hắn không muốn làm những việc như vậy, nhưng việc mà Duy chưa chuẩn bị tinh thần để làm. Nếu như trước đây thì hắn có thể đến nói với Ly suy nghĩ của hắn đang chất chứa nhưng giờ hắn thấy mình đâu còn chút tư cách nào nữa, hắn đã là kẻ ở đáy cùng của xã hội.