Cơn Lốc - Phần 9
Người ở đây họ thích dùng điện lấm. Họ dùng điện để nấu cám lợn, họ dùng điện để nấu nước tắm, họ dùng điện để nấu nước uống. Họ lẩm sáng kiến lắm. Kể ra họ cũng thông minh. Họ dùng mảnh bơ sữa bò làm thành những dây nấu nước bằng điện, gọi là những tàu ngầm. Hễ có ai đến kiểm soát thì họ vội giấu đi. Họ cứ dùng bừa. Ai cũng dùng nên chẳng ai nói được ai cả.
Tối nay cũng vậy. Điện đang sáng bỗng đỏ lừ như con mắt của người say rượu, lừ đừ, rồi ngã gục. Mọi khi thì họ cũng ý ới gọi nhau ra tìm nguyên nhân, rồi chữa. Nhưng tối nay chẳng có ma nào muốn làm cái việc đó. Họ đang bận những công việc riêng của mình. Như Sơn lúc này chẳng hạn, đang ngồi tâm sự với người yêu. Hôm nay anh bạn ở ngăn bên cạnh không có nhà, anh về quê thăm vợ con, nên Sơn ra đón nàng và đưa nàng về trường.
Thấy điện bỗng tất, Sơn bước ra ngoài, đứng nhìn các khu nhà tập thể. Tất cả các khu nhà đều tối. Kiểu này có chữa được cũng phải còn lâu. Anh thầm mong cứ mất điện lâu nữa đi, lâu suất cả đêm cũng được.
Anh bước vào nhà, ngồi xuống cạnh người yêu.
Bích Loan ý tứ hỏi nhỏ:
– Mình không thắp một ngọn đèn dầu hả anh?
– Khỏi cần em ạ, để mình còn được tự do một chút anh nói rất khẽ như sợ có ai đứng ngoài biết trong phòng có người mà lại ngồi trong bóng tối.
Anh đặt lên môi người yêu một chiếc hôn thật dài. Có lần anh đã kể cho nàng nghe, bọn anh chia những chiếc hôn ra làm ba kiểu.
Anh nói:
– Em biết không, bọn anh cũng hay ngồi tán gẫu với nhau lắm đó. Em có biết thằng Hùng Đen không, em gặp nó hôm đi ăn cưới Lâm Thanh ấy, nó nghiên cứu về môn dân tộc học. Nó nói có ba loại hôn: Một loại của các ông bà làm công tác ngoại giao; một loại của các anh chàng lính lâu ngày không biết mùi phụ nữ; và loại cuối cùng là của những người yêu nhau.
Lúc này anh trao chiếc hôn của loại thứ ba cho nàng. Rồi anh đưa tay luồn dưới áo nàng, sờ cặp vú nàng. Một dòng điện chạy râm ran khắp người Bích Loan. Nàng nghĩ, có lẽ đây là giờ phút đáng nhớ nhất đời chăng? Anh sẽ đưa nàng đến những vùng hoa thơm cỏ lạ của tối nay. Chắc chắn lần này anh có đủ thời gian và điều kiện để đưa nàng tới một vùng đất lạ, nơi đó có những hồ nước ngọt trong lành, cả hai sẽ được uống thỏa thuê, mặc sức chứ không phải uống từng giọt như trước đây nữa, và người được uống sẽ là cả hai người, chứ không phải chi có mình anh như trước đây.
Nàng không giữ gìn gì nữa. Nàng hôn lại anh, ghì anh sát vào mình, cầm tay anh chà lên cặp vú đầy, mọng, đang rừng rực lửa tình của mình. Nàng ngả người xuống giường và kéo anh xuống theo, đè lên người nàng. Nàng muốn cởi phăng tất cả quần áo ra, nàng muốn cả anh và nàng đều trần truồng trong đêm nay để chà sát hai cơ thể lên nhau, để đau khổ quằn quại trong niềm hoan lạc lên tới cực điểm, để khóc lên vì quá sung sướng, quá hạnh phúc do sự chung đụng xác thịt mang lại. Nhưng anh đã kéo nàng ngồi dậy, ghé vào tai nàng:
– Đi ra đây em, ra đứng sau cánh cửa này, tụt quần ra, đến đầu gối thôi, em rạng chân ra một chút để anh cho cái của anh vào. M anh đứng ở đây nhỡ có điện thì ở ngoài nhìn vào không thấy gì cả, và mình cũng có thời gian để kéo quần lên được.
Anh cởi nút quần của mình ra, chỉ đủ chỗ cho dương vật nhô ra. Trong bóng tối lờ mờ, anh dùng những ngón tay lướt trên lồn nàng, tìm một khe hở, rồi chọc một ngón tay vào khe hở đó. Khe đầy nước, ướt sũng các ngón tay anh. Người nàng mềm và nóng. Mọi chỗ đều nóng và mềm. Nóng và mềm nhất là chỗ có khe đầy nước, đang ràn rụa chảy ra. Anh từ từ cho cái vật đang cương lên, nhô ra khỏi những hàng cúc đã mở sẵn ở đũng quần của mình vào lỗ lồn đang nở to của nàng. Khi nó đã vào sâu và đang tắm trong hồ nước nóng, ấm áp đó thì anh quên hết tất cả. Anh tha hồ bơi trong hồ nước đó, đến khi nàng kêu lên một tiếng kêu đau đớn thì anh mới tỉnh lại, mới biết mình đang làm gì và đang đứng ở đâu. Nàng kêu lên không phải vì sự hưng phấn đã lên tới cao độ mà vì bỗng nhiên nàng thấy xót, rát đến cùng cực ở bên trong lỗ hở. Nàng cảm giác như có một dòng nước đặc sánh đang từ từ rỉ ra từ lỗ hở đó. Đau lắm.
Nàng thì thầm:
– Anh lấy cho em một chiếc khăn ướt vào đây!
– Để làm gì em?
– Thì anh cứ đưa cho em!
Anh kéo quần lên, cài lại tất cả các nút, chạy ra chỗ treo khăn mặt, rút một chiếc hãy còn ướt, đưa cho nàng. Vừa lúc đó đèn bật sáng. Anh nghe tiếng reo hò của mọi người nhất là của bọn trẻ con:
– Có điện rồi!
Nàng dùng chiếc khăn tay anh đưa, lau cửa mình. Nét mặt nàng đau đớn và hết hoảng. Anh thấy chiếc khăn có máu.
Như đã hẹn với Anton lúc ra về, ngày hôm sau Bích Loan tới thăm Anton, xem anh đã ổn định chỗ ăn ở chưa, xem anh có gặp khó khăn gì không, tiện thể đưa anh xem qua kế hoạch làm việc của hai người trong tuần tới.
Nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Anton ra mở cửa. Anh thấy Bích Loan đang đứng đó, trong tay một chiếc làn mây.
– Ồ, chị Bích Loan, xin mời chị vào!
Anton nhường chỗ cho Bích Loan vào trước. Sau khi nàng đã bước hẳn vào trong phòng, Anton mới khép cánh cửa lại và bước sau Bích Loan.
– Mời chị ngồi!
Anh chỉ cho nàng một chiếc ghế mây có chỗ dựa lưng và chỗ để tay.
Bích Loan đưa mát nhìn căn phòng.
Ở đây mỗi chuyên gia đều ở một căn hộ riêng. Những chuyên gia có mang theo vợ con hay chồng con thì ở căn hộ hai hay ba phòng. Còn những chuyên gia độc thân như anh thì chỉ được ở căn hộ một phòng thôi. Căn phòng tuy không rộng lắm nhưng sạch sẽ, gọn gàng và đầy đủ tiện nghi. Một chiếc giường trải đệm tráng, một chiếc ti vi, một chiếc bàn làm việc nhỏ kê bên cạnh cửa sổ trông ra phía hồ, một bàn nhỏ dùng để tiếp khách và mấy chiếc ghế mây trông rất mát mẻ. Trên bàn tiếp khách luôn có một phích nước nóng, một bộ tách chén uống trà và một bình trà mà chị phục vụ có trách nhiệm lo đầy đủ hàng ngày.
Anton pha trà, róc ra hai chén, đưa một chén cho nàng, và nói:
– Mời chị dùng trà. Lần đầu tiên tôi được dùng trà Việt Nam đấy chị ạ.
– Anh thấy thế nào?
– Ngon lắm.
Anh không làm việc ở bộ ngoại giao đấy chứ? Anton hiểu ngay câu đùa hóm hỉnh và ý nhị của cô phiên dịch. Anh cũng trả đũa lại rất nhanh: Tất nhiên là không rồi. Nếu tôi làm ở bộ ngoại giao thì đâu có được hân hạnh làm việc cùng với chị.
Bích Loan cũng chẳng chịu thua:
– Thôi, tới đây thì có thể khẳng định được rằng đã có một thời anh làm ở bộ ngoại giao rồi đấy. Anh có tài ngoại giao lắm.
Anton cười. Nàng cũng cười. Họ cảm thấy tự nhiên và thoải mái như đã quen nhau từ bao giờ rồi chứ không phải là hôm nay. Họ ngồi uống trà ướp hương sen, ăn mứt sen.
Bỗng như nhớ ra điều gì, Bích Loan kêu lên:
– Trời, trí nhớ của tôi dạo này tồi quá, tí nữa thì quean mất. Anh mới tới Việt Nam lần đầu nên chắc chưa biết loại hoa quả gì ngon nhất ờ Việt Nam. Anh sẽ được nếm một loại chuối rất đặc biệt, nó bé lấm, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi, mỗi quả chỉ vừa đủ cho mình cắn một miếng thôi anh ạ, song ai đã ăn nó rồi thì nhớ mãi và sau này chỉ có thích mỗi loại đó thôi.
Nói rồi, nàng lấy ở trong làn ra một nải chuối vàng óng. Những quả chuối trông tròn trĩnh, rất xinh. Đúng, trông chúng nhỏ thật, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi. Trông chúng nhẵn thín, vàng óng, thật thích mất.
– Đây là chuối ngự. Loại chuối này quí nên ngày xưa các cụ nhà ta gọi là chuối ngự. Chuối giành cho vua, chúa đó mà – Bích Loan giải thích.
– Chuối giành cho vua chúa mà sao chị lại giành cho tôi? Tôi có phải là vua chúa đâu? – Anton cười, nghĩ phen này thì cô phiên dịch của mình chỉ còn nước chui xuống đất.
Mặt Bích Loan bỗng đỏ, nóng lên rừng rực. Anton chột dạ, biết mình đùa quá đáng. Đang lúng túng chưa biết làm thế nào để gờ thế bí cho Bích Loan, thì nàng đã cười rất tươi. Nụ cười mà mãi sau này, như một kỷ niệm đầu tiên quí giá nhất, Anton không sao quên được.