Cơn Lốc - Phần 8
*
* *Anh đưa nàng ra một chỗ vắng, ngoài cánh đồng. Chỗ này hoang vắng. Đó là một bãi màu ở ngoại thành Hà Nội, nằm bên cạnh một con lộ chính. Ban ngày cũng có nhĩeu xe cộ và người đi bộ trên con đường này. Nhưng ban đêm, như lúc này, thỉnh thoảng chỉ còn có một vài chiếc xe tải chạy qua thôi. Sơn dẫn nàng lên một gò đất cao giữa cánh đồng. Gọi là gò đất cao nhưng khi ngồi xuống thì lúa lút đầu người, nên người đi trên đường không thể trông thấy Sơn và nàng được. Mùi hương sen thơm ngào ngạt từ dưới đầm ao bên cạnh đưa lên. Ban ngày thường có những chiếc thuyền đi câu hay đi hái sen. Còn bây giờ tất cả đều chìm vào trong bóng tối im lặng…
Sơn bế nàng đặt lên lòng mình rồi ghé môi vào miệng nàng, hôn. Bây giờ thì nàng không còn mứn chặt môi lại như lần đầu nữa. Nàng hé môi đón nhận những nụ hôn của người yêu và cũng hôn lại.
Sơn lần cởi cúc áo nàng ra. Anh không cởi hết, chỉ cởi tới chỗ bầu vú nàng đã lộ ra. Dưới ánh sáng mờ ảo của bóng đêm tranh tối tranh sáng – trời không tối hàn, vi tuy không có trăng, song sao rất sáng, Sơn nhìn rõ cặp vú của người yêu. Sơn đưa tay mơn trớn cặp vú căng tròn như hai trái cây đang thời kỳ làm mật. Rồi bỗng như điên dại, Sơn bóp thật mạnh, bóp với hết sức lực của hai bàn tay mình như người đang nhào nặn một quả bột để làm bún vậy. Cặp vú nàng đẫy đà trong đôi bàn tay Sơn. Bóp một cặp vú còn trinh, căng tròn như thế mới đã tay.
Rồi Sơn đưa tay xuống phía dưới. Anh úp mặt nàng vào mặt anh, đưa hai chân nàng sang hai phía. Anh cởi nút quần của mình ra. Anh tụ i quần nàng ra, nhưng không dám tụt hết, chỉ tụt tới đùi nàng thôi. Bộ đùi nàng trông mới ngon lành làm sao! Nó trắng ngần, thon thả. Da đùi mát rượi. Anh đưa một ngón tay chọc vào lỗ hở của nàng. Ngón tay anh đã ướt. Anh nhét dương vật của mình vào lỗ hở đó của nàng. Vừa rút ra, vừa đâm vào. Anh chỉ dám đặt vào lỗ hớ của nàng một khúc đầu của dương vật thôi, một phần vì anh sợ nàng đau, phần vì nàng van anh đừng đưa vào sâu, nàng sợ anh làm mất trinh. Nàng muốn để dành đến ngày cưới. Lần nào cũng vậy, ra đây, họ đều. làm tình theo kiểu ngồi như vậy, quần chỉ tụt xuống đến đầu gối, và anh chỉ dám đặt một khúc rất ngắn của dương vật vào lỗ hớ của nàng. Thế mà lần nào cũng vậy, chỉ sau một giây là tinh khí của anh đã bắn vọt ra ngoài. Nàng chưa kịp hưng phấn cao thì anh đã lau chùi và kéo quần lên cho nàng.
Mới tới chương trình tiếng thơ trên đài phát thanh anh đã rủ nàng ra về.
Có lần nàng hỏi anh:
– Sao đi chơi với em mà anh cứ đòi về quầy quậy thế?
Anh cười:
– Vì em làm anh hưng phấn quá, ngay từ đầu, và khi anh đã cho được tinh khí ra rồi thì anh không còn thấy hưng phấn nữa, anh thấy buồn ngủ nên anh đòi đưa em về. Em có giận anh không?
Anh không bao giờ hỏi xem nàng cảm hứng ra sao cả.
Một lần khác, họ đi chơi vào một đêm sáng trăng. Hôm đó nếu không có một việc kỳ lạ xảy ra, thì chốc chấn anh đã không tha nàng rồi. Chác chắn anh đã phá được trinh nàng rồi.
Ánh trăng vầng vặc soi tỏ trên cánh đồng đã gặt, chỉ còn trơ lại những gốc rạ mà người ta chưa kịp cắt. Anh đưa nàng ra một bãi đất hoang. Nơi này, trước kia, trong thời kỳ chiến tranh là chỗ đặt pháo cao xạ. Một khoảng đất trũng xuống, xung quanh là những mô đất cao.
Có lần Bích Loan nghe anh kể, cũng chỗ này đây, cô bạn đồng nghiệp của anh đã trải áo mưa ra, làm tình với người yêu. Đang lúc trần truồng ôm nhau thì cô bị bắt quả tang. Người ta gửi giấy về trường, cô bị kỷ luật. Bây giờ cô có chồng rồi mà người ta vẫn còn nhắc lại chuyện đó với nhau khi trò chuyện. Người ờ đây có tài nhớ dai những chuyện của người khác thật!
Tối nay Sơn đưa nàng ra đây. Cũng như khát nước se cổ mà ngồi trước một cốc nước chanh đường có đá thì làm sao mà chịu nổi, mà vì lẽ gì phải chịu đựng cơn khát vô lý đó cơ chứ? Sơn chẳng nói chẳng rằng, vật ngửa nàng ra mô đất, lột ngay quần áo nàng ra. Nàng chống cự yếu ớt Chỉ trong phút chốc nàng đã hoàn toàn trần truồng. Dưới ánh trăng nàng mới đẹp làm sao. Nàng như một con cá chép to, vảy bạc, ánh lên lấp lánh dưới ánh trăng. Một tấm thân lõa lồ, ngồn ngộn trước mắt Sơn. Sơn thì thầm, hơi thờ đứt quãng:
– Em, đấng nào mình cũng sẽ là vợ chồng mà. Cho anh, trời ơi… anh không thể chịu được nữa.
Nàng không thể chống cự được hàng loạt chiếc hôn tới tấp như người đói lâu ngày ăn vội của Sơn phủ lên khớp mọi nơi trên cơ thể nàng. Đúng lúc Sơn chuẩn bị nằm lên người nàng, ấn dương vật của mình vào người nàng thì… nàng trông thấy một bóng người đang bò lại gần chỗ nàng. Dưới ánh trăng sáng ngời nàng không thể nhầm được. Cái bóng nhô lên rồi lại thụt xuống theo sự nhấp nhô của những mô đất. Khi cái bóng đã tiến lại rất gần thì nàng thét lên sợ hãi:
– Ôi! Có người!
Cái bóng vội chạy đi và biến mất. Nàng ngồi dậy, mặc quần áo. Sơn không tin có người đã theo dõi. Anh nghĩ, có thể nàng chưa muốn để anh hái bông hoa trinh nữ của nàng hôm nay nên đã dựng nên câu chuyện hoang đường đó.
Họ không dám ngồi lại chỗ đó nữa. Sơn đưa nàng lùi sâu vào trong các lùm cây, nơi ít ánh trăng hơn. Thỉnh thoảng một vài tay lái xe đêm đi qua trên đường quốc lộ, bật đèn sáng trưng để trêu. Họ gào lên:
– Sờ lồn đi! Khoái không?
Những lúc đó anh đẩy nàng ra xa anh. Những lúc không có ai qua lại, im ắng, anh bế nàng lên lòng mình. Vẫn chỉ dám uống từng giọt nước tình một cách dè xẻn. Nhưng lần này anh đã thọc sâu hơn mọi lần vào lỗ hở của nàng.
Nàng rên rỉ:
– Thôi đi anh! có lẽ chạm vào màng trinh mất rồi, em đau quá, rát quá.
Trên đường về cư xá, Sơn cứ phải an ủi nàng mãi:
– Anh chọc vào đâu có sâu em, cũng chỉ như mọi bận thôi, chỉ lút sâu hơn mọi ngày một chút xrư là cùng thôi. Anh tin là em chưa bị rách màng trinh đâu, có lẽ nó chỉ mới bi xước một chút thôi. Mà dù nó đã bị rách thật thì cũng có sao đâu hả em? Anh nghĩ rằng, những cặp yêu nhau khác họ cũng như mình thôi. Ai lúc đói cũng muốn ăn, lúc khát cũng muốn uống, mà ăn những lúc đó, uống những lúc đó mới ngon em ạ. Miếng ăn vụng là miếng ngon nhất mà em.
Về tới khu tập thể, trước khi bước vào phòng, nàng lén đi ra nhà tắm của phụ nữ, cởi quần lót ra xem. Có lẽ màng trinh bị xước chứ chưa rách hẳn. Trên đũng quần lót có một chút máu, rất ít thôi. Sáng hôm sau ngủ dậy, nàng không đi lại được nữa. Xót và rát quá.
Sơn không hiểu, tại sao nàng lại giữ gìn đến thế. Theo nàng, thì những riêng gì nàng gìn giữ, coi trọng vai trò trinh tiết của người con gái, mà ngay cả Sơn và các đồng nghiệp của anh cũng vậy thôi.
Những ngày đầu mới yêu nhau, Sơn tâm sự với nàng:
– Anh không tin là những người con gái đã sống ở nước ngoài rồi lại còn trinh nữa. Bởi vậy mà con trai bọn anh, những người học ở trong nước, không dám yêu họ đâu.
– Thế anh có tin là em còn trinh không? – Nàng hỏi lại Sơn.
Sơn không trả lời. Song nhìn nét mặt Sơn, nàng biết anh cũng hồ nghi.
– Anh cứ chờ tới ngày cưới, chờ tới đêm tân hôn của chúng mình thì rõ. – Nàng nói.
Có lẽ họ cũng có thể chờ tới ngày đó được nếu như không có một đêm mất điện.
Một buổi tối mùa hè. Trời oi quá. Trong nhà cứ hừng hực. Dù quạt máy có chạy liên tục thì không khí cũng vẫn nồng. Mà ngồi mãi dưới cái bầu không khí đó cũng nhức đầu. Những cái gì là của tự nhiên thì nó vẫn trong trẻo hơn. Đấy, cứ nghiệm thì rõ. Những làn gió ở ngoài trời kia vẫn mát, và dễ chịu hơn là những làn gió, đo những cánh quạt chạy bằng điện tạo ra. Mà điện ở khu tập thể này cứ lên xuống bập bùng, lúc sáng, lúc đỏ lừ như con đom đóm, lúc đang sáng bỗng tắt hẳn.
Mỗi lần tắt điện như vậy thì người ta lại gọi nhau:
– Anh Trung ơi, cháy cầu chì ở đâu thế? Có ông nào chịu khó đi chữa một tý không, chứ nóng như rang thế này ai mà vào lò ngủ được. Nóng hơn lò dấm chuối.