Cơn Lốc - Phần 7
Từ những buổi đầu còn vụng trộm trong bóng tối, cho tới khi chính thức công khai, những lần chung đụng với Sơn nàng chưa bao giờ có được cái cảm giác như Ngọc Liên đã có.
Ngọc Liên không tin rằng một người phụ nữ, một người vợ lại có thể rất yêu chồng, rất hạnh phúc khi người phụ nữ đó chưa một ìân được người chồng cho bay lên chín tầng mây cả. Có chăng chỉ là những phụ nữ ngày xưa, cam chịu nhẫn nhục với số phận đã định sẵn, với những phong tục và tập quán cũ, lâu đời hay những người phụ nữ sống với những ảo tưởng, tự lừa dối lòng mình mà thôi. Bây giờ thì Bích Loan thấy đúng, trăm ngàn lần đúng.
*
* *
Nhìn lại trang tình sứ của mình, Bích Loan mới thấy nó tẻ nhạt và tội nghiệp làm sao. Suốt quãng thời gian yêu đương chỉ dám vụng trộm và lén lút.
Khi Bích Loan dường như đã đồng ý rồi thì Sơn dẫn nàng tới phòng tổ chức của nhà trường để báo cáo chính thức. Từ nay, họ có quyền đi lại như những người yêu nhau. Bích Loan cũng phải dẫn Sơn đi trình thủ trưởng cơ quan mình như vậy, song họ vẫn không dám làm gì ngoài những cái hôn vụng trộm, nhanh chóng, trong ánh sáng mờ ảo hay trong bóng tối. Họ sợ mọi người nhìn thấy. Bích Loan mỉm cười chua chát nhớ lại, có lần bà Eva nửa đùa, nửa thật, nói:
– Cô Bích Loan có thấy một điều gì rất lạ ở đất nước của cô không?
Bích Loan chưa hiểu ý bà, thì bà cười:
– Tôi thấy mọi người hôn nhau dưới lùm cây trong bóng tối, nhưng lại đương nhiên tụt quần ra, đái ở hè phố.
Bích Loan cũng mỉm cười theo bà, nhưng nụ cười thật méo mó. Bích Loan và Sơn không hôn nhau ở phòng ở của Bích Loan vì trong phòng không lúc nào vắng người. Ba cô bạn đồng nghiệp đều có gia đình ở xa, mấy tháng các cô mới về thăm nhà một lần. Có lúc họ cũng đi chơi phố hay đi thăm bạn bè, song không phải lúc nào cả ba cô cũng đều vắng mặt.
Căn phòng của Sơn tuy đã ngăn ra bằng vách nứa, họ cũng không dám hôn nhau tại đó.
Sơn đưa Bích Loan lên tầng cao, nơi về ban đêm thường không có người đi lại. Họ thường đứng trên đó nhìn ra ngoài đường quốc lộ, nơi có những lều quán, mái lợp bầng giấy dầu đứng san sát. Lần đầu tiên cũng tại đây nàng nhận chiếc hôn đầu của Sơn. Rồi lần thứ hai cũng tại đây Sơn đã đưa tay luồn vào trong lớp áo, sờ, vuốt ve cặp vú nàng. Cặp vú nàng căng tròn và rắn vì trước Sơn chưa một bàn tay nào chạm tới, nó như một trái cây hãy còn ương.
Nàng nghe rõ hơi thở dồn dập của Sơn phả lên mặt nàng. Tiếng Sơn thì thào:
– Cho anh một tý?
Rồi Sơn đưa tay ìân xuống phía dưới, luồn tay vào trong quần của nàng. Sơn đã tìm ra nó. Anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nàng mờ mờ. Sơn đưa một ngón tay thọc vào chỗ đó. Nàng khẽ kêu lên, không rõ vì bị kích thính mạnh hay vì bị rát do ngón tay anh chạm vào. Nước nhờn chảy ra ướt đẫm tay Sơn. Cứ như người đang khát nước đi trên con đường mới rải nhựa giữa trưa hè, nhìn thấy trước mắt mình một cốc nước giải khát có đá, Sơn không thể kìm hãm sự kích thích của mình được. Anh bế thốc nàng ra một chỗ khác, kín đáo hơn. Nàng biết cái giờ phút đó đã đến. Nàng van anh:
– Anh Sơn, thương em đi anh Sơn, đừng làm gì ớ chỗ này ca.
– Em thương anh? Cho anh một chút thôi! – Sơn vừa nói đứt quãng, vừa thở dồn.
Thấy Bích Loan như đang khóc, anh đặt nàng ngồi xuống, nhưng vẫn tiếp tục đưa tay sờ soạng nàng, một ngón tay chọc sâu vào lỗ hở của nàng.
Đêm hôm đó, sau khi mỗi người đã về một nơi, cả hai đều phải lén đi thay quần lót. Quần của Sơn, do tinh khí đã phóng ra nhiêu lần, ướt đẫm. Nước nhởn cũng chảy ra ướt sũng chiếc quần lót của Bích Loan. Vẫn chưa có gì xảy ra cả, song nàng cảm thấy thật bàng hoàng, bước đi của nàng như khó khăn hơn, không được tự nhiên, thoải mái. Đúng như Ngọc Liên có ìân nói:
– Đàn ông đã yêu là sờ mó.
Cứ như người ăn mặn đang khát nước. Nàng là dòng nước mát đối với Sơn mà Sơn chưa được uống. Để tránh sự chú ý của người khác vì Sơn đang ở trong thời kỳ phấn đấu, Sơn thỏa thuận với Bích Loan, mỗi tuần hai lần sẽ đến đón nàng đi chơi. Đó là tối thứ tư và thứ bảy, sẽ đi chơi ở một chỗ nào đó, không về trường nữa.
Ở trường các thày cô giáo phải tỏ ra mô phạm với học sinh, thậm chí không được cho học sinh biết là mình đã có người yêu. Các giáo viên cũng có cái nhìn rất khắt khe đối với nhau. Những giáo viên có nhà riêng ớ ngoài phố, chỉ có giờ dạy mới phải vào trường, ít va chạm hơn, đớ khổ hơn. Những giáo viên xin cư trú trong cư xá của trường thì chẳng bao giờ làm gì mà không bị ai theo dõi cả Họ cứ như những trinh thám của nhau. Cô gái này bước vào phòng của anh trai kia, rồi cánh cửa khép lại ngay sau khi cô bước vào thì chỉ vài phút sau cái tin này đã loan nhanh trong các dãy nhà tập thể. Anh này và cô kia đã bắt đầu ăn cơm chung với nhau. Cô này đang yêu anh này, rồi bỗng không hiểu vì sao cô thôi không yêu anh nữa, thì người ta bàn tán xôn xao, chỗ nào cũng có tiếng xì xào về cô, và người ta nhìn cô, từ hôm đó trở đi, với đôi mắt khác lạ. Còn cô giáo nào đã có chồng mà đi lại với người khác thì đó là một chuyện tày trời, không thể có được ở thế kỷ hai mươi này, ở trong cái trường mà Sơn đang dạy này.
Cứ mỗi chiều thứ tư và thứ bảy hàng tuần, sau khi cơm nước xong, tắm rữa sạch sẽ, là Sơn đạp xe vào trung tâm thành phố đón người yêu. Lúc này Bích Loan đã là người yêu chính thức của Sơn.
Người ta nói nước chảy đá mềm, quả không sai. Cứ kiên nhẫn là thành công. Trái tim Bích Loan không thực sự rung động trước tình yêu của Sơn, nhưng sự nhẫn nại và tấm lòng chân thật của anh đã chiến thắng sự yếu mềm và nỗi lòng hoang mang, trống trải của nàng vào thời điểm lúc đó.
Sơn như người đi trên sa mạc, khát nước, đã bắt đầu được nhấp từng giọt, từng giọt nước mát trong lành. Có khi anh đưa nàng ra ngồi trên ghế đá, bên bờ hồ. Xung quanh hồ có nhiều ghế, song ghế nào cũng có người. Hoặc là những đôi tình nhân đang ngồi sát bên nhau ở những chỗ tối. Hoặc những cặp vợ chồng ngồi hóng mát ở những chỗ sáng hơn. Chỗ có nhiều ánh sáng nhất là nơi tụ tập đủ các hạng trẻ em. Chúng ra đây chơi cũng có, bán kem cũng có, mà đi rình mò xem những cặp tình nhân hôn nhau cũng có. Thỉnh thoảng, một vài anh công an áo vàng lại lướt qua những chiếc ghế đá. Ban ngày, họ đứng giữa các ngã tư để chỉ đường cho xe cộ chạy. Ban tối, họ cónhiệm vụ canh gác trật tự ở các công viên.
Sơn nhớ có ìân, buổi tối, Sơn đưa Bích Loan vào công viên Thống Nhất ở Hà Nội. Anh đang cùng nàng đi tới một chiếc ghế đá dưới gốc dừa, trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, thì anh nghe tiếng ồn ào, xôn xao ờ đâu đó, bên cạnh, rất gần chỗ anh đang đứng.
Tiếng một người:
– Anh chị không làm gì à? Tôi thấy anh chị nằm đè lên nhau còn nói không làm gì. Anh chị có biết đây là chỗ nào không? ờ chỗ này anh chị không được phép làm những điêu bất chính như vậy. Xin mời anh chị theo tôi về đồn để làm biên bản. Chúng tôi sẽ làm biên bản để gửi về cơ quan của anh chị.
Tiếng người con trai nén giận:
– Chúng tôi không làm điều gì bất chính cả. Chúng tôi yêu nhau, chả lẽ không ngồi được ở đây để chuyện trò hay sao?…
Vẫn tiếng người thứ nhất, cắt ngang, giọng hách dịch:
– Anh chị chuyện trò thì được, song không được nằm lên nhau như vậy, mất thẩm mĩ lắm. Đây là công viên ở Hà Nội chứ không phải ở các nước bên lây. Anh không thấy lỗi của mình sao, lại còn cãi lý với tôi nữa?
Rồi tiếng người con gái cất lên, giọng đầy nước mắt:
– Thôi, chúng em xin lỗi!
Cô quay sang người yêu:
– Xin lỗi đồng chí công an đi anh!