Cơn Lốc - Phần 4
Cô và anh học cùng một lớp sinh ngứ. Họ quen nhau ngay từ ngày đầu. Sau một tuần thì trở nên gắn bó. Cớ mời anh về phòng của mình ở cư xá, nấu cơm theo kiểu ả Rập mời anh ăn. Họ vừa ăn vừa nhìn nhau đắm đuối. Lần này anh không còn lúng túng, sợ hãi như lần đầu mới ra biển gặp con sóng to nữa. Anh cầm chắc tay lái, phóng thẳng con thuyền ra khơi, cưỡi trên sóng bạc đầu.
Anh kéo cô ngồi sát vào mình, đặt lên môi cô một chiếc hôn. Cớ không né tránh. Môi cô mềm và nóng. Anh mút lưỡi cô Lưỡi cô cũng nóng. Từ lưỡi anh truyền sang cô một sức hút cực mạnh, lan xuống tận cửa mình cô. Cô ngồi im, không dám chuyển động, dường như nếu chuyển động thì cảm giác thần tiên đó sẽ tan biến đi. Anh bế cô đặt lên lòng mình. Hơi thở của người con gái đã dồn dập khiến anh trở nên luống cuống. Anh đưa tay luồn qua lớp váy, sờ bầu vú to và cứng của cô, cô không phản đối. Từ bàn tay anh tỏa ra một luồng điện, khiến toàn thân cô run lên. Anh dìu cô vào giường, cô cũng không nói gì cả. Anh cởi quần áo cô ra: Một tấm thân của người con gái có nước da nâu bóng, cặp vú to và cao, cặp mông quyến rũ. Anh bứt vội quần áo ra khỏi người, ngả tấm thân nâu bóng, chắc nịch lên tấm thân cũng nâu bóng có hai bầu vú cao như hai ngọn đồi kia. Họ như hai ngọn núi lửa nóng rừng rực đè lên nhau. Người con gái nằm im không động đậy, trông như một pho tượng đồng láng bóng. Vú cô nhô cao. Bộ vú to, cao, đẹp như thế bao giờ cũng thu hút sự chú ý của đàn ông. Anh chà sát ngực mình vào hai vú cô. Cô rên lên và từ từ khép hai làn mi dài, cong vút lại. Cô khép bộ đùi lại như có ý muốn dấu đi cái vật quí giá nhất của người con gái, vì quá hưng phấn cứ đang mỗi lúc một nở to ra, và cái miệng thứ hai của người con gái đang mỉm cười e lệ.
Anh úp mặt vào hai vú cô, hít hít mùi thơm tỏa ra từ hai núm vú. Anh đưa lưỡi mút hai núm vú. Người cô dưới lên, vú cô cao cứ dưới lên liên tục. Chân cô giang rộng, anh nhìn rõ những giọt nước nhờn nhờn, sanh sánh đang rỉ ra từ khe lồn cô. Nhân lồn cô nhô cao như một ngọn cù lao ngoài khơi. Lúc này cô không có ý khép đùi lại nữa. Cô nằm giang rộng cặp đùi sang hai bên, để lộ một miệng cười rộng, rất tươi như một bông hoa màu đỏ. Bông hoa ướt như vừa được người làm vườn dọn dẹp và tưới hoa. Người anh mỗi lúc một nóng ran. Anh đưa lưỡi liếm những hạt nước còn đang đọng lại trên những cánh hoa. Môi anh day day cái hòn cù lao đang nổi lên ở giữa biển. Hòn cù lao bi kích thích càng cương lên, mọng như một trái chín. Da lồn xung quanh hòn cù lao đỏ ửng lên. Anh liếm hết mọi chỗ xung quanh hòn cù lao đó rồi đột ngột chọc thẳng lưỡi vào lỗ lồn cô đã mở rộng. Lưỡi anh ngoáy nhanh trong đó như người ta đang ngoáy một nồi cháo nóng vậy. Lúc này cô không chỉ dưới người. Cả người cô quằn lại vì hưng phấn. Sau khi đã hôn khắp mọi nơi trên cơ thể cô, sau khi nước nhờn ở cửa mình cô đã tiết ra ướt một góc tấm trải giường, anh mới cho dương vật của mình vào lỗ lồn cô. Bỗng cô thét lên một tiếng kinh khủng, mặt cô biến sác, anh vội ngừng lại, rút dương vật ra. Một dòng máu tươi rỉ ra từ khe lồn của cô. Đây là lần đầu tiên cô chung đụng với đàn ông và đã bị anh làm rách mất màng trinh. Những lần sau, khi chung đụng với nhau, cô cũng vẫn còn đau đớn. Anh không còn cảm thấy khoái cảm nữa. Mặt khác càng ngày cô càng tỏ ra tẻ nhạt trong sự hiểu biết của mình. CÔ tỏ ra ngây thơ, a hiểu biết. Cớ hay hỏi anh “Tại sao”: Tại sao anh không hôn em ở ngoài đường phố hay trước chỗ đông người? Tại sao anh không cầm tay em khi đi qua đường? Tại sao anh ít nói thế? Tại sao anh không thích đi xem đồ hay xem quần áo với em mà anh cứ thích đi các cửa hàng sách?
Anh đến với cô do sự đam mê của tuổi trẻ là chính và lúc đầu anh cũng thấy thích cô. Có lẽ anh thôi cô trước thì đúng hơn.
Trước khi đi học, ở nhà bố mẹ cô đã hứa gả cô cho một người ả Rập rồi. Nay cô bị mất trinh, cô lo lắm. Anh cũng rất lo cho cô và cảm thấy ân hận. Anh xin chuyển sang học ở một lớp khác. Rồi họ xa nhau hẳn.
Từ đó cho tới nay đã bao năm tháng qua đi rồi, anh vẫn chưa hề chung đụng hay gắn bó với một người phụ nữ nào khác. Anh cũng không có ý định làm quen với họ. Anh cũng chưa một ìân vào thăm các nhà chứa. Anh không cảm thấy sự đòi hỏi của xác thịt. Anh cần một cái khác kia, nó là cái gì thì anh không cắt nghĩa nổi. Anh vẫn chưa tìm được nó.
Hàng ngày anh đi làm ớ sở về, ăn cơm, rồi vào phòng riêng đọc sách hay nghe nhạc. Thỉnh thoảng anh cũng có ngao du với bạn bè nhưng chỉ là mấy thằng con trai còn độc thân thôi. Bà mẹ anh thấy con quá trầm ngâm, kham khổ sống như một cụ già thì cũng lấy làm lo, mong anh thường xuyên đưa bạn gái về chơi.
Có lần anh cũng đưa một cô bạn về chơi, theo anh cô rất dễ thương và đáng yêu. Chồng cô là thủy thủ của một tàu đánh cá, cứ đi biền biệt. Anh rất mến cô. Nhưng cũng chẳng có gì xảy ra cả.
*
* *
Sau khi đã tặng anh một chiếc hôn dài, say đắm, Tina cầm bàn tay đang run của anh đặt lên vú mình. Anh lướt nhẹ năm đầu ngón tay lên đôi vú to và rắn chắc của cô, rồi bỗng nhiên anh dừng lại, đưa tay cài lại hàng cúc cho cô.
Tina mờ to đôi mắt, hết sức ngạc nhiên. Anh điên hay sao thế Miếng ngon đến mồm rồi mà còn không biết ăn. Được người ta đến tận nơi hiến thân cho, không biết ơn thì chớ, lại còn không biết điều. Chỉ có những thằng đàn ông hâm hấp nóng như anh mới bỏ lỡ dịp may như thế, một tấm thân ngồn ngộn, gợi tình như Tina thì một trăm thằng đàn ông, phơi một tràm thằng thèm khát, ao ước. Tina hận lắm, từ trước tới giờ chưa có ai dám làm phật ý cô điều gì cả Được rồi, đã thế thì cô cho biết tay. Cớ đứng dậy, đi thẳng ra cửa, không thèm rủ anh cùng đi ăn trưa nữa.
Ở chỗ Anton về, Bích Loan đạp xe thẳng về cơ quan. Nàng cần gặp thủ trưởng để báo cáo lại công việc và sau đó xin nghỉ nửa ngày. Bỗng nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi như người bi ốm.
Lúc nàng bước vào nhà đã thấy Diễm Ngọc đang cười nói oang oang với Sơn ớ trong nhà. Thấy Bích Loan, Diễm Ngọc reo lên:
– Chào chị ba, gớm lâu lấm rồi mới trông thấy chị. Đi đón chuyên gia hay sao mà mặc áo dài chị?
Diễm Ngọc là em của Sơn. Diễm Ngọc là bạn thân của Bích Loan. Hai người cùng học với nhau khi còn là sinh viên, ở chung cư xá. Hai người rất khác nhau về tính tình. Diễm Ngọc rất đẹp, ngày trước là hoa khôi của trường đại học, luôn miệng cười nói, đôi khi cười ré lên trong lúc xung quanh không có ai cười ca. Diễm Ngọc học không giôi như Bích Loan nhưng lại rất khéo tay đan lát, may vá và bỏ ra rất nhiều thời gian để trang điểm.
Nhà Diễm Ngọc giàu có. Ba mẹ Diễm Ngọc, thời còn Pháp thuộc, là chủ một hãng buôn nước mắm Phú Quốc, có tới tám tòa biệt thự rải rác ở các phố chính tại Hà Nội. Sau ngày Hà Nội giải phóng, nhà nước đã tịch thu mất bảy trong số tám tòa biệt thự của gia đình Diễm Ngọc, chỉ để lại cho gia đình cô có một tòa nhà hai tầng tại phố Bà Triệu. Tại đây Diễm Ngọc sống cùng ba mẹ và hai anh trai.
Sơn là anh thứ hai của Diễm Ngọc. Sơn không hợp với ba và nhất là không hợp với anh trai. Cả hai người đều nóng tính, rất hay cãi lộn. Có lần găng tới mức cả hai đều cầm dao định đâm nhau thật sự. Từ ngày Sơn nhận công tác Sơn chuyển vào ở hẳn trong trường, bỏ lại tất cả, không mang theo mình một thứ gì. Không lấy bất cứ một thứ gì của gia đình. Thỉnh thoảng, năm chừng mười họa mới về qua nhà chốc lát thăm bà mẹ và cô em gái.
Khi tốt nghiệp đại học, trở về nước, Diễm Ngọc mời Bích Loan tới ở nhà mình một thời gian, trong khi chờ phân công công tác. Nhà Bích Loan ở xa, nên khi được Diễm Ngọc mời, nàng chạp nhận ngay. Hôm Diễm Ngọc và Bích Loan về nước, anh Sơn ra đón cả hai. Họ quen nhau từ ngày ấy.