Cơn Lốc - Phần 21
Anh liếm đến đùi nàng. Bộ đùi thon dài và trắng nõn. Cùng lúc anh không rời những ngón tay đang thọc mạnh vào lỗ hở của nàng. Nước nhờn ộc ra nghe ồng ộc, khiến nàng có cảm tưởng lỗ hở của nàng chẳng khác gì một cái hang cua, mà ngày còn bé theo bạn bè ra đồng bắt cua, nàng đã đi móc cua trong những cái lỗ như vậy, cho cả bàn tay vào, ngập cổ tay, nước trong lỗ chảy ra, kêu òng ọc, rồi một chú cua bò ra.
Nàng có cảm giác mình sắp chết, hay nếu không chết thì cũng điên lên. Người ta không những chỉ điên lên vì đau khổ mà còn điên lên vì quá ư là sung sướng nữa. Có lẽ đối với nàng đúng là vậy.
Anton liếm tới bắp chân nàng, cuối cùng là những ngón chân. Những ngón chân bé nhỏ của nàng cũng là những chỗ gợi cảm. Anton liếm, hôn, xoa lên tất cả những chỗ đó.
Bây giờ đến lượt nàng. Nàng cầm dương vật của anh lúc này đã to và cứng tựa một bắp ngô, hôn. Mắt nàng nhìn anh đầy kích thích. Toàn bộ khuôn mặt nàng toát lên một vẻ đam mê điên dại, làm anh càng hứng, toàn thân như bốc lửa.
Nàng hôn rất âu yếm toàn bộ những gì có trên cơ thể của người đàn ông. Nàng dùng nước bọt từ miệng, lau ướt, làm trơn bóng chúng. Nàng từ từ đưa dương vật của anh vào mồm, vào sâu trong miệng. Nàng làm rất khéo, rất trơn. Lưỡi nàng mềm dẻo như xoắn lấy dương vật anh. Khuôn mặt nàng như mờ đi trước mắt Anton. Trước mắt anh như có hàng trăm những đám mây ngũ sắc đang bay lượn, lại như có những cơn gió làm người anh run lên nhè nhẹ, và như có những luồng điện chạy trong người khiến cho các tế bào trong cơ thể tê tê. Bỗng anh ngả người, dựa đầu vào chiếc gối kê cao, anh nói:
– Em ngồi lên mặt anh đi?
Khi người ta yêu nhau, người ta luôn muốn làm cho nhau sung sướng. Anh biết Bích Loan rất thích kiểu chơi này của họ – ngồi lên mặt anh, hai tay vịn vào thành giường, đặt toàn bộ khóm hoa ngát hương của mình lên mặt anh. Toàn bộ khuôn mặt anh chìm trong khóm hoa đó.
Bích Loan nhớ lại lần đầu anh bảo nàng ngồi như vậy, nàng không dám, nàng không thể hạ phẩm giá của một người đàn ông bằng cách đó được. Bây giờ nàng mới thấy quan niệm đó của nàng chẳng khác gì mẹ nàng cho kinh nguyệt của đàn bà là một tội lỗi mà trời bắt họ phải mang. Mỗi lần mẹ nàng có kinh, bà phải mang những đồ lót đó của bà ra tận một cánh đồng xa làng để giặt.
Anton đưa lưỡi lướt trên mọi chỗ trong khóm hoa đó. Một mùi, không thể định nghĩa được, có lẽ đó là mùi của bộ phận sinh dục, mùi của phụ nữ, tràn vào mũi anh, đi qua hơi thở và theo không khí chui vào lồng ngực anh. Anh chọc một ngón tay vào chỗ đang rỉ ra một chất nhờn, đưa tay lên miệng nàng, quệt vào môi nàng. Nàng đưa lưới liếm vòng quanh môi.
Lưới anh cứ như một ngón tay thọc sâu vào khe hở đang rỉ nước đó và hai tay bóp hai núm vú của nàng. Người nàng giật lên từng hồi như có một luồng điện chạy qua cơ thể. Nàng không thể chờ thêm được nữa. Nàng thì thầm qua hơi thở đứt quãng:
– Anh, cho vào đi anh! em không chịu được nữa rồi. Anh cầm hai chân nàng kéo ra hai bên. Nàng nằm ngửa, hai chân rạng ra hết cỡ, hai tay banh hai mép lồn, dọn cho bụi hoa dạt sang hai bên, lộ rõ một đóa hoa đỏ au, giữa đóa hoa là một núm nhị và bên cạnh đó là một lỗ hở, đầy bí hiểm, đang chứa đựng những gì ở trong đó?
Anton từ từ ngả người lên pho tượng đó. Có lẽ bất kỳ một người đàn ông nào trên thế gian này đứng trước hình ảnh đó, dù có cứng như đá, thì cũng phải mềm ra, rũ xuống mà phủ phục lên cái bông hoa đang nớ rộ kia mà mút nhụy của nó.
Ngực họ chà sát vào nhau. Da chạm vào da. Môi chạm môi. Lưỡi chạm lưỡi. Hai bộ phận sinh dục của hai giới chạm sát vào nhau. Cảm giác đê mê do sự động chạm đó chạy rần rật trong cơ thể trẻ trung của họ. Anton cầm dương vật to, dài, rán chắc của mình, đập đập lên mu lồn của nàng, khiến cho khóm hoa mềm nhũn ra, các cánh hoa dạt sang hai bên, rung lên. Anton từ từ đút dương vật đã to bầng cổ tay vào lỗ hở của nàng. Lỗ đang mở to, ướt sũng, chờ đợi. Khi anh đã đun được nó vào sâu bên trong lỗ hở và từ từ rút ra thì nước nhờn ứa ra kêu lép nhép. Kèm theo tiếng kêu lép nhép có tiếng thở rất mạ anh của Anton và tiếng kêu sung sướng của nàng.
Lúc này họ thay đổi tư thế. Anton quỳ gối xuống giường. Nàng chống hai tay xuống giường, hướng cặp mông về phía Anton. Cặp mông nàng chạm sát mặt anh.
Trước mặt anh là một vật được nặn bằng một thứ bột mịn, trong ngần. Anh bấu mạnh hai bàn tay vào lớp bột mịn đó, kéo dạt nó vào lòng mình. Nàng cọ cọ cặp mông đẹp đó vào bụng anh, nơi có những đám lông màu nâu bao phủ. Trước mặt anh là một cái miệng đang hé cười, mời mọc. Anton cúi xuống đưa lưỡi liếm vào cái miệng đó như một con ong đang hút nhụy của một bông hoa.
Bây giờ thì nàng lại đang ngồi trên lòng Anton. Hai chân nàng đưa sang hai bên, tay ôm đầu anh kéo sát vào vú nàng. Mặt Anton úp lên hai vú nhô cao của nàng. Anh mút núm vú nàng. Nàng đưa tay lùa vào mớ tóc nâu đen hơi quăn của anh.
– Em nâng mông lên một chút – anh bảo nàng.
Anh nâng mông nàng lên, nhưng vì cả hai đều vội vã nên mấy ìân đều trượt, anh chưa đưa được dương vật vào lỗ hở của nàng, nó như đang đi tìm một hang sâu thẳm để ẩn tránh cơn mưa rào sắp đến vậy. Nó hồi hộp, vội vàng, cứ trượt hoài trên cửa hang ướt nhoẹt. Cuối cùng thì nó cũng lao vào được trong hang, nó ngã nhào vào trong đó, gây ra một tiếng động đến “bộp” một cái. Anton đưa thêm vào trong hang cả mấy ngón tay nữa khiến cửa hang chật cứng. Anh đẩy nàng ra rồi lại kéo nàng vào, tốc độ cứ mạnh dần, tăng nhanh dần, cho tới lúc cả hai mắt nhắm lại, ngực thở phập phồng, tim đập liên hồi và cùng phát ra những tiếng kêu, không định rõ là tiếng gì, thì một dòng sữa trắng phọt ra, bắn vọt trên cửa hang. Họ ôm nhau và cùng đổ vật xuống giường, nằm bất động. Sau đó họ dìu nhau ra vòi hoa sen để tắm.
Đó là đêm tân hôn của tuần trăng mật mà họ hưởng trên bãi biển này. Họ chỉ làm tình với nhau có một tân trong đêm tân hôn đó, không tám tân như một người bạn của Sơn, chỉ một lần song có cái để họ nhớ suốt cuộc đời còn lại của họ.
Ngủ dậy, ăn sáng xong, họ cùng nhau ra biển. Biển của xứ sở này đẹp và ấm một cách lạ lùng. Ngay từ buổi sáng, họ đã có thể ngâm mình dưới nước được rồi. Mặt biển lấp lánh những tia nắng của mặt trời. Xa xa những cánh buồm đang lững thững trôi một cách nhàn hạ. Họ nằm bên nhau trên bãi cát vàng nghe tiếng sóng thủ thỉ bên tai như đang kể cho họ nghe về chuyện tình của biển. Chẳng biết tình yêu đến với biển từ bao giờ mà biển mênh mông nhường vậy?
Cái nắng biển, gió biển, cái vị mặn của nước biển đã làm cho da dẻ họ đỏ thắm lên, trông họ càng đẹp và hấp dẫn trước con mắt của chính họ. Cũng chính nơi này họ mới được hưởng những phút thần tiên, họ mới được thanh thản, quên hết những thứ đã và đang có quanh họ, để mơ mộng, để trút hết cho nhau những gì họ đang có. Họ kể cho nhau nghe những kỷ niệm về thời thơ ấu, về những miền quê nơi họ đã sinh ra và trưởng thành, về những ước mơ, về những băn khoăn, rằn vặt mà họ đã trải qua trong đời, về tất cả những gì tạo nên con người họ. Họ lao xuống nước, đùa vui như những đứa trẻ chăn trâu vô tư và đãng trí đang để cho trâu ăn cỏ tự do, nhảy xuống đầm ao tám thỏa trí. Họ nằm úp người xuống mặt cát mịn, xoa kem chống nàng lên lưng cho nhau. Buổi trưa thì họ về khách sạn ăn trưa và nghỉ tại phòng cho tới khi cái nắng đã dịu xuống. Sau bữa cơm chiều họ đi dạo dọc theo bờ biển, theo những đường viền uốn lượn quanh co, theo những bờ đá cheo leo, theo những đường cây phi lao thẳng đứng. Hạnh phúc tràn trề theo từng bước đi của họ.
Họ xuống Hòn Gai một tuần rồi trớ về Hà Nội. Nàng mang về Hà Nội những con cua biển bọc trong những bẹ chuối còn tươi. Những con cua nước mai láng bóng, những con cua thịt chắc như những nắm cơm đang thò những cái càng to ra ngó ngoáy. Nàng có ý định mang những con cua này về Hà Nội để biếu bà mẹ chồng nhân dịp sấp tới nhà có giỗ.