Cơn Lốc - Phần 2
– Đang giữa trưa anh đến có việc gì?
– Dạ, cháu chào bác? Thưa bác đây là Bích Loan, vợ chưa cưới của cháu. Chúng cháu sẽ tổ chức vào ngày mười lăm tới.
– À anh định mời lôi tới dự mít tinh à, tôi bận lắm không tới được đâu.
– Dạ thưa bác, cháu muốn đề nghị bác xét, cho cháu xin một căn phòng rộng hơn một chút. Hiện tại cháu ớ một căn phòng có bảy mét thôi ạ.
– Ở chật lấy vợ càng ấm, ở rộng làm gì, anh lấy vợ vào mùa đông ở thế là tết lắm rồi, ấm lắm rồi. Hai người nằm chung một chiếc giường một càng ấm.
Sơn tái người đi vì giận, song anh đành chịu chứ biết làm sao, biết kêu tới ai. Loan im lặng đi bên Sơn không nói gì cả.
Bữa cơm tối đã chuẩn bị xong.
Trên mâm một bát măng sào mớ, nóng bốc khói và một ớ a lạc rang với mắm. Nồi cơm tuy Sơn nấu đã lâu, song vì ủ vào một chiếc bao tải nên vẫn còn nóng. Họ ngồi ăn, thỉnh thoảng mới nói vơi nhau một vài câu. Ăn xong, Bích Loan nhận phần rửa bát để cho Sơn được nghỉ ngơi và soạn bài ngày mai lên lớp.
Dọn dẹp xong, Loan cũng mệt và cũng phải đi nghỉ vì ngày mai nàng phải ra sân bay đón anh chàng chuyên gia kia từ năm giờ sáng. Nàng đi ngủ trước Sơn. Thấy nàng thay quần áo, Sơn khẽ nói:
– Em đợi anh một chút, anh cũng mệt, cũng muốn cùng em đi nghỉ sớm hôm nay.
Họ tắt đèn và lên giường nằm. Họ nằm trong bóng tối. Hai căn phòng hàng xóm phía bên trái và bên phải vẫn còn ánh đèn và tiếng nói oang oang. Họ đang có khách.
Sơn choàng tay qua người vợ, luồn tay dưới áo nàng, mân mê hai bầu vú nàng. Hai bầu vú tuy đã bị Sơn nắn bóp mỗi đêm, song vẫn còn rất đầy đặn, cứng ánh đưa tay cởi nút áo của nàng rồi cởi quần nàng. Những động tác này bao giờ anh cũng làm trong bóng tối. Kể từ ngày lấy nhau, chưa bao giờ anh nhìn thấy cơ thể trần truồng của nàng dưới ánh sáng ban ngày hay dưới ánh điện của ban đêm. Dù là ban ngày hay dù là ban đêm mà để đèn thì người khác vẫn nhìn thấy họ, rõ mồn một qua vách nứa, qua các khe hở của các bức tường bằng đất.
Họ hôn nhau trong bóng tối, họ vuốt ve nhau trong bóng tối, họ nằm lên người nhau trong bóng tối. Họ không dám thở mạnh, họ không dám kêu mặc dù có lúc hưng phấn lên cao làm họ muốn kêu lên. Họ buông nhau ra cũng hết sức khẽ kháng để các giát giường khỏi gây tiếng động cọt kẹt. Mỗi lần giao hợp xong nàng cũng không dám bật đèn lên, múc nước rửa ráy như cô bạn hàng xóm vẫn làm. Nàng chỉ dùng một chiếc khăn để lau thôi. Năm tháng cứ thế qua đi, chuyện tình của nàng vẫn vậy Vẫn cứ Sơn là người chủ động, vẫn cứ bắt đầu là một cánh tay choàng qua người nàng, rồi vẫn những ngón tay ấy cởi áo quần nàng ra, rồi những nụ hôn, rồi Sơn đưa một ngón tay, chỉ một ngón tay thôi, nàng cũng không hiểu sao Sơn chỉ dùng có một ngón tay thôi, chọc vào âm đạo của nàng, rồi Sơn nằm lên người nàng, rồi Sơn cho dương vật của mình vào âm đạo nàng. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng năm phút. Nàng nghe tiếng thở rất mạnh và tiếng rên khe khẽ, ư ứ bi kìm lại trong cuống họng của chồng và Sơn buông nàng r8, nằm vật xuống. Nàng thấy những giây phút đó trôi đi quá nhanh, nàng chưa kịp nhận ra tâm trạng của mình thì nó đã chấm dứt.
Có lần Sơn hỏi nàng:
– Em thấy thế nào khi chúng mình làm tình với nhau?
Nàng không trả lời, mà hỏi lại chồng:
– Anh thấy thế nào?
– Anh thấy đê mê khó tả lắm. Anh sướng nhất là lúc tinh khí phóng ra. Còn em, em thích nhất lúc nào?
Nàng cũng chẳng biết là nàng thích nhất lúc nào. Vì có lẽ chẳng lúc nào nàng được thích nhất. Nhưng để cho Sơn vui, nàng nói:
– Em thích nhất lúc anh cho vào, rút ra.
Nàng là một cô gái mơ mộng. Nàng có những mong muốn rất kỳ lạ. Hồi còn con gái, chưa yêu ai, khi còn đang ở trong cư xá của sinh viên, ban đêm khi nghe tiếng chó sủa, hay liếng nhạc xa xa vẳng lại – một người nào đó quên không tắt đài – nàng cũng thổn thức. Nàng ước mơ một khung cảnh: Trời mưa lã chã, từng hạt mưa rơi tý tách vào khung cửa sổ bằng kính, nàng nằm trong tay người tình của nàng, trần truồng, và quằn quạ i trong niềm hoan lạc say mê với một bản nhạc nhẹ, êm ái, du dương và hơi buồn một chút. Nàng sẽ quằn quại, đau đớn không phải vì đau khổ, thất vọng mà vì nàng quá hạnh phúc, quá đam mê trong ái tình với người tình đó, trong khung cảnh đó. Nhưng từ ngày yêu Sơn, lấy Sơn cho tới nay, nàng chưa bao giờ có được, dù chỉ một phần mong ước đó.
*
* *
Máy bay từ tứ hạ cánh. Từ trên cao nhìn xuống thấy một vùng đất trống. Những mái nhà ngói đỏ, thấp nằm rải rác xung quanh. ở đây không có nhiều máy bay.
Lần đầu tiên Anton sang công tác lại Việt Nam. Đáng lẽ ra anh cũng không sang lần này, song bộ xây dựng cử anh đi vì bà Eva đang mắc chuyện gia đình.
Anton là kỹ sư kiến trúc. Cùng đi với anh lần này còn có vài ba kỹ sư nữa, nhưng họ chuyên về ngành khác. Có cả một cô gái nghiên cứu về nghệ thuật dân gian. Cô tên là Tina. Tina là bạn cũ của Anton từ khi hai người còn để chỏm.
Bích Loan và anh lái xe ra đúng lúc máy bay hạ cánh. Họ trình giấy tờ cho mấy anh công an, rồi đi vào phía bên trong. Bên trong, đoàn chuyên gia Thụy Điển cũng vừa ở trên máy bay bước xuống. Khi Bích Loan và họ đã làm xong công việc xã giao, nàng giúp họ nhanh chóng làm thủ tục, đưa họ lên xe về khu chuyên gia. Bích Loan chỉ có trách nhiệm phiên dịch trực tiếp cho Anton thôi, còn ba người kia thuộc về cơ quan khác. Khi đưa Anton về phòng ở của anh, nàng mới có dịp để ý kỹ. Anh cao to, cân đối, bụng không hề to như những ông tây khác mà Bích Loan đã gặp. Mái tóc anh xoăn một cách tự nhiên, nước da lai rất gợi cảm. Có lẽ mẹ anh hay cha anh là người châu Phi chăng? Đôi mắt nâu đen dưới làn mi dài,cong vút như mi con gái. Chiếc mũi cao, đôi môi hơi dày nhưng trông vẫn thanh tao. Một chàng điển trai, chắc là phải một tá người yêu ở bên nước. Cái cô gái ban nãy đi bên cạnh, cứ đứng sau lưng anh, dí sát bộ ngực đẫy đà vào lưng anh, miệng cười toe toét, mắt lúng liếng đưa tình, chắc cũng là một cô bồ của anh ta. Vè đây là họ ngủ với nhau ngay thôi mà, bất kể anh ta đã có vợ hay cô ta đã có chồng ở bên nước.
– Xin cám ơn chị nhiều! Nhưng việc còn lại tôi sẽ tự làm, khỏi phiền đến chị nữa – Anton khẽ nói, khi thấy Bích Loan trầm ngâm và có vẻ mệt mỏi.
Nàng giật mình, vội quay lại, nói:
– Có gì đâu anh? Vâng, có lẽ anh đi nghỉ một chút cho đỡ mệt. Lát nữa chị phục vụ sẽ mang các thứ cần thiết tới cho anh và chị ấy sẽ chỉ cho anh nhà ăn ở đâu, rồi anh sẽ đi ăn trưa. Có gì ngày mai tôi sẽ quay lại. Chắc anh đã biết tôi sẽ là người phiên dịch trực tiếp cho anh trong suốt thời gian anh làm việc tại nơi này?
– Dạ, chị có thể cho tôi xin số điện thoại của chị để tiện việc trao đổi không ạ?
Bích Loan lúng túng, nàng nói:
– Tôi không có số điện thoại anh Anton ạ. Tôi sẽ cho anh số điện thoại của thủ trưởng tôi, anh liên hệ với ông ta. Thôi chào anh nhé! Chúc anh mọi sự tốt lành!
– Chào chị?
Họ bắt tay, tạm biệt nhau.
Lúc này Anton mới có dịp ngắm kỹ Bích Loan. Hôm nay vì đi đón chuyên gia, như thường lệ mỗi lần đi đón họ, Bích Loan vẫn mặc hơi khác ngày thường một chút.
Nàng mặc một bộ áo dài màu xanh thiên lý, màu tươi mát và nhã nhặn, làm tôn nước da trông mịn của nàng. Mái tóc nàng dài, buông xuống bờ vai. Trông nàng giống một nữ sinh hơn là một phụ nữ. Khuôn mặt nàng không trang điểm, song vẫn rất đẹp, những nét đẹp của phụ nữ A châu, thanh thoát và giản dị. Nàng đẹp? Phụ nữ Việt Nam quả là đẹp! Người ta đồn quả không sai. Anton nghĩ vậy.
Thì cứ trông nàng mà xem. Bộ áo dài may rất vừa người, bó sát lấy tấm thân thon thả của nàng. Ngực nàng đầy đặn và cao. Chiếc cổ trắng muốt, cao, có ngấn. Một khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng. Đôi mất rất xa xôi, hơi buồn; Chiếc mũi nhỏ trông hơi ngộ nhưng xinh xắn và chiếc miệng cười tươi, e lệ, rất quyến rũ.