Cơn Lốc - Phần 18
– Ờ nhỉ, anh hỏi em vô lý quá. Anh có cảm giác cái của anh thì bé, mà lỗ của em thì to, nên lúc cho vào nó cứ lọt thỏm, có lẽ em không thấy thích phải không?
Nàng hồi tưởng lại những ngày đó, và khe khẽ thở dài. Nàng bỗng nhớ tới Anton. Anh đang làm gì trong lúc này?
Anton đang nằm trên giường, vắt tay lên trán, suy nghĩ. Anh vừa nhận được thư của mẹ anh. Lá thư của mẹ làm anh khó xử quá.
Anton có nhiều gắn bó với mẹ hơn là với cha. Cha anh người Thụy Điển. Mẹ anh người châu Phi. Cái ngày cha anh yêu mẹ anh, cũng nhiều sóng gió lắm. Gia đình bên nội không chấp nhận và ủng hộ mối tình của một anh da trắng và một chị da đen. Nhưng cha anh rất yêu người phụ nữ khác chủng tộc này.
Họ cùng học tại một trường cao đẳng với nhau, quen nhau trong một buổi tiệc. Cô gái da đen có thân hình khỏe mạnh, nhảy rất đẹp đã làm ông say mê. Họ đi chơi với nhau nhiều lần. ĩ anh yêu như mặt biển lúc thủy triều dâng lên, chẳng có gì cản nổi được những cơn sóng tự nhiên đó. Tình yêu cứ như nước tràn bờ. Mẹ anh có thai trong cái lần đi chơi bằng thuyền ngoài biển với cha anh. Anton được tạo nên và ra đời bằng tình yêu và lòng dũng Cảm của người mẹ. Anton giống mẹ hơn là giống cha. Mẹ Anton thường nói: “Con gái giống cha giàu ba mươi đụn, con trai giống mẹ nghèo sụn xương hông”. Chắc là Anton sau này nghèo lắm đây.
Anton có bao nhiêu dự định trong hè này. Đây là mùa hè đầu tiên ở xứ sở kỳ lạ này. Anh đã dự định đưa nàng đi biển ít ngày. Anh được nghỉ hè hai tuần theo tiêu chuẩn của chuyên gia. Nếu họ gây rắc rối, không cho nàng đi thì anh sẽ lấy cớ, anh đi công tác ở Hòn Gai. Quả thật, họ cũng đang định cử anh xuống đó. Anh cần có phiên dịch đi theo. Họ chẳng có cớ gì mà ngăn anh được Vả lại, chuyện của anh và nàng thì cũng chỉ có anh và nàng biết, không có người thứ ba nào biết được. Anh hiểu con người trên mảnh đất này lắm chứ. Những chuyện như vậy là chỉ được chấp nhận trong bóng tối mà thôi.
Trước khi sang Việt Nam anh đã ngồi bên mẹ tâm sự. Mẹ anh nói:
– Anton này, con đã là một đàn ông chững chạc rồi, hai bảy tuổi rồi đó, nên những chuyện yêu đương, mẹ nghĩ, không cần phải dặn dò gì con nữa. Chỉ mong con lưu ý: Đất nước, con người, phong tục và tập quán của họ, khác ta lấm đó. Tết nhất đừng có quan hệ tình cảm với các cô gái bên đó. Con đã yêu người ta là con phải lấy người ta làm vợ. Họ không cho những chuyện yêu đương là những trò đùa đâu. Mà con lấy sao được họ? Còn phong tục, tập quán. Chính phủ bên họ cũng không cho phép họ kết hôn với người nước ngoài đâu…
Anton thầm nghĩ: Lạ nhỉ, cái quyền con người của họ để ở Chỗ nào? Họ muốn đi đâu thì họ đi chứ, và họ muốn lấy ai, thì đấy là quyền thuộc về con người của họ chứ, sao lại cấm được.
Tiếng mẹ vẫn đều đều:
– Tốt nhất là con nên tìm gặp và kết bạn với một cô gái Thụy Điển ở bên đó. Chắc làm gì mà chả kiếm được một cô gái Thụy Điển ở bên đó. Nếu con muốn lấy cô ta thì mọi việc sẽ rất dễ dàng, còn nếu con không muốn thì chia tay nhau cũng vui vẻ, chẳng có gì phải khó xử cả con – Ồ, mẹ đừng lo cho con. Mẹ chu đáo quá! – Anton nói và hôn lên trán mẹ, rồi về phòng riêng của mình.
Đúng như mẹ đã dự đoán, làm gì chẳng kiếm được một cô gái Thụy Điển ở bên đó.
Tina. Ngay từ phút đầu sang đây anh chẳng phải mất công tìm kiếm đâu cả. Tina đã tự đến với anh. Có phải anh là một tháng đàn ông hâm hấp nóng như lời của Tina không? Mấy chúng bạn anh nó cũng nói vậy, nó bảo anh nóng đầu, nó rủ đi tiệm nhảy đêm, anh không đi, có đi thì chỉ ngồi uống rượu chứ không ôm mông, sờ vú em nào cả Những bọn con gái để vú tênh hênh, ưỡn ẹo lượn qua lượn lại trước mặt anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Từ chối cả lời mời nồng nhiệt của Tina, từ chối bộ vú và cặp mông mê người như thế thì đúng là điên thật rồi, không còn biết rung động trước đàn bà rồi. Hay anh là kẻ đã có triệu chứng của đồng tình luyến ái chăng?
Ấy thế mà sao mới gặp nàng lần đầu, anh đã đổ gục như người chưa uống rượu bao giờ, lần đầu tham, lại uống quá nhiều vậy.
Cái gì ở nàng đã làm anh say như một kẻ điên vậy? – Anh tự hỏi – rồi tự anh cũng không tìm được câu trả lời Có lẽ do khác chủng tộc chăng? Hoa thơm cỏ lạ, như người ta vẫn thường nói, chưa một lần nào ăn cả, thì bao giờ cũng quyến rũ hơn những thứ mà người ta đã ăn nhiều lần. Cũng không phải vậy, vì có những thứ càng ăn cảng thấy thích, không bao giờ chán cả như cái chuối gì ấy nhỉ… chuối ngự, nàng gọi nó là chuối ngự.
Hồi còn học ở trường đại học Stockholm, trong khóa của anh, có rất nhiều cô gái, từ khắp nơi trên thế giới đến học. Các cô gái châu á rất xinh và duyên dáng, các cô ả Rập rất khêu gợi bởi màu da và màu mắt. Các cô châu Phi với cặp mông to, cong veo…
Nếu nói như các cụ, nam nữ gần nhau thì có khác gì lửa gần rơm, lâu ngày rồi nó cũng bén. Nhưng nếu quả là vậy thì ít ra cũng phải vài ba bận tiếp xúc với nàng, anh mới say nàng chứ. Đằng này, ngay hôm gặp đầu tiên anh đã thấy nao nao, gai gai trong người rồi. Thì nó là cái gì? Có lẽ do đôi mất nàng chăng? Nàng có đôi mắt đẹp nhưng rất buồn. Cái nhìn của đôi mất đó rất xa xăm. Đôi mắt nàng như chứa đựng cả một bầu tâm sự. Và lúc nàng ra về, nàng nhìn anh với cái nhìn của một người tựa hồ như không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Tâm trí anh từ lúc đó bị đôi mắt nàng thu miên. Anh quyết tâm tìm hiểu nàng. V thế lúc Tina bước vào, rủ anh đi ăn trưa rồi gợi tình với anh thì anh không còn tâm trí nào mà tiếp nhận
Tina nứa.
Người ta thường nói, đàn ông thấy đàn bà thì như mèo thấy mỡ. Nhưng chắc anh không thuộc vào loại những con mèo đó, cho nên mới vậy chăng? Cũng như nàng và Tina vậy thôi. Phụ nữ họ cũng khác nhau, đàn ông họ cũng khác nhau. Có lẽ cũng không hẳn là do ảnh hưởng của một nền giáo dục trong xã hội hay trong gia đình – anh nghĩ – người ta ở đâu cũng vậy thôi, có nhiều kiểu khác nhau lắm. Và có những cái rất lạ, không sao giải thích nổi.
Như cái hôm anh mời nàng lên phòng cũng thật là đột ngột. Trước đó, anh biết mình đã phải lòng nàng rồi, song anh vẫn tự kiềm chế những cơn thèm muốn. Anh biết nàng đã có chồng.
Người phụ nữ Việt Nam nhất là những người phụ nữ đã có chồng, họ gìn giữ trong quan hệ làm. Người chồng là người đàn ông cuối cùng trong đời họ, như dòng sông đã chảy đến điểm tận cùng của nó, không còn có thể chảy đi đâu được nữa, như trái cây chín đã hái xuống rồi. Vì thế, anh ngạc nhiên lắm, khi anh đã không kìm nổi lòng mình, anh cầm bàn tay thon nhỏ của nàng trong rạp hát Hồng Hà, nàng không thu tay lại, mà cứ thế để yên trong bàn tay nóng bỏng của anh suốt tối đó.
Đi hết từ sự ngạc nhiên này tới sự ngạc nhiên kia, như người khách du lịch khám phá ra những điều bí hiểm trên đường đi, mỗi lần khám phá ra những điều bí ẩn đó, anh vừa ngạc nhiên vừa xúc động, bàng hoàng. Cái hôm đầu anh dành cho nàng tới cũng ngoài ý định của anh. Nàng đón nhận chiếc hôn đầu của anh ngọt ngào như nàng đã đợi chờ anh từ kiếp trước.
Và đỉnh cao tột cùng cũng làm anh choáng váng dù rằng anh là người tạo ra cái đỉnh cao đó. Đó là buổi chiều mùa xuân, mưa xuân rắc trên đầu hai người ấy, anh đã mời nàng lên phòng và nàng không từ chối. Sự việc diễn ra quá nhanh ngoài sức tưởng tượng của anh. Sau khi sự việc đã diễn ra rồi, anh mới bàng hoàng, không khỏi lo lắng. Anh sợ nàng buồn, nàng ân hận, nàng oán trách anh. Nếu vậy, thì từ nay anh sẽ vĩnh viễn mất nàng. Anh không muốn lường gạt hoặc ép buộc nàng.
Khi nàng đứng trước gương sửa lại mái tóc dài buông kín đôi bờ vai thon, anh thấy khuôn mặt nàng trở nên đăm chiêu. Anh bước lại gần, đứng sau lưng nàng. Nàng quay lại, mỉm cười, nói:
– Em phải về – nàng nói – em không nghĩ ngày hôm nay lại kết thúc như vậy, những gì em làm ngày hôm nay không giống em một chút nào cả.