Cơn Lốc - Phần 17
– Em lên phòng cùng anh đi!
Những gì xảy ra sau đó nàng làm sao quên được.
– Em à, em có muốn chúng mình nằm với nhau không? Anton hỏi nàng.
Nàng gật đầu. Anh đứng gần nàng quá. Hai khuôn mặt như chạm vào nhau. Nàng thấy tim mình như muốn vớ ra trong lồng ngực.
Anh cởi áo cho nàng. Kh i tay anh chạm vào người nàng thì chân tay nàng bủn rủn như người nhịn đói nằm lâu ngày, nay mới đứng dậy.
Đầu tiên anh cởi chiếc áo ngoài của nàng, rồi tới chiếc nịt vú. Một đôi vú trắng ngần, to, cao vươn về phía trước, hai núm vu hồng hồng hiện ra trước mặt anh. Tay anh run và hơi thớ anh đứt quãng, không đều.
Rồi kế theo, anh cởi chiếc quần ngoài, và cuối cùng anh cởi tới mảnh vải bé nhỏ. Nàng khép hai hàng mi lại, không dám nhìn anh nữa.
Khi chiếc quần xi líp mi ni tụt xuống sàn nhà thì trước mặt anh là một pho tượng trần truồng của thần vệ nữ. Anh bế tượng than vệ nữ đó lên giường, có trải đệm trắng muốt.
Anh hôn nàng vào môi, vào mắt, anh dụi cằm vào cổ nàng, rồi hôn xuống hai vú nàng. Đôi tay nóng của anh lướt trên hai vú nàng. Sự mơn trớn đó làm toàn bộ cơ thể nàng rạo rực. Nàng hồi hộp chờ đợi. Tay Anton lướt nhẹ trên người nàng, trên khắp các bộ phận gợi cảm nhất. Anh dùng môi day day hai đầu vú, sau đó xuống bụng, đùi và tiếp tục xuống nữa. Hai đùi nàng nóng như cát trên sa mạc trần. Anh dùng lưỡi, lưỡi anh rất mềm và nóng, mút hai núm vú nàng. Nàng đê mê, rạo rực toàn bộ cơ thể. Nàng có cảm giác như nàng sắp tan biến đi như những bọt biển bị sóng đánh vào bờ.
Anh hôn lùi xuống phía dưới, qua rốn, xuống nữa, xuống nữa. Anton rạng hai đùi nàng ra, quì hai đầu gối xuống sàn nhà, cạnh giường, ghé sát mồm vào chỗ giữa hai bộ đùi đó, hôn. Nàng hoảng sợ, định khép hai đùi lại, lấy bàn tay che khoang lồn lại. Nhưng nàng chưa kịp khép bộ đùi lại thì đầu Anton đã cúi xuống chỗ có đám lông đen mượt đó. Cả khuôn mặt anh phủ lên chỗ có những đám cây rậm rạp, chỗ có một dòng sông đầy nước, chỗ có nhiều hoa thơm cỏ lạ, hương vi ngất ngây. Nàng run lên.
Nàng chỉ còn nhìn thấy đầu anh ngẩng lên, cúi xuống như hụp lặn trong dòng sông dâm thủy đó của nàng. Mặt anh ướt đẫm nước. Tới lúc đó anh mới thì thầm bảo nàng:
– Em cởi áo cho anh đi!
Nàng run run cởi nút áo cho anh. Người anh đẹp quá? Một điều làm nàng hết sức ngạc nhiên, dương vật của anh to, dài, cứng và đẹp.
Anh ôm nàng vào lòng, hôn vào môi nàng thật lâu. Anh ép hai vú căng tròn của nàng vào ngực anh. Dùng ngực của mình, anh chà đi chà lại hai vú của nàng. Cùng lúc, anh đưa một ngón tay thọc vào khe hở đang rỉ nước của nàng. Anh đợi cho lồn nàng thật ướt mới đưa nhiều ngón tay chọc vào lỗ lồn nàng. Các ngón tay anh mềm mại lách vào mọi ngóc ngách bên trong khe hở. Một làn sóng ấm áp tràn vào cơ thể nàng. Đùi nàng cứ khép vào lại mở ra liên tục. Anh ấn mạnh, ngoáy, đưa ra, chọc vào mỗi lúc một nhanh. Nàng oằn người, nói như bị đứt hơi:
– Anh Anton, em chết mất!
Nàng đang bay lên cao, nơi mặt trời đang tỏa ra những tia lửa chói chang. Người nàng nóng rực, và cái chỗ đó, chỗ anh đang hụp lặn trong đó, đang bi đốt cháy. Nó mềm nhũn ra, nóng hổi. Nàng gạt tay anh ra. Anton giữ tay nàng lại và vẫn tiếp tục công việc của một con ong hút nhụy, cho tới lúc nàng thổn thức như sắp khóc, anh mới ngồi dậy, quì hai đầu gối xuống giường, đưa dương vật của anh lúc này đã cương cứng, dài tới hai mươi lăm phân, vào miệng nàng. Anh nói:
– Em mút đi!
Nàng sợ hãi không dám làm theo lời anh, rồi như sợ anh buồn, nàng cầm nó và từ từ cho vào miệng, mút. Nàng mới đưa vào miệng có một khúc đầu, nàng đã không còn hơi để thở. Nàng vội bỏ ra, nôn oẹ. Nước mắt nàng ràn rua. Anton vội ôm chặt lấy nàng, líu ríu:
– Em, anh xin lỗi em, anh biết em chưa quen. Chúng mình còn cả một tương lai trước mặt. Anh sẽ dạy em tất cả những kiến thức về chuyện này. Anh sẽ làm cho em thật hạnh phúc. Vừa rồi anh làm em sợ phải không? Anh xin lỗi em – anh hôn nàng – em nghỉ đi?
Bích Loan mỉm cười khi nhớ lại cái ìân đầu đó. Nàng ngu dốt quá. Sự ngu dốt quả đã giết đi bao nhiêu khoái cảm mà con người có khả năng tạo ra và con người có quyền được hưởng. Sự ngu dốt này bát nguồn từ những nhận thức, từ những quan niệm của một dân tộc đã ăn sâu vào gốc rễ của tiêm thức bao đời nay, không có sức mạnh nào gột bỏ được nó. Ngay như những con người có văn hóa, có học thức như nàng cũng bị những quan niệm đó xoáy mòn. Đó là những quan niệm cổ hủ về đạo đức, về tư cách của con người mà trải qua bao nhiêu thế hệ vẫn không sửa đổi. Thế mà trong suốt thời gian qua, khi còn du học ở nước ngoài, cũng như khi trờ về nước, ra còng tác, nàng vẫn chấp nhận nó, tôn thờ nó như một vật cứu tinh thiêng liêng của đời nàng.
Những năm theo học ở nước ngoài, thực ra nàng cũng như những sinh viên khác không được phép tự do yêu đương. Có yêu, chỉ là yêu trong sự vụng trộm mà thôi.
Những sinh viên du học như nàng vào thời đó đâu có được tự do.
Tuổi trẻ qua đi ớ nơi xa váng buồn tẻ và nghiêm khắc. Bản thân nàng cũng phải tự đè nén con tim của tuổi hai mươi. Chỉ dám thầm yêu, trộm nhớ mà thôi. Bây giờ nàng mới thấy mình là yếu hèn, sống không ra sống. Nàng càng cảm phục tính tự chủ của Ngọc Liên. Cuộc sống tình cảm của nó là do nó quyết định, do con tim của nó lựa chọn hướng đi. Còn nàng, nàng hèn yếu, sợ sệt tất cả Nàng không dám bước đi trên một chiếc cầu chênh vênh để tiến tới căn lầu của tình yêu. Mặc dầu con tim nàng tha thiết gọi nàng, van lơn nàng, song nàng đã giả câm, giả điếc. Nàng sợ gầy cầu, ngã xuống sông. Nhưng thà ngã xuống sông mà trong đời dù một lần được hưởng sự âu yếm của ái tình cũng còn hơn chưa một lần ngã mà cả đời chưa biết mùi ái tình nó mặn nhạt ra làm sao.
Cứ như Ngọc Liên sống hết mình như thế mới gọi là sống. Hay như Mai Hương và Xuân Trình bị đuổi về nước song họ đã có một mối tình mãnh liệt hơn những cơn lốc mùa thu. Hay như Quang Thận, chỉ kịp ôm hôn một cô gái nước ngoài, bị một đồng hương trông thấy, mách cấp trên, cũng bị đưa về nước. Nàng tin mầng chiếc hôn đó suốt đời Quang Thận không thể quên được. Phải có những cơn lốc của cuộc đời, của ái tình – nàng tự nhủ nếu không cuộc đời thật buồn tẻ và vô vị theo kiểu sáng cắp Ô đi, tối cắp về của những viên chức ngày trước mà thôi.
Cách đây một năm, Sơn có đi công tác ở nước ngoài một thời gian.
Khi về, đêm đầu tiên ngủ với vợ, sau một thời gian xa cách, anh đã thay đổi nếp cũ. Anh cời hết quần áo của nàng và của anh ra, anh bảo nàng ngồi lên mặt anh, anh mút lồn của nàng, còn nàng mút dương vật của anh. Nàng nể lời chồng, cho cái vật chỉ to hơn đầu ngón chân cái một chút vào miệng, thì bỗng nôn oẹ. Một phần nàng không sao thớ được, phần khác, cái mùi ngai ngái, oi oi như mùi cua rang hay mùi cá biển nặng mùi làm nàng muốn ói. Trong lúc đó, anh cũng vội buông nàng ra, chạy ra chậu nước xúc miệng. Anh nói, anh chịu, không thể quen được, anh không chịu được mùi của nó. Anh phải ăn sống một quả chuối xanh để nó át cái mùi lồn của vợ đi.
– Anh học được cái kiểu ấy của một thằng tây người Tiệp – anh nói với vợ – nó có mang vợ theo. Bọn nó đi đâu cũng phải có vợ theo, nếu không là nó phải có đàn bà bên cạnh. Một tối nó gọi anh và Xuân Hồng sang. Vợ nó đi vắng, nó mời anh và Xuân Hồng ngủ với nó tối nay. Nó xếp đặt chỗ ngủ: Nó nằm giữa, hai đứa bọn anh hai bên. Nó bất bọn anh phải nằm trần truồng. Anh ngượng quá song phải nghe theo nó. Nó đưa hai tay sang hai bên sờ soạng bọn anh. Nó bắt cả hai đưa tay sờ chim của nó. Nó dạy bọn anh cầm chim nó thụt lên, thụt xuống. Chỉ một lúc sau chim nó to, cứng và dài tới hơn gang tay. Của thằng Xuân Hồng cũng to lên. Chỉ có của anh là không sao to được, nó cứ bé và mềm nhẽo như lúc đầu. Anh có cảm giác, cái của anh bé quá phải không em? Của anh bé hơn so với những người khác phải không em? Sơn hỏi Bích Loan.