Con gái người tình xưa - Chương 6
Phần 6
Thú thực là tôi cũng không giữ lời hứa với D. cho lắm. Nhưng mà nó lại thích thế. Cứ có dịp tôi về quê thì hai chú cháu lại gặp nhau tâm sự. Con bé tiếp tục cằn nhằn mấy chuyện học hành, bạn bè với lại gia đình. Tôi trở thành cái thùng rác cho nó trút bầu tâm sự. Được cái tôi nghe D. kể chuyện thì thấy con bé vẫn chăm chỉ học hành nên cũng an tâm. Sau khi nghe xong thì tôi lại tặng cho mấy món quà nho nhỏ. Cũng không nhiều nhặn gì, nhưng con bé thích thú phết.
Đến giai đoạn nước rút, tôi cũng thường xuyên cổ vũ con bé tập trung học hành để thi Tốt nghiệp cấp 3 và Đại học.
Kết quả là nó… suýt rớt. Chính ra thì nó không đủ điểm học Đại học nhưng đủ vào Cao Đẳng. Cũng khiến tôi một phen lo toan đáo để. Lúc nhận tin không phải học lại lớp 13, nó báo tôi đầu tiên.
Thế là D. đã trở thành một cô sinh viên năm nhất, bước đầu tiến vào Sài Gòn tự lập. Lúc nó vào thì đương nhiên là có cả bố mẹ theo cùng, nên tôi không ra mặt, chỉ chỉ cho nó mấy chỗ trọ tốt giá phù hợp. Nhà D. cũng không phải không có tiền nên cũng thuê cho nó một chỗ khá thoải mái.
Sau này tôi mới biết, để D. vào được Sài Gòn cũng không đơn giản. N. và P. bố mẹ D. muốn con bé ở lại học ở gần nhà gần bố mẹ, chứ vào Sài Gòn thân gái dặm trường ai biết sẽ ra sao. Hồi đấy quê tôi người ta mới một loạt các trường Đại học, Cao đẳng với Trung cấp nên tâm lý chung của bố mẹ là không muốn con đi xa chi cho khổ. Nhưng D. vẫn kiên quyết vào Nam chứ không chịu ở lại. Lúc đó cũng cãi vã, khóc lóc um sùm các thứ đủ cả, D. sau này kể cho tôi biết. Làm dữ riết rồi cả nhà phải chiều lòng D.
Tôi hỏi có phải quyết tâm thế vì thằng T. cũng vào Sài Gòn không. D. ngúng nguẩy nói:
– Làm gì có. – Nhưng xong lại hỏi – Sao chú biết T. cũng vào Sài Gòn?
– Chú biết đâu – Tôi cười xòa – Tự cháu vừa nói với chú đấy.
– Chú lừa cháu – D. xị mặt ra, làm tôi càng cười to.
Cái hồi D. mới vào Sài Gòn, cứ mỗi lần gặp tôi thì con bé kể nhiều về thằng T. Cứ như là fan kể về idol ấy. Nhưng cứ dần dần, tần số nhắc tên T. của con bé càng lúc càng ít. Rồi có lúc tôi nhận ra hai chú cháu chẳng còn nhắc đến tên T. nữa, cũng là lúc tôi thấy D. đã ăn mặc mô-đen hơn chẳng còn lỗi mốt quê mùa như cái ngày mới nhập học nữa. Cách D. nói chuyện cũng khôn khéo đon đả biết đón ý tôi hơn, mặc dù vẫn sặc mùi ngây ngô lắm.
Tức là D. đã hòa mình hơn với phồn hoa đô hội của Sài thành, biết nhiều thứ rực rỡ hào nhoáng hơn khác với quê nhà rồi. Hẳn là ở trên trường hoặc ngoài phố, D. đã nhìn thấy nhiều anh chàng khác đẹp trai tài giỏi hơn anh chàng hotboy quê mùa năm xưa.
Y như rằng.
Vừa vào năm Hai, D. đã giới thiệu cho tôi người yêu của nó là V. Tôi vào vai ông chú họ thay mặt phụ huynh kiểm tra thanh niên này như thế nào. V. cũng là cùng quê tôi với D., nhưng đã tốt nghiệp và đi làm rồi. Nhìn thanh niên này cũng có vẻ đàng hoàng với gia cảnh thuộc loại cơ bản, tôi cũng chép miệng đồng ý lấy lệ chứ hai đứa nhìn nhau tít mắt như thế rồi thì còn nghe gì đến tôi nữa. Tất nhiên để tròn vai, tôi cũng phải dằn mặt V. vài câu để nó đối tốt với D. và đảm bảo việc học hành.
Từ khi D. quen V., tôi ít gặp tụi nó hơn hẳn. Nhưng ảnh tụi nó đi chơi khắp nơi từ miền Đông đến miền Tây thì đăng đầy trên facebook (hồi đó facebook mới bắt đầu nổi thay thế dần yahoo). Thấy hai đứa vui vẻ với nhau vậy, tôi cũng vui lây.
Nhưng nói là ít gặp thì tôi vẫn thường gặp D. ít nhất mỗi kỳ một lần để hỏi về kết quả học tập của nó. Cứ đụng đến chuyện này là y như rằng nó lại xịu mặt ra. Cơ bản thì nó học cũng không tệ, kết quả thì cũng bình bình thôi không có gì nổi trội. Tôi khuyến khích nó đầu tư vào việc học cho kết quả tốt hơn thì nó lại vâng vâng dạ dạ cho có.
Chuyện xảy ra khi D. vấp phải chướng ngại đầu đời mà hầu như sinh viên nào cũng gặp, đó là… rớt môn. Khi tôi biết, tôi gọi D. ra giáo huấn cho một tràng. Có vẻ tôi nói hơi nhiều nên D. buột miệng nói:
– Chú nói nhiều quá! – D. sổ sàng phản ứng lại.
– Cháu nói cái gì đây? – Tôi đập bàn quát.
Tôi đập tay hơi mạnh, chai nước trên bàn rớt xuống vỡ cái choang. Một mảnh thủy tinh bắn ra cứa vào chân của D. Nó la lên “Úi”. Tôi cũng hoảng vội xin lỗi nó rồi lấy giấy rịt vết thương cho nó. Rốt cuộc thì vết xước cũng khá nông nên cũng gần như không có chuyện gì. Sau vụ đó nó giận tôi luôn.
Tối hôm đó, trong lúc thay quần áo, tôi phát hiện ra tấm giấy dính vết máu của D. vẫn còn trong túi quần tôi. Thế là tôi nảy ra một ý…
Đúng rồi đấy. Tôi mang tấm giấy đi thử DNA xem tôi với D. có liên hệ gì không.
…
Một thời gian sau, D. vẫn không liên hệ gì với tôi nhưng tôi không quan tâm lắm. Tâm trí tôi đang chờ kết quả thử DNA cơ. Nếu đi lên viện thì khá nhanh nhưng tôi không muốn phiền phức kẻo có người nhìn thấy lại hỏi đi viện làm gì. Vậy nên tôi bí mật gửi mẫu DNA của D. và tôi cho một bác sĩ quen. Vậy nên kết quả có hơi lâu chút.
Chờ rồi cũng sẽ phải đến. Thằng H. Bác sĩ gọi cho tôi:
– P. này, có kết quả rồi. Kết quả có rồi, tớ gọi câu trước rồi gửi sau.
– Thế kết quả thế nào? – Tôi sốt sắng hỏi.
– Thế này nhé…
Tôi nghe H. nói mà mặt xanh xám lại, phải chiêu hẳn một ly Whiskey để bình tĩnh trở lại. Đúng lúc đấy có điện thoại từ D. gọi cho tôi. Tôi nói với H.:
– Chuyện này đừng nói với ai nhé. Giờ tớ có điện thoại, nói sau…
Chưa để thằng H. kịp trả lời, tôi đã tắt máy rồi gọi lại cho D. Đầu dây bên kia òa lên tiếng nức nở:
– Chú P. ơi!
Chưa kịp nói xong, đã vọng lên tiếng khóc không ngừng. Tôi thấy bất an, vội lấy xe phóng thẳng đẳng phòng trọ của D. Đây là lúc tôi phạm phải lỗi lầm đầu tiên…